Nhân Vật Phản Diện Hắc Hóa Ba Tấc Rưỡi

Chương 2: Xuyên Sách - Trở Về Thì Gia

Vân Cát Cẩm Tú

09/02/2021

Một dòng nước lạnh bị hắt vào mặt!

Dòng nước mát lạnh chảy dọc theo hai bên má rơi xuống dưới cổ, Thì Kiều khẽ run run, tỉnh giấc.

Cô mở to mắt, bắt gặp một đôi mắt lạnh lùng.

Chủ nhân của đôi mắt ấy có dáng người cao ráo, cách ăn mặc quý phái, nhưng lại lộ ra vẻ không kiên nhẫn: "Muốn quay về nhà họ Thì, hiện tại đứng dậy ngay cho tôi!"

Thì Kiều: ???

Cô không phải xảy ra tai nạn xe hơi sao, hiện tại đây là có chuyện gì?

Đúng lúc này, trên trán cô gái đột nhiên lóe lên hào quang, xuất hiện một hàng đạn mạc (*).

(*): Trong đoạn này, tác giả để từ “đạn mạc”, trong tiếng Anh là Barrage, dùng để chỉ các bình luận xuất hiện trực tiếp trên video, có thể xuất hiện trên video bằng cách cuộn, giữ nguyên và thậm chí nhiều hiệu ứng hành động hơn. Đó là một bình luận ngắn do người xem video gửi.

Chỉ thấy phía trên biểu hiện:

"Tên: Giang Lam. Thân phận: mẹ của cô".

Mẹ của cô?

Cảm ơn, cô chính là đã bị xúc phạm đấy!

Ngoài ra, trên đỉnh đầu người phụ nữ còn bốc cháy lên một ngọn lửa nhỏ.

Trên mặt biểu hiện: [chỉ số tức giận 101℅]

Đây có phải ý là biểu hiện sự tức giận?

Cũng không đợi cô biết được rõ ràng chuyện gì đang xảy ra, điện thoại trên người người phụ nữ vang lên.

Bà ta trừng mắt nhìn Thì Kiều, liếc lấy một cái, rồi đi sang một bên nhận điện thoại:

"Không có, tôi vẫn đang ở trong trấn nhỏ, còn không phải bởi vì con gái tôi bị ném đến sơn thôn, lúc chuẩn bị rời đi thì ngất xỉu".

"Bác sĩ nói nó là bị cảm nắng, nhưng sớm không cảm, muộn không cảm, vừa đến lúc chuẩn bị xuất phát thì lại cảm, tôi nghi rằng mệnh nó xung khắc với tôi".

"Haizz..Đừng nói nữa, lớn lên chẳng giống tôi, cũng chẳng giống ba nó, hơn nữa, làn da thì đen như than, nên khi thay quần áo cho, tôi cũng không nhận ra".

"Thật là xui xẻo! Sớm biết trước như vậy, tôi đã không tới đây".

Lúc này, vô số sự hỗn loạn đang chạy trong đầu Thì Kiều.

Cô vậy mà xuyên sách!

Xuyên thẳng vào quyển "Kiều sủng hào môn giả thiên kim" phiên bản Mary Sue, trở thành vật hy sinh thực thiên kim chỉ sống được ba chương thì nhận cơm hộp.

Thực thiên kim thật sự thảm, vừa sinh ra đã bị đánh tráo, tiếp theo bị ném đến sơn thôn nuôi hơn chục năm, sau khi về nhà thì lại bởi vì bề ngoài không xuất chúng, khí chất tầm thường, cho nên không được ai coi trọng.

Mặt khác, trong sách, thực thiên kim không phải con của bảo mẫu mà là con của một vị thiên kim.

Vị thiên kim này hồi trẻ có qua lại với một tên côn đồ, tại thời điểm phát hiện hiện đã mang thai, tên côn đồ bị cho người đánh chết.

Sau khi hạ sinh, vị thiên kim đem con gái đánh tráo với con gái của chị dâu, rồi đem "việc xấu trong nhà" cho một đôi vợ chồng ở sơn thôn nuôi dưỡng.

Đôi vợ chồng sơn thôn đều đã có con riêng, chỉ cần thực thiên kim làm lao động miễn phí.

Sau khi được công nhận và trở lại Thì gia, thực thiên kim trong lòng hận giả thiên kim đã đoạt đi mọi thứ thuộc về mình, song lại đi khắp nơi bắt chước giả thiên kim.

Nhưng tất cả những việc này không làm cho tình hình của thực thiên kim trở lên tốt hơn mà ngược lại, làm cho mọi người cười nhạo cô bắt chước bừa.

Cuối cùng, để giành được sự chú ý của gia đình, thực thiên kim chạy tới một tòa nhà cao tầng giả bộ tự sát, lại không nghĩ đùa quá hóa thật, trượt chân liền lĩnh luôn một bát cơm cúng.

Sau khi hấp thụ hết toàn bộ trí nhớ, Thì Kiều chỉ có một cảm nhận trong lòng: Ngu ngốc!

Hà tất gì phải đi lấy lòng những người không thích mình?

Thì Kiều thở dài một hơi, sau đó nhìn thấy Giang Lam cúp điện thoại, đi về phía cô.

Giang Lam là mẹ ruột của nguyên chủ - thực thiên kim.

Chỉ là, Giang Lam nhìn thấy đứa con đã đánh tráo mười mấy năm, không một chút đau lòng. Ngược lại, nhìn thấy nguyên chủ không được tốt như trong tưởng tượng thì không giấu nổi vẻ chán ghét và thất vọng.

Trái ngược với Giang Lam, nguyên chủ sau khi thấy mẹ ruột của mình, ủy khuất nhiều năm lập tức trào lên trong lòng, hơn nữa thời tiết nóng bức, liền ngất xỉu.

Giang Lam sai người đưa cô đến bệnh viện, điều này khiến cho thời gian trở về bị chậm chễ.

Giang Lam là một nữ cường nhân, làm việc mạnh mẽ và quyết đoán. Lần này, bà đến sơn thôn nhỏ để bàn chuyện làm ăn, tiện đến đón con gái về, lại không nghĩ tự nhiên cô ngất xỉu.

Phải lãng phí nhiều thời gian cho đứa con gái vô dụng, không có giá trị, Giang Lam xem ra thập phần căm tức.

Để không mất thời gian, bà ta yêu cầu tài xế mua một chai nước lạnh rồi tạt thẳng vào mặt nguyên chủ không chút ngần ngại.

Giang Lam đi tới, nhìn thấy cô vẫn ngồi trên giường, sắc mặt bà ta trầm xuống: "Nếu đã tỉnh sao còn không đứng lên? Cô có biết rằng bởi vì cô mà tôi đã lãng phí biết bao nhiêu thời gian không?"

Ánh mắt Thì Kiều dừng lại ở ngọn lửa đang cháy hừng hực trên đầu bà ta, mở miệng nói: "Bà...Bây giờ bà đang rất tức giận sao?"

Mẹ kiếp!

Đây có phải là cố tình khiêu khích không?

Tài xế bên cạnh trố mắt nhìn.

"Tôi tưởng cô chỉ ở bẩn một chút thôi, ít ra cô cũng còn có phẩm chất tốt. Nhưng xem ra tôi đã nhầm, cô quả thực chỉ đơn giản là một cô thôn nữ không có học thức và phẩm chất".

Giang Lam nhìn cô chằm chằm với ánh mắt như dao.

Lời này thực sự khó nghe!

Nhất là từ miệng của một người mẹ!

Chỉ là Thì Kiều không tức giận, vẫn tò mò: "Bà...càng tức giận?".

Ngọn lửa nhỏ trên đầu bà ta biến thành ngọn lửa cuồng nộ, chỉ số tức giận của bà trở thành 150%!

Kỳ thực Thì Kiều không cố ý khiêu khích, cô thực sự rất tò mò.

Ngoài đời, cô mắc phải căn bệnh Asperger (*) và không thể giao lưu như những người bình thường.

(*) Hội chứng Asperger: là một rối loạn phát triển thần kinh đặc trưng bởi những khó khăn đáng kể trong tương tác xã hội và giao tiếp phi ngôn ngữ, cùng với các kiểu hành vi và sở thích bị hạn chế và lặp đi lặp lại.

Nói đơn giản, cô không thể đọc hiểu được cảm xúc của người khác.

Đừng nói châm chọc, khiêu khích, dù đối phương có nổi trận lôi đình, cô cũng không có cách nào phản ứng kịp lại.

Nhưng bây giờ cô thực sự có thể nhìn thấy cảm xúc trên đầu đối phương.



Nếu cô có thể nhìn thấy điều này trong tương lai, vậy thì có nghĩa là cô có thể giao tiếp với người khác một cách bình thường?

Nhưng thái độ của cô hoàn toàn chọc giận Giang Lam.

Giang Lam sắc mặt dữ tợn xông về phía cô, giơ tay tát cô hai cái.

Thân thể Thì Kiều lóe lên, Giang Lam lập tức đánh vào khoảng không, do dùng sức quá độ nên bị ngã xuống giường.

Bụng của bà đập vào mép giường bệnh, đau đến mức khiến bà phải hít khí lạnh: "Cô cái thứ ngu xuẩn, có tin tôi vứt cô ở lại nơi này, vĩnh viễn không cho cô quay về Thì gia không?"

Vậy mà lại dùng chuyện này uy hiếp con gái, bà thực sự không xứng với hai chữ người mẹ.

Thì Kiều thờ ơ nhìn Giang Lam, trong lòng lần nữa vì nguyên chủ cảm thấy không đáng.

Giang Lam vịn vào thành giường đứng lên, vừa lúc bắt gặp ánh mắt giễu cợt cùng thái độ thờ ơ của Thì Kiều.

Lại thẹn quá hóa giận!

Bà ta giơ tay lên muốn đánh lại lần nữa, đúng lúc này, một nữ y tá chạy về phía bà cùng với một chiếc điện thoại trên tay.

Nữ y tá đẩy mạnh Giang Lam và giơ camera điện thoại lên trước mặt bà: "Nếu bà dám làm gì bệnh nhân, tôi sẽ đăng bộ dạng cùng hành động xấu của bà lên Weibo".

Giang Lam bị nữ y tá chọc điên lên: "Cô cút ngay! Tôi là mẹ cô ta!"

Nữ y tá nhìn từ trên xuống đánh giá, liếc bà một cái: "Mẹ kế à? Dù sao bà không nên hành động thiếu suy nghĩ, nếu không tôi sẽ giao việc này cho cảnh sát".

Giang Lam tức giận tới mức lồng ngực phập phồng kịch liệt, quay đầu quát người tài xế: "Anh chết rồi đấy à? Còn không lại đây hỗ trợ tôi!"

Người tài xế đang núp ở trong góc bấy giờ mới kịp phản ứng lại, tiến lên giật lấy điện thoại trong tay nữ y tá.

Đúng lúc này, một nam bác sĩ bước vào, đoạt lại điện thoại từ chỗ Giang Lam.

Anh ta đẩy tài xế ra, giọng cảnh cáo: "Bây giờ là xã hội dưới pháp quyền, sự tình động tĩnh quá lớn, tôi không tin anh có thể một tay che trời".

Nữ y tá nhìn thấy anh ta, gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng vì phấn khích.

Giang Lam lại tức giận đến phát điên!

Bà ta không sợ các bác sĩ và y tá, nhưng hiệu quả truyền bá của mạng lưới internet rất tốt, bà thực sự sợ rằng vì rắc rối quá lớn mà mất mặt!

Thì Kiều biết rõ tính cách Giang Lam có thù tất báo, không muốn hai người kia bởi vì mình mà gặp nạn.

Cô từ trên giường bước xuống, nói: "Cảm ơn hai người, vị này xác thật là mẹ của tôi".

Nữ y tá lộ rõ vẻ kinh ngạc: "Cô…có chắc là không bị uy hiếp?".

Cô gái trước mặt ăn mặc thấp kém, thân thể gầy gò, giống như một trận gió có thể thổi đi.

Tổng cộng mọi thứ trên người cô ước chừng không quá năm mươi tệ, vị kia tự xưng là mẹ ruột của cô, nhưng toàn thân đều là hàng hiệu!

Thì Kiều lắc đầu: "Không có".

Cô bây giờ chưa đủ tuổi trưởng thành, ngoại trừ quay về Thì gia, cô không còn đường lui nào khác, sơn thôn cô càng không có khả năng trở về.

Thì Kiều muốn bảo vệ y tá và bác sĩ, nhưng Giang Lam không muốn để họ đi dễ dàng như vậy.

Bà cười lạnh chế nhạo: "Các người cứ đợi bị đuổi việc đi".

Nói xong, bà xoay người chuẩn bị đi về phía viện trưởng trách cứ.

Nhưng vừa cất bước, bà ta không biết vấp phải thứ gì dưới chân.

"Rầm" một tiếng!

Giang Lam nằm rạp trên mặt đất, váy tốc lên trên làm lộ ra chiếc quần lót đỏ hình chữ "T" bên trong.

Thì Kiều: "..."

Tài xế: "..."

Y tá và bác sĩ: "..."

Không khí đột nhiên im lặng tới đáng sợ.

Giang Lam đứng dậy kéo váy xuống, tức giận run lên: "Vừa rồi là ai trong số các người ngáng chân tôi?"

Không có ai trả lời.

Giang Lam hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Được rồi, các người không ai thừa nhận à? Tôi sẽ tìm viện trưởng để xem lại camera giám sát".

Nữ y tá nhún vai: "Thật xin lỗi, địa phương nhỏ bé này không có camera giám sát".

Giang Lam: "!!!"

Tức chết bà!

Bà ta quyết định không cùng những người này nói nhảm nữa, trực tiếp đi tìm viện trưởng.

Thì Kiều nhìn bà ta rời đi, hơi cau mày: "Thật xin lỗi, gây phiền phức cho mọi người rồi".

Nam bác sĩ bình tĩnh nói: "Cô yên tâm, lời phàn nàn của bà ta sẽ không ảnh hưởng đến chúng tôi".

Anh ta là con trai của viện trưởng, chắc chắn bố anh sẽ không sa thải anh vì một người ngoài.

Thì Kiều nhìn đối phương vẻ mặt bình tĩnh, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Thật ra vừa rồi Thì Kiều là người đã ngáng chân Giang Lam, cũng may phòng bệnh không có camera giám sát, nếu không Giang Lam tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô.

Người tài xế bên ngoài phòng bệnh ở lại để giám sát cô đã không còn đủ kiên nhẫn, liên tục thúc giục.

Thì Kiều tạm biệt hai người, theo chân tài xế.

Đi tới cửa, cô đột nhiên dừng lại, quay sang nữ y tá và nói: "Anh bác sĩ này thực sự thích cô, mỗi lần nhìn thấy cô, hai con mắt đều giống như nai con chạy loạn rồi đấy".

Lời này một chút cũng không khoa trương.

Mỗi lần bác sĩ nhìn về phía nữ y tá, trên mặt lại hiện lên vẻ bối rối, trông vừa đáng yêu vừa buồn cười.

Bác sĩ và y tá nghe vậy đều cảm thấy ngượng ngùng.

Thì Kiều khóe miệng cong lên, xoay người rời đi.

Điều này coi như là Thì Kiều cảm ơn hai người bọn họ vì đã giúp đỡ cô.

Nếu đã yêu nhau thì sớm sẽ về bên nhau thôi.

**



Một chiếc Mercedes màu đen đỗ bên ngoài bệnh viện.

Thì Kiều mở cửa xe định ngồi vào ghế sau, liền nghe thấy Giang Lam ghê tởm nói: "Cô ra phía trước ngồi!".

Thì Kiều hơi nhướng mày, dùng ánh mắt thờ ơ quét qua người bà ta rồi đóng sập cửa lại.

Đi thì đi, bà già xấu xa, đồ độc đoán!

Giang Lam bởi vì chán ghét cô, đỉnh đầu hiện lên một đống s-h-i-t.

Bà ta đen mặt nói: "Đừng nói tôi không cảnh cáo cô, sau khi trở về nhà biết điều an phận một chút. Nếu cô còn dám giống như hôm nay, tôi sẽ đem cô trở về sơn thôn".

Vừa rồi làm cho bà ta mất mặt như vậy, hẳn cơn tức giận vẫn chưa nguôi.

Thì Kiều mặc kệ, không thèm để ý đến bà ta.

Cô nhắm mắt lại, đưa tay lên cổ vuốt vuốt chiếc vòng xinh xắn, suy nghĩ về tương lai.

Quay về Thì gia chỉ là kế tạm thời, đợi sau khi cô có được độc lập rồi, cô tự khắc sẽ rời đi.

Mặc dù ngoài đời cô mắc bệnh Asperger, nhưng ba mẹ rất yêu thương cô, từ nhỏ tới lớn chưa từng làm cho cô chịu một chút ủy khuất.

Giang Lam thấy cô bỏ ngoài tai lời của bà, sắc mặt liền trầm xuống.

**

Về đến Thì gia thì đã là một ngày.

Thì gia thật yên tĩnh, căn nhà to như vậy mà chỉ có lác đác vài bóng người.

Lâm tẩu, người đã mở cửa cho bọn cô, nói rằng người trong nhà ra nước ngoài nghỉ dưỡng và xem hòa nhạc, sớm nhất thì ngày mai mới trở về.

Giang Lam cũng không ngạc nhiên lắm về chuyện này, bảo cô ta dẫn Thì Kiều đến phòng dành cho khách, sau đó bà ta tự mình xoay người đi lên tầng hai.

Đợi Giang Lam vừa rời đi, ánh mắt Lâm tẩu thay đổi, không còn vẻ cung kính như trước đó nữa: "Nhị tiểu thư, phòng dành cho khách ở tầng bốn. Đi theo tôi".

Lâm tẩu đưa cô vào thang máy, trực tiếp đi lên tầng bốn.

Cô ta chỉ vào một căn phòng được bày trí đơn giản và nói với cô: "Nhị tiểu thư, đây là phòng của cô. Cô có cần thêm gì không?".

Thì Kiều bước vào trong, tuy rằng là phòng dành cho khách, nhưng lại có phòng tắm và toilet riêng biệt.

Thì Kiều xua tay nói: "Không cần gì nữa đâu".

Lâm tẩu bĩu môi, vặn vẹo, vung vẩy cái mông định rời đi, nhưng chưa kịp đóng cửa đã bị Thì Kiều chặn lại.

"Tôi nhớ ra rồi, tôi cần một cái chậu cây bằng đất, đại khái cỡ khoảng như này".

Thì Kiều đưa tay lên để diễn đạt kích thước.

Lâm tẩu lại bĩu môi: "Nhị tiểu thư, bây giờ bên ngoài trời đã tối, để ngày mai tôi bảo lão Trương chuẩn bị cho cô".

Thì Kiều dứt khoát cự tuyệt: "Không được!"

Thanh âm lạnh lùng, ánh mắt mang ba phần băng lãnh khiến cho đối phương không khỏi rùng mình.

Lâm tẩu như bị ai đó bóp cổ, tuyệt nhiên không dám phản bác: "Vậy thì...Nhị tiểu thư chờ chút, xong việc tôi sẽ lấy cho cô".

Lần này Thì Kiều không nói gì. Sau khi Lâm tẩu rời khỏi, cô cũng đi tắm rửa sạch sẽ rồi xuống tầng ăn cơm.

Những người còn lại trong Thì gia đi vắng, Giang Lam lại không có thiện cảm với cô, cho nên cô đã một mình ăn bữa cơm đầu tiên tại Thì gia.

Bất quá Thì Kiều cảm thấy chẳng sao cả, một mình ngồi vào chiếc bàn lớn, ăn một cách chậm rãi.

Động tác tiêu chuẩn mà tao nhã.

Lâm tẩu có chút ngây người, lập tức lại lĩnh ngộ, khẳng định cô chắc chắn học theo TV.

Nhưng đáng tiếc rằng dù học thế nào cũng vô dụng, mặc long bào cũng không thể làm thái tử!

Nếu như có Đại tiểu thư ở đây, nhất định sẽ cho cô ta thấy được thế nào mới là tiểu thư khuê các, thế nào mới là ưu nhã, thanh lịch chân chính.

Thì Kiều ăn xong, cầm chậu cây trở về phòng.

Cô tháo chiếc vòng ra khỏi cổ, từ vòng lấy ra một hạt đậu con con, đào một lỗ nhỏ rồi đem gieo xuống đất.

Chiếc vòng này còn có hạt đậu nhỏ, nguyên chủ được một người bà trên sơn thôn tặng trước khi bà mất.

Người bà này là hơi ấm duy nhất mà nguyên chủ có thể cảm nhận được trong cuộc đời ngắn ngủi của mình, cho nên cô luôn mang theo chiếc vòng trên người.

Tưới nước cho hạt đậu xong, cô ngáp dài và đi ngủ.

Có thể ban ngày đã quá mệt mỏi, chỉ trong giây lát cô đã ngủ thiếp đi.

Lúc này, một ánh sáng vàng quang chợt lóe lên phía trên chậu cây vừa trồng.

Sau đó, một giọng nói manh manh nhuyễn nhuyễn phát ra từ chậu cây: "Cho tôi ra ngoài!".

_______________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đào hố thuận lợi!

Như trong bài trước, nữ chủ toàn cấp còn ở phía sau!!

--- Kết thúc văn mới mẻ: 《 Đoàn Sủng Cẩm Lí Tại Thất Linh 》---

Xã Đông Phong có hai Kiều, Đại Kiều thấp lùn, nói lắp, Tiểu Kiều thông minh, xinh đẹp, trời sinh đã là người chiến thắng.

Người cha bị liệt, Tiểu Kiều khuyến khích mẹ tái giá, để lại người cha bại liệt cho Đại Kiều.

Đại Kiều, người có số phận khốn khổ suốt đời, đã cứu được một con tiểu cẩm lí (cá chép gấm), từ đó vận may đến liên tục.

Người cha bại liệt đứng được lên, trở thành ông trùm một chuỗi siêu thị.

Hai người em sinh đôi, một người thành chuyên gia y học, một người thành đại minh tinh.

Mà chính bản thân Đại Kiều, biến hóa nhanh chóng, da dẻ trắng trẻo, tướng mạo mỹ miều, vóc dáng tiêu chuẩn, chân dài miên man.

Cha thương mẹ kế, ông bà nội yêu chiều cô hết mực.

Lão đại Hoắc Trì đã lái siêu xe trở về, cầu hôn Đại Kiều trước công chúng, và đem cô về cưng sủng như một tiểu công chúa.

Những ngày được cưng sủng không thể nào tuyệt vời hơn!

Nhìn thấy gia đình Đại Kiều giàu có, người mẹ đã tái hôn hối hận, khóc lóc đòi quay lại.

Tiểu Kiều càng hoang mang: kịch bản này không đúng…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nhân Vật Phản Diện Hắc Hóa Ba Tấc Rưỡi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook