Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình
Chương 815
Nha Mẫn
02/03/2024
Sau khi biết được chuyện này, cả người Dương Thừa Húc càng trở nên điên cuồng hơn, giống như đã hoàn toàn mất lý trí. Anh ta điên cuồng đập phá hủy diệt đồ đạc trong phòng, sau đó mặt mũi âm u mua vé máy bay đuổi theo.
Lúc anh ta lên máy bay, Trần Nhật Linh đã hạ cánh, mặc dù cô nghĩ mình phải đi ngay lập tức, nhưng đến cũng đã đến rồi, nếu đi ngay lập tức hình như tỷ lệ bị phát hiện sẽ lớn hơn một chút, cho nên cô dứt khoát dùng số tiền còn lại để tìm một cái homestay nhỏ ở gần đây.
Homestay loại nhỏ ở nông thôn, ngoài cung cấp chỗ ở ra, những thứ khác như ăn uống đều phải tự chuẩn bị. Cũng may chủ nhà không tệ, bảo cô có thể tùy ý dùng đồ ăn trong vườn. Sau khi trải qua hai bữa ăn hắc ám, cô đành mặt dày mày dạn đi ăn chực chủ nhà.
Khi Dương Thừa Húc đến Mỹ, Trần Nhật Linh đã hoàn toàn dung nhập với cuộc sống ở nơi này, nhìn cô giống như con gái của chủ nhà vậy, trong đầu cô cũng nảy sinh ra ý tưởng sẽ sống ở đây cả đời, nhưng mà cô không có tiền, chắc chắn người ta sẽ không cho cô ở lại.
Dương Thừa Húc đã tới nơi này, những chuyện tìm người ở thành phố lớn như vậy còn khó khăn hơn cả mò kim đáy biển. Khi Giang Anh Tuấn nhận được tin Dương Thừa Húc tới đây đã là buổi chiều ngày hôm sau, đúng lúc mấy ngày qua anh đang điều tra chuyên về Gia tộc Húc Nhật, phái ra ngoài tương đối nhiều người, trong lúc vô tình đã trông thấy Dương Thừa Húc, cuối cùng Giang Anh Tuấn không tốn quá nhiều sức đã bắt được người.
Lúc dẫn anh ta đi gặp kim được, Giang Anh Tuấn vẫn cảm thấy có chút khó tin, anh không nghĩ ra được rốt cuộc Dương Thừa Húc sang đây để làm gì, có điều cũng coi như đã giúp anh một chuyện. Cuối cùng đoàn người không nói thêm gì cả, yên lặng đi đến phòng của Dương Minh Hạo.
Mặc dù Dương Minh Hạo không được chăm sóc tỉ mỉ, nhưng ít nhất cũng được bác sĩ thăm khám hàng ngày, sau vài ngày nghỉ ngơi, nhìn ông ta đã khỏe hơn trước rất nhiều. Ngược lại sức khỏe của Giang Húc Đông mãi vẫn không khá hơn, cơn sốt lặp đi lặp lại không dứt, nhìn cả người đều có chút đờ đẫn rồi, có đôi khi anh đặt câu hỏi, rất lâu sau anh ta mới có thể trả lời lại một câu, nhìn có vẻ như đã bị sốt hỏng đầu rồi.
“Thừa Húc! Sao con lại tới đây? Con tới đây làm gì!”
Dương Minh Hạo nhìn thẳng vào anh ta hỏi, nhưng sau khi nhìn thấy Giang Anh Tuấn đang đi sau lưng Dương Thừa Húc, vốn dĩ cả người còn đang lười biếng nằm trên giường đã lập tức ngóc đầu dậy. Nếu không phải do tay chân ông ta bị khóa chặt, sợ là ông ta sẽ xông thẳng đến, ánh mắt Dương Minh Hạo nhìn về phía Giang Anh Tuấn cứ như anh vừa gây ra tội ác tày trời gì đó vậy.
“Con bắt được anh ta ở trên đường, bố muốn biết gì thì tự mình hỏi đi, thời gian không nhiều lắm, có thể đoàn tụ một ngày là tốt rồi!”
Nếu như đã là bố con quen biết nhau rồi, vậy thì có một số việc nên xử lý cần phải xử lý thôi, để lại dễ sinh ra đêm dài lắm mộng!
Vốn dĩ Giang Anh Tuấn còn vài câu muốn hỏi, nhưng cuối cùng vẫn không cất lời, cảnh tượng này cũng không có gì đẹp mắt cả, sau đó anh quay người rời khỏi đó.
Lúc này ở trong phòng, Dương Minh Hạo bị khóa trên giường, còn Dương Thừa Húc thì đang cúi đầu ngồi cách đó không xa, Dương Minh Hạo có thể di chuyển, nhưng tuyệt đối không đi được đến chỗ đó, nhìn qua giống như anh ta sợ bị đánh vậy, cả thể xác và tinh thần đều đang căng thẳng đề phòng người trước mắt.
“Tại sao lại tới đây? Là vì Abel hay vì điều gì khác?”
Bản chất của đứa con này ông ta hiểu rất rõ, vốn dĩ ông ta cho rằng có thể để anh ta ra ngoài một phen cho anh ta trưởng thành hơn một chút, không ngờ cuối cùng lại trở thành kẻ vô dụng.
“Bố có thể đến, dựa vào đâu mà cấm con đến đây? Hơn nữa, bố còn chưa quay về, sao chú Abel có thể đuổi con đi được!”
Tuy rằng chỉ mới gặp mặt Abel vài lần, nhưng không hiểu sao Dương Thừa Húc lại cảm thấy vô cùng thân thiết, cũng rất sẵn lòng thân thiết với anh ta. Ở trước mặt Dương Thừa Húc, Abel tương đối hiền lành, sau khi quan hệ của hai người thân hơn một chút, Dương Thừa Húc cũng thích gọi anh ta là chú cho thêm gần gũi.
Lúc anh ta lên máy bay, Trần Nhật Linh đã hạ cánh, mặc dù cô nghĩ mình phải đi ngay lập tức, nhưng đến cũng đã đến rồi, nếu đi ngay lập tức hình như tỷ lệ bị phát hiện sẽ lớn hơn một chút, cho nên cô dứt khoát dùng số tiền còn lại để tìm một cái homestay nhỏ ở gần đây.
Homestay loại nhỏ ở nông thôn, ngoài cung cấp chỗ ở ra, những thứ khác như ăn uống đều phải tự chuẩn bị. Cũng may chủ nhà không tệ, bảo cô có thể tùy ý dùng đồ ăn trong vườn. Sau khi trải qua hai bữa ăn hắc ám, cô đành mặt dày mày dạn đi ăn chực chủ nhà.
Khi Dương Thừa Húc đến Mỹ, Trần Nhật Linh đã hoàn toàn dung nhập với cuộc sống ở nơi này, nhìn cô giống như con gái của chủ nhà vậy, trong đầu cô cũng nảy sinh ra ý tưởng sẽ sống ở đây cả đời, nhưng mà cô không có tiền, chắc chắn người ta sẽ không cho cô ở lại.
Dương Thừa Húc đã tới nơi này, những chuyện tìm người ở thành phố lớn như vậy còn khó khăn hơn cả mò kim đáy biển. Khi Giang Anh Tuấn nhận được tin Dương Thừa Húc tới đây đã là buổi chiều ngày hôm sau, đúng lúc mấy ngày qua anh đang điều tra chuyên về Gia tộc Húc Nhật, phái ra ngoài tương đối nhiều người, trong lúc vô tình đã trông thấy Dương Thừa Húc, cuối cùng Giang Anh Tuấn không tốn quá nhiều sức đã bắt được người.
Lúc dẫn anh ta đi gặp kim được, Giang Anh Tuấn vẫn cảm thấy có chút khó tin, anh không nghĩ ra được rốt cuộc Dương Thừa Húc sang đây để làm gì, có điều cũng coi như đã giúp anh một chuyện. Cuối cùng đoàn người không nói thêm gì cả, yên lặng đi đến phòng của Dương Minh Hạo.
Mặc dù Dương Minh Hạo không được chăm sóc tỉ mỉ, nhưng ít nhất cũng được bác sĩ thăm khám hàng ngày, sau vài ngày nghỉ ngơi, nhìn ông ta đã khỏe hơn trước rất nhiều. Ngược lại sức khỏe của Giang Húc Đông mãi vẫn không khá hơn, cơn sốt lặp đi lặp lại không dứt, nhìn cả người đều có chút đờ đẫn rồi, có đôi khi anh đặt câu hỏi, rất lâu sau anh ta mới có thể trả lời lại một câu, nhìn có vẻ như đã bị sốt hỏng đầu rồi.
“Thừa Húc! Sao con lại tới đây? Con tới đây làm gì!”
Dương Minh Hạo nhìn thẳng vào anh ta hỏi, nhưng sau khi nhìn thấy Giang Anh Tuấn đang đi sau lưng Dương Thừa Húc, vốn dĩ cả người còn đang lười biếng nằm trên giường đã lập tức ngóc đầu dậy. Nếu không phải do tay chân ông ta bị khóa chặt, sợ là ông ta sẽ xông thẳng đến, ánh mắt Dương Minh Hạo nhìn về phía Giang Anh Tuấn cứ như anh vừa gây ra tội ác tày trời gì đó vậy.
“Con bắt được anh ta ở trên đường, bố muốn biết gì thì tự mình hỏi đi, thời gian không nhiều lắm, có thể đoàn tụ một ngày là tốt rồi!”
Nếu như đã là bố con quen biết nhau rồi, vậy thì có một số việc nên xử lý cần phải xử lý thôi, để lại dễ sinh ra đêm dài lắm mộng!
Vốn dĩ Giang Anh Tuấn còn vài câu muốn hỏi, nhưng cuối cùng vẫn không cất lời, cảnh tượng này cũng không có gì đẹp mắt cả, sau đó anh quay người rời khỏi đó.
Lúc này ở trong phòng, Dương Minh Hạo bị khóa trên giường, còn Dương Thừa Húc thì đang cúi đầu ngồi cách đó không xa, Dương Minh Hạo có thể di chuyển, nhưng tuyệt đối không đi được đến chỗ đó, nhìn qua giống như anh ta sợ bị đánh vậy, cả thể xác và tinh thần đều đang căng thẳng đề phòng người trước mắt.
“Tại sao lại tới đây? Là vì Abel hay vì điều gì khác?”
Bản chất của đứa con này ông ta hiểu rất rõ, vốn dĩ ông ta cho rằng có thể để anh ta ra ngoài một phen cho anh ta trưởng thành hơn một chút, không ngờ cuối cùng lại trở thành kẻ vô dụng.
“Bố có thể đến, dựa vào đâu mà cấm con đến đây? Hơn nữa, bố còn chưa quay về, sao chú Abel có thể đuổi con đi được!”
Tuy rằng chỉ mới gặp mặt Abel vài lần, nhưng không hiểu sao Dương Thừa Húc lại cảm thấy vô cùng thân thiết, cũng rất sẵn lòng thân thiết với anh ta. Ở trước mặt Dương Thừa Húc, Abel tương đối hiền lành, sau khi quan hệ của hai người thân hơn một chút, Dương Thừa Húc cũng thích gọi anh ta là chú cho thêm gần gũi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.