Nhân Vật Phản Diện Hắc Hóa Ba Tấc Rưỡi
Chương 3: Giấc Mộng Kỳ Lạ
Vân Cát Cẩm Tú
09/02/2021
Mục Hoài Ngôn nghĩ rằng âm thanh mà anh tạo ra phải là tiếng gầm của một con đại long: Gràooooo
Trên thực tế, âm thanh ấy lại giống như một con mèo sữa nhỏ bé và tội nghiệp hơn: Meooo ~
Thì Kiều không hề bị ảnh hưởng, cô vẫn ngủ rất ngon.
Mục Hoài Ngôn hét đến mức khàn cả giọng, không ai đến trả lời.
Chính xác thì chuyện gì đang xảy ra?
Tất cả những ký ức về vụ tai nạn cách đây nửa năm của anh vẫn còn nguyên vẹn
Khi đó, tài xế nhận thấy phanh bị trục trặc, bảo anh đừng hoảng sợ mà nhảy khỏi xe, nhưng đâu còn thời gian?
Chiếc xe lao vào vách núi và rơi xuống biển, sau đó anh hôn mê.
Anh không biết mình đã hôn mê bao lâu, chỉ biết sau khi tỉnh lại, anh bị giam ở căn nhà nhỏ này và bàn tay của mình không còn ngón nào
Phản ứng đầu tiên của anh lúc đó chính là anh đã bị bắt cóc!
Nhà họ Mục là một tập đoàn nổi tiếng ở thành phố S. Là người thừa kế đời thứ ba của nhà họ Mục, anh đã sống trong nguy hiểm nhiều năm thành quen rồi.
Nhưng anh đợi đã lâu, cũng không có người tiến vào cùng anh thương lượng
Điều kỳ lạ hơn nữa là cơ thể anh không hề kiệt sức chút nào sau khi ở đây lâu như vậy!
Này rốt cuộc là chuyện gì?
Mục Hoài Ngôn giống như một con rồng hung hãn, cựa quậy người trong căn phòng nhỏ màu đen.
Trở mình không bao lâu, anh lại phát hiện mình buồn ngủ, liền lại ngủ thiếp đi.
**
Thì Kiều mơ thấy một giấc mộng.
Cô mơ thấy mình đến một khu rừng.
Cỏ trong rừng xanh ngát hương thơm, cây cối xanh tươi rì rào, những con vật nhỏ xung quanh đang nhìn cô như một kẻ lạ với đôi mắt to tròn ngây thơ.
Đột nhiên, một con đường trải đầy hoa hồng xuất hiện dưới chân cô, dẫn cô đến một nơi vô tận.
Cô đi mãi con đường ấy. và ở cuối con đường trải đầy hoa hồng là một chiếc giường băng làm bằng pha lê, trên chiếc giường là chàng trai hẳn đang say ngủ
Người nằm trên đó chắc là một thiếu niên.
Anh có dáng người cao ráo, đôi chân thon dài, ngón tay trắng trẻo, trên ngón tay có đeo một chiếc nhẫn bạc khiến làn da càng trắng nõn như ngọc.
Điều kỳ lạ là khuôn mặt của anh bị bao phủ bởi một lớp sương trắng, khiến người ta khó nhìn ra hình dáng.
Thì Kiều nhìn vào màn sương trắng, cảm thấy hơi tiếc nuối.
Đúng lúc này, sương trắng đột nhiên tản ra, khiến cô vô tình nhìn thấy đôi mắt kia.
Thờ ơ và sâu sắc, pha lẫn một chút tàn bạo.
Trong lòng cô run lên, bừng tỉnh giấc.
Thật là một giấc mộng kỳ lạ.
Thì Kiều mở mắt, nhìn chằm chằm lên trần nhà, nghĩ.
Bên ngoài, Lâm tẩu gõ cửa nói vọng vào: "Nhị tiểu thư, cô tỉnh chưa? Phu nhân nói muốn gặp cô!"
Cô mới uể oải đứng dậy, nhàn nhạt nói: "Mười phút nữa tôi sẽ xuống."
Lâm tẩu bĩu môi đứng bên ngoài nói: "Phu nhân rất bận. Bà ấy sẽ ra ngoài làm việc sớm. Nhị tiểu thư, cô nhanh lên đấy!"
Thì Kiều quá lười để ý đến chị ta, cô vào phòng tắm, đánh răng và rửa mặt một cách vô cùng khoan thai.
Lâm tẩu đợi bên ngoài một lúc không thấy tiếng trả lời, tức đến mức mặt nhăn nhó biến dạng, quay người chạy xuống báo bà chủ, nhân tiện than phiền Thì Kiều từ bé không có giáo dục.
Sau khi rửa mặt, Thì Kiều nhìn mình trong gương, khẽ thở dài.
Khuôn mặt này cũng không tệ, nhưng làn da quá xấu, huống chi còn đen, lỗ chân lông to như có thể trồng cây trên đó!
Điều này liên quan đến điều kiện sống và môi trường sống của cô từ bé.
Nguyên chủ ngay khi vừa sinh ra đã bị đưa lên vùng nông thôn hẻo lánh trên núi, cô không chỉ phải đi theo người bên dưới làm việc trên cánh đồng, mà còn phải đi lên núi hái rau, công việc nhiều đến thế làm sao da có thể trắng được.
Hơn nữa, cô bị bố mẹ nuôi đối xử tệ bạc, ngày càng trở nên nổi loạn sau khi vào cấp hai, học trang điểm, hút thuốc, bôi các loại mỹ phẩm kém chất lượng lên mặt khiến da xấu đi.
Nhớ lại tạo hình ngày hôm qua, đây rõ ràng là phong cách đi bar mà!
Phong cách thì có thể thay đổi, nhưng cô không biết da sẽ phục hồi trong bao lâu.
Rửa mặt xong, cô mở tủ ra thì thấy trong đó treo hai ba bộ quần áo đã nhàu nát đến thảm hại.
Hơn nữa, quần áo thoạt nhìn cũng không phải mới, có vẻ như đã từng được sử dụng.
Thì Kiều cau mày, cuối cùng cô cũng mặc lại bộ quần áo hôm qua mặc ở hộp đêm.
Khi ra khỏi nhà, cô thoáng nhìn thấy hạt giống tối hôm qua trồng, quay lại nhìn thời tiết bên ngoài, bèn bưng chậu hoa ra ban công.
"Hãy quang hợp thật tốt nhé."
Cô cúi đầu nói với một đống bùn đất đen.
Trong ký ức mà nguyên chủ để lại cho cô, người bà cứ nắm tay bảo cô phải gieo hạt.
Chỉ là ngay từ khi nguyên chủ có ký ức, cô đã tiếp xúc với cây trồng, cô hận chính thân phận chân lấm tay bùn này nhưng vì muốn bà nội vui, cho nên ngoài mặt đồng ý bà nội, nhưng thật ra cô chưa từng nghĩ tới gieo trồng hạt giống.
Vào thời gian ấy, bà nội cô đã ra đi mà chưa kịp giải thích hạt giống đó là cây gì, vì vậy Thì Kiều không biết loại đậu đó là loại cây nào.
Tâm trạng mông lung một hồi cô quay lưng bỏ đi.
Khoảnh khắc cô đóng cửa lại, lớp đất đen giống như bụi chết đột ngột di chuyển, như thể có thứ gì đó sắp nứt ra.
**
Đến phòng ăn ở tầng một.
Thì Kiều không chào hỏi Giang Lam, càng không nói đến việc gọi bà ta một tiếng “mẹ”.
Giang Lam cau mày khi nhìn thấy bộ quần áo cô đang mặc: "Cô mặc cái quỷ gì vậy? Trong nhà không ai chuẩn bị quần áo cho cô sao?"
Thì Kiều thấy ngọn lửa nhỏ lại nhảy lên đầu bà ta, lạnh lùng nói: "Tôi không thích mặc lại quần áo người khác đã mặc."
Giang Lam càng thêm cau mày: "Yên Nhiễm là chị gái của cô, sao có thể là người khác!"
Thì Kiều kéo ghế ra ngồi xuống, trông cô có vẻ bất cần, càng không có ý định tiếp chuyện cùng bà ta.
Giang Lam càng tức giận hơn khi thấy cô như vậy: "Cô đang ở Thì gia, cô xem cô mặc bộ quần áo này còn ra thể thống gì không? Lập tức thay ra cho tôi"
Thì Kiều nhướng mày, lạnh giọng nói: "Tôi nói rồi, tôi không có thói quen mặc lại đồ người khác từng mặc! Hơn nữa, bà để con gái ruột của mình nhặt lại đồ của chị gái từng mặc, nếu việc này lan ra ngoài, bà nghĩ xem còn mặt mũi nào không?"
Giang Lam sắc mặt lúc đỏ lúc trắng: "..."
Tuy rằng cô không thích bà ta, nhưng ít nhiều vẫn giữ sự tôn trọng trong lời nói.
Suy cho cùng thì Thì Kiều cũng mang trong mình dòng máu của bà, vậy để cô ta mặc lại quần áo của Thì Yên Nhiễm chẳng phải là làm mất mặt người làm mẹ như bà sao?
Bà ta suy nghĩ một chút nói: " Tôi sẽ cho người mang quần áo mới đến cho cô. Nhưng cô tạm thời...”
Thì Kiều nhướng mắt nhìn bà ta: "Bà cứ đưa tiền cho tôi đi, trước tiên tôi sẽ mua tạm một bộ bình thường để thay đã."
Giang Lam ngập ngừng một chút, rồi từ trong túi xách lấy ra một thẻ ngân hàng, ném qua và nói: "Đừng mua mấy thứ rẻ rách kia, tiết kiệm tiền một chút!"
“Được rồi.” Thì Kiều nhanh tay đút thẻ ngân hàng vào túi.
Lâm tẩu xuống nói nhỏ cho phu nhân, những tưởng phu nhân sẽ mắng Nhị tiểu thư, không ngờ phu nhân không những không một lời to tiếng mà còn đưa thẻ ngân hàng cho cô ta
Thực là tức chết!
Nhưng vị Nhị tiểu thư này cũng không thể coi thường, ba lời hai câu liền xử lý được phu nhân
Chị ta trợn tròn mắt hỏi: "Nhị tiểu thư, bữa sáng cô muốn ăn gì?"
Thì Kiều nói: "Cái gì cũng được."
Lâm tẩu trả lời, sau đó cố ý mang bữa sáng kiểu phương Tây lên.
Chị ta nghĩ, Thì Kiều đã sống ở một ngôi làng miền núi từ khi còn nhỏ, dù có xem qua TV nhưng chỉ nhìn qua cũng không thể học được phép ăn uống kiểu phương Tây.
Phải, cô ta chỉ muốn nhìn thấy Thì Kiều tự làm một trò ngốc trước mặt mọi người.
Thật đáng tiếc là sự suy tính kỹ càng kia của chị ta lại thất bại thảm hại.
Thứ chị ta nhìn thấy chỉ là Thì Kiều cầm dao và nĩa lên, từ tốn ăn, động tác vô cùng chuẩn mực và tao nhã.
Lâm tẩu hoàn toàn choáng váng.
Giang Lam cũng để ý: "Cô ... đã từng học nghi thức ăn uống chưa?"
Thì Kiều đặt nĩa xuống, đặt khăn ăn chạm vào khóe miệng, nói: "Tôi học được từ TV."
Giang Lam nhìn thấy động tác của cô rất ưu nhã, trong đáy mắt hiện lên một tia tán thưởng cùng toan tính.
Hôm qua bà thấy cô con gái này tầm thường, cư xử thô lỗ, bà đã có ý định bỏ rơi cô.
Có vẻ như bây giờ chỉ cần bỏ sức dạy dỗ lại thì có thể lợi dụng được
Thì Kiều không biết suy nghĩ của Giang Lam, tiếp tục chậm rãi ăn sáng.
Ăn xong cô cầm thẻ ngân hàng đi ra ngoài.
Mặc dù những người mắc bệnh Asperger có kỹ năng xã hội kém, nhưng họ thường có tài năng riêng, về chỉ số IQ hoặc về nghệ thuật.
Tài năng của Thì Kiều là may quần áo.
Hán phục mà chính tay cô may vô cùng ấn tượng.
**
Sau khi mua sắm bên ngoài một buổi chiều, Thì Kiều hài lòng trở về nhà sau khi mua được rất nhiều loại vải mà cô thích.
Vừa bước chân vào nhà cô đã bắt gặp một đôi mắt sắc như dao găm.
Cô dừng lại một lúc, nhanh chóng phản ứng lại.
Đó là đứa con gái giả của Giang Lam đang chiếm giữ vị trí thiên kim tiểu thư Thì gia: Thì Yên Nhiễm.
Thì Yên Nhiễm trong mắt người ngoài có vẻ đẹp rất trong sáng và ngây thơ, khi cô ấy cười, để lộ cái răng nanh nhỏ, tạo cho người ta cảm giác thuần khiết vô hại.
Cô ta trông giống người nhà họ Thì hơn, đó là lý do tại sao nhà họ Thì đã không nghi ngờ cô ta trong nhiều năm, nếu có khuyết điểm nào thì đó chính là hình dáng của cô ta.
Thân hình cô ta dài nhưng lại sở hữu đôi chân ngắn, khiến cô ta dường như cao chưa đầy 1,5 mét, nhưng thực tế cô ta đã chạm mốc 1,62 mét.
Vì thế cô ta thường sử dụng cách ăn mặc để phát huy điểm mạnh và tránh điểm yếu, nhưng giờ đây việc đứng trước Thì Kiều, người cao 1,7m chỉ là công cốc.
Lúc này, Yên Nhiễm nhìn Thì Kiều, trong mắt lóe lên tia ghen tị và chán ghét: "Em cuối cùng cũng về rồi. Đợi em về mà bữa tối đã hâm nóng lại mấy lần rồi đấy!"
Khi đôi mắt của Kiều rơi vào trán cô ta, nhìn thấy hai chữ đóng băng trên đó - em gái của cô.
Em gái của cô?
Cảm ơn, cô lại bị xúc phạm một lần nữa!
Không phải Thì Yên Nhiễm lớn hơn cô sao?
Làm thế nào có thể cho thấy cô ta là em gái của cô?
Thấy Thì Kiều mặc kệ mình, Thì Yên Nhiễm tức giận nói: "Em có lỗ tai không? Không nghe thấy chị hỏi em à?"
“Tôi nghe được, nhưng tôi không cần cô đợi tôi.” Thì Kiều lạnh lùng nói.
Thì Yên Nhiễm tức mà không thể làm gì được!
Quay đầu lại, nhỏ giọng nói với Giang Lam: "Mẹ, mẹ nhìn Thì Kiều kìa, con chỉ muốn nhắc em ấy về sớm ăn cơm, mà em ấy không cảm ơn thì thôi. Còn thái độ lại với con kìa?"
Khi Giang Lam nghe cô ta gọi mẹ, trong mắt bà ta lóe lên một tia khinh thường, nhưng bà ta vẫn hướng về phía cô: "Thì Kiều, tôi nói cô thế nào? Yên Nhiễm là chị gái của cô, cô phải tôn trọng con bé!"
Kể từ khi biết Thì Yên Nhiễm là con gái của chị dâu, tình cảm của Giang Lam dành cho cô ta không có gì ngoài ghê tởm cả.
Chỉ là bà đã bỏ ra hơn mười năm vất vả mới có thể dạy dỗ được Thì Yên Nhiễm, nếu cô ta và thiếu gia nhà họ Mạnh yêu nhau, sau này nếu kết hôn thì sẽ giúp ích rất nhiều cho nhà họ Thì.
Nói cách khác, Thì Yên Nhiễm có giá trị thương mại hơn Thì Kiều!
Đây là lý do bà ta vẫn chấp nhận cho con bé kia gọi bà ta là mẹ!
Thì Yên Nhiễm thấy Giang Lam nói Thì Kiều, trên khuôn mặt nở nụ cười đắc ý.
Trên mặt Kiều không có một chút bất bình nào, giọng nói của cô vẫn lãnh đạm: "Chị nghĩ em nên làm em gái chị thì đúng hơn."
Khi những lời này nói ra, cả Giang Lam và Thì Yên Nhiễm đều sững sờ, sắc mặt sau đó dần dần tái nhợt.
Làm sao cô ta ... biết được?
Chỉ có mẹ ruột của cô biết về sự thật rằng cô ta sinh ra muộn hơn Thì Kiều.
Phải biết rằng trong gia đình giàu có, cô cả có thể nhận được nhiều tài nguyên hơn cô hai.
Điều quan trọng nhất là hôn ước mà Thì gia và Mạnh gia đồng ý khi đó là con gái lớn nhà họ Thì sẽ kết hôn với con trai lớn nhà họ Mạnh, nếu cô ta không thể trở thành đại tiểu thư, hợp đồng hôn nhân sẽ rơi vào tay Thì Kiều!
Cô ta tuyệt đối không cho phép điều này xảy ra!
"Kìa em, em nói nhảm gì vậy? Bệnh viện đã chứng minh chị sinh sớm hơn em nửa tiếng rồi!" Thì Yên Nhiễm cười nói.
Đôi môi mỏng của Thì Kiều khẽ nhếch lên: "Ngay cả trẻ sơ sinh cũng có thể bị đánh tráo. Làm giả giấy khai sinh dễ như trở bàn tay thôi"
Thì Yên Nhiễm tức giận đến mức suýt chút nữa quên thở!
Giang Lam trước đây không biết chuyện này, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Yên Nhiễm lúc này, bà còn không hiểu ra sao?
Tốt lắm, hai mẹ con bà ta thật sự lại nói dối bà!
Tuy nhiên bà không có ý định vạch trần Thì Yên Nhiễm vào lúc này. Thứ nhất bà vẫn cần hôn sự của bên kia và nhà họ Mạnh. Thứ hai, đây là một con cờ khác để khống chế chị dâu!
Bà ho khan một tiếng: "Hiện tại cô đã trở về nhà họ Thì rồi. Những gì có thể nói và không nên nói, trong lòng cô nhất định phải biết, đừng như khi còn ở trên núi, cô biết không?"
Thì Yên Nhiễm không ngờ rằng bà ta sẽ nói đỡ cho mình, trên mặt cô ta lại lộ ra vẻ tự mãn: "Em đã nghe mẹ nói chưa? Em không được nói nhảm nữa!"
Thì Kiều trả lời dửng dưng: "À, ra vậy."
Đối với cô mà nói, dù là đại tiểu thư hay nhị tiểu thư thì cũng không có gì khác biệt lắm, ngay từ đầu cô đã không có ý định sống cùng cha mẹ.
Nhưng theo những tính toán ban đầu của Thì Yên Nhiễm, cô ta đã phải kìm nén bởi chính mình, cái cằm ngẩng cao như con công trong cuộc chiến, không thể không đắc ý cho được.
Trong bữa ăn, Giang Lam nói về việc cho Thì Kiều bắt đầu đi học và đến trường cấp 3. Mọi việc cần phải chuẩn bị thật kĩ càng và hoàn hảo.
Thì Kiều nói rằng cô không có ý kiến gì.
Thì Yên Nhiễm trầm ngâm nói vài câu mỉa mai, cô ta muốn nói rằng Thì Kiều chắc chắn sẽ bị điểm kém nhất trong năm đầu tiên, nhưng khi nhớ lại những gì đã xảy ra, cuối cùng cô ta đành im lặng.
Thì Kiều ăn xong thì ôm khăn quay vào phòng.
Trở lại phòng, cô nhớ tới khay hoa đặt ngoài ban công, định dọn vào nhưng bước đến ban công liền sững sờ.
To quá……
Trên thực tế, âm thanh ấy lại giống như một con mèo sữa nhỏ bé và tội nghiệp hơn: Meooo ~
Thì Kiều không hề bị ảnh hưởng, cô vẫn ngủ rất ngon.
Mục Hoài Ngôn hét đến mức khàn cả giọng, không ai đến trả lời.
Chính xác thì chuyện gì đang xảy ra?
Tất cả những ký ức về vụ tai nạn cách đây nửa năm của anh vẫn còn nguyên vẹn
Khi đó, tài xế nhận thấy phanh bị trục trặc, bảo anh đừng hoảng sợ mà nhảy khỏi xe, nhưng đâu còn thời gian?
Chiếc xe lao vào vách núi và rơi xuống biển, sau đó anh hôn mê.
Anh không biết mình đã hôn mê bao lâu, chỉ biết sau khi tỉnh lại, anh bị giam ở căn nhà nhỏ này và bàn tay của mình không còn ngón nào
Phản ứng đầu tiên của anh lúc đó chính là anh đã bị bắt cóc!
Nhà họ Mục là một tập đoàn nổi tiếng ở thành phố S. Là người thừa kế đời thứ ba của nhà họ Mục, anh đã sống trong nguy hiểm nhiều năm thành quen rồi.
Nhưng anh đợi đã lâu, cũng không có người tiến vào cùng anh thương lượng
Điều kỳ lạ hơn nữa là cơ thể anh không hề kiệt sức chút nào sau khi ở đây lâu như vậy!
Này rốt cuộc là chuyện gì?
Mục Hoài Ngôn giống như một con rồng hung hãn, cựa quậy người trong căn phòng nhỏ màu đen.
Trở mình không bao lâu, anh lại phát hiện mình buồn ngủ, liền lại ngủ thiếp đi.
**
Thì Kiều mơ thấy một giấc mộng.
Cô mơ thấy mình đến một khu rừng.
Cỏ trong rừng xanh ngát hương thơm, cây cối xanh tươi rì rào, những con vật nhỏ xung quanh đang nhìn cô như một kẻ lạ với đôi mắt to tròn ngây thơ.
Đột nhiên, một con đường trải đầy hoa hồng xuất hiện dưới chân cô, dẫn cô đến một nơi vô tận.
Cô đi mãi con đường ấy. và ở cuối con đường trải đầy hoa hồng là một chiếc giường băng làm bằng pha lê, trên chiếc giường là chàng trai hẳn đang say ngủ
Người nằm trên đó chắc là một thiếu niên.
Anh có dáng người cao ráo, đôi chân thon dài, ngón tay trắng trẻo, trên ngón tay có đeo một chiếc nhẫn bạc khiến làn da càng trắng nõn như ngọc.
Điều kỳ lạ là khuôn mặt của anh bị bao phủ bởi một lớp sương trắng, khiến người ta khó nhìn ra hình dáng.
Thì Kiều nhìn vào màn sương trắng, cảm thấy hơi tiếc nuối.
Đúng lúc này, sương trắng đột nhiên tản ra, khiến cô vô tình nhìn thấy đôi mắt kia.
Thờ ơ và sâu sắc, pha lẫn một chút tàn bạo.
Trong lòng cô run lên, bừng tỉnh giấc.
Thật là một giấc mộng kỳ lạ.
Thì Kiều mở mắt, nhìn chằm chằm lên trần nhà, nghĩ.
Bên ngoài, Lâm tẩu gõ cửa nói vọng vào: "Nhị tiểu thư, cô tỉnh chưa? Phu nhân nói muốn gặp cô!"
Cô mới uể oải đứng dậy, nhàn nhạt nói: "Mười phút nữa tôi sẽ xuống."
Lâm tẩu bĩu môi đứng bên ngoài nói: "Phu nhân rất bận. Bà ấy sẽ ra ngoài làm việc sớm. Nhị tiểu thư, cô nhanh lên đấy!"
Thì Kiều quá lười để ý đến chị ta, cô vào phòng tắm, đánh răng và rửa mặt một cách vô cùng khoan thai.
Lâm tẩu đợi bên ngoài một lúc không thấy tiếng trả lời, tức đến mức mặt nhăn nhó biến dạng, quay người chạy xuống báo bà chủ, nhân tiện than phiền Thì Kiều từ bé không có giáo dục.
Sau khi rửa mặt, Thì Kiều nhìn mình trong gương, khẽ thở dài.
Khuôn mặt này cũng không tệ, nhưng làn da quá xấu, huống chi còn đen, lỗ chân lông to như có thể trồng cây trên đó!
Điều này liên quan đến điều kiện sống và môi trường sống của cô từ bé.
Nguyên chủ ngay khi vừa sinh ra đã bị đưa lên vùng nông thôn hẻo lánh trên núi, cô không chỉ phải đi theo người bên dưới làm việc trên cánh đồng, mà còn phải đi lên núi hái rau, công việc nhiều đến thế làm sao da có thể trắng được.
Hơn nữa, cô bị bố mẹ nuôi đối xử tệ bạc, ngày càng trở nên nổi loạn sau khi vào cấp hai, học trang điểm, hút thuốc, bôi các loại mỹ phẩm kém chất lượng lên mặt khiến da xấu đi.
Nhớ lại tạo hình ngày hôm qua, đây rõ ràng là phong cách đi bar mà!
Phong cách thì có thể thay đổi, nhưng cô không biết da sẽ phục hồi trong bao lâu.
Rửa mặt xong, cô mở tủ ra thì thấy trong đó treo hai ba bộ quần áo đã nhàu nát đến thảm hại.
Hơn nữa, quần áo thoạt nhìn cũng không phải mới, có vẻ như đã từng được sử dụng.
Thì Kiều cau mày, cuối cùng cô cũng mặc lại bộ quần áo hôm qua mặc ở hộp đêm.
Khi ra khỏi nhà, cô thoáng nhìn thấy hạt giống tối hôm qua trồng, quay lại nhìn thời tiết bên ngoài, bèn bưng chậu hoa ra ban công.
"Hãy quang hợp thật tốt nhé."
Cô cúi đầu nói với một đống bùn đất đen.
Trong ký ức mà nguyên chủ để lại cho cô, người bà cứ nắm tay bảo cô phải gieo hạt.
Chỉ là ngay từ khi nguyên chủ có ký ức, cô đã tiếp xúc với cây trồng, cô hận chính thân phận chân lấm tay bùn này nhưng vì muốn bà nội vui, cho nên ngoài mặt đồng ý bà nội, nhưng thật ra cô chưa từng nghĩ tới gieo trồng hạt giống.
Vào thời gian ấy, bà nội cô đã ra đi mà chưa kịp giải thích hạt giống đó là cây gì, vì vậy Thì Kiều không biết loại đậu đó là loại cây nào.
Tâm trạng mông lung một hồi cô quay lưng bỏ đi.
Khoảnh khắc cô đóng cửa lại, lớp đất đen giống như bụi chết đột ngột di chuyển, như thể có thứ gì đó sắp nứt ra.
**
Đến phòng ăn ở tầng một.
Thì Kiều không chào hỏi Giang Lam, càng không nói đến việc gọi bà ta một tiếng “mẹ”.
Giang Lam cau mày khi nhìn thấy bộ quần áo cô đang mặc: "Cô mặc cái quỷ gì vậy? Trong nhà không ai chuẩn bị quần áo cho cô sao?"
Thì Kiều thấy ngọn lửa nhỏ lại nhảy lên đầu bà ta, lạnh lùng nói: "Tôi không thích mặc lại quần áo người khác đã mặc."
Giang Lam càng thêm cau mày: "Yên Nhiễm là chị gái của cô, sao có thể là người khác!"
Thì Kiều kéo ghế ra ngồi xuống, trông cô có vẻ bất cần, càng không có ý định tiếp chuyện cùng bà ta.
Giang Lam càng tức giận hơn khi thấy cô như vậy: "Cô đang ở Thì gia, cô xem cô mặc bộ quần áo này còn ra thể thống gì không? Lập tức thay ra cho tôi"
Thì Kiều nhướng mày, lạnh giọng nói: "Tôi nói rồi, tôi không có thói quen mặc lại đồ người khác từng mặc! Hơn nữa, bà để con gái ruột của mình nhặt lại đồ của chị gái từng mặc, nếu việc này lan ra ngoài, bà nghĩ xem còn mặt mũi nào không?"
Giang Lam sắc mặt lúc đỏ lúc trắng: "..."
Tuy rằng cô không thích bà ta, nhưng ít nhiều vẫn giữ sự tôn trọng trong lời nói.
Suy cho cùng thì Thì Kiều cũng mang trong mình dòng máu của bà, vậy để cô ta mặc lại quần áo của Thì Yên Nhiễm chẳng phải là làm mất mặt người làm mẹ như bà sao?
Bà ta suy nghĩ một chút nói: " Tôi sẽ cho người mang quần áo mới đến cho cô. Nhưng cô tạm thời...”
Thì Kiều nhướng mắt nhìn bà ta: "Bà cứ đưa tiền cho tôi đi, trước tiên tôi sẽ mua tạm một bộ bình thường để thay đã."
Giang Lam ngập ngừng một chút, rồi từ trong túi xách lấy ra một thẻ ngân hàng, ném qua và nói: "Đừng mua mấy thứ rẻ rách kia, tiết kiệm tiền một chút!"
“Được rồi.” Thì Kiều nhanh tay đút thẻ ngân hàng vào túi.
Lâm tẩu xuống nói nhỏ cho phu nhân, những tưởng phu nhân sẽ mắng Nhị tiểu thư, không ngờ phu nhân không những không một lời to tiếng mà còn đưa thẻ ngân hàng cho cô ta
Thực là tức chết!
Nhưng vị Nhị tiểu thư này cũng không thể coi thường, ba lời hai câu liền xử lý được phu nhân
Chị ta trợn tròn mắt hỏi: "Nhị tiểu thư, bữa sáng cô muốn ăn gì?"
Thì Kiều nói: "Cái gì cũng được."
Lâm tẩu trả lời, sau đó cố ý mang bữa sáng kiểu phương Tây lên.
Chị ta nghĩ, Thì Kiều đã sống ở một ngôi làng miền núi từ khi còn nhỏ, dù có xem qua TV nhưng chỉ nhìn qua cũng không thể học được phép ăn uống kiểu phương Tây.
Phải, cô ta chỉ muốn nhìn thấy Thì Kiều tự làm một trò ngốc trước mặt mọi người.
Thật đáng tiếc là sự suy tính kỹ càng kia của chị ta lại thất bại thảm hại.
Thứ chị ta nhìn thấy chỉ là Thì Kiều cầm dao và nĩa lên, từ tốn ăn, động tác vô cùng chuẩn mực và tao nhã.
Lâm tẩu hoàn toàn choáng váng.
Giang Lam cũng để ý: "Cô ... đã từng học nghi thức ăn uống chưa?"
Thì Kiều đặt nĩa xuống, đặt khăn ăn chạm vào khóe miệng, nói: "Tôi học được từ TV."
Giang Lam nhìn thấy động tác của cô rất ưu nhã, trong đáy mắt hiện lên một tia tán thưởng cùng toan tính.
Hôm qua bà thấy cô con gái này tầm thường, cư xử thô lỗ, bà đã có ý định bỏ rơi cô.
Có vẻ như bây giờ chỉ cần bỏ sức dạy dỗ lại thì có thể lợi dụng được
Thì Kiều không biết suy nghĩ của Giang Lam, tiếp tục chậm rãi ăn sáng.
Ăn xong cô cầm thẻ ngân hàng đi ra ngoài.
Mặc dù những người mắc bệnh Asperger có kỹ năng xã hội kém, nhưng họ thường có tài năng riêng, về chỉ số IQ hoặc về nghệ thuật.
Tài năng của Thì Kiều là may quần áo.
Hán phục mà chính tay cô may vô cùng ấn tượng.
**
Sau khi mua sắm bên ngoài một buổi chiều, Thì Kiều hài lòng trở về nhà sau khi mua được rất nhiều loại vải mà cô thích.
Vừa bước chân vào nhà cô đã bắt gặp một đôi mắt sắc như dao găm.
Cô dừng lại một lúc, nhanh chóng phản ứng lại.
Đó là đứa con gái giả của Giang Lam đang chiếm giữ vị trí thiên kim tiểu thư Thì gia: Thì Yên Nhiễm.
Thì Yên Nhiễm trong mắt người ngoài có vẻ đẹp rất trong sáng và ngây thơ, khi cô ấy cười, để lộ cái răng nanh nhỏ, tạo cho người ta cảm giác thuần khiết vô hại.
Cô ta trông giống người nhà họ Thì hơn, đó là lý do tại sao nhà họ Thì đã không nghi ngờ cô ta trong nhiều năm, nếu có khuyết điểm nào thì đó chính là hình dáng của cô ta.
Thân hình cô ta dài nhưng lại sở hữu đôi chân ngắn, khiến cô ta dường như cao chưa đầy 1,5 mét, nhưng thực tế cô ta đã chạm mốc 1,62 mét.
Vì thế cô ta thường sử dụng cách ăn mặc để phát huy điểm mạnh và tránh điểm yếu, nhưng giờ đây việc đứng trước Thì Kiều, người cao 1,7m chỉ là công cốc.
Lúc này, Yên Nhiễm nhìn Thì Kiều, trong mắt lóe lên tia ghen tị và chán ghét: "Em cuối cùng cũng về rồi. Đợi em về mà bữa tối đã hâm nóng lại mấy lần rồi đấy!"
Khi đôi mắt của Kiều rơi vào trán cô ta, nhìn thấy hai chữ đóng băng trên đó - em gái của cô.
Em gái của cô?
Cảm ơn, cô lại bị xúc phạm một lần nữa!
Không phải Thì Yên Nhiễm lớn hơn cô sao?
Làm thế nào có thể cho thấy cô ta là em gái của cô?
Thấy Thì Kiều mặc kệ mình, Thì Yên Nhiễm tức giận nói: "Em có lỗ tai không? Không nghe thấy chị hỏi em à?"
“Tôi nghe được, nhưng tôi không cần cô đợi tôi.” Thì Kiều lạnh lùng nói.
Thì Yên Nhiễm tức mà không thể làm gì được!
Quay đầu lại, nhỏ giọng nói với Giang Lam: "Mẹ, mẹ nhìn Thì Kiều kìa, con chỉ muốn nhắc em ấy về sớm ăn cơm, mà em ấy không cảm ơn thì thôi. Còn thái độ lại với con kìa?"
Khi Giang Lam nghe cô ta gọi mẹ, trong mắt bà ta lóe lên một tia khinh thường, nhưng bà ta vẫn hướng về phía cô: "Thì Kiều, tôi nói cô thế nào? Yên Nhiễm là chị gái của cô, cô phải tôn trọng con bé!"
Kể từ khi biết Thì Yên Nhiễm là con gái của chị dâu, tình cảm của Giang Lam dành cho cô ta không có gì ngoài ghê tởm cả.
Chỉ là bà đã bỏ ra hơn mười năm vất vả mới có thể dạy dỗ được Thì Yên Nhiễm, nếu cô ta và thiếu gia nhà họ Mạnh yêu nhau, sau này nếu kết hôn thì sẽ giúp ích rất nhiều cho nhà họ Thì.
Nói cách khác, Thì Yên Nhiễm có giá trị thương mại hơn Thì Kiều!
Đây là lý do bà ta vẫn chấp nhận cho con bé kia gọi bà ta là mẹ!
Thì Yên Nhiễm thấy Giang Lam nói Thì Kiều, trên khuôn mặt nở nụ cười đắc ý.
Trên mặt Kiều không có một chút bất bình nào, giọng nói của cô vẫn lãnh đạm: "Chị nghĩ em nên làm em gái chị thì đúng hơn."
Khi những lời này nói ra, cả Giang Lam và Thì Yên Nhiễm đều sững sờ, sắc mặt sau đó dần dần tái nhợt.
Làm sao cô ta ... biết được?
Chỉ có mẹ ruột của cô biết về sự thật rằng cô ta sinh ra muộn hơn Thì Kiều.
Phải biết rằng trong gia đình giàu có, cô cả có thể nhận được nhiều tài nguyên hơn cô hai.
Điều quan trọng nhất là hôn ước mà Thì gia và Mạnh gia đồng ý khi đó là con gái lớn nhà họ Thì sẽ kết hôn với con trai lớn nhà họ Mạnh, nếu cô ta không thể trở thành đại tiểu thư, hợp đồng hôn nhân sẽ rơi vào tay Thì Kiều!
Cô ta tuyệt đối không cho phép điều này xảy ra!
"Kìa em, em nói nhảm gì vậy? Bệnh viện đã chứng minh chị sinh sớm hơn em nửa tiếng rồi!" Thì Yên Nhiễm cười nói.
Đôi môi mỏng của Thì Kiều khẽ nhếch lên: "Ngay cả trẻ sơ sinh cũng có thể bị đánh tráo. Làm giả giấy khai sinh dễ như trở bàn tay thôi"
Thì Yên Nhiễm tức giận đến mức suýt chút nữa quên thở!
Giang Lam trước đây không biết chuyện này, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Yên Nhiễm lúc này, bà còn không hiểu ra sao?
Tốt lắm, hai mẹ con bà ta thật sự lại nói dối bà!
Tuy nhiên bà không có ý định vạch trần Thì Yên Nhiễm vào lúc này. Thứ nhất bà vẫn cần hôn sự của bên kia và nhà họ Mạnh. Thứ hai, đây là một con cờ khác để khống chế chị dâu!
Bà ho khan một tiếng: "Hiện tại cô đã trở về nhà họ Thì rồi. Những gì có thể nói và không nên nói, trong lòng cô nhất định phải biết, đừng như khi còn ở trên núi, cô biết không?"
Thì Yên Nhiễm không ngờ rằng bà ta sẽ nói đỡ cho mình, trên mặt cô ta lại lộ ra vẻ tự mãn: "Em đã nghe mẹ nói chưa? Em không được nói nhảm nữa!"
Thì Kiều trả lời dửng dưng: "À, ra vậy."
Đối với cô mà nói, dù là đại tiểu thư hay nhị tiểu thư thì cũng không có gì khác biệt lắm, ngay từ đầu cô đã không có ý định sống cùng cha mẹ.
Nhưng theo những tính toán ban đầu của Thì Yên Nhiễm, cô ta đã phải kìm nén bởi chính mình, cái cằm ngẩng cao như con công trong cuộc chiến, không thể không đắc ý cho được.
Trong bữa ăn, Giang Lam nói về việc cho Thì Kiều bắt đầu đi học và đến trường cấp 3. Mọi việc cần phải chuẩn bị thật kĩ càng và hoàn hảo.
Thì Kiều nói rằng cô không có ý kiến gì.
Thì Yên Nhiễm trầm ngâm nói vài câu mỉa mai, cô ta muốn nói rằng Thì Kiều chắc chắn sẽ bị điểm kém nhất trong năm đầu tiên, nhưng khi nhớ lại những gì đã xảy ra, cuối cùng cô ta đành im lặng.
Thì Kiều ăn xong thì ôm khăn quay vào phòng.
Trở lại phòng, cô nhớ tới khay hoa đặt ngoài ban công, định dọn vào nhưng bước đến ban công liền sững sờ.
To quá……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.