Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện

Chương 9: Gặp Phải Thiên Sứ

Bán Lâu Yên Sa

17/11/2022

Thời gian lấy máu rút ngắn lại còn một ngày, Tô Mạt Lê đành phải thay đổi kế hoạch ban đầu, vội vã mua vòng cổ và đồ trang sức trên đầu rồi đi thám thính. Gần đây, tỷ lệ sử dụng kho lương thực của hai nhà tù quá thường xuyên, người ta nói rằng không thể mãi nhổ lông trên một con cừu được, lần này Tô Mạt Lê định sẽ đi săn.

Mấy lần trước, cô đã nhắm vào một nhóm người, thường xuyên lảng vảng trong khu thương mại nơi cô đi dạo mua sắm, có lúc ba nam một nữ, có lúc thì hai nam hai nữ, khí đen trên người dày đặc đến nổi sắp nuốt chửng cả người bọn họ, mấy lần trước không có thời gian nên hôm nay Tô Mạt Lê định sẽ dán mắt vào bọn họ, nhóm người này chắc chắn sẽ lộ tẩy.

Ánh mắt khi đi đường của nhóm người này rất gian xảo, liếc ngang liếc dọc, lúc ban đầu Tô Mạt Lê đoán bọn họ có phải là băng nhóm trộm cắp hay không, nhưng những kẻ trộm cắp cũng không đến nổi có ma khí nồng nặc như thế, còn nặng nề hơn cả tội lỗi của đám người Hắc Long, điều này rất đáng để khám phá.

Sau khi lang thang theo những người này cả buổi chiều thì Tô Mạt Lê đã ẩn thân, vung vẩy đôi cánh bằng thịt nhỏ và bay giữa không trung.

Cùng lúc ấy, Chris Fado đang dựa lưng vào chiếc ngai vàng lưng cao sau khi đã giải quyết xong các công việc chính sự, ánh mắt của anh rơi vào cành cây táo bên cạnh ngai vàng. Bắt đầu từ buổi sáng đến giờ, anh đã thấy toàn thân khó chịu, cảm thấy thời gian trôi qua vô cùng lâu. Trước kia anh có nhàm chán như vậy sao?

Chris Fado đã sống hơn chín trăm năm rồi, là một người hiếm có trong số các vị Ma Vương không có sở thích đặc biệt. Dasa, Vương của cả Ma giới yêu thích mỹ nhân, trong tẩm cung có vô vàn các ác ma yêu kiều quyến rũ, nhiều không đếm xuể. Leich, người được xếp hạng thứ ba về sức mạnh yêu thích nuôi dưỡng ma thú, có đủ tất cả từ chủng loại chỉ để ngắm cho đến chủng loại thực chiến.

Chỉ có mỗi Chris Fado cả ngày vô công rỗi nghề, sau khi giải quyết xong công việc chính sự của lãnh địa thì nằm chợp mắt trên chiếc ghế ở ngoài ban công, sống một cuộc sống tẻ nhạt vô vị trong suốt hơn chín trăm năm. Tính tình sáng nắng chiều mưa, khi cau mày lại thì có thể treo cổ một tên ác ma, khi vui vẻ cũng có thể hào phóng ban thưởng.

Thường ngày vào khoảng thời gian này thì anh đều sẽ nhìn ngắm ngôi nhà trên cây vô nghĩa lắc lư qua lại trong sân của Tô Mạt Lê, tiện thể bất chợt mà hù doạ cô, cảm nhận được một chút cảm giác lạ thường.

Tay phải vô thức vẽ một vòng tròn trên không trung, trong gương xuất hiện thân hình của ác ma ngốc nghếch nào đó, cô đang ẩn thân trong không trung và quan sát điều gì đấy.

Đại ác ma lập tức cảm thấy không nhàm chán nữa, ác ma dị dạng này đang làm cái gì vậy?

Tô Mạt Lê không biết mình bị theo dõi, vẫn đang tập trung bám theo. Nhóm người đó nhàn rỗi đi dạo cả buổi chiều, đến chiều tối thì địa điểm hoạt động của những người này đã chuyển đến ga xe lửa. Tô Mạt Lê cuối cùng cũng đã nhìn thấy có chút manh mối, mặt mày vô cảm giữa không trung, nếu cô không đoán sai thì những người này có lẽ là những kẻ buôn người.

Bọn họ tìm kiếm những đứa trẻ ở một mình trong đám đông, cho dù có phụ huynh ở bên cạnh thì bọn họ cũng sẽ tận dụng triệt để sự thăm dò để phạm tội.

Tô Mạt Lê đã bám theo bọn chúng cả buổi chiều, nhóm người này không thu hoạch được gì cả nên mặt mày ủ rũ trở về hang ổ. Tô Mạt Lê đi theo sau bọn chúng, bọn chúng đổi vài chuyến xe, cuối cùng đã xuống xe ở một ga xe hẻo lánh.

Sau khi xuống xe, những người này lại đi bộ khoảng hơn hai mươi phút thì đến một căn nhà xưởng đổ nát, có vẻ như đã bị bỏ hoang trong một thời gian rất dài rồi.

Những người này gõ cửa, có một người đàn ông to mập mặc áo ba lỗ và quần đùi từ trong nhà bước ra mở cửa cho bọn chúng.

Tô Mạt Lê ở trên cao bay qua cánh cổng, một căn nhà trệt ở bên cạnh nhà xưởng vẫn đang sáng đèn, Tô Mạt Lê lách mình vào trong nhà, trong căn phòng trống rỗng có đặt một chiếc bàn và vài chiếc ghế, tivi đang phát một chương trình, trên mặt bàn đầy rẫy các bình rượu và đồ ăn nhẹ như hạt đậu phộng, trong gạt tàn thuốc đầy ắp đầu mẩu thuốc lá, đi xuyên qua căn phòng này Tô Mạt Lê lại bước sang một căn phòng khác, bên trong có vài chiếc giường tầng thép đã gỉ sét.

Tô Mạt Lê đánh hơi, ở phía đối diện của bức tường sâu trong căn phòng này truyền đến mùi của loài người và vài luồng mùi vị khó giải thích được, Tô Mạt Lê đi ra khỏi căn nhà trệt, vừa đúng lúc cả đám nguuuowif kia bước vào nhà. Bọn họ không thể nhìn thấy Tô Mạt Lê đã ẩn thân, cũng không hề biết rằng bọn họ đang đi ngang qua một con ác ma hút máu người. Khoé mắt của Tô Mạt Lê loé lên tia sáng như đao băng xẹt ngang qua gương mặt của nhóm người này, mấy tên nhãi ranh xấu xa này, lát nữa sẽ quay về giải quyết các người sau.

Bên trong căn nhà nhỏ ở phía sau căn nhà trệt không có ánh đèn, vài tia ánh trăng chiếu rọi vào trong, đôi mắt của ác ma cũng có thể nhìn thấy mọi thứ vào trong ban đêm, Tô Mạt Lê nhìn rõ tình hình ở bên trong. Chỉ trong nháy mắt, có một luồng sáng chém về phía cô, cô nhanh chóng tránh né, tiện thể lập kết giới cho căn phòng này.

“Ác ma?” Một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Tô Mạt Lê ngẩng đầu lên, có một người đang lơ lửng giữa không trung. Người ấy mặc một bộ đồ trắng, áo trắng quần trắng, giữa mùa hè vẫn còn khoác một chiếc khăn choàng trắng. Sau lưng có một đôi cánh màu trắng, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị, một mái tóc dài màu bạc sáng lấp lánh… chà, xem ra đã gặp phải kẻ thù không đội trời chung rồi.

Tô Mạt Lê đã bị đánh thì chắc chắn sẽ đánh trả, tay phải của cô phát ra ma khí, vào nơi mà cô không nhìn thấy, ma khí của Chris Fado đã âm thầm bám lên người cô lúc trước cũng ngưng tụ lại, giống như một con rắn độc bí mật đang trừng mắt nhìn chằm chằm lấy thiên sứ trên không trung.

Khi Tô Mạt Lê ra chiêu thì đồng thời nhanh chóng quan sát lấy tình hình bên trong căn phòng. Trong góc phòng bừa bộn bẩn thỉu, có một vài đứa trẻ gầy yếu bẩn thỉu đang nằm cuộn tròn lại với nhau, đứa lớn nhất trông khoảng chừng mười tuổi, đứa nhỏ nhất thì chỉ mới bốn năm tuổi. Tình trạng sức khoẻ của bọn trẻ không được khả quan, trong đó có hai đứa trẻ rõ ràng bị tàn tật thân thể, sợ hãi nhìn về phía của Tô Mạt Lê. Tô Mạt Lê quan sát những đứa trẻ này, vừa tàn tật vừa nhếch nhác, trông chẳng khác nào ăn mày, những tin tức đã thấy trong kiếp trước loé lên trong tâm trí, tất cả mọi thứ đều được xâu chuỗi lại với nhau.

Được rồi, Tô Mạt Lê bày tỏ, những tên cặn bã đó đừng hòng muốn sống nữa, bắt cóc trẻ em để làm ăn mày, mấy người này thật sự đã tự mình nghĩ ra cách chết cho bản thân rồi!

Thiên sứ lách người né tránh đòn tấn công của Tô Mạt Lê, cất lời hỏi: “Ác ma, tại sao lại ở đây? Cô là đồng bọn của loài người sát hại trẻ em sao?”



“Hừ! Ác ma cũng có giới hạn đấy!” Tô Mạt Lê chưa từng giao đấu qua với thiên sứ nên không dám khinh địch, quan sát hành động của đối phương rồi hỏi ngược lại: “Thiên sứ như anh tại sao lại ở nơi này?”

Thiên sứ khẽ nhếch hàm lên, anh ấy không tin vào lời nói của ác ma, tất cả các ác ma đều là những tà vật biết nói dối, anh ấy lạnh lùng đáp lời: “Tôi đang nghe lời cầu nguyện của bọn trẻ.”

Tô Mạt Lê: “Sau đó thì sao? Anh sẽ dẫn bọn trẻ bỏ trốn sao?”

Thiên sứ cau mày kỳ lạ: “Đương nhiên sẽ không rồi, tôi sẽ chuyển lời cầu nguyện của bọn trẻ cho Thượng Đế và Thượng Đế sẽ cứu rỗi bọn trẻ.”

“Vớ vẩn!” Tô Mạt Lê trực tiếp phản bác lại: “Đợi anh chuyển lời đến Thượng Đế thì bọn trẻ cũng đã chịu đủ giày vò rồi!”

Thiên sứ lắc đầu: “Sẽ không đâu, Thượng Đế sẽ thương xót mỗi một đứa trẻ.”

Tô Mạt Lê cười lạnh lùng và nói: “Tôi hỏi anh, có bao nhiêu thiên sứ giống như anh chuyển lời cầu nguyện đến Thượng Đế?”

Thiên sứ ngập ngừng và đáp lời: “Không đếm xuể.”

Tô Mạt Lê: “Những lời cầu nguyện không đếm xuể, đợi đến khi Thượng Đế nghe xong thì những đứa trẻ này sẽ bị hành hạ đến nông nỗi như thế nào?”

Đại ác ma mỉm cười khi đang xem phát sóng trực tiếp, anh đã giao đấu nhiều lần với thiên sứ rồi, những thiên sứ ăn trên ngồi trước đó đã quen tìm những cái cớ hoa mỹ đường chính, tâm trạng của Chris Fado vô cùng tốt khi nhìn thấy cảnh tượng bọn họ bị phản bác lại vô cùng hiếm gặp này, ánh mắt tập trung vào khuôn mặt đang tức giận của Tô Mạt Lê, một ác ma tóc bạc vẫn luôn bảo sao nghe vậy khi ở trước mặt anh giờ lại giống như bị đốt cháy lên vậy, trong mắt đang phun ra lửa.

“Anh chỉ nghe họ nói về nỗi gian khổ mà lại không cứu giúp họ, thì xem là cứu rỗi gì chứ! Để cho họ không ngừng lặp lại sự bất hạnh chỉ khiến cho họ càng thêm đau khổ thôi!”

Thiên sứ mở miệng ra, Thượng Đế là toàn năng, ngài sẽ yêu thương bảo vệ mỗi một đứa trẻ, đem hy vọng đến cho bọn trẻ, nhưng câu hỏi của ác ma này hỏi anh ấy khiến cho anh ấy không tài nào trả lời được.

Những đứa trẻ cũng có chút bối rối, bẽn lẽn nhìn lấy hai người đang lơ lửng trong không trung. Thiên sứ là sứ giả chính nghĩa sẽ nghe họ kể về những nỗi gian khổ, còn người kia có mái tóc bạc và cặp sừng bạc là ác ma sao? Ác ma không phải đều là tà ác sao? Tại sao… những lời của ác ma nghe như đang suy nghĩ cho bọn trẻ vậy?

Khi Tô Mạt Lê nhìn thấy những gì mà đám súc vật kia đã làm với trẻ em thì cô đã nổi giận rồi, cộng thêm sự xen vào của thiên sứ này nữa, càng khiến cho cô tức điên lên, vậy là lập tức nói với thiên sứ kia: “Anh không hỏi tôi đến đây để làm gì sao?”

“Có nhìn thấy những người bên trong ngôi nhà bên cạnh không? Chính bọn chúng là người đã làm hại những đứa trẻ này, thiên sứ các anh cũng có thể nhìn thấy ma khí trên người bọn họ chứ, tôi đến đây chính là để giải quyết bọn họ.”

Nghĩ đến thành kiến của thiên sứ này đối với ác ma, mặc dù Tô Mạt Lê cũng không thích những tên ác ma ngu ngốc kia nhưng dù sao đi nữa thì cô cũng là một ác ma đã sinh sống ở Ma giới nhiều năm như vậy, cô có thể ghét bỏ nhưng thiên sứ thì không!

Tô Mạt Lê liếm nướu răng, nhất định phải trút giận cho Ma giới, bèn nói với thiên sứ kia: “Những người đó sau khi chết thì linh hồn chắc chắn sẽ qua vực Độ Ma, ma khí cuối cùng sẽ đến Ma giới, đối với loại linh hồn tà ác như vậy, để cho bọn chúng tồn tại trên nhân gian thêm một ngày nữa thì sẽ khiến cho càng nhiều người phải chịu khổ, vậy thì chi bằng để bọn chúng sớm chết sớm đầu thai… khiến bọn chúng không thể sát hại người khác nữa.”

Thiên sứ dường như rất ngạc nhiên, hỏi: “Ma giới có quy định này từ khi nào vậy?”

Không giấu giếm gì anh, ngay bây giờ… Tô Mạt Lê lời nghiêm nghĩa chính nói: “Chuyện từ rất lâu rồi, đã không còn nhớ rõ nữa, những ác ma giống như chúng tôi duy trì trật tự ở nhân gian được gọi chung là… Hắc, Hắc Vô Thường, mục đích chính là vì để cho loài người yếu đuối bớt chịu đau khổ, đâu nào giống các anh, sau khi cầu nguyện thì không biết đến năm nào tháng nào mới có thể được giải thoát! Nếu không phải anh ngăn cản tôi thì tôi đã sớm giải quyết nhóm người bọn chúng, để cho bọn trẻ thoát khỏi biển khổ rồi!”

Thiên sứ mở to mắt, anh ấy cảm thấy toàn bộ Tam quan đã bị lật đổ cả rồi, lời dạy dỗ của Thiên giới chính là tất cả các ác ma đều là kẻ xấu xa, sẽ mang đến gian khổ bất tận cho loài người, nhưng bây giờ thì sao? Tất cả những gì anh ấy nghe thấy đều đi ngược lại với những gì anh ấy đã biết.

Tô Mạt Lê lại càng thêm tức giận: “Loại giúp đỡ muộn màng như vậy của các anh chi bằng đừng nên có ngay từ lúc ban đầu, để cho họ ôm hy vọng rồi lại tiếp tục chịu đựng gian khổ, các anh muốn hành hạ bọn trẻ đến chết sao?”

Thiên sứ sốc toàn tập, kể từ khi anh ấy trở thành thiên sứ, anh ấy đã nghe thấy quá nhiều lời cầu nguyện đến nỗi bản thân anh ấy cũng không thể nhớ rõ, họ đã có được sự cứu rỗi hay chưa, thậm chí anh ấy cũng không biết.

Tô Mạt Lê đã đoán trước được chế độ “không tái khám” của thiên sứ, nhiều “bệnh nhân” đến thế, họ làm sao có thể làm xuể chứ!

Tô Mạt Lê thở dài một tiếng, nghe có vẻ sâu xa nói với thiên sứ: “Các anh có thành kiến quá sâu với ác ma, thiên sứ giống như các anh không phải cũng có linh hồn sa đoạ sao? Ma giới cũng có rất nhiều ác ma tốt bụng đấy.” Đã là thế kỷ hai mươi mốt rồi, đừng chơi trò phân biệt chủng tộc nữa.

“Tôi cũng khuyên anh, nếu sau này có người cầu khẩn với anh, nếu là việc anh có thể làm được thì cứ tự làm đi. Giống như một tên ăn mày đói đến mức đang hấp hối, nói với anh rằng muốn ăn cái bánh bao vậy.”



“Chờ đợi sự cứu trợ của Thượng Đế thì anh ta sớm đã đói chết rồi!”

Tô Mạt Lê nhìn chằm chằm lấy thiên sứ, miệng nói không ngừng, trong đầu thì đang suy nghĩ lát nữa phải xử lý bọn buôn người đó như thế nào đây, máu thì chắc chắn sẽ hút rồi, sau đó vứt đến một nơi hoang vu không người? Hay là đưa đến đồn cảnh sát?

Những lời nói của ác ma giống như đòn roi tàn nhẫn, đánh đến mức thiên sứ cảm thấy vô cùng xấu hổ, một thiên sứ cao quý thuần khiết chưa bao giờ nhận thấy mình lại vô dụng như thế.

“Cám ơn cô đã nói những chuyện này với tôi.”

Có vẻ như sự luyên thuyên không ngừng đã được nghe lọt tai, Tô Mạt Lê thở phào nhẹ nhõm: “Không có gì, tôi đã muốn trò chuyện với thiên sứ từ lâu rồi, suy cho cùng thì chúng tôi cũng là bộ phận… Hắc Vô Thường… của Ma giới, cũng có mục đích giống như các anh, hay là các anh cũng có thể giống như chúng tôi, thành lập một bộ phận có thể kịp thời giúp đỡ loài người, các người gọi là Bạch Vô Thường đi.”

Thiên sứ dường như chợt hiểu ra: “Đúng vậy, chúng tôi cũng có thể chứ.”

Tô Mạt Lê: … không phải, những thứ đó, tôi chỉ nói bừa thôi… Thiên sứ đương nhiên không nghe thấy tiếng lòng của cô, bèn nghiêm nghị gật đầu và nói: “Tôi biết tôi nên làm như thế nào rồi, rất vui được làm quen với cô, tôi tên là Alkali, còn cô?”

Tô Mạt Lê nghiêng đầu, hả? Cái gì? Alkali?

Sau khi suy ngẫm một hồi, đây không phải là Đại Thiên Sứ, người bạn học mà nữ chính yêu nhưng không thể có được hay sao? Tô Mạt Lê sửng sốt, đây là tuyến nhân vật chính, nhất định phải duy trì liên lạc lâu dài!

“Anh cứ gọi tôi là Hắc Vô Thường đi, chắc rằng chúng ta sẽ còn gặp lại nhau trong tương lai thôi, hy vọng anh làm việc thuận lợi, mang lại càng nhiều hy vọng cho loài người.” Mạch truyện chính đã ở thành phố này thì họ chắc chắn sẽ còn gặp lại nhau.

Alkali gật đầu, tay trái chỉ về phía căn nhà bên cạnh: “Người ở trong căn nhà đó sao?” Dường như đang hỏi Tô Mạt Lê sẽ giải quyết như thế nào.

Tô Mạt Lê: “Ma giới ắt sẽ có trình tự làm việc của riêng mình, điều này không tiện nói cho anh biết, xin lỗi.” Cô vẫn chưa nghĩ được cách giải quyết bọn họ.

Alkali tỏ ý hiểu rõ: “Vậy bọn trẻ nhờ vào cô rồi, tôi về Thiên Đường trước, gặp lại sau.”

Tô Mạt Lê vẫy tay: “Mau về Thiên Đường đi.”

Thiên sứ vỗ nhẹ đôi cánh, biến mất trong ánh mắt luyến tiếc của bọn trẻ và “nụ cười thương mại” của Tô Mạt Lê.

Sau khi tiễn thiên sứ đi, Tô Mạt Lê đã có thể giải quyết bọn cặn bã đó một trận ra trò rồi.

Dùng hắc ma pháp thôi miên để bọn trẻ ngủ thϊếp đi, trước tiên sẽ đưa bọn trẻ đến cửa đồn cảnh sát ở gần nhất, nghĩ chắc rằng sẽ nhanh chóng có người phát hiện ra bọn trẻ.

Giữa việc gϊếŧ chết bọn cặn bã và việc khiến cho chúng sống dở chết dở thì Tô Mạt Lê đã lựa chọn cách sau. Ngay cả khi đã trở thành ác ma, cô vẫn không có cách nào gϊếŧ người bừa bãi được, niềm tin về việc tuân thủ kỷ luật dưới xã hội pháp trị được thiết lập hơn ba mươi năm vẫn chưa hoàn toàn bị ăn mòn, có lẽ phải đợi cô sau khi được một trăm tuổi mới có thể quên sạch.

Lưu giữ tội ác do chính miệng đám người đó nói bằng việc thu âm lại, Tô Mạt Lê vứt cây bút ghi âm và nhóm người nửa điên ấy ở cửa đồn cảnh sát, bọn trẻ đã không thấy đâu nữa, nghĩ chắc đều đã được giải cứu rồi.

Tô Mạt Lê không hề quan tâm đến sóng to gió lớn đã náo động đến mức như thế nào mà cô đã làm ở thế giới loài người, bây giờ cô chỉ muốn mua xong đồ thì trở về Ma giới, tắm rửa trước, rồi sau đó nhờ Hắc Vụ mát-xa cho mình, cuối cùng đánh một giấc ngon lành.

Diễn vai ác ma biếи ŧɦái lúc nửa đêm cũng rất tiêu hao thể lực, ma khí cũng sắp cạn kiệt rồi.

Ma khí của Chris Fado đang ẩn náu trong Tô Mạt Lê đang dâng trào lên, phiêu bạt về phòng thẩm vấn của đồn cảnh sát, lặng lẽ gϊếŧ chết những mảnh đời tội lỗi ấy, rồi nhanh chóng trôi về mái tóc của Tô Mạt Lê đang mua rau ở trong chợ.

Chris Fado sau khi xem hết cả quá trình, anh không thể có cùng cơn tức giận với Tô Mạt Lê, nhưng điều đó không ngăn cản việc anh chán ghét những linh hồn bẩn thỉu đó.

Anh không ngại thay cô gϊếŧ chết bọn chúng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook