Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện
Chương 15: Mang Em Bay
Bán Lâu Yên Sa
17/11/2022
Khi Tô Mạt Lê còn là người, nếu ăn lẩu ở nhà thì đa số là dùng bếp điện từ hoặc bếp gas du lịch. Thật ra cô vẫn luôn cảm thấy không có cái gì có thể ra vẻ sang chảnh hơn bếp lò than hồng để lửa nhỏ đun lẩu.
Chuẩn bị bếp, đặt nồi uyên ương lên, lại ném một ma pháp hệ lửa vào bếp, lửa trong bếp liền cháy lên như nến điện, chủ yếu là có bầu không khí thôi.
Tô Mạt Lê vô cùng muốn cùng người khác chia sẻ một chút, ngước đầu nhìn một vòng: Một đám ma vật ngoan ngoãn chen chúc lẫn nhau trong nhà gỗ, Hắc Vụ không có đại não... và Chris Fado ngồi trên ghế chờ ăn... Thôi được rồi, tự cô thưởng thức.
Nhanh tay pha hai chén nước chấm, nồi uyên ương có một nửa là canh gà thêm cà chua, nửa kia là nước đỏ cay nồng. Chris Fado không thích ăn cay quá, Tô Mạt Lê để anh ăn nước gà cà chua ngụy lẩu đỏ.
Đầu tiên là múc một bát canh, Tô Mạt Lê dùng thìa đảo nhanh vài lần cho nguội bớt.
Chris Fado không thích ăn đồ nóng quá, thường xuyên bắt Tô Mạt Lê thổi nguội cho mình. Tô Mạt Lê hình thành thói quen, trước khi đưa bát cho anh đều sẽ thổi nguội như cho con ăn cơm vậy.
“Anh uống ít nước canh trước đi, giờ tôi sẽ nhúng thịt một lát.”
(*Trong raw truyện thì đoạn này chị “hoa lài” không còn xưng kính ngữ với anh nhà nữa rồi)
Ma giới không quá chú trọng lễ nghi và xưng hô. Đôi khi đại ma vương Chris Fado sẽ tự xưng là ‘bổn vương’, có khi lại xưng ‘ta’. Đám tùy tùng phụ thuộc bình thường đều gọi ma vương là đại nhân, chỉ có mình Tô Mạt Lê nói một hai câu là quên mất. Dù sao không có ác ma nào sẽ thường xuyên trò chuyện với Chris Fado như Tô Mạt Lê.
Chris Fado cũng không để ý, cầm thìa từ tốn uống canh. Tô Mạt Lê quan sát, thấy anh có vẻ vừa lòng, một thoáng đã uống xong.
“Đưa bát cho tôi.” Tô Mạt Lê lấy bát không trong tay anh, gắp thịt bắp bò, thịt dê và tiết vào bát anh.
Chris Fado chỉ vào bên nồi hồng: “Lấy một miếng trong nồi này.”
“Bên này cay lắm, nếm thử đi đã.” Tô Mạt Lê lại lấy một bát không bên cạnh ra, gắp một miếng thịt bên nồi cay cho anh.
Chris Fado vốn không biết dùng đũa, nhưng lại linh mẫn khéo tay, nhìn qua một lần là học được. Ngón tay trắng nõn thon dài nắm cây đũa gỗ màu đen trông rất thích mắt.
Chris Fado thử nếm một chút, Tô Mạt Lê nhìn chằm chằm anh không chớp mắt. Mặt đại ác ma sầm xuống, ra vẻ không có gì nuốt đồ ăn trong miệng xuống. Sau đó không nhìn bát dính ớt dỏ nữa.
Tô Mạt Lê cười khẽ, không nói thêm gì, chỉ kéo bát có dính canh đỏ về tự ăn.
Tướng ăn của Chris Fado dễ nhìn hơn Tô Mạt Lê nhiều. Tô Mạt Lê cũng buồn bực, ác ma chắc chắn không học lễ nghi phép tắc gì, nhưng mỗi động tác của Chris Fado đều rất ung dung.
Tô Mạt Lê nghĩ sâu xa một hồi, cảm thấy nguyên nhân chủ yếu là Chris Fado lười quá, làm cái gì cũng tản mạn, không nhanh không chậm. Lại thêm thái độ không coi ai ra gì, trông vừa nhàn nhã lại ung dung.
Chris Fado ăn không nhanh, nhưng lượng lại không nhỏ. Tô Mạt Lê thấy anh ăn nhiều thì trong lòng sinh ra cảm giác thỏa mãn.
Không có đầu bếp nào không thích khách hàng ủng hộ mình cả.
Ví như có nhiều đứa trẻ vừa ăn hai miếng đã kêu no, chắc chắn là muốn ăn đánh. Nếu ăn đến ngon lành thì mẹ ruột chắc chắn sẽ hớn hở cười hỏi con ăn no chưa? Ăn thêm bát nữa không?
Ăn xong bữa chiều, Tô Mạt Lê định ngâm mình. Nhưng Đại Ma Vương vẫn chưa định rời đi, ngược lại còn quen thuộc hỏi: “Ngâm mình à?”
Tô Mạt Lê đã làm cho Chris Fado bể tắm cỡ lớn rồi, mà Chris Fado lại chỉ ngâm đúng một lần.
Tô Mạt Lê cũng tỏ vẻ hiểu được. Ngâm người một mình đâu thể nào vui sướng bằng có hai người vừa ăn vừa nói chuyện lại uống một ít chứ? Nhưng Tô Mạt Lê chỉ cảm thấy có chút đáng tiếc. Lúc trước đừng nói Tô Mạt Lê làm bể tắm cho anh rồi, chính anh cũng có cái bể lớn vô cùng, có cái nào không đẹp đâu chứ? Nếu định ngâm mình cùng nhau thật thì lần sau đến bể nhà sếp có được không? Tô Mạt Lê vô cùng muốn hỏi câu này.
Sau khi ngâm mình với Chris Fado nhiều lần như vậy, Tô Mạt Lê có năng lực thích ứng mạnh nên đã vô cùng bình tĩnh rồi.
Cô cảm thấy thái độ của mình đối với lễ nghi nam nữ ngày càng rơi xuống... có lẽ ác ma chính là sinh vật như vậy. Tô Mạt Lê nhủ thầm.
Mãi đến khi hai người ngâm tắm xong, Tô Mạt Lê nói chúc ngủ ngon với đám ma vật nhỏ trong nhà cây, lại mang Hắc Vụ, Độc Nhãn và Bát Quái về phòng... thấy Chris Fado cũng theo vào thì cô đã hoàn toàn ngây ngốc.
Không đúng, sếp ơi, anh tưởng anh là quản lý ký túc xá đấy à? Muốn đi chỗ nào thì đi chỗ ấy chắc?
Chris Fado cũng không hiểu mình nghĩ như thế nào. Anh và Tô Mạt Lê cùng vào tới cung điện, nhìn cô cười ha hả trêu ma vật Độc Nhãn. Độc Nhãn vì e ngại Chris Fado nên chỉ có thể chui trong lòng Tô Mạt Lê. Bát Quái ngồi trên vai cô, dùng móng vuốt cào Độc Nhãn chơi.
Tới tầng hai, nhìn Tô Mạt Lê tha một chuỗi vật nhỏ vào phòng, anh chợt không muốn về tầng ba nơi căn phòng hoa lệ mà trống trơn kia nữa.
Ma xui quỷ khiến thế nào, Đại ác ma lại theo Tô Mạt Lê vào phòng.
Thế này là thế nào? Mình thăng cấp từ đệm nằm thành gối ôm rồi đấy à?
“Đại nhân, đây là phòng tôi.” Tô Mạt Lê cười gượng nhắc nhở.
Chris Fado liếc cô một cái, vẻ mặt ‘Còn cần em nhắc ta à?’ “Đại nhân, phòng ngài ở tầng ba.” Tô Mạt Lê chỉ chỉ đỉnh đầu. “Trên đấy rộng hơn nhiều, còn xa hoa hơn nữa.” Tuy cô chưa từng vào, nhưng có thể tưởng tượng được.
Chris Fado không để ý đến cô nữa, vòng qua cô vào phòng ngủ.
“Haiz...” Tô Mạt Lê thở dài, nhìn Độc Nhãn và Bát Quái trông mong nhìn mình, nói với Hắc Vụ: “Ba đứa mi ra phòng khách ngủ đi.” Nói xong, cô nắm áo choàng lên, đi vào phòng ngủ.
Vừa vào đến phòng ngủ, cánh cửa đã bị một trận gió thổi sập lại. Nếu đúng ra thì lúc này trạng thái tâm lý của Tô Mạt Lê vốn dĩ nên thấy sợ hãi hoặc kinh ngạc mơi đúng. Nhưng giờ phút này cô có vẻ sóng êm gió lặng. Kiểu... Ồ, đến giai đoạn tiếp theo à? Anh nói sớm một chút tôi còn chuẩn bị tư tưởng.
Chris Fado đánh giá bố trí trong phòng ngủ. Tô Mạt Lê không thay đổi nội thất vốn có, chỉ đổi chăn ga gối thành đồ mới của chính cô, cộng thêm nệm Simmons cỡ lớn. Trên đầu giường còn có đèn ngủ hoa đào của thiếu nữ, màn màu xanh lam, rất có hương vị Tô Mạt Lê.
“Em ngủ đi.” Chris Fado hất cằm ra hiệu về phía giường, sau đấy bỏ giày ra ngồi dựa vào tủ đầu giường, ý bảo Tô Mạt Lê có thể ngủ trước.
Tô Mạt Lê tọa đàm tẩy não cả ngày đã mệt lắm rồi, không nói hai lời cởϊ áσ choàng chui vào ổ chăn. Cô thật sự hơi mệt.
Cô nghiêng mình về phía Chris Fado, khẽ nói: “Chúc đại nhân ngủ ngon.” Cô không thích quay lưng về phía anh, sẽ không thấy được động tác của anh. Tóm lại là vẫn lo lắng.
Cô cọ cọ gối đầu, nhắm mắt chìm vào mộng đẹp.
Chris Fado sầm mặt, không biết là đang nhìn Tô Mạt Lê hay chỉ đang nhìn hướng đó thôi.
Cô ấy cứ ngủ như vậy sao?
Chris Fado cảm thấy khó tin. Nếu là ác ma nữ khác gặp lúc này có khi đã sớm bày ra đủ chiêu trò rồi, ai như cô ấy, nhắm mắt lại còn chưa đếm đến một trăm đã khẽ ngáy rồi.
Không phải dị dạng này yêu thầm anh đã lâu sao?
Tô Mạt Lê cũng muốn duy trì tỉnh táo một lúc lắm chứ, đáng tiếc cơn buồn ngủ rất mạnh mẽ, hoàn toàn cường ngạnh hơn cả Đại Ma Vương Chris Fado. Cô vừa đặt đầu xuống gối thì cái gì mà Chris Fado, cái gì mà Đại ác ma đều không bằng Chu Công hết.
Lặng yên nhìn dáng ngủ của Tô Mạt Lê một lúc, Chris Fado hoàn toàn không buồn ngủ, ngược lại còn nghẹn đến mức khó chịu.
Nếu hôm nay Tô Mạt Lê tích cực như các ác ma nữ khác, anh không biết liệu mình có xử lý cô không. Nhưng giờ cô nhắm mắt liền ngủ lại khiến anh càng thêm tức giận.
Đại Ma Vương vui giận thất thường vung mạnh áo choàng trên người, chui vào ổ chăn màu bạc kia.
Tô Mạt Lê đang mông lung ngủ thì cảm thấy cổ mình hơi ngứa, cô muốn gãi một chút lại ngủ tiếp, nhưng cổ tay lại bị giữ chặt, giãy dụa kiểu gì cũng không thoát.
Tô Mạt Lê cau mày hậm hực, vào giấc mơ của tôi mà còn dám khống chế tôi à?
Cô lập tức dùng sức giãy hai tay, mà thứ trói buộc kia cũng ngày càng chặt lại, trước ngực cũng truyền đến cảm giác ướŧ áŧ lạnh lẽo, như có một con rắn đang trườn vậy.
Tô Mạt Lê giật thót bừng tỉnh, trong phòng tối đen, nhưng ánh mắt ác ma đều nhìn rõ trong đêm.
Một Đại ác ma tóc đỏ dùng một tay giữ chặt hai cổ tay của cô, đầu lưỡi thật dài nhẹ nhàng liếʍ ɭáρ ngực cô, hai mắt nhìn chằm chằm mặt cô không rời, không rõ vui giận.
Ờm... xin hỏi ông chủ vô dục vô cầu trong sạch thuần khiết như băng như ngọc nhà tôi đâu rồi? Ở đâu ra súc vật này thế? Tô Mạt Lê vừa tỉnh ngủ còn chưa bắt kịp nhịp, đầu óc mơ hồ.
Hai người giằng co một lúc, cuối cùng Tô Mạt Lê cũng bại trận, thở dài trong lòng. Nói thật, cô cảm thấy không yên lòng.
Đời trước tốt xấu cũng sống hơn ba mươi năm, cái gì nên biết đều biết, còn có kinh nghiệm rồi. Nhưng Chris Fado không giống vậy. Người này vì bản thân mà giữ mình suốt mấy trăm năm, có kinh nghiệm cái con khỉ ấy! Hoàn toàn là tân thủ, xuất hiện vấn đề cũng là khó tránh.
Không biết người này lại phát điên cái gì, nhưng Tô Mạt Lê cảm thấy mình cũng không thiệt. Giá trị nhan sắc của Chris Fado cũng như cánh của anh vậy, phải đứng số một, số hai toàn Ma giới.
Ánh mắt lo lắng của Tô Mạt Lê có vẻ kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến Chris Fado, Nhị Đại Vương kích động đến mức cánh cũng xòe ra, sau đó mạnh mẽ khép lại, ôm chặt Tô Mạt Lê vào lòng rồi bay ra ngoài.
Hử? Tân thủ đừng chơi không trung nha, lật xe đấy! Thấy càng bay càng cao, trong đầu Tô Mạt Lê không tự chủ được bắt đầu tưởng tượng bậy bạ, càng nghĩ càng hết hồn, không nhịn được khuyên can: “Đại nhân, ngài nghe tôi khuyên đi, vạn sự khởi đầu nan, trụ cột vững chắc là quan trọng nhất...” Chưa học đi đã học bay là sẽ chết người... à không, chết ác ma đấy.
Chris Fado lạnh lùng lườm cô một cái, cười khẽ ra tiếng, hai cánh đập mạnh, bay lên một độ cao mà không ác ma nào tới được.
Sự thật chứng minh, Nhị Đại Vương chính là Nhị Đại Vương.
Tô Mạt Lê miễn cưỡng nằm trong ổ chăn, chỗ nào cũng không muốn nhúc nhích. Cô cũng xem như hiểu được rồi. Tuy Chris Fado chưa thực hành bao giờ nhưng lý thuyết vững chắc. Người như vậy mới là cảnh giới cao nhất, xem nhiều cảnh làm người ghê tởm rồi... Nhưng nếu ngày nào đó muốn tự mình vận dụng thì tiện tay liền tới, ngón cái khép với ngón trỏ búng cái choách là có thể nâng lên mọi thứ.
Hơn ba mươi năm làm người bồi thêm mấy chục năm làm ma của Tô Mạt Lê lần đầu cảm giác được cái gọi là mang em bốc đồng mang em bay cao, đúng là bay lên tít đỉnh núi luôn. Hưng phấn đến mức khiến cô muốn hát vang chúng ta bay rất cao, bay càng lúc càng cao!
Năm xưa mọi người đều từng nghe truyện ‘Có công mài sắt có ngày nên kim’ rồi, mọi người đều quan tâm đến cục sắt kia, chỉ có cô quan tâm cục đá đem sắt mài thôi, mài như vậy còn không đi mất một tầng da à?
May là tố chất thân thể của ác ma rất tốt, hoàn toàn không có vấn đề gì. Thân thể trung thành với du͙© vọиɠ làm Tô Mạt Lê rất hưởng thụ, nằm nhũn ra trên giường không muốn động đậy.
Nằm mấy giờ, chờ dư vị tan hết Tô Mạt Lê mới trầm tư. Cô xem như bị dính quy tắc ngầm rồi à? Cũng không thê nói như vậy được, cô đâu có phản kháng... Thôi thôi, đều là ác ma, coi như cá nước thân mật bình thường là được.
Nhưng sau này cô phải dùng thái độ gì khi đối mặt với Chris Fado bây giờ? Vẫn giống bình thường à? Hay phải thận trọng hơn?
Đang lúc Tô Mạt Lê trầm tư thì cửa phòng bị đẩy hé ra một khe nhỏ. Tô Mạt Lê giương mắt nhìn lên, thấy một cái móng vuốt đen mềm như cục bột thò vào, sau đó là một con mắt bên phải.
Hử? Mắt phải? Tô Mạt Lê hưng phấn ngồi dậy: “Độc Nhãn, mi mọc mắt phải rồi à?” Độc Nhãn từng xuất hiện mắt phải một thời gian ngắn khi so đấu cùng Sabis, bởi vì hao sạch ma khí nên không hóa hình mắt phải thành công, nuôi thật lâu cuối cùng mới lại mọc ra.
Một con mèo con đen trắng xen kẽ chen qua người Độc Nhãn chui vào, trèo lên giường rầm rì làm nũng.
Tô Mạt Lê quăng hết ý tưởng khác sang một bên, ôm mèo hít người, đùa giỡn ma vật, vui vẻ không có thời gian nghĩ lại xem: ‘Sáng sớm mà ông chủ đã đi mất không thấy bóng dáng là có ý gì?’
Đại ác ma vừa biến mất vào sáng sớm lúc này đang đồng hóa vào ánh mắt của Hắc Vụ quan sát hành vi của Tô Mạt Lê.
Anh không giống Tô Mạt Lê mỗi ngày phải ngủ một thời gian, thấy Tô Mạt Lê ngủ say liền về tẩm cung của mình, ngâm mình trong bồn tắm lớn Tô Mạt Lê làm cho, tự hỏi một vấn đề chín trăm năm qua chưa gặp phải.
Anh ghét nhất là ác ma bị du͙© vọиɠ khống chế, nhưng lại cảm thấy không ghét ở bên Tô Mạt Lê. Cứ như một người từ nhỏ đến lớn đều bị dị ứng quả đào, một ngày đẹp trời chợt phát hiện một thứ gọi là đào đóng hộp, sau khi vui sướng đầm địa ăn no một bụng đào đóng hộp thì phát hiện mình không có phản ứng mẫn cảm nào.
Như thế thì còn ăn nữa không đây? Đa số là ăn tiếp.
Chris Fado phỏng đoán người khác, đồng thời cũng phỏng đoán bản thân.
Vậy vấn đề quay vòng lại, sao lại ăn tiếp chứ?
Bởi vì ngọt nhẵn nhiều nước, bị đường cát ngâm quá vàng ươm làm người ta thèm nhỏ dãi, còn không cần lo bị dị ứng, không thể tốt hơn.
Nếu đổi đến một loại hành vi khác là có thể giải thích được.
Vì sao Tô Mạt Lê lại là đặc biệt chứ? Chris Fado nhíu mày, nghĩ không ra thì dứt khoát ném vấn đề sang một bên.
Tô Mạt Lê bay về sân nhà mình, tắm rửa thay váy mới, ngồi trên xích đu lúc lắc bổ sung máu.
Đưa mắt nhìn bầu trời đỏ như máu phía xa, cô chép chép miệng.
Trong lòng chợt nghĩ, không biết đêm qua bay cao cỡ nào nhỉ?
Bỗng bàn đu dây bị một lực lượng dịu dàng đẩy lên, Tô Mạt Lê giật mình ngậm lấy chén, hai tay bắt lấy dây thừng, sau lưng lại bay đến hơi thở quen thuộc.
Tô Mạt Lê nhăn mũi ngửi ngửi, cười ra tiếng, mặc cho chén thủy tinh rơi xuống đất nói: “Đại nhân, đẩy cao một chút nữa đi.”
Ác ma cao lớn nghe lời búng tay một cái, chiếc chén thủy tinh sắp rơi vỡ nhẹ nhàng trôi vào trong phòng, Tô Mạt Lê và bàn đu dây được đẩy tới độ cao dây đu song song với mặt đất.
Tô Mạt Lê cười lanh lảnh như tiếng chuông bạc, Đại ác ma cũng vô thức thả lỏng mặt mày: “Còn muốn cao nữa không?”
Tô Mạt Lê chơi đến mức điên rồi, cao giọng nói: “Muốn!”
Cả người nhẹ bỗng, Tô Mạt Lê như bị đẩy vút lên trời, nhưng cô không sợ hãi, còn không duỗi cánh ra, chỉ nháy mắt đã nhào vào lòng ngực vạm vỡ của Chris Fado. Anh mở rộng đôi cánh thật lớn của mình, lao vút lên trời.
Tô Mạt Lê ôm anh phá lên cười, cũng không biết đang vui cái gì. Cảm giác hoang mang khi thức giấc mà không thấy anh đã tan biến giữa tầng mây.
Đại ác ma hơi cúi đầu, vẻ mặt khó dò hỏi: “Tối nay còn muốn bay cao nữa không?”
Tô Mạt Lê liếm môi, trong lòng cảm khái, mỹ sắc đúng là nguy hiểm, hại nước hại dân mà...
Nhưng đã bay một lần rồi thì còn để ý lần thứ hai được sao? Cô không do dự đáp: “Muốn!”
Chuẩn bị bếp, đặt nồi uyên ương lên, lại ném một ma pháp hệ lửa vào bếp, lửa trong bếp liền cháy lên như nến điện, chủ yếu là có bầu không khí thôi.
Tô Mạt Lê vô cùng muốn cùng người khác chia sẻ một chút, ngước đầu nhìn một vòng: Một đám ma vật ngoan ngoãn chen chúc lẫn nhau trong nhà gỗ, Hắc Vụ không có đại não... và Chris Fado ngồi trên ghế chờ ăn... Thôi được rồi, tự cô thưởng thức.
Nhanh tay pha hai chén nước chấm, nồi uyên ương có một nửa là canh gà thêm cà chua, nửa kia là nước đỏ cay nồng. Chris Fado không thích ăn cay quá, Tô Mạt Lê để anh ăn nước gà cà chua ngụy lẩu đỏ.
Đầu tiên là múc một bát canh, Tô Mạt Lê dùng thìa đảo nhanh vài lần cho nguội bớt.
Chris Fado không thích ăn đồ nóng quá, thường xuyên bắt Tô Mạt Lê thổi nguội cho mình. Tô Mạt Lê hình thành thói quen, trước khi đưa bát cho anh đều sẽ thổi nguội như cho con ăn cơm vậy.
“Anh uống ít nước canh trước đi, giờ tôi sẽ nhúng thịt một lát.”
(*Trong raw truyện thì đoạn này chị “hoa lài” không còn xưng kính ngữ với anh nhà nữa rồi)
Ma giới không quá chú trọng lễ nghi và xưng hô. Đôi khi đại ma vương Chris Fado sẽ tự xưng là ‘bổn vương’, có khi lại xưng ‘ta’. Đám tùy tùng phụ thuộc bình thường đều gọi ma vương là đại nhân, chỉ có mình Tô Mạt Lê nói một hai câu là quên mất. Dù sao không có ác ma nào sẽ thường xuyên trò chuyện với Chris Fado như Tô Mạt Lê.
Chris Fado cũng không để ý, cầm thìa từ tốn uống canh. Tô Mạt Lê quan sát, thấy anh có vẻ vừa lòng, một thoáng đã uống xong.
“Đưa bát cho tôi.” Tô Mạt Lê lấy bát không trong tay anh, gắp thịt bắp bò, thịt dê và tiết vào bát anh.
Chris Fado chỉ vào bên nồi hồng: “Lấy một miếng trong nồi này.”
“Bên này cay lắm, nếm thử đi đã.” Tô Mạt Lê lại lấy một bát không bên cạnh ra, gắp một miếng thịt bên nồi cay cho anh.
Chris Fado vốn không biết dùng đũa, nhưng lại linh mẫn khéo tay, nhìn qua một lần là học được. Ngón tay trắng nõn thon dài nắm cây đũa gỗ màu đen trông rất thích mắt.
Chris Fado thử nếm một chút, Tô Mạt Lê nhìn chằm chằm anh không chớp mắt. Mặt đại ác ma sầm xuống, ra vẻ không có gì nuốt đồ ăn trong miệng xuống. Sau đó không nhìn bát dính ớt dỏ nữa.
Tô Mạt Lê cười khẽ, không nói thêm gì, chỉ kéo bát có dính canh đỏ về tự ăn.
Tướng ăn của Chris Fado dễ nhìn hơn Tô Mạt Lê nhiều. Tô Mạt Lê cũng buồn bực, ác ma chắc chắn không học lễ nghi phép tắc gì, nhưng mỗi động tác của Chris Fado đều rất ung dung.
Tô Mạt Lê nghĩ sâu xa một hồi, cảm thấy nguyên nhân chủ yếu là Chris Fado lười quá, làm cái gì cũng tản mạn, không nhanh không chậm. Lại thêm thái độ không coi ai ra gì, trông vừa nhàn nhã lại ung dung.
Chris Fado ăn không nhanh, nhưng lượng lại không nhỏ. Tô Mạt Lê thấy anh ăn nhiều thì trong lòng sinh ra cảm giác thỏa mãn.
Không có đầu bếp nào không thích khách hàng ủng hộ mình cả.
Ví như có nhiều đứa trẻ vừa ăn hai miếng đã kêu no, chắc chắn là muốn ăn đánh. Nếu ăn đến ngon lành thì mẹ ruột chắc chắn sẽ hớn hở cười hỏi con ăn no chưa? Ăn thêm bát nữa không?
Ăn xong bữa chiều, Tô Mạt Lê định ngâm mình. Nhưng Đại Ma Vương vẫn chưa định rời đi, ngược lại còn quen thuộc hỏi: “Ngâm mình à?”
Tô Mạt Lê đã làm cho Chris Fado bể tắm cỡ lớn rồi, mà Chris Fado lại chỉ ngâm đúng một lần.
Tô Mạt Lê cũng tỏ vẻ hiểu được. Ngâm người một mình đâu thể nào vui sướng bằng có hai người vừa ăn vừa nói chuyện lại uống một ít chứ? Nhưng Tô Mạt Lê chỉ cảm thấy có chút đáng tiếc. Lúc trước đừng nói Tô Mạt Lê làm bể tắm cho anh rồi, chính anh cũng có cái bể lớn vô cùng, có cái nào không đẹp đâu chứ? Nếu định ngâm mình cùng nhau thật thì lần sau đến bể nhà sếp có được không? Tô Mạt Lê vô cùng muốn hỏi câu này.
Sau khi ngâm mình với Chris Fado nhiều lần như vậy, Tô Mạt Lê có năng lực thích ứng mạnh nên đã vô cùng bình tĩnh rồi.
Cô cảm thấy thái độ của mình đối với lễ nghi nam nữ ngày càng rơi xuống... có lẽ ác ma chính là sinh vật như vậy. Tô Mạt Lê nhủ thầm.
Mãi đến khi hai người ngâm tắm xong, Tô Mạt Lê nói chúc ngủ ngon với đám ma vật nhỏ trong nhà cây, lại mang Hắc Vụ, Độc Nhãn và Bát Quái về phòng... thấy Chris Fado cũng theo vào thì cô đã hoàn toàn ngây ngốc.
Không đúng, sếp ơi, anh tưởng anh là quản lý ký túc xá đấy à? Muốn đi chỗ nào thì đi chỗ ấy chắc?
Chris Fado cũng không hiểu mình nghĩ như thế nào. Anh và Tô Mạt Lê cùng vào tới cung điện, nhìn cô cười ha hả trêu ma vật Độc Nhãn. Độc Nhãn vì e ngại Chris Fado nên chỉ có thể chui trong lòng Tô Mạt Lê. Bát Quái ngồi trên vai cô, dùng móng vuốt cào Độc Nhãn chơi.
Tới tầng hai, nhìn Tô Mạt Lê tha một chuỗi vật nhỏ vào phòng, anh chợt không muốn về tầng ba nơi căn phòng hoa lệ mà trống trơn kia nữa.
Ma xui quỷ khiến thế nào, Đại ác ma lại theo Tô Mạt Lê vào phòng.
Thế này là thế nào? Mình thăng cấp từ đệm nằm thành gối ôm rồi đấy à?
“Đại nhân, đây là phòng tôi.” Tô Mạt Lê cười gượng nhắc nhở.
Chris Fado liếc cô một cái, vẻ mặt ‘Còn cần em nhắc ta à?’ “Đại nhân, phòng ngài ở tầng ba.” Tô Mạt Lê chỉ chỉ đỉnh đầu. “Trên đấy rộng hơn nhiều, còn xa hoa hơn nữa.” Tuy cô chưa từng vào, nhưng có thể tưởng tượng được.
Chris Fado không để ý đến cô nữa, vòng qua cô vào phòng ngủ.
“Haiz...” Tô Mạt Lê thở dài, nhìn Độc Nhãn và Bát Quái trông mong nhìn mình, nói với Hắc Vụ: “Ba đứa mi ra phòng khách ngủ đi.” Nói xong, cô nắm áo choàng lên, đi vào phòng ngủ.
Vừa vào đến phòng ngủ, cánh cửa đã bị một trận gió thổi sập lại. Nếu đúng ra thì lúc này trạng thái tâm lý của Tô Mạt Lê vốn dĩ nên thấy sợ hãi hoặc kinh ngạc mơi đúng. Nhưng giờ phút này cô có vẻ sóng êm gió lặng. Kiểu... Ồ, đến giai đoạn tiếp theo à? Anh nói sớm một chút tôi còn chuẩn bị tư tưởng.
Chris Fado đánh giá bố trí trong phòng ngủ. Tô Mạt Lê không thay đổi nội thất vốn có, chỉ đổi chăn ga gối thành đồ mới của chính cô, cộng thêm nệm Simmons cỡ lớn. Trên đầu giường còn có đèn ngủ hoa đào của thiếu nữ, màn màu xanh lam, rất có hương vị Tô Mạt Lê.
“Em ngủ đi.” Chris Fado hất cằm ra hiệu về phía giường, sau đấy bỏ giày ra ngồi dựa vào tủ đầu giường, ý bảo Tô Mạt Lê có thể ngủ trước.
Tô Mạt Lê tọa đàm tẩy não cả ngày đã mệt lắm rồi, không nói hai lời cởϊ áσ choàng chui vào ổ chăn. Cô thật sự hơi mệt.
Cô nghiêng mình về phía Chris Fado, khẽ nói: “Chúc đại nhân ngủ ngon.” Cô không thích quay lưng về phía anh, sẽ không thấy được động tác của anh. Tóm lại là vẫn lo lắng.
Cô cọ cọ gối đầu, nhắm mắt chìm vào mộng đẹp.
Chris Fado sầm mặt, không biết là đang nhìn Tô Mạt Lê hay chỉ đang nhìn hướng đó thôi.
Cô ấy cứ ngủ như vậy sao?
Chris Fado cảm thấy khó tin. Nếu là ác ma nữ khác gặp lúc này có khi đã sớm bày ra đủ chiêu trò rồi, ai như cô ấy, nhắm mắt lại còn chưa đếm đến một trăm đã khẽ ngáy rồi.
Không phải dị dạng này yêu thầm anh đã lâu sao?
Tô Mạt Lê cũng muốn duy trì tỉnh táo một lúc lắm chứ, đáng tiếc cơn buồn ngủ rất mạnh mẽ, hoàn toàn cường ngạnh hơn cả Đại Ma Vương Chris Fado. Cô vừa đặt đầu xuống gối thì cái gì mà Chris Fado, cái gì mà Đại ác ma đều không bằng Chu Công hết.
Lặng yên nhìn dáng ngủ của Tô Mạt Lê một lúc, Chris Fado hoàn toàn không buồn ngủ, ngược lại còn nghẹn đến mức khó chịu.
Nếu hôm nay Tô Mạt Lê tích cực như các ác ma nữ khác, anh không biết liệu mình có xử lý cô không. Nhưng giờ cô nhắm mắt liền ngủ lại khiến anh càng thêm tức giận.
Đại Ma Vương vui giận thất thường vung mạnh áo choàng trên người, chui vào ổ chăn màu bạc kia.
Tô Mạt Lê đang mông lung ngủ thì cảm thấy cổ mình hơi ngứa, cô muốn gãi một chút lại ngủ tiếp, nhưng cổ tay lại bị giữ chặt, giãy dụa kiểu gì cũng không thoát.
Tô Mạt Lê cau mày hậm hực, vào giấc mơ của tôi mà còn dám khống chế tôi à?
Cô lập tức dùng sức giãy hai tay, mà thứ trói buộc kia cũng ngày càng chặt lại, trước ngực cũng truyền đến cảm giác ướŧ áŧ lạnh lẽo, như có một con rắn đang trườn vậy.
Tô Mạt Lê giật thót bừng tỉnh, trong phòng tối đen, nhưng ánh mắt ác ma đều nhìn rõ trong đêm.
Một Đại ác ma tóc đỏ dùng một tay giữ chặt hai cổ tay của cô, đầu lưỡi thật dài nhẹ nhàng liếʍ ɭáρ ngực cô, hai mắt nhìn chằm chằm mặt cô không rời, không rõ vui giận.
Ờm... xin hỏi ông chủ vô dục vô cầu trong sạch thuần khiết như băng như ngọc nhà tôi đâu rồi? Ở đâu ra súc vật này thế? Tô Mạt Lê vừa tỉnh ngủ còn chưa bắt kịp nhịp, đầu óc mơ hồ.
Hai người giằng co một lúc, cuối cùng Tô Mạt Lê cũng bại trận, thở dài trong lòng. Nói thật, cô cảm thấy không yên lòng.
Đời trước tốt xấu cũng sống hơn ba mươi năm, cái gì nên biết đều biết, còn có kinh nghiệm rồi. Nhưng Chris Fado không giống vậy. Người này vì bản thân mà giữ mình suốt mấy trăm năm, có kinh nghiệm cái con khỉ ấy! Hoàn toàn là tân thủ, xuất hiện vấn đề cũng là khó tránh.
Không biết người này lại phát điên cái gì, nhưng Tô Mạt Lê cảm thấy mình cũng không thiệt. Giá trị nhan sắc của Chris Fado cũng như cánh của anh vậy, phải đứng số một, số hai toàn Ma giới.
Ánh mắt lo lắng của Tô Mạt Lê có vẻ kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến Chris Fado, Nhị Đại Vương kích động đến mức cánh cũng xòe ra, sau đó mạnh mẽ khép lại, ôm chặt Tô Mạt Lê vào lòng rồi bay ra ngoài.
Hử? Tân thủ đừng chơi không trung nha, lật xe đấy! Thấy càng bay càng cao, trong đầu Tô Mạt Lê không tự chủ được bắt đầu tưởng tượng bậy bạ, càng nghĩ càng hết hồn, không nhịn được khuyên can: “Đại nhân, ngài nghe tôi khuyên đi, vạn sự khởi đầu nan, trụ cột vững chắc là quan trọng nhất...” Chưa học đi đã học bay là sẽ chết người... à không, chết ác ma đấy.
Chris Fado lạnh lùng lườm cô một cái, cười khẽ ra tiếng, hai cánh đập mạnh, bay lên một độ cao mà không ác ma nào tới được.
Sự thật chứng minh, Nhị Đại Vương chính là Nhị Đại Vương.
Tô Mạt Lê miễn cưỡng nằm trong ổ chăn, chỗ nào cũng không muốn nhúc nhích. Cô cũng xem như hiểu được rồi. Tuy Chris Fado chưa thực hành bao giờ nhưng lý thuyết vững chắc. Người như vậy mới là cảnh giới cao nhất, xem nhiều cảnh làm người ghê tởm rồi... Nhưng nếu ngày nào đó muốn tự mình vận dụng thì tiện tay liền tới, ngón cái khép với ngón trỏ búng cái choách là có thể nâng lên mọi thứ.
Hơn ba mươi năm làm người bồi thêm mấy chục năm làm ma của Tô Mạt Lê lần đầu cảm giác được cái gọi là mang em bốc đồng mang em bay cao, đúng là bay lên tít đỉnh núi luôn. Hưng phấn đến mức khiến cô muốn hát vang chúng ta bay rất cao, bay càng lúc càng cao!
Năm xưa mọi người đều từng nghe truyện ‘Có công mài sắt có ngày nên kim’ rồi, mọi người đều quan tâm đến cục sắt kia, chỉ có cô quan tâm cục đá đem sắt mài thôi, mài như vậy còn không đi mất một tầng da à?
May là tố chất thân thể của ác ma rất tốt, hoàn toàn không có vấn đề gì. Thân thể trung thành với du͙© vọиɠ làm Tô Mạt Lê rất hưởng thụ, nằm nhũn ra trên giường không muốn động đậy.
Nằm mấy giờ, chờ dư vị tan hết Tô Mạt Lê mới trầm tư. Cô xem như bị dính quy tắc ngầm rồi à? Cũng không thê nói như vậy được, cô đâu có phản kháng... Thôi thôi, đều là ác ma, coi như cá nước thân mật bình thường là được.
Nhưng sau này cô phải dùng thái độ gì khi đối mặt với Chris Fado bây giờ? Vẫn giống bình thường à? Hay phải thận trọng hơn?
Đang lúc Tô Mạt Lê trầm tư thì cửa phòng bị đẩy hé ra một khe nhỏ. Tô Mạt Lê giương mắt nhìn lên, thấy một cái móng vuốt đen mềm như cục bột thò vào, sau đó là một con mắt bên phải.
Hử? Mắt phải? Tô Mạt Lê hưng phấn ngồi dậy: “Độc Nhãn, mi mọc mắt phải rồi à?” Độc Nhãn từng xuất hiện mắt phải một thời gian ngắn khi so đấu cùng Sabis, bởi vì hao sạch ma khí nên không hóa hình mắt phải thành công, nuôi thật lâu cuối cùng mới lại mọc ra.
Một con mèo con đen trắng xen kẽ chen qua người Độc Nhãn chui vào, trèo lên giường rầm rì làm nũng.
Tô Mạt Lê quăng hết ý tưởng khác sang một bên, ôm mèo hít người, đùa giỡn ma vật, vui vẻ không có thời gian nghĩ lại xem: ‘Sáng sớm mà ông chủ đã đi mất không thấy bóng dáng là có ý gì?’
Đại ác ma vừa biến mất vào sáng sớm lúc này đang đồng hóa vào ánh mắt của Hắc Vụ quan sát hành vi của Tô Mạt Lê.
Anh không giống Tô Mạt Lê mỗi ngày phải ngủ một thời gian, thấy Tô Mạt Lê ngủ say liền về tẩm cung của mình, ngâm mình trong bồn tắm lớn Tô Mạt Lê làm cho, tự hỏi một vấn đề chín trăm năm qua chưa gặp phải.
Anh ghét nhất là ác ma bị du͙© vọиɠ khống chế, nhưng lại cảm thấy không ghét ở bên Tô Mạt Lê. Cứ như một người từ nhỏ đến lớn đều bị dị ứng quả đào, một ngày đẹp trời chợt phát hiện một thứ gọi là đào đóng hộp, sau khi vui sướng đầm địa ăn no một bụng đào đóng hộp thì phát hiện mình không có phản ứng mẫn cảm nào.
Như thế thì còn ăn nữa không đây? Đa số là ăn tiếp.
Chris Fado phỏng đoán người khác, đồng thời cũng phỏng đoán bản thân.
Vậy vấn đề quay vòng lại, sao lại ăn tiếp chứ?
Bởi vì ngọt nhẵn nhiều nước, bị đường cát ngâm quá vàng ươm làm người ta thèm nhỏ dãi, còn không cần lo bị dị ứng, không thể tốt hơn.
Nếu đổi đến một loại hành vi khác là có thể giải thích được.
Vì sao Tô Mạt Lê lại là đặc biệt chứ? Chris Fado nhíu mày, nghĩ không ra thì dứt khoát ném vấn đề sang một bên.
Tô Mạt Lê bay về sân nhà mình, tắm rửa thay váy mới, ngồi trên xích đu lúc lắc bổ sung máu.
Đưa mắt nhìn bầu trời đỏ như máu phía xa, cô chép chép miệng.
Trong lòng chợt nghĩ, không biết đêm qua bay cao cỡ nào nhỉ?
Bỗng bàn đu dây bị một lực lượng dịu dàng đẩy lên, Tô Mạt Lê giật mình ngậm lấy chén, hai tay bắt lấy dây thừng, sau lưng lại bay đến hơi thở quen thuộc.
Tô Mạt Lê nhăn mũi ngửi ngửi, cười ra tiếng, mặc cho chén thủy tinh rơi xuống đất nói: “Đại nhân, đẩy cao một chút nữa đi.”
Ác ma cao lớn nghe lời búng tay một cái, chiếc chén thủy tinh sắp rơi vỡ nhẹ nhàng trôi vào trong phòng, Tô Mạt Lê và bàn đu dây được đẩy tới độ cao dây đu song song với mặt đất.
Tô Mạt Lê cười lanh lảnh như tiếng chuông bạc, Đại ác ma cũng vô thức thả lỏng mặt mày: “Còn muốn cao nữa không?”
Tô Mạt Lê chơi đến mức điên rồi, cao giọng nói: “Muốn!”
Cả người nhẹ bỗng, Tô Mạt Lê như bị đẩy vút lên trời, nhưng cô không sợ hãi, còn không duỗi cánh ra, chỉ nháy mắt đã nhào vào lòng ngực vạm vỡ của Chris Fado. Anh mở rộng đôi cánh thật lớn của mình, lao vút lên trời.
Tô Mạt Lê ôm anh phá lên cười, cũng không biết đang vui cái gì. Cảm giác hoang mang khi thức giấc mà không thấy anh đã tan biến giữa tầng mây.
Đại ác ma hơi cúi đầu, vẻ mặt khó dò hỏi: “Tối nay còn muốn bay cao nữa không?”
Tô Mạt Lê liếm môi, trong lòng cảm khái, mỹ sắc đúng là nguy hiểm, hại nước hại dân mà...
Nhưng đã bay một lần rồi thì còn để ý lần thứ hai được sao? Cô không do dự đáp: “Muốn!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.