Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình
Chương 814
Nha Mẫn
01/03/2024
Sau khi anh ta đi xuống dưới, Trần Nhật Linh nhanh chóng rút tay lại, bình thường căn bản Dương Thừa Húc sẽ không để cô ta có cơ hội ở trong phòng một mình, ngược lại cô ta có thể một mình đi ra ngoài, còn ở một mình trong phòng thì không.
Nhân cơ hội khó có được này, cô phải mau chóng tìm được hộ chiếu và chứng minh thư của mình, tốt nhất là có thể để cô tìm thấy một chút tiền nữa, đương nhiên tiền không phải quan trọng nhất. Sau khi tìm kiếm một lúc lâu, cuối cùng cô đã tìm thấy thứ mình muốn ở trong một cái ngăn kéo nhỏ trong góc khuất, cô không vội vàng lấy hộ chiếu đi, mà cẩn thận sắp xếp lại đồ đạc mà mình vừa mới lật tung để lại vị trí cũ. Sau đó Trần Nhật Linh nhanh chóng kiểm tra lại một lượt, rồi quay về đứng trước cửa sổ, cô hít sâu vài hơi, cố gắng điều chỉnh lại nhịp tim và hô hấp của mình, sau đó lại mở cửa sổ ra ngồi trên bệ cửa nghịch nước.
Không lâu sau, Dương Thừa Húc đã mang đồ ăn lên, anh ta híp mắt quan sát cả căn phòng, rất nhanh đã khôi phục lại vẻ mặt bình thường, sau đó cười tủm tỉm gọi Trần Nhật Linh vẫn đang nghịch nước đến ăn cơm.
Đợi khi đưa người vào trong phòng vệ sinh rửa tay, anh ta nhanh chóng xem thử đồ vật trong ngăn kéo, sau khi không phát hiện ra điều gì khác thường, nụ cười trên mặt càng sâu sắc hơn.
Tất cả hành động của anh ta, Trần Nhật Linh đều nhìn thấy rõ ràng qua gương, bàn tay đang rửa dưới vòi nước khẽ run lên một cái, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại. Sau đó cô cúi đầu xuống, giả vờ như đang nghiêm túc rửa tay, đợi đến khi phía sau lưng không có động tĩnh gì nữa, cô mới lau khô tay rồi đi ra ngoài.
“Nhật Linh nhà chúng ta ngoan quá, anh biết ngay, chắc chắn em sẽ không rời khỏi anh mà!”
Dương Thừa Húc khẽ hôn cô một cái, ánh mắt híp lại kéo người vào trong ngực, sau đó tự mình lấy cơm trên bàn, bón cho cô ăn từng thìa một, đợi đến khi cô ăn xong, anh ta mới bắt đầu ăn vài miếng.
Cơn mưa quá nặng hạt, tạm thời không thể ra ngoài được, Trần Nhật Linh sợ anh ta đổi chỗ cất giấu hộ chiếu, nên sau đó cô đều ở lại trong phòng. Đến tối đi ngủ thái độ của cô cũng thay đổi, cô ôm chặt lấy anh ta, cả người đều rúc vào trong ngực Dương Thừa Húc mới dừng lại.
Sau một đêm mưa, sáng hôm sau thời tiết vô cùng dễ chịu. Trần Nhật Linh vui vẻ kéo Dương Thừa Húc ra ngoài một chuyến, thành công lấy được tiền. Sau đó cô vụng trộm tìm được thuốc ngủ trong hòm thuốc, nghiền nát ra cho vào trong bát súp của anh ta. Sau khi dụ dỗ người uống hết, cô quay người cầm theo tiền và hộ chiếu, tùy tiện mua một tấm vé máy bay, Hải Phòng và những nơi trước đây đã từng đi tuyệt đối không thể đến nữa. Mãi cho đến khi máy bay cất cánh, ngồi yên ở vị trí của mình, cô mới có thời gian lấy vé máy bay ra xem thử, xem rốt cuộc mình đang bay đến đâu.
Vừa nhìn qua, thiếu chút nữa hồn vía cô đã bay lên mây, lúc mua vé máy bay cô nói muốn mua chuyến sớm nhất, còn phải phân tâm chú ý xem có người đuổi theo cô hay không, căn bản không ngờ rằng vậy mà cô lại mua vé máy bay sang Mỹ. Cho dù cô không biết rốt cuộc Giang Anh Tuấn đang ở nơi nào trên đất Mỹ, nhưng mà tóm lại ở cùng một quốc gia với anh cũng rất nguy hiểm, cô phải nghĩ cách nhanh chóng di chuyển sang địa phương khác mới được.
Tốt nhất là không cần dùng hộ chiếu, nếu không ngược lại Dương Thừa Húc sẽ dễ dàng điều tra ra được hành tung của cô. Có điều bây giờ đã lên máy bay rồi, còn tám tiếng phi hành nữa, trước đó vì lo lắng bị phát hiện, đầu óc cô vẫn luôn căng thẳng, hiện giờ thả lỏng nằm trên ghế ngồi, rất nhanh cô đã chìm vào giấc ngủ, trên người được đắp một tấm chăn mỏng mà lúc ra ngoài cô mang theo, trong giấc mơ tràn đầy hoa tươi.
Phía bên kia, sau một đêm ngủ say, ngày hôm sau khi thức dậy tâm trạng của Dương Thừa Húc coi như không tệ lắm, nhưng khi tìm suốt buổi sáng vẫn không tìm thấy Trần Nhật Linh, cuối cùng còn phát hiện ra tiền và hộ chiếu đều không thấy đâu, cả người anh ta gần như đã phát điên.
Hai mắt đỏ ngầu, không ai có thể tới gần, quần áo trên người xộc xệch, nhìn qua giống hệt một kẻ điên.
Anh ta muốn đi tìm người nhưng căn bản không có cách nào cả, ngoài trả tiền và bảo người giúp việc chăm sóc cho anh ra ra, căn bản Abel không cho anh ta sự trợ giúp nào khác, muốn tìm người giống như mò kim đáy biển, căn bản không có cách nào tìm ra được. Cuối cùng phải bỏ ra một số tiền rất lớn, từ chỗ một tiếp viên hàng không, Dương Thừa Húc mới biên Trần Nhật Linh đã sang Mỹ, nơi đến là thành phố mà cha anh ta trước đó đã đến, giống như cô cố ý đi tìm Giang Anh Tuấn vậy.
Nhân cơ hội khó có được này, cô phải mau chóng tìm được hộ chiếu và chứng minh thư của mình, tốt nhất là có thể để cô tìm thấy một chút tiền nữa, đương nhiên tiền không phải quan trọng nhất. Sau khi tìm kiếm một lúc lâu, cuối cùng cô đã tìm thấy thứ mình muốn ở trong một cái ngăn kéo nhỏ trong góc khuất, cô không vội vàng lấy hộ chiếu đi, mà cẩn thận sắp xếp lại đồ đạc mà mình vừa mới lật tung để lại vị trí cũ. Sau đó Trần Nhật Linh nhanh chóng kiểm tra lại một lượt, rồi quay về đứng trước cửa sổ, cô hít sâu vài hơi, cố gắng điều chỉnh lại nhịp tim và hô hấp của mình, sau đó lại mở cửa sổ ra ngồi trên bệ cửa nghịch nước.
Không lâu sau, Dương Thừa Húc đã mang đồ ăn lên, anh ta híp mắt quan sát cả căn phòng, rất nhanh đã khôi phục lại vẻ mặt bình thường, sau đó cười tủm tỉm gọi Trần Nhật Linh vẫn đang nghịch nước đến ăn cơm.
Đợi khi đưa người vào trong phòng vệ sinh rửa tay, anh ta nhanh chóng xem thử đồ vật trong ngăn kéo, sau khi không phát hiện ra điều gì khác thường, nụ cười trên mặt càng sâu sắc hơn.
Tất cả hành động của anh ta, Trần Nhật Linh đều nhìn thấy rõ ràng qua gương, bàn tay đang rửa dưới vòi nước khẽ run lên một cái, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại. Sau đó cô cúi đầu xuống, giả vờ như đang nghiêm túc rửa tay, đợi đến khi phía sau lưng không có động tĩnh gì nữa, cô mới lau khô tay rồi đi ra ngoài.
“Nhật Linh nhà chúng ta ngoan quá, anh biết ngay, chắc chắn em sẽ không rời khỏi anh mà!”
Dương Thừa Húc khẽ hôn cô một cái, ánh mắt híp lại kéo người vào trong ngực, sau đó tự mình lấy cơm trên bàn, bón cho cô ăn từng thìa một, đợi đến khi cô ăn xong, anh ta mới bắt đầu ăn vài miếng.
Cơn mưa quá nặng hạt, tạm thời không thể ra ngoài được, Trần Nhật Linh sợ anh ta đổi chỗ cất giấu hộ chiếu, nên sau đó cô đều ở lại trong phòng. Đến tối đi ngủ thái độ của cô cũng thay đổi, cô ôm chặt lấy anh ta, cả người đều rúc vào trong ngực Dương Thừa Húc mới dừng lại.
Sau một đêm mưa, sáng hôm sau thời tiết vô cùng dễ chịu. Trần Nhật Linh vui vẻ kéo Dương Thừa Húc ra ngoài một chuyến, thành công lấy được tiền. Sau đó cô vụng trộm tìm được thuốc ngủ trong hòm thuốc, nghiền nát ra cho vào trong bát súp của anh ta. Sau khi dụ dỗ người uống hết, cô quay người cầm theo tiền và hộ chiếu, tùy tiện mua một tấm vé máy bay, Hải Phòng và những nơi trước đây đã từng đi tuyệt đối không thể đến nữa. Mãi cho đến khi máy bay cất cánh, ngồi yên ở vị trí của mình, cô mới có thời gian lấy vé máy bay ra xem thử, xem rốt cuộc mình đang bay đến đâu.
Vừa nhìn qua, thiếu chút nữa hồn vía cô đã bay lên mây, lúc mua vé máy bay cô nói muốn mua chuyến sớm nhất, còn phải phân tâm chú ý xem có người đuổi theo cô hay không, căn bản không ngờ rằng vậy mà cô lại mua vé máy bay sang Mỹ. Cho dù cô không biết rốt cuộc Giang Anh Tuấn đang ở nơi nào trên đất Mỹ, nhưng mà tóm lại ở cùng một quốc gia với anh cũng rất nguy hiểm, cô phải nghĩ cách nhanh chóng di chuyển sang địa phương khác mới được.
Tốt nhất là không cần dùng hộ chiếu, nếu không ngược lại Dương Thừa Húc sẽ dễ dàng điều tra ra được hành tung của cô. Có điều bây giờ đã lên máy bay rồi, còn tám tiếng phi hành nữa, trước đó vì lo lắng bị phát hiện, đầu óc cô vẫn luôn căng thẳng, hiện giờ thả lỏng nằm trên ghế ngồi, rất nhanh cô đã chìm vào giấc ngủ, trên người được đắp một tấm chăn mỏng mà lúc ra ngoài cô mang theo, trong giấc mơ tràn đầy hoa tươi.
Phía bên kia, sau một đêm ngủ say, ngày hôm sau khi thức dậy tâm trạng của Dương Thừa Húc coi như không tệ lắm, nhưng khi tìm suốt buổi sáng vẫn không tìm thấy Trần Nhật Linh, cuối cùng còn phát hiện ra tiền và hộ chiếu đều không thấy đâu, cả người anh ta gần như đã phát điên.
Hai mắt đỏ ngầu, không ai có thể tới gần, quần áo trên người xộc xệch, nhìn qua giống hệt một kẻ điên.
Anh ta muốn đi tìm người nhưng căn bản không có cách nào cả, ngoài trả tiền và bảo người giúp việc chăm sóc cho anh ra ra, căn bản Abel không cho anh ta sự trợ giúp nào khác, muốn tìm người giống như mò kim đáy biển, căn bản không có cách nào tìm ra được. Cuối cùng phải bỏ ra một số tiền rất lớn, từ chỗ một tiếp viên hàng không, Dương Thừa Húc mới biên Trần Nhật Linh đã sang Mỹ, nơi đến là thành phố mà cha anh ta trước đó đã đến, giống như cô cố ý đi tìm Giang Anh Tuấn vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.