Chương 2: Trên đường chia lối
Nhược Thấm
19/12/2020
Bụng rỗng lại uống hết vài ly rượu, hơi cồn bốc lên khiến người Hạ
Thi Khâm bắt đầu cảm thấy nóng bức, thêm phần đứng dưới hơi ấm luôn được phả ra từ hệ thống sưởi ở đại sảnh càng khiến cô khó chịu hơn. Hạ Thi
Khâm cởi nút cổ áo, đi ra bên ngoài đình viện. Trong đình viện không có
bóng người, một phần vì vừa rời khỏi không khí ấm áp trong yến hội, một
phần vì cái lạnh khắc nhiệt của mùa đông tháng Chạp, nên Hạ Thi Khâm vừa đi ra đã bị một cơn gió lạnh thổi tới khiến cả người đang khô nóng của
cô cũng phải run lên. Khách sạn này là một trong những tài sản của nhà
họ Liễu, được xây trên một sườn dốc ven biển nơi tập trung nhiều biệt
thư tư nhân, mỗi căn đều có vườn hoa, bể bơi cùng nhà kính riêng biệt.
Hạ Thi Khâm nghĩ rằng lúc này trong hoa viên chắc hẳn không có người,
lại không ngờ khi chưa đi hết nửa vòng quanh bể bơi đã phát hiện một
bóng hình ở trong hoa viên.
"Cô Kha? Sao cô lại ở đây?" Hạ Thi Khâm thốt lên câu hỏi với ngữ điệu kinh ngạc khác thường.
Lúc này Hạ Thi Khâm không giống như bình thường. bởi lúc bình thường nhất định cô sẽ không biểu lộ ra sự ngạc nhiên bất ngờ như thế. Ở địa vị của cô, việc phải điềm tĩnh lạnh lùng không để người khác biết được cảm xúc thật sự của mình giống như là bản năng. Giờ phút này Hạ Thi Khâm không biết mình nên vui mừng hay là kinh ngạc, bởi vì người cô vừa vô ý nhớ tới giờ lại ngẫu nhiên xuất hiện trước mặt, còn điều gì có duyên hơn thế.
"Giám đốc Hạ, tôi xin lỗi... Nhưng mà chỗ hoa này..." Trên tay dính đầy bùn của Kha Uy đang cầm một cành bách hợp được cố định bằng gậy trúc. Có lẽ sự kinh ngạc khác thường của Hạ Thi Khâm đã làm cô sợ hãi.
"À ~ Đang trồng hoa sao. Đừng căng thẳng, tôi chỉ là không ngờ lại thấy cô ở yến hội mừng năm mới này. Không phải cả công ty đều nghỉ rồi sao?" Hạ Thi Khâm đưa tay gãi gãi lông mày, khôi phục lại thái độ bình thường, nở một nụ cười nhàn nhạt.
Người ta rõ ràng là đang dựng lại đóa hoa bách hợp bị lệch, chứ không phải trồng... Thật đúng là mấy tiểu thư nhà giàu chưa từng trải đời mà.
Trước giờ Kha Uy luôn là người có lời nói và việc làm cẩn trọng, có kinh nghiệm cử xử đặc hữu của tiểu viên chức, đó là hiểu rõ khi ở trước mặt người khác nên và không nên nói gì. Tuy cô không phải là đang "Trồng hoa", nhưng nếu Hạ Thi Khâm đã nói vậy, cô cũng không sửa lời cô ấy. Đứng lên cười ngại ngùng: "Các đồng nghiệp khác đều đã nghỉ, phần lớn ra nước ngoài du lịch rồi. Tôi chỉ có một mình, hơn nữa cũng không có dự định gì đặc biệt nên..." Cho nên cô lưu lại, đêm hai chín tết vẫn còn cùng ông chủ tham gia buổi dạ tiệc giao thiệp này.
"Vừa rồi không thấy cô ở trong hội trường, cô nên vào dùng vài món ngon đi, vì tiệc tối sắp kết thúc rồi. Vũ hội đang chuẩn bị bắt đầu nhưng còn phải chờ lâu nữa." Không phải ai cũng có thể như Liễu Tuyệt Luân, bữa tối không cần ăn gì cũng có thể khiêu vũ tới đêm khuya được.
"Lúc mới đến tôi có ăn rồi." Giữa viên chức nhỏ và thương nhân lớn có chuyện gì để nói đâu chứ, khi vừa bước vào hội trường việc đầu tiên chính là chăm sóc tốt cho dạ dày mình. Kha Uy để ý thấy Hạ Thi Khâm thỉnh thoảng xoa bụng, cô quan tâm hỏi: "Giám đốc Hạ, cô không thoải mái sao?"
"À, bệnh cũ thôi. Tôi định quay về nội thành, cô có muốn đi cùng một đoạn không?" Thân thể không khỏe khiến Hạ Thi Khâm không mấy hứng thú, nên quyết định bỏ về.
"Cám ơn giám đốc Hạ, không cần đâu. Như vậy sẽ phiền đến cô ---"
Nếu ấn tượng đầu tiên của người ta cảm thấy khi gặp Liễu Tuyệt Luân chỉ là vô cùng kinh diễm, thì với cử chỉ khéo léo, tư thế đúng mực, dung nhan xinh đẹp cùng thái độ khiêm tốn, cảm giác Kha Uy mang lại cho người ta chính là sự ưa thích khi tiếp xúc lâu, mà Hạ Thi Khâm thì đối với người mình ưa thích hài lòng luôn sẽ chủ động thân cận.
"Không phiền, đi nào, quay về nội thành thôi. Còn nữa, đây không phải lúc làm việc, nên không cần gọi giám đốc Hạ, như vậy nghe không tự nhiên." Hạ Thi Khâm nói xong đi ra phía trước gọi người lái xe tới. Cô là người như vậy, cho tới bây giờ chưa từng lo lắng xem người phía sau có đi theo mình hay không.
Chiếc Rolls-Royce Phantom đen này được Hạ Thi Khâm mua từ sáu năm trước khi đến Macao học đại học, sáu năm sau người và xe đều không thay đổi, nhưng lịch đã lặng lẽ lật qua nhiều tờ. Hạ Thi Khâm ngồi ở ghế sau, thỉnh thoảng vu vơ nói chuyện với Kha Uy, câu được câu mất. Cô hiểu rõ đạo lý giao tiếp, còn có tính nhẫn nại hơn người, sẽ không vì chán ghét mà lạnh nhạt, hay vì ưa thích mà trở nên nhiệt tình hơn. Cô giống như một con báo đang ẩn nhẫn chờ đợi con mồi, vừa đầy nguy hiểm lại khiến người ta mê muội.
Khi câu chuyện kết thúc, Kha Uy lặng nhìn dáng vẻ Hạ Thi Khâm đang nhắm mắt nghỉ ngơi, đột nhiên cô hạ lớp kính ngăn cách kêu: "Chú tài xế ơi xin dừng lại."
Bên kia đường là một cửa hàng tiện lợi 7-Eleven, Hạ Thi Khâm nhìn thấy Kha Uy qua đường vào trong, sau đó lại rất nhanh đi ra. Lúc vào trong xe cô cười đưa cho Hạ Thi Khâm một lon sữa nóng: "Giám đốc Hạ uống đi, đau dạ dày uống một chút ấm sẽ thoải mái hơn."
Hạ Thi Khâm mở nắp lon sữa, khẽ uống một ngụm, sữa bán bên ngoài vốn không tinh khiết nên không hợp khẩu vị của cô lắm, vì vậy chỉ uống một ngụm là không uống thêm. Tuy không nói nhưng tấm lòng quan tâm tinh tế của Kha Uy cùng độ ấm của lon sữa Hạ Thi Khâm đều ghi nhận lại.
*
* *
Trong lúc đó, ở hội trường yến hội, đèn đã được tắt hết, toàn bộ ánh sáng đều được chiếu vào sàn nhảy, chờ đợi nữ chủ nhân cùng người yêu của cô, một đôi mỹ nữ xinh đẹp nhảy điệu mở màn. Khách khứa đợi dài cổ mới thấy Liễu Tuyệt Luân vội vội vàng vàng về hội trường, mà bên cạnh cô lại không có người kia.
Đây tuyệt đối không phải là điều nữ hoàng giao tiếp nên thể hiện, yến hội cô tổ chức hoàn mỹ đến từng chi tiết, vậy mà đến lúc mở màn vũ hội lại không có bạn nhảy cùng, đây sẽ thành trò cười nha. Các vị khách bắt đầu bàn tán sôi nổi.
Lúc này, một cậu bé chỉ cao tới thắt lưng người lớn, cực đáng yêu trong bộ quần áo tuxedo, đi tới giữa ánh đèn sân khấu, ngẩng đầu hỏi Liễu Tuyệt Luân: "Chị khiêu vũ chứ?"
Liễu Tuyệt Luân cúi đầu nở một nụ cười xinh đẹp động lòng người, dùng dáng vẻ thướt tha nhất đáp lễ: "Đương nhiên rồi, hôm nay cậu là bạn nhảy nhỏ của chị, mọi người cùng khiêu vũ thôi!"
Tiếng nhạc vang lên, theo đó những bộ lễ phục sang trọng xinh đẹp trong hội trường cũng tung bay lên theo từng bước nhảy. Bước mở màn vũ hội tưởng như suýt chút nữa bị hỏng lại được kết thúc hoàn mỹ bất ngờ, các vị khách cũng không hiểu rõ đây rốt cuộc có phải là một sự sắp xếp đầy độc đáo của Liễu Tuyệt Luân hay không nữa. Quả nhiên là nữ hoàng giao tiếp, vĩnh viễn không ai sánh bằng!
Nhưng đêm nay nữ vương chỉ khiêu vũ một bản, rồi không xuất hiện nữa khiến người có lòng mời Liễu Tuyệt Luân nhảy đều thất vọng ra về. Liễu Tuyệt Luân đã rời yến hội từ sớm, vì cô nhận được tin nói Hạ Thi Khâm đã lái xe rời đi, vì vậy cô cũng đi theo, trở về chỗ ở chung của hai người tại Macao.
Về đến nhà, quả nhiên Hạ Thi Khâm đã ở. Vào phòng ngủ thấy cô ấy mặc áo ngủ đang nằm trên giường. Liễu Tuyệt Luân vào bếp rót một cốc nước ấm, rồi quay lại ngồi xuống cạnh Hạ Thi Khâm, đặt đầu cô gối lên đùi mình, lấy thuốc ra đưa vào miệng cô ấy: "Uống thuốc đi rồi ngủ tiếp. Đây, còn nước nữa."
Không cần hỏi cũng biết Hạ Thi Khâm chưa uống thuốc. Vị con giời này dù có bệnh chết cũng không tự tìm thuốc uống cho mình. Bởi vì cô ta lười, còn vì từ nhỏ đến lớn luôn có người vây quanh hầu hạ, sớm tạo thành tính cách việc gì cũng cần người phục vụ cho. Cô mà không lấy thuốc cho thì Hạ Thi Khâm chắc chắn sẽ không uống.
Sau khi cho Hạ Thi Khâm uống thuốc, Liễu Tuyệt Luân mới thả tóc đi vào phòng tắm, tháo trang sức, rửa mặt, chăm sóc tốt làn da toàn thân, rồi sấy khô mái tóc dài nhu mềm. Dong dài hết hai tiếng mới sửa sang cho mình có lại vẻ lung linh mê người, non mềm ngon miệng.
Hạ Thi Khâm xoay qua xoay lại trên giường, nói: "Hôm nay sao về sớm vậy?"
"Ừm hừ." Liễu Tuyệt Luân hừ nhẹ, hờ hững cầm lược chải chải lại đầu.
"Giận à?" Hạ Thi Khâm xuống giường ôm lấy cô ấy. Cô biết mình bỏ đi khiến Liễu Tuyệt Luân gặp phải xấu hổ, nhưng cô cố tình bỏ đi. Giống như có ý xấu muốn Liễu Tuyệt Luân phải khó xử, Đại tiểu thư mà không tức giận mới là chuyện lạ nha.
"Đừng đụng, không thấy đang bận à." Liễu Tuyệt Luân lắc lắc người không cho Hạ Thi Khâm ôm.
Hạ Thi Khâm tiếp tục ôm lấy cô, lại bị đẩy ra lần nữa.
Lúc này Hạ Thi Khâm mới đứng sang một bên, tựa vào bàn trang điểm cười lười biếng: "Ôi, đêm nay được nhiều người khen nên tính đại tiểu thư phát tác đấy à."
"Ai bảo không nói tiếng nào đã bỏ đi!" Liễu Tuyệt Luân nhướng mày hờn dỗi, "Em lo lắng bao nhiêu biết không! Khó xử nữa chứ, không biết đi chỗ nào tìm bạn nhảy. Đêm nay mọi người đều coi Liễu Tuyệt Luân thành trò cười!"
Câu sau mới là thật, trong thế giới của Đại tiểu thư, điều quan trọng nhất chính là các buổi vũ hội, và biểu hiện của cô luôn phải thật hoàn mỹ, giống trong bộ phim Gossip Girl của Mỹ, các nữ sinh trung học đơn giản cho rằng toàn bộ thế giới chỉ là những buổi tiệc tùng và ở đó họ tự biến mình thành Queen.
Hạ Thi Khâm cười cười, ôm lấy eo Liễu Tuyệt Luân từ phía sau, cúi đầu hôn lên cần cổ thơm tho mềm mại của cô, cẩn thận ngửi hương thơm say lòng: "Đừng giận nữa, đêm 30 ngày mai thuyền từ biển sẽ trở về. Thuyền đi du lịch một vòng thế giới, đến mỗi nơi tôi đều cho người đi mua quà, toàn bộ quà tặng trên thế giới mang về đều tặng cho mình em đấy."
"Hừ, mỗi lần đều dùng chiêu này." Liễu Tuyệt Luân giả vờ tức giận, tuy nhiên cô cũng biết ý lưu cho hai người đường lui, ôm cổ Hạ Thi Khâm hôn lên má cô, cười duyên nói: "Được rồi, ai bảo có người lại thích chiêu ấy chứ, tha cho đấy~"
Liễu Tuyệt Luân biết đạo lý, có thể tùy hứng làm nũng, bộc phát tính tình tiểu thư, nhưng cần vừa phải, không để cho Hạ Thi Khâm cảm thấy quá phiền chán. Cô hiểu rõ nên duy trì ở mức độ nào.
Hạ Thi Khâm xiết chặt vòng tay, mở miệng đón lấy hơi thở ngọt ngào người đẹp đưa tới. Theo một góc độ nào đó, Liễu Tuyệt Luân xem như nghe lời, đối với cô vâng vâng dạ dạ, có cáu giận cũng không quá mức, tức giận lắm cũng chỉ làm nũng một chút rồi bỏ qua.
Có lẽ đối với một số người mà nói, có được tình nhân như vậy là rất mê hồn, vô cùng sung sướng. Có xinh đẹp, có yêu kiều, có cá tính làm đậm đà cuộc sống, cũng không làm mất nhiều thời gian để ứng phó khi giận dỗi nhau. Như vậy có thật là tốt nhất...
Hai thân hình có đường cong tuyệt mỹ quấn lấy nhau, nhẹ nhàng ngã xuống giường lớn mềm mại. Áo ngủ vừa mới mặc lên vẫn chưa hết hơi ẩm phòng tắm đã bị cởi, những nụ hôn say đắm cùng tiếng rên rỉ trầm mê khuấy động đêm tối bên bờ biển.
"Cô Kha? Sao cô lại ở đây?" Hạ Thi Khâm thốt lên câu hỏi với ngữ điệu kinh ngạc khác thường.
Lúc này Hạ Thi Khâm không giống như bình thường. bởi lúc bình thường nhất định cô sẽ không biểu lộ ra sự ngạc nhiên bất ngờ như thế. Ở địa vị của cô, việc phải điềm tĩnh lạnh lùng không để người khác biết được cảm xúc thật sự của mình giống như là bản năng. Giờ phút này Hạ Thi Khâm không biết mình nên vui mừng hay là kinh ngạc, bởi vì người cô vừa vô ý nhớ tới giờ lại ngẫu nhiên xuất hiện trước mặt, còn điều gì có duyên hơn thế.
"Giám đốc Hạ, tôi xin lỗi... Nhưng mà chỗ hoa này..." Trên tay dính đầy bùn của Kha Uy đang cầm một cành bách hợp được cố định bằng gậy trúc. Có lẽ sự kinh ngạc khác thường của Hạ Thi Khâm đã làm cô sợ hãi.
"À ~ Đang trồng hoa sao. Đừng căng thẳng, tôi chỉ là không ngờ lại thấy cô ở yến hội mừng năm mới này. Không phải cả công ty đều nghỉ rồi sao?" Hạ Thi Khâm đưa tay gãi gãi lông mày, khôi phục lại thái độ bình thường, nở một nụ cười nhàn nhạt.
Người ta rõ ràng là đang dựng lại đóa hoa bách hợp bị lệch, chứ không phải trồng... Thật đúng là mấy tiểu thư nhà giàu chưa từng trải đời mà.
Trước giờ Kha Uy luôn là người có lời nói và việc làm cẩn trọng, có kinh nghiệm cử xử đặc hữu của tiểu viên chức, đó là hiểu rõ khi ở trước mặt người khác nên và không nên nói gì. Tuy cô không phải là đang "Trồng hoa", nhưng nếu Hạ Thi Khâm đã nói vậy, cô cũng không sửa lời cô ấy. Đứng lên cười ngại ngùng: "Các đồng nghiệp khác đều đã nghỉ, phần lớn ra nước ngoài du lịch rồi. Tôi chỉ có một mình, hơn nữa cũng không có dự định gì đặc biệt nên..." Cho nên cô lưu lại, đêm hai chín tết vẫn còn cùng ông chủ tham gia buổi dạ tiệc giao thiệp này.
"Vừa rồi không thấy cô ở trong hội trường, cô nên vào dùng vài món ngon đi, vì tiệc tối sắp kết thúc rồi. Vũ hội đang chuẩn bị bắt đầu nhưng còn phải chờ lâu nữa." Không phải ai cũng có thể như Liễu Tuyệt Luân, bữa tối không cần ăn gì cũng có thể khiêu vũ tới đêm khuya được.
"Lúc mới đến tôi có ăn rồi." Giữa viên chức nhỏ và thương nhân lớn có chuyện gì để nói đâu chứ, khi vừa bước vào hội trường việc đầu tiên chính là chăm sóc tốt cho dạ dày mình. Kha Uy để ý thấy Hạ Thi Khâm thỉnh thoảng xoa bụng, cô quan tâm hỏi: "Giám đốc Hạ, cô không thoải mái sao?"
"À, bệnh cũ thôi. Tôi định quay về nội thành, cô có muốn đi cùng một đoạn không?" Thân thể không khỏe khiến Hạ Thi Khâm không mấy hứng thú, nên quyết định bỏ về.
"Cám ơn giám đốc Hạ, không cần đâu. Như vậy sẽ phiền đến cô ---"
Nếu ấn tượng đầu tiên của người ta cảm thấy khi gặp Liễu Tuyệt Luân chỉ là vô cùng kinh diễm, thì với cử chỉ khéo léo, tư thế đúng mực, dung nhan xinh đẹp cùng thái độ khiêm tốn, cảm giác Kha Uy mang lại cho người ta chính là sự ưa thích khi tiếp xúc lâu, mà Hạ Thi Khâm thì đối với người mình ưa thích hài lòng luôn sẽ chủ động thân cận.
"Không phiền, đi nào, quay về nội thành thôi. Còn nữa, đây không phải lúc làm việc, nên không cần gọi giám đốc Hạ, như vậy nghe không tự nhiên." Hạ Thi Khâm nói xong đi ra phía trước gọi người lái xe tới. Cô là người như vậy, cho tới bây giờ chưa từng lo lắng xem người phía sau có đi theo mình hay không.
Chiếc Rolls-Royce Phantom đen này được Hạ Thi Khâm mua từ sáu năm trước khi đến Macao học đại học, sáu năm sau người và xe đều không thay đổi, nhưng lịch đã lặng lẽ lật qua nhiều tờ. Hạ Thi Khâm ngồi ở ghế sau, thỉnh thoảng vu vơ nói chuyện với Kha Uy, câu được câu mất. Cô hiểu rõ đạo lý giao tiếp, còn có tính nhẫn nại hơn người, sẽ không vì chán ghét mà lạnh nhạt, hay vì ưa thích mà trở nên nhiệt tình hơn. Cô giống như một con báo đang ẩn nhẫn chờ đợi con mồi, vừa đầy nguy hiểm lại khiến người ta mê muội.
Khi câu chuyện kết thúc, Kha Uy lặng nhìn dáng vẻ Hạ Thi Khâm đang nhắm mắt nghỉ ngơi, đột nhiên cô hạ lớp kính ngăn cách kêu: "Chú tài xế ơi xin dừng lại."
Bên kia đường là một cửa hàng tiện lợi 7-Eleven, Hạ Thi Khâm nhìn thấy Kha Uy qua đường vào trong, sau đó lại rất nhanh đi ra. Lúc vào trong xe cô cười đưa cho Hạ Thi Khâm một lon sữa nóng: "Giám đốc Hạ uống đi, đau dạ dày uống một chút ấm sẽ thoải mái hơn."
Hạ Thi Khâm mở nắp lon sữa, khẽ uống một ngụm, sữa bán bên ngoài vốn không tinh khiết nên không hợp khẩu vị của cô lắm, vì vậy chỉ uống một ngụm là không uống thêm. Tuy không nói nhưng tấm lòng quan tâm tinh tế của Kha Uy cùng độ ấm của lon sữa Hạ Thi Khâm đều ghi nhận lại.
*
* *
Trong lúc đó, ở hội trường yến hội, đèn đã được tắt hết, toàn bộ ánh sáng đều được chiếu vào sàn nhảy, chờ đợi nữ chủ nhân cùng người yêu của cô, một đôi mỹ nữ xinh đẹp nhảy điệu mở màn. Khách khứa đợi dài cổ mới thấy Liễu Tuyệt Luân vội vội vàng vàng về hội trường, mà bên cạnh cô lại không có người kia.
Đây tuyệt đối không phải là điều nữ hoàng giao tiếp nên thể hiện, yến hội cô tổ chức hoàn mỹ đến từng chi tiết, vậy mà đến lúc mở màn vũ hội lại không có bạn nhảy cùng, đây sẽ thành trò cười nha. Các vị khách bắt đầu bàn tán sôi nổi.
Lúc này, một cậu bé chỉ cao tới thắt lưng người lớn, cực đáng yêu trong bộ quần áo tuxedo, đi tới giữa ánh đèn sân khấu, ngẩng đầu hỏi Liễu Tuyệt Luân: "Chị khiêu vũ chứ?"
Liễu Tuyệt Luân cúi đầu nở một nụ cười xinh đẹp động lòng người, dùng dáng vẻ thướt tha nhất đáp lễ: "Đương nhiên rồi, hôm nay cậu là bạn nhảy nhỏ của chị, mọi người cùng khiêu vũ thôi!"
Tiếng nhạc vang lên, theo đó những bộ lễ phục sang trọng xinh đẹp trong hội trường cũng tung bay lên theo từng bước nhảy. Bước mở màn vũ hội tưởng như suýt chút nữa bị hỏng lại được kết thúc hoàn mỹ bất ngờ, các vị khách cũng không hiểu rõ đây rốt cuộc có phải là một sự sắp xếp đầy độc đáo của Liễu Tuyệt Luân hay không nữa. Quả nhiên là nữ hoàng giao tiếp, vĩnh viễn không ai sánh bằng!
Nhưng đêm nay nữ vương chỉ khiêu vũ một bản, rồi không xuất hiện nữa khiến người có lòng mời Liễu Tuyệt Luân nhảy đều thất vọng ra về. Liễu Tuyệt Luân đã rời yến hội từ sớm, vì cô nhận được tin nói Hạ Thi Khâm đã lái xe rời đi, vì vậy cô cũng đi theo, trở về chỗ ở chung của hai người tại Macao.
Về đến nhà, quả nhiên Hạ Thi Khâm đã ở. Vào phòng ngủ thấy cô ấy mặc áo ngủ đang nằm trên giường. Liễu Tuyệt Luân vào bếp rót một cốc nước ấm, rồi quay lại ngồi xuống cạnh Hạ Thi Khâm, đặt đầu cô gối lên đùi mình, lấy thuốc ra đưa vào miệng cô ấy: "Uống thuốc đi rồi ngủ tiếp. Đây, còn nước nữa."
Không cần hỏi cũng biết Hạ Thi Khâm chưa uống thuốc. Vị con giời này dù có bệnh chết cũng không tự tìm thuốc uống cho mình. Bởi vì cô ta lười, còn vì từ nhỏ đến lớn luôn có người vây quanh hầu hạ, sớm tạo thành tính cách việc gì cũng cần người phục vụ cho. Cô mà không lấy thuốc cho thì Hạ Thi Khâm chắc chắn sẽ không uống.
Sau khi cho Hạ Thi Khâm uống thuốc, Liễu Tuyệt Luân mới thả tóc đi vào phòng tắm, tháo trang sức, rửa mặt, chăm sóc tốt làn da toàn thân, rồi sấy khô mái tóc dài nhu mềm. Dong dài hết hai tiếng mới sửa sang cho mình có lại vẻ lung linh mê người, non mềm ngon miệng.
Hạ Thi Khâm xoay qua xoay lại trên giường, nói: "Hôm nay sao về sớm vậy?"
"Ừm hừ." Liễu Tuyệt Luân hừ nhẹ, hờ hững cầm lược chải chải lại đầu.
"Giận à?" Hạ Thi Khâm xuống giường ôm lấy cô ấy. Cô biết mình bỏ đi khiến Liễu Tuyệt Luân gặp phải xấu hổ, nhưng cô cố tình bỏ đi. Giống như có ý xấu muốn Liễu Tuyệt Luân phải khó xử, Đại tiểu thư mà không tức giận mới là chuyện lạ nha.
"Đừng đụng, không thấy đang bận à." Liễu Tuyệt Luân lắc lắc người không cho Hạ Thi Khâm ôm.
Hạ Thi Khâm tiếp tục ôm lấy cô, lại bị đẩy ra lần nữa.
Lúc này Hạ Thi Khâm mới đứng sang một bên, tựa vào bàn trang điểm cười lười biếng: "Ôi, đêm nay được nhiều người khen nên tính đại tiểu thư phát tác đấy à."
"Ai bảo không nói tiếng nào đã bỏ đi!" Liễu Tuyệt Luân nhướng mày hờn dỗi, "Em lo lắng bao nhiêu biết không! Khó xử nữa chứ, không biết đi chỗ nào tìm bạn nhảy. Đêm nay mọi người đều coi Liễu Tuyệt Luân thành trò cười!"
Câu sau mới là thật, trong thế giới của Đại tiểu thư, điều quan trọng nhất chính là các buổi vũ hội, và biểu hiện của cô luôn phải thật hoàn mỹ, giống trong bộ phim Gossip Girl của Mỹ, các nữ sinh trung học đơn giản cho rằng toàn bộ thế giới chỉ là những buổi tiệc tùng và ở đó họ tự biến mình thành Queen.
Hạ Thi Khâm cười cười, ôm lấy eo Liễu Tuyệt Luân từ phía sau, cúi đầu hôn lên cần cổ thơm tho mềm mại của cô, cẩn thận ngửi hương thơm say lòng: "Đừng giận nữa, đêm 30 ngày mai thuyền từ biển sẽ trở về. Thuyền đi du lịch một vòng thế giới, đến mỗi nơi tôi đều cho người đi mua quà, toàn bộ quà tặng trên thế giới mang về đều tặng cho mình em đấy."
"Hừ, mỗi lần đều dùng chiêu này." Liễu Tuyệt Luân giả vờ tức giận, tuy nhiên cô cũng biết ý lưu cho hai người đường lui, ôm cổ Hạ Thi Khâm hôn lên má cô, cười duyên nói: "Được rồi, ai bảo có người lại thích chiêu ấy chứ, tha cho đấy~"
Liễu Tuyệt Luân biết đạo lý, có thể tùy hứng làm nũng, bộc phát tính tình tiểu thư, nhưng cần vừa phải, không để cho Hạ Thi Khâm cảm thấy quá phiền chán. Cô hiểu rõ nên duy trì ở mức độ nào.
Hạ Thi Khâm xiết chặt vòng tay, mở miệng đón lấy hơi thở ngọt ngào người đẹp đưa tới. Theo một góc độ nào đó, Liễu Tuyệt Luân xem như nghe lời, đối với cô vâng vâng dạ dạ, có cáu giận cũng không quá mức, tức giận lắm cũng chỉ làm nũng một chút rồi bỏ qua.
Có lẽ đối với một số người mà nói, có được tình nhân như vậy là rất mê hồn, vô cùng sung sướng. Có xinh đẹp, có yêu kiều, có cá tính làm đậm đà cuộc sống, cũng không làm mất nhiều thời gian để ứng phó khi giận dỗi nhau. Như vậy có thật là tốt nhất...
Hai thân hình có đường cong tuyệt mỹ quấn lấy nhau, nhẹ nhàng ngã xuống giường lớn mềm mại. Áo ngủ vừa mới mặc lên vẫn chưa hết hơi ẩm phòng tắm đã bị cởi, những nụ hôn say đắm cùng tiếng rên rỉ trầm mê khuấy động đêm tối bên bờ biển.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.