Quyển 1 - Chương 57: Gặp lại ở khách điếm lần nữa
Mặc Phong
15/01/2015
Đoàn người của Mộ Dung Vân Thư sau khi rời đi ngày thứ hai, Lục Nhi rốt cuộc đã thấy được người mà nàng chờ đợi.
"Cô gia!" Lục Nhi vui vẻ ra mặt đi ra ngoài nghênh đón, lại phát hiện chủ nhân nhà mình thế nhưng không có ở đây, liền vội vàng hỏi: "Tiểu thư đâu?"
"Ngươi chưa từng thấy qua nàng?" Sở Trường Ca không đáp hỏi ngược lại. "Không có a." Lục Nhi lắc đầu, mặt mờ mịt, tiểu thư rõ ràng cùng Cô gia ở chung một chỗ, sao Cô gia hỏi ngược lại nàng rồi?
"Đông Nam Tây Bắc bốn người đã tới chưa?"
"Cũng không có."
Vấn đề hỏi xong, Sở Trường Ca lập tức xoay người rời đi, lưu lại Lục Nhi mặt đầy ngơ ngác đầu óc không hiểu chỉ ngây ngốc đứng ở tại chỗ. Rất lâu sau đó, nàng mới phản ứng được, Cô gia xuống núi tìm tiểu thư, vậy nàng có cần ở lại chỗ này chờ tiểu thư trở lại không?
Cùng lúc đó, Sở Trường Ca lập tức dùng bồ câu đưa tin cho Tứ đại hộ pháp, để cho bọn họ tới trước hội hợp, cũng phát ra Hắc Phong lệnh tới các phân đà trên đường, một khi biết được hành tung của Mộ Dung Vân Thư, lập tức báo lại.
Sở Trường Ca một đường hỏi thăm, liên tục đuổi sát ba ngày, vẫn không hề có tin tức của Mộ Dung Vân Thư, cũng ở Tịnh Biên thành gặp được Tứ đại hộ pháp đang thúc ngựa vội vã chạy tới hội hợp.
"Giáo chủ, cho đòi gấp như vậy, đã xảy ra chuyện gì?" Đông hộ pháp không kịp thở liền vội vàng hỏi. Trên mặt của ba người Nam Tây Bắc cũng đều viết một dấu chấm hỏi thật to, thật ra thì, trong giáo náo động còn chưa bình ổn, nếu không phải giáo chủ khẩn cấp gọi đến, bọn họ tuyệt sẽ không rời khỏi Hắc Phong Sơn nửa bước.
"Mộ Dung Vân Thư bị người bắt đi rồi." Sở Trường Ca nói.
Bốn người kinh hãi, khó trách giáo chủ vẻ mặt như muốn giết người, thì ra là. . . . . . Nếu như giết người có thể tìm được phu nhân, Đại Nghiệp Vương Triều sợ rằng đã sớm thây ngang khắp đồng.
"Có đầu mối không?" Đông hộ pháp hỏi.
Sở Trường Ca chậm rãi lắc đầu, con mắt thâm trầm tối đen ngắm nhìn ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.
"Thật ra thì giáo chủ không cần lo lắng, nói không chừng phu nhân không chịu nổi bị ngài áp bách, tự mình trốn đi . . . . . ." Lời nói của Bắc hộ pháp mới nói một nửa, liền bị Tây hộ pháp mạnh mạnh mẽ mẽ tung một chưởng, tặng kèm một cái liếc mắt.
Bắc hộ pháp quăng cho Tây hộ pháp một ánh mắt vô cùng buồn bã kiêm vô tội, hắn cũng là muốn an ủi giáo chủ a~.
Có người an ủi như ngươi vậy sao? Tây hộ pháp vừa liếc hắn một cái, ngược lại nói với Sở Trường Ca: "Phu nhân có kẻ thù nào không? Chúng ta điều tra từng người một."
Sở Trường Ca nói: "Không có."
"Vậy thì khó làm. Không có kẻ thù, làm sao lại bị bắt cóc đây?"
Sở Trường Ca cũng nghĩ không thông, lấy tính tình của Mộ Dung Vân Thư, người đắc tội qua khẳng định không ít, nhưng đụng chạm nghiêm trọng đến trình độ muốn bắt cóc nàng, gần như không có.
"Chẳng lẽ là kẻ thù của giáo chủ làm?" Bắc hộ pháp lòng vẫn còn sợ hãi vuốt ngực còn mơ hồ đau mở miệng lần nữa.
Lần này Tây hộ pháp vừa không có đánh hắn cũng không còn đập hắn, mà là tán đồng liên tiếp gật đầu, nhất định là kẻ thù của giáo chủ.
"Nếu quả thật là như vậy, thì càng khó làm." Nam hộ pháp nói.
Đông hộ pháp gật đầu tỏ vẻ đồng ý cách nói của hắn, " Kẻ thù của giáo chủ đếm không hết, tùy tiện một người cũng hận đến muốn róc xương lóc thịt ngài, chặt làm trăm mảnh, trời mới biết là người nào cướp đi phu nhân."
Sở Trường Ca lạnh lùng liếc Đông hộ pháp một cái, nói: "Thật không hỗ là hộ pháp của Bổn giáo chủ." Hiểu được tâm tình bực bội của hắn đang cấp bách cần xả giận, đặc biệt đảm đương vật hy sinh.
Đông hộ pháp nhất thời rùng mình một trận, cười khan nói: "Giáo chủ quá khen."
Sở Trường Ca lãnh đạm nói, "Ngày mai ta không muốn thấy các ngươi mặc nam trang nữa."
Lời vừa nói ra, mặt bốn người đầy vẻ quỷ dị, nét cười trộm đang trên mặt nhất thời vặn vẹo thành một chữ ‘khổ’ thật to. Không mặc nam trang, vậy cũng chỉ có thể mặc nữ trang rồi, cũng không thể không mặc. . . . . .
"Giáo chủ, hiện nay quốc thái dân an, mưa thuận gió hòa, bọn ta giả gái, rất mất thể thống." Biết rõ phản kháng không có hiệu quả, Đông hộ pháp vẫn theo thói quen làm vùng vẫy giãy chết lần cuối.
Sở Trường Ca nhướng mày kiếm lên, "Thể thống là vật gì?"
Đông hộ pháp im lặng nghẹn ngào, không thể làm gì khác hơn là yên lặng cúi đầu, nhận phạt.
Nhưng ba người Tây Nam Bắc không giống hắn, bọn họ nhiều lắm chỉ coi là tòng phạm, nên xử lý nhẹ."Giáo chủ, nói chuyện không dùng đến não không phải là chúng tôi, chúng tôi là vô tội." Nam hộ pháp nói.
Mà Tây Bắc hai người là rất nể tình gật đầu phụ họa, "Đúng vậy, chuyện không liên quan đến chúng tôi."
Đông hộ pháp vỗ ngực liên tục, một bộ dạng bi thống kết lầm bạn xấu!
Sở Trường Ca lại đem tầm mắt hướng tới ngoài cửa sổ, trầm mặc hồi lâu mới ném ra ba chữ lời ít mà ý nhiều—— "Tội liên đới."
Ba người mặt trắng hơn quả cà, đành nuốt giận.
Đông hộ pháp là mặt cười híp mắt, cao hứng vô cùng có ba vị ‘hảo huynh đệ’ cùng hắn cùng chung hoạn nạn.
Đi hai ba ngày, lúc hoàng hôn, Mộ Dung Vân Thư bị Vương Triều cùng Trương Dụ kèm hai bên, đi tới Tịnh Biên thành. Tịnh Biên thành này nàng không quen, nhưng là địa phương cuối cùng từng lưu lại dấu chân.
"Khách quan, nghỉ ngơi hay là ở trọ à?" Tiểu nhị nhiệt tình hỏi.
"Ở trọ." Vương Triều vẻ mặt tươi cười ném cho hắn một nhúm bạc vụn, đặc biệt hào sảng nói: "Hai gian phòng thượng hạng."
"Được rồi!" Tiểu nhị cười vui vẻ dẫn đường.
Vương Triều vừa đi vừa duỗi người, nói: "Gian nan lâu như vậy, rốt cuộc có thể thong thả ngủ một giấc rồi."
Mộ Dung Vân Thư cũng có cùng cảm giác, mặc dù nàng đang bị người kèm hai bên, nhưng, có thể ở thoải mái một chút cũng là tốt.
Chỉ có Trương Dụ, vẫn giữ vẻ tối tăm, rất không đồng ý nghỉ lại ở chỗ này.
Vừa lên lầu, Vương Triều liền chiếm một gian phòng, hai tay chống cửa phòng, nói: "Trương Dụ, chúng ta thay phiên trông chừng, ngươi thủ buổi tối, ta thủ ban ngày." Nói xong, hai tay đẩy, đóng cửa ngủ.
Thấy thế, Mộ Dung Vân Thư rất biết lắng nghe, đi vào gian phòng đối diện, nhìn về phía Trương Dụ, sử dụng ánh mắt nói cho hắn biết ——‘ngươi ở ngoài cửa trông chừng là đủ rồi’, sau đó, đóng cửa ngủ.
Sắc mặt của Trương Dụ càng phát ra tối tăm. Vương Triều vô liêm sỉ hắn đã thành thói quen, nhưng vị Mộ Dung tiểu thư này, không khỏi cũng quá không đem mình làm người ngoài đi, căn phòng này, nói thế nào cũng đều là bọn họ trả tiền. . . . . .
Sáng sớm hôm sau, Mộ Dung Vân Thư dậy rất sớm, cười cười với Trương Dụ cả đêm chưa ngủ, xuống lầu dùng bữa. Thật ra thì bị bắt cóc cũng không hẳn là xấu, ít nhất, ăn cơm ở trọ cũng không cần mình móc bạc.
Lúc này, cửa phòng của Vương Triều cũng mở ra, cũng hướng Trương Dụ cười cười, "Trương huynh, chào buổi sáng nè, tối hôm qua nghỉ ngơi có tốt không?"
Trương Dụ cũng không thèm nhìn hắn một cái, theo sát Mộ Dung Vân Thư bước xuống lầu.
Vừa mới xuống lầu, ba người liền bị nam tử vừa đúng lúc đi vào khách điếm làm cả kinh dừng bước lại.
Mộ Dung Vân Thư dừng lại, là bởi vì mừng rỡ cùng kích động. Thiên hạ có biết bao nhiêu khách điếm, thế nhưng hắn lại vừa lúc đi vào gian này, không sớm không muộn, cùng với nàng bốn mắt chạm vào nhau.
Mà Vương Triều cùng Trương Dụ dừng lại, là bởi vì sợ hãi. Thiên hạ có biết bao nhiêu khách điếm, thế nhưng hắn sao lại cố tình vừa lúc đi vào gian này. . . . . .
"Cô gia!" Lục Nhi vui vẻ ra mặt đi ra ngoài nghênh đón, lại phát hiện chủ nhân nhà mình thế nhưng không có ở đây, liền vội vàng hỏi: "Tiểu thư đâu?"
"Ngươi chưa từng thấy qua nàng?" Sở Trường Ca không đáp hỏi ngược lại. "Không có a." Lục Nhi lắc đầu, mặt mờ mịt, tiểu thư rõ ràng cùng Cô gia ở chung một chỗ, sao Cô gia hỏi ngược lại nàng rồi?
"Đông Nam Tây Bắc bốn người đã tới chưa?"
"Cũng không có."
Vấn đề hỏi xong, Sở Trường Ca lập tức xoay người rời đi, lưu lại Lục Nhi mặt đầy ngơ ngác đầu óc không hiểu chỉ ngây ngốc đứng ở tại chỗ. Rất lâu sau đó, nàng mới phản ứng được, Cô gia xuống núi tìm tiểu thư, vậy nàng có cần ở lại chỗ này chờ tiểu thư trở lại không?
Cùng lúc đó, Sở Trường Ca lập tức dùng bồ câu đưa tin cho Tứ đại hộ pháp, để cho bọn họ tới trước hội hợp, cũng phát ra Hắc Phong lệnh tới các phân đà trên đường, một khi biết được hành tung của Mộ Dung Vân Thư, lập tức báo lại.
Sở Trường Ca một đường hỏi thăm, liên tục đuổi sát ba ngày, vẫn không hề có tin tức của Mộ Dung Vân Thư, cũng ở Tịnh Biên thành gặp được Tứ đại hộ pháp đang thúc ngựa vội vã chạy tới hội hợp.
"Giáo chủ, cho đòi gấp như vậy, đã xảy ra chuyện gì?" Đông hộ pháp không kịp thở liền vội vàng hỏi. Trên mặt của ba người Nam Tây Bắc cũng đều viết một dấu chấm hỏi thật to, thật ra thì, trong giáo náo động còn chưa bình ổn, nếu không phải giáo chủ khẩn cấp gọi đến, bọn họ tuyệt sẽ không rời khỏi Hắc Phong Sơn nửa bước.
"Mộ Dung Vân Thư bị người bắt đi rồi." Sở Trường Ca nói.
Bốn người kinh hãi, khó trách giáo chủ vẻ mặt như muốn giết người, thì ra là. . . . . . Nếu như giết người có thể tìm được phu nhân, Đại Nghiệp Vương Triều sợ rằng đã sớm thây ngang khắp đồng.
"Có đầu mối không?" Đông hộ pháp hỏi.
Sở Trường Ca chậm rãi lắc đầu, con mắt thâm trầm tối đen ngắm nhìn ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.
"Thật ra thì giáo chủ không cần lo lắng, nói không chừng phu nhân không chịu nổi bị ngài áp bách, tự mình trốn đi . . . . . ." Lời nói của Bắc hộ pháp mới nói một nửa, liền bị Tây hộ pháp mạnh mạnh mẽ mẽ tung một chưởng, tặng kèm một cái liếc mắt.
Bắc hộ pháp quăng cho Tây hộ pháp một ánh mắt vô cùng buồn bã kiêm vô tội, hắn cũng là muốn an ủi giáo chủ a~.
Có người an ủi như ngươi vậy sao? Tây hộ pháp vừa liếc hắn một cái, ngược lại nói với Sở Trường Ca: "Phu nhân có kẻ thù nào không? Chúng ta điều tra từng người một."
Sở Trường Ca nói: "Không có."
"Vậy thì khó làm. Không có kẻ thù, làm sao lại bị bắt cóc đây?"
Sở Trường Ca cũng nghĩ không thông, lấy tính tình của Mộ Dung Vân Thư, người đắc tội qua khẳng định không ít, nhưng đụng chạm nghiêm trọng đến trình độ muốn bắt cóc nàng, gần như không có.
"Chẳng lẽ là kẻ thù của giáo chủ làm?" Bắc hộ pháp lòng vẫn còn sợ hãi vuốt ngực còn mơ hồ đau mở miệng lần nữa.
Lần này Tây hộ pháp vừa không có đánh hắn cũng không còn đập hắn, mà là tán đồng liên tiếp gật đầu, nhất định là kẻ thù của giáo chủ.
"Nếu quả thật là như vậy, thì càng khó làm." Nam hộ pháp nói.
Đông hộ pháp gật đầu tỏ vẻ đồng ý cách nói của hắn, " Kẻ thù của giáo chủ đếm không hết, tùy tiện một người cũng hận đến muốn róc xương lóc thịt ngài, chặt làm trăm mảnh, trời mới biết là người nào cướp đi phu nhân."
Sở Trường Ca lạnh lùng liếc Đông hộ pháp một cái, nói: "Thật không hỗ là hộ pháp của Bổn giáo chủ." Hiểu được tâm tình bực bội của hắn đang cấp bách cần xả giận, đặc biệt đảm đương vật hy sinh.
Đông hộ pháp nhất thời rùng mình một trận, cười khan nói: "Giáo chủ quá khen."
Sở Trường Ca lãnh đạm nói, "Ngày mai ta không muốn thấy các ngươi mặc nam trang nữa."
Lời vừa nói ra, mặt bốn người đầy vẻ quỷ dị, nét cười trộm đang trên mặt nhất thời vặn vẹo thành một chữ ‘khổ’ thật to. Không mặc nam trang, vậy cũng chỉ có thể mặc nữ trang rồi, cũng không thể không mặc. . . . . .
"Giáo chủ, hiện nay quốc thái dân an, mưa thuận gió hòa, bọn ta giả gái, rất mất thể thống." Biết rõ phản kháng không có hiệu quả, Đông hộ pháp vẫn theo thói quen làm vùng vẫy giãy chết lần cuối.
Sở Trường Ca nhướng mày kiếm lên, "Thể thống là vật gì?"
Đông hộ pháp im lặng nghẹn ngào, không thể làm gì khác hơn là yên lặng cúi đầu, nhận phạt.
Nhưng ba người Tây Nam Bắc không giống hắn, bọn họ nhiều lắm chỉ coi là tòng phạm, nên xử lý nhẹ."Giáo chủ, nói chuyện không dùng đến não không phải là chúng tôi, chúng tôi là vô tội." Nam hộ pháp nói.
Mà Tây Bắc hai người là rất nể tình gật đầu phụ họa, "Đúng vậy, chuyện không liên quan đến chúng tôi."
Đông hộ pháp vỗ ngực liên tục, một bộ dạng bi thống kết lầm bạn xấu!
Sở Trường Ca lại đem tầm mắt hướng tới ngoài cửa sổ, trầm mặc hồi lâu mới ném ra ba chữ lời ít mà ý nhiều—— "Tội liên đới."
Ba người mặt trắng hơn quả cà, đành nuốt giận.
Đông hộ pháp là mặt cười híp mắt, cao hứng vô cùng có ba vị ‘hảo huynh đệ’ cùng hắn cùng chung hoạn nạn.
Đi hai ba ngày, lúc hoàng hôn, Mộ Dung Vân Thư bị Vương Triều cùng Trương Dụ kèm hai bên, đi tới Tịnh Biên thành. Tịnh Biên thành này nàng không quen, nhưng là địa phương cuối cùng từng lưu lại dấu chân.
"Khách quan, nghỉ ngơi hay là ở trọ à?" Tiểu nhị nhiệt tình hỏi.
"Ở trọ." Vương Triều vẻ mặt tươi cười ném cho hắn một nhúm bạc vụn, đặc biệt hào sảng nói: "Hai gian phòng thượng hạng."
"Được rồi!" Tiểu nhị cười vui vẻ dẫn đường.
Vương Triều vừa đi vừa duỗi người, nói: "Gian nan lâu như vậy, rốt cuộc có thể thong thả ngủ một giấc rồi."
Mộ Dung Vân Thư cũng có cùng cảm giác, mặc dù nàng đang bị người kèm hai bên, nhưng, có thể ở thoải mái một chút cũng là tốt.
Chỉ có Trương Dụ, vẫn giữ vẻ tối tăm, rất không đồng ý nghỉ lại ở chỗ này.
Vừa lên lầu, Vương Triều liền chiếm một gian phòng, hai tay chống cửa phòng, nói: "Trương Dụ, chúng ta thay phiên trông chừng, ngươi thủ buổi tối, ta thủ ban ngày." Nói xong, hai tay đẩy, đóng cửa ngủ.
Thấy thế, Mộ Dung Vân Thư rất biết lắng nghe, đi vào gian phòng đối diện, nhìn về phía Trương Dụ, sử dụng ánh mắt nói cho hắn biết ——‘ngươi ở ngoài cửa trông chừng là đủ rồi’, sau đó, đóng cửa ngủ.
Sắc mặt của Trương Dụ càng phát ra tối tăm. Vương Triều vô liêm sỉ hắn đã thành thói quen, nhưng vị Mộ Dung tiểu thư này, không khỏi cũng quá không đem mình làm người ngoài đi, căn phòng này, nói thế nào cũng đều là bọn họ trả tiền. . . . . .
Sáng sớm hôm sau, Mộ Dung Vân Thư dậy rất sớm, cười cười với Trương Dụ cả đêm chưa ngủ, xuống lầu dùng bữa. Thật ra thì bị bắt cóc cũng không hẳn là xấu, ít nhất, ăn cơm ở trọ cũng không cần mình móc bạc.
Lúc này, cửa phòng của Vương Triều cũng mở ra, cũng hướng Trương Dụ cười cười, "Trương huynh, chào buổi sáng nè, tối hôm qua nghỉ ngơi có tốt không?"
Trương Dụ cũng không thèm nhìn hắn một cái, theo sát Mộ Dung Vân Thư bước xuống lầu.
Vừa mới xuống lầu, ba người liền bị nam tử vừa đúng lúc đi vào khách điếm làm cả kinh dừng bước lại.
Mộ Dung Vân Thư dừng lại, là bởi vì mừng rỡ cùng kích động. Thiên hạ có biết bao nhiêu khách điếm, thế nhưng hắn lại vừa lúc đi vào gian này, không sớm không muộn, cùng với nàng bốn mắt chạm vào nhau.
Mà Vương Triều cùng Trương Dụ dừng lại, là bởi vì sợ hãi. Thiên hạ có biết bao nhiêu khách điếm, thế nhưng hắn sao lại cố tình vừa lúc đi vào gian này. . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.