Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện
Chương 48: Thái Tử Vào Thôn
Bán Lâu Yên Sa
17/11/2022
Ngày hôm đó, Tôn Minh Châu đang tập pilates trên sạp dài trong thư phòng ở điện chính, Chiêu Giang thì đang ở bên cạnh cầm bút luyện thư pháp, đột nhiên hắn dừng lại, mực ở đầu bút liền loang ra trên mặt giấy trắng như nở một bông hoa.
“Minh Châu.” Hắn ta liền gọi.
Tôn Minh Châu đang làm bài tập Plank, quay đầu lại nhìn hắn: “Sao thế?”
Sắc mặt của Chiêu Giang lộ vẻ nghi hoặc, nói: “Hình như ta nghe thấy có người nói chuyện.”
Tôn Minh Châu cau mày lại, ở dưới cái đáy sông này chỉ có nàng và Chiêu Giang, làm gì còn ai khác? Nghĩ đến có thể là thứ gì đó không phải là người thì nàng liền đổ ập xuống, vội vàng lồm cồm bò dậy, chạy đến bên cạnh Chiêu Giang.
“Ta không nghe thấy gì hết.”
Chiêu Giang liền ôm lấy nàng đặt lên đùi, đầu ngón tay chỉ vào đầu mình: “Tiếng nói chuyện ở trong này.”
Nhìn thấy động tác của Chiêu Giang, Tôn Minh Châu cũng không còn thấy sợ nữa, hai tay liên đưa lên sờ đầu hắn: “Trong đầu đang nói cái gì thế?” Là trong tiềm thức đang tưởng tượng ra gì chăng?
Con ngươi dựng thẳng của Chiêu Giang giãn ra rất to, giống như là đang chăm chú lắng nghe âm thanh trong đầu mình vậy, hắn nói: “Xin Long Vương gia phù hộ cho con được đỗ đầu bảng… Xin Long Vương đại nhân phù hộ cho con dâu con được mẹ con bình an…”
Tôn Minh Châu nghe thấy vậy, lẽ nào đây là lời nguyện cầu của bách tính?
“Chiêu Giang, chàng có biết được người nói những lời nói này là ai không?”
Chiêu Giang im lặng suy nghĩ, khi hắn nghĩ đến lời cầu nguyện đầu tiên thì trong đầu liền xuất hiện hình ảnh của một nam tử mặc bộ đồ trường bào màu xanh lam đang ngồi dựa bàn cắm cúi đọc sách, nghĩ đến lời nguyện cầu thứ hai thì liền biến thành một vị phu nhân đã lớn tuổi trong miếu Long Vương thắp hương cầu xin.
“Ta có thể nhìn thấy.”
Tôn Châu Minh chậc chậc tỏ ra ngạc nhiên: “Đi thôi, chúng ta đi lên bờ một chuyến xem sao.”
Trăm ngàn tiếng nói cầu xin tràn ngập trong đầu, Chiêu Giang không còn muốn nghe thấy nữa thì những âm thanh đó cũng tự động biến mất ở trong đầu.
Tôn Minh Châu cùng với Chiêu Giang tìm đến thư sinh đã cầu nguyện trước, giúp đỡ hắn ta đỗ đầu bảng là điều không thể được, nàng cũng không có sách hướng dẫn thi thời cổ đại, nhưng mà cổ vũ về mặt tâm linh thì nàng vẫn có thể giúp đỡ được chút gì đó.
Thấy rằng người đời đều tưởng chữ viết của nàng là của Long Vương, nàng liền cầm bút viết một bức thư cổ vũ rồi nói Chiêu Giang in dấu móng của hắn lên, cục thịt trong lòng bàn tay ấn dấu nhìn rất đáng yêu.
Lý tú tài vốn mê tín, ngày hôm nay cũng vẫn mê tín, mỗi ngày đúng giờ đúng nơi trong nhà đều thắp hương cho Long Vương, kết quả là ngày hôm nay vừa thắp hương xong thì từ bên ngoài cửa sổ bay vào một trang giấy, Lý tú tài bất giác đưa tay ra đón lấy, khi đọc nội dung trên đó, tim của Lý tú tài suýt chút nữa là muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, vội vàng chạy ra khỏi nhà nhưng Long Vương gia đã không còn ở đó nữa.
Tôn Minh Châu và Chiêu Giang trốn ở trên cây, nhìn vị tú tài đang “phát điên” trong sân, Tôn Minh Châu vừa cười vừa nói: “Chiêu Giang, hắn ta mà có thể đỗ đầu bảng thì chúng ta đến tặng hắn một phần quà để chúc mừng nhé.”
Chiêu Giang tuy rằng không thể hiểu được người ở trong nhà này tại sao lại vui mừng đến như vậy, nhưng những thứ tình cảm mà Minh Châu nói tới thì hình như hắn cũng có thể cảm nhận được chút gì đó.
Quan chức của quan phủ ở nhân gian cũng như bách tính đều thắp hương rất cung kính, đây đều là những công đức lớn ở chốn nhân gian này, công đức phúc lộc tích lũy nhiều rồi thì Tiểu Long Vương cũng có được cơ duyên lúc nào mà không biết, không còn chỉ là một thần thú bình thường nữa.
Tôn Minh Châu cũng có thêm một sở thích khác nữa, lắng nghe những lời cầu xin của những tín đồ mà Chiêu Giang nói lại, ngẫu nhiên chọn lấy một vài người rồi đi hoàn thành việc đó, giống như là chơi trò hoàn thành nhiệm vụ vậy.
Dần dần, Tôn Minh Châu phát hiện ra Chiêu Giang cũng có một vài biến đổi, rõ rệt nhất là lông tóc trên đầu hắn ta mọc dài ra, lông tóc gần nửa năm trời không có chút thay đổi gì thì đột nhiên bắt đầu mọc dài ra rất nhanh chóng, cứ như là dùng dung dịch Vương mọc tóc X vậy, đoang đoang đoang mọc ra…
“Chiêu Giang, chàng ăn vụng cái gì rồi phải không?” Tôn Minh Châu không yên tâm hỏi lại, Chiêu Giang thỉnh thoảng vẫn ăn vụng đồ ngọt.
Chiêu Giang lắc đầu: “Không có.”
Lại hai ngày trôi qua, hai bên đầu của Chiêu Giang mọc ra hai cục thịt tròn, Tôn Minh Châu ôm lấy cái đầu to của hắn nhìn bên trái rồi lại nhìn bên phải, bản thân Chiêu Giang cũng không hề tỏ ra lo sợ, lại còn có tâm trạng rúc vào lòng nàng nữa.
“Chiêu Giang à, chàng có phải là đang tiến hóa không thế?” Tôn Minh Châu túm lấy cái đầu to của hắn lôi ra, nghi hoặc hỏi.
Đôi mắt to của Chiêu Giang cũng trở nên lanh lợi hơn nhiều, đồng tử dựng thẳng như dán vào gương mặt của Tôn Minh Châu, âm thanh trong cuống họng như bị rặn ra vậy: “Không biết.”
Hai cục thịt tròn hai bên đầu càng ngày càng to ra, dần dần biến thành hai cái tai, Tôn Minh Châu kinh ngạc nói vào bên tai của Chiêu Giang: “Có nghe thấy không?”
Chiêu Giang gật đầu.
Tôn Minh Châu lại ngẩng đầu lên áp vào sừng của hắn ta nói: “Có nghe thấy không?”
Chiêu Giang lại gật đầu.
… Hay lắm, Chiêu Giang sau khi có được hai cơ quan để hô hấp, giờ thì lại có thêm được cơ quan thính giác.
Cho đến khi Chiêu Giang mọc ra được lông mày, sau khi các vảy trên mặt nhỏ đi thì Tôn Minh Châu hiểu ra, đây là tiến hóa theo bức tượng tạc ở trong miếu Long Vương. Bản thân Chiêu Giang cũng không hiểu tại sao lại trở thành thế này, nhưng mà không thể không nói là sau khi tiến hóa xong, Chiêu Giang cũng giống như bức tượng đó, có chút cảm giác giống như tiên quân vậy.
Tuy rằng vị tiên quân này thời gian gần đây luôn thích thò vuốt luồn vào dưới áo của nàng, nàng trừng mắt lên, Chiêu Giang liền chớp chớp đôi mắt to đùng không động đậy nữa.
Lại còn tỏ ra ngây thơ? Ngây thơ cũng không được đâu!
Đồng thời lúc này, danh vọng của Long Vương trong lòng bách tính càng ngày càng cao, mọi người đều truyền tai nhau, có chuyện gì đến thắp hương cho Long Vương thì đều rất linh nghiệm.
Đi đến miếu Long Vương hoặc là trong nhà cúng bài vị của Long Vương đều được, Long Vương có thể quản cả việc thăng quan, học vấn, chỉ còn thiếu mỗi… Tùm lum tùm la, mỗi ngành nghề đều có thể can thiệp một chút.
Cho đến một ngày Chiêu Giang lặp lại lời nguyện của một người: “Cầu xin Long Vương đại nhân cho con một đứa con.”
Tôn Minh Châu: “…”
Nghiệp vụ của Long Vương cũng không có cái này mà, lẽ ra ngươi phải đi thắp hương cho Quan âm tống tử chứ.
Tôn Minh Châu đưa Chiêu Giang cùng đi mua một bức tượng Quan âm tống tử rồi mang đến cho tín nữ đó, cũng trùng hợp, tháng thứ hai sau khi nữ nhân đó nhận được Quan âm tống tử thì đã mang thai.
Tôn Minh Châu cứng lưỡi, lẽ nào là Quan âm nương nương hiển linh rồi, nghĩ rằng đều là đồng nghiệp nên tiện tay giúp đỡ?
Tin đồn đến miếu Long Vương cầu tự thành công cũng vì thế mà được lan truyền ra càng rộng hơn, Tôn Minh Châu nghĩ, hay là mua sỉ một trăm bức tượng Quan âm tống tử cho xong.
Lại gần nửa tháng nữa trôi qua, đến một ngày, Tôn Minh Châu đang ở trong nhà kho lựa chọn vòng đeo tay bằng vàng thì tai của Chiêu Giang động đậy, nói: “Minh Châu, có vật sống rơi xuống sông rồi.”
Hai mắt của Tôn Minh Châu sáng rực lên: “Có thể là dê đấy, mau đi vớt về đây.”
Chiêu Giang lao ra khỏi bức tường nước, một lúc sau lôi về một con dê, con dê đã ngắc ngoải nằm bò ở trên đất.
“Ăn bữa thịt dê nướng nguyên con trước rồi chúng ta lại lên bờ một chuyến.”
Sau khi ăn một bữa thịt dê nướng nguyên con ngon lành, lại còn dùng thịt dê và cá hầm một nồi canh cá dê thơm ngon, Tôn Minh Châu mới cùng với Chiêu Giang lên bờ.
Trên bờ đang là lúc hoàng hôn, một người một rồng đi đến nhà của Trần Tam Bảo trước, nghe ngóng được nơi mà đám người của thái tử sẽ dừng chân.
Tôn Minh Châu đưa Chiêu Giang lén lút đến nhìn ngó một lát, thái tử giống như những gì trong sách miêu tả, gương mặt thư sinh trắng trẻo thanh tú, thân hình gầy gò.
Quay lại nhìn Chiêu Giang với cơ bắp cuồn cuộn, Tôn Minh Châu gật đầu, vẫn là thân hình của Long Vương nhà mình đẹp hơn.
Căn nhà ở bên sông đã hoàn công, đêm hôm nay một người một rồng ở lại trên bờ qua đêm, Tôn Minh Châu khoanh chân ngồi trên giường giảng giải phương án của ngày mai cho Chiêu Giang nghe.
Tiểu thái tử đến đây một chuyến, nàng nhất định phải cho hắn ta một chút tín ngưỡng mới được, tu tiên gì chứ, tin Long Vương đi làm thủy lợi thôi.
Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi thoát được kiếp nạn “bị dìm sông”, đám người thái tử rời khỏi thôn Thám Thủy, thôn trưởng thôn Thám Thủy là một ông lão rất nhiệt tình, tiễn bọn họ ra đến tận đầu thôn.
Trần Tam Bảo tuy rằng không hề biết thân phận của bọn họ, nhưng mà bọn họ là người mà Long Vương đã căn dặn, lão nhất định phải tiếp đãi tận tình.
Tôn Minh Châu và Chiêu Giang sớm đã đến miếu Long Vương chuẩn bị rồi, từ thôn đến Thanh Châu thì trên đường đi nhất định sẽ phải ngang qua ngôi miếu này, tối ngày hôm qua Trần Tam Bảo nói như thế, đám người thái tử vốn là tín đồ muốn tu luyện thành tiên thì nhất định sẽ đến đây cúng bái.
Đám người thái tử trên đường đến đây thì cũng đã nghe được rất nhiều câu chuyện truyền kỳ về Long Vương ở đây, trời giáng mưa xuân, Long Vương ban cá, trừng trị kẻ gian ác. Đám người của thái tử vốn cũng là người tu tiên, đối với những chuyện như thế này thì tin tưởng không chút nghi ngờ, nếu như Long Vương Chiêu Giang linh nghiệm đến như thế thì nhất định thì sẽ phải đi thắp hương.
Đợi thái tử vào đến trong điện, Tôn Minh Châu liền đẩy Chiêu Giang không có chút năng khiếu biểu diễn gì ra.
Đám người thái tử vừa thắp hương xong thì trên đỉnh đầu liền vang lên giọng nói trầm đục của một người đàn ông: “Trên người ngươi có ánh hào quang của kim long, lẽ nào người là thái tử của hoàng tộc?” Chiêu Giang quả thật là có nhìn thấy hình ảnh kim long trên thân thể của con người đứng trước mặt này, ánh hào quang đó chọi lọi nóng bỏng như là dung nham, hơi nóng bốc lên nghi ngút.
Thái tử kinh ngạc ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Chiêu Giang đứng ở trước bức tượng tạc, dung mạo hắn giống y hệt với bức tượng ở sau lưng.
“Người lẽ nào lại là Long Vương?”
Chiêu Giang nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái, chỉ vào bức tượng: “Ngươi nhìn không ra sao?”
Tôn Minh Châu: “…” Sai từ rồi, phải là “Chính là bổn vương ta.”
Thái tử: “…” Phản ứng của Long Vương có chút ngoài dự liệu của hắn ta.
“Bái kiến Long Vương.” Thái tử liền cúi đầu hành lễ, rồi sau đó đứng thẳng người dậy, nói: “Sam Tịnh sớm đã nghe đến các sự tích của Long Vương đại nhân ngài, đi ngang qua miếu Long Vương này nên đặc biệt đến đây thắp nén hương cho ngài.” Thái tử tên là Triệu Ngộ, tự là Sam Tịnh.
Chiêu Giang xua xua tay: “Có một số chuyện không phải là thật.” Giống như là mấy chuyện cầu tự gì đó, đều là chủ ý do Minh Châu nghĩ ra.
Tôn Minh Châu: … Tối hôm qua nàng đã nói với hắn là cố gắng nói càng ngắn gọn càng tốt, không được nói quá nhiều, kết quả thì sao? Chiêu Giang nói quả thật là rất ngắn gọn…
Thái tử không hề ngờ là Long Vương lại là vị thần linh không hề tỏ vẻ như thế.
“Thân là người của hoàng gia, ta cảm tạ lòng từ bi của Long Vương đại nhân, ban tặng cho bách tính một trận mưa xuân.”
Chiêu Giang không nói gì, chủ yếu là chuyện điều hòa mưa gió mà nói ra thì rất phức tạp, lần đầu tiên hắn rải mưa vẫn chưa được thành thạo, lại còn giáng cả bao nhiêu cá như thế, vậy nên hắn quyết định ngậm chặt miệng không nói gì.
Nhưng trong mắt của thái tử thì đây lại là sự cao thâm của thần linh, không tham lam công đức, không cần ca ngợi.
Thái tử lại cúi người hành lễ một lần nữa, nghĩ đến điều vẫn luôn suy nghĩ trong lòng, liền lấy can đảm hỏi: “Xin hỏi Long Vương đại nhân, Sam Tịnh vẫn luôn tìm kiếm cách để tu thành tiên nhân, xin hỏi làm thế nào để có thể thành chính quả?”
Chiêu Giang nhớ đến lời mà Tôn Minh Châu dặn dò, cuối cùng cũng bắt đầu đọc theo lời thoại: “Đạo mà ngươi tu không giống với những người khác, ngươi phải tu theo đạo muôn dân.”
Thái tử nghi hoặc: “Đạo muôn dân?”
Chiêu Giang tiếp tục đọc thuộc lòng: “Thân là thái tử, trên người ngươi gánh vác thiên hạ bách tính…” Chiêu Giang quên từ rồi.
Tôn Minh Châu: “…”
Chiêu Giang nghĩ một lúc, tự mình tổng kết lại một cách đại khái những lời nói của Tôn Minh Châu: “Không cứu vớt muôn dân, làm sao mà có thể đắc đạo.”
Thái tử nhìn Chiêu Giang, trong đầu bắt đầu tự tưởng tượng một cách điên cuồng, đột nhiên liên hiểu ra, theo như lời của Long Vương nói thì thiên hạ muôn dân đều là nghiệp chướng của hắn ta, kể cả hắn ta có tu đạo nhiều năm nhưng trong lòng vẫn luôn lo lắng cho bách tính, cứ kẻ tám lạng người nửa cân như thế, đến tấm lòng tu luyện cũng không được như người khác, như vậy sao có thể thành chính quả được.
Thái tử liền cung kính hành một đại lễ với Chiêu Giang, kích động nói: “Cảm tạ Long Vương, Sam Tịnh đã hiểu rồi.”
Chiêu Giang: Hắn ta sao mà có thể hiểu được vậy? Ta đã quên mất lời thoại rồi mà.
Tôn Minh Châu: “…” Hai người bọn họ đều cầm không cùng một bộ kịch bản, có thể làm ra được kết quả như thế này đã là không dễ dàng gì rồi.
Còn về thái tử sẽ quyết định tiếp tục tu tiên hay là quay về thừa kế ngai vàng thì không còn liên quan gì đến bọn họ nữa, những gì nàng có thể làm thì cũng chỉ có vậy thôi.
Đưa mắt nhìn thái tử đưa đám người của hắn ta đã dần dần đi xa, Tôn Minh Châu từ sau bức tượng Long Vương đi ra, nàng đột nhiên nhớ ra, thái tử đi như thế này thì Chúc Liên Sinh vẫn có thể gặp được hắn ta không?
Nhớ ra Chúc Liên Sinh trong nguyên tác còn được phong làm mỹ nhân, cùng với một đám nữ nhân chia sẻ đơn “xe”… Theo như Tôn Minh Châu thấy thì thà không gặp còn hơn.
Còn về Chiêu Giang đã quên lời thoại thì… Tôn Minh Châu cũng không miễn cưỡng, nàng chỉ là làm theo nội dung trong tiểu thuyết, muốn chỉ bảo đôi chút cho thái tử mà thôi, còn có thành công hay không thì đều phải nghe theo ý trời.
Chiêu Giang quên lời thoại thì từ phía sau dè dặt ôm lấy nàng: “Minh Châu?”
Tôn Minh Châu vỗ vỗ vào cái móng to lớn của hắn, cười nói: “Đi thôi, đến Vạn Vị Trai ăn cơm.”
“Minh Châu.” Hắn ta liền gọi.
Tôn Minh Châu đang làm bài tập Plank, quay đầu lại nhìn hắn: “Sao thế?”
Sắc mặt của Chiêu Giang lộ vẻ nghi hoặc, nói: “Hình như ta nghe thấy có người nói chuyện.”
Tôn Minh Châu cau mày lại, ở dưới cái đáy sông này chỉ có nàng và Chiêu Giang, làm gì còn ai khác? Nghĩ đến có thể là thứ gì đó không phải là người thì nàng liền đổ ập xuống, vội vàng lồm cồm bò dậy, chạy đến bên cạnh Chiêu Giang.
“Ta không nghe thấy gì hết.”
Chiêu Giang liền ôm lấy nàng đặt lên đùi, đầu ngón tay chỉ vào đầu mình: “Tiếng nói chuyện ở trong này.”
Nhìn thấy động tác của Chiêu Giang, Tôn Minh Châu cũng không còn thấy sợ nữa, hai tay liên đưa lên sờ đầu hắn: “Trong đầu đang nói cái gì thế?” Là trong tiềm thức đang tưởng tượng ra gì chăng?
Con ngươi dựng thẳng của Chiêu Giang giãn ra rất to, giống như là đang chăm chú lắng nghe âm thanh trong đầu mình vậy, hắn nói: “Xin Long Vương gia phù hộ cho con được đỗ đầu bảng… Xin Long Vương đại nhân phù hộ cho con dâu con được mẹ con bình an…”
Tôn Minh Châu nghe thấy vậy, lẽ nào đây là lời nguyện cầu của bách tính?
“Chiêu Giang, chàng có biết được người nói những lời nói này là ai không?”
Chiêu Giang im lặng suy nghĩ, khi hắn nghĩ đến lời cầu nguyện đầu tiên thì trong đầu liền xuất hiện hình ảnh của một nam tử mặc bộ đồ trường bào màu xanh lam đang ngồi dựa bàn cắm cúi đọc sách, nghĩ đến lời nguyện cầu thứ hai thì liền biến thành một vị phu nhân đã lớn tuổi trong miếu Long Vương thắp hương cầu xin.
“Ta có thể nhìn thấy.”
Tôn Châu Minh chậc chậc tỏ ra ngạc nhiên: “Đi thôi, chúng ta đi lên bờ một chuyến xem sao.”
Trăm ngàn tiếng nói cầu xin tràn ngập trong đầu, Chiêu Giang không còn muốn nghe thấy nữa thì những âm thanh đó cũng tự động biến mất ở trong đầu.
Tôn Minh Châu cùng với Chiêu Giang tìm đến thư sinh đã cầu nguyện trước, giúp đỡ hắn ta đỗ đầu bảng là điều không thể được, nàng cũng không có sách hướng dẫn thi thời cổ đại, nhưng mà cổ vũ về mặt tâm linh thì nàng vẫn có thể giúp đỡ được chút gì đó.
Thấy rằng người đời đều tưởng chữ viết của nàng là của Long Vương, nàng liền cầm bút viết một bức thư cổ vũ rồi nói Chiêu Giang in dấu móng của hắn lên, cục thịt trong lòng bàn tay ấn dấu nhìn rất đáng yêu.
Lý tú tài vốn mê tín, ngày hôm nay cũng vẫn mê tín, mỗi ngày đúng giờ đúng nơi trong nhà đều thắp hương cho Long Vương, kết quả là ngày hôm nay vừa thắp hương xong thì từ bên ngoài cửa sổ bay vào một trang giấy, Lý tú tài bất giác đưa tay ra đón lấy, khi đọc nội dung trên đó, tim của Lý tú tài suýt chút nữa là muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, vội vàng chạy ra khỏi nhà nhưng Long Vương gia đã không còn ở đó nữa.
Tôn Minh Châu và Chiêu Giang trốn ở trên cây, nhìn vị tú tài đang “phát điên” trong sân, Tôn Minh Châu vừa cười vừa nói: “Chiêu Giang, hắn ta mà có thể đỗ đầu bảng thì chúng ta đến tặng hắn một phần quà để chúc mừng nhé.”
Chiêu Giang tuy rằng không thể hiểu được người ở trong nhà này tại sao lại vui mừng đến như vậy, nhưng những thứ tình cảm mà Minh Châu nói tới thì hình như hắn cũng có thể cảm nhận được chút gì đó.
Quan chức của quan phủ ở nhân gian cũng như bách tính đều thắp hương rất cung kính, đây đều là những công đức lớn ở chốn nhân gian này, công đức phúc lộc tích lũy nhiều rồi thì Tiểu Long Vương cũng có được cơ duyên lúc nào mà không biết, không còn chỉ là một thần thú bình thường nữa.
Tôn Minh Châu cũng có thêm một sở thích khác nữa, lắng nghe những lời cầu xin của những tín đồ mà Chiêu Giang nói lại, ngẫu nhiên chọn lấy một vài người rồi đi hoàn thành việc đó, giống như là chơi trò hoàn thành nhiệm vụ vậy.
Dần dần, Tôn Minh Châu phát hiện ra Chiêu Giang cũng có một vài biến đổi, rõ rệt nhất là lông tóc trên đầu hắn ta mọc dài ra, lông tóc gần nửa năm trời không có chút thay đổi gì thì đột nhiên bắt đầu mọc dài ra rất nhanh chóng, cứ như là dùng dung dịch Vương mọc tóc X vậy, đoang đoang đoang mọc ra…
“Chiêu Giang, chàng ăn vụng cái gì rồi phải không?” Tôn Minh Châu không yên tâm hỏi lại, Chiêu Giang thỉnh thoảng vẫn ăn vụng đồ ngọt.
Chiêu Giang lắc đầu: “Không có.”
Lại hai ngày trôi qua, hai bên đầu của Chiêu Giang mọc ra hai cục thịt tròn, Tôn Minh Châu ôm lấy cái đầu to của hắn nhìn bên trái rồi lại nhìn bên phải, bản thân Chiêu Giang cũng không hề tỏ ra lo sợ, lại còn có tâm trạng rúc vào lòng nàng nữa.
“Chiêu Giang à, chàng có phải là đang tiến hóa không thế?” Tôn Minh Châu túm lấy cái đầu to của hắn lôi ra, nghi hoặc hỏi.
Đôi mắt to của Chiêu Giang cũng trở nên lanh lợi hơn nhiều, đồng tử dựng thẳng như dán vào gương mặt của Tôn Minh Châu, âm thanh trong cuống họng như bị rặn ra vậy: “Không biết.”
Hai cục thịt tròn hai bên đầu càng ngày càng to ra, dần dần biến thành hai cái tai, Tôn Minh Châu kinh ngạc nói vào bên tai của Chiêu Giang: “Có nghe thấy không?”
Chiêu Giang gật đầu.
Tôn Minh Châu lại ngẩng đầu lên áp vào sừng của hắn ta nói: “Có nghe thấy không?”
Chiêu Giang lại gật đầu.
… Hay lắm, Chiêu Giang sau khi có được hai cơ quan để hô hấp, giờ thì lại có thêm được cơ quan thính giác.
Cho đến khi Chiêu Giang mọc ra được lông mày, sau khi các vảy trên mặt nhỏ đi thì Tôn Minh Châu hiểu ra, đây là tiến hóa theo bức tượng tạc ở trong miếu Long Vương. Bản thân Chiêu Giang cũng không hiểu tại sao lại trở thành thế này, nhưng mà không thể không nói là sau khi tiến hóa xong, Chiêu Giang cũng giống như bức tượng đó, có chút cảm giác giống như tiên quân vậy.
Tuy rằng vị tiên quân này thời gian gần đây luôn thích thò vuốt luồn vào dưới áo của nàng, nàng trừng mắt lên, Chiêu Giang liền chớp chớp đôi mắt to đùng không động đậy nữa.
Lại còn tỏ ra ngây thơ? Ngây thơ cũng không được đâu!
Đồng thời lúc này, danh vọng của Long Vương trong lòng bách tính càng ngày càng cao, mọi người đều truyền tai nhau, có chuyện gì đến thắp hương cho Long Vương thì đều rất linh nghiệm.
Đi đến miếu Long Vương hoặc là trong nhà cúng bài vị của Long Vương đều được, Long Vương có thể quản cả việc thăng quan, học vấn, chỉ còn thiếu mỗi… Tùm lum tùm la, mỗi ngành nghề đều có thể can thiệp một chút.
Cho đến một ngày Chiêu Giang lặp lại lời nguyện của một người: “Cầu xin Long Vương đại nhân cho con một đứa con.”
Tôn Minh Châu: “…”
Nghiệp vụ của Long Vương cũng không có cái này mà, lẽ ra ngươi phải đi thắp hương cho Quan âm tống tử chứ.
Tôn Minh Châu đưa Chiêu Giang cùng đi mua một bức tượng Quan âm tống tử rồi mang đến cho tín nữ đó, cũng trùng hợp, tháng thứ hai sau khi nữ nhân đó nhận được Quan âm tống tử thì đã mang thai.
Tôn Minh Châu cứng lưỡi, lẽ nào là Quan âm nương nương hiển linh rồi, nghĩ rằng đều là đồng nghiệp nên tiện tay giúp đỡ?
Tin đồn đến miếu Long Vương cầu tự thành công cũng vì thế mà được lan truyền ra càng rộng hơn, Tôn Minh Châu nghĩ, hay là mua sỉ một trăm bức tượng Quan âm tống tử cho xong.
Lại gần nửa tháng nữa trôi qua, đến một ngày, Tôn Minh Châu đang ở trong nhà kho lựa chọn vòng đeo tay bằng vàng thì tai của Chiêu Giang động đậy, nói: “Minh Châu, có vật sống rơi xuống sông rồi.”
Hai mắt của Tôn Minh Châu sáng rực lên: “Có thể là dê đấy, mau đi vớt về đây.”
Chiêu Giang lao ra khỏi bức tường nước, một lúc sau lôi về một con dê, con dê đã ngắc ngoải nằm bò ở trên đất.
“Ăn bữa thịt dê nướng nguyên con trước rồi chúng ta lại lên bờ một chuyến.”
Sau khi ăn một bữa thịt dê nướng nguyên con ngon lành, lại còn dùng thịt dê và cá hầm một nồi canh cá dê thơm ngon, Tôn Minh Châu mới cùng với Chiêu Giang lên bờ.
Trên bờ đang là lúc hoàng hôn, một người một rồng đi đến nhà của Trần Tam Bảo trước, nghe ngóng được nơi mà đám người của thái tử sẽ dừng chân.
Tôn Minh Châu đưa Chiêu Giang lén lút đến nhìn ngó một lát, thái tử giống như những gì trong sách miêu tả, gương mặt thư sinh trắng trẻo thanh tú, thân hình gầy gò.
Quay lại nhìn Chiêu Giang với cơ bắp cuồn cuộn, Tôn Minh Châu gật đầu, vẫn là thân hình của Long Vương nhà mình đẹp hơn.
Căn nhà ở bên sông đã hoàn công, đêm hôm nay một người một rồng ở lại trên bờ qua đêm, Tôn Minh Châu khoanh chân ngồi trên giường giảng giải phương án của ngày mai cho Chiêu Giang nghe.
Tiểu thái tử đến đây một chuyến, nàng nhất định phải cho hắn ta một chút tín ngưỡng mới được, tu tiên gì chứ, tin Long Vương đi làm thủy lợi thôi.
Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi thoát được kiếp nạn “bị dìm sông”, đám người thái tử rời khỏi thôn Thám Thủy, thôn trưởng thôn Thám Thủy là một ông lão rất nhiệt tình, tiễn bọn họ ra đến tận đầu thôn.
Trần Tam Bảo tuy rằng không hề biết thân phận của bọn họ, nhưng mà bọn họ là người mà Long Vương đã căn dặn, lão nhất định phải tiếp đãi tận tình.
Tôn Minh Châu và Chiêu Giang sớm đã đến miếu Long Vương chuẩn bị rồi, từ thôn đến Thanh Châu thì trên đường đi nhất định sẽ phải ngang qua ngôi miếu này, tối ngày hôm qua Trần Tam Bảo nói như thế, đám người thái tử vốn là tín đồ muốn tu luyện thành tiên thì nhất định sẽ đến đây cúng bái.
Đám người thái tử trên đường đến đây thì cũng đã nghe được rất nhiều câu chuyện truyền kỳ về Long Vương ở đây, trời giáng mưa xuân, Long Vương ban cá, trừng trị kẻ gian ác. Đám người của thái tử vốn cũng là người tu tiên, đối với những chuyện như thế này thì tin tưởng không chút nghi ngờ, nếu như Long Vương Chiêu Giang linh nghiệm đến như thế thì nhất định thì sẽ phải đi thắp hương.
Đợi thái tử vào đến trong điện, Tôn Minh Châu liền đẩy Chiêu Giang không có chút năng khiếu biểu diễn gì ra.
Đám người thái tử vừa thắp hương xong thì trên đỉnh đầu liền vang lên giọng nói trầm đục của một người đàn ông: “Trên người ngươi có ánh hào quang của kim long, lẽ nào người là thái tử của hoàng tộc?” Chiêu Giang quả thật là có nhìn thấy hình ảnh kim long trên thân thể của con người đứng trước mặt này, ánh hào quang đó chọi lọi nóng bỏng như là dung nham, hơi nóng bốc lên nghi ngút.
Thái tử kinh ngạc ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Chiêu Giang đứng ở trước bức tượng tạc, dung mạo hắn giống y hệt với bức tượng ở sau lưng.
“Người lẽ nào lại là Long Vương?”
Chiêu Giang nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái, chỉ vào bức tượng: “Ngươi nhìn không ra sao?”
Tôn Minh Châu: “…” Sai từ rồi, phải là “Chính là bổn vương ta.”
Thái tử: “…” Phản ứng của Long Vương có chút ngoài dự liệu của hắn ta.
“Bái kiến Long Vương.” Thái tử liền cúi đầu hành lễ, rồi sau đó đứng thẳng người dậy, nói: “Sam Tịnh sớm đã nghe đến các sự tích của Long Vương đại nhân ngài, đi ngang qua miếu Long Vương này nên đặc biệt đến đây thắp nén hương cho ngài.” Thái tử tên là Triệu Ngộ, tự là Sam Tịnh.
Chiêu Giang xua xua tay: “Có một số chuyện không phải là thật.” Giống như là mấy chuyện cầu tự gì đó, đều là chủ ý do Minh Châu nghĩ ra.
Tôn Minh Châu: … Tối hôm qua nàng đã nói với hắn là cố gắng nói càng ngắn gọn càng tốt, không được nói quá nhiều, kết quả thì sao? Chiêu Giang nói quả thật là rất ngắn gọn…
Thái tử không hề ngờ là Long Vương lại là vị thần linh không hề tỏ vẻ như thế.
“Thân là người của hoàng gia, ta cảm tạ lòng từ bi của Long Vương đại nhân, ban tặng cho bách tính một trận mưa xuân.”
Chiêu Giang không nói gì, chủ yếu là chuyện điều hòa mưa gió mà nói ra thì rất phức tạp, lần đầu tiên hắn rải mưa vẫn chưa được thành thạo, lại còn giáng cả bao nhiêu cá như thế, vậy nên hắn quyết định ngậm chặt miệng không nói gì.
Nhưng trong mắt của thái tử thì đây lại là sự cao thâm của thần linh, không tham lam công đức, không cần ca ngợi.
Thái tử lại cúi người hành lễ một lần nữa, nghĩ đến điều vẫn luôn suy nghĩ trong lòng, liền lấy can đảm hỏi: “Xin hỏi Long Vương đại nhân, Sam Tịnh vẫn luôn tìm kiếm cách để tu thành tiên nhân, xin hỏi làm thế nào để có thể thành chính quả?”
Chiêu Giang nhớ đến lời mà Tôn Minh Châu dặn dò, cuối cùng cũng bắt đầu đọc theo lời thoại: “Đạo mà ngươi tu không giống với những người khác, ngươi phải tu theo đạo muôn dân.”
Thái tử nghi hoặc: “Đạo muôn dân?”
Chiêu Giang tiếp tục đọc thuộc lòng: “Thân là thái tử, trên người ngươi gánh vác thiên hạ bách tính…” Chiêu Giang quên từ rồi.
Tôn Minh Châu: “…”
Chiêu Giang nghĩ một lúc, tự mình tổng kết lại một cách đại khái những lời nói của Tôn Minh Châu: “Không cứu vớt muôn dân, làm sao mà có thể đắc đạo.”
Thái tử nhìn Chiêu Giang, trong đầu bắt đầu tự tưởng tượng một cách điên cuồng, đột nhiên liên hiểu ra, theo như lời của Long Vương nói thì thiên hạ muôn dân đều là nghiệp chướng của hắn ta, kể cả hắn ta có tu đạo nhiều năm nhưng trong lòng vẫn luôn lo lắng cho bách tính, cứ kẻ tám lạng người nửa cân như thế, đến tấm lòng tu luyện cũng không được như người khác, như vậy sao có thể thành chính quả được.
Thái tử liền cung kính hành một đại lễ với Chiêu Giang, kích động nói: “Cảm tạ Long Vương, Sam Tịnh đã hiểu rồi.”
Chiêu Giang: Hắn ta sao mà có thể hiểu được vậy? Ta đã quên mất lời thoại rồi mà.
Tôn Minh Châu: “…” Hai người bọn họ đều cầm không cùng một bộ kịch bản, có thể làm ra được kết quả như thế này đã là không dễ dàng gì rồi.
Còn về thái tử sẽ quyết định tiếp tục tu tiên hay là quay về thừa kế ngai vàng thì không còn liên quan gì đến bọn họ nữa, những gì nàng có thể làm thì cũng chỉ có vậy thôi.
Đưa mắt nhìn thái tử đưa đám người của hắn ta đã dần dần đi xa, Tôn Minh Châu từ sau bức tượng Long Vương đi ra, nàng đột nhiên nhớ ra, thái tử đi như thế này thì Chúc Liên Sinh vẫn có thể gặp được hắn ta không?
Nhớ ra Chúc Liên Sinh trong nguyên tác còn được phong làm mỹ nhân, cùng với một đám nữ nhân chia sẻ đơn “xe”… Theo như Tôn Minh Châu thấy thì thà không gặp còn hơn.
Còn về Chiêu Giang đã quên lời thoại thì… Tôn Minh Châu cũng không miễn cưỡng, nàng chỉ là làm theo nội dung trong tiểu thuyết, muốn chỉ bảo đôi chút cho thái tử mà thôi, còn có thành công hay không thì đều phải nghe theo ý trời.
Chiêu Giang quên lời thoại thì từ phía sau dè dặt ôm lấy nàng: “Minh Châu?”
Tôn Minh Châu vỗ vỗ vào cái móng to lớn của hắn, cười nói: “Đi thôi, đến Vạn Vị Trai ăn cơm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.