Quyển 1 - Chương 144: Cuộc sống
Mặc Phong
15/01/2015
Rất lâu sau đó, Sở Trường Ca cười ha ha lên, "Thật tốt! Thật không hổ là con của Sở Trường Ca ta!"
"Tiểu Mộ Dung xung mở huyệt đạo?" Vẻ mặt Sở Tích Nguyệt không thể tin nổi hỏi.
"Chỉ sợ đúng là vậy." Sở Trường Ca tươi cười đầy mặt. Đó là một loại cười của người làm phụ thân vì con mà cảm thấy kiêu ngạo.
Thấy thế, trên mặt biểu tình Đông Nam Tây Bắc nháy mắt từ kinh ngạc biến thành kinh khủng. Chuyện này mấy gã đàn ông bọn họ đều không làm được, một đứa trẻ mới đầy tháng không lâu thế nhưng làm được. Việc này... Việc này bảo bọn họ về sau còn náo loạn giang hồ như thế nào? Cho dù không có người ngoài biết, chính bọn họ đều cảm thấy trên mặt không ánh sáng.
Tất cả mọi người vì tiểu Mộ Dung có võ học thiên phú kinh người mà cảm thấy khiếp sợ, chỉ có Mộ Dung Vân Thư cau mày."Có thể làm cho bé đừng khóc trước không?" Nàng hỏi.
"Đương nhiên có thể." Sở Trường Ca lập tức che lại á huyệt của tiểu Mộ Dung. Sau đó hai tay ôm ngực cười dài nhìn tiểu Mộ Dung, nói: "Như vậy chỉ có thể ngừng nhất thời, qua chốc lát bé lại có thể phá tan huyệt đạo, đến lúc đó hẳn là sẽ khóc càng dữ."
"..." Mộ Dung Vân Thư đau đầu nhíu mày nói, "Không có biện pháp một lần triệt để sao?"
Sở Trường Ca: "Có. Nhưng mà hẳn là nàng sẽ không đồng ý."
"Biện pháp gì?" Hiện tại Mộ Dung Vân Thư vừa nghe đến tiếng khóc của tiểu Mộ Dung liền đầu đau tâm cũng đau, chỉ cần con có thể không khóc, chính mình im lặng chính mình chơi, như thế nào cũng được.
Sở Trường Ca cổ quái nhìn Mộ Dung Vân Thư liếc mắt một cái, nói: "Độc ách." (dùng độc làm cho câm, anh thực là ác nghe)
"... Chàng vẫn là đem thiếp độc điếc (dùng độc làm cho điếc) đi." Mộ Dung Vân Thư tức giận nói.
"Ta không đành lòng."
"Vậy chàng liền nhẫn tâm độc ách con chàng?"
"Dù sao hiện tại con cũng không nói. Câm hay không câm không có gì khác nhau."
"..."
"Chờ con có thể nói, ta lại cho con giải dược."
"..."
Nghe không nổi nữa! Đông Nam Tây Bắc nhìn nhau liếc mắt một cái, ý kiến đạt thành nhất trí. Sau đó, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai ôm lấy tiểu Mộ Dung trong nôi. "Giáo chủ, vẫn là đưa cho chúng ta đi."
Mày kiếm Sở Trường Ca nhướng lên, đáy mắt lộ ra mấy phần không vui, "Các ngươi muốn cướp con ta?"
Đông hộ pháp: "Không phải ngươi ngại bé phiền toái sao? Thân là hộ pháp, chúng ta nên thay giáo chủ xử lý phiền toái."
"Như vậy..." Sở Trường Ca kéo dài giọng, vẻ mặt dày chậm rì rì hỏi: "Các ngươi muốn xử lý bé như thế nào?"
"Cung phụng như cha ruột." Bắc hộ pháp nhanh miệng trả lời.
"Vân Thư là mẹ ruột, Mộ Dung là cha ruột, ngươi tính đem ta đặt chỗ nào?" Sở Trường Ca hỏi.
Bắc hộ pháp chỉ cảm thấy lưng xuất hiện một đạo hàn khí, làm cho xương cốt hắn nhũn ra.
Tây hộ pháp lắc đầu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Bắc hộ pháp liếc mắt một cái, sau đó thay hắn giải vây, "Giáo chủ, chúng ta sẽ chăm sóc tốt tiểu giáo chủ."
"So với ta chăm sóc tốt hơn?"
"... Không dám cùng giáo chủ so sánh. Nhưng chúng ta sẽ đem hết toàn lực làm cho tiểu giáo chủ 'Bình thường' trưởng thành." Khi Tây hộ pháp nói đến hai chữ 'Bình thường', hung hăng nhấn mạnh một chút.
"Các ngươi có thể có tấm lòng quan tâm như thế này, bản giáo chủ cảm giác vui mừng sâu sắc. Nhưng mà, ta cho rằng bé càng hy vọng lớn lên bên người cha mẹ." Sở Trường Ca tràm tĩnh nhàn nhã nói.
Ta tuyệt không cho rằng như vậy! Trong lòng Tây hộ pháp khinh thường thật sâu.
Sở Trường Ca nhếch môi cười, "Tốt lắm. Đem con trả lại cho ta đi."
Bốn người Đông Nam Tây Bắc lui về sau từng bước, không trả.
"Các ngươi nhất định muốn cùng ta cướp con?" Giọng nói Sở Trường Ca cất cao vài phần, mang theo vô cùng rõ ràng, âm điệu uy hiếp mười phần.
Bốn người Đông Nam Tây Bắc lại lui ra phía sau từng bước, trên mặt lộ ra vẻ do dự.
Thấy thế, mặt Sở Trường Ca trầm xuống, lạnh lùng nói: "Đem, qua, đây."
Đông Nam Tây Bắc bị dọa run hai đầu gối. Đông hộ pháp ôm tiểu Mộ Dung trong tay đem trả lại cho Sở Trường Ca.
Tiếp nhận tiểu Mộ Dung, lập tức mặt mày Sở Trường Ca hớn hở, dường như thay đổi thành người khác."Người thích cười vận khí thường có vẻ tốt. Con đầu thai thành con ta, không có vận khí là không được. Nào, cười với cha một cái."
"Khặc khặc ... Khặc khặc..."
"Oa, tiểu Mộ Dung nở nụ cười!" Sở Tích Nguyệt vui mừng nói.
Sở Trường Ca cười đem tiểu Mộ Dung thả lại vào nôi, nói: "Không cần kích động, bé còn có thể cười thật lâu, ngươi có thể chậm rãi thưởng thức."
"... A Trường, huynh thật đáng bị trời trừng phạt." Điểm huyệt câm, điểm huyệt cười, huynh xem con huynh là cái gì? !"Đại tẩu, tẩu cũng không quản, tùy ý A Trường giết hại con của tẩu?"
Mộ Dung Vân giãn mi ra trầm ngâm vài giây, sau đó lông mi cụp xuống, một mặt tiếp tục vẽ tranh một mặt nói: "Đó là chuyện của nam nhân bọn họ, ta không thích hợp nhúng tay vào."
Sở Tích Nguyệt nhìn trời, sau một lúc lâu, vô cùng đau đớn mắng: "Điên khùng, một đôi điên khùng!" Dứt lời, sải bước đi ra ngoài, vừa vặn chạm vào Phượng Thành tới tìm của nàng.
"Ai chọc giận nàng ?" Phượng Thành giữ chặt Sở Tích Nguyệt.
Sở Tích Nguyệt dậm chân, vô cùng thất bại nói: "Không có ai chọc ta."
Phượng Thành lôi kéo, nói: "Nói thật ra."
"A..." Sở Tích Nguyệt trừng mắt nhìn mũi chân mình nghĩ nghĩ, sau đó ngẩng đầu, còn thật sự nhìn Phượng Thành hỏi: "Nếu tương lai con của chúng ta đặc biệt thích khóc, chàng sẽ làm như thế nào?"
Nghe vậy, Phượng Thành trầm tư một lát, "Hai quái thai kia lại làm chuyện thương thiên hại lí gì?"
Sở Tích Nguyệt sợ hãi, "Sao chàng có thể biết?"
Phượng Thành ngẩng đầu dò xét liếc mắt một người nào đó trong khách viện, thản nhiên nói: "Thật vất vả mới sinh con trai, hắn không gây họa một phen, làm sao có thể cam tâm?"
"Phượng Thành, chàng rất hiểu A Trường."
"Còn chưa hiểu đủ." Phượng Thành nói: "Ta đoán không được hắn dùng phương pháp gì làm cho tiểu Mộ Dung cười đến thê lương như vậy."
"Huynh ấy điểm huyệt cười của tiểu Mộ Dung." Sở Tích Nguyệt rầu rĩ nói.
"Chỉ như vậy?" Phượng Thành có chút thất vọng.
"Chàng cảm thấy còn chưa đủ?"
"Rất nhẹ tay."
Vẻ mặt Sở Tích Nguyệt đen thui, đột nhiên lập tức trừng lớn mắt, nói: "Phượng Thành, tương lai nếu chàng dám chạm vào con ta một chút, ta liền giết chàng!"
"... Nàng yên tâm, ta không giống với gã họ Sở đó, sẽ không thiếu đạo đức như vậy." Nói xong, lại dò xét nhìn Sở Trường Ca liếc mắt một cái, sau đó ôm Sở Tích Nguyệt rời đi.
*
Trong viện, Sở Trường Ca nhìn theo hai người đi xa, cảm thán nói: "Đã lâu không thấy Tích nhi khí phách như vậy."
Đông hộ pháp: "Đúng vậy. Đại tiểu thư trước kia uy phong như vậy."
"Có thể là trải qua chết mà sống lại, tính tình thay đổi." Nam hộ pháp nói.
Tây hộ pháp gật đầu thật mạnh, "Có người nên đi tìm chết một lần."
"Này, ngươi làm gì nhìn ta nói những lời này? !" Bắc hộ pháp khó chịu nói.
"Ngươi không cần oan uổng người tốt, ta là đối với phía sau ngươi ..." Tây hộ pháp đột nhiên câm miệng, hận không thể tìm hang động chui vào. Phía sau tiểu Bắc không phải cây, là người, rõ ràng là một nữ nhân vô cùng bình tĩnh.
"Cái gì phía sau?" Sở Trường Ca cười tủm tỉm hỏi.
Tươi cười này trong mắt Tây hộ pháp lại vô cùng quỷ dị, khiến lông tơ hắn dựng thẳng. "Cái kia... Ta cảm thấy... Có thể cho tiểu giáo chủ uống chút rượu. Vừa có thể làm cho hắn bình yên đi vào giấc ngủ, vừa có khả năng luyện tửu lượng, nhất cử lưỡng tiện." Tiểu giáo chủ, ngươi trăm ngàn chớ có trách ta nhẫn tâm, muốn trách thì trách cha mẹ của ngươi... Không, ngươi cũng không thể trách bọn họ, ngươi chỉ có thể tự trách mình đầu thai lầm chỗ.
*
Cuối cùng, ý kiến của Tây hộ pháp được tiếp thu. Từ nay về sau, Sở Mộ Dung bắt đầu cuộc sống 'mơ mơ màng màng'. Rượu ngon cứ tràn qua, buồn ngủ giữ trong lòng. Mỗi lần gẫu nhiên tỉnh, lại thưởng thức thế giới xinh đẹp này, còn có thể thấy được 'Bạo lực gia đình'. (^^, ta suy nghĩ đen tối, mọi người thì sao?)
Đảo mắt lại qua bốn tháng, Sở Mộ Dung đã biết tự tiêu khiển, tự vui vẻ. Ví như hiện tại, sau khi phá tan huyệt câm bị Sở cha điểm, liền khanh khách nở nụ cười.
"Trước kia rõ ràng hễ con mở miệng liền khóc, sao đột nhiên biến thành nở nụ cười?" Vẻ mặt Sở Trường Ca ngạc nhiên khó hiểu nói.
Mộ Dung Vân Thư cũng thấy rất kỳ quái, nghĩ nghĩ, nói: "Chắc là con phát hiện chính mình đã rất mạnh mẽ đủ để cùng cha ruột đối kháng, trong lòng cảm thấy vui vẻ."
"... Phu nhân, ngữ khí của nàng nghe qua rất giống vui sướng khi người gặp họa." Vẻ mặt Sở Trường Ca lên án.
"Là thiếp cảm thấy kiêu ngạo." Mộ Dung Vân Thư nói: "Trò giỏi hơn thầy, chàng không cảm thấy kiêu ngạo sao?"
"Ừ, nàng nói có đạo lý. Ta quyết định bắt đầu từ ngày mai, dạy con võ công." Sở Trường Ca nghiêm trang nói, bên trong con ngươi đen thẳm lóe nụ cười quỷ dị.
Vì thế, ngày thứ hai, bên trong nôi Sở Mộ Dung liền xếp đầy các loại ‘ngọc chế bảo kiếm’(chắc là bảo kiếm bằng ngọc).
Mộ Dung Vân Thư hỏi Sở Trường Ca vì sao chỉ đưa kiếm cho tiểu Mộ Dung, Sở Trường Ca trả lời là —— người sử dụng kiếm rất tiêu sái.
"Người tự kỷ đến cảnh giới nhất định sẽ như vậy." Mộ Dung Vân Thư hướng Vương phu nhân giải thích như vậy.
Mộ Dung Vân Thư chưa từng nuôi trẻ nhỏ, cho nên thường xuyên hướng Vương phu nhân thỉnh giáo. Mỗi lần Vương phu nhân đến, tiểu Mộ Dung đều 'Ngủ say', hôm nay là ngoại lệ. Bởi vì Sở Trường Ca muốn nhìn tiểu Mộ Dung bị kiếm vây quanh sẽ có phản ứng gì. Tiểu Mộ Dung lại căn bản không để ý tới ngọc kiếm này, khi thì nhắm mắt dưỡng thần, khi thì trợn mắt nhìn trời, một bộ dáng vô tranh cùng thế sự. Điều này làm cho Sở Trường Ca cảm thấy thất bại. Con của Sở Trường Ca hắn có thể nào đối với kiếm nhìn như không thấy?
"Mộ Dung ngoan, cầm thanh kiếm. Trong tay có kiếm mới không bị khi dễ." Sở Trường Ca cầm một thanh ngọc kiếm màu lam nho nhỏ huơ huơ trước mắt tiểu Mộ Dung.
Mộ Dung Vân Thư buồn cười lắc lắc đầu, ngược lại hỏi Vương phu nhân, "Đại khái khi nào thì bé có thể biết nói chuyện?"
"Bình thường là khoảng bảy tám tháng. Bình thường ngươi nói chuyện nhiều với đứa nhỏ, hoặc là đánh đàn cho bé nghe, như vậy bé mới có thể sớm mở miệng nói chuyện. Nếu không, không chỉ mở miệng nói trễ, hơn nữa sau khi lớn lên thực có thể trở nên trầm mặc ít lời." Vương phu nhân đề nghị.
Mộ Dung Vân Thư: "Vậy nếu từ nhỏ cho bé cầm kiếm, có thể trở nên sát khí rất nặng hay không?"
"Điều này..." Vương phu nhân thật cẩn thận nhìn Sở Trường Ca liếc mắt một cái, sau đó nói: "Điều này ta không rõ lắm."
Sở Trường Ca quay đầu hướng Mộ Dung Vân Thư cười nói: "Nàng yên tâm, ta cho con cầm là ngọc kiếm, sau khi con lớn lên, khẳng định ôn nhuận như ngọc."
"... Ôn nhuận như ngọc giống chàng?" Mộ Dung Vân Thư kỳ quái hỏi.
"Thì ra trong mắt phu nhân, ta cũng ôn nhuận như ngọc nha!" Sở Trường Ca tự động chặn lại phần lời nói bất lợi với hắn của Mộ Dung Vân Thư, vô cùng vui mừng nói: "Ta thương nàng quả nhiên không uổng."
"..."
Lúc này, Lục nhi lỗ mãng gấp gáp từ bên ngoài chạy vào, hét lớn: "Không tốt rồi, tiểu thư, nghe nói Thịnh vương bị bắt!"
Mộ Dung Vân Thư nghe vậy, tâm trầm xuống, tính tính ngày, Thịnh vương xuất chinh đánh Trung Nguyên cũng đã năm tháng. Nàng dự đoán được sắp tới hẳn là sẽ có tin tức truyền trở về, nhưng nàng chờ đợi là tin tức Thịnh vương cầu viện, không nghĩ tới đúng là bị bắt...
Sở Trường Ca cũng thu hồi cợt nhả, trong mắt vô cùng lạnh lùng.
"Tiểu Mộ Dung xung mở huyệt đạo?" Vẻ mặt Sở Tích Nguyệt không thể tin nổi hỏi.
"Chỉ sợ đúng là vậy." Sở Trường Ca tươi cười đầy mặt. Đó là một loại cười của người làm phụ thân vì con mà cảm thấy kiêu ngạo.
Thấy thế, trên mặt biểu tình Đông Nam Tây Bắc nháy mắt từ kinh ngạc biến thành kinh khủng. Chuyện này mấy gã đàn ông bọn họ đều không làm được, một đứa trẻ mới đầy tháng không lâu thế nhưng làm được. Việc này... Việc này bảo bọn họ về sau còn náo loạn giang hồ như thế nào? Cho dù không có người ngoài biết, chính bọn họ đều cảm thấy trên mặt không ánh sáng.
Tất cả mọi người vì tiểu Mộ Dung có võ học thiên phú kinh người mà cảm thấy khiếp sợ, chỉ có Mộ Dung Vân Thư cau mày."Có thể làm cho bé đừng khóc trước không?" Nàng hỏi.
"Đương nhiên có thể." Sở Trường Ca lập tức che lại á huyệt của tiểu Mộ Dung. Sau đó hai tay ôm ngực cười dài nhìn tiểu Mộ Dung, nói: "Như vậy chỉ có thể ngừng nhất thời, qua chốc lát bé lại có thể phá tan huyệt đạo, đến lúc đó hẳn là sẽ khóc càng dữ."
"..." Mộ Dung Vân Thư đau đầu nhíu mày nói, "Không có biện pháp một lần triệt để sao?"
Sở Trường Ca: "Có. Nhưng mà hẳn là nàng sẽ không đồng ý."
"Biện pháp gì?" Hiện tại Mộ Dung Vân Thư vừa nghe đến tiếng khóc của tiểu Mộ Dung liền đầu đau tâm cũng đau, chỉ cần con có thể không khóc, chính mình im lặng chính mình chơi, như thế nào cũng được.
Sở Trường Ca cổ quái nhìn Mộ Dung Vân Thư liếc mắt một cái, nói: "Độc ách." (dùng độc làm cho câm, anh thực là ác nghe)
"... Chàng vẫn là đem thiếp độc điếc (dùng độc làm cho điếc) đi." Mộ Dung Vân Thư tức giận nói.
"Ta không đành lòng."
"Vậy chàng liền nhẫn tâm độc ách con chàng?"
"Dù sao hiện tại con cũng không nói. Câm hay không câm không có gì khác nhau."
"..."
"Chờ con có thể nói, ta lại cho con giải dược."
"..."
Nghe không nổi nữa! Đông Nam Tây Bắc nhìn nhau liếc mắt một cái, ý kiến đạt thành nhất trí. Sau đó, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai ôm lấy tiểu Mộ Dung trong nôi. "Giáo chủ, vẫn là đưa cho chúng ta đi."
Mày kiếm Sở Trường Ca nhướng lên, đáy mắt lộ ra mấy phần không vui, "Các ngươi muốn cướp con ta?"
Đông hộ pháp: "Không phải ngươi ngại bé phiền toái sao? Thân là hộ pháp, chúng ta nên thay giáo chủ xử lý phiền toái."
"Như vậy..." Sở Trường Ca kéo dài giọng, vẻ mặt dày chậm rì rì hỏi: "Các ngươi muốn xử lý bé như thế nào?"
"Cung phụng như cha ruột." Bắc hộ pháp nhanh miệng trả lời.
"Vân Thư là mẹ ruột, Mộ Dung là cha ruột, ngươi tính đem ta đặt chỗ nào?" Sở Trường Ca hỏi.
Bắc hộ pháp chỉ cảm thấy lưng xuất hiện một đạo hàn khí, làm cho xương cốt hắn nhũn ra.
Tây hộ pháp lắc đầu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Bắc hộ pháp liếc mắt một cái, sau đó thay hắn giải vây, "Giáo chủ, chúng ta sẽ chăm sóc tốt tiểu giáo chủ."
"So với ta chăm sóc tốt hơn?"
"... Không dám cùng giáo chủ so sánh. Nhưng chúng ta sẽ đem hết toàn lực làm cho tiểu giáo chủ 'Bình thường' trưởng thành." Khi Tây hộ pháp nói đến hai chữ 'Bình thường', hung hăng nhấn mạnh một chút.
"Các ngươi có thể có tấm lòng quan tâm như thế này, bản giáo chủ cảm giác vui mừng sâu sắc. Nhưng mà, ta cho rằng bé càng hy vọng lớn lên bên người cha mẹ." Sở Trường Ca tràm tĩnh nhàn nhã nói.
Ta tuyệt không cho rằng như vậy! Trong lòng Tây hộ pháp khinh thường thật sâu.
Sở Trường Ca nhếch môi cười, "Tốt lắm. Đem con trả lại cho ta đi."
Bốn người Đông Nam Tây Bắc lui về sau từng bước, không trả.
"Các ngươi nhất định muốn cùng ta cướp con?" Giọng nói Sở Trường Ca cất cao vài phần, mang theo vô cùng rõ ràng, âm điệu uy hiếp mười phần.
Bốn người Đông Nam Tây Bắc lại lui ra phía sau từng bước, trên mặt lộ ra vẻ do dự.
Thấy thế, mặt Sở Trường Ca trầm xuống, lạnh lùng nói: "Đem, qua, đây."
Đông Nam Tây Bắc bị dọa run hai đầu gối. Đông hộ pháp ôm tiểu Mộ Dung trong tay đem trả lại cho Sở Trường Ca.
Tiếp nhận tiểu Mộ Dung, lập tức mặt mày Sở Trường Ca hớn hở, dường như thay đổi thành người khác."Người thích cười vận khí thường có vẻ tốt. Con đầu thai thành con ta, không có vận khí là không được. Nào, cười với cha một cái."
"Khặc khặc ... Khặc khặc..."
"Oa, tiểu Mộ Dung nở nụ cười!" Sở Tích Nguyệt vui mừng nói.
Sở Trường Ca cười đem tiểu Mộ Dung thả lại vào nôi, nói: "Không cần kích động, bé còn có thể cười thật lâu, ngươi có thể chậm rãi thưởng thức."
"... A Trường, huynh thật đáng bị trời trừng phạt." Điểm huyệt câm, điểm huyệt cười, huynh xem con huynh là cái gì? !"Đại tẩu, tẩu cũng không quản, tùy ý A Trường giết hại con của tẩu?"
Mộ Dung Vân giãn mi ra trầm ngâm vài giây, sau đó lông mi cụp xuống, một mặt tiếp tục vẽ tranh một mặt nói: "Đó là chuyện của nam nhân bọn họ, ta không thích hợp nhúng tay vào."
Sở Tích Nguyệt nhìn trời, sau một lúc lâu, vô cùng đau đớn mắng: "Điên khùng, một đôi điên khùng!" Dứt lời, sải bước đi ra ngoài, vừa vặn chạm vào Phượng Thành tới tìm của nàng.
"Ai chọc giận nàng ?" Phượng Thành giữ chặt Sở Tích Nguyệt.
Sở Tích Nguyệt dậm chân, vô cùng thất bại nói: "Không có ai chọc ta."
Phượng Thành lôi kéo, nói: "Nói thật ra."
"A..." Sở Tích Nguyệt trừng mắt nhìn mũi chân mình nghĩ nghĩ, sau đó ngẩng đầu, còn thật sự nhìn Phượng Thành hỏi: "Nếu tương lai con của chúng ta đặc biệt thích khóc, chàng sẽ làm như thế nào?"
Nghe vậy, Phượng Thành trầm tư một lát, "Hai quái thai kia lại làm chuyện thương thiên hại lí gì?"
Sở Tích Nguyệt sợ hãi, "Sao chàng có thể biết?"
Phượng Thành ngẩng đầu dò xét liếc mắt một người nào đó trong khách viện, thản nhiên nói: "Thật vất vả mới sinh con trai, hắn không gây họa một phen, làm sao có thể cam tâm?"
"Phượng Thành, chàng rất hiểu A Trường."
"Còn chưa hiểu đủ." Phượng Thành nói: "Ta đoán không được hắn dùng phương pháp gì làm cho tiểu Mộ Dung cười đến thê lương như vậy."
"Huynh ấy điểm huyệt cười của tiểu Mộ Dung." Sở Tích Nguyệt rầu rĩ nói.
"Chỉ như vậy?" Phượng Thành có chút thất vọng.
"Chàng cảm thấy còn chưa đủ?"
"Rất nhẹ tay."
Vẻ mặt Sở Tích Nguyệt đen thui, đột nhiên lập tức trừng lớn mắt, nói: "Phượng Thành, tương lai nếu chàng dám chạm vào con ta một chút, ta liền giết chàng!"
"... Nàng yên tâm, ta không giống với gã họ Sở đó, sẽ không thiếu đạo đức như vậy." Nói xong, lại dò xét nhìn Sở Trường Ca liếc mắt một cái, sau đó ôm Sở Tích Nguyệt rời đi.
*
Trong viện, Sở Trường Ca nhìn theo hai người đi xa, cảm thán nói: "Đã lâu không thấy Tích nhi khí phách như vậy."
Đông hộ pháp: "Đúng vậy. Đại tiểu thư trước kia uy phong như vậy."
"Có thể là trải qua chết mà sống lại, tính tình thay đổi." Nam hộ pháp nói.
Tây hộ pháp gật đầu thật mạnh, "Có người nên đi tìm chết một lần."
"Này, ngươi làm gì nhìn ta nói những lời này? !" Bắc hộ pháp khó chịu nói.
"Ngươi không cần oan uổng người tốt, ta là đối với phía sau ngươi ..." Tây hộ pháp đột nhiên câm miệng, hận không thể tìm hang động chui vào. Phía sau tiểu Bắc không phải cây, là người, rõ ràng là một nữ nhân vô cùng bình tĩnh.
"Cái gì phía sau?" Sở Trường Ca cười tủm tỉm hỏi.
Tươi cười này trong mắt Tây hộ pháp lại vô cùng quỷ dị, khiến lông tơ hắn dựng thẳng. "Cái kia... Ta cảm thấy... Có thể cho tiểu giáo chủ uống chút rượu. Vừa có thể làm cho hắn bình yên đi vào giấc ngủ, vừa có khả năng luyện tửu lượng, nhất cử lưỡng tiện." Tiểu giáo chủ, ngươi trăm ngàn chớ có trách ta nhẫn tâm, muốn trách thì trách cha mẹ của ngươi... Không, ngươi cũng không thể trách bọn họ, ngươi chỉ có thể tự trách mình đầu thai lầm chỗ.
*
Cuối cùng, ý kiến của Tây hộ pháp được tiếp thu. Từ nay về sau, Sở Mộ Dung bắt đầu cuộc sống 'mơ mơ màng màng'. Rượu ngon cứ tràn qua, buồn ngủ giữ trong lòng. Mỗi lần gẫu nhiên tỉnh, lại thưởng thức thế giới xinh đẹp này, còn có thể thấy được 'Bạo lực gia đình'. (^^, ta suy nghĩ đen tối, mọi người thì sao?)
Đảo mắt lại qua bốn tháng, Sở Mộ Dung đã biết tự tiêu khiển, tự vui vẻ. Ví như hiện tại, sau khi phá tan huyệt câm bị Sở cha điểm, liền khanh khách nở nụ cười.
"Trước kia rõ ràng hễ con mở miệng liền khóc, sao đột nhiên biến thành nở nụ cười?" Vẻ mặt Sở Trường Ca ngạc nhiên khó hiểu nói.
Mộ Dung Vân Thư cũng thấy rất kỳ quái, nghĩ nghĩ, nói: "Chắc là con phát hiện chính mình đã rất mạnh mẽ đủ để cùng cha ruột đối kháng, trong lòng cảm thấy vui vẻ."
"... Phu nhân, ngữ khí của nàng nghe qua rất giống vui sướng khi người gặp họa." Vẻ mặt Sở Trường Ca lên án.
"Là thiếp cảm thấy kiêu ngạo." Mộ Dung Vân Thư nói: "Trò giỏi hơn thầy, chàng không cảm thấy kiêu ngạo sao?"
"Ừ, nàng nói có đạo lý. Ta quyết định bắt đầu từ ngày mai, dạy con võ công." Sở Trường Ca nghiêm trang nói, bên trong con ngươi đen thẳm lóe nụ cười quỷ dị.
Vì thế, ngày thứ hai, bên trong nôi Sở Mộ Dung liền xếp đầy các loại ‘ngọc chế bảo kiếm’(chắc là bảo kiếm bằng ngọc).
Mộ Dung Vân Thư hỏi Sở Trường Ca vì sao chỉ đưa kiếm cho tiểu Mộ Dung, Sở Trường Ca trả lời là —— người sử dụng kiếm rất tiêu sái.
"Người tự kỷ đến cảnh giới nhất định sẽ như vậy." Mộ Dung Vân Thư hướng Vương phu nhân giải thích như vậy.
Mộ Dung Vân Thư chưa từng nuôi trẻ nhỏ, cho nên thường xuyên hướng Vương phu nhân thỉnh giáo. Mỗi lần Vương phu nhân đến, tiểu Mộ Dung đều 'Ngủ say', hôm nay là ngoại lệ. Bởi vì Sở Trường Ca muốn nhìn tiểu Mộ Dung bị kiếm vây quanh sẽ có phản ứng gì. Tiểu Mộ Dung lại căn bản không để ý tới ngọc kiếm này, khi thì nhắm mắt dưỡng thần, khi thì trợn mắt nhìn trời, một bộ dáng vô tranh cùng thế sự. Điều này làm cho Sở Trường Ca cảm thấy thất bại. Con của Sở Trường Ca hắn có thể nào đối với kiếm nhìn như không thấy?
"Mộ Dung ngoan, cầm thanh kiếm. Trong tay có kiếm mới không bị khi dễ." Sở Trường Ca cầm một thanh ngọc kiếm màu lam nho nhỏ huơ huơ trước mắt tiểu Mộ Dung.
Mộ Dung Vân Thư buồn cười lắc lắc đầu, ngược lại hỏi Vương phu nhân, "Đại khái khi nào thì bé có thể biết nói chuyện?"
"Bình thường là khoảng bảy tám tháng. Bình thường ngươi nói chuyện nhiều với đứa nhỏ, hoặc là đánh đàn cho bé nghe, như vậy bé mới có thể sớm mở miệng nói chuyện. Nếu không, không chỉ mở miệng nói trễ, hơn nữa sau khi lớn lên thực có thể trở nên trầm mặc ít lời." Vương phu nhân đề nghị.
Mộ Dung Vân Thư: "Vậy nếu từ nhỏ cho bé cầm kiếm, có thể trở nên sát khí rất nặng hay không?"
"Điều này..." Vương phu nhân thật cẩn thận nhìn Sở Trường Ca liếc mắt một cái, sau đó nói: "Điều này ta không rõ lắm."
Sở Trường Ca quay đầu hướng Mộ Dung Vân Thư cười nói: "Nàng yên tâm, ta cho con cầm là ngọc kiếm, sau khi con lớn lên, khẳng định ôn nhuận như ngọc."
"... Ôn nhuận như ngọc giống chàng?" Mộ Dung Vân Thư kỳ quái hỏi.
"Thì ra trong mắt phu nhân, ta cũng ôn nhuận như ngọc nha!" Sở Trường Ca tự động chặn lại phần lời nói bất lợi với hắn của Mộ Dung Vân Thư, vô cùng vui mừng nói: "Ta thương nàng quả nhiên không uổng."
"..."
Lúc này, Lục nhi lỗ mãng gấp gáp từ bên ngoài chạy vào, hét lớn: "Không tốt rồi, tiểu thư, nghe nói Thịnh vương bị bắt!"
Mộ Dung Vân Thư nghe vậy, tâm trầm xuống, tính tính ngày, Thịnh vương xuất chinh đánh Trung Nguyên cũng đã năm tháng. Nàng dự đoán được sắp tới hẳn là sẽ có tin tức truyền trở về, nhưng nàng chờ đợi là tin tức Thịnh vương cầu viện, không nghĩ tới đúng là bị bắt...
Sở Trường Ca cũng thu hồi cợt nhả, trong mắt vô cùng lạnh lùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.