Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện

Chương 10: Bể Tắm Massage

Bán Lâu Yên Sa

17/11/2022

Tô Mạt Lê không biết những kẻ buôn người đó đã chết, cô đã mua xong đồ ăn, đang đi đến chỗ tập hợp, cách đó không xa, có một người buôn trái cây đang ngồi bán dưa hấu ở đằng sau chiếc xe tải. Tô Mạt Lê nhìn một xe tải dưa hấu đến mức muốn chảy nước miếng, vào mùa hè, không có loại trái cây nào ngon hơn dưa hấu ướp lạnh, nhớ đến các lãnh đạo và đồng nghiệp yêu thích trái cây ruột đỏ, Tô Mạt Lê liền vẫy cái tay nhỏ: “Ông chủ, tôi lấy hai mươi trái dưa hấu, chọn trái ngọt một chút, dưa hấu ruột xốp là tốt nhất!”

Cách đây đã lâu, Tô Mạt Lê đã cho Tam Giác một quả cà chua, ngay bản thân cô cũng đã quên mất, mấy ngày trước những quả cà chua trồng dưới mặt trời giả đã chín mọng, Tam Giác ở bên cạnh dò hỏi vài lần, Tô Mạt Lê rất hiểu chuyện liền chia hai quả cho anh ấy.

Sau “chức vụ” Mukbang và đầu bếp ở Ngự Thiện Phòng, cô lại nghĩ ra một công việc tốt cho mình, Ngự Nông quan, nếu các ác ma cảm thấy thích thú với loại trái cây màu đỏ thì cô có thể thử xin thêm một mảnh đất từ Chris Fado, chuyên dùng để trồng trọt cây ăn quả rồi giao dịch với các ác ma.

Bước ra khỏi lối đi dài, bầu trời màu đỏ độc nhất của Ma giới lọt vào tầm mắt, màu máu kỳ lạ lại khiến cho Tô Mạt Lê thở phào nhẹ nhõm, nảy sinh một cảm giác an yên bình lặng. Cô đã sống ở Ma giới trong một thời gian dài, đã thực sự xem nơi này là nhà rồi.

Ác ma ít khi có sự trầm tư suy nghĩ, tính tình nhìn thoáng qua đã biết. So với kiểu linh hồn bẩn thỉu ra vẻ đạo mạo, ác ma trông vô cùng ngây thơ dễ hiểu.

Tam Giác nhận lấy vũ khí ma trung cấp của Tô Mạt Lê, lắc lư trọng lượng máu trong đó, chà, nặng hơn lần trước một chút. Anh ấy gật đầu hài lòng: “Cô vất vả rồi.”

Tô Mạt Lê thực sự đã rất mệt mỏi liền nở ra một nụ cười chuyên nghiệp: “Nếu lần sau rút ngắn thời gian thì hy vọng thông báo sớm một chút, như lần này thì gấp gáp quá rồi.” Thời gian mua sắm của cô cũng đã rút ngắn đi! Cô còn muốn mua quần ngắn và váy xoè để mặc nữa kìa.

Tam Giác: “Là lệnh của đại nhân Chris Fado.” Cô có tài cán thì đi kiếm đại nhân mà nói đi.

Tô Mạt Lê: “… Tuy có hơi vội vàng nhưng cũng vừa đủ.”

Sau khi hoàn thành công việc bàn giao với đồng nghiệp, Tô Mạt Lê nhanh chóng trở về nhà, đẩy cửa sân ngoài ra, mấy con ma vật nhỏ thò cái đầu nhỏ ra khỏi bức tường của sân trong, Độc Nhãn quay đầu nhìn ra ngoài bằng mắt trái, ngay khi nhìn thấy Tô Mạt Lê, các ma vật nhỏ liền nhảy ra khỏi bức tường trong sân, Độc Nhãn là con đầu tiên nhảy lên trên vai của cô, dùng thân hình bé nhỏ tròn trịa cọ xát vào tóc của cô.

“Áo choàng của ta sắp bị bọn mi kéo nát rồi đấy.” Các ma vật nhỏ đều từ chiếc áo choàng đen rũ xuống, khiến cho áo choàng đen rộng rãi lung lay sắp rớt.

“Hắc Vụ, nấu nước, ta muốn đi tắm.”

Mấy hôm trước, Tô Mạt Lê đã cải tiến chiếc bồn tắm của mình, hình dáng ban đầu là dạng dài, vừa đủ cho một người nằm, nhưng nếu lắp thêm thiết bị tạo bọt massage vào thì có chút nhỏ.

Thế là cô dùng hắc ma pháp và ma sơn thạch để làm ra một bể tắm lớn hình tròn, xây dựng một căn phòng mới ở bên cạnh phòng ngủ dùng để đặt chiếc bể tắm lớn. Ở hai bên đã lắp thiết bị massage phun ra những bọt nước mạnh cùng đệm rung, nằm ở trong đó, cả người được rung lắc thoải mái tột cùng.

Bộ móng tay dài màu hồng anh đào lướt ngang qua các lọ tinh dầu cùng muối tắm xếp thành hàng dài, cuối cùng rơi vào lọ có nhãn dán tinh dầu hoa lài.

Quấn khăn tắm ngâm mình vào trong bể tắm, khăn tắm bị ướt đã được vắt khô, gấp thành một hình vuông nhỏ đặt lên trên mắt, Tô Mạt Lê thoải mái đến mức lộ cả răng nanh, đầu lưỡi run rẩy đưa ra khỏi giữa răng nanh.

“Đây lại là cái gì đây?”

Từ ma khí bám trên mái tóc của Tô Mạt Lê đã cảm nhận được cô đã trở về, Chris Fado đợi Tam Giác báo cáo xong lượng máu thu thập được thì do dự một hồi, nghĩ rằng Tô Mạt Lê có lẽ lại đem theo không ít đồ vật từ thế giới loài người về nên anh liền bay thẳng đến sân nhà của cô.

Một đám ma vật run lẩy bẩy nấp vào cành cây Hắc Mộc, Hắc Vụ cũng đứng ở trong sân, Chris Fado như bước vào chỗ không người, lần theo mùi bước đến căn phòng ở bên cạnh phòng ngủ.

Trong bầu không khí phảng phất một hương thơm không rõ tên, tao nhã dễ chịu, độc đáo ngào ngạt.

Toàn thân của ác ma tóc bạc luôn phảng phất các loại hương thơm khác nhau, mỗi ngày một mùi hương.

Cô nằm dưới những bọt nước dày đặc, làn da ở vùng cổ và trước ngực trắng nõn, răng nanh của Chris Fado hơi ngứa ngáy, nhớ đến mùi máu của Tô Mạt Lê, anh có chút đói rồi.

Tiếng nói chuyện bất thình lình khiến cho Tô Mạt Lê giật mình, nhanh chóng lấy chiếc khăn ở trên mắt xuống thì nhìn thấy ông chủ lớn của mình.

Không đúng, tại sao anh luôn đến vào lúc cô đang xấu hổ như vậy chứ?

Với lại, khi nhìn thấy một người phụ nữ đang tắm, anh có phải nên tránh mặt đi không. Sau khi suy nghĩ một hồi Tô Mạt Lê chợt hiểu ra, Chris Fado không có suy nghĩ gì về nữ ác ma cả, nên khi nhìn thấy cô tắm thì hoàn toàn không có ý tránh né.

Nhưng Tô Mạt Lê quan tâm đấy! Một người đàn ông nói với bạn rằng, cô cứ việc tắm rửa đi, tôi chỉ ở đây xem thôi, tôi không có hứng thú với phụ nữ. Có thể tiếp tục tắm rửa mới là lạ đấy!



Nếu là những ác ma khác thì cô đã kháng cự rồi, nhưng đối mặt với Chris Fado có một đẳng cấp khác với cô thì…

Tô Mạt Lê siết chặt chiếc khăn tắm, miễn cưỡng cười nói: “Đây là chiếc bể tắm massage mô phỏng với cái của Nhân gian, nếu đại nhân thích thì tôi sẽ nhanh chóng làm một cái gửi qua.” Nên hôm nay mau đi về đi.

Chris Fado trầm ngâm một tiếng: “Hoá ra là bể tắm.” Trong cung điện của Đại Ma Vương có bể tắm dành riêng cho họ, như đã đề cập trong nguyên văn, chiếc bể tắm của Dasa, Vương của cả Ma giới lớn bằng cả một cái hồ bơi, còn chứa đầy máu ngọt.

Chris Fado không hề có ý định rời đi, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cười gượng của Tô Mạt Lê hồi lâu rồi nở ra một nụ cười quái dị, cánh tay phải thon dài đặt lên cổ áo của chiếc áo choàng dài đối khâm, giũ một cái, chiếc áo choàng dài rơi xuống như lột da vậy, để lộ ra ma thân trắng ngần và mạnh mẽ của anh. Tô Mạt Lê trơ mắt nhìn Chris Fado rùng mình một cái đã trần như nhộng, đây là muốn làm gì đây? Tô Mạt Lê nhìn chằm chằm lấy thân trên của Chris Fado, chính là sợ rằng ngay khi đảo mắt thì sẽ nhìn thấy thứ gì đó không nên thấy.

Bể tắm hình tròn không nhỏ, Tô Mạt Lê ngâm mình ở bên trong vẫn còn có thể chừa lại khoảng không lớn, nhưng sau khi Chris Fado bước vào bể nước thì mực nước tăng lên cao, nước nóng tràn ra khỏi bể, bể tắm liền trở nên chật chội.

Đôi chân dài vạm vỡ của Chris Fado duỗi thẳng ra, Tô Mạt Lê dè dặt thu người lại, cố gắng không đụng chạm một chút nào đến anh cả.

“… Đại nhân, tôi ngâm xong rồi, ngài cứ ngâm từ từ.” Không thể tiếp tục ngâm mình trong bể tắm nữa, cứ phải tập trung nhìn vào Chris Fado để không nhìn thấy thứ không nên thấy khiến cho đôi mắt của Tô Mạt Lê trừng đến cay nhói. Chris Fado muốn tắm thì cứ để cho anh tắm là được rồi, cùng lắm thì tới tối cô lại tắm tiếp là được.

“Qua đây.” Bọt nước dồn dập vỗ vào người, Đại ác ma lần đầu tiên cảm nhận được sự thoải mái của bể tắm điện liền nhướng mày, trong lòng thầm nghĩ, ác ma ngốc nghếch này quả thực biết hưởng thụ mà.

Qua đây? Qua đâu chứ? Tô Mạt Lê vừa kinh ngạc vừa thắc mắc, bể tắm này lớn như thế, Chris Fado cũng đã chiếm giữ đầu bên kia rồi, để cô qua đấy ngồi ở bên bể sao?

Đại ác ma đưa cánh tay trái ra khỏi mặt nước, lòng bàn tay hướng lên rồi lặp lại một lần nữa: “Qua đây.”

Tô Mạt Lê im lặng kháng cự trong một giây, sau đấy liền đưa cánh tay trắng nõn của mình ra, run rẩy đặt lên trên tay của Chris Fado.

Cô cũng không nhìn rõ Chris Fado đã dùng lực như thế nào, trong chớp mắt, cô đã ngồi trên chiếc đùi rắn chắc của anh, trong lòng mừng rỡ, vị trí này vừa đúng không vượt mức giới hạn.

Lúc này, Đại ác ma duỗi hai tay ra, khẽ dùng lực ôm lấy eo của cô, Tô Mạt Lê nín thở, không dám nhúc nhích cũng không dám kêu lên.

Chris Fado nhẹ nhàng đặt cô đến phía bên trái của mình, ngả lưng dựa vào trước, như thể đang tìm góc độ thoải mái, sau khi xác định được vị trí thì tựa vào người của Tô Mạt Lê.

Tô Mạt Lê: … Mình hiểu rồi, mình chính là một cái gối dựa đây mà. Đã lâu như vậy rồi, cô vẫn không thể biết được Đại Ác Ma này là loại người như thế nào sao.

“Đại nhân, chiếc sừng của ngài…” Chiếc sừng lớn dài ba mươi centimet sẽ vô tình chọc vào con mắt của cô mất.

Ngay khi Tô Mạt Lê vừa nói xong thì chiếc sừng ma dài ba mươi centimet đã biến mất. Khẽ cúi đầu cẩn thận liếc nhìn ông chủ lớn, một Chris Fado không có sừng ma trông giống như một người đàn ông tuấn tú đeo cái trùm đầu giả vậy… một người đàn ông tuấn tú với thân hình tuyệt vời. Lông mi mảnh mai giống như chiếc quạt lông, chớp mắt một cái thì liền mở to ra nhìn lấy cô… Cả hai đưa mắt nhìn nhau, Tô Mạt Lê lập tức nở một nụ cười chuyên nghiệp: “Đại nhân có hài lòng không?”

“Không tệ, làm một cái lớn hơn gửi đến cung điện.”

Tô Mạt Lê: “… Vâng.” Chóp mũi của Chris Fado phảng phất mùi thơm của tinh dầu, anh lại hỏi: “Đây là mùi gì vậy?”

Tô Mạt Lê: “Là tinh dầu hoa lài.”

Chris Fado: “Hoa lài? Hoa lài trong Tô Mạt Lê*?”

(茉莉 - Mạt Lỵ: hoa lài, đồng âm với từ Mạt Lê trong tên của nữ chính) Tô Mạt Lê: “Đại nhân, tôi tên là Tô Mạt Lê, chứ không phải hoa lài, phát âm khác nhau hoàn toàn, hoa lài là một loại hoa.”

Chris Fado khẽ ngửi: “Đây giống như mùi của cô vậy.” Mùi máu của cô.

Tô Mạt Lê: … Được rồi, anh là ông chủ.

Trong phòng vang vọng tiếng “lõm bõm lõm bõm” của bọt nước, yên tĩnh thoải mái, luồng nước ấm vỗ vào người, sự mệt mỏi của ma khí cạn kiệt truyền đến, Tô Mạt Lê thả lỏng cơ thể, cơn buồn ngủ cũng ập đến.

Khi đang lơ mơ chuẩn bị ngủ thì nghe thấy Chris Fado hỏi: “Đã gặp phải thiên sứ khi ở thế giới loài người sao?”



Cơn buồn ngủ lập tức tan biến, Tô Mạt Lê hoàn toàn tỉnh táo, trong lòng kinh ngạc, tại sao anh lại biết thế? Rõ ràng ở đấy chỉ có cô, thiên sứ và bọn trẻ. Lẽ nào hành động của ác ma thu thập máu cũng nằm trong sự giám sát của Ma Vương sao? Tô Mạt Lê sẽ không ngờ rằng chỉ có mỗi mình cô được hưởng chế độ đãi ngộ đặc biệt này.

Năng lực của Chris Fado thì không cần phải nói nhiều, nếu anh muốn nghe lời nói thật thì trực tiếp dùng ma âm là được rồi, anh đã vờ như vô tình hỏi thì có nghĩa là anh đã dành cho cô một sự tín nhiệm.

Tô Mạt Lê sắp xếp lại lời nói rồi kể lại những chuyện đã xảy ra vào tối hôm qua mà không hề mang chút phóng đại nào, bao gồm cả cuộc đối thoại giữa thiên sứ và cả bộ phận Hắc Vô Thường mà cô nói bừa ra. Cũng may là trong câu chuyện này không có địa ngục, nếu không thì cô đã đụng phải “hàng thật” rồi.

Lúc ban đầu, Chris Fado rũ mắt lắng nghe, giữa chừng không biết đã giẫm vào công tắc nào của anh mà Đại Ác Ma liền bật cười, mái tóc xoã xuống lắc lư theo tiếng cười, cạ vào trước ngực, cánh tay của Tô Mạt Lê, ưm… có chút nhột.

“Hắc Vô Thường… Bổn vương sẽ phong cho cô cái danh hiệu này.” Chris Fado vừa nói vừa cười.

Trong đầu của Tô Mạt Lê liền nghĩ đến người anh em thè lưỡi đấy, đúng là trong lòng dâng trào mọi cảm xúc. Cái áo choàng mà mình đã tự bịa ra làm thế nào cũng phải mặc vào.

“Cám ơn Đại nhân.”

Chris Fado cười một lúc rồi bình tĩnh lại nói: “Cô rất quan tâm đến loài người à?”

Trong lòng của Tô Mạt Lê run lên, đáp lời: “Đúng vậy, Đại nhân.”

Đỉnh đầu của Đại Ác Ma ngọ nguậy, tình cờ sau gáy của anh đặt lên ngực của Tô Mạt Lê, có vẻ như vị trí này rất thoải mái nên không nhúc nhích nữa.

Trong lòng của Tô Mạt Lê đang ngầm gào thét lên, đè xuống như vậy sẽ không đè bẹp đấy chứ, cô vẫn rất hài lòng về bộ phận này trên ma thân đấy, đầy đặn rắn chắc, một bên tay của cô vừa đúng nhích ra một chút.

Đại Ma Vương ung dung hỏi: “Tại sao?”

Tại sao ư? Rất đơn giản, vì cô vốn dĩ cũng là một con người, vì sự sai lầm của duyên cớ đã khiến cô trở thành cái dáng vẻ người không ra người, ma không ra ma như hiện giờ, nhưng điều này đương nhiên không thể thành thật nói ra. Ma giới từ xưa đến nay chưa từng có trường hợp như vậy của cô, mở ra một tiền lệ, cô sợ sẽ bị bắt đi luyện vũ khí ma mất.

“Bởi vì tôi vừa thương xót vừa ngưỡng mộ họ.” Tô Mạt Lê suy nghĩ một hồi rồi nói: “Tuổi thọ của họ chỉ ngắn ngủi một trăm năm nhưng có thể cảm nhận được tình cảm mà ác ma mấy trăm năm cũng không thể cảm nhận được, được sống một cuộc sống một trăm năm mà tôi có lẽ phải sống hàng trăm năm cũng không thể có được.” Một khi tuổi thọ mất đi giới hạn thì rất nhiều thứ sẽ mất đi cảm giác cấp bách, trong cuộc sống vô hạn, e rằng điều mất đi đầu tiên nhất chính là động lực.

Chris Fado phì cười: “Vớ vẩn, đó chỉ là số ít mà thôi.”

Tô Mạt Lê hiểu ý của anh, thế giới loài người trong mắt ác ma chỉ vỏn vẹn là một luồng khí đen, những thức ăn chỉ có tuổi thọ một trăm năm ấy, đa phần đều sẽ câu nệ về những suy nghĩ cố chấp mù mịt nực cười, sống chết vì điều đó. Cũng sẽ có những kẻ độc ác gian xảo bị vực Độ Ma nuốt chửng dưới ánh mắt khinh miệt của đám ác ma.

Biết rằng bản thân không nên tranh luận với Chris Fado, nhưng có rất nhiều lời lại thực sự không thể nhịn nổi mà phải nói ra, có lẽ đây là sự bênh vực của một ác ma đã từng là người đối với loài người chăng.

Tô Mạt Lê nói: “Cho dù có rất loài người đều tồn tại điều xấu xa nhỏ nhoi trong lòng thì điều đó có thể giải thích rõ cái gì chứ? Thậm chí đến Thiên giới cũng sẽ có linh hồn sa đoạ mà không phải sao? Họ không có thười gian vô tận giống chúng ta, loài người chỉ có một trăm năm, ngay cả khi đó là vì một cuộc sống tốt đẹp hơn thì có một số suy nghĩ cố chấp đã là gì chứ? Nếu như loài người cũng có thể sống hàng trăm năm, thậm chí hàng ngàn năm thì không hẳn sẽ thua kém ác ma và thiên sứ đâu.” Nếu như loài người thực sự có thể sống hàng trăm năm thì có lẽ chúng tôi sẽ càng có nhiều thời gian đi suy nghĩ về nhiều thứ, tất nhiên, cũng có thể loài người thượng đẳng sống được hàng trăm năm sẽ muốn đổi thành thống trị cố định, gia tăng sự diệt vong của loài người, ai có thể nói chắc chắn chứ?

Nhưng có một điều có thể chắc chắn chính là sau khi nói xong những lời này, Tô Mạt Lê đã lập tức cảm thấy hối hận rồi, có lẽ là do dạo gần đây Chris Fado đã nhẫn nhịn với hành vi và lời nói của cô nên quan hệ của cả hai đã thân thiết hơn lúc trước, khiến cho cô mặc ý muốn vượt qua giới hạn thêm một chút nữa.

Sợ hãi chờ đợi Chris Fado nổi giận, nhưng sự tức giận trong trí tưởng tượng lại không hề xảy ra, Chris Fado im lặng một hồi rồi nói: “Cô đúng là rất bênh vực loài người. Có phải là vì cô khá được đàn ông ở Nhân giới yêu thích không?”

Hả? Cái gì mà được yêu thích chứ? Đột nhiên thay đổi chủ đề khiến cho Tô Mạt Lê sững sờ, tại sao lại kéo đến vấn đề này chứ? Làm thế nào mà Chris Fado lại biết cô được chào đón bởi những người ở Nhân giới vậy? Quả nhiên mỗi một hành động của họ đều được theo dõi!

Bất luận là dáng vẻ kiếp trước của Tô Mạt Lê hay là diện mạo hiện giờ của ác ma thì ngoại hình của cô đều rất phù hợp với thẩm mỹ của đàn ông Nhân giới, nếu như Thiên giới có thể liên kết với Ma giới thì cô cảm thấy món phụ kiện cơ bản màu trắng bạc này của mình sẽ rất được ưa chuộng trong giới thiên sứ đấy. Chỉ có mỗi Ma giới là… Tô Mạt Lê ngẩng đầu thở dài, đám chủng loại có thẩm mỹ mê muội này, nếu màu đen là tốt thì đi tìm gấu đen lớn đi, đến Châu Phi đi chứ! Đen láy có thể mê hoặc họ đến chết đấy!

Đương nhiên, một nữ ác ma không có vận đào hoa với cô mà nói cũng có lợi ích, sẽ không có ác ma ép buộc cô “bạch bạch yêu đương.”

Tô Mạt Lê suy nghĩ một hồi rồi trả lời: “Không phải nguyên nhân này đâu, nếu không thì tôi đã kiếm đàn ông loài người làm bạn đời rồi.” Sự ngăn cách giống loài đã đành, hơn nữa còn phải trơ mắt nhìn bạn đời của mình già đi trước thì quá tàn nhẫn rồi, Tô Mạt Lê không thể nào chấp nhận được. Nhưng với ác ma thì càng không thể, họ thậm chí đến tình yêu là cái gì cũng không hiểu, nên cô sống một mình với ma vật ma thú là được rồi.

Chris Fado cười khúc khích và nói rằng: “Cô cũng không xấu lắm đâu.” Mái tóc dài đó nhìn lâu đã thành quen, cảm xúc mềm mại, ngũ quan tinh xảo nhỏ nhắn. Chris Fado nhớ đến những chiếc răng nanh nhỏ nhắn kia, ban đầu nhìn thấy còn mang theo một chút đáng yêu.

Tô Mạt Lê: … Tôi cám ơn anh nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook