Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện

Chương 16: Muốn Quyên Góp Tiền Không?

Bán Lâu Yên Sa

17/11/2022

Vì Tô Mạt Lê nhảy xa bay cao mấy ngày liên tục nên cô đã cảm nhận được sức quyến rũ của việc vận động cực hạn một cách mãnh liệt rồi, vào tối ngày thứ sáu, do bay quá cao và nhiệt độ giảm xuống nên người mặc váy ngủ ren như Tô Mạt Lê thật sự không chịu nổi: “Về phòng thôi.” Tô Mạt Lê chui hết cả người vào trong áo choàng đen của Chris Fado như một con chim cút, không hề nhúc nhích.

Tô Mạt Lê có nhúc nhích hay không thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến việc vận động cực hạn trên không này, nhưng tóm lại, miễn sao Tô Mạt Lê nhiệt tình là được rồi.

Chris Fado ngừng động tác lại, cúi đầu đối mắt với Tô Mạt Lê.

Ác ma tóc bạc dùng áo choàng của Chris Fado bao phủ toàn thân, chỉ để lộ ra đôi mắt ướt dầm dề như thỏ con, tựa như đang nói, nếu còn không trở về thì em sẽ trở thành ác ma đầu tiên bị đông lạnh đến chết.

Đại ác ma đã hiểu ra, rung rung cánh rồi nhanh chóng đáp xuống đất với tốc độ ổn định.

Chris Fado ôm cô về lầu ba, tẩm cung của anh.

Tô Mạt Lê vẫn còn nhớ rất rõ thời điểm mà cô vừa mới chuyển đến, Tam Giác đã nói với cô rằng tuyệt đối không thể đi lên lầu ba một mình.

Bây giờ nhìn đi, mới đó mà cô đã lên được đây rồi, còn là bị động không thể không đến, cho dù không muốn đến cũng không được.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn lộ ra từ áo choàng đen, Tô Mạt Lê đánh giá căn phòng, cảm giác đầu tiên của cô chính là trống rỗng, vừa trống rỗng vừa rộng lớn.

Trong lòng Tô Mạt Lê âm thầm tính thử một cái, căn phòng này to gấp khoảng mười lần phòng cô, cũng đúng thôi, cả tầng lầu thì phòng của anh đã chiếm hết một nửa rồi, phòng khách to như vậy thì vừa lúc có thể dùng để nhảy múa. Các vật dụng trong nhà đã lộ ra dấu vết của năm tháng, nhưng từ thiết kế đến chế tác thì không có gì là không tinh xảo.

Băng qua phòng khách, đến phòng ngủ chính của Ma Vương đại nhân, đập vào mắt Tô Mạt Lê chính là một chiếc giường thật lớn, cô biết kích thước của cái giường này khoảng bao nhiêu, bởi vì chính cô là người đã mang cái đệm này về đây từ Nhân gian.

Chris Fado đặt cô lên chiếc giường màu đen, làn da của ác ma tóc bạc trắng sáng như tuyết, đen trắng đối lập, chấn động mạnh mẽ đến thị giác.

Tô Mạt Lê không chút ngại ngùng dùng hai chân kẹp chặt eo của Đại ác ma, cười nói: “Tuy đã ấm áp hơn rồi nhưng em vẫn cảm thấy hơi lạnh.” Vừa rồi gió nhẹ thổi mà lạnh đến thấu tim.

Chris Fado cúi đầu xuống theo bản năng, khẽ ngửi cổ của Tô Mạt Lê, nhẹ nói: “Một lát nữa sẽ hết lạnh thôi.”

Vận động thích hợp có thể giúp cho giấc ngủ tốt hơn, Tô Mạt Lê ngủ một giấc đến bình minh, vừa mở mắt ra thì đã thấy Đại nhân Chris Fado hùng mạnh đang ngồi bên mép giường xem cuộn da dê trong tay.

Ông chủ của cô là một điển hình cho kiểu người “Học, học nữa, học mãi”, anh luôn dành một ít thời gian trong khi rảnh rỗi để đọc sách về hắc ma pháp, nhưng mà Tô Mạt Lê lại cảm thấy anh đã là hắc ma pháp sống biết đi rồi nên không cần thiết phải học nữa.

“Đại nhân Fado.” Gần đây, Tô Mạt Lê đã sửa cách gọi từ Đại nhân Chris Fado thành Đại nhân Fado, cô làm như vậy là để sau này khi mà đổi cách xưng hô thành Fado thì sẽ càng tự nhiên hơn, nhìn đi, một chút EQ còn sót lại của cô đã được dùng trong việc vô dụng này.

Tô Mạt Lê giống như một con nhộng kéo lê bản thân mình tới mép giường, sau đó gối đầu lên đùi Chris Fado, duỗi lưng một cái rồi thở một hơi đầy thỏa mãn.

Nếu cách đây một tuần mà có cho cô một trăm lá gan thì cô cũng không dám tưởng tượng đến việc cô có thể gối đầu lên trên đùi của Chris Fado để duỗi mình.

Hai người cứ tiếp xúc thân mật liên tục trong một tuần, những chỗ khác chẳng có gì thay đổi, thứ thay đổi lớn nhất đó chính là lá gan của Tô Mạt Lê. Từ ngày thứ hai Chris Fado mang cô bay lên không trung mà cũng không có làm gì cô, thì cô đã không sợ bất cứ cái gì nữa hết.

Ngay cả việc cô phạm phải điều cấm kỵ lớn nhất của Chris Fado mà anh cũng chẳng có làm gì cô thì cô còn sợ cái gì nữa chứ?

“Hôm nay ngài có bận việc gì không?” Tô Mạt Lê ngẩng đầu nhìn Fado, hai tay vuốt tóc cho anh. Mái tóc dài màu đỏ tựa như rượu vang chảy xuống, sờ vào có cảm giác lạnh lẽo, cọ hai má vào cực kỳ thoải mái.

Chris Fado bỏ cuốn da dê xuống, vươn móng tay nhọn khẽ chạm vào mi tâm của cô: “Có chuyện gì?”

“Cũng không có gì, chỉ là hôm nay em định đi đến rừng rậm biên cảnh Ma giới để lấy ma khí.” Ý của cô là rừng rậm biên cảnh Ma giới có hơi xa, mà cô lại bay khá chậm...

Đại ác ma cười khẽ, liếc cô một cái: “Chiều nay đến chính điện.”

Tô Mạt Lê nghe được lời khẳng định của Chris Fado thì nở nụ cười, ông lớn phê chuẩn cho cô đi nhờ xe rồi.

Gần đây Chris Fado cứ hay yên lặng nhìn cô, chỉ cần hai người ở chung một phòng thì Chris Fado sẽ nhìn chằm chằm vào cô với một khuôn mặt không cảm xúc như đang chiêm ngưỡng chân dung người đã chết. Ánh mắt có chút khó hiểu, đôi khi Tô Mạt Lê cũng sẽ bí mật nhìn lại, thì phát hiện chỉ là anh đang nhìn về phía cô suy tư.

Tuy rằng Tô Mạt Lê không hiểu anh có ý gì nhưng cô cảm nhận được Chris Fado thật sự không có bất kỳ sát ý nào cả.



Sau khi Tô Mạt Lê ngâm mình tắm rửa trong hồ tắm siêu rộng lớn mà cô luôn mơ ước thì liền thay một chiếc váy liền thân màu đen, cô rất ít khi mặc váy đen nhưng thiết kế của chiếc váy này được thật sự rất đẹp, lộ ra phần lưng căng bóng mịn màng, thuận tiện cho việc cô có thể duỗi cánh ra bất cứ lúc nào.

Tô Mạt Lê cười tủm tỉm đẩy cửa ra, định đi một vòng tạo dáng trước mặt Chris Fado, ai ngờ vừa đẩy cửa ra thì cô lại có cảm giác không có sức khi thân thể không chịu sự khống chế của mình: “Đại nhân Fa...”

Cô gọi lên theo bản năng, Chris Fado quay đầu lại, sắc mặt lạnh lẽo.

Hai chân Tô Mạt Lê bắt đầu dần dần trở nên trong suốt tựa như mỹ nhân ngư, Chris Fado đứng bật dậy thật mạnh từ ghế sô pha, chạy vội tới ngay lập tức, nhưng cũng không ngăn cản được việc Tô Mạt Lê tan biến như bọt biển.

Hình ảnh cuối cùng đập vào mắt Tô Mạt Lê là gương mặt đầy sốt ruột của Chris Fado. Giọng nói của Đại ác ma truyền vào tai cô: “Nếu như không làm được thì đừng đồng ý...”

Một Đại ác ma luôn ung dung như vậy mà cũng có vẻ mặt này à..., Tô Mạt Lê nở nụ cười.

Nhưng mà câu nói cuối cùng của anh là có ý gì?

Trước mắt chìm vào trong bóng tối vô biên, ma khí tràn ngập quanh thân Tô Mạt Lê như một lớp bảo vệ bao phủ xung quanh cô.

Vừa chớp mắt, ánh sáng chói mắt chiếu rọi đến, cô không nhịn được nhắm mắt lại, rồi sau đó từ từ mở mắt ra.

Bên cạnh là một cánh cửa sổ thủy tinh kiểu cũ, ngoài cửa sổ trời xanh mây trắng, ánh mặt trời lập lòe, đây là Nhân gian.

Xoay người, Tô Mạt Lê thấy một bóng người nho nhỏ xuyên qua lớp sương mù quanh người, vươn tay, hắc ma pháp hệ gió được thổi ra từ ngón tay, xua tan tầng tầng lớp lớp sương mù.

Một cậu bé trông khoảng chừng mười tuổi đang giả vờ bình tĩnh nhìn về phía cô.

Cậu bé có một mái tóc xoăn đen tự nhiên mềm mại, trong đôi mắt to lộ ra sự hoảng sợ, lại giả vờ bình tĩnh nhìn cô chằm chằm, bởi vì căng thẳng nên cánh môi không ngừng run rẩy.

Tô Mạt Lê nhướng mày, kết hợp với câu nói cuối cùng của Chris Fado thì cơ bản là cô đã biết có chuyện gì xảy ra rồi, Tô Mạt Lê cúi đầu, không ngoài dự đoán thấy được vòng tròn hắc ma pháp dưới chân.

Cô được loài người triệu hồi, nói chính xác hơn là, trong Ma Hải mênh mông này thì cô bị cái việc triệu hồi này đập trúng một cách rất công bằng, khó y như trúng số vậy đó.

Cô không ghét việc phải đối phó với những ma vật nhỏ, cũng có thể kiên nhẫn chơi với Bát Quái, cho dù là ma vật hay là Bát Quái đều sẽ không la hét ầm ĩ, chạy nhảy lung tung, tùy tiện, cũng sẽ không có việc không kiểm soát được cảm xúc và tinh lực tràn đầy của mình.

Nói một cách đơn giản hơn, đó là Tô Mạt Lê không giỏi trong việc giao tiếp với trẻ nhỏ, đặc biệt là sau khi cô trở thành ác ma thì lại càng không có tí kinh nghiệm gì trong lĩnh vực này.

Thời gian đầu, cô sợ mình sẽ không nhịn được mà hấp thụ luôn cả trẻ con, đợi sau này khi khống chế được bản thân rồi thì cô lại càng không muốn xuất hiện trước mặt trẻ con. Vì khi còn nhỏ mà nhìn thấy ác ma thì tám chín mươi phần trăm sẽ để lại bóng ma thời thơ ấu.

Tuy thở dài trong lòng nhưng trên mặt Tô Mạt Lê vẫn không lộ cảm xúc gì mà hỏi: “Nguyện vọng của nhóc là gì?”

Cậu bé nhìn cô với ánh mắt hồng hồng, cũng không biết là do căng thẳng hay là sợ hãi, Tô Mạt Lê thầm mắng dưới đáy lòng, người lớn trong nhà cũng không biết trông coi con mình một chút hay sao? Cứ để cho trẻ con chơi hắc ma pháp như vậy à? Cho dù là cha mẹ theo chủ nghĩa vô thần thì cũng nên cho con triệu hồi thiên sứ để chơi chứ không phải là ác ma đâu trời...!

Cậu bé hít mũi một cái, gương mặt tràn ngập sự cam chịu, cứ như chỉ cần Tô Mạt Lê mà to tiếng một chút thôi là cậu bé sẽ gào khóc ngay lập tức, cậu bé thút tha thút thít nói: “Em muốn mẹ, em muốn mẹ đã biến thành ngôi sao trở về.”

Nhìn vào đôi mắt ngây thơ hồn nhiên kia, Tô Mạt Lê nghẹn giọng, tay phải che trán, trong lòng rêи ɾỉ, cô biết mà, cô không đối phó được với những đứa trẻ đâu.

Cùng lúc đó, tại một trường cấp ba tư thục trên Nhân gian.

Hai tay Châu Lý đan vào nhau đặt trước ngực, tự động viên bản thân mình trong lòng. Trong lòng thầm nhẩm lại những gì mà Dasa đã từng nói với cô ấy, phải gãi đúng chỗ ngứa, phải dịu dàng tri kỷ, phải tỏ vẻ yêu hết tất cả mọi thứ của anh ấy...

Vỗ vỗ ngực, Châu Lý lấy hết can đảm đi về phía Alkali đang đọc sách dưới tán cây.

Giờ đang là tiết thể dục, sau khi chạy xong 800m thì giáo viên thể dục cho mọi người tự do hoạt động, các bạn nam đều đi chơi bóng rổ, còn các bạn nữ thì tụm lại thành tốp năm tốp ba nói chuyện, tán gẫu.

Alkali đang đọc một quyển sách về kinh tế tài chính, sau cái lần anh ấy gặp được Hắc Vô Thường của Ma giới thì suy nghĩ của anh ấy đã thay đổi rất nhiều. Theo như đề nghị của Hắc Vô Thường, Alkali đã đưa ra khái niệm về một đội nhỏ Bạch Vô Thường lên Thượng Đế. Thượng Đế vẫn dùng ánh mắt dịu dàng yêu mến chúng sinh nhìn anh ấy, sau khi nghe anh ấy nói về nguyên nhân hậu quả xong, khóe mắt Thượng Đế không kìm được mà co giật, nhưng mà Thượng Đế vẫn phê chuẩn đề nghị của anh ấy.



Anh ấy cũng học theo Hắc Vô Thường đi giúp đỡ những người đang gặp khó khăn. Sau đó anh ấy phát hiện ra, vốn là những con người chỉ biết kể khổ, sau khi biết anh ấy có thể trực tiếp trợ giúp bọn họ thì có rất nhiều người yêu cầu anh ấy cho tiền.

Nhỏ như một người ăn xin muốn mười đồng để mua bánh bao, lớn như một thương nhân vì làm ăn thất bại, tan nhà nát cửa mà muốn đòi mấy chục, mấy trăm thậm chí là mấy ngàn vạn để làm lại từ đầu.

Mà một người với tư cách thanh liêm như Alkali, có thể đi học với thân phận là một học sinh cấp ba cũng là do Thiên Giới chọn cho anh ấy, thuận tiện cho việc anh ấy đi lại trong thế giới loài người, còn có thể học được tri thức dưới đây. Còn các loại chi phí từ nhập học đến khi vào học đều dựa vào việc sử dụng phép thuật, cho nên anh ấy không tốn một đồng nào. Hơn nữa, Alkali cũng không cần ăn uống gì hết, bởi vậy túi tiền quanh năm suốt tháng còn sạch sẽ hơn so với gương mặt của anh ấy.

Bởi vậy người ta mới nói, khi có tiền thì sử dụng thả ga không biết khó khăn, đến khi cần thì lại lấy chẳng ra. Alkali một đồng cũng không có lại mơ màng thêm lần nữa. Anh ấy đã từng cho rằng bản thân là một Đại thiên sứ không gì không làm được, yêu mến chúng sinh, sẽ giúp cho tất cả mọi người thoát khỏi khổ ải.

Nhưng cuộc sống quá bình dân đã tát vào mặt anh ấy hai cái “bốp bốp” thật mạnh và nói cho anh ấy biết rằng: Thật ra anh muốn cứu rỗi một người thôi cũng đã rất khó khăn rồi.

Alkali là một thiên sứ có tâm hồn thuần khiết đến mức mà chỉ cần đổi tôn giáo một cái thôi là có thể trực tiếp xuất gia ngay và luôn, cho nên theo lẽ thường mà nói thì hẳn là anh ấy sẽ không chịu được khi nhìn chúng sinh chịu khổ.

Không có tiền thì phải làm sao đây? Không thể cứ sử dụng phép thuật đối với vạn vật trên thế gian này được, cho dù là thiên sứ cũng không thể ở nhân gian sử dụng phép thuật rồi muốn làm gì thì làm. Alkali nhớ tới Hắc Vô Thường bôn ba khắp nơi vì con người, bóng dáng màu bạc đó tựa như đang cỗ vũ cho anh ấy vậy.

Để anh ấy cảm thấy rằng mình cũng có thể.

Bởi vậy anh ấy quyết định, mình phải kiếm tiền, kiếm tiền vì chúng sinh.

Cho nên sau khi Châu Lý đứng trước mặt anh ấy bày tỏ nỗi lòng của mình với khuôn mặt đỏ bừng.

Thì thiên sứ không hiểu tình yêu dưới trần gian đã nhìn bạn học nữ này một hồi lâu rồi hỏi: “Cậu nói, cậu bằng lòng trả giá tất cả vì tôi sao? Muốn đồng hành với tôi?”

Châu Lý kích động gật đầu: “Đúng vậy, tớ bằng lòng cố gắng hết sức mình, trả giá tất cả vì cậu.” Đối với thiên sứ thì sự khát khao của con người với thần linh chỉ là một cảm xúc bình thường đến không thể bình thường hơn. Tuy là bây giờ anh ấy đang sử dụng ngoại hình của con người, nhưng mà không ngờ rằng vẫn có tín đồ, ngay sau đó anh ấy lập tức nhớ đến việc sau mỗi lần con người tụ hội để cầu phúc thì thường sẽ tiến hành quyên góp để bày tỏ lòng thành kính của họ đối với thần linh. Đúng vậy, anh ấy có thể để cho thiếu nữ này dâng ra một chút lòng thành của mình, chắc chắn thần linh sẽ chúc phúc cho cô ấy.

Alkali nở nụ cười, con người chính là sinh vật vừa bác ái vừa lương thiện như vậy đấy.

Anh ấy hoàn toàn không nhận ra được một chuyện là lời nói của cô bé này hoàn toàn là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược với suy nghĩ của anh ấy.

Gương mặt anh tuấn của Alkali giãn ra, nở một nụ cười, thiếu nữ nhìn mà rung động trong lòng, chợt nghe Alkali đẹp trai ngời ngời nói: “Cậu có thể quyên góp ba nghìn tệ vì tôi không?”

Châu Lý: ... Gì? Có phải là cô ấy đã nghe nhầm rồi hay không?

Mấy ngày trước Alkali vừa mới nghe được một người mẹ cầu nguyện, con của bà ấy rất cần tiền để làm phẫu thuật, nhưng mà bà ấy thật sự quá nghèo, ngay cả năm ngàn tệ cũng không có.

Châu Lý: “Vừa rồi tớ nghe không rõ cho lắm, cậu mới nói cái gì vậy?” Châu Lý cho rằng mình nghe nhầm nên chớp chớp mắt mấy cái rồi hỏi lại.

Chỉ thấy thiếu niên giơ tay nhấc chân đều lộ rõ phong thái quý tộc rất nghiêm túc nói lại một lần: “Cậu có tiền không? Nếu ba ngàn nhiều quá thì ít một chút cũng được.”

Đừng nói ba ngàn, ngay cả một ngàn Châu Lý cũng không có, cô ấy là một nữ sinh cấp ba, sống trong một gia đình có ba mẹ là công nhân viên chức bình thường, một tuần cho cô ấy hai trăm tệ tiền tiêu vặt là đã rất tốt rồi.

Đối với ánh mắt chờ mong của Alkali, Châu Lý mím môi, chậm rãi lắc đầu: “Tớ không có.”

Cô ấy không hiểu, cô ấy chỉ đơn giản là muốn nói chuyện yêu đương thôi mà, sao tự nhiên lại dính dáng đến tiền bạc vậy?

Hai mắt kích động của Alkali ngừng lại, cảm xúc dần dần tan biến, rồi trở lại thành thiếu niên cao quý như bình thường, cười cười: “Không sao, không cần bận tâm đâu, chỉ cần cậu có một tâm hồn thuần khiết thì tôi với cậu sẽ cùng tồn tại.” Quả nhiên, mọi người xung quanh một thiếu niên như anh ấy đều quá non nớt, lấy đâu ra tiền để giúp người khác.

Cho dù là tín đồ có thể trả giá tất cả vì anh ấy thì tín đồ này cũng không có gì đáng để nói... Thôi được rồi, chỉ cần có một linh hồn thuần khiết là đủ.

Muốn kiếm tiền thì vẫn phải dựa vào bản thân mình tự cố gắng thôi.

“Hãy quên tất cả những gì tôi vừa nói đi nhé, chỉ cần cậu có lòng là được rồi. Cảm ơn.” Alkali không nhớ ra tên của bạn học này nên anh ấy bày tỏ lòng biết ơn bằng cách đơn giản là dùng tay vẽ một vòng tròn ma pháp Ánh Sáng để cầu phúc cho cô ấy, rồi sau đó lại bắt đầu tiếp tục yên tĩnh đọc sách.

Anh ấy phải cố gắng tiếp xúc với thế giới loài người, rồi sau đó sử dụng năng lực của mình để đi trợ giúp những người cần nó.

Nhưng mà phải cố gắng kiếm tiền bằng cách nào đây? Thiên sứ lương thiện vừa đọc sách “Dạy bạn cách để thu nhập một năm một trăm vạn” trên tay, vừa chìm vào trong suy tư, nếu là Hắc Vô Thường thì cô ấy sẽ làm như thế nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook