Chương 79: Nghe giảng
Nam Triêu Trần
29/08/2013
Trong bốn ban, ban Giáp có số người ít nhất, chỉ được hai mươi lăm người, có già có trẻ. Quách Nam Minh tuổi nhỏ nhất, vừa mới mười tám tuổi, đúng là tuổi trẻ có triển vọng; già thì đã có người hơn năm mươi tuổi, tóc hoa râm.
Gìa trẻ đồng đường, chung quy cảm giác không được tự nhiên, đặc biệt đối với kẻ xuyên việt như Diệp Quân Sinh, có "Áp lê sơn đại". Thời điểm bắt đầu, rất không quen. Bất quá không thể không lên lớp, vẫn có thể học rất nhiều thứ gì đó, có ích lợi không nhỏ đối với thi Hương ba năm sau.
Áp lê sơn đại: từ lưu hành trên mạng Trung Quốc năm 2011, biểu tượng là một trái lê đè lên người như một quả núi, ý chỉ áp lực nặng nề. Search cụm 鸭梨山大 để xem thêm nhiều hình.
Ba năm thi Hương một lần, thi không đậu chỉ có thể chờ các lần tiếp theo. Ba năm lại ba năm, thiếu niên thành trung niên, trung niên thành lão niên, cơ hội không nhiều để nắm bắt.
Nếu như không thể trúng cử, chỉ bằng một cái công danh sinh đồ, thật là ít ỏi, đứt đoạn hẳn đường làm quan. Giống như xây nhà, chỉ làm móng thật tốt, nhưng không xây tường, có gì dùng?
Đạt được công danh tú dài, chỉ là nước cờ đầu. Có thể hay không mở rộng cửa, phải xem bản lĩnh sau đó. Không biết bao nhiêu người đọc sách bị kẹt tại cửa ải này, chí tử thậm chí thành một "mậu tài công".(*)
(*)Mậu tài công: chỉ nhân vật cậu tú Triệu trong AQ chính truyện của Lỗ Tấn- Đặng Thai Mai dịch.
Mọt sách học phú ngũ xa, nhưng vẫn chưa đủ. Khoa cử không phải là đọc sách đến chết, bên trong có rất nhiều chi tiết phải cần có sự hiểu biết rộng ở các phương diện, phải có nghiên cứu, mới có thể trúng cử.
Học phú ngũ xa: thành ngữ trong (Thiên hạ) của Trang Tử: "Huệ Thi đa phương, kỳ thư ngũ xa." Nói Huệ Thi là một người có học vấn, đạo thuật rất nhiều, hắn đọc thư muốn dùng năm chiếc xe kéo. Lời ca ngợi, ý bảo đọc sách nhiều, học thức phong phú.
Đây chính là việc trước mắt Diệp Quân Sinh phải làm.
Còn chưa tới thời gian đi học chính thức, một ít sinh đồ nhìn thấy Diệp Quân Sinh, đoán được lai lịch của hắn, liền xúm lại hỏi han khách sáo một hồi.
Diệp Quân Sinh tam thí đệ nhất, ở trong tầng lớp sinh đồ đã sớm truyền khắp. Dư luận không nhỏ, tuấn kiệt như vậy, tiền đồ sáng chói, tự nhiên ai cũng muốn lấy lòng.
Đương nhiên, ở bất cứ địa phương nào, dù ở phòng làm việc nho nhỏ chỉ có mấy nhân viên, đều sẽ có phe phái. Ban Giáp Quan Trần thư viện bây giờ cũng không ngoại lệ. Một bộ phận sinh đồ chủ động cùng Diệp Quân Sinh chắp hai tay làm lễ hỏi han, nhưng càng nhiều sinh đồ vẫn bất động.
Trung tâm của những người này, chính là Quách Nam Minh.
Nhìn tổng thể sẽ thấy kinh nhgiệm từng trải tương đương, tuổi tác không kém bao nhiên, mọi người dễ dàng đem Diệp Quân Sinh cùng Qúach Nam Minh ra so sánh. Trong đó, người hiểu chuyện lại nói ra sự tình ở hội thơ Đạo An, nói Diệp Quân Sinh càng có tài so Quách Nam Minh vân vân, lập tức bị fans của Quách Nam Minh phản bác kịch liệt, hai bên cãi nhau một hồi.
Rất nhiều tranh luận sớm truyền tới tai Quách Nam Minh, khiến hắn rất buồn bực khó chịu- hội thơ Đạo An giống như một vết thương sâu hoắm, đến nay vẫn chảy máu không ngừng.
Chuyện hắn giận đến hộc máu cũng đã bị truyền ầm ra, là một sự sỉ nhục to lớn.
Quách Nam Minh đột nhiên đứng lên, ngẩng đầu, đi tới trước mặt Diệp Quân Sinh: "Diệp Quân Sinh, ngươi quả nhiên không làm cho ta thất vọng, rốt cuộc cũng đậu đến đây rồi."
Giọng nói kiêu ngạo kẻ bề trên của hắn làm Diệp Quân Sinh rất không thoải mái, nghĩ thầm kẻ này chắc chắn là đã được nuông chiều quá... Nói lạnh nhạt: "Ta luôn luôn không bao giờ khiến người khác thất vọng."
Đôi mày thanh tú của Quách Nam Minh nhíu lại: "Vậy à? Thật là tốt, hội thơ Trung thu giữa tháng tám ta chờ ngươi."
Thế văn thiên hạ đang cường thịnh, thơ ca sẽ không thua kém. Hội thơ Trung thu truyền thống do mỗi châu phủ tổ chức hằng năm sẽ vô cùng long trọng, là một đại sự.
Diệp Quân Sinh ha ha cười: "Nếu như ngươi là mỹ nữ, câu này sẽ làm ta rất cao hứng."
Nghe xong, Quách Nam Minh liền tức giận khiến mặt đỏ gay.
Hắn trời sinh tuấn tú, da dẻ hồng hào, xem rất có vài phần nhan sắc như cô gái, bình thường rất kị điều này, chính là nghịch lân(*) của hắn, không ngờ Diệp Quân Sinh trước mặt mọi người trêu tức hắn. Vô minh nghiệp hoả(*) trong lòng cháy đến ba nghìn trượng: "Hừ, Diệp Quân Sinh, đừng tưởng đậu một cái tù tài là ghê gớm, đuôi vẫy lên cao đi! Tại Trung thu năm nay, nhìn ngươi có thể hay không còn cười được."
(*)Vô minh nghiệp hoả: chỉ lửa giận.
(*)Nghịch lân: truyền thuyết rồng có một nghịch lân hình lưỡi liềm màu bạc dưới cổ, là nơi huyết quản truyền khắp bộ phận cơ thể, nếu như đụng tới nghịch lân, như chạm tới tính mạng, dù rồng hiền lành cũng phải giận dữ.
Xét lại cho rõ, hắn cảm thấy một bài (Niệm nô kiều? Hoài cổ) là tuyệt thế hảo thơ, nhưng Quách Nam Minh không tin là Diệp Quân Sinh viết. Bởi vì chi tiết mâu thuẫn trong đó nhiều lắm. Nói tới nói lui, coi như là Diệp Quân Sinh viết, cũng không phải tại chỗ phát huy ra làm được, đoán chừng là lúc đó mèo mù vớ phải chuột chết.
Mức độ nói chuyện đã đến ngập mùi thuốc súng, mọi người liền vểnh tai lên nghe xem Diệp Quân Sinh ứng phó thế nào, vẫn đối chọi gay gắt? Hay là cố ý cười to ba tiếng biểu thị không chịu yếu thế?
Diệp Quân Sinh nhún vai một cái, ngâm: "Xuân có trăm hoa, thu, ánh nguyệt, Hạ thời gió mát, tuyết vào đông. Người mà thư thái, tâm vô sự, Thời tiết quanh năm đẹp giữa lòn?"(*)
(*)vào đây để biết thêm chi tiết: http://chimviet.free.fr/vannhat/namt...uongthidao.htm
Hắn thuận miệng tụng niệm một khúc, nhất thời làm một đám sinh đồ đều kinh ngạc: xuất khẩu thành thơ, thơ hay nha!
Bốn câu này nhìn qua như đơn giản thô thiển, nhưng ý cảnh nhẹ nhàng, giản dị mà tươi mát, nhàn nhạt nhưng có thể làm cho người ta cảm thấy dư vị, hàm chứa một loại ngộ ra, cảm ngộ hoà cùng thông suốt, thật không đơn giản.
Quách Nam Minh cũng là người có nhận thức, biến sắc: Bốn câu này của ngươi dường như là một bài kệ(*), là người phương nào làm ra?" Ý tứ không tin nguyên tác là Diệp Quân Sinh.
(*)kệ: giống như thơ nhưng đơn giản hơn, dùng trong Phật giáo.
Tuổi trẻ non nớt, làm sao có thể lĩnh ngộ tâm cảnh như thế?
Diệp Quân Sinh ha ha cười: "Là một vị vân du cao tăng làm."
Nghe vậy, vẻ mặt mọi người lộ vẻ bừng tỉnh.
Quách Nam Minh hừ lạnh một tiếng, nghĩ thầm: "Quả nhiên là vậy, cỡ như ngươi không thể làm ra."
Lúc này thời gian lên lớp đã đến, có tiên sinh tới. Các sinh đồ khẩn trương trở về vị trí của mình, ngồi ngay ngắn. Buổi học này do Lưu phu tử dạy, tính cách chính trực, thái độ với học vấn rất nghiêm túc, không dễ tiếp cận.
"Thiên tử mà bất nhân, không gìn giữ được bốn biển; vua chư hầu mà bất nhân, không gìn giữ được đất nước; các quan khanh, đại phu mà bất nhân, không gìn giữ được miếu thờ tổ tiên; kẻ sĩ, dân thường mà bất nhân, không gìn giữ được tấm thân mình. . ."(*)
(*)nguồn: Tứ thư bình giải
"Nhạc dân chi nhạc giả, dân diệc nhạc kỳ nhạc; ưu dân chi ưu giả, dân diệc ưu kỳ ưu. . ."(*)
(*)Mạnh Tử nói cho hoàng đế nghe, ý: dân vui thì vui theo dân, dân buồn thì theo dân.
Chủ giảng của buổi học này, Lưu phu tử giảng là đạo làm cấp trên. Làm cấp trên, phải biết quan tâm dân ý, lắng nghe dân tâm, thương cảm dân tình, như vậy mới có thể thực sự làm được tu thân, trì gia, tề quốc, bình thiên hạ.
Chư chủng đại đạo lý, Diệp Quân Sinh sớm đã hiểu, thế nhưng trên lớp học nghe phu tử giảng giải trầm bổng nhẹ nhàng, có một loại nhận thức cảm ngộ khác.
Diệp Quân Sinh mong chờ công danh, không cần phải giấu.
Bởi vì ở thế giới này, công danh là con đường thay đổi vận mệnh tốt nhất; hơn nữa, bản thân tu luyện (Vĩnh Tự Bát Kiếm) cần công danh làm nền móng.
Từ ở thạch điện dưới đáy sông, kiếm ý cắn nuốt viên ngọc phù sắc mệnh, hấp thu hương hoả niệm lực bên trong, Diệp Quân Sinh đã hiểu ra gì đó.
Hương hoả niệm lực, bản chất thật sự là dân tâm dân ý.
Một cái bản chất, hai cách nói mà thôi.
Tâm ý của bách tính nhân dân, nhìn như vô hình vô chất. Khi ở một cá thể, hoặc lúc số lượng ít ỏi, không phải là chuyện đáng lo. Nhưng khi đã tạo thành thế tập hợp, liên tục hợp thành một mảnh, sẽ hình thành một lực lượng phi thường mạnh mẽ, đủ để kinh thiên động địa.
"Dân ý tức thiên ý. Thiên ý bất khả vi" .
Đó chính là ý này.
Thuật sĩ tu luyện, phong thần ban chức tước, thông qua các loại pháp thuật hiển linh để cảm hoá bách tính, khiến cho tín ngưỡng càng thành kính, dâng lên hương hoả niệm lực. Thế nhưng pháp thuật hiển linh, cùng mức độ hiển linh, phải thông qua trật tự của Tam Thập Tam Thiên, không thể làm bậy. Chuyện tư lợi, xâm phạm ranh giới, tranh giành quyết liệt hương hoả niệm lực không phải là ít, không cách nào cấm tiệt hoàn toàn.
Đây là cái gọi "Phật tranh một nén nhang", thần phật cũng là người, mà đã là người, sẽ có tư tâm.
So sánh ra, Diệp Quân Sinh tu luyện "Hiền đạo" thế nhưng đi một con đường khác- mượn công danh quyền lực để thu thập dân tâm.
Cái này gọi là "Nhập thế chi đạo", mượn dân tâm để tu thần.
Thành công đạt được công danh, người có chức quan, tạo phúc một phương, tự nhiên sẽ được bách tính ủng hộ che chở. Lúc đó dân tâm sẽ tràn đến, tu vi tăng lên bừng bừng, tên gọi đúng thực là "Hiền đạo".
Hiền đạo với thần đạo, hai con đường hoàn toàn không giống nhau. Chẳng trách kiếm ý có trời sinh địch ý với thần tượng cùng ngọc phù sắc mệnh, nguyên nhân bởi vì hai bên đều là kẻ thù.
Nhưng mà trăm sông đổ về một biển, mục đích cuối cùng của thần đạo cùng hiền đạo giống nhau, đều cầu một cái thiên thu tiêu diêu, trường sinh bất hủ.
...
Ngồi trên lớp học, tinh thần Diệp Quân Sinh mờ mịt, hồn phách trên mây. Rất nhiều nghi hoặc trong lòng tất cả được giải đáp, trở nên thông suốt, có cảm giác "Triêu văn đạo, tịch tử khả hĩ"
Xuy xuy xuy!
Ba đạo kiếm ý cuối cùng mạnh mẽ lao ra: chiết bút kiếm ý, cây bút kiếm ý, đề bút kiếm ý.
(Vĩnh Tự Bát Kiêm): "Điểm hoành thụ phiết, nại chiết câu đề."
Vù!
Thiên địa cảnh vật, bắt đầu thay đổi.
Thiên không còn là thiên, địa không còn là địa, lớp học cũng không còn là lớp học. Trong nháy mắt, Diệp Quân Sinh thấy được chính mình.
Tình huống bình thường, người phải có cái gương hoặc cái gì có thể phản chiếu mới thấy thấy được hình ảnh bản thân. Nhưng hiện giờ, Diệp Quân Sinh thấy rất rõ ràng chính mình đang ngay ngắn ngồi trên lớp học nghe giảng bài.
Hoặc có thể nói ngồi ở đó là một cái xác. Hồn thần tinh phách đã vì khai khiếu mà xuất ra, thần du trên lớp học, như thần linh đang nhìn xuống chúng sinh.
Cảnh giới Dương Quan.
So sánh ngang hàng, cũng là cảnh giới "Dương Quan" của thuật sĩ.
Thuật sĩ tu luyện, có năm cảnh giới lớn, chia ra: Khai Khiếu, Âm thần, Dương Quan, Pháp Tướng, Tán Tiên.
Hiện tại Diệp Quân Sinh chính là Dương Quan. Hắn tu luyện hiền đạo, bản chất thực ra vẫn là một gã thuật sĩ.
Vừa mới Khai Khiếu, đã nhảy nhanh đến cảnh giới Dương Quan. Nguyên nhân có thể nhanh như vậy, bởi vì được lợi ích (Vĩnh Tự Bát Kiếm) làm căn cơ, hồn thần của hắn dưới sự che chở của tám đạo kiếm ý, có thể to gan xuất khiếu giữa ban ngày mà không sợ hồn phi phách tán.
Thì ra, đây chính là thành quả của ngộ ra toàn bộ (Vĩnh Tự Bát Kiếm), âm thần có thể xuất khiếu, có thể hồn bay khỏi xác, hành tẩu bốn phương, người thường không thể phát hiện.
Hành vi như vậy, tựa như quỷ thần.
Người nếu như có thể tu thành tới cảnh giới này, như một lần cơ hội lột xác lớn, bừng bừng khí thế tiến vào một cấp độ khác.
Sảng khoái!
Diệp Quân Sinh tràn đầy vui mừng, thân hình nhẹ nhàng hiếu kỳ chạy khắp lớp, thậm chí còn đặc biệt nhăn thành cái mặt quỷ trước mặt Quách Nam Minh.
Quách Nam Minh đương nhiên gì cũng không thấy, bên trong linh quang trên đầu hắn, ngược lại cũng có một cái mạch văn bảy màu, lớn như một thanh sắt, phát sáng rực rỡ.
Diệp Quân Sinh sợ bị mạch văn cắn trả, đi thật nhanh ra chỗ khác.
Vù!
Một lần không chú ý đến gần cửa sổ, một luồng gió bất ngờ thổi lên người, cả người không khỏi ớn lạnh, giống như không mặc quần áo, cảm thấy rất lạnh lẽo.
Không tốt!
Diệp Quân Sinh đột nhiên tỉnh ngộ: hắn vừa bước vào cảnh giới Dương Quan, âm thần chưa đủ mạnh, còn thiếu rèn luyện. Tuy rằng dám xuất khiếu giữa ban ngày, nhưng không thể kéo dài. Hơn nữa, nếu gặp phải khí trời thật xấu, như là bị nắng nóng, gió lớn các loại tác động đến, sẽ chịu phải công kích cực mạnh, trở về thể xác bị trễ thậm chí sẽ hồn phi phách tán, thành một kết cục "Người sống đời sống thực vật".
Sạt sạt sat!
Lúc này, một luồng áp lực từ trống rỗng bỗng nhiên xuất hiện, giống như tràn ngập khắp cả thiên địa, sừng sững, trầm trọng. Nó như muốn oanh kích xuống hồn thần Diệp Quân Sinh, trấn áp hắn vĩnh viễn không siêu sinh.
Là huyết khí!
Chỉ cần có người, sẽ tồn tại huyết khí. Lúc ít người sẽ không thấy rõ ràng, ảnh hưởng không lớn; nhưng hàng nghìn hàng vạn tụ tập chung một chỗ, sẽ đáng sợ phi thường.
Thiên quân vạn mã, huyết khí trùng thiên, quỷ thần không dám xúc phạm.
Hồn thần Diệp Quân Sinh lúc vừa xuất khiếu, bởi vì trong lớp học, lại đang ở thời điểm dồi dào nhất, thế nên không ngại. Nhưng xuất khiếu thời gian dài, lại bị gió lớn thổi tới, nhất thời có cảm giác chống đỡ không nổi.
Không được, phải lập tức trở về thân xác, bằng không sẽ xong đời.
Ý niệm vừa ra, Diệp Quân Sinh khẩn trương chạy nhanh. Nhưng lúc này, động tác của hắn dưới áp lực vô hình trở nên rất gian nan chậm chạp, khoảng cách vốn không xa, hiện tại phảng phất như gần ngay ngang tấc mà như cách một chân trời.
Cứu mạng nha!
Diệp Quân Sinh rất hốt hoảng.
Khoảng chừng nửa khắc đồng hồ sau, cả người hắn lạnh giá không gì sánh nổi, như đang ở trong băng thiên tuyết địa, run rẩy không ngừng, nếu như lâu chút nữa, e rằng cũng bị đông chết tại chỗ.
Như người không biết bơi bị thả giữa biển rộng, chỉ có thể giãy dụa chìm nổi, cảm giác bất lực.
Đến, sắp đến rồi!
Diệp Quân Sinh cắn chặt hàm răng, từng bước từng bước. Rốt cuộc trước một khắc áp lực huyết khí oanh kích xuống- hắn hồn thần quy xác.
"Hô, nguy hiểm thật!"
Lúc này hắn như buông gánh nặng, thoát khỏi cảm giác sợ run khiếp đảm, có cảm giác sau bao hiểm nguy bắt được một tia may mắn mà sống sót. Từ một lần này, không thể tuỳ tiện xuất khiếu nữa, thật sự quá hung hiểm, hơi chút không cẩn thận là vạn kiếp bất phục.
"Diệp Quân Sinh! Diệp Quân Sinh!"
Hắn mơ mơ màng màng ngẩng đầu, liền gặp Lưu phu tử đang tức giận đứng trước người hắn.
"Sao lại có thế này, lên lớp lại o o ngủ say, thực là trí thức đi quét rác, phạt ngươi chép (Luận ngữ thập trọng lâu chú sơ) ba lần. Sau này còn tái phạm, sẽ đem lên giám thị xử phạt."
Lưu phu tử đúng là tức giận, thân là phu tử đức cao vọng trọng ở thư viện, giảng bài đã hơn mười năm, sinh đồ phía dưới đều là tinh thần cao độ tập trung nghe giảng. Mặt khác, hắn chỉ phụ trách ban Giáp, sinh đồ có thể đi vào ban này đều là hạt giống tốt; mặt khác nữa, tính tình hắn nghiêm khắc chính trực, sinh đồ đều sợ hắn, làm sao dám lên lớp mà không tập trung?
Diệp Quân Sinh này đúng là tốt lắm, lần đầu lên lớp lại gục xuống bàn ngủ say, kêu nhiều lần không phản ứng, ngủ như một con heo.
Hành vi thất lễ như vậy, thật uổng hắn là tam thí đệ nhất lẫm sinh, cũng không biết hắn làm thế nào lại thi đậu, thật là lung tung.
Ách...
Diệp Quân Sinh gãi gãi đầu, vội vã nhận lỗi.
Lưu phu tử hừ một tiếng, phất tay áo đi lên đài, tiếp tục giảng bài.
Toàn bộ tình huống đều bị sinh đồ cả lớp chứng kiến, bên phe Quách Nam Minh rất nhiều người không khỏi che miệng cười, có loại cười trên nỗi đau của người khác, lộ ra rõ ràng.
Vẻ mặt Quách Nam Minh âm trầm, nghĩ thầm: "Học sinh lại lười biếng uể oải như vậy, quá là vô lễ, còn dám nổi danh hơn ta, ta phi! Có khi còn dơ thanh danh của ta.
Phản ứng của mọi người xung quanh, Diệp Quân Sinh coi như không nhìn thấy, không nghe thấy cũng có thể đoán được, hắn trực tiếp không thèm để ý, rất bình thản:
"Hạ trùng bất khả ngôn băng, như thử nhi dĩ." (*)
(*)xuất phát từ "Hạ trùng bất khả dĩ ngữ vu băng giả, đốc vu thì dã.", là thành ngữ trong (Thu thuỷ) của Mạnh Tử. Dịch: Không thể nói về băng tuyết cho một con trùng chỉ sống một mùa hè nghe được vì nó sống một khoảng thời gian ngắn quá.(Trang Tử và Nam Hoa Kinh- Nguyễn Hiến Lê) Ý chỉ người hiểu biết kém, thiển cận.
Gìa trẻ đồng đường, chung quy cảm giác không được tự nhiên, đặc biệt đối với kẻ xuyên việt như Diệp Quân Sinh, có "Áp lê sơn đại". Thời điểm bắt đầu, rất không quen. Bất quá không thể không lên lớp, vẫn có thể học rất nhiều thứ gì đó, có ích lợi không nhỏ đối với thi Hương ba năm sau.
Áp lê sơn đại: từ lưu hành trên mạng Trung Quốc năm 2011, biểu tượng là một trái lê đè lên người như một quả núi, ý chỉ áp lực nặng nề. Search cụm 鸭梨山大 để xem thêm nhiều hình.
Ba năm thi Hương một lần, thi không đậu chỉ có thể chờ các lần tiếp theo. Ba năm lại ba năm, thiếu niên thành trung niên, trung niên thành lão niên, cơ hội không nhiều để nắm bắt.
Nếu như không thể trúng cử, chỉ bằng một cái công danh sinh đồ, thật là ít ỏi, đứt đoạn hẳn đường làm quan. Giống như xây nhà, chỉ làm móng thật tốt, nhưng không xây tường, có gì dùng?
Đạt được công danh tú dài, chỉ là nước cờ đầu. Có thể hay không mở rộng cửa, phải xem bản lĩnh sau đó. Không biết bao nhiêu người đọc sách bị kẹt tại cửa ải này, chí tử thậm chí thành một "mậu tài công".(*)
(*)Mậu tài công: chỉ nhân vật cậu tú Triệu trong AQ chính truyện của Lỗ Tấn- Đặng Thai Mai dịch.
Mọt sách học phú ngũ xa, nhưng vẫn chưa đủ. Khoa cử không phải là đọc sách đến chết, bên trong có rất nhiều chi tiết phải cần có sự hiểu biết rộng ở các phương diện, phải có nghiên cứu, mới có thể trúng cử.
Học phú ngũ xa: thành ngữ trong (Thiên hạ) của Trang Tử: "Huệ Thi đa phương, kỳ thư ngũ xa." Nói Huệ Thi là một người có học vấn, đạo thuật rất nhiều, hắn đọc thư muốn dùng năm chiếc xe kéo. Lời ca ngợi, ý bảo đọc sách nhiều, học thức phong phú.
Đây chính là việc trước mắt Diệp Quân Sinh phải làm.
Còn chưa tới thời gian đi học chính thức, một ít sinh đồ nhìn thấy Diệp Quân Sinh, đoán được lai lịch của hắn, liền xúm lại hỏi han khách sáo một hồi.
Diệp Quân Sinh tam thí đệ nhất, ở trong tầng lớp sinh đồ đã sớm truyền khắp. Dư luận không nhỏ, tuấn kiệt như vậy, tiền đồ sáng chói, tự nhiên ai cũng muốn lấy lòng.
Đương nhiên, ở bất cứ địa phương nào, dù ở phòng làm việc nho nhỏ chỉ có mấy nhân viên, đều sẽ có phe phái. Ban Giáp Quan Trần thư viện bây giờ cũng không ngoại lệ. Một bộ phận sinh đồ chủ động cùng Diệp Quân Sinh chắp hai tay làm lễ hỏi han, nhưng càng nhiều sinh đồ vẫn bất động.
Trung tâm của những người này, chính là Quách Nam Minh.
Nhìn tổng thể sẽ thấy kinh nhgiệm từng trải tương đương, tuổi tác không kém bao nhiên, mọi người dễ dàng đem Diệp Quân Sinh cùng Qúach Nam Minh ra so sánh. Trong đó, người hiểu chuyện lại nói ra sự tình ở hội thơ Đạo An, nói Diệp Quân Sinh càng có tài so Quách Nam Minh vân vân, lập tức bị fans của Quách Nam Minh phản bác kịch liệt, hai bên cãi nhau một hồi.
Rất nhiều tranh luận sớm truyền tới tai Quách Nam Minh, khiến hắn rất buồn bực khó chịu- hội thơ Đạo An giống như một vết thương sâu hoắm, đến nay vẫn chảy máu không ngừng.
Chuyện hắn giận đến hộc máu cũng đã bị truyền ầm ra, là một sự sỉ nhục to lớn.
Quách Nam Minh đột nhiên đứng lên, ngẩng đầu, đi tới trước mặt Diệp Quân Sinh: "Diệp Quân Sinh, ngươi quả nhiên không làm cho ta thất vọng, rốt cuộc cũng đậu đến đây rồi."
Giọng nói kiêu ngạo kẻ bề trên của hắn làm Diệp Quân Sinh rất không thoải mái, nghĩ thầm kẻ này chắc chắn là đã được nuông chiều quá... Nói lạnh nhạt: "Ta luôn luôn không bao giờ khiến người khác thất vọng."
Đôi mày thanh tú của Quách Nam Minh nhíu lại: "Vậy à? Thật là tốt, hội thơ Trung thu giữa tháng tám ta chờ ngươi."
Thế văn thiên hạ đang cường thịnh, thơ ca sẽ không thua kém. Hội thơ Trung thu truyền thống do mỗi châu phủ tổ chức hằng năm sẽ vô cùng long trọng, là một đại sự.
Diệp Quân Sinh ha ha cười: "Nếu như ngươi là mỹ nữ, câu này sẽ làm ta rất cao hứng."
Nghe xong, Quách Nam Minh liền tức giận khiến mặt đỏ gay.
Hắn trời sinh tuấn tú, da dẻ hồng hào, xem rất có vài phần nhan sắc như cô gái, bình thường rất kị điều này, chính là nghịch lân(*) của hắn, không ngờ Diệp Quân Sinh trước mặt mọi người trêu tức hắn. Vô minh nghiệp hoả(*) trong lòng cháy đến ba nghìn trượng: "Hừ, Diệp Quân Sinh, đừng tưởng đậu một cái tù tài là ghê gớm, đuôi vẫy lên cao đi! Tại Trung thu năm nay, nhìn ngươi có thể hay không còn cười được."
(*)Vô minh nghiệp hoả: chỉ lửa giận.
(*)Nghịch lân: truyền thuyết rồng có một nghịch lân hình lưỡi liềm màu bạc dưới cổ, là nơi huyết quản truyền khắp bộ phận cơ thể, nếu như đụng tới nghịch lân, như chạm tới tính mạng, dù rồng hiền lành cũng phải giận dữ.
Xét lại cho rõ, hắn cảm thấy một bài (Niệm nô kiều? Hoài cổ) là tuyệt thế hảo thơ, nhưng Quách Nam Minh không tin là Diệp Quân Sinh viết. Bởi vì chi tiết mâu thuẫn trong đó nhiều lắm. Nói tới nói lui, coi như là Diệp Quân Sinh viết, cũng không phải tại chỗ phát huy ra làm được, đoán chừng là lúc đó mèo mù vớ phải chuột chết.
Mức độ nói chuyện đã đến ngập mùi thuốc súng, mọi người liền vểnh tai lên nghe xem Diệp Quân Sinh ứng phó thế nào, vẫn đối chọi gay gắt? Hay là cố ý cười to ba tiếng biểu thị không chịu yếu thế?
Diệp Quân Sinh nhún vai một cái, ngâm: "Xuân có trăm hoa, thu, ánh nguyệt, Hạ thời gió mát, tuyết vào đông. Người mà thư thái, tâm vô sự, Thời tiết quanh năm đẹp giữa lòn?"(*)
(*)vào đây để biết thêm chi tiết: http://chimviet.free.fr/vannhat/namt...uongthidao.htm
Hắn thuận miệng tụng niệm một khúc, nhất thời làm một đám sinh đồ đều kinh ngạc: xuất khẩu thành thơ, thơ hay nha!
Bốn câu này nhìn qua như đơn giản thô thiển, nhưng ý cảnh nhẹ nhàng, giản dị mà tươi mát, nhàn nhạt nhưng có thể làm cho người ta cảm thấy dư vị, hàm chứa một loại ngộ ra, cảm ngộ hoà cùng thông suốt, thật không đơn giản.
Quách Nam Minh cũng là người có nhận thức, biến sắc: Bốn câu này của ngươi dường như là một bài kệ(*), là người phương nào làm ra?" Ý tứ không tin nguyên tác là Diệp Quân Sinh.
(*)kệ: giống như thơ nhưng đơn giản hơn, dùng trong Phật giáo.
Tuổi trẻ non nớt, làm sao có thể lĩnh ngộ tâm cảnh như thế?
Diệp Quân Sinh ha ha cười: "Là một vị vân du cao tăng làm."
Nghe vậy, vẻ mặt mọi người lộ vẻ bừng tỉnh.
Quách Nam Minh hừ lạnh một tiếng, nghĩ thầm: "Quả nhiên là vậy, cỡ như ngươi không thể làm ra."
Lúc này thời gian lên lớp đã đến, có tiên sinh tới. Các sinh đồ khẩn trương trở về vị trí của mình, ngồi ngay ngắn. Buổi học này do Lưu phu tử dạy, tính cách chính trực, thái độ với học vấn rất nghiêm túc, không dễ tiếp cận.
"Thiên tử mà bất nhân, không gìn giữ được bốn biển; vua chư hầu mà bất nhân, không gìn giữ được đất nước; các quan khanh, đại phu mà bất nhân, không gìn giữ được miếu thờ tổ tiên; kẻ sĩ, dân thường mà bất nhân, không gìn giữ được tấm thân mình. . ."(*)
(*)nguồn: Tứ thư bình giải
"Nhạc dân chi nhạc giả, dân diệc nhạc kỳ nhạc; ưu dân chi ưu giả, dân diệc ưu kỳ ưu. . ."(*)
(*)Mạnh Tử nói cho hoàng đế nghe, ý: dân vui thì vui theo dân, dân buồn thì theo dân.
Chủ giảng của buổi học này, Lưu phu tử giảng là đạo làm cấp trên. Làm cấp trên, phải biết quan tâm dân ý, lắng nghe dân tâm, thương cảm dân tình, như vậy mới có thể thực sự làm được tu thân, trì gia, tề quốc, bình thiên hạ.
Chư chủng đại đạo lý, Diệp Quân Sinh sớm đã hiểu, thế nhưng trên lớp học nghe phu tử giảng giải trầm bổng nhẹ nhàng, có một loại nhận thức cảm ngộ khác.
Diệp Quân Sinh mong chờ công danh, không cần phải giấu.
Bởi vì ở thế giới này, công danh là con đường thay đổi vận mệnh tốt nhất; hơn nữa, bản thân tu luyện (Vĩnh Tự Bát Kiếm) cần công danh làm nền móng.
Từ ở thạch điện dưới đáy sông, kiếm ý cắn nuốt viên ngọc phù sắc mệnh, hấp thu hương hoả niệm lực bên trong, Diệp Quân Sinh đã hiểu ra gì đó.
Hương hoả niệm lực, bản chất thật sự là dân tâm dân ý.
Một cái bản chất, hai cách nói mà thôi.
Tâm ý của bách tính nhân dân, nhìn như vô hình vô chất. Khi ở một cá thể, hoặc lúc số lượng ít ỏi, không phải là chuyện đáng lo. Nhưng khi đã tạo thành thế tập hợp, liên tục hợp thành một mảnh, sẽ hình thành một lực lượng phi thường mạnh mẽ, đủ để kinh thiên động địa.
"Dân ý tức thiên ý. Thiên ý bất khả vi" .
Đó chính là ý này.
Thuật sĩ tu luyện, phong thần ban chức tước, thông qua các loại pháp thuật hiển linh để cảm hoá bách tính, khiến cho tín ngưỡng càng thành kính, dâng lên hương hoả niệm lực. Thế nhưng pháp thuật hiển linh, cùng mức độ hiển linh, phải thông qua trật tự của Tam Thập Tam Thiên, không thể làm bậy. Chuyện tư lợi, xâm phạm ranh giới, tranh giành quyết liệt hương hoả niệm lực không phải là ít, không cách nào cấm tiệt hoàn toàn.
Đây là cái gọi "Phật tranh một nén nhang", thần phật cũng là người, mà đã là người, sẽ có tư tâm.
So sánh ra, Diệp Quân Sinh tu luyện "Hiền đạo" thế nhưng đi một con đường khác- mượn công danh quyền lực để thu thập dân tâm.
Cái này gọi là "Nhập thế chi đạo", mượn dân tâm để tu thần.
Thành công đạt được công danh, người có chức quan, tạo phúc một phương, tự nhiên sẽ được bách tính ủng hộ che chở. Lúc đó dân tâm sẽ tràn đến, tu vi tăng lên bừng bừng, tên gọi đúng thực là "Hiền đạo".
Hiền đạo với thần đạo, hai con đường hoàn toàn không giống nhau. Chẳng trách kiếm ý có trời sinh địch ý với thần tượng cùng ngọc phù sắc mệnh, nguyên nhân bởi vì hai bên đều là kẻ thù.
Nhưng mà trăm sông đổ về một biển, mục đích cuối cùng của thần đạo cùng hiền đạo giống nhau, đều cầu một cái thiên thu tiêu diêu, trường sinh bất hủ.
...
Ngồi trên lớp học, tinh thần Diệp Quân Sinh mờ mịt, hồn phách trên mây. Rất nhiều nghi hoặc trong lòng tất cả được giải đáp, trở nên thông suốt, có cảm giác "Triêu văn đạo, tịch tử khả hĩ"
Xuy xuy xuy!
Ba đạo kiếm ý cuối cùng mạnh mẽ lao ra: chiết bút kiếm ý, cây bút kiếm ý, đề bút kiếm ý.
(Vĩnh Tự Bát Kiêm): "Điểm hoành thụ phiết, nại chiết câu đề."
Vù!
Thiên địa cảnh vật, bắt đầu thay đổi.
Thiên không còn là thiên, địa không còn là địa, lớp học cũng không còn là lớp học. Trong nháy mắt, Diệp Quân Sinh thấy được chính mình.
Tình huống bình thường, người phải có cái gương hoặc cái gì có thể phản chiếu mới thấy thấy được hình ảnh bản thân. Nhưng hiện giờ, Diệp Quân Sinh thấy rất rõ ràng chính mình đang ngay ngắn ngồi trên lớp học nghe giảng bài.
Hoặc có thể nói ngồi ở đó là một cái xác. Hồn thần tinh phách đã vì khai khiếu mà xuất ra, thần du trên lớp học, như thần linh đang nhìn xuống chúng sinh.
Cảnh giới Dương Quan.
So sánh ngang hàng, cũng là cảnh giới "Dương Quan" của thuật sĩ.
Thuật sĩ tu luyện, có năm cảnh giới lớn, chia ra: Khai Khiếu, Âm thần, Dương Quan, Pháp Tướng, Tán Tiên.
Hiện tại Diệp Quân Sinh chính là Dương Quan. Hắn tu luyện hiền đạo, bản chất thực ra vẫn là một gã thuật sĩ.
Vừa mới Khai Khiếu, đã nhảy nhanh đến cảnh giới Dương Quan. Nguyên nhân có thể nhanh như vậy, bởi vì được lợi ích (Vĩnh Tự Bát Kiếm) làm căn cơ, hồn thần của hắn dưới sự che chở của tám đạo kiếm ý, có thể to gan xuất khiếu giữa ban ngày mà không sợ hồn phi phách tán.
Thì ra, đây chính là thành quả của ngộ ra toàn bộ (Vĩnh Tự Bát Kiếm), âm thần có thể xuất khiếu, có thể hồn bay khỏi xác, hành tẩu bốn phương, người thường không thể phát hiện.
Hành vi như vậy, tựa như quỷ thần.
Người nếu như có thể tu thành tới cảnh giới này, như một lần cơ hội lột xác lớn, bừng bừng khí thế tiến vào một cấp độ khác.
Sảng khoái!
Diệp Quân Sinh tràn đầy vui mừng, thân hình nhẹ nhàng hiếu kỳ chạy khắp lớp, thậm chí còn đặc biệt nhăn thành cái mặt quỷ trước mặt Quách Nam Minh.
Quách Nam Minh đương nhiên gì cũng không thấy, bên trong linh quang trên đầu hắn, ngược lại cũng có một cái mạch văn bảy màu, lớn như một thanh sắt, phát sáng rực rỡ.
Diệp Quân Sinh sợ bị mạch văn cắn trả, đi thật nhanh ra chỗ khác.
Vù!
Một lần không chú ý đến gần cửa sổ, một luồng gió bất ngờ thổi lên người, cả người không khỏi ớn lạnh, giống như không mặc quần áo, cảm thấy rất lạnh lẽo.
Không tốt!
Diệp Quân Sinh đột nhiên tỉnh ngộ: hắn vừa bước vào cảnh giới Dương Quan, âm thần chưa đủ mạnh, còn thiếu rèn luyện. Tuy rằng dám xuất khiếu giữa ban ngày, nhưng không thể kéo dài. Hơn nữa, nếu gặp phải khí trời thật xấu, như là bị nắng nóng, gió lớn các loại tác động đến, sẽ chịu phải công kích cực mạnh, trở về thể xác bị trễ thậm chí sẽ hồn phi phách tán, thành một kết cục "Người sống đời sống thực vật".
Sạt sạt sat!
Lúc này, một luồng áp lực từ trống rỗng bỗng nhiên xuất hiện, giống như tràn ngập khắp cả thiên địa, sừng sững, trầm trọng. Nó như muốn oanh kích xuống hồn thần Diệp Quân Sinh, trấn áp hắn vĩnh viễn không siêu sinh.
Là huyết khí!
Chỉ cần có người, sẽ tồn tại huyết khí. Lúc ít người sẽ không thấy rõ ràng, ảnh hưởng không lớn; nhưng hàng nghìn hàng vạn tụ tập chung một chỗ, sẽ đáng sợ phi thường.
Thiên quân vạn mã, huyết khí trùng thiên, quỷ thần không dám xúc phạm.
Hồn thần Diệp Quân Sinh lúc vừa xuất khiếu, bởi vì trong lớp học, lại đang ở thời điểm dồi dào nhất, thế nên không ngại. Nhưng xuất khiếu thời gian dài, lại bị gió lớn thổi tới, nhất thời có cảm giác chống đỡ không nổi.
Không được, phải lập tức trở về thân xác, bằng không sẽ xong đời.
Ý niệm vừa ra, Diệp Quân Sinh khẩn trương chạy nhanh. Nhưng lúc này, động tác của hắn dưới áp lực vô hình trở nên rất gian nan chậm chạp, khoảng cách vốn không xa, hiện tại phảng phất như gần ngay ngang tấc mà như cách một chân trời.
Cứu mạng nha!
Diệp Quân Sinh rất hốt hoảng.
Khoảng chừng nửa khắc đồng hồ sau, cả người hắn lạnh giá không gì sánh nổi, như đang ở trong băng thiên tuyết địa, run rẩy không ngừng, nếu như lâu chút nữa, e rằng cũng bị đông chết tại chỗ.
Như người không biết bơi bị thả giữa biển rộng, chỉ có thể giãy dụa chìm nổi, cảm giác bất lực.
Đến, sắp đến rồi!
Diệp Quân Sinh cắn chặt hàm răng, từng bước từng bước. Rốt cuộc trước một khắc áp lực huyết khí oanh kích xuống- hắn hồn thần quy xác.
"Hô, nguy hiểm thật!"
Lúc này hắn như buông gánh nặng, thoát khỏi cảm giác sợ run khiếp đảm, có cảm giác sau bao hiểm nguy bắt được một tia may mắn mà sống sót. Từ một lần này, không thể tuỳ tiện xuất khiếu nữa, thật sự quá hung hiểm, hơi chút không cẩn thận là vạn kiếp bất phục.
"Diệp Quân Sinh! Diệp Quân Sinh!"
Hắn mơ mơ màng màng ngẩng đầu, liền gặp Lưu phu tử đang tức giận đứng trước người hắn.
"Sao lại có thế này, lên lớp lại o o ngủ say, thực là trí thức đi quét rác, phạt ngươi chép (Luận ngữ thập trọng lâu chú sơ) ba lần. Sau này còn tái phạm, sẽ đem lên giám thị xử phạt."
Lưu phu tử đúng là tức giận, thân là phu tử đức cao vọng trọng ở thư viện, giảng bài đã hơn mười năm, sinh đồ phía dưới đều là tinh thần cao độ tập trung nghe giảng. Mặt khác, hắn chỉ phụ trách ban Giáp, sinh đồ có thể đi vào ban này đều là hạt giống tốt; mặt khác nữa, tính tình hắn nghiêm khắc chính trực, sinh đồ đều sợ hắn, làm sao dám lên lớp mà không tập trung?
Diệp Quân Sinh này đúng là tốt lắm, lần đầu lên lớp lại gục xuống bàn ngủ say, kêu nhiều lần không phản ứng, ngủ như một con heo.
Hành vi thất lễ như vậy, thật uổng hắn là tam thí đệ nhất lẫm sinh, cũng không biết hắn làm thế nào lại thi đậu, thật là lung tung.
Ách...
Diệp Quân Sinh gãi gãi đầu, vội vã nhận lỗi.
Lưu phu tử hừ một tiếng, phất tay áo đi lên đài, tiếp tục giảng bài.
Toàn bộ tình huống đều bị sinh đồ cả lớp chứng kiến, bên phe Quách Nam Minh rất nhiều người không khỏi che miệng cười, có loại cười trên nỗi đau của người khác, lộ ra rõ ràng.
Vẻ mặt Quách Nam Minh âm trầm, nghĩ thầm: "Học sinh lại lười biếng uể oải như vậy, quá là vô lễ, còn dám nổi danh hơn ta, ta phi! Có khi còn dơ thanh danh của ta.
Phản ứng của mọi người xung quanh, Diệp Quân Sinh coi như không nhìn thấy, không nghe thấy cũng có thể đoán được, hắn trực tiếp không thèm để ý, rất bình thản:
"Hạ trùng bất khả ngôn băng, như thử nhi dĩ." (*)
(*)xuất phát từ "Hạ trùng bất khả dĩ ngữ vu băng giả, đốc vu thì dã.", là thành ngữ trong (Thu thuỷ) của Mạnh Tử. Dịch: Không thể nói về băng tuyết cho một con trùng chỉ sống một mùa hè nghe được vì nó sống một khoảng thời gian ngắn quá.(Trang Tử và Nam Hoa Kinh- Nguyễn Hiến Lê) Ý chỉ người hiểu biết kém, thiển cận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.