Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện

Chương 47: Dẹp Đường Hồi Cung

Bán Lâu Yên Sa

17/11/2022

Gian phòng tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy cả tiếng thở khẽ khàng.

Tiếng động nhỏ đứt quãng truyền đến, Tôn Minh Châu nhìn sang nơi phát ra âm thanh... Đây là, bị dọa sợ đến tè trong quần luôn đấy ư?

Trần Tam Bảo không nhận ra Tôn Minh Châu ngay được. Sau nửa năm tịnh dưỡng, Tôn Minh Châu hiện giờ và Tôn Minh Châu của nửa năm trước cứ như hai người khác nhau.

Tôn Minh Châu cười, hỏi lão: “Không nhận ra ta đấy à?”

Trần Tam Bảo muốn gào lên “Cứu mạng”, thế nhưng lão sợ hãi, sợ vô cùng, sợ đến mức mất luôn cả giọng, cổ họng chỉ có thể khò khè thở hắt, mặt mày lão đỏ rần rần.

“Là ông tận mắt nhìn thấy ta chìm xuống sông đấy, ông quên rồi à?”

Tôn Minh Châu nhắc nhở một câu, bấy giờ Trần Tam Bảo mới sực nhớ ra, đây là con bé mồ côi bị dìm sông! Vậy người đứng bên cạnh nàng ta là...?

Tôn Minh Châu cười ha ha: “Giới thiệu cho ông chút nhé, đây là Long Vương đại nhân.”

Nghe được người kia là Long Vương đại nhân, Trần Tam Bảo như không dám tin, lão mở to hai mắt, cả sợ hãi cũng quên béng.

Tôn Minh Châu huơ huơ bàn tay trước mắt lão: “Hoàn hồn đi, nghĩ cái gì đấy?”

Cơ thể hơi mập của Trần Tam Bảo run lên, không thèm để ý tới cái quần đang ướt đẫm nướ© ŧıểυ, lão luống cuống tay chân quỳ xuống, hoảng hốt nói: “Bái kiến Long Vương!”

Ở trong lòng dân chúng, Long Vương là thần, bọn họ không được phép nhìn thẳng vào mặt của thần, nhất định phải khom lưng bái lạy mới đúng quy cách.

Tôn Minh Châu cũng phát hiện điều này, dù là ai cũng thế, hễ cứ nhìn thấy Chiêu Giang, tất cả đều sẽ nhoài người về phía trước mà quỳ lạy.

Trần Tam Bảo kích động hỏi: “Tiểu nhân đã giải quyết xong chuyện mà Long Vương dặn Chúc Liên Sinh nói với tiểu nhân rồi, chẳng hay Long Vương đã bắt được đạo sĩ Cao chưa ạ?”

Chiêu Giang không nói gì, đạo sĩ Cao à? Là cái lão già râu ria rậm rạp kia ư? Nghĩ đến lão đạo sĩ dám ra tay với Tôn Minh Châu, ánh mắt Chiêu Giang lập tức thay đổi, tiếng gầm trầm thấp sâu trong yết hầu mang đầy tức giận. Hắn gầm nhẹ khiến Trần Tam Bảo nổi cả da gà, lão quỳ úp sấp trên giường đất, lão không nhìn thấy gì, nhưng lão cảm nhận được cơn lạnh mon men sau ót.

Giọng Trần Tam Bảo run run: “Long Vương đại nhân?”

Bỗng nhiên lão nghe thấy tiếng cười của Tôn Minh Châu, tiếng cười trong veo kết hợp với ánh nến yếu ớt đêm khuya tạo nên một hiệu ứng kinh khủng rùng rợn làm sao, nhất thời Trần Tam Bảo tâm loạn như ma, tình hình này không hề giống như lão đã tưởng tượng, chẳng phải Long Vương cố ý đến gặp lão đấy ư?

Tôn Minh Châu cười cười: “Lão có biết bây giờ vị đạo sĩ Cao kia đang thế nào không?” Tôn Minh Châu cảm thấy mình vô cùng giống nhân vật phản diện trên ti vi.

Trần Tam Bảo: “Không, ta không biết.” Lão theo bản năng không muốn biết tung tích vị đạo sĩ Cao kia nữa,

Dù cho lão không muốn biết cũng không được, Tôn Minh Châu còn đang muốn chậm rãi kể chuyện cho lão nghe mà.

Nhân vật phản diện Tôn Minh Châu cười: “Lão ta đang sống sờ sờ, sau đó... bị vứt cho cá ăn, bị bọn nó rỉa từng chút từng chút một, rỉa đến sạch sẽ chẳng còn lại gì. Vốn dĩ ta còn định giữ xương của lão ta lại để cho ông xem một chút đấy, mà tiếc quá, đừng nói là xương người nhé, ngay cả sắt thép cũng có thể bị đám cá lớn dưới sông cắn nuốt nữa là. Ta chỉ mới chớp mắt một cái, ngay cả đầu lâu cũng chẳng còn sót lại tí cặn thừa nào.”

Tôn Minh Châu tiếc nuối, nàng vừa chặc lưỡi vừa nhìn chằm chằm vào sau ót Trần Tam Bảo.

Trần Tam Bảo không nói nên lời, đạo sĩ Cao chết thế nào đã không còn quan trọng nữa, cái chết của ông ta chắc chắn có liên quan đến Tôn Minh Châu. Đêm nay mà không cẩn thận, cái mạng nhỏ của lão cũng coi như vứt.

Lão vội vàng phủi sạch quan hệ: “Chuyện dìm sông không phải là chủ ý của ta đâu, đều là chủ ý của vị đạo sĩ kia cả, là đạo sĩ Cao giật dây cả đấy!”

Tôn Minh Châu cười: “Hai lão già các ông đúng là cá mè một lứa, đến cả lời biện minh cũng không khác một tí xíu nào luôn.”

Trần Tam Bảo vội vàng lắc đầu: “Thật đấy, từ nhỏ ngươi đã ở trong thôn này, ngươi cũng biết mà, thôn này của chúng ta đến cả chuyện cúng tế cũng không có! Đều là do tên đạo sĩ kia, là ông ta đã giật dây ta, là ông ta mê hoặc dân thôn! Bằng không có đánh chết ta, ta cũng không dám đâu.”

Tôn Minh Châu không nói tiếp chuyện này nữa, nàng từ tốn nói tiếp: “Vậy vì sao ông lại chọn ta và Chúc Liên Sinh mà không chọn con gái của ông đấy nhỉ?”

Yết hầu của Trần Tam Bảo như tắc nghẹn, dù cho lời của đạo sĩ Cao là thật hay là giả, lão nhất định sẽ không để con gái mình ra chịu chết, lý do mà lão chọn con bé mồ côi và Chúc Liên Sinh rất đơn giản, con bé mồ côi không nơi nương tựa, cả nhà Chúc Liên Sinh vừa đến ở trong thôn, nói trắng ra, đây là nhà dễ bắt nạt nhất.



Theo như tình tiết trong quyển sách mà nàng xuyên vào, Tôn Minh Châu không hề có ý định sẽ tha cho Trần Tam Bảo, lão già này vừa gian tà vừa giảo hoạt, nếu Tôn Minh Châu không xuyên vào ngáng chân ngăn trở việc dùng người để cúng tế, chẳng biết sẽ còn bao nhiêu nữ tử phải chết nữa.

Nhưng mà ngay cả quan phủ cũng hiếm khi quản mấy chuyện trong thôn trong tộc thế này, dù có đi cáo trạng cũng chẳng thay đổi được gì cả.

Trần Tam Bảo như mất hồn mất vía, bờ môi lão run rẩy: “Đó, đó là vì...”

Tôn Minh Châu cắt ngang lời lão: “Không cần phải bịa lý do nữa đâu.”

“Long Vương đại nhân đã nhớ kỹ rồi, trong tay ông không có mạng nào nên trước hết sẽ tạm tha cho cái mạng nhỏ của ông.”

Trần Tam Bảo nuốt nước bọt, còn có thể sống sót là quá tốt rồi, lão ta không dám cầu cạnh gì thêm nữa.

Tôn Minh Châu nói tiếp: “Nhưng điều kiện tiên quyết chính là từ hôm nay trở về sau, mãi cho đến khi ông nhắm mắt xuôi tay, ông không được động tà niệm, bên cạnh đó, mỗi ngày đều phải làm năm việc thiện, nếu không...”

Trần Tam Bảo cứ như đang chờ quan trên phán xử, đến cả thở cũng dần chậm đi, lão chăm chú nghe kỹ lời Tôn Minh Châu nói.

“Chắc ông không muốn xuống làm bạn với đạo sĩ Cao đâu nhỉ? Mà đương nhiên là không chỉ mình ông đâu, cả bốn người nhà ông đều sẽ được đi cùng nhau, đi đâu về đâu cũng đều sống chết có nhau cả.”

Đời này Trần Tam Bảo còn chưa làm được bao nhiêu việc thiện, lão sẽ không nhìn nhận những người không có quan hệ gì với lão.

Tôn Minh Châu: “Ông nghe có hiểu không đấy?”

Trần Tam Bảo vội vàng gật đầu: “Đã hiểu, đã hiểu!” Lão có cảm giác con bé mồ côi trước mặt lão đã không còn là con bé mồ côi từng bị dìm xuống sông nữa rồi, giống như đã thay một quả tim khác... Nghĩ đến đây, sau lưng Trần Tam Bảo như rét lạnh, khí lạnh từ sống lưng xông thẳng lên đỉnh đầu.

Tôn Minh Châu gật đầu, nếu đã quyết định sẽ không gϊếŧ lão, vậy phải ép lão tích đức cho xã hội mới được. “Thôi được rồi, chốc nữa sẽ có vài công tử giàu sang phú quý đến thôn này, ta nói cho ông biết, lo mà dặn những người dưới tay ông chớ có động tà niệm, nếu không ta tính hết lên đầu ông cả đấy.”

Trần Tam Bảo gật đầu như giã tỏi: “Dạ dạ, ta hiểu rồi.” Không chỉ mỗi mình lão đâu, mạng cả nhà lão đều đặt trên đầu lão cả đấy!

Tôn Minh Châu: “Ông phải nói gần nói xa, nói bóng nói gió cho bọn hắn biết rõ, miếu Long Vương ở Thanh Châu rất nhạy, bọn họ phải đến đó cúi đầu bái lạy.”

Tất cả những gì Tôn Minh Châu đã nói, Trần Tam Bảo đều nhớ như in như khắc trong đầu, lão không dám quên, chưa biết chững nhỡ mà có làm lỡ chuyện gì, cái mạng già nãy của lão cũng đi tong.

Về phần vì sao Long Vương đại nhân vẫn luôn đứng sau làm nền cho Tôn Minh Châu, Trần Tam Bảo không muốn tìm hiểu thêm nữa, lão có một suy đoán mơ hồ từ tận đáy lòng, nhưng lão vội vàng nén ép suy đoán đó xuống. Lão không được nghĩ, càng nghĩ sẽ lại càng thấy mình đã điên cuồng gây nghiệt như thế nào.

“Bọn họ vừa vào thôn là ông đã quăng ngay một cái đầu dê sống xuống sông, ta biết cả đấy.” Tôn Minh Châu nói, chỉ cần có sinh vật gì rơi vào trong nước, nhất định Chiêu Giang có thể phát hiện ra ngay.

Kể từ tối hôm đó, trưởng thôn Trần Tam Bảo như thay da đổi thịt, người nhà của lão cũng nhận ra. Một trưởng thôn vốn không lợi không làm, nay lại chủ động đi giúp đỡ cho dân chúng trong thôn, giúp người ta trồng trọt, giúp người ta nấu nước, nghiêm túc phụ người ta làm mấy việc cực nhọc, bẩn thỉu, mỗi ngày về đến nhà đều đau lưng nhức mỏi.

Con trưởng của lão không nhìn nổi nữa, hắn hỏi lão: “Cha, người làm sao thế? Mệt đến mức này rồi, người mau về nhà nghỉ ngơi đi.”

Trưởng thôn lạnh lùng đẩy tay con trai ra: “Con thì biết cái gì chứ! Hôm nay cha phải làm thêm hai việc thiện nữa, hai việc nữa đó!” Trần Tam Bảo nhìn mặt trời đang dần lặn xuống, lão thấy ông lão khập khiễng kéo củi lửa ở phía đằng xa, lão hô: “Vương Nhị Trụ, ông từ từ thôi, để ta đến phụ ông vác củi.”

Lúc còn trẻ, Vương Nhị Trụ bị ngã từ trên núi xuống nên bị gãy chân, ông ấy đã ở cả đời ở thôn Tham Thủy, cho tới nay chưa từng thấy trưởng thôn nhiệt tình như thế bao giờ.

“Đến đây đến đây, để ta phụ ông vác.” Nếu không biết tuổi của Trần Tam Bảo, nhìn lão vung tay vác củi lên vai, từ đằng xa nhìn lại chẳng khác nào một thiếu niên khỏe mạnh cả!

Người nhà họ Trần mê tín, bọn họ cũng từng nghi ngờ liệu có khi nào Trần Tam Bảo trúng tà rồi không, nhưng độ tiếp nhận của dân thôn rất cao, họ không quan tâm lão có trúng tà hay không trúng tà, trưởng thôn của bây giờ cứ như khác trưởng thôn của ngày trước một trời một vực, tốt hơn trước nhiều rồi.

Xây nhà ven sông đâu phải chuyện ngày một ngày hai là xong đâu, Tôn Minh Châu đến tiệm vải lấy quần áo cho mình và Chiêu Giang, sẵn tiện hỏi chủ tiệm vải xem ở Thanh Châu có thợ nào tay nghề tốt tốt không.

Chủ tiệm vải nghe nói hai người định xây nhà ở Thanh Châu thì càng nhiệt tình hơn, cố gắng giữ mối.

Theo chỉ dẫn của chủ tiệm vải, Tôn Minh Châu tìm được một thợ thủ công, bờ sông này có thể tính là đất tư nhân, sau khi bàn giao cho thợ thủ công xong, Tôn Minh Châu đi đến tìm người bảo vệ cả nhà Chúc Liên Sinh, nàng đã thông báo với Trần Tam Bảo, ông ta không thể tìm tung tích cả nhà Chúc Liên Sinh được nữa vì Chúc Liên Sinh đang làm việc cho Long Vương rồi.



Với tư cách là một người giám sát công việc, Tôn Minh Châu không hề keo kiệt chút nào.

Chúc Liên Sinh không dám nhận vàng từ Tôn Minh Châu, Tôn Minh Châu cũng đã thay nàng ta giải quyết những phiền muộn trong nhà rồi, sao nàng ta còn muốn lấy tiền của Tôn Minh Châu được cơ chứ.

“Ngươi cứ giữ tiền này đi, nhỡ vật tư không đủ thì sao, tất nhiên là cần bạc để mua rồi, đâu phải lúc nào ta cũng có thể đến đưa bạc cho ngươi đâu.”

Dặn dò Chúc Liên Sinh xong, Tôn Minh Châu và Chiêu Giang đi mua vài thứ rồi dẹp đường hồi phủ, quay về đáy sông.

Nói tiếp, sau khi Chu Vũ dẫn theo người của nha môn đi thắp hương, dân chúng cũng đi thành từng nhóm đến miếu Long Vương cầu phúc; còn có cả những nhóm người giàu có trong thôn vung tiền như rác để mạ vàng cho Long Vương.

Từng luồng khói trắng lượn lờ mà con người chẳng tài nào nhận ra đang theo gió phiêu diêu lẻn xuống đáy sông, bay vào thân thể của Chiêu Giang và Tôn Minh Châu rồi biến mất.

Tôn Minh Châu và Chiêu Giang cùng quay về Long Cung, dọc đường, hai người vừa đi vừa nghỉ ngơi, nguyên nhân là vì dưới đáy sông đầy rẫy đồ cúng tế, nào heo, nào ngựa, nào dê, nào bò, nào hoa, nào quả, rồi thì rượu ngon, rồi thì đá quý, đáy sống chỉ cần có chỗ trống là lại có thêm đồ cùng tế.

Tôn Minh Châu ngồi trong đại khí cầu chỉ bảo Chiêu Giang đi tới đâu nhặt tới đó, đại khí cầu đầy đến nơi rồi mà vẫn còn chưa nhặt hết.

Một người một rồng về Long Cung một chuyến, sau đó lại ra ngoài thêm ba chuyến nữa mới nhặt hết về được.

Bánh ngọt được cúng tế ngâm dưới nước vài ngày, tuy quá mềm quá nhuyễn, con người chẳng ăn được nữa, nhưng Chiêu Giang không hề chê, còn cầm lấy bỏ vào miệng.

Tôn Minh Châu vội cản hắn lại: “Khoan hẵng ăn, để ta đi hâm nóng lại đã.”

Tôn Minh Châu bỏ bánh ngọt vào trong nồi, nấu thành một nồi canh ngọt luôn, nhìn bề ngoài thôi nàng cũng chẳng muốn ăn. Nhưng Chiêu Giang lại rất vui vẻ mà ăn, ây da! Khò khè một loáng đã nuốt sạch một nồi rồi kìa.

Qua quýt nhặt đồ cúng tế về, bây giờ thịt cũng xếp thành một núi nhỏ.

“Chiêu Giang, chúng ta nướng thịt đi.”

Đặt một tấm sắt ở giữa mảnh đất trống trong Long Cung, có lẽ là do nhiệt độ nước dưới Long Cung không quá cao, thịt bị ngâm đến hơi trắng nhưng không hề có dấu hiệu thối rữa.

Mỡ heo rất dày, chẳng cần phải quét thêm dầu lên tấm sắt, chỉ cần cắt cái chân sau của heo ra thành vài miếng nhỏ, bỏ lên tấm sắt nướng nghe âm thanh “xèo xèo”.

Chiêu Giang để lộ cái đuôi và sừng ra, cái đuôi to dài cuốn lấy eo Minh Châu, vuốt vuốt ve ve, móng vuốt cũng chẳng nhàn rỗi gì, hắn dùng móng vuốt giúp Tôn Minh Châu xé thịt.

Dựa vào sức ăn của Chiêu Giang, núi thịt này ăn vài bữa cơm là hết, chuyện nhỏ thôi.

Chiêu Giang ăn thịt nướng không cần nước chấm, cứ chín là chấm xíu đường rồi nhét vào miệng luôn. Ăn còn nhanh hơn cả nướng.

Về sau, Tôn Minh Châu nướng mệt nướng mỏi rồi, thế là nàng ngồi trong lòng Chiêu Giang, bảo hắn tự nướng, nàng ôm một cái chân gà nướng siêu to, rắc muối lên rồi từ từ gặm lấy, Chiêu Giang ăn một miếng thịt non, lại đút nàng một miếng, một bữa cơm mà ăn đến tận trưa.

Dùng bữa xong, hai người đi tắm, Tôn Minh Châu nằm trong phòng ngủ chính ở Long Cung, nói chuyện phiếm với Chiêu Giang một chút.

“Chiêu Giang thích lên bờ chơi hả?”

Chiêu Giang liếm liếm mặt nàng, dùng móng vuốt to lớn của mình khẽ xoa nắn tay nàng, yết hầu cũng khò khè trầm thấp: “Thích Vạn Vị Trai.”

“Lần sau đến nữa nhé.” Chân giò ở Vạn Vị Trai vị không tệ.

Chiêu Giang mở to hai mắt nhìn nàng: “Vẫn muốn đến, phải đi chuẩn bị giá y và sính lễ cho Minh Châu.”

Tôn Minh Châu hơi ngừng lại, nàng cười cười đùa một câu: “Chuyện đấy không vội đâu mà.”

Chiêu Giang: “Vội.”

Tôn Minh Châu: “…”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook