Quyển 1 - Chương 42: Nội bộ mâu thuẫn
Mặc Phong
15/01/2015
Mộ Dung Vân Thư mặc dù trở lại khách điếm, cũng một đêm không ngủ, đứng trước cửa sổ đợi cả đêm, cho đến sáng bạch, mới sụp ngồi xuống giường, mệt mỏi xoa huyệt Thái Dương.
Sở Trường Ca mất tích.
Một người thần thông quảng đại, không gì làm không được như vậy lại một đi không trở lại, hoàn toàn biến mất, không có lấy dù chỉ một chút tin tức.
Mộ Dung Vân Thư biết mình không nên nhớ thương hắn như thế, một con ngựa hoang dã hung hăng ngạo mạn, thế nào cũng không thuần phục được, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó từng bước một rơi vào vòng luân hãm, tâm thần nàng không thể tập trung, bị lo lắng xâm chiếm.
Có lẽ, cả đêm lo lắng không thể say giấc như vậy chẳng qua là cảm giác tự trách mà thôi, dù sao hắn là vì tìm thuốc giải cho nàng mới mất tích… Có lẽ, chẳng qua chỉ vì là bạn đồng hành mất tích khiến cho nàng đối với việc tìm kiếm thuốc giải mất lòng tin, vì vậy mới cảm thấy bất an… hoặc có lẽ. . . . . .
Mộ Dung Vân Thư trong lòng cố dùng đủ loại lý do để giải thích lo âu của mình, sau đó nhắm mắt lại hít sâu một hơi, tự nhắc nhở mình phải dừng lại.
"Cốc cốc --" ngoài cửa có người gõ cửa.
Mộ Dung Vân Thư lập tức mở mắt ra, vực dậy tinh thần, sửa sang lại y phục qua loa, sau đó bình tĩnh nói: "Vào đi." Mới vừa mở miệng liền phát hiện cổ họng khô khốc muốn chết, vì vậy đứng dậy đi tới trước bàn châm trà cho mình. Trà này là trà của ngày hôm qua, nàng chưa bao giờ uống trà cách đêm, nhưng bây giờ lại uống một cách dễ dàng, không phải quá khát, mà là đột nhiên cảm thấy có thể chấp nhận. Sở Trường Ca cũng mất tích, uống một chén trà cách đêm, thì có sao đâu?
Két một tiếng, Lục Nhi đẩy cửa vào. "Tiểu thư, bốn vị hộ pháp tìm người thương lượng chuyện tìm kiếm cô gia." Lục Nhi càng nói càng nhỏ tiếng, chột dạ cực kỳ. Ngày hôm qua nếu không phải nàng kêu đói bụng, tiểu thư sẽ tiếp tục canh giữ ở chân núi, cô gia cũng sẽ không lặng lẽ tiếng mất tích.
Mộ Dung Vân Thư nói: "Bảo bọn họ đến dưới lầu chờ ta, ta xuống ngay."
"Vâng."
*
Mộ Dung Vân Thư vừa mới xuống lầu, Đông Nam Tây Bắc bốn người lập tức vây quanh, Đông hộ pháp nói: "Phu nhân, giáo chủ một đêm không trở lại, cũng không phát tín hiệu liên lạc chúng tôi, chúng tôi lo lắng. . . . . ." Đông hộ pháp đột nhiên câm miệng, bởi vì hắn thấy một đại hán râu quai nón áo vết máu loang lổ, cả người đầy vết thương, đi vào khách điếm. Còn lại Tam Hộ Pháp theo ánh mắt của hắn nhìn, cũng phát hiện người tới, nhất thời sắc mặt trở nên vô cùng âm trầm. Đại hán râu quai nón cũng nhìn thấy bọn họ, trên mặt lập tức lộ ra vẻ mừng như điên ‘được cứu rồi’, vừa chạy vừa nói: "Giáo chủ ở nơi nào? Ta muốn gặp giáo chủ, vô cùng khẩn cấp."
Cho dù hắn không nói, Đông Nam Tây Bắc bốn người cũng biết tất nhiên là hết sức khẩn cấp, bởi vì, Đại hán râu quai nón kia là một trong mười đại trưởng lão. Nếu như nói giáo chủ là hoàng đế, như vậy mười vị đại trưởng lão thì tương đương với Đại Học Sĩ nội các, hoàng đế vi phục xuất hành thì Đại Học Sĩ nội các nhất định trấn giữ kinh sư, đồng dạng, giáo chủ rời khỏi Hắc Phong Sơn thì Thập Đại Trưởng Lão phải không dược phép xuống núi, trừ phi, ngoại địch xâm lấn, thế không thể đỡ. . . . .
Đông hộ pháp cau mày nói: "Có phải đám danh môn chính phái đánh lên Hắc Phong Sơn rồi hay không?" Hôm đó giáo chủ buông tha vị trí minh chủ thì hắn đã biết, trận chiến cùng danh môn chính phái này không thể trốn tránh được rồi. Nhưng, danh môn chính phái mặc dù người đông thế mạnh, nhưng ma giáo cũng không phải là ngồi không, thêm nữa Hắc Phong Sơn địa thế hiểm ác dễ thủ khó công, theo lý thuyết không nên thảm bại đến mức đại trưỡng lão phải xuống núi nhờ giúp đở.
Đại hán râu quai nón hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: "Danh môn chính dù phái dốc toàn bộ lực lượng cũng đừng mơ tưởng bước lên Hắc Phong Sơn nửa bước."
"Vậy tại sao ngươi xuống núi?" Nam hộ pháp hỏi.
Đại hán râu quai nón nhìn Tứ Đại Hộ Pháp một cái, nói: "Chuyện này ta phải tự mình nói rõ cùng giáo chủ."
Bốn người liếc nhau một cái, Đông hộ pháp nói: "Giáo chủ mất tích."
"Mất tích?!" Đại hán râu quai nón kinh hãi, chợt lui về phía sau ba bước dài, rút kiếm chỉ vào bọn họ mắng to: "Có phải các người cũng giống như Hướng Khôn, Dương Viêm, tạo phản hay không!"
"Cái gì?! Ngươi nói Hướng hữu sứ cùng Dương tả sứ tạo phản? !"
Tứ Đại Hộ Pháp cả kinh, cằm cũng thiếu chút nữa rớt xuống, Tả Hữu sứ đối với giáo chủ trung thần tận tâm hơn ai hết so với bọn hắn, làm sao có thể sẽ tạo phản. . . . . .
"Hướng Khôn cùng Dương Viêm thừa dịp giáo chủ không có ở giáo, cầm giữ ma giáo, diệt trừ phe chống đối, bây giờ ma giáo, đã hoàn toàn bị bọn chúng nắm trong tay." Đại hán râu quai nón vỗ ngực liên tục, lòng đầy căm phẫn.
Bốn người còn chưa dám tin Tả Hữu Sứ sẽ tạo phản, tất cả trầm mặc không nói. Đều là đích thân hầu hạ giáo chủ Tả Hữu Sứ trung thành như thế nào bọn họ so với ai khác cũng rõ ràng hơn, hôm nay đổi lại là giáo chủ ở chỗ này, cũng tuyệt đối sẽ không tin tưởng. Nhưng ngay cả đại trưởng lão cũng xuống núi, làm bọn hắn không thể không tin. Khó giải quyết hơn chính là, hôm nay giáo chủ tung tích không rõ, mà bọn họ lại được giáo chủ phái phải ở lại chỗ này bảo vệ phu nhân. Lửa cháy ở Hắc Phong Sơn, nên để ai đi cứu?
"Các ngươi tại sao không nói chuyện? Giáo chủ rốt cuộc đi đâu rồi?" Đại hán râu quai nón hỏi.
Đông hộ pháp nói: "Giáo chủ ngày hôm qua lên Tuyệt Mệnh sơn, cho đến bây giờ vẫn chưa xuống núi."
Đại hán râu quai nón nghe vậy đau xót cất tiếng mắng, "Các ngươi sao lại hồ đồ như vậy! Lên Tuyệt Mệnh sơn, làm gì còn mạng để trở về!"
"Ngọn núi kia gọi là Tuyệt Mệnh sơn?" Mộ Dung Vân Thư mừng rỡ hỏi.
Đại hán râu quai nón nhìn về phía Mộ Dung Vân Thư đột nhiên lên tiếng, hỏi Đông hộ pháp: "Nàng ta là ai?"
" Giáo chủ phu nhân tương lai."
"Ngươi chính là Đại Tiểu Thư Mộ Dung phủ! Thật tốt quá! Đã sớm nghe nói Đại Tiểu Thư Mộ Dung phủ bậc cân quắc không thua đấng mày râu, thông minh tuyệt đỉnh, tài trí vô song, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền." Ca ngợi xong, Đại hán râu quai nón chợt một chân quỳ xuống, nói: "Phu nhân, mời theo thuộc hạ trở về Hắc Phong Sơn chủ trì công đạo."
"Không đi." Mộ Dung Vân Thư không chút nghĩ ngợi, quả quyết cự tuyệt.
Đại hán râu quai nón sửng sốt, theo bản năng hỏi: "Tại sao?"
"Danh bất chính, ngôn bất thuận."
Đại hán râu quai nón nâng trán, thế nào không ai nói cho hắn biết, giáo chủ phu nhân tương lai là một tiểu ngoan cố bảo thủ lễ giáo?
Mộ Dung Vân Thư từ từ đi tới chỗ trống ngồi xuống, đưa mắt ý bảo Lục Nhi châm trà, lại nói: "Từ đường chưa lạy, lại chưa bước vào cửa(*), chuyện nhà của ma giáo, ta không thể xen vào."
(Nguyên văn: chưa quá môn, ý nói chưa cưới về nhà)
Đại hán râu quai nón nói: "Hiện tại tình thế nguy cấp, không kịp nghĩ nhiều như vậy."
Mộ Dung Vân Thư chỉ làm như không nghe thấy, quay đầu lại hỏi Đông hộ pháp lần nữa, "Ngọn núi kia gọi là Tuyệt Mệnh sơn?"
Đông hộ pháp gật đầu, "Giáo chủ sợ người bị sợ, cho nên không cho chúng tôi nói tên ngọn núi đó."
Sợ? Hắn nghĩ nàng là người nhát gan sao! Mộ Dung Vân Thư mấp máy miệng, nâng chung trà lên khẽ nhấp một hớp, nói: "Các ngươi trở về tổng đàn ma giáo đi."
"Giáo chủ đã có lệnh, chúng ta không thể rời khỏi phu nhân." Bốn người trăm miệng một lời.
Mộ Dung Vân Thư nói: "Ý của các ngươi là, tình nguyện trơ mắt nhìn vị trí giáo chủ của hắn bị cướp?"
"Chuyện này. . . . . ." Không biết có phải ảo giác hay không, Đông hộ pháp cảm thấy nàng nói đến chữ ‘cướp’ thì khóe miệng cong lên rồi hạ xuống, cái loại đó nụ cười hắn vô cùng quen thuộc đó, điển hình nhìn có chút hả hê. . . . . . Phu nhân có phải có chút quá độc ác hay không? Lần này cũng lửa cháy đến nơi rồi, nàng thế nào còn có ý định hả hê đứng nhìn. . . . . .
Sở Trường Ca mất tích.
Một người thần thông quảng đại, không gì làm không được như vậy lại một đi không trở lại, hoàn toàn biến mất, không có lấy dù chỉ một chút tin tức.
Mộ Dung Vân Thư biết mình không nên nhớ thương hắn như thế, một con ngựa hoang dã hung hăng ngạo mạn, thế nào cũng không thuần phục được, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó từng bước một rơi vào vòng luân hãm, tâm thần nàng không thể tập trung, bị lo lắng xâm chiếm.
Có lẽ, cả đêm lo lắng không thể say giấc như vậy chẳng qua là cảm giác tự trách mà thôi, dù sao hắn là vì tìm thuốc giải cho nàng mới mất tích… Có lẽ, chẳng qua chỉ vì là bạn đồng hành mất tích khiến cho nàng đối với việc tìm kiếm thuốc giải mất lòng tin, vì vậy mới cảm thấy bất an… hoặc có lẽ. . . . . .
Mộ Dung Vân Thư trong lòng cố dùng đủ loại lý do để giải thích lo âu của mình, sau đó nhắm mắt lại hít sâu một hơi, tự nhắc nhở mình phải dừng lại.
"Cốc cốc --" ngoài cửa có người gõ cửa.
Mộ Dung Vân Thư lập tức mở mắt ra, vực dậy tinh thần, sửa sang lại y phục qua loa, sau đó bình tĩnh nói: "Vào đi." Mới vừa mở miệng liền phát hiện cổ họng khô khốc muốn chết, vì vậy đứng dậy đi tới trước bàn châm trà cho mình. Trà này là trà của ngày hôm qua, nàng chưa bao giờ uống trà cách đêm, nhưng bây giờ lại uống một cách dễ dàng, không phải quá khát, mà là đột nhiên cảm thấy có thể chấp nhận. Sở Trường Ca cũng mất tích, uống một chén trà cách đêm, thì có sao đâu?
Két một tiếng, Lục Nhi đẩy cửa vào. "Tiểu thư, bốn vị hộ pháp tìm người thương lượng chuyện tìm kiếm cô gia." Lục Nhi càng nói càng nhỏ tiếng, chột dạ cực kỳ. Ngày hôm qua nếu không phải nàng kêu đói bụng, tiểu thư sẽ tiếp tục canh giữ ở chân núi, cô gia cũng sẽ không lặng lẽ tiếng mất tích.
Mộ Dung Vân Thư nói: "Bảo bọn họ đến dưới lầu chờ ta, ta xuống ngay."
"Vâng."
*
Mộ Dung Vân Thư vừa mới xuống lầu, Đông Nam Tây Bắc bốn người lập tức vây quanh, Đông hộ pháp nói: "Phu nhân, giáo chủ một đêm không trở lại, cũng không phát tín hiệu liên lạc chúng tôi, chúng tôi lo lắng. . . . . ." Đông hộ pháp đột nhiên câm miệng, bởi vì hắn thấy một đại hán râu quai nón áo vết máu loang lổ, cả người đầy vết thương, đi vào khách điếm. Còn lại Tam Hộ Pháp theo ánh mắt của hắn nhìn, cũng phát hiện người tới, nhất thời sắc mặt trở nên vô cùng âm trầm. Đại hán râu quai nón cũng nhìn thấy bọn họ, trên mặt lập tức lộ ra vẻ mừng như điên ‘được cứu rồi’, vừa chạy vừa nói: "Giáo chủ ở nơi nào? Ta muốn gặp giáo chủ, vô cùng khẩn cấp."
Cho dù hắn không nói, Đông Nam Tây Bắc bốn người cũng biết tất nhiên là hết sức khẩn cấp, bởi vì, Đại hán râu quai nón kia là một trong mười đại trưởng lão. Nếu như nói giáo chủ là hoàng đế, như vậy mười vị đại trưởng lão thì tương đương với Đại Học Sĩ nội các, hoàng đế vi phục xuất hành thì Đại Học Sĩ nội các nhất định trấn giữ kinh sư, đồng dạng, giáo chủ rời khỏi Hắc Phong Sơn thì Thập Đại Trưởng Lão phải không dược phép xuống núi, trừ phi, ngoại địch xâm lấn, thế không thể đỡ. . . . .
Đông hộ pháp cau mày nói: "Có phải đám danh môn chính phái đánh lên Hắc Phong Sơn rồi hay không?" Hôm đó giáo chủ buông tha vị trí minh chủ thì hắn đã biết, trận chiến cùng danh môn chính phái này không thể trốn tránh được rồi. Nhưng, danh môn chính phái mặc dù người đông thế mạnh, nhưng ma giáo cũng không phải là ngồi không, thêm nữa Hắc Phong Sơn địa thế hiểm ác dễ thủ khó công, theo lý thuyết không nên thảm bại đến mức đại trưỡng lão phải xuống núi nhờ giúp đở.
Đại hán râu quai nón hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: "Danh môn chính dù phái dốc toàn bộ lực lượng cũng đừng mơ tưởng bước lên Hắc Phong Sơn nửa bước."
"Vậy tại sao ngươi xuống núi?" Nam hộ pháp hỏi.
Đại hán râu quai nón nhìn Tứ Đại Hộ Pháp một cái, nói: "Chuyện này ta phải tự mình nói rõ cùng giáo chủ."
Bốn người liếc nhau một cái, Đông hộ pháp nói: "Giáo chủ mất tích."
"Mất tích?!" Đại hán râu quai nón kinh hãi, chợt lui về phía sau ba bước dài, rút kiếm chỉ vào bọn họ mắng to: "Có phải các người cũng giống như Hướng Khôn, Dương Viêm, tạo phản hay không!"
"Cái gì?! Ngươi nói Hướng hữu sứ cùng Dương tả sứ tạo phản? !"
Tứ Đại Hộ Pháp cả kinh, cằm cũng thiếu chút nữa rớt xuống, Tả Hữu sứ đối với giáo chủ trung thần tận tâm hơn ai hết so với bọn hắn, làm sao có thể sẽ tạo phản. . . . . .
"Hướng Khôn cùng Dương Viêm thừa dịp giáo chủ không có ở giáo, cầm giữ ma giáo, diệt trừ phe chống đối, bây giờ ma giáo, đã hoàn toàn bị bọn chúng nắm trong tay." Đại hán râu quai nón vỗ ngực liên tục, lòng đầy căm phẫn.
Bốn người còn chưa dám tin Tả Hữu Sứ sẽ tạo phản, tất cả trầm mặc không nói. Đều là đích thân hầu hạ giáo chủ Tả Hữu Sứ trung thành như thế nào bọn họ so với ai khác cũng rõ ràng hơn, hôm nay đổi lại là giáo chủ ở chỗ này, cũng tuyệt đối sẽ không tin tưởng. Nhưng ngay cả đại trưởng lão cũng xuống núi, làm bọn hắn không thể không tin. Khó giải quyết hơn chính là, hôm nay giáo chủ tung tích không rõ, mà bọn họ lại được giáo chủ phái phải ở lại chỗ này bảo vệ phu nhân. Lửa cháy ở Hắc Phong Sơn, nên để ai đi cứu?
"Các ngươi tại sao không nói chuyện? Giáo chủ rốt cuộc đi đâu rồi?" Đại hán râu quai nón hỏi.
Đông hộ pháp nói: "Giáo chủ ngày hôm qua lên Tuyệt Mệnh sơn, cho đến bây giờ vẫn chưa xuống núi."
Đại hán râu quai nón nghe vậy đau xót cất tiếng mắng, "Các ngươi sao lại hồ đồ như vậy! Lên Tuyệt Mệnh sơn, làm gì còn mạng để trở về!"
"Ngọn núi kia gọi là Tuyệt Mệnh sơn?" Mộ Dung Vân Thư mừng rỡ hỏi.
Đại hán râu quai nón nhìn về phía Mộ Dung Vân Thư đột nhiên lên tiếng, hỏi Đông hộ pháp: "Nàng ta là ai?"
" Giáo chủ phu nhân tương lai."
"Ngươi chính là Đại Tiểu Thư Mộ Dung phủ! Thật tốt quá! Đã sớm nghe nói Đại Tiểu Thư Mộ Dung phủ bậc cân quắc không thua đấng mày râu, thông minh tuyệt đỉnh, tài trí vô song, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền." Ca ngợi xong, Đại hán râu quai nón chợt một chân quỳ xuống, nói: "Phu nhân, mời theo thuộc hạ trở về Hắc Phong Sơn chủ trì công đạo."
"Không đi." Mộ Dung Vân Thư không chút nghĩ ngợi, quả quyết cự tuyệt.
Đại hán râu quai nón sửng sốt, theo bản năng hỏi: "Tại sao?"
"Danh bất chính, ngôn bất thuận."
Đại hán râu quai nón nâng trán, thế nào không ai nói cho hắn biết, giáo chủ phu nhân tương lai là một tiểu ngoan cố bảo thủ lễ giáo?
Mộ Dung Vân Thư từ từ đi tới chỗ trống ngồi xuống, đưa mắt ý bảo Lục Nhi châm trà, lại nói: "Từ đường chưa lạy, lại chưa bước vào cửa(*), chuyện nhà của ma giáo, ta không thể xen vào."
(Nguyên văn: chưa quá môn, ý nói chưa cưới về nhà)
Đại hán râu quai nón nói: "Hiện tại tình thế nguy cấp, không kịp nghĩ nhiều như vậy."
Mộ Dung Vân Thư chỉ làm như không nghe thấy, quay đầu lại hỏi Đông hộ pháp lần nữa, "Ngọn núi kia gọi là Tuyệt Mệnh sơn?"
Đông hộ pháp gật đầu, "Giáo chủ sợ người bị sợ, cho nên không cho chúng tôi nói tên ngọn núi đó."
Sợ? Hắn nghĩ nàng là người nhát gan sao! Mộ Dung Vân Thư mấp máy miệng, nâng chung trà lên khẽ nhấp một hớp, nói: "Các ngươi trở về tổng đàn ma giáo đi."
"Giáo chủ đã có lệnh, chúng ta không thể rời khỏi phu nhân." Bốn người trăm miệng một lời.
Mộ Dung Vân Thư nói: "Ý của các ngươi là, tình nguyện trơ mắt nhìn vị trí giáo chủ của hắn bị cướp?"
"Chuyện này. . . . . ." Không biết có phải ảo giác hay không, Đông hộ pháp cảm thấy nàng nói đến chữ ‘cướp’ thì khóe miệng cong lên rồi hạ xuống, cái loại đó nụ cười hắn vô cùng quen thuộc đó, điển hình nhìn có chút hả hê. . . . . . Phu nhân có phải có chút quá độc ác hay không? Lần này cũng lửa cháy đến nơi rồi, nàng thế nào còn có ý định hả hê đứng nhìn. . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.