Quyển 1 - Chương 41: Phiên ngoại Sở Trường Ca
Mặc Phong
15/01/2015
Không ngờ sau ba năm, lại ở Kim Lăng gặp được nàng -- nữ nhân khi đối mặt với hắn cả người toàn là máu mà còn có thể bình thản ung dung, tự nói chuyện một mình .
Sở Trường Ca tay bưng ly rượu, nhìn nữ tử áo hoa chậm rãi đi vào quán rượu, khóe miệng khẽ cong, hỏi: "Tiểu nhị, cô nương mặc quần áo xanh đó là ai?"
"Ngươi nói Mộ Dung tiểu thư à?" Tiểu nhị chợt hạ thấp giọng, nói: "Nàng là Thiên kim Đại tiểu thư Mộ Dung Vân Thư Kim Lăng Đệ nhất gia Mộ Dung phủ của chúng tôi, chỉ là mấy hôm trước Mộ Dung Lão gia đột nhiên bệnh qua đời, Danh Kiếm Sơn Trang lại lui hôn, thật xui xẻo hết mức."
Sở Trường Ca mày kiếm nhíu chặt, lặp lại: "Danh Kiếm Sơn Trang từ hôn?"
"Đúng vậy. Mộ Dung tiểu thư vốn là cùng Thiếu Trang Chủ Phương Hồng Phi Danh Kiếm Sơn Trang có hôn ước, kết quả Mộ Dung Lão gia vừa mới qua đời, Danh Kiếm Sơn Trang liền từ hôn. Ai, thật đáng thương." Tiểu nhị vừa nói vừa lắc đầu.
Sở Trường Ca để ly rượu xuống, sau nửa ngày trầm ngâm, chợt nói với Tứ Đại Hộ Pháp sau lưng xếp thành một hàng: "Đi chuẩn bị mười thùng hoàng kim."
Đông hộ pháp: "Dùng làm gì?"
"Sính lễ."
Sính lễ? ! Bốn người trợn mắt hốc mồm, kể từ sau khi Đại Tiểu Thư qua đời, trong cuộc sống của giáo chủ trừ lão phu nhân ra không xuất hiện qua nữ nhân thứ hai, sính lễ gì a?
Sở Trường Ca lần nữa bưng ly rượu lên nhẹ nhấp một hớp, tựa tiếu phi tiếu nói, "Đến Mộ Dung phủ cầu hôn."
"Đi Mộ Dung phủ cầu hôn?! Tại sao?"
"Không có lí do."
Cho tới bây giờ, Sở Trường Ca cũng không hiểu rõ mình ban đầu tại sao lại sai Tứ Đại Hộ Pháp đi cầu hôn nàng, cũng không có nghĩ tới hậu quả sau khi cầu hôn sẽ là phải như thế nào, ngay lập tức chỉ có một ý tưởng, ‘ân nhân cứu mạng’ của Sở Trường Ca hắn, tại sao có thể khổ sở, để cho người khi dễ như vậy? Cho nên vừa nghe nói nàng bị từ hôn, nhất thời liền động lòng muốn che chở bảo vệ, không chỉ có muốn cầu hôn nàng, còn phải oanh oanh liệt liệt, thiên hạ đều biết, khiến những tên dám đem nàng ra làm trò cười, những tên dám khinh thường nàng kia, trở nên hâm mộ nàng, ghen tỵ với nàng.
Nhưng hắn không nghĩ tới, kết quả hoàn toàn không ngờ, nàng lại cự tuyệt lời cầu hôn của hắn, ngược lại muốn hắn ở rể.
Thú vị, rất thú vị
*
Lần thứ hai gặp mặt, là ở Mộ Dung phủ, đối mặt với đội hình cường đại ‘mười dặm hồng trang’, nàng không chỉ không hoảng hốt bấn loạn, còn muốn giống như bọn buôn người đem giáo chúng của hắn thiến bán vào trong cung, này thật đúng là để cho hắn mở rộng tầm mắt, mở mang kiến thức. Lớn chừng này lần đầu nhìn thấy một nữ nhân như vậy.
Vốn định diệt Danh Kiếm Sơn Trang thay nàng hả giận, thế nhưng đột nhiên cảm thấy, thật may là Danh Kiếm Sơn Trang lui hôn, mới khiến cho hắn có cơ hội tham gia vào cuộc sống của nàng, cho nên bỏ đi ý niệm diệt tộc Danh Kiếm Sơn Trang. Nhưng hắn vạn vạn không nghĩ tới, Phương Hồng Phi thế nhưng thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa lại xông tới, mang theo một đám giang hồ hiệp sĩ đến Mộ Dung phủ tìm phiền toái. Rất tốt, tốt vô cùng, hắn đang lo không tìm được cớ.
Thật ra thì, cạo trọc tất cả đàn ông của Danh Kiếm Sơn Trang từ trên xuống dưới, chẳng qua chỉ là nhất thời cao hứng, hắn vốn chỉ muốn dạy dỗ một mình Phương Hồng Phi, nhưng nghĩ lại, giang hồ to lớn, người rảnh rỗi gây chuyện nhiều vô số kể, dạy dỗ một mình Phương Hồng Phi, thật sự khó có thể đạt tới hiệu quả giết gà dọa khỉ, cho nên hắn quyết định dạy dỗ toàn bộ cả Danh Kiếm Sơn Trang, khiến những thứ người trong chính đạo tự xưng là thanh cao kia thấy rõ ràng, nếu ai dám động đến một cọng tóc gáy người của Sở Trường Ca, hắn liền cạo sạch lông măng của người đó!
*
Gặp lại ở Hoa Đà sơn, là chuyện hắn bất ngờ nhất. Hôm đó, đúng lúc là ngày giỗ của Tích Nhi, cho nên hắn mới đi đường vòng qua Kim Lăng, tới Hoa Đà sơn thăm Tích Nhi một chút.
Ba năm trước đây Tích Nhi bỏ thân bởi Đoạt hồn đan chi độc, hắn dưới cơn nóng giận, thống lĩnh giáo chúng sau khi tiêu diệt hết Đường Môn, tới Hoa Đà sơn thăm nàng, không nghĩ tới ở Tẫn Lăng gặp phải mai phục, một đường chém giết, mang theo một hơi thở cuối cùng chạy trốn vào trong rừng trúc, ở nơi đó, gặp Mộ Dung Vân Thư.
"Này, muốn chết đi bên ngoài, đừng làm bẩn phòng của ta."
"Này, có nghe hay không?"
"Thôi, phòng trúc tặng cho ngươi."
"Phòng bếp có nước cùng thức ăn, nếu ngươi vẫn chưa chết, thì lấy mà ăn."
"Trong phòng ngủ, dưới sàng có một hòm thuốc nhỏ, bên trong có rất nhiều thuốc lộn xộn lung tung, đều là Lục Nhi bỏ vào, chính ngươi đi xem thử, cần dùng đến thì lấy mà dùng, toàn bộ đưa cho ngươi."
Trong cơn nửa tỉnh nửa mê, cảm thấy có đồ vật gì đó bỏ vào bên tay, dường như còn nghe được có người nói, "Ừ, tất cả ở chỗ này, tự ngươi xem." Giọng nói rất lạnh lùng, dáng vẻ không muốn có liên quan gì đến hắn, nhưng trong ngôn ngữ cũng lộ ra vẻ không đành lòng thấy chết mà không cứu.
Thật là một nữ nhân thiện lương lại kì quặc. Hắn nghĩ như vậy, sau đó hoàn toàn mất đi ý thức.
Tỉnh lại lần nữa, đã không biết là mấy ngày sau, chỉ cảm thấy vừa đói vừa choáng váng, cả người vô lực, đột nhiên nhớ đến lời của nàng -- phòng bếp có nước cùng thức ăn. Vì vậy Sở Trường Ca kéo thân thể xiêu xiêu đổ đổ nặng nề đi tới phòng bếp, sau đó hắn phát hiện, nước là có sẵn, mà thức ăn, một nửa thành phẩm cũng không có, chỉ có một ít gạo.
Sở Trường Ca dở khóc dở cười, dù chỉ có chút bánh bao khô, cũng đỡ hơn một nhúm gạo gạo a! Muốn đem gạo sống nấu thành cơm chín, vậy phải đợi tới khi nào! Huống chi, lúc hắn đang ở giang hồ lại sống an nhàn sung sướng, làm gì biết nấu cơm. . . . . .
Vẫn là uống nước đi.
Sở Trường Ca lấy xu thế nuốt chửng uống mấy chén nước lớn, sau đó tìm trong hòm thuốc nàng lưu lại chút Kim Sang Dược cùng băng gạc băng bó vết thương xong, sau đó vận công chữa thương.
Những người phục kích hắn mặc dù không tính là cao thủ, nhưng bởi vì hắn ở trước đó đã có nội thương trong người, cho nên trận chiến ấy thương tổn tới nội phủ, phải mau sớm lên Hoa đà sơn tìm Phượng Thành.
Nhưng nhìn phòng trúc có bày đàn tranh, đồ cổ tranh chữ, Sở Trường Ca chợt có chút ý nghĩ muốn gặp lại chủ nhân phòng trúc này, dung nhan thanh nhã kia chỉ nhìn thoáng qua liền khắc vào trong đầu. Gian phòng này, cùng với nàng rất xứng đôi.
Ở phòng trúc đợi ba ngày, cũng không thấy nàng trở lại, Sở Trường Ca thế này mới ý thức được, nàng thật sự đã đem phòng trúc ‘tặng’ cho hắn rồi. Kỳ quái, nói là làm, thật là một nữ tử kỳ lạ.
Mà nay, càng cùng với nàng tiếp xúc, càng phát ra phát hiện trên người nàng có một loại lực hút, làm cho người ta không tự chủ được muốn cùng nàng gần gũi, trêu chọc cũng tốt, cãi vả cũng được, tóm lại, ở bên nàng, là một việc vô cùng vui vẻ.
Nhưng không nên ở Hoa Đà sơn, bởi vì nơi này, là nơi mai táng Tích Nhi, chỉ có thể có bi thương.
Nhưng khi nhìn vẻ mặt nhẹ nhàng của nàng, nghe thanh âm không mặn không nhạt của nàng, thế nhưng hắn lại không khống chế được cảm thấy khoái trá. Ba năm qua lần đầu tiên ở trên núi Hoa Đà, quên mất chuyện Tích Nhi chết đi, quên mất những kẻ thù dối trá, quên mất tất cả những gông xiềng khiến cho hắn không vui, khiến cho hắn cảm thấy đau lòng. Nhưng mà, hắn sống đến bây giờ, chính là nhờ chút gông xiềng này. Buông xuống những thứ này, hắn sống còn có ý nghĩa gì?
*
Biết rõ sự xuất hiện của nàng sẽ đánh vỡ quỹ đạo cuộc sống của mình, nhưng khi ở giữa ngã ba đường, cùng nàng mỗi người đi một ngả, Sở Trường Ca vẫn lên tiếng ước hẹn với nàng gặp nhau vào mười lăm tháng tám.
Nhưng mà, mười lăm tháng tám còn chưa tới, đã nghe đến tin tức nàng trúng đoạt hồn đan chi độc.
Lần này, hắn là thật hỏng mất.
Ngọc đế lão già đó, ông cố ý cho ta không qua được phải hay không? Trên mặt Sở Trường Ca đang cười, đáy lòng cũng đang gào thét, tại sao giết người dễ dàng như vậy, bảo vệ một người lại khó khăn như vậy? Đoạt hồn đan, lại là Đoạt hồn đan, có thể đổi thứ khác hay không? Đổi một loại, mà người ta có thể giải được. . . . .
Thật may là, trời không tuyệt đường người, vận khí của nàng tốt hơn so với tích nhi, Thần Ky lão nhân chỉ cho bọn hắn một con đường sáng, mặc dù con đường này là dùng vị trí Võ Lâm Minh Chủ đổi lấy, nhưng hắn cảm thấy rất đáng. Bởi vì, vị trí minh chủ đối với hắn, đối với hắn, đúng như vị trí Thái Tử Phi đối với nàng, giống như bùn đất, vốn chẳng thèm ngó tới. Mà thuốc giải Đoạt hồn đan, là vật mà hắn đời này muốn có được nhất. Không vì cái gì khác, chỉ vì ban đầu Tích Nhi cần nhưng không lấy được, cho nên vô luận bỏ ra giá cao như thế nào, hắn cũng nhất định phải lấy được nó, nhìn thử xem nó đến cùng là vật gì, giấu được sâu như vậy, kín đến mức như thế.
Mà nghĩ đến Mộ Dung Vân Thư có thể may mắn thoát nạn, hắn tự nhiên cũng rất lại cao hứng, thậm chí có khi trong nháy mắt, hắn chợt không xác định chắc chắn mình đối với thuốc giải đoạt hồn đan cố chấp như thế, rốt cuộc là bởi vì trước kia không cam lòng, hay là vì nàng. Có lẽ, cả hai đều đúng, hắn nghĩ như vậy. Về phần bên nào nặng, bên nào nhẹ, hắn nhất thời cũng không rõ ràng.
Hắn lại càng không xác định chính là đêm hôm trước đại hội võ lâm, câu hỏi mà nàng đã hỏi
Tại sao đối với nàng tốt như vậy?
Thật sự, chẳng qua là ngẫu nhiên chọn trúng nàng sao? Nếu như, đổi lại là nữ nhân khác, hắn cũng sẽ dùng cầu hôn tới thay nàng vãn hồi mặt mũi, cũng sẽ cố ý đùa dai gọi ‘phu nhân, phu nhân’ cả đời không chán, cũng sẽ không tha cho bất luận kẻ nào khi dễ nàng, cũng sẽ không nói đạo lý một mực che chở cho nàng?
Hắn, cũng không phải một người tri ân đồ báo, huống chi, lần này, ân đã báo nhiều. . . . . .
Sở Trường Ca tay bưng ly rượu, nhìn nữ tử áo hoa chậm rãi đi vào quán rượu, khóe miệng khẽ cong, hỏi: "Tiểu nhị, cô nương mặc quần áo xanh đó là ai?"
"Ngươi nói Mộ Dung tiểu thư à?" Tiểu nhị chợt hạ thấp giọng, nói: "Nàng là Thiên kim Đại tiểu thư Mộ Dung Vân Thư Kim Lăng Đệ nhất gia Mộ Dung phủ của chúng tôi, chỉ là mấy hôm trước Mộ Dung Lão gia đột nhiên bệnh qua đời, Danh Kiếm Sơn Trang lại lui hôn, thật xui xẻo hết mức."
Sở Trường Ca mày kiếm nhíu chặt, lặp lại: "Danh Kiếm Sơn Trang từ hôn?"
"Đúng vậy. Mộ Dung tiểu thư vốn là cùng Thiếu Trang Chủ Phương Hồng Phi Danh Kiếm Sơn Trang có hôn ước, kết quả Mộ Dung Lão gia vừa mới qua đời, Danh Kiếm Sơn Trang liền từ hôn. Ai, thật đáng thương." Tiểu nhị vừa nói vừa lắc đầu.
Sở Trường Ca để ly rượu xuống, sau nửa ngày trầm ngâm, chợt nói với Tứ Đại Hộ Pháp sau lưng xếp thành một hàng: "Đi chuẩn bị mười thùng hoàng kim."
Đông hộ pháp: "Dùng làm gì?"
"Sính lễ."
Sính lễ? ! Bốn người trợn mắt hốc mồm, kể từ sau khi Đại Tiểu Thư qua đời, trong cuộc sống của giáo chủ trừ lão phu nhân ra không xuất hiện qua nữ nhân thứ hai, sính lễ gì a?
Sở Trường Ca lần nữa bưng ly rượu lên nhẹ nhấp một hớp, tựa tiếu phi tiếu nói, "Đến Mộ Dung phủ cầu hôn."
"Đi Mộ Dung phủ cầu hôn?! Tại sao?"
"Không có lí do."
Cho tới bây giờ, Sở Trường Ca cũng không hiểu rõ mình ban đầu tại sao lại sai Tứ Đại Hộ Pháp đi cầu hôn nàng, cũng không có nghĩ tới hậu quả sau khi cầu hôn sẽ là phải như thế nào, ngay lập tức chỉ có một ý tưởng, ‘ân nhân cứu mạng’ của Sở Trường Ca hắn, tại sao có thể khổ sở, để cho người khi dễ như vậy? Cho nên vừa nghe nói nàng bị từ hôn, nhất thời liền động lòng muốn che chở bảo vệ, không chỉ có muốn cầu hôn nàng, còn phải oanh oanh liệt liệt, thiên hạ đều biết, khiến những tên dám đem nàng ra làm trò cười, những tên dám khinh thường nàng kia, trở nên hâm mộ nàng, ghen tỵ với nàng.
Nhưng hắn không nghĩ tới, kết quả hoàn toàn không ngờ, nàng lại cự tuyệt lời cầu hôn của hắn, ngược lại muốn hắn ở rể.
Thú vị, rất thú vị
*
Lần thứ hai gặp mặt, là ở Mộ Dung phủ, đối mặt với đội hình cường đại ‘mười dặm hồng trang’, nàng không chỉ không hoảng hốt bấn loạn, còn muốn giống như bọn buôn người đem giáo chúng của hắn thiến bán vào trong cung, này thật đúng là để cho hắn mở rộng tầm mắt, mở mang kiến thức. Lớn chừng này lần đầu nhìn thấy một nữ nhân như vậy.
Vốn định diệt Danh Kiếm Sơn Trang thay nàng hả giận, thế nhưng đột nhiên cảm thấy, thật may là Danh Kiếm Sơn Trang lui hôn, mới khiến cho hắn có cơ hội tham gia vào cuộc sống của nàng, cho nên bỏ đi ý niệm diệt tộc Danh Kiếm Sơn Trang. Nhưng hắn vạn vạn không nghĩ tới, Phương Hồng Phi thế nhưng thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa lại xông tới, mang theo một đám giang hồ hiệp sĩ đến Mộ Dung phủ tìm phiền toái. Rất tốt, tốt vô cùng, hắn đang lo không tìm được cớ.
Thật ra thì, cạo trọc tất cả đàn ông của Danh Kiếm Sơn Trang từ trên xuống dưới, chẳng qua chỉ là nhất thời cao hứng, hắn vốn chỉ muốn dạy dỗ một mình Phương Hồng Phi, nhưng nghĩ lại, giang hồ to lớn, người rảnh rỗi gây chuyện nhiều vô số kể, dạy dỗ một mình Phương Hồng Phi, thật sự khó có thể đạt tới hiệu quả giết gà dọa khỉ, cho nên hắn quyết định dạy dỗ toàn bộ cả Danh Kiếm Sơn Trang, khiến những thứ người trong chính đạo tự xưng là thanh cao kia thấy rõ ràng, nếu ai dám động đến một cọng tóc gáy người của Sở Trường Ca, hắn liền cạo sạch lông măng của người đó!
*
Gặp lại ở Hoa Đà sơn, là chuyện hắn bất ngờ nhất. Hôm đó, đúng lúc là ngày giỗ của Tích Nhi, cho nên hắn mới đi đường vòng qua Kim Lăng, tới Hoa Đà sơn thăm Tích Nhi một chút.
Ba năm trước đây Tích Nhi bỏ thân bởi Đoạt hồn đan chi độc, hắn dưới cơn nóng giận, thống lĩnh giáo chúng sau khi tiêu diệt hết Đường Môn, tới Hoa Đà sơn thăm nàng, không nghĩ tới ở Tẫn Lăng gặp phải mai phục, một đường chém giết, mang theo một hơi thở cuối cùng chạy trốn vào trong rừng trúc, ở nơi đó, gặp Mộ Dung Vân Thư.
"Này, muốn chết đi bên ngoài, đừng làm bẩn phòng của ta."
"Này, có nghe hay không?"
"Thôi, phòng trúc tặng cho ngươi."
"Phòng bếp có nước cùng thức ăn, nếu ngươi vẫn chưa chết, thì lấy mà ăn."
"Trong phòng ngủ, dưới sàng có một hòm thuốc nhỏ, bên trong có rất nhiều thuốc lộn xộn lung tung, đều là Lục Nhi bỏ vào, chính ngươi đi xem thử, cần dùng đến thì lấy mà dùng, toàn bộ đưa cho ngươi."
Trong cơn nửa tỉnh nửa mê, cảm thấy có đồ vật gì đó bỏ vào bên tay, dường như còn nghe được có người nói, "Ừ, tất cả ở chỗ này, tự ngươi xem." Giọng nói rất lạnh lùng, dáng vẻ không muốn có liên quan gì đến hắn, nhưng trong ngôn ngữ cũng lộ ra vẻ không đành lòng thấy chết mà không cứu.
Thật là một nữ nhân thiện lương lại kì quặc. Hắn nghĩ như vậy, sau đó hoàn toàn mất đi ý thức.
Tỉnh lại lần nữa, đã không biết là mấy ngày sau, chỉ cảm thấy vừa đói vừa choáng váng, cả người vô lực, đột nhiên nhớ đến lời của nàng -- phòng bếp có nước cùng thức ăn. Vì vậy Sở Trường Ca kéo thân thể xiêu xiêu đổ đổ nặng nề đi tới phòng bếp, sau đó hắn phát hiện, nước là có sẵn, mà thức ăn, một nửa thành phẩm cũng không có, chỉ có một ít gạo.
Sở Trường Ca dở khóc dở cười, dù chỉ có chút bánh bao khô, cũng đỡ hơn một nhúm gạo gạo a! Muốn đem gạo sống nấu thành cơm chín, vậy phải đợi tới khi nào! Huống chi, lúc hắn đang ở giang hồ lại sống an nhàn sung sướng, làm gì biết nấu cơm. . . . . .
Vẫn là uống nước đi.
Sở Trường Ca lấy xu thế nuốt chửng uống mấy chén nước lớn, sau đó tìm trong hòm thuốc nàng lưu lại chút Kim Sang Dược cùng băng gạc băng bó vết thương xong, sau đó vận công chữa thương.
Những người phục kích hắn mặc dù không tính là cao thủ, nhưng bởi vì hắn ở trước đó đã có nội thương trong người, cho nên trận chiến ấy thương tổn tới nội phủ, phải mau sớm lên Hoa đà sơn tìm Phượng Thành.
Nhưng nhìn phòng trúc có bày đàn tranh, đồ cổ tranh chữ, Sở Trường Ca chợt có chút ý nghĩ muốn gặp lại chủ nhân phòng trúc này, dung nhan thanh nhã kia chỉ nhìn thoáng qua liền khắc vào trong đầu. Gian phòng này, cùng với nàng rất xứng đôi.
Ở phòng trúc đợi ba ngày, cũng không thấy nàng trở lại, Sở Trường Ca thế này mới ý thức được, nàng thật sự đã đem phòng trúc ‘tặng’ cho hắn rồi. Kỳ quái, nói là làm, thật là một nữ tử kỳ lạ.
Mà nay, càng cùng với nàng tiếp xúc, càng phát ra phát hiện trên người nàng có một loại lực hút, làm cho người ta không tự chủ được muốn cùng nàng gần gũi, trêu chọc cũng tốt, cãi vả cũng được, tóm lại, ở bên nàng, là một việc vô cùng vui vẻ.
Nhưng không nên ở Hoa Đà sơn, bởi vì nơi này, là nơi mai táng Tích Nhi, chỉ có thể có bi thương.
Nhưng khi nhìn vẻ mặt nhẹ nhàng của nàng, nghe thanh âm không mặn không nhạt của nàng, thế nhưng hắn lại không khống chế được cảm thấy khoái trá. Ba năm qua lần đầu tiên ở trên núi Hoa Đà, quên mất chuyện Tích Nhi chết đi, quên mất những kẻ thù dối trá, quên mất tất cả những gông xiềng khiến cho hắn không vui, khiến cho hắn cảm thấy đau lòng. Nhưng mà, hắn sống đến bây giờ, chính là nhờ chút gông xiềng này. Buông xuống những thứ này, hắn sống còn có ý nghĩa gì?
*
Biết rõ sự xuất hiện của nàng sẽ đánh vỡ quỹ đạo cuộc sống của mình, nhưng khi ở giữa ngã ba đường, cùng nàng mỗi người đi một ngả, Sở Trường Ca vẫn lên tiếng ước hẹn với nàng gặp nhau vào mười lăm tháng tám.
Nhưng mà, mười lăm tháng tám còn chưa tới, đã nghe đến tin tức nàng trúng đoạt hồn đan chi độc.
Lần này, hắn là thật hỏng mất.
Ngọc đế lão già đó, ông cố ý cho ta không qua được phải hay không? Trên mặt Sở Trường Ca đang cười, đáy lòng cũng đang gào thét, tại sao giết người dễ dàng như vậy, bảo vệ một người lại khó khăn như vậy? Đoạt hồn đan, lại là Đoạt hồn đan, có thể đổi thứ khác hay không? Đổi một loại, mà người ta có thể giải được. . . . .
Thật may là, trời không tuyệt đường người, vận khí của nàng tốt hơn so với tích nhi, Thần Ky lão nhân chỉ cho bọn hắn một con đường sáng, mặc dù con đường này là dùng vị trí Võ Lâm Minh Chủ đổi lấy, nhưng hắn cảm thấy rất đáng. Bởi vì, vị trí minh chủ đối với hắn, đối với hắn, đúng như vị trí Thái Tử Phi đối với nàng, giống như bùn đất, vốn chẳng thèm ngó tới. Mà thuốc giải Đoạt hồn đan, là vật mà hắn đời này muốn có được nhất. Không vì cái gì khác, chỉ vì ban đầu Tích Nhi cần nhưng không lấy được, cho nên vô luận bỏ ra giá cao như thế nào, hắn cũng nhất định phải lấy được nó, nhìn thử xem nó đến cùng là vật gì, giấu được sâu như vậy, kín đến mức như thế.
Mà nghĩ đến Mộ Dung Vân Thư có thể may mắn thoát nạn, hắn tự nhiên cũng rất lại cao hứng, thậm chí có khi trong nháy mắt, hắn chợt không xác định chắc chắn mình đối với thuốc giải đoạt hồn đan cố chấp như thế, rốt cuộc là bởi vì trước kia không cam lòng, hay là vì nàng. Có lẽ, cả hai đều đúng, hắn nghĩ như vậy. Về phần bên nào nặng, bên nào nhẹ, hắn nhất thời cũng không rõ ràng.
Hắn lại càng không xác định chính là đêm hôm trước đại hội võ lâm, câu hỏi mà nàng đã hỏi
Tại sao đối với nàng tốt như vậy?
Thật sự, chẳng qua là ngẫu nhiên chọn trúng nàng sao? Nếu như, đổi lại là nữ nhân khác, hắn cũng sẽ dùng cầu hôn tới thay nàng vãn hồi mặt mũi, cũng sẽ cố ý đùa dai gọi ‘phu nhân, phu nhân’ cả đời không chán, cũng sẽ không tha cho bất luận kẻ nào khi dễ nàng, cũng sẽ không nói đạo lý một mực che chở cho nàng?
Hắn, cũng không phải một người tri ân đồ báo, huống chi, lần này, ân đã báo nhiều. . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.