Chương 3: Mê mắt
Nhược Thấm
19/12/2020
Chiều, sau khi một tiếng nghỉ trưa vừa hết, thư ký của Hạ Thi Khâm
lại đẩy cửa vào phòng làm việc của cô, giọng nói cứng ngắc chuyên
nghiệp: "Giám đốc, nghỉ trưa đã kết thúc rồi. Đầu bếp nhà cô vừa đưa
phần cơm lên lần nữa, lúc này cô có ăn luôn không?"
Hạ Thi Khâm không ngẩng đầu, tiếp tục công việc, sau khi nhận hai cuộc điện thoại xong mới nói với thư ký Vương: "Lát nữa tôi ăn."
Mặc dù đợi gần năm phút nhưng sắc mặt thư ký Vương không hề có chút biểu hiện bất mãn, cũng không quấy rầy công việc của Hạ Thi Khâm, hoặc bỏ đi khi cấp trên đang bận việc, chỉ là lẳng lặng đứng chờ đợi câu trả lời, bởi vì chắc chắn sẽ có, đây cũng là sự ăn ý sau nhiều năm cùng làm việc với Hạ Thi Khâm.
"Tổ thiết kế Saint-Martin đã từ Macao tới, đi với tôi đến phòng họp nghiệm thu kế hoạch." Không ăn cơm mà cứ vậy tiếp tục công việc, chỉ có thể hy vọng một lúc nào đó trong lúc làm, lãnh đạo sẽ chợt nhớ ra mình cần ăn cơm.
Đi theo Hạ Thi Khâm ra khỏi văn phòng, thư ký Vương vẫn không nhịn được nói: "Cô Liễu đã dặn mỗi ngày cô cần ăn cơm trước khi hết giờ nghỉ trưa."
Hạ Thi Khâm dừng bước, xoay đầu cười nhẹ: "Thư ký Vương cứ yên tâm ~ cô ấy sẽ không kiểm tra đâu."
Ăn cơm trước khi hết giờ nghỉ trưa sao? Chỉ sợ người cực kỳ nhàn rỗi như Liễu đại tiểu thư đến giờ nghỉ trưa của cô còn chưa ngủ dậy, thì làm sao có thời gian mà quản cô có ăn cơm hay chưa chứ?
Lúc bước vào phòng, thì ba mươi người đang ngồi đầy phòng họp đồng loạt đứng dậy, Hạ Thi Khâm mỉm cười đưa tay ý bảo mọi người ngồi, sau đó ngồi xuống vị trí bên trái đối diện với người thuyết trình. Đèn trong phòng họp được vặn tối xuống, tư liệu bắt đầu hiện lên trên màn hình lớn, người thuyết trình là Thiết kế trưởng của công ty Saint-Martin.
"Đây là du thuyền mang nhãn hiệu Tinh Tâm, dựa theo từng hướng phát triển mà công ty chúng tôi thiết kế ra những đề án riêng biệt. Đầu tiên là phương án thiết kế lấy cảm hứng tương lai. Những vật dụng dùng trang trí phần lớn là đồ công nghệ, như đèn điện chiếu sáng hay thiết bị số cho vui chơi giải trí, thể hiện sự hiện đại sang trọng. Phương án thứ hai là thiết kế theo Ai Cập cổ đại, mỗi phòng trên thuyền đều sẽ có không gian và vật dụng mang vẻ đẹp kì lạ đầy thần bí của phương Đông. Ngoài ra còn hai phương án thiết kế dự bị khác..."
Phải hết gần một giờ mới nghe xong tất cả các phương án được mang ra lựa chọn, Hạ Thi Khâm rất kiên nhẫn, không tỏ ra quá hứng thú hay lãnh đạm với bất cứ đề án nào.
"Chiếu lại phương án thứ hai cho tôi xem." Hạ Thi Khâm chỉ tay.
"Thiết kế này rất có ý tưởng, cảm hứng cũng lấy từ hình dáng của Tinh Tâm vốn khá giống thuyền hoa cổ đại của Trung Hoa, vì vậy đã phối hợp độc đáo khiến chiếc thuyền hiện đại cũng mang đậm màu sắc cổ kính, thanh thoát nhưng cũng đầy sang trọng. Ý tưởng này chính là do cô Kha, trợ lý của tôi nghĩ ra, đây có thể xem như sự sáng tạo bột phát của người ngoài nghề." Thiết kế trưởng cố ý giới thiệu, hệt như muốn khoe ra công ty mình có nhiều người tài.
Giới thiệu nhỏ này khiến Kha Uy trở thành tiêu điểm trong phòng họp. Hạ Thi Khâm nhìn Kha Uy đứng lên khẽ gật đầu chào mọi người, quần bó đen phối hợp với áo sơ mi trắng cổ sen, tóc buộc lại gọn gàng, bông tai lấp lánh ánh lên rất nổi bật dù trong căn phòng thiếu sáng. Đúng là một cô gái thông minh xinh đẹp, biểu hiện được năng lực xuất sắc của mình. Ánh mắt Hạ Thi Khâm chăm chú hướng về phía Kha Uy, thời điểm đối diện với cô còn nở nụ cười tán thưởng: "Rất tốt, dùng phương án này đi."
Lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Cuộc họp kết thúc, Hạ Thi Khâm chủ động bắt tay Kha Uy, cười khen ngợi: "Làm tốt lắm, ý tưởng của cô Kha thật đặc sắc."
Kha Uy khách khí cười: "Giám đốc Hạ quá khen, tôi chỉ là nói ra ý tưởng, còn chi tiết và cấu trúc cụ thể đều là công sức của thiết kế trưởng và các đồng nghiệp."
Kha Uy hào phóng chuyển toàn bộ công lao sang cho thủ trưởng cùng đồng sự. Là một người làm việc trong kinh doanh cô hiểu rõ đạo lý này. Trong công việc, khi nhận được lời khen ngợi nên dành công lao cho tập thể, đây chính là đạo lý sống còn trong công sở.
Hạ Thi Khâm nói: "Vừa hay đến giờ cơm, tôi mời cô Kha ăn một bữa."
Hạ Thi Khâm chỉ thể hiện thiện cảm đối với Kha Uy, mà không thèm quan tâm tới thủ trưởng tới của Kha Uy đang đứng bên cạnh. Trước giờ Hạ Thi Khâm vẫn luôn chuyên quyền như thế, chưa bao giờ cần để ý tới phải giữ mặt mũi cho bất cứ ai, hay băn khoăn bọn họ nghĩ gì về mình.
Thế nhưng tính cách của Kha Uy lại hoàn toàn trái ngược với cô. Kha Uy mỉm cười thẳng thắn từ chối: "Cám ơn giám đốc Hạ, công việc kết thúc tôi và đồng nghiệp cùng nhau ăn cơm sẽ tốt hơn."
"Ha ha ~" Hạ Thi Khâm cười, đương nhiên cô biết lý do vì sao Kha Uy từ chối -- không muốn thể hiện rõ việc được chiếu cố đặc thù. Hạ Thi Khâm liền quay sang mời thiết kế trưởng: "Nếu như vậy, để cảm ơn bản thiết kế xuất sắc, tối nay tôi mời mọi người ăn cơm. Thiết kế trưởng phải đưa toàn bộ nhân viên ở đây đi đấy."
Liễu Tuyệt Luân biết gần đây Hạ Thi Khâm lại không an phận. Hừm, dù có chút gió thổi cỏ lay cũng không thể thoát khỏi nhãn pháp của cô. Hạ Thi Khâm phải tiếp xúc với rất nhiều người, cũng giống như cô vậy, dù mình không muốn cũng có vô số người tranh nhau muốn được dựa cạnh, bất kể là nam hay nữ.
Mấy năm qua có đủ loại mỹ nữ vây quanh Hạ Thi Khâm tranh giành muốn được cô ta để ý. Đôi khi Hạ Thi Khâm cũng sẽ hưởng thụ sự săn đón tận tình của những mỹ nhân, và những việc đó dù có nhỏ đến thế nào Liễu Tuyệt Luân cũng đều nhanh chóng biết được. Cô vốn là nữ hoàng giao tiếp, gián điệp ngầm phủ khắp thiên hạ này, cô không cần tự mình đi hỏi thì đủ mọi tin tức cũng sẽ tự động chạy tới tai cô.
Nhưng, sự cao minh của Liễu Tuyệt Luân chính là cô sẽ chỉ nghe mọi chuyện và không thể hiện sự ghen tuông lồng lộn, bằng cách điều tra, theo dõi hay dọa dẫm sống chết với Hạ Thi Khâm. Cô biết Hạ Thi Khâm không phải là người không biết phân biệt nặng nhẹ, sẽ chơi trò ngoại tình phản bội sau lưng cô. Cho nên mỗi khi Hạ Thi Khâm không an phận, Liễu Tuyệt Luân đều giữ ở trong lòng, để tâm quan sát, đến đúng thời điểm thích hợp mới phát ra cáu giận làm nũng. Cứ như thế cô luôn giành thắng lợi dễ dàng, nhanh chóng lấy lại công bằng và còn giành được nhiều tình cảm cùng quan tâm hơn trước.
Vào dịp Nguyên Đán, sau khi Hạ Thi Khâm trở về Hồng Kông cùng người lớn trong gia tộc ăn Tết thì lại bắt đầu bận rộn với công việc đầu năm mới. Lúc rảnh Hạ Thi Khâm lại gặp cô gái khác mà không dành thời gian đó đến Macao với cô. Mỗi ngày đi máy bay riêng từ Hồng Kông đến, xong công việc lại vội vội vàng vàng đi, hại cô mỗi ngày phải hi sinh thời gian ngủ nướng buổi sáng chỉ để dậy sớm cùng cô ấy ăn cơm trưa.
Liễu đại tiểu thư sau khi ngủ thẳng tới 11 giờ, bắt đầu "sáng sớm" lái xe Lotus chậm rãi đến công ty của Hạ Thi Khâm. Ở Macao, vào dịp Tết thời tiết thường có mưa, không khí ẩm ướt lạnh lẽo khiến người ta thật không có mấy hứng thú. Liễu Tuyệt Luân chỉnh lại hệ thống sưởi cho vừa phải, ngẩng đầu nhìn kỹ mặt đường, thấy ven đường phía trước như có thứ gì đó, nhìn kỹ lại hóa ra là một con mèo nhỏ màu vàng trắng.
"Mèo con sao lại thích ngủ ở trên đường lúc trời mưa thế này nhỉ, 'ngủ phố' (*) thích đến vậy sao~" Liễu đại tiểu thư đi một đôi giày cao cổ, trên người là chiếc áo khoác dài lông Alcapa (**) phối với váy ngắn đen bước từ trong xe ra.
(*): Nghĩa đen là 'ngủ ngoài đường', tiếng Quảng Đông có nghĩa là chỉ việc không có nhà để về, phải ngủ lang bạt.
(**): Là một loài thuộc họ Lạc đà Nam Mỹ, có bề ngoài gần giống một con llama (lạc đà không bướu) nhỏ.
Đến gần mới phát hiện là không đúng, mèo con nằm ở giữa đường, lông toàn thân ướt đẫm, đang thở dồn dập, con mắt mở hé đáng thương nhìn Liễu Tuyệt Luân mà không thể nào đứng lên.
"Ra là có kẻ thối tha không lương tâm, đâm phải bé con rồi không để ý. Nguyền rủa bọn mi lái xe lao xuống biển! Ôi, mèo con bẩn quá ~ mày bảo tao nên làm sao bây giờ!"
Liễu Tuyệt Luân nhanh chóng quay về xe lấy ra một tấm thảm lông che lên người mèo con, nhưng ôm nó thì... Thật ngại, mèo con bẩn như vậy nên Liễu đại tiểu thư là không dám đụng vào đâu! Người ta mang bao tay Chanel kim cương đấy, áo khoác cũng là lông Alcapa, thì làm sao để bẩn được ~
"Mạt Ưu à ~" Liễu Tuyệt Luân vội vàng nói: "Số điện thoại gọi bác sĩ cấp cứu của bệnh viện nhà cậu là bao nhiêu, nhanh chóng gọi cho tớ một xe cứu thương gấp, đã xảy ra chuyện, đang nằm trên mặt đất rồi!"
Người ở đầu dây bên kia lập tức hoảng sợ, cất tiếng ôn nhu an ủi cô: "Tuyệt Luân đừng lo lắng, cậu gây ra tai nạn xe sao? Đang ở chỗ nào thế? Người bị thương là nam hay nữ?"
"Ai biết nó là nam hay nữ, là một con mèo mà, không mặc quần áo sao biết được là nam hay nữ chứ? Đừng hỏi nữa, mau gọi xe cứu thương đi."
"Một con mèo? Tuyệt Luân sao lại gọi bác sĩ bệnh viện chứ..." Mạt Ưu không biết nên nói thêm gì.
"Đều là bác sĩ mà không phải sao."
Đầu dây bên kia lại chỉ biết im lặng. Chị gái à, bác sĩ là cứu người, bác sĩ thú y mới cứu động vật nha, sao giống nhau được... Được cái tính tình Mạt Ưu rất tốt, kiên nhẫn an ủi bạn thân đang lo lắng: "Tuyệt Luân đừng sốt ruột, đứng đó chờ một chút để tớ gọi điện thoại mời một bác sĩ thú y qua."
Liễu Tuyệt Luân đứng ở ven đường nhìn trái rồi nhìn phải, đành khoanh tay bất lực. Lúc này có một chiếc Toyota lái đến, một cô gái xuống xe: "Cô Liễu? Sao cô lại đứng ở đường giữa trời mưa... A, mèo con bị thương!"
Sao cơ? Người này biết cô à? Tuy rằng không hề biết người vừa tới, nhưng Liễu đại tiểu thư nhanh chóng bày ra một tư thế xinh đẹp tao nhã, cười thực hiền hòa hào phóng -- là Paris Hilton của Châu Á được muôn người chú ý, nên bất cứ thời điểm nào cũng phải thực xinh đẹp duyên dáng trước mặt người khác.
"Hi ~ xin chào." Liễu Tuyệt Luân nở nụ cười mê người.
"Cô Liễu, mèo con bị thương nặng quá, phải mang nó đến bệnh viện thú y ngay." Kha Uy lập tức dùng thảm bao lấy mèo con ôm lên, nói một câu với Liễu Tuyệt Luân rồi định ôm nó bước vào trong xe.
"Á, nhưng tôi..." đã gọi bác sỹ đến đây rồi.
Đúng lúc này, một chiếc xe màu đen dừng lại bên lề đường, Hạ Thi Khâm cầm ô đi tới, giọng điệu kinh ngạc: "Tuyệt Luân, cô Kha, hai người đang làm gì vậy?"
"Giám đốc Hạ." Kha Uy cười với cô rồi giải thích: "Tôi đi qua thấy xe của cô Liễu dừng ở ven đường, nên xuống xem cô ấy có gặp phiền toái gì không. giám đốc Hạ, thực xin lỗi, e là muộn một chút tôi mới có thể đến văn phòng cô được, vì mèo còn này," Kha Uy đưa con vật nhỏ trong tay lên cho Hạ Thi Khâm xem "Nó bị thương cần phải đưa đến bệnh viện thú ý."
Liễu Tuyệt Luân cảm thấy có gì không đúng lắm, nên nhanh chóng lắc đầu: "Này này, mèo con không phải do tôi đụng!"
Không giải thích còn được, còn nói ra rồi hệt như đang ngụy biện, khiến Liễu Tuyệt Luân tức giận dậm dậm chân.
Thấy Kha Uy có tình yêu động vật khiến Hạ Thi Khâm càng thêm yêu thích, lời nói theo đó cũng đầy tràn vui vẻ và ngợi khen: "Cô Kha không những đẹp người mà tấm lòng lương thiện. Công việc cũng không vội, cô ôm mèo con không tiện lái xe, để tôi nói người đưa cô đi."
Rồi cô nói với hai trở thủ bên cạnh: "Cậu lái xe đưa cô Kha đến bệnh viện thú ý, còn cậu lái xe của cô Liễu về nhà."
"Này, có nghe em nói không vậy!" Nhìn hai người kia mắt đưa mày lại như cô đã chết, bình thường không nhìn thấy tận mắt, nhưng người trong lòng khen ngợi cô gái khác khi đứng trước mặt mình lại là chuyện khác nha. Liễu đại tiểu thư rất bực mình, tính tình tiểu thư lại trỗi dậy.
"Được rồi, trời đang mưa to, nếu em không đi là bị ướt hết đấy." Hạ Thi Khâm là người không biết dỗ dành, không thèm để ý tới tính tình đại tiểu thư của Liễu Tuyệt Luân, chỉ kéo cô vào dưới ô, gẩy gẩy mái tóc dính nước mưa của cô rồi đưa cô vào xe.
Trên đường, Hạ Thi Khâm cầm bàn tay lạnh lẽo của Liễu Tuyệt Luân, săn sóc dùng độ ấm bàn tay mình xua tan đi lạnh giá.
Liễu Tuyệt Luân bĩu môi dùng sức đạp lên những vũng nước trên đường, mèo không phải do cô đụng cô không thẹn với lương tâm. Nhưng không hiểu sao, cô lại có cảm giác chán nản.
Hạ Thi Khâm không ngẩng đầu, tiếp tục công việc, sau khi nhận hai cuộc điện thoại xong mới nói với thư ký Vương: "Lát nữa tôi ăn."
Mặc dù đợi gần năm phút nhưng sắc mặt thư ký Vương không hề có chút biểu hiện bất mãn, cũng không quấy rầy công việc của Hạ Thi Khâm, hoặc bỏ đi khi cấp trên đang bận việc, chỉ là lẳng lặng đứng chờ đợi câu trả lời, bởi vì chắc chắn sẽ có, đây cũng là sự ăn ý sau nhiều năm cùng làm việc với Hạ Thi Khâm.
"Tổ thiết kế Saint-Martin đã từ Macao tới, đi với tôi đến phòng họp nghiệm thu kế hoạch." Không ăn cơm mà cứ vậy tiếp tục công việc, chỉ có thể hy vọng một lúc nào đó trong lúc làm, lãnh đạo sẽ chợt nhớ ra mình cần ăn cơm.
Đi theo Hạ Thi Khâm ra khỏi văn phòng, thư ký Vương vẫn không nhịn được nói: "Cô Liễu đã dặn mỗi ngày cô cần ăn cơm trước khi hết giờ nghỉ trưa."
Hạ Thi Khâm dừng bước, xoay đầu cười nhẹ: "Thư ký Vương cứ yên tâm ~ cô ấy sẽ không kiểm tra đâu."
Ăn cơm trước khi hết giờ nghỉ trưa sao? Chỉ sợ người cực kỳ nhàn rỗi như Liễu đại tiểu thư đến giờ nghỉ trưa của cô còn chưa ngủ dậy, thì làm sao có thời gian mà quản cô có ăn cơm hay chưa chứ?
Lúc bước vào phòng, thì ba mươi người đang ngồi đầy phòng họp đồng loạt đứng dậy, Hạ Thi Khâm mỉm cười đưa tay ý bảo mọi người ngồi, sau đó ngồi xuống vị trí bên trái đối diện với người thuyết trình. Đèn trong phòng họp được vặn tối xuống, tư liệu bắt đầu hiện lên trên màn hình lớn, người thuyết trình là Thiết kế trưởng của công ty Saint-Martin.
"Đây là du thuyền mang nhãn hiệu Tinh Tâm, dựa theo từng hướng phát triển mà công ty chúng tôi thiết kế ra những đề án riêng biệt. Đầu tiên là phương án thiết kế lấy cảm hứng tương lai. Những vật dụng dùng trang trí phần lớn là đồ công nghệ, như đèn điện chiếu sáng hay thiết bị số cho vui chơi giải trí, thể hiện sự hiện đại sang trọng. Phương án thứ hai là thiết kế theo Ai Cập cổ đại, mỗi phòng trên thuyền đều sẽ có không gian và vật dụng mang vẻ đẹp kì lạ đầy thần bí của phương Đông. Ngoài ra còn hai phương án thiết kế dự bị khác..."
Phải hết gần một giờ mới nghe xong tất cả các phương án được mang ra lựa chọn, Hạ Thi Khâm rất kiên nhẫn, không tỏ ra quá hứng thú hay lãnh đạm với bất cứ đề án nào.
"Chiếu lại phương án thứ hai cho tôi xem." Hạ Thi Khâm chỉ tay.
"Thiết kế này rất có ý tưởng, cảm hứng cũng lấy từ hình dáng của Tinh Tâm vốn khá giống thuyền hoa cổ đại của Trung Hoa, vì vậy đã phối hợp độc đáo khiến chiếc thuyền hiện đại cũng mang đậm màu sắc cổ kính, thanh thoát nhưng cũng đầy sang trọng. Ý tưởng này chính là do cô Kha, trợ lý của tôi nghĩ ra, đây có thể xem như sự sáng tạo bột phát của người ngoài nghề." Thiết kế trưởng cố ý giới thiệu, hệt như muốn khoe ra công ty mình có nhiều người tài.
Giới thiệu nhỏ này khiến Kha Uy trở thành tiêu điểm trong phòng họp. Hạ Thi Khâm nhìn Kha Uy đứng lên khẽ gật đầu chào mọi người, quần bó đen phối hợp với áo sơ mi trắng cổ sen, tóc buộc lại gọn gàng, bông tai lấp lánh ánh lên rất nổi bật dù trong căn phòng thiếu sáng. Đúng là một cô gái thông minh xinh đẹp, biểu hiện được năng lực xuất sắc của mình. Ánh mắt Hạ Thi Khâm chăm chú hướng về phía Kha Uy, thời điểm đối diện với cô còn nở nụ cười tán thưởng: "Rất tốt, dùng phương án này đi."
Lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Cuộc họp kết thúc, Hạ Thi Khâm chủ động bắt tay Kha Uy, cười khen ngợi: "Làm tốt lắm, ý tưởng của cô Kha thật đặc sắc."
Kha Uy khách khí cười: "Giám đốc Hạ quá khen, tôi chỉ là nói ra ý tưởng, còn chi tiết và cấu trúc cụ thể đều là công sức của thiết kế trưởng và các đồng nghiệp."
Kha Uy hào phóng chuyển toàn bộ công lao sang cho thủ trưởng cùng đồng sự. Là một người làm việc trong kinh doanh cô hiểu rõ đạo lý này. Trong công việc, khi nhận được lời khen ngợi nên dành công lao cho tập thể, đây chính là đạo lý sống còn trong công sở.
Hạ Thi Khâm nói: "Vừa hay đến giờ cơm, tôi mời cô Kha ăn một bữa."
Hạ Thi Khâm chỉ thể hiện thiện cảm đối với Kha Uy, mà không thèm quan tâm tới thủ trưởng tới của Kha Uy đang đứng bên cạnh. Trước giờ Hạ Thi Khâm vẫn luôn chuyên quyền như thế, chưa bao giờ cần để ý tới phải giữ mặt mũi cho bất cứ ai, hay băn khoăn bọn họ nghĩ gì về mình.
Thế nhưng tính cách của Kha Uy lại hoàn toàn trái ngược với cô. Kha Uy mỉm cười thẳng thắn từ chối: "Cám ơn giám đốc Hạ, công việc kết thúc tôi và đồng nghiệp cùng nhau ăn cơm sẽ tốt hơn."
"Ha ha ~" Hạ Thi Khâm cười, đương nhiên cô biết lý do vì sao Kha Uy từ chối -- không muốn thể hiện rõ việc được chiếu cố đặc thù. Hạ Thi Khâm liền quay sang mời thiết kế trưởng: "Nếu như vậy, để cảm ơn bản thiết kế xuất sắc, tối nay tôi mời mọi người ăn cơm. Thiết kế trưởng phải đưa toàn bộ nhân viên ở đây đi đấy."
Liễu Tuyệt Luân biết gần đây Hạ Thi Khâm lại không an phận. Hừm, dù có chút gió thổi cỏ lay cũng không thể thoát khỏi nhãn pháp của cô. Hạ Thi Khâm phải tiếp xúc với rất nhiều người, cũng giống như cô vậy, dù mình không muốn cũng có vô số người tranh nhau muốn được dựa cạnh, bất kể là nam hay nữ.
Mấy năm qua có đủ loại mỹ nữ vây quanh Hạ Thi Khâm tranh giành muốn được cô ta để ý. Đôi khi Hạ Thi Khâm cũng sẽ hưởng thụ sự săn đón tận tình của những mỹ nhân, và những việc đó dù có nhỏ đến thế nào Liễu Tuyệt Luân cũng đều nhanh chóng biết được. Cô vốn là nữ hoàng giao tiếp, gián điệp ngầm phủ khắp thiên hạ này, cô không cần tự mình đi hỏi thì đủ mọi tin tức cũng sẽ tự động chạy tới tai cô.
Nhưng, sự cao minh của Liễu Tuyệt Luân chính là cô sẽ chỉ nghe mọi chuyện và không thể hiện sự ghen tuông lồng lộn, bằng cách điều tra, theo dõi hay dọa dẫm sống chết với Hạ Thi Khâm. Cô biết Hạ Thi Khâm không phải là người không biết phân biệt nặng nhẹ, sẽ chơi trò ngoại tình phản bội sau lưng cô. Cho nên mỗi khi Hạ Thi Khâm không an phận, Liễu Tuyệt Luân đều giữ ở trong lòng, để tâm quan sát, đến đúng thời điểm thích hợp mới phát ra cáu giận làm nũng. Cứ như thế cô luôn giành thắng lợi dễ dàng, nhanh chóng lấy lại công bằng và còn giành được nhiều tình cảm cùng quan tâm hơn trước.
Vào dịp Nguyên Đán, sau khi Hạ Thi Khâm trở về Hồng Kông cùng người lớn trong gia tộc ăn Tết thì lại bắt đầu bận rộn với công việc đầu năm mới. Lúc rảnh Hạ Thi Khâm lại gặp cô gái khác mà không dành thời gian đó đến Macao với cô. Mỗi ngày đi máy bay riêng từ Hồng Kông đến, xong công việc lại vội vội vàng vàng đi, hại cô mỗi ngày phải hi sinh thời gian ngủ nướng buổi sáng chỉ để dậy sớm cùng cô ấy ăn cơm trưa.
Liễu đại tiểu thư sau khi ngủ thẳng tới 11 giờ, bắt đầu "sáng sớm" lái xe Lotus chậm rãi đến công ty của Hạ Thi Khâm. Ở Macao, vào dịp Tết thời tiết thường có mưa, không khí ẩm ướt lạnh lẽo khiến người ta thật không có mấy hứng thú. Liễu Tuyệt Luân chỉnh lại hệ thống sưởi cho vừa phải, ngẩng đầu nhìn kỹ mặt đường, thấy ven đường phía trước như có thứ gì đó, nhìn kỹ lại hóa ra là một con mèo nhỏ màu vàng trắng.
"Mèo con sao lại thích ngủ ở trên đường lúc trời mưa thế này nhỉ, 'ngủ phố' (*) thích đến vậy sao~" Liễu đại tiểu thư đi một đôi giày cao cổ, trên người là chiếc áo khoác dài lông Alcapa (**) phối với váy ngắn đen bước từ trong xe ra.
(*): Nghĩa đen là 'ngủ ngoài đường', tiếng Quảng Đông có nghĩa là chỉ việc không có nhà để về, phải ngủ lang bạt.
(**): Là một loài thuộc họ Lạc đà Nam Mỹ, có bề ngoài gần giống một con llama (lạc đà không bướu) nhỏ.
Đến gần mới phát hiện là không đúng, mèo con nằm ở giữa đường, lông toàn thân ướt đẫm, đang thở dồn dập, con mắt mở hé đáng thương nhìn Liễu Tuyệt Luân mà không thể nào đứng lên.
"Ra là có kẻ thối tha không lương tâm, đâm phải bé con rồi không để ý. Nguyền rủa bọn mi lái xe lao xuống biển! Ôi, mèo con bẩn quá ~ mày bảo tao nên làm sao bây giờ!"
Liễu Tuyệt Luân nhanh chóng quay về xe lấy ra một tấm thảm lông che lên người mèo con, nhưng ôm nó thì... Thật ngại, mèo con bẩn như vậy nên Liễu đại tiểu thư là không dám đụng vào đâu! Người ta mang bao tay Chanel kim cương đấy, áo khoác cũng là lông Alcapa, thì làm sao để bẩn được ~
"Mạt Ưu à ~" Liễu Tuyệt Luân vội vàng nói: "Số điện thoại gọi bác sĩ cấp cứu của bệnh viện nhà cậu là bao nhiêu, nhanh chóng gọi cho tớ một xe cứu thương gấp, đã xảy ra chuyện, đang nằm trên mặt đất rồi!"
Người ở đầu dây bên kia lập tức hoảng sợ, cất tiếng ôn nhu an ủi cô: "Tuyệt Luân đừng lo lắng, cậu gây ra tai nạn xe sao? Đang ở chỗ nào thế? Người bị thương là nam hay nữ?"
"Ai biết nó là nam hay nữ, là một con mèo mà, không mặc quần áo sao biết được là nam hay nữ chứ? Đừng hỏi nữa, mau gọi xe cứu thương đi."
"Một con mèo? Tuyệt Luân sao lại gọi bác sĩ bệnh viện chứ..." Mạt Ưu không biết nên nói thêm gì.
"Đều là bác sĩ mà không phải sao."
Đầu dây bên kia lại chỉ biết im lặng. Chị gái à, bác sĩ là cứu người, bác sĩ thú y mới cứu động vật nha, sao giống nhau được... Được cái tính tình Mạt Ưu rất tốt, kiên nhẫn an ủi bạn thân đang lo lắng: "Tuyệt Luân đừng sốt ruột, đứng đó chờ một chút để tớ gọi điện thoại mời một bác sĩ thú y qua."
Liễu Tuyệt Luân đứng ở ven đường nhìn trái rồi nhìn phải, đành khoanh tay bất lực. Lúc này có một chiếc Toyota lái đến, một cô gái xuống xe: "Cô Liễu? Sao cô lại đứng ở đường giữa trời mưa... A, mèo con bị thương!"
Sao cơ? Người này biết cô à? Tuy rằng không hề biết người vừa tới, nhưng Liễu đại tiểu thư nhanh chóng bày ra một tư thế xinh đẹp tao nhã, cười thực hiền hòa hào phóng -- là Paris Hilton của Châu Á được muôn người chú ý, nên bất cứ thời điểm nào cũng phải thực xinh đẹp duyên dáng trước mặt người khác.
"Hi ~ xin chào." Liễu Tuyệt Luân nở nụ cười mê người.
"Cô Liễu, mèo con bị thương nặng quá, phải mang nó đến bệnh viện thú y ngay." Kha Uy lập tức dùng thảm bao lấy mèo con ôm lên, nói một câu với Liễu Tuyệt Luân rồi định ôm nó bước vào trong xe.
"Á, nhưng tôi..." đã gọi bác sỹ đến đây rồi.
Đúng lúc này, một chiếc xe màu đen dừng lại bên lề đường, Hạ Thi Khâm cầm ô đi tới, giọng điệu kinh ngạc: "Tuyệt Luân, cô Kha, hai người đang làm gì vậy?"
"Giám đốc Hạ." Kha Uy cười với cô rồi giải thích: "Tôi đi qua thấy xe của cô Liễu dừng ở ven đường, nên xuống xem cô ấy có gặp phiền toái gì không. giám đốc Hạ, thực xin lỗi, e là muộn một chút tôi mới có thể đến văn phòng cô được, vì mèo còn này," Kha Uy đưa con vật nhỏ trong tay lên cho Hạ Thi Khâm xem "Nó bị thương cần phải đưa đến bệnh viện thú ý."
Liễu Tuyệt Luân cảm thấy có gì không đúng lắm, nên nhanh chóng lắc đầu: "Này này, mèo con không phải do tôi đụng!"
Không giải thích còn được, còn nói ra rồi hệt như đang ngụy biện, khiến Liễu Tuyệt Luân tức giận dậm dậm chân.
Thấy Kha Uy có tình yêu động vật khiến Hạ Thi Khâm càng thêm yêu thích, lời nói theo đó cũng đầy tràn vui vẻ và ngợi khen: "Cô Kha không những đẹp người mà tấm lòng lương thiện. Công việc cũng không vội, cô ôm mèo con không tiện lái xe, để tôi nói người đưa cô đi."
Rồi cô nói với hai trở thủ bên cạnh: "Cậu lái xe đưa cô Kha đến bệnh viện thú ý, còn cậu lái xe của cô Liễu về nhà."
"Này, có nghe em nói không vậy!" Nhìn hai người kia mắt đưa mày lại như cô đã chết, bình thường không nhìn thấy tận mắt, nhưng người trong lòng khen ngợi cô gái khác khi đứng trước mặt mình lại là chuyện khác nha. Liễu đại tiểu thư rất bực mình, tính tình tiểu thư lại trỗi dậy.
"Được rồi, trời đang mưa to, nếu em không đi là bị ướt hết đấy." Hạ Thi Khâm là người không biết dỗ dành, không thèm để ý tới tính tình đại tiểu thư của Liễu Tuyệt Luân, chỉ kéo cô vào dưới ô, gẩy gẩy mái tóc dính nước mưa của cô rồi đưa cô vào xe.
Trên đường, Hạ Thi Khâm cầm bàn tay lạnh lẽo của Liễu Tuyệt Luân, săn sóc dùng độ ấm bàn tay mình xua tan đi lạnh giá.
Liễu Tuyệt Luân bĩu môi dùng sức đạp lên những vũng nước trên đường, mèo không phải do cô đụng cô không thẹn với lương tâm. Nhưng không hiểu sao, cô lại có cảm giác chán nản.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.