Nhàn Thê Tà Phu

Quyển 1 - Chương 58: Không có văn hóa, thật là đáng sợ

Mặc Phong

15/01/2015

Sở Trường Ca cùng bốn vị ‘nữ tử’ xinh đẹp đến hủy thiên diệt địa túm tụm đi vào khách điếm, ngồi ở hướng Nam, cảm nhận được một luồng ánh mắt tha thiết bất thường tựa hồ muốn xuyên thấu ót của hắn, vì vậy hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên cầu thang có một nữ tử xấu xí đang đứng, khi hắn quay đầu lại, xoay người đi lên lầu.

Sở Trường Ca mặc dù trời sanh mang vẻ mặt trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng không háo sắc, gặp gỡ nữ tử xinh đẹp cũng khó có khi liếc mắt nhìn, huống chi là nữ Vô Diệm như vậy. Hắn không chút hứng thú quay đầu trở lại, chuyển tới một nửa chợt như nhớ tới cái gì, lập tức lại nhìn sang, đáng tiếc lúc này đã cũng không nhìn thấy được rồi. Hắn thất vọng thu hồi tầm mắt, trong lòng tiu nghỉu như mất mát cảm giác, bỏ lỡ cái gì.

Mà Mộ Dung Vân Thư bị Trương Dụ đẩy mạnh vào phòng, trong lòng cũng cực kỳ thất vọng. Mặc dù nàng biết rõ dung nhan của mình đã sớm thay đổi, nhưng khi nhìn thấy Sở Trường Ca, trong lòng nàng vẫn ôm một tia hy vọng mong manh cuối cùng, hi vọng hắn có thể nhận được nàng .

Vậy mà hôm nay, đối diện không quen biết, thật làm cho lòng người băng giá. . . . . .

Mộ Dung Vân Thư mặt không thay đổi nhìn Vương Triều nhảy vào giống như tránh ôn thần, lãnh đạm nói: "Các ngươi nếu dám bắt ta, cũng nên chuẩn bị chu toàn để đối phó với Sở Trường Ca. Hắn hôm nay mặc dù không có nhận ra ta, nhưng nếu là hắn đang tìm ta, ta liền có biện pháp để cho hắn tìm được."

Vương Triều nói: "Làm sao ngươi biết hắn đang tìm ngươi? Bên cạnh hắn mỹ nữ như mây, nói không chừng đã sớm đem ngươi quẳng ra sau đầu."

Mộ Dung Vân Thư cười giễu cợt nói, "Ánh mắt của các hạ lại tốt đến trình độ nam nữ chẳng phân biệt được, thật để cho người bội phục."

Mặt Vương Triều lộ vẻ lúng túng, hắn đương nhiên hiểu được bốn ‘nữ nhân’ hình dáng khổng lồ kia ở bên cạnh Sở Trường Ca không phải nữ nhân chân chính. Nói như thế, chỉ là muốn kích thích nàng mà thôi, không nghĩ tới nàng cũng đã nhìn ra.

Cho nên Mộ Dung Vân Thư kết luận Sở Trường Ca xuất hiện tại nơi này là vì tìm kiếm nàng, là bởi vì đi theo bên người hắn chính là Tứ đại hộ pháp, mà không phải là Công chúa Lê tộc. Nghĩ đến Tứ Đại Hộ Pháp, Mộ Dung Vân Thư không khỏi cười một tiếng, bốn người này nha, còn hành động nhất trí như vậy, tình cảm thật tốt.

Lầu dưới, Tứ đại hộ pháp thần sắc buồn bã, chỉ hận không tìm được cái lỗ dưới đất để chui xuống. Bọn họ đường đường là nam nhi bảy thước, giáo chủ thế nhưng để cho bọn họ mặc váy búi tóc, thật sự. . . . . . rất không nhân đạo!

"Giáo chủ, chúng ta tiếp tục đi tìm mù quáng như vậy cũng không phải là biện pháp, không bằng dán bảng treo giải thưởng bố cáo, khiến mọi người cùng nhau tìm." Bắc hộ pháp đề nghị.

Đông hộ pháp lắc đầu phản đối, “ Dán bảng bố cáo sẽ bứt dây động rừng."

"Hơn nữa trên giang hồ người thường sẽ vì che dấu tai mắt mà dịch dung làm việc, nói không chừng phu nhân đụng phải chính là cao thủ dịch dung, thay đổi dung mạo của phu nhân, dù là treo bảng bố cáo cũng vô dụng." Nam hộ pháp phân tích nói.

Một câu thức tỉnh người trong mộng! Sở Trường Ca chợt đứng lên, bắt được tiểu nhị bưng cái mâm, cáu kỉnh hỏi: "Nữ nhân mới vừa rồi kia ở gian phòng nào?"

Tiểu nhị bị hắn là sợ tới mức hai chân lạnh rung, hàm răng run lên, "Đâu, nữ nhân nào?"

"Chính là người có nửa bên mặt bị hủy."

"Chữ thiên phòng số 2."



Lấy được đáp án, Sở Trường Ca ba chân bốn cẳng nhanh chóng lên lầu, đẩy ra cửa chữ thiên phòng số 2, mà chờ đợi hắn cũng là người đi nhà trống.

"Quả nhiên là nàng." Sở Trường Ca thì thầm, vừa thất vọng lại vừa mừng rỡ. Thất vọng là cùng Mộ Dung Vân Thư gặp thoáng qua, mừng rỡ là cuối cùng tìm được một chút tung tích.

Rời khỏi khách điếm, Sở Trường Ca ra roi thúc ngựa chạy về hướng cửa thành Tây. Tịnh Biên thành là một tòa thành hai cửa duy nhất ở Đại Nghiệp Vương Triều, thành hai cửa ý nghĩa như tên, có Đông Tây hai cửa. Theo tiểu nhị miêu tả, bọn họ là đến từ cửa Đông, như vậy hiện tại tất nhiên là muốn đi ra khỏi cổng Tây thành.

Tứ đại hộ pháp cảm thấy không giải thích được, chỉ là tình hình như vậy bọn họ đã sớm thấy nhưng không thể trách, vì vậy vô cùng bình tĩnh mang theo một đầu óc mờ mịt giục ngựa đi theo sau.

"Chẳng lẽ Giáo chủ coi trọng người xấu xí đó?" Bắc hộ pháp không thể tưởng tượng nổi hỏi.

Tây hộ pháp nói: "Ta cảm thấy nàng ấy so với ngươi bây giờ xinh đẹp hơn."

"Vậy cũng đúng." Bắc hộ pháp bĩu môi, nói: "Thật ra thì, ta cảm thấy người nên giả trang nữ là giáo chủ. Các ngươi nhìn bộ dáng xinh đẹp của hắn, giả trang nữ nhân, khẳng định khuynh quốc khuynh thành, khiến nữ tử khắp thiên hạ đều tự ti mặc cảm."

Tây hộ pháp vội vàng kéo dây cương, cùng hắn kéo ra khoảng cách, trên mặt viết —— ‘Ta cùng với nam tử thiếu não này nửa điểm quan hệ cũng không có’.

Đông Nam hai người lại đưa mắt nhìn ngọn núi ở đằng xa, bày tỏ bọn họ không nghe thấy gì hết.

Đám người Mộ Dung Vân Thư xác thực đến gần cửa thành Tây, nàng bị vây ở trong một chiếc xe ngựa đắt tiền, vết đỏ trên mặt đã biến mất, thay vào đó là da thịt như tuyết, xinh đẹp động lòng người , nhưng, vẫn như cũ không phải là chính dung mạo của nàng. Chỉ là, có một gương mặt mỹ lệ, luôn là đáng giá cao hứng, trên tay còn có thêm một quyển sách giết thời gian, cho nên tâm tình của Mộ Dung Vân Thư lúc này tương đối tốt, khóe miệng thỉnh thoảng khẽ cong, tựa như nghĩ tới chuyện gì buồn cười, vừa tựa như đang đợi người nào đó làm trò cười.

Tiếng xe lộc cộc, dần dần tiến tới gần cửa thành, chợt, một thanh trường thương dài thẳng tắp ngang trời mà đến, ngăn ở trước ngựa, tiếp theo, 20, 30 binh lính đem xe ngựa vây quanh, cũng đồng loạt cầm thương giáp trong tay, uy mãnh nghiêm trang.

Trương Dụ theo bản năng đưa tay đến loan đao bên hông, vận sức chờ phát động. Hắn cũng đổi gương mặt, gương mặt này so với gương mặt mù mịt tối tăm của hắn cũng không tốt gì hơn, giống như mới từ trong phần mộ bò ra.

Vương Triều vội vàng ấn chặt tay của hắn, ý bảo hắn bình tĩnh chớ nóng, sau đó đó cười hỉ hả đối với thiếu niên tướng quân ngăn ở trước ngựa nói: "Tướng quân có chuyện gì?"

Thiếu niên tướng quân này là thủ hạ, một trong ngũ hổ của Tịnh Biên hầu, Thiểu Vũ, tuổi trẻ tài cao, võ nghệ cao cường, một thanh Tụ Anh thương uy chấn tứ hải.

Đan Thiểu Vũ bình sinh hận nhất người nịnh hót, cố tình người trước mắt này không chỉ có vẻ mặt nịnh hót, ngay cả tướng mạo cũng rất nịnh hót, nhất thời sinh lòng chán ghét, nhìn đều lười nhìn, ngược lại chỉa vào mặt chết của Trương Dụ nói: "Hầu gia cho mời."

Trương Dụ là một người không thích nói chuyện, bình thường gặp phải tình huống như thế, chỉ cần đầu lưỡi của Vương Triều không bị người cắt đi, hắn sẽ không mở miệng. Vì vậy hắn nhìn cũng không nhìn Đan Thiểu Vũ một cái, chỉ làm như không nghe thấy.

Đan Thiểu Vũ còn trẻ rất đắc chí, làm sao mà chịu được loại uất khí này, nhất thời trường thương vừa ra, nhắm thẳng vào mi tâm của Trương Dụ, "Đừng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!"

"Vị tướng quân này thật có mắt nha! Vị huynh đệ ta đây, trời sanh hạ tiện, không phải rượu phạt, hắn nhất định không uống!" Vương Triều cười híp mắt, vốn là gương mặt nịnh hót lập tức càng thêm làm người sinh chán ghét, chính hắn lại hưởng thụ vô cùng. Người khác càng chán ghét, lại càng đại biểu Dịch Dung Thuật của hắn tinh xảo chứ sao.



Đan Thiểu Vũ thật muốn hướng hắn nhổ nước miếng, trên đời này vì sao lại có gương mặt làm người ta chán ghét như thế. . . . . .

Mà bên trong xe ngựa Mộ Dung Vân Thư chỉ đưa mắt nhìn chằm chằm vào sách, hai lỗ tai lại nghe đối thoại phía ngoài, đường cong nơi khóe miệng càng lúc càng lớn, tâm tình cực kỳ tốt.

Thật đúng là người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Nơi này là địa bàn của Tịnh Biên hầu, Hầu gia cho mời, Vương Triều cùng Trương Dụ dĩ nhiên là không tiện cự tuyệt. Vì vậy ba người cùng Thiểu Vũ đến Hầu gia phủ. Nhưng Vương Triều thủy chung không nghĩ ra, hắn cùng với Trương Dụ mặc dù là tâm phúc của Lương vương, nhưng Tịnh Biên hầu cũng không nhận ra bọn họ, huống chi bọn họ bây giờ cũng đã dịch dung, cho dù trước kia biết, hiện tại cũng không thể nhận ra được, làm sao lại đột nhiên mời bọn họ qua phủ đây?

Suy đi nghĩ lại, Vương Triều cảm thấy chỉ có một chuyện là có thể. "Có phải ngươi giở trò quỷ hay không?" Hắn hỏi Mộ Dung Vân Thư.

Mộ Dung Vân Thư đang dựa vách xe, nghe vậy ánh mắt dừng một chút, sau đó lật một tờ, tiếp tục đọc.

Trầm mặc thì đồng nghĩa với cam chịu, quả nhiên là nàng. Vương Triều lại hỏi, "Ngươi làm như thế nào?"

Mộ Dung Vân Thư vẫn không để ý đến hắn, dáng vẻ tuyệt không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng chỉ chuyên chú đọc sách thánh hiền.

Vương Triều coi như là chịu thua nàng, mở á huyệt nàng ra, nói: "Bây giờ có thể nói cho ta biết chứ?"

Mộ Dung Vân Thư khép sách lại, hài lòng cười cười, nói: "Ngươi biết đây là sách gì không?"

"《 Duyệt lưu Thiên Thư 》a." Là hắn mua, hắn có thể không biết sao?

"Vậy ngươi có biết, quyển sách này là nói cái gì hay hay không?"

Vương Triều lắc đầu, nàng nói muốn mua quyển sách này để giết thời gian thì hắn mới lần đầu tiên nghe được cái tên này, làm sao mà biết được trong sách nói là cái gì.

Mộ Dung Vân Thư lại cười, cười đến xuân phong đắc ý."Sách này, nói là từ khi các triều đại đổi thay tới nay, một vài người dám khi quân phạm thượng. Sau khi mỗi câu chuyện kết thúc, người viết cũng sẽ đem người dám làm loạn ngợi khen một phen."

Gân xanh trên trán Vương Triều nổi lên, thời kỳ trông gà hoá cuốc, ở biên phòng trọng địa lại mua quyển sách viết về đề tài này. . . . . . Khó trách. . . . . . khó trách Tịnh Biên hầu muốn ‘mời’ bọn họ qua phủ ‘uống trà’. . . . . .

Trương Dụ hung hăng liếc Vương Triều một cái, không có văn hóa, thật là đáng sợ.

Mặc dù chính hắn trước đây cũng không hiểu Mộ Dung Vân Thư vì sao phải mua quyển sách này, nhưng hắn từ vừa mới bắt đầu liền phản đối mua sách cho nàng. Nguười mà Vương gia cũng tán thưởng, tuyệt đối thông minh hơn nhiều so với mình, còn đối với người thông minh hơn mình, hờ hững là tác phong trước sau như một của hắn.

(Đến đây, nếu vẫn có bạn ko hiểu mình xin giải thích, quyển sách mà chị mua, viết về những người từng lật đổ triều chánh trước kia, nói chung là cướp ngôi, nhưng những quyển sách này toàn khen ngợi những người đó, nên thuộc về hàng cấm thư, người mua quyển sách này sẽ thuộc loại người muốn chống đối triều đình, nên mới bị bắt ^_^ Chị thâm quá!!!!)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhàn Thê Tà Phu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook