Quyển 1 - Chương 145: Quyển 1-Chương 145
Mặc Phong
15/01/2015
Sở Trường Ca quyết định đến Trung Nguyên cứu Thịnh vương.
Nghe được quyết định của Sở Trường Ca, Mộ Dung Vân Thư chỉ nói bốn chữ, "Chờ chàng trở về."
Kỳ thật, so với chờ ở Vương phủ, nàng càng nguyện ý cùng hắn đi Trung Nguyên. Có điều, trong nhà tiểu Mộ Dung còn quá nhỏ, nàng phải lưu lại.
Từ sau khi Sở Trường Ca rời Yến châu, Mộ Dung Vân Thư không còn cho tiểu Mộ Dung uống rượu. Cũng là vì rượu đối với tiểu Mộ Dung đã không còn tác dụng, về phương diện khác còn là do, Sở Trường Ca không ở bên người, nàng không muốn ngay cả đứa nhỏ tai họa để tâm tình cũng không có.
"Lúc cha cho con xem con cũng không liếc mắt một cái, bây giờ chàng đi rồi, ngay cả ngủ con cũng cầm kiếm. Ý định muốn đối nghịch với cha con có phải hay không?" Mộ Dung Vân Thư ngồi đối diện tiểu Mộ Dung cầm ngọc kiếm ở trên bàn nói.
Tiểu Mộ Dung giống như nghe hiểu lời của nàng, mở to hai mắt ngửa đầu nhìn nàng, vẫn không nhúc nhích.
Mộ Dung Vân Thư ôn nhu sờ sờ đầu của hắn, ý cười trong mắt mang theo mấy phần buồn bã, cất giọng buồn bã nói: "Mẹ không trách con. Mẹ chỉ là rất nhớ cha con."
Tiểu Mộ Dung nháy mắt mấy cái, sau đó tiếp tục cầm kiếm chơi. Một người chơi cũng có thể chơi vui đến cười khanh khách không ngừng.
Tiểu hài tử đã có thể tự chơi đùa, tự vui vẻ. Mộ Dung Vân Thư lại nhìn hắn cười cười, nói: "Con cũng không cần trách cha con, chàng chính là rất sốt ruột, sốt ruột chứng minh con của mình thật tài giỏi, không giống người thường, mới có thể ép buộc con. Con không biết, khi lần đầu tiên con phá tan huyệt đạo bị chàng điểm, chàng hưng phấn đến cả đêm không ngủ." Nhớ tới bộ dáng Sở Trường Ca khi đó nhảy lên ngồi xuống, Mộ Dung Vân Thư liền nhịn không được ý cười.
Có lẽ trong mắt người khác, Sở Trường Ca không xứng là phụ thân, nhưng Mộ Dung Vân Thư biết, hắn quan tâm tiểu Mộ Dung, còn hơn sinh mệnh của chính mình.
"Nếu chàng biết con hiện tại đã sắp ngàn chén không say, không biết sẽ cao hứng thành bộ dáng gì nữa." Mộ Dung Vân Thư biết tiểu Mộ Dung nghe không hiểu lời của nàng, nhưng nàng vẫn muốn nói. "Con nhất định phải nhớ kỹ, cái người thường xuyên gây khó dễ cùng con, kỳ thật so với bất kỳ ai khác đều yêu con hơn cả. Ngay cả mẹ... cũng cảm thấy không bằng đâu."
"Đại tẩu, tẩu lại đàn gảy tai trâu à!" Sở Tích Nguyệt cười hì hì đi vào sân.
"Không có. Hôm nay trước lúc trâu đến, ta còn chưa chuẩn bị đàn." Mộ Dung Vân Thư nhàn nhã nói.
"... Thật là kỳ quái, sao A Trường vừa đi tẩu liền biến thành vợ hiền mẹ tốt?" Lúc A Trường ở đây, không biết có bao nhiêu nhẫn tâm.
"Muội cũng không phải không biết, người kia, luôn luôn đem người khác ra chọc phá. Khi chàng làm chuyện xấu, có thể khiến người ta nhịn không được muốn trợ Trụ vi ngược." (giúp người làm ác, câu này ý gốc là theo giúp Trụ vương làm điều bạo ngược)
"Đúng thế." Về điểm này, Sở Tích Nguyệt tràn đầy kinh nghiệm."Trước khi gặp hắn, ta vốn thực ôn nhu."
Khóe miệng Mộ Dung Vân Thư khẽ run, "Các ngươi từ trong bụng mẹ đã được gặp nhau."
"Đời trước thôi."
"Chuyện đời trước muội còn nhớ rõ?"
"Đại tẩu sao không thể phối hợp một chút? Ta là giúp tẩu làm chứng."
"Làm chứng gian là phải ngồi tù."
"..." Không thú vị, thực không thú vị!
"Muội đến tìm ta là có việc?" Mộ Dung Vân Thư hỏi.
"A, thiếu chút nữa đã quên!" Sở Tích Nguyệt nói: "Hôm nay muội tới là muốn hỏi tẩu, vì sao lần trước tẩu nói mẹ muội cho tới bây giờ chưa từng sinh đứa nhỏ?"
Nghe vậy, ánh mắt Mộ Dung Vân Thư cụp xuống, thản nhiên hỏi: "Sao muội lại đột nhiên nhớ tới chuyện này ?"
"Muội vẫn nhớ rõ mà. Chỉ là lúc trước Phượng Thành không cho muội tới gần chỗ khách viện này của các người, nói nơi yêu nghiệt này có nhiều điềm xấu."
Mộ Dung Vân Thư nhíu mày nói: "Phượng Thành đổi nghề làm thầy địa lý từ bao giờ?"
"... Chúng ta vẫn là nên nói việc chính đi!" Cùng đại Mộ Dung nói quanh co lòng vòng, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, thật sự là tự mình chuốc lấy cực khổ.
"Việc chính gì?"
"Tẩu nói mẹ muội chưa từng sinh đứa nhỏ."
"Ta nói khi nào?"
"Lần trước nha."
"Lần nào chứ?"
"Lúc tẩu sinh tiểu Mộ Dung."
"Có sao?"
"Có."
"Không nhớ rõ."
"... Nói cho muội biết sự thực đi."
"Sự thực gì chứ?"
"Tẩu vì sao lại nói mẹ muội chưa từng sinh đứa nhỏ?"
"Ta nói qua khi nào?"
"Lần trước..." Sở Tích Nguyệt đột nhiên phát hiện bị nàng nói vòng trở lại, vội vàng dừng lại, vô cùng nghiêm túc nói: "Tẩu không nên tứ lạng bạt thiên cân (bốn lạng đẩy ngàn cân, ý nói mượn chuyện nhỏ để bỏ qua việc lớn). Muội phải biết chân tướng sự việc."
"Vậy muội hẳn là nên đến hỏi Yêu Nguyệt tiên tử." Biểu tình của Mộ Dung Vân Thư cũng vô cùng nghiêm túc, "Chỉ có bà, mới biết được chân tướng."
"Nhưng mà..."
"Lục Nhi tiễn khách."
"Đại tẩu..."
Lục Nhi: "Sở tiểu thư, mời trở về đi. Tính tình tiểu thư nhà ta, ngươi cũng không phải không biết."
Sở Tích Nguyệt thở dài một hơi, "Được rồi. Muội đi hỏi mẹ muội vậy."
*
Sau khi đưa Sở Tích Nguyệt tới cửa, Lục Nhi liền quay trở lại, "Tiểu thư, vì sao không nói chân tướng cho nàng?"
"Biết nhiều cũng không phải chuyện tốt." Mộ Dung Vân Thư thản nhiên nói.
Lục Nhi trầm mặc, sau một lúc lâu, thấp giọng nói: "Cho nên lúc trước người mới không nói cho em biết tin Vệ Khiêm đã chết, phải không?"
Nghe vậy, Mộ Dung Vân Thư than nhẹ một tiếng, nói: "Em khó chịu thì cứ trách đi. Chuyện Vệ Khiêm, đúng là ta xử lý không chu toàn."
Lục Nhi rầu rĩ lắc đầu, "Em không trách tiểu thư. Giết Vệ Khiêm là Phương Hồng Phi, cô gia đã thay hắn báo thù. Em chỉ là... Rất khó quên." Ba chữ 'Rất khó quên' mang theo nồng đậm nghẹn ngào nức nở.
"Ta biết." Mộ Dung Vân Thư kéo nàng ngồi xuống, nói: "Muốn khóc em cứ khóc. Nhịn lâu như vậy, cũng đủ rồi."
Nàng sớm nên biết, Lục Nhi cùng nàng tâm tình rất giống nhau. Một khi động tình, chỉ sợ chính là trong nháy mắt, từ nay về sau trong lòng chỉ có một người. Biết rõ phía trước không đường, nhưng cũng không thể nào quay lại.
Đây có lẽ chính là số mệnh. Mỗi người đều có lúc trong nháy mắt vì một người khác mà trầm luân. Người may mắn, trong nháy mắt trầm luân kia, được cùng người yêu cả đời bên nhau. Mà người bất hạnh, cả đời tịch mịch ngay từ trong nháy mắt trầm luân ấy. Đại đa số mọi người bị vây trong hạnh phúc cùng bất hạnh từ lúc đó, có vui có buồn, trãi qua cuộc sống có mặn có nhạt.
Có lẽ Lục Nhi về sau còn có thể gặp được một Vệ Khiêm khác, nhưng cảm giác đó, vĩnh viễn không thể đánh đồng cùng mối tình đầu khắc cốt minh tâm.
Cho nên Mộ Dung Vân Thư không nói nên lời để an ủi, nửa câu cũng nói không nên lời.
*
Mộ Dung Vân Thư mua rất nhiều ngọc kiếm, từ ngày Sở Trường Ca rời đi, mỗi một ngày qua, liền hướng bên trong nôi của tiểu Mộ Dung thả vào một thanh ngọc kiếm. Hiện tại, ngọc kiếm đã chiếm ưu thế, chiếm lấy toàn bộ nôi. Cũng may, tiểu Mộ Dung đã không ngủ nôi nữa.
Một ngày, hai tay Mộ Dung Vân Thư chống má nhìn tiểu Mộ Dung ngẩn người, một âm thanh trong trẻo chợt lóe qua trong đầu nàng. Đột nhiên, nàng ngồi thẳng thân mình, nhìn tiểu Mộ Dung hỏi, "Vừa rồi con kêu cái gì?"
Vẻ mặt Tiểu Mộ Dung không hiểu nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, tiếp theo mồm miệng không rõ kêu lên: "Cha... Cha..."
Mộ Dung Vân Thư nhất thời mừng như điên, kích động nói: "Gọi mẹ, mau gọi mẹ!"
"Cha... Cha..." Tiểu Mộ Dung lại nói hai tiếng 'Cha', sau đó lại còn khanh khách cười rộ lên.
Mộ Dung Vân Thư vừa tức vừa vui, ôm lấy hắn nói: "Con nha, xứng đáng bị cha con ngược. Chàng đối với con như vậy, con còn nhớ thương chàng!"
Tiểu Mộ Dung cười khanh khách quơ kiếm trong tay, "Cha... Cha..."
"Ừ ừ ừ, kiếm kia là cha con mua đưa cho con." Mộ Dung Vân Thư tức giận nói, ngữ khí có chút nhỏ nhen. "Mẹ mua cho con nhiều kiếm như vậy, một lần con cũng không chạm vào, cả ngày ôm kiếm cha mua. Con thực nghĩ chính mình họ Sở liền cùng chàng là một nhà sao?"
Bưng cơm chiều vào cửa, Lục nhi vừa vặn nhìn thấy này một màn, nhất thời vẻ mặt đen thui, "Tiểu thư, bình thường một chút." Từ sau khi sinh tiểu thiếu gia, tiểu thư càng ngày càng không bình thường. Luôn nói một ít lời nói kì lạ ngây thơ.
Mộ Dung Vân Thư căn bản không để ý tới Lục Nhi, tiếp tục nói với tiểu Mộ Dung: "Con đã trưởng thành, như vậy, ngày mai chúng ta phải đi tìm cha con."
"Loảng xoảng rầm ——" mâm cơm nát bấy.
Mộ Dung Vân Thư nhìn về phía Lục Nhi, "Tay bị rút gân?"
"..." Bị nàng nói như vậy, tay Lục Nhi thật sự run lên hai cái. "Tiểu thư, tiểu thiếu gia mới bảy tháng."
"Ta biết."
"Cách trưởng thành còn rất xa."
"Bé đã gọi cha."
"Nhưng bé vẫn chỉ có bảy tháng."
"Bé nhớ cha bé."
"... Là người nhớ cha bé thì có?" Lục Nhi nói.
Khóe miệng Mộ Dung Vân Thư giật giật, không phản bác, chuyển sang chuyện khác, "Thu thập hành lý, ngày mai chúng ta liền xuất phát."
"Em cũng phải đi?"
"Bằng không ai thay tã cho bé?"
"..." Thì ra đây là tác dụng của nàng.
*
Cùng lúc đó, xa tại Tây Châu, Sở Trường Ca cũng đang nhớ mẹ con Mộ Dung Vân Thư.
Tiểu Mộ Dung thích khóc như vậy, không có hắn dạy dỗ, Vân Thư sẽ phát điên mất thôi? Nàng là một người thích yên tĩnh như vậy, sao có thể chịu được tiểu tử kia gào khóc thảm thiết kinh thiên động địa!
Nghe Vương phu nhân nói lúc bảy tám tháng, tiểu Mộ Dung mới có thể mở miệng nói chuyện. Tính tính ngày, khoảng bảy tháng không sai biệt lắm. Không biết bé sẽ kêu cha hay là gọi mẹ trước.
"Giáo chủ, Vệ tướng quân nói có quân tình khẩn cấp, muốn mời ngươi đi qua bàn luận." Đông hộ pháp đi vào doanh trướng nói.
"Đã biết." Sở Trường Ca thu thập tâm tình một chút, theo Đông hộ pháp đi vào doanh trướng Vệ Chấn Thiên.
Sở Trường Ca vừa đến, không khí trong doanh trướng nhất thời trở nên khẩn trương. Đối với loại hiện tượng này, Sở Trường Ca đã thấy nhưng không thể trách, trực tiếp hướng ghế của đại tướng quân Vệ Chấn Thiên ngồi xuống, nói: "Nghe nói có quân tình khẩn cấp?"
Các tướng quân ở đây, nhất là Vệ Chấn Thiên, cũng đã nhìn quen đủ loại hành động kiêu ngạo của Sở Trường Ca, thêm nữa lại kiêng kị hắn võ công cái thế, liền ngầm đồng ý loại hành vi này của hắn.
"Tiểu Lương vương đưa thư giải hòa." Vệ Chấn Thiên nói.
Sở Trường Ca nghe vậy mày kiếm nhăn lại, nói: "Lời hắn nói ngươi cũng tin?"
Vệ Chấn Thiên nói: "Ta không tin. Nhưng Vương gia ở trên tay hắn, chúng ta phải mau chóng nghĩ ra đối sách. Nếu chậm chạp không có câu trả lời thuyết phục, chỉ sợ Tiểu Lương vương sẽ đối xử bất lợi với Vương gia."
"Hắn sẽ không." Sở Trường Ca nói: "Hoa Dạ Ly cùng Hoa Lăng Thiên hiện tại sở dĩ có thể chung sống hoà bình, là vì có cùng kẻ địch là Thịnh vương. Nếu Hoa Dạ Ly muốn đối xử bất lợi với Thịnh vương, đã sớm động thủ, sẽ không chờ tới bây giờ. Cùng một dạng, nếu hắn muốn thả Thịnh vương, lúc trước sẽ không ngoài mặt cùng Yến quân liên minh lại âm thầm cùng Hoa Lăng Thiên liên thủ."
"Vậy hiện tại hắn giả vờ giải hòa rốt cuộc là vì sao?"
Sở Trường Ca nói: "Hắn đưa ra điều kiện gì?"
"Còn chưa biết. Điều kiện ở trong thư Hoa Dạ Ly tự tay viết, người đưa thư chỉ khi nhìn thấy bản nhân ngươi, mới bằng lòng đem thư giao ra."
Thư cho hắn? Sở Trường Ca trầm ngâm một chút, nói: "Đem người đưa thư mời vào."
"Dạ."
Rất nhanh, người đưa thư bị mang tiến vào đại doanh.
Khi Sở Trường Ca thấy rõ tướng mạo người tới, thực sự kinh hãi.
Nghe được quyết định của Sở Trường Ca, Mộ Dung Vân Thư chỉ nói bốn chữ, "Chờ chàng trở về."
Kỳ thật, so với chờ ở Vương phủ, nàng càng nguyện ý cùng hắn đi Trung Nguyên. Có điều, trong nhà tiểu Mộ Dung còn quá nhỏ, nàng phải lưu lại.
Từ sau khi Sở Trường Ca rời Yến châu, Mộ Dung Vân Thư không còn cho tiểu Mộ Dung uống rượu. Cũng là vì rượu đối với tiểu Mộ Dung đã không còn tác dụng, về phương diện khác còn là do, Sở Trường Ca không ở bên người, nàng không muốn ngay cả đứa nhỏ tai họa để tâm tình cũng không có.
"Lúc cha cho con xem con cũng không liếc mắt một cái, bây giờ chàng đi rồi, ngay cả ngủ con cũng cầm kiếm. Ý định muốn đối nghịch với cha con có phải hay không?" Mộ Dung Vân Thư ngồi đối diện tiểu Mộ Dung cầm ngọc kiếm ở trên bàn nói.
Tiểu Mộ Dung giống như nghe hiểu lời của nàng, mở to hai mắt ngửa đầu nhìn nàng, vẫn không nhúc nhích.
Mộ Dung Vân Thư ôn nhu sờ sờ đầu của hắn, ý cười trong mắt mang theo mấy phần buồn bã, cất giọng buồn bã nói: "Mẹ không trách con. Mẹ chỉ là rất nhớ cha con."
Tiểu Mộ Dung nháy mắt mấy cái, sau đó tiếp tục cầm kiếm chơi. Một người chơi cũng có thể chơi vui đến cười khanh khách không ngừng.
Tiểu hài tử đã có thể tự chơi đùa, tự vui vẻ. Mộ Dung Vân Thư lại nhìn hắn cười cười, nói: "Con cũng không cần trách cha con, chàng chính là rất sốt ruột, sốt ruột chứng minh con của mình thật tài giỏi, không giống người thường, mới có thể ép buộc con. Con không biết, khi lần đầu tiên con phá tan huyệt đạo bị chàng điểm, chàng hưng phấn đến cả đêm không ngủ." Nhớ tới bộ dáng Sở Trường Ca khi đó nhảy lên ngồi xuống, Mộ Dung Vân Thư liền nhịn không được ý cười.
Có lẽ trong mắt người khác, Sở Trường Ca không xứng là phụ thân, nhưng Mộ Dung Vân Thư biết, hắn quan tâm tiểu Mộ Dung, còn hơn sinh mệnh của chính mình.
"Nếu chàng biết con hiện tại đã sắp ngàn chén không say, không biết sẽ cao hứng thành bộ dáng gì nữa." Mộ Dung Vân Thư biết tiểu Mộ Dung nghe không hiểu lời của nàng, nhưng nàng vẫn muốn nói. "Con nhất định phải nhớ kỹ, cái người thường xuyên gây khó dễ cùng con, kỳ thật so với bất kỳ ai khác đều yêu con hơn cả. Ngay cả mẹ... cũng cảm thấy không bằng đâu."
"Đại tẩu, tẩu lại đàn gảy tai trâu à!" Sở Tích Nguyệt cười hì hì đi vào sân.
"Không có. Hôm nay trước lúc trâu đến, ta còn chưa chuẩn bị đàn." Mộ Dung Vân Thư nhàn nhã nói.
"... Thật là kỳ quái, sao A Trường vừa đi tẩu liền biến thành vợ hiền mẹ tốt?" Lúc A Trường ở đây, không biết có bao nhiêu nhẫn tâm.
"Muội cũng không phải không biết, người kia, luôn luôn đem người khác ra chọc phá. Khi chàng làm chuyện xấu, có thể khiến người ta nhịn không được muốn trợ Trụ vi ngược." (giúp người làm ác, câu này ý gốc là theo giúp Trụ vương làm điều bạo ngược)
"Đúng thế." Về điểm này, Sở Tích Nguyệt tràn đầy kinh nghiệm."Trước khi gặp hắn, ta vốn thực ôn nhu."
Khóe miệng Mộ Dung Vân Thư khẽ run, "Các ngươi từ trong bụng mẹ đã được gặp nhau."
"Đời trước thôi."
"Chuyện đời trước muội còn nhớ rõ?"
"Đại tẩu sao không thể phối hợp một chút? Ta là giúp tẩu làm chứng."
"Làm chứng gian là phải ngồi tù."
"..." Không thú vị, thực không thú vị!
"Muội đến tìm ta là có việc?" Mộ Dung Vân Thư hỏi.
"A, thiếu chút nữa đã quên!" Sở Tích Nguyệt nói: "Hôm nay muội tới là muốn hỏi tẩu, vì sao lần trước tẩu nói mẹ muội cho tới bây giờ chưa từng sinh đứa nhỏ?"
Nghe vậy, ánh mắt Mộ Dung Vân Thư cụp xuống, thản nhiên hỏi: "Sao muội lại đột nhiên nhớ tới chuyện này ?"
"Muội vẫn nhớ rõ mà. Chỉ là lúc trước Phượng Thành không cho muội tới gần chỗ khách viện này của các người, nói nơi yêu nghiệt này có nhiều điềm xấu."
Mộ Dung Vân Thư nhíu mày nói: "Phượng Thành đổi nghề làm thầy địa lý từ bao giờ?"
"... Chúng ta vẫn là nên nói việc chính đi!" Cùng đại Mộ Dung nói quanh co lòng vòng, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, thật sự là tự mình chuốc lấy cực khổ.
"Việc chính gì?"
"Tẩu nói mẹ muội chưa từng sinh đứa nhỏ."
"Ta nói khi nào?"
"Lần trước nha."
"Lần nào chứ?"
"Lúc tẩu sinh tiểu Mộ Dung."
"Có sao?"
"Có."
"Không nhớ rõ."
"... Nói cho muội biết sự thực đi."
"Sự thực gì chứ?"
"Tẩu vì sao lại nói mẹ muội chưa từng sinh đứa nhỏ?"
"Ta nói qua khi nào?"
"Lần trước..." Sở Tích Nguyệt đột nhiên phát hiện bị nàng nói vòng trở lại, vội vàng dừng lại, vô cùng nghiêm túc nói: "Tẩu không nên tứ lạng bạt thiên cân (bốn lạng đẩy ngàn cân, ý nói mượn chuyện nhỏ để bỏ qua việc lớn). Muội phải biết chân tướng sự việc."
"Vậy muội hẳn là nên đến hỏi Yêu Nguyệt tiên tử." Biểu tình của Mộ Dung Vân Thư cũng vô cùng nghiêm túc, "Chỉ có bà, mới biết được chân tướng."
"Nhưng mà..."
"Lục Nhi tiễn khách."
"Đại tẩu..."
Lục Nhi: "Sở tiểu thư, mời trở về đi. Tính tình tiểu thư nhà ta, ngươi cũng không phải không biết."
Sở Tích Nguyệt thở dài một hơi, "Được rồi. Muội đi hỏi mẹ muội vậy."
*
Sau khi đưa Sở Tích Nguyệt tới cửa, Lục Nhi liền quay trở lại, "Tiểu thư, vì sao không nói chân tướng cho nàng?"
"Biết nhiều cũng không phải chuyện tốt." Mộ Dung Vân Thư thản nhiên nói.
Lục Nhi trầm mặc, sau một lúc lâu, thấp giọng nói: "Cho nên lúc trước người mới không nói cho em biết tin Vệ Khiêm đã chết, phải không?"
Nghe vậy, Mộ Dung Vân Thư than nhẹ một tiếng, nói: "Em khó chịu thì cứ trách đi. Chuyện Vệ Khiêm, đúng là ta xử lý không chu toàn."
Lục Nhi rầu rĩ lắc đầu, "Em không trách tiểu thư. Giết Vệ Khiêm là Phương Hồng Phi, cô gia đã thay hắn báo thù. Em chỉ là... Rất khó quên." Ba chữ 'Rất khó quên' mang theo nồng đậm nghẹn ngào nức nở.
"Ta biết." Mộ Dung Vân Thư kéo nàng ngồi xuống, nói: "Muốn khóc em cứ khóc. Nhịn lâu như vậy, cũng đủ rồi."
Nàng sớm nên biết, Lục Nhi cùng nàng tâm tình rất giống nhau. Một khi động tình, chỉ sợ chính là trong nháy mắt, từ nay về sau trong lòng chỉ có một người. Biết rõ phía trước không đường, nhưng cũng không thể nào quay lại.
Đây có lẽ chính là số mệnh. Mỗi người đều có lúc trong nháy mắt vì một người khác mà trầm luân. Người may mắn, trong nháy mắt trầm luân kia, được cùng người yêu cả đời bên nhau. Mà người bất hạnh, cả đời tịch mịch ngay từ trong nháy mắt trầm luân ấy. Đại đa số mọi người bị vây trong hạnh phúc cùng bất hạnh từ lúc đó, có vui có buồn, trãi qua cuộc sống có mặn có nhạt.
Có lẽ Lục Nhi về sau còn có thể gặp được một Vệ Khiêm khác, nhưng cảm giác đó, vĩnh viễn không thể đánh đồng cùng mối tình đầu khắc cốt minh tâm.
Cho nên Mộ Dung Vân Thư không nói nên lời để an ủi, nửa câu cũng nói không nên lời.
*
Mộ Dung Vân Thư mua rất nhiều ngọc kiếm, từ ngày Sở Trường Ca rời đi, mỗi một ngày qua, liền hướng bên trong nôi của tiểu Mộ Dung thả vào một thanh ngọc kiếm. Hiện tại, ngọc kiếm đã chiếm ưu thế, chiếm lấy toàn bộ nôi. Cũng may, tiểu Mộ Dung đã không ngủ nôi nữa.
Một ngày, hai tay Mộ Dung Vân Thư chống má nhìn tiểu Mộ Dung ngẩn người, một âm thanh trong trẻo chợt lóe qua trong đầu nàng. Đột nhiên, nàng ngồi thẳng thân mình, nhìn tiểu Mộ Dung hỏi, "Vừa rồi con kêu cái gì?"
Vẻ mặt Tiểu Mộ Dung không hiểu nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, tiếp theo mồm miệng không rõ kêu lên: "Cha... Cha..."
Mộ Dung Vân Thư nhất thời mừng như điên, kích động nói: "Gọi mẹ, mau gọi mẹ!"
"Cha... Cha..." Tiểu Mộ Dung lại nói hai tiếng 'Cha', sau đó lại còn khanh khách cười rộ lên.
Mộ Dung Vân Thư vừa tức vừa vui, ôm lấy hắn nói: "Con nha, xứng đáng bị cha con ngược. Chàng đối với con như vậy, con còn nhớ thương chàng!"
Tiểu Mộ Dung cười khanh khách quơ kiếm trong tay, "Cha... Cha..."
"Ừ ừ ừ, kiếm kia là cha con mua đưa cho con." Mộ Dung Vân Thư tức giận nói, ngữ khí có chút nhỏ nhen. "Mẹ mua cho con nhiều kiếm như vậy, một lần con cũng không chạm vào, cả ngày ôm kiếm cha mua. Con thực nghĩ chính mình họ Sở liền cùng chàng là một nhà sao?"
Bưng cơm chiều vào cửa, Lục nhi vừa vặn nhìn thấy này một màn, nhất thời vẻ mặt đen thui, "Tiểu thư, bình thường một chút." Từ sau khi sinh tiểu thiếu gia, tiểu thư càng ngày càng không bình thường. Luôn nói một ít lời nói kì lạ ngây thơ.
Mộ Dung Vân Thư căn bản không để ý tới Lục Nhi, tiếp tục nói với tiểu Mộ Dung: "Con đã trưởng thành, như vậy, ngày mai chúng ta phải đi tìm cha con."
"Loảng xoảng rầm ——" mâm cơm nát bấy.
Mộ Dung Vân Thư nhìn về phía Lục Nhi, "Tay bị rút gân?"
"..." Bị nàng nói như vậy, tay Lục Nhi thật sự run lên hai cái. "Tiểu thư, tiểu thiếu gia mới bảy tháng."
"Ta biết."
"Cách trưởng thành còn rất xa."
"Bé đã gọi cha."
"Nhưng bé vẫn chỉ có bảy tháng."
"Bé nhớ cha bé."
"... Là người nhớ cha bé thì có?" Lục Nhi nói.
Khóe miệng Mộ Dung Vân Thư giật giật, không phản bác, chuyển sang chuyện khác, "Thu thập hành lý, ngày mai chúng ta liền xuất phát."
"Em cũng phải đi?"
"Bằng không ai thay tã cho bé?"
"..." Thì ra đây là tác dụng của nàng.
*
Cùng lúc đó, xa tại Tây Châu, Sở Trường Ca cũng đang nhớ mẹ con Mộ Dung Vân Thư.
Tiểu Mộ Dung thích khóc như vậy, không có hắn dạy dỗ, Vân Thư sẽ phát điên mất thôi? Nàng là một người thích yên tĩnh như vậy, sao có thể chịu được tiểu tử kia gào khóc thảm thiết kinh thiên động địa!
Nghe Vương phu nhân nói lúc bảy tám tháng, tiểu Mộ Dung mới có thể mở miệng nói chuyện. Tính tính ngày, khoảng bảy tháng không sai biệt lắm. Không biết bé sẽ kêu cha hay là gọi mẹ trước.
"Giáo chủ, Vệ tướng quân nói có quân tình khẩn cấp, muốn mời ngươi đi qua bàn luận." Đông hộ pháp đi vào doanh trướng nói.
"Đã biết." Sở Trường Ca thu thập tâm tình một chút, theo Đông hộ pháp đi vào doanh trướng Vệ Chấn Thiên.
Sở Trường Ca vừa đến, không khí trong doanh trướng nhất thời trở nên khẩn trương. Đối với loại hiện tượng này, Sở Trường Ca đã thấy nhưng không thể trách, trực tiếp hướng ghế của đại tướng quân Vệ Chấn Thiên ngồi xuống, nói: "Nghe nói có quân tình khẩn cấp?"
Các tướng quân ở đây, nhất là Vệ Chấn Thiên, cũng đã nhìn quen đủ loại hành động kiêu ngạo của Sở Trường Ca, thêm nữa lại kiêng kị hắn võ công cái thế, liền ngầm đồng ý loại hành vi này của hắn.
"Tiểu Lương vương đưa thư giải hòa." Vệ Chấn Thiên nói.
Sở Trường Ca nghe vậy mày kiếm nhăn lại, nói: "Lời hắn nói ngươi cũng tin?"
Vệ Chấn Thiên nói: "Ta không tin. Nhưng Vương gia ở trên tay hắn, chúng ta phải mau chóng nghĩ ra đối sách. Nếu chậm chạp không có câu trả lời thuyết phục, chỉ sợ Tiểu Lương vương sẽ đối xử bất lợi với Vương gia."
"Hắn sẽ không." Sở Trường Ca nói: "Hoa Dạ Ly cùng Hoa Lăng Thiên hiện tại sở dĩ có thể chung sống hoà bình, là vì có cùng kẻ địch là Thịnh vương. Nếu Hoa Dạ Ly muốn đối xử bất lợi với Thịnh vương, đã sớm động thủ, sẽ không chờ tới bây giờ. Cùng một dạng, nếu hắn muốn thả Thịnh vương, lúc trước sẽ không ngoài mặt cùng Yến quân liên minh lại âm thầm cùng Hoa Lăng Thiên liên thủ."
"Vậy hiện tại hắn giả vờ giải hòa rốt cuộc là vì sao?"
Sở Trường Ca nói: "Hắn đưa ra điều kiện gì?"
"Còn chưa biết. Điều kiện ở trong thư Hoa Dạ Ly tự tay viết, người đưa thư chỉ khi nhìn thấy bản nhân ngươi, mới bằng lòng đem thư giao ra."
Thư cho hắn? Sở Trường Ca trầm ngâm một chút, nói: "Đem người đưa thư mời vào."
"Dạ."
Rất nhanh, người đưa thư bị mang tiến vào đại doanh.
Khi Sở Trường Ca thấy rõ tướng mạo người tới, thực sự kinh hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.