Chương 18: Thuận thiên
Kiếm Ma
23/04/2013
Tiếng trống trận nổi lên. Toàn quân cùng nhau tập họp nơi tiền trận, đội ngũ chia thành bốn mươi hàng, mỗi hàng khoảng độ năm trăm người, gươm giáo tề chỉnh, dáng đứng vừa thẳng tắp một hàng vừa có được sự uy nghiêm. Triệu Quang Phục ở trước trận địa, nhìn Vạn Xuân quân đoàn trước mắt, không khỏi có phần tự mãn trong lòng. Cách đó mấy tháng, đây chỉ là một đội quân ô hợp không hơn không kém, nhưng qua sự điều chỉnh hết sức hợp lí của chàng, mới đó thôi những chiến binh khi nào đều đã trở thành những kiếm thủ siêu quần, một hợp thể đoàn hùng mạnh, đủ sức đương đầu với mọi kẻ địch. Chính lúc này đây, chàng có một niềm tin rất lớn vào chiến thắng của quân mình.
Một niềm tin chẳng phải không có căn cứ.
Trương Hống, Trương Hát hai vị tướng quân đứng bên, khẩn thiết góp ý :
- Chủ soái, Trần Bá Tiên xuất binh lần này, không chỉ đơn giản là muốn tấn công chúng ta, mà còn là báo phục chiến bại khi trước, nhất định sẽ tung hết tất cả chủ lực, dùng đủ mọi mưu ma chước quỷ. Chúng ta cần phải sẵn sằng đối diện với mọi tình huống có thể xảy đến.
Triệu Quang Phục nói :
- Đó cũng là chủ ý đã sẵn của ta. Quân Lương xuất binh lần này, chắc chắn sẽ tìm đến những lộ tuyến trọng yếu tiến dẫn vào Nhất Dạ. Hiện tại đã có hai con đường tiến vào nơi đây, một con đường thông qua rừng vắng, nơi chúng ta từng đại chiến với quân Lương; con đường thứ hai đi cắt ngang qua Ngũ hành trận. Với con đường thứ nhất, chúng ta đã bố trí thủ vệ cùng hàng trăm cạm bẫy bủa vây, không có gì đáng lo ngại cho lắm. Nhưng với con đường thứ hai thì vẫn còn phải bàn lại. Khả năng rất cao là thám sát viên của chúng sẽ tìm ra và dẫn tiến đoàn quân đi theo con đường độc đạo bí mật thông qua Ngũ Hành trận. Chúng ta nên cắt đặt người canh giữ nghiêm ngặt tại nơi này.
Trương Hát đắc ý cười :
- Nếu đã quyết định như vậy, chi bằng cứ để bọn chúng nếm thử mùi vị lợi hại của Ngũ hành trận !
Triệu Quang Phục lắc đầu nói :
- Ta cảm thấy nếu chỉ có mỗi Ngũ hành trận thì thực sự không ổn. Trần Bá Tiên là một trong những viên tướng cực kỳ gian xảo, tâm bất khả trắc, chỉ qua chuyện lần trước dùng khinh kỵ binh đi đường vòng truy kích chúng ta cũng đã đủ thấy cái trí
không nhỏ của y. Chỉ sợ một Ngũ hành trận là quá ít để đối phó với con người này.
Trương Hống nói :
- Chủ soái nghi ngại cũng không phải vô căn cứ, vậy hãy để tôi cầm quân sắp đặt sẵn phục binh tại nơi đó, đợi quân địch tiến công thì dựa vào thế đứng của trận tiền mà truy kích lấy chúng.
Triệu Quang Phục suy tính một lát, rồi cũng chấp thuận cho ý định này :
- Khinh kỵ binh của địch nhân rất mạnh, phải tuyệt đối cẩn thận.
Trương Hống cúi đầu lĩnh mệnh. Trương Hát vuốt túm râu trắng dưới cằm, hạ giọng nói :
- Ngũ hành trận, lợi hại không chỉ dừng ở trận pháp, mà còn mang một sự lợi hại cực lớn ở trong phép biến hoá đa dạng của nó. Căn cứ theo như nguyên lí tương khắc tương sinh, cả năm “ cửa tử “ Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ đều có thể phối hợp và làm mạnh cho nhau, cũng có thể dùng để khắc chế lẫn nhau. Cần phải có sự điều phối hợp lí, để năm “ cửa tử “ đều có thể cùng nhau hoà phối. Nếu có thể cắt đặt quân sĩ, di chuyển theo chính địa tạng đồ hình của Ngũ hành trận mà tấn công theo chính sự biến ảo của trận pháp, không những che mắt được địch nhân, mà còn có thể phát huy được sức mạnh tuyệt đối của quân mình. Nên tập trung quân đội cố vệ “ cửa sinh “ . Đây là mấu chốt chủ đạo, cũng là một con dao hai lưỡi - vừa là nơi có thể thu quân rút quân, laị cũng là nơi địch nhân có thể đột kích bất ngờ.
Trương Hống, Triệu Quang Phục nghe thấy điều này, đều cùng lúc gật đầu đồng thuận.
Trương Hống đang gật gù, đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng, khẩn thiết quay người chắp tay tấu trình :
- Chủ soái, hãy nên chuẩn bị sẵn tinh thần. Trước trận quyết chiến lần này, chính là lúc người phải đăng cơ.
Triệu Quang Phục “ ồ “ lên, chính bản thân chàng cũng chút nữa đã quên mất chuyện đại sự quan trọng này.
- Nếu có thể trước khi lên ngựa xuất chinh đường hoàng xưng đế vị, nhất định sẽ làm cho thiên hạ hướng trọn vẹn sự tuân phục về, đến lúc đấy nào còn phải bận tâm đến những chuyện khác đây.
Triệu Quang Phục gật đầu, thầm cám ơn tính toán kỹ lưỡng của Trương Hống.
Trương Hống quay đầu nói :
- Chủ soái, chúng tôi xin đi lãnh nhiệm vụ trước, và cũng để chuẩn bị một chút cho lễ đăng cơ ngay, hi vọng có thể sớm tề tựu chứng kiến ngài xưng đế thống suất đại binh diệt giặc thù.
Triệu Quang Phục gật đầu, rồi cũng không nề nà nấn ná thêm giây khắc nào nữa.
Chàng bước dọc theo đoạn đường giữa hai cánh quân quay về doanh trướng, tính sắp đặt mọi thứ một lần cuối cùng, trước khi đốc trận.
Triệu Quang Phục đi ngang qua một dải đất trống, bỗng chốc thấy rất thân quen. Chừng như nhớ lại, chính đây là nơi mà Y Liên đã từng trốn mọi người lén lút luyện kiếm.
Cô gái này, đúng là đã để cho chàng phải vướng bận không ít. Đến giờ không biết nàng ta đã ra sao đây.
Bất chợt nhìn tới góc xa xa, vẫn nơi đó một bóng hình quen thuộc. Có thoáng bất ngờ, rồi thoạt cười mỉm, Triệu Quang Phục nhẹ nhàng bước tới.
Y Liên mải miết luyện kiếm, thân hình lả lướt phiêu du bay trong không trung, thật chẳng khác gì tiên tử giáng xuống nơi trần thế. Thế kiếm của nàng đi đến, linh diệu và ôn nhu, mang đậm vẻ mềm mỏng của thục nữ, trong lúc dứt điểm chỉ thiếu đi một chút công lực nữa thôi đã có thể tiến phát thành thần. Nhưng dẫu sao, những gì đã thể hiện ra trước cũng đều khiến người khác nhìn vào phải không ngớt trầm trồ thán phục.
Triệu Quang Phục ngẩn người ra mà nhìn ngắm.
Chính chàng cũng không thể tin được, từ lúc bản thân giúp Y Liên đại khai tư tưởng, kiếm pháp của nàng ta từ trì đọng đã đạt đến mức độ này. Cho dù đem so với chàng vẫn còn thua xa “ một trời một vực “, nhưng đây cũng là một sự tiến bộ vượt lên hẳn mọi suy tính a !
Triệu Quang Phục đương đứng nhìn, bất chợt thấy toàn thân nóng rực, nhớ tới “ hộ tâm kình khí “ mới luyện thành đang mạnh bạo đang chuyển vận trong người, tức thì vận ra một luồng đại lực, âm thầm truyền dẫn qua thời không, tiến nhập vào trí niệm của Y Liên, trợ giúp khai mở mọi nguồn sức mạnh cực hạn còn ẩn giấu trong nàng.
Y Liên đang tập kiếm, đột nhiên cảm thấy sức mạnh tăng lên gấp bội, chẳng những vậy cả tinh thần cũng được khai thông đến độ an nhiên nhất, tức thì kiếm thức đạt đến độ hưng phấn cực kỳ cao, thi triển một lúc ra hàng trăm chiêu thức ảo diệu. Đến khi ngừng hẳn lại vẫn cảm thấy bất ngờ.
Triệu Quang Phục đứng đằng sau vỗ tay tán thưởng, khiến cho Y Liên giật mình quay đầu lại nhìn.
- Chủ soái !
- Tập luyện chăm chỉ như vậy, kiếm pháp cũng ngày một khá lên rồi a !
Y Liên mỉm cười nói :
- Tất cả cũng là nhờ có người đã giúp Liên nhi khai thông tư tưởng, mới có thể trở thành thế này.
Triệu Quang Phục nghe mấy lời này xong, bộ dạng sớm đã biến thành cực kỳ đắc ý tự mãn. Chàng lại không quên để ý thấy, dường như kiếm pháp của Y Liên cũng có những thay đổi khá lạ lùng về mặt chiêu pháp, không khỏi thắc mắc mà hỏi :
- Liên nhi, dường như đã có một người nào đó chỉ cho nàng những thế kiếm khác phải không ?
Y Liên nói :
- Chính là Chử lão tiên sinh. Một lần ông ấy phát hiện ra Liên nhi bí mật luyện kiếm tại đây, sau đó đã thu nhận và thường nhân lúc rảnh rỗi dạy kiếm pháp cho thiếp.
Triệu Quang Phục “ ồ “ lên một tiếng đầy bất ngờ, trong lòng không dưng trào dâng cảm giác hậm hực. Chử lão sẵn thời gian truyền dạy kiếm pháp cho Y Liên, mà lại từ chối giúp chàng đỡ đi việc truyền lại kiếm thuật cho Vạn Xuân quân, thực sự đáng giận.
Lại nhớ con người này, đã sắp đến giờ khắc đứng lên bục truyền vương ấn, mà hành tung thoắt ẩn thoắt hiện chẳng rõ đã biến đi đâu mất. Cũng không hiểu có phải do sự sắp đặt của huynh đệ họ Trương không nữa, lúc trước đã quên hòi vấn đề này.
Thời gian gấp gáp, chàng vội dặn dò Y Liên vài câu, rồi quay bước tiến về doanh trướng.
Y Liên đột nhiên nhớ ra, cất lời hỏi :
- Chủ soái, có phải giặc Lương đang chuẩn bị tấn công chúng ta chăng ?
Triệu Quang Phục nói :
- Chính thế. Ta đang phải quay về doanh trướng sắp xếp lại một số thứ trước khi chính thức xuất quân chống lại chúng.
Y Liên hướng đôi mắt long lanh nhìn chàng cầu khẩn :
- Ngài có thể cho Liên nhi đi theo chăng ?
Triệu Quang Phục chau mày, đã đoán định sẵn cuộc chiến lần này sẽ vô cùng cam go khốc liệt, cảm thấy khó có thể chấp thuận.
Chàng dứt khoát lắc đầu khước từ, mặc cho Y Liên năn nỉ đã quay mình bước đi. Để lại nàng ta nhìn về mình, một cái nhìn đầy oán hờn.
Thở dài khẽ khàng.
- Ta có làm vậy cũng là vì nghĩ cho nàng mà thôi.
Sáng sớm hôm sau, trước lễ đăng đàn, Triệu Quang Phục mình vận trường bào, uy phong lẫm liệt giữa hàng quân ngũ. Hai bên giáo mác tề chỉnh, sĩ khí và sự quyết tâm bừng bừng hiện lên trên từng gương mặt. Hết thảy mọi người lính Vạn Xuân đều đứng nghiêm như tượng, nhiệt huyết tuổi trẻ, lí tưởng và khát vọng tự do không ngừng hướng về phía trước, quả không uổng công phí sức của chàng bấy lâu nay bỏ ra nghiêm khắc huấn luyện từng người.
Triệu Quang Phục nhìn qua bên cạnh.
Hai vị tướng yêu của chàng, Trương Hống, Trương Hát lúc này đều không có ở đó. Họ đang phải đi những nhiệm vụ riêng. Hôm nay, chính chàng sẽ đứng lên thống suất toàn quân chống giặc. Và chính chàng cũng sẽ bước lên đăng cơ, nhận lấy vương vị.
Cảm giác sắp làm một chuyện cực kỳ trọng đại không ngừng trào dâng, khiến cho trong lòng Triệu Quang Phục vừa bứt rứt vừa hoan hỉ, chẳng thể yên vị được một khắc nào. Chàng tự thấy, so với việc hành quân chiến đấu nơi xa trận, điều bản thân mình sắp làm tới đây có phần nào đó còn khó khăn gấp bội lần.
Kình phong nổi lên từ phương bắc, từng đợt khí thoát ra từ đầm Nhất Dạ, khiến cho không gian thoáng chốc mang một vẻ gì huyền ảo đến lạ. Triệu Quang Phục đứng trên bục cao, bất giác có cảm giác hùng khí nổi lên. Sắp tới đây chính là một sự kiện trọng đại bậc nhất, không chỉ với riêng Vạn Xuân quốc, mà còn với chính bản thân chàng.
Lá cờ của Vạn Xuân quân bay phần phật trước gió lớn. Mặt trời đã ló rạng đông. Giờ khắc đã điểm tự lúc nào, Triệu Quang Phục vội dời bước đứng ra trước toàn quân, hùng hồn tuyên bố về tội ác giặc Lương trước ba quân tướng sĩ, từ việc kẻ thù cướp nước, bóc lột và tàn hại người dân đến những sự đàn áp khủng khiếp và tàn bạo khi chúng đưa quân quay lại.
Toàn trường nổi lên những tiếng gầm đầy căm phẫn của các tướng lĩnh hưởng ứng chủ soái của mình.
Triệu Quang Phục cảm thấy hoàn toàn tin tưởng, liền giương kiếm thẳng lên trời quát lớn :
- Thề sẽ quyết tâm giết sạch giặc thù báo cừu, thề sẽ giết sạch giặc thù, giành lại toàn bộ bờ cõi cho nước nhà !
Cả đoàn binh như được sĩ khí của chủ tướng tiếp ứng, gươm giáo đao thương giương thẳng lên cao hưởng ứng, tiếng quát tiếng thét như hùm beo giữa chốn oai linh, sức mạnh thấu đến tận hoàng thiên, khiến người ngoài không ai không kinh khiếp !
Đột ngột lúc ấy, một quầng lửa bất chợt bùng lên ngay tại vạc lớn đặt cạnh chỗ Triệu Quang Phục đứng.
Đã đến lúc rồi đây.
Chúng nhân giật mình kinh hãi, tưởng như có địch nhân xâm phạm, ai nấy đều muốn tuốt gươm xông lên bảo vệ chủ tướng của mình. Chính lúc ấy, một tiếng cười đinh tai thấu óc đột ngột vang vọng khắp không gian.
Từ trong quầng lửa, Chử lão bất thần xuất hiện, trong sự ngạc nhiên của hết thảy mọi người.
Hôm nay, ông ta vận một bộ y phục cổ xưa, lưng đeo kiếm đồng, dung dị được khắc nên những nét hoa văn cổ đại cực kỳ tà quái, khiến cho ai nấy đều cảm thấy kỳ lạ, không hiểu có phải vị tiền nhân này lại định bày ra một trò kỳ dị gì không.
Chẳng ai biết nên làm thế nào, đành đứng tạm bên dưới, coi xem ông ta tính làm gì.
Triệu Quang Phục ngưng thở chờ đợi, chàng tuy đã biết trước rằng chuyện này rồi sẽ xảy ra, nhưng bản thân ấy vẫn cực kỳ hồi hộp trong lòng.
- Triệu Quang Phục tiếp chỉ !
Triệu Quang Phục vừa nghe thánh lệnh uy nghiêm ấy, sớm đã cảm thấy toàn thân rung động, hai đầu gối chẳng cần ai nhắc tự khắc quỳ xuống thụ mệnh.
Chử lão trầm giọng mà nói, phát ra những thanh âm sang sảng như tiếng chuông đồng :
- Triệu Quang Phục, bổn nhân chính là Chử Đồng Tử, bấy lâu nay cùng sống trong Vạn Xuân quân đoàn, thấy ngươi rất có chí lớn, chăm chỉ nuôi quân, lại có ý thức được về quốc thổ và quyền tự chủ. Sau bao thời gian đã qua, cuối cùng đã nhìn ra được người thủ lĩnh xứng đáng. Hôm nay nhân đúng dịp nhà ngươi xuất chinh diệt địch, ta nhận lệnh của Ngọc Hoàng Thượng Đế đem tỷ ấn truyền quốc của Vạn Xuân quốc đến trao tận tay ngươi. Từ nay tất cả mọi thần dân nam quốc sẽ đứng dưới chân họ Triệu, ngươi sẽ trở thành vua của trăm họ, phải có trách nhiệm thống suất đại binh diệt hết giặc thù, đem lại hoà bình cho đất nước. Ngươi có chấp thuận điều này không ?
Triệu Quang Phục nhìn lại, thấy chúng nhân nhất tề chăm chăm nhìn vào mình, ánh mắt lúc nào bừng sáng nào niềm tin tưởng, nào sự hi vọng. Hào khí nổi lên, chàng lập tức chắp tay đáp tạ :
- Có thể làm chủ tướng xông pha tên đạn mà giành lại độc lập tự chủ cho Tổ quốc, chính là cái vinh hạnh lớn nhất đời này của Triệu Quang Phục. Ta xin cung kính lĩnh mệnh !
Toàn quân cùng nhau bừng lên một làn sóng đồng tình hưởng ứng mãnh liệt. Chử lão từ từ lấy từ trong người một đại ấn nạm ngọc to cỡ bàn tay, đem trao cho Triệu Quang Phục.
Từ đại ấn này không ngừng phát ra những hào quang xanh lấp lánh, lung linh ảo diệu, khiến cho bản thân Triệu Quang Phục ấy đã sẵn biết mọi sự chỉ là một chút tiểu xảo bên ngoài mà vẫn phải ngẩn người ra nhìn ngắm. Sau cùng, chàng nhẹ nhàng cất nó vào trong vạt áo thụng lớn, tiếp tục lặng lẽ quan sát Chử lão xem ông ta sẽ tiếp tục làm chuyện gì.
Sau khi tận mắt chứng kiến Triệu Quang Phục cất giữ ấn tín, Chử lão gật đầu nhẹ, tỏ vẻ hài lòng lắm. Ông ta lại rút luôn cả thanh kiếm đồng đương đeo ngang hông ra :
- Đây là đồng kiếm, là tín vật thứ hai mà Ngọc Hoàng Thượng Đế muốn Chử Đồng Tử ta mang đến tận tay trao lại cho ngươi. Thanh kiếm này vốn được thần nhân đúc kết từ tinh hoa của đất rừng phương nam. Nếu dùng đến nó, khi xung trận có thể chém sắt như bùn, đánh diệt trăm vạn kẻ địch hùng mạnh, chính thực một món bảo bối chẳng mấy quốc quân có thể có. Ngươi hãy bảo lưu nó cẩn thận bên mình.
Triệu Quang Phục thầm khen trong lòng, Trương Hốt sắp xếp thật chu toàn, lại còn tìm được thêm ra một thanh kiếm cổ quái này trám vào đây, khiến cho mọi sự càng trông càng thấy giống thật hơn. Chàng cúi đầu đỡ lấy kiếm :
- Xin cung kính nghe theo sự ủy thác của Ngọc Hoàng Đại Đế !
Chử lão vừa đem trao vương vị và tín vật xong, bất thần cuộn khói nổi lên, một chốc đã biến mất, xuất thần nhập hoá vô cùng. Đến chính Triệu Quang Phục cũng không hiểu huynh đệ họ Trương đã làm thế nào để được như thế.
Chàng còn lại đấy, nâng thanh đồng kiếm vừa được trao lên soi xét. Chỉ thấy qua chế tác tinh xảo tuyệt luân, ánh lên sắc đen, chính thực chất liệu đồng hiếm có của nam quốc. Thanh kiếm lại được đúc liền khối, không có tay cầm, lưỡi kiếm to lớn và rộng bản, đúng y chang cung cách của một thanh kiếm vẫn đi theo các hiệp khách thời cổ tung hoành bốn cõi. Chàng thử chuyển vận, thấy có hơi nặng tay, nhưng mỗi luồng khí tức thoát ra đều mang sức mạnh cực kỳ cường hãn, thực đúng là bảo bối hiếm có trên đời.
Triệu Quang Phục đắc ý cười mỉm. Có được đồng kiếm rồi, phen này chẳng phải lo ngại đến bá vương thương của Trần Bá Tiên nữa, đã có thể vận đến hết sở học kiếm pháp của Chử lão truyền dạy quyết chiến cùng y rồi.
Triệu Quang Phục lại thử chuyển thế, múa kiếm lướt gió trời một lần nữa. Vừa lắng tai nghe tiếng kình phong dữ dội, vừa cười lớn mà khen, không hiểu tay thợ rèn nào khéo léo chế tác ra thanh kiếm này. Lại thêm cả nỗi thắc mắc, không hiểu thanh kiếm này lấy từ đâu ra ? Trương Hống, Trương Hát không có ở đây, Triệu Quang Phục chẳng biết hỏi ai hay nữa.
Trong lúc đó, Vạn Xuân quân thực sự nhộn nhạo không yên. Ấy vẫn đang hưng phấn sau lời tuyên bố hùng hồn khi nãy, lại thêm được chứng kiến bậc tiên thánh Chử Đồng Tử đột ngột giáng phàm trao gươm báu cùng tước vị, ai nấy đều cảm thấy hết sức sục sôi ý chí chiến đấu trong lòng.
Triệu Quang Phục quay lại, cảm nhận khí thế khẩn trương và sức nóng khủng khiếp từ binh tướng toát ra. Rõ ràng là mong mỏi một lời xác định từ vị chủ tướng. Khe khẽ mỉm cười, chàng đứng ra trước toàn quân phát thệ :
- Ý trời đã định, ta thuận thiên thừa vận tiếp lấy danh vị, xưng làm Triệu Việt Vương. Trước thiên địa bao la, xin giương kiếm chỉ đến tận chân trời xa mà lập thệ, vĩnh viễn sẽ khắc ghi trong tim, ngày này một bận leo lên lưng ngựa chỉ có thể đánh bại giặc thù, xua tan chúng khỏi bờ cõi. Nếu một ngày không thể đại công cáo thành, quyết chẳng chùn bước quay ngựa thoái lui.
Toàn quân mới đó như đã bừng tỉnh, hàng ngàn hàng vạn tiếng hô đầy cảm khái “ Triệu Việt Vương - Vạn Xuân Quốc “, rồi đến “ quyết tâm đánh dẹp hết giặc thù khỏi bờ cõi “ cùng lúc vang lên, xung phá cả bốn phương.
Triệu Quang Phục đứng ra đón nhận những tiếng hò reo của mọi người.
Chàng biết, mình đã chính thức đứng lên vương vị tối cao, đã có được cái danh chính thống để có thể thu phục nhân tâm về mình.
- Chúc mừng chủ soái, có lẽ đến giờ Liên nhi nên gọi người là Đại Vương.
Triệu Quang Phục giật mình, bận sau mới để ý đến Y Liên đã bước tới sau lưng mình tự lúc nào.
Thần tình của nàng dường như vẫn có thoáng trách móc, có lẽ vẫn còn lưu giữ nỗi bực dọc khi bị Triệu Quang Phục từ chối cho đi theo đoàn quân xuất chinh.
Chàng cười khổ :
- Nàng làm gì mà mặt nặng mày nhẹ, giống như vừa ăn phải một hũ giấm chua vậy ?
Y Liên lạnh tanh nói :
- Đại Vương minh giám, Liên nhi làm sao dám mặt nặng mày nhẹ với người đây ?
Triệu Quang Phục nói :
- Liên nhi, nàng nên biết, ta không cho nàng đi cùng, cũng chỉ là muốn tốt cho nàng thôi. Chiến sự lần này, thực sự khốc liệt vô cùng, chủ tướng hai bên đều dồn tận sức tận lực cho cuộc quyết chiến, không từ bất cứ chuyện gì, chỉ cần nói qua thương vong, người chết đã có thể khẳng định là tàn khốc gấp trăm lần những cuộc chiến khác. Bản thân ta tuyệt không hề muốn nàng phải chịu chút tổn hại nào cả.
Y Liên vẫn lạnh giọng mà nói :
- Đại Vương, người cho rằng Liên nhi chỉ là phận nữ nhi chân yếu tay mềm thôi ư ?
Triệu Quang Phục biết khuyên giải cô gái cứng đầu này thật khó, liền ôm lấy bờ vai của nàng ôn nhu nói :
- Ta tuyệt không cho rằng nàng là một nữ nhi chân yếu tay mềm, mà ngược lại nàng chính là một nữ nhi cực kỳ mạnh mẽ là đằng khác. Nhưng chốn xa trường khốc liệt vốn chẳng phải là nơi có thể đem sự mạnh mẽ của mình ra. Ta làm chuyện này chỉ vì muốn tốt cho nàng mà thôi. Lẽ nào như vậy còn chưa đủ ?
Y Liên nghe những lời bộc bạch chân tình của Triệu Quang Phục, cảm nhận được sự quan tâm, thấy có gì đó ngọt ngào trong lòng, nhưng vẫn là rất khó chịu khi nghĩ đến chuyện mình không được phép cầm kiếm xung trận.
Sự căm thù với giặc Lương vẫn còn in sâu trong ý thức, nàng nào có thể quên cảnh gia tộc chết thảm ngày trước. Dù có được đại khai tư tưởng đi chăng nữa, thì chuyện phục oán cừu ấy vẫn là nhiệm vụ buộc phải thực hiện.
Triệu Quang Phục lần này đã dựa vào quyền của người trên, quyết ý không cho Y Liên đi theo khiến bản thân nàng tức giận vô cùng.
Y Liên còn đang định nói tiếp, thì đột nhiên có một thám sát viên phi ngựa thẳng vào sân chính.
- Cấp báo ! Cấp báo, hai vị Trương tướng quân có tin tức quan trọng, rất cần đến Đại Vương cùng đến tham gia nghị sự ngay lúc này !
Một niềm tin chẳng phải không có căn cứ.
Trương Hống, Trương Hát hai vị tướng quân đứng bên, khẩn thiết góp ý :
- Chủ soái, Trần Bá Tiên xuất binh lần này, không chỉ đơn giản là muốn tấn công chúng ta, mà còn là báo phục chiến bại khi trước, nhất định sẽ tung hết tất cả chủ lực, dùng đủ mọi mưu ma chước quỷ. Chúng ta cần phải sẵn sằng đối diện với mọi tình huống có thể xảy đến.
Triệu Quang Phục nói :
- Đó cũng là chủ ý đã sẵn của ta. Quân Lương xuất binh lần này, chắc chắn sẽ tìm đến những lộ tuyến trọng yếu tiến dẫn vào Nhất Dạ. Hiện tại đã có hai con đường tiến vào nơi đây, một con đường thông qua rừng vắng, nơi chúng ta từng đại chiến với quân Lương; con đường thứ hai đi cắt ngang qua Ngũ hành trận. Với con đường thứ nhất, chúng ta đã bố trí thủ vệ cùng hàng trăm cạm bẫy bủa vây, không có gì đáng lo ngại cho lắm. Nhưng với con đường thứ hai thì vẫn còn phải bàn lại. Khả năng rất cao là thám sát viên của chúng sẽ tìm ra và dẫn tiến đoàn quân đi theo con đường độc đạo bí mật thông qua Ngũ Hành trận. Chúng ta nên cắt đặt người canh giữ nghiêm ngặt tại nơi này.
Trương Hát đắc ý cười :
- Nếu đã quyết định như vậy, chi bằng cứ để bọn chúng nếm thử mùi vị lợi hại của Ngũ hành trận !
Triệu Quang Phục lắc đầu nói :
- Ta cảm thấy nếu chỉ có mỗi Ngũ hành trận thì thực sự không ổn. Trần Bá Tiên là một trong những viên tướng cực kỳ gian xảo, tâm bất khả trắc, chỉ qua chuyện lần trước dùng khinh kỵ binh đi đường vòng truy kích chúng ta cũng đã đủ thấy cái trí
không nhỏ của y. Chỉ sợ một Ngũ hành trận là quá ít để đối phó với con người này.
Trương Hống nói :
- Chủ soái nghi ngại cũng không phải vô căn cứ, vậy hãy để tôi cầm quân sắp đặt sẵn phục binh tại nơi đó, đợi quân địch tiến công thì dựa vào thế đứng của trận tiền mà truy kích lấy chúng.
Triệu Quang Phục suy tính một lát, rồi cũng chấp thuận cho ý định này :
- Khinh kỵ binh của địch nhân rất mạnh, phải tuyệt đối cẩn thận.
Trương Hống cúi đầu lĩnh mệnh. Trương Hát vuốt túm râu trắng dưới cằm, hạ giọng nói :
- Ngũ hành trận, lợi hại không chỉ dừng ở trận pháp, mà còn mang một sự lợi hại cực lớn ở trong phép biến hoá đa dạng của nó. Căn cứ theo như nguyên lí tương khắc tương sinh, cả năm “ cửa tử “ Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ đều có thể phối hợp và làm mạnh cho nhau, cũng có thể dùng để khắc chế lẫn nhau. Cần phải có sự điều phối hợp lí, để năm “ cửa tử “ đều có thể cùng nhau hoà phối. Nếu có thể cắt đặt quân sĩ, di chuyển theo chính địa tạng đồ hình của Ngũ hành trận mà tấn công theo chính sự biến ảo của trận pháp, không những che mắt được địch nhân, mà còn có thể phát huy được sức mạnh tuyệt đối của quân mình. Nên tập trung quân đội cố vệ “ cửa sinh “ . Đây là mấu chốt chủ đạo, cũng là một con dao hai lưỡi - vừa là nơi có thể thu quân rút quân, laị cũng là nơi địch nhân có thể đột kích bất ngờ.
Trương Hống, Triệu Quang Phục nghe thấy điều này, đều cùng lúc gật đầu đồng thuận.
Trương Hống đang gật gù, đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng, khẩn thiết quay người chắp tay tấu trình :
- Chủ soái, hãy nên chuẩn bị sẵn tinh thần. Trước trận quyết chiến lần này, chính là lúc người phải đăng cơ.
Triệu Quang Phục “ ồ “ lên, chính bản thân chàng cũng chút nữa đã quên mất chuyện đại sự quan trọng này.
- Nếu có thể trước khi lên ngựa xuất chinh đường hoàng xưng đế vị, nhất định sẽ làm cho thiên hạ hướng trọn vẹn sự tuân phục về, đến lúc đấy nào còn phải bận tâm đến những chuyện khác đây.
Triệu Quang Phục gật đầu, thầm cám ơn tính toán kỹ lưỡng của Trương Hống.
Trương Hống quay đầu nói :
- Chủ soái, chúng tôi xin đi lãnh nhiệm vụ trước, và cũng để chuẩn bị một chút cho lễ đăng cơ ngay, hi vọng có thể sớm tề tựu chứng kiến ngài xưng đế thống suất đại binh diệt giặc thù.
Triệu Quang Phục gật đầu, rồi cũng không nề nà nấn ná thêm giây khắc nào nữa.
Chàng bước dọc theo đoạn đường giữa hai cánh quân quay về doanh trướng, tính sắp đặt mọi thứ một lần cuối cùng, trước khi đốc trận.
Triệu Quang Phục đi ngang qua một dải đất trống, bỗng chốc thấy rất thân quen. Chừng như nhớ lại, chính đây là nơi mà Y Liên đã từng trốn mọi người lén lút luyện kiếm.
Cô gái này, đúng là đã để cho chàng phải vướng bận không ít. Đến giờ không biết nàng ta đã ra sao đây.
Bất chợt nhìn tới góc xa xa, vẫn nơi đó một bóng hình quen thuộc. Có thoáng bất ngờ, rồi thoạt cười mỉm, Triệu Quang Phục nhẹ nhàng bước tới.
Y Liên mải miết luyện kiếm, thân hình lả lướt phiêu du bay trong không trung, thật chẳng khác gì tiên tử giáng xuống nơi trần thế. Thế kiếm của nàng đi đến, linh diệu và ôn nhu, mang đậm vẻ mềm mỏng của thục nữ, trong lúc dứt điểm chỉ thiếu đi một chút công lực nữa thôi đã có thể tiến phát thành thần. Nhưng dẫu sao, những gì đã thể hiện ra trước cũng đều khiến người khác nhìn vào phải không ngớt trầm trồ thán phục.
Triệu Quang Phục ngẩn người ra mà nhìn ngắm.
Chính chàng cũng không thể tin được, từ lúc bản thân giúp Y Liên đại khai tư tưởng, kiếm pháp của nàng ta từ trì đọng đã đạt đến mức độ này. Cho dù đem so với chàng vẫn còn thua xa “ một trời một vực “, nhưng đây cũng là một sự tiến bộ vượt lên hẳn mọi suy tính a !
Triệu Quang Phục đương đứng nhìn, bất chợt thấy toàn thân nóng rực, nhớ tới “ hộ tâm kình khí “ mới luyện thành đang mạnh bạo đang chuyển vận trong người, tức thì vận ra một luồng đại lực, âm thầm truyền dẫn qua thời không, tiến nhập vào trí niệm của Y Liên, trợ giúp khai mở mọi nguồn sức mạnh cực hạn còn ẩn giấu trong nàng.
Y Liên đang tập kiếm, đột nhiên cảm thấy sức mạnh tăng lên gấp bội, chẳng những vậy cả tinh thần cũng được khai thông đến độ an nhiên nhất, tức thì kiếm thức đạt đến độ hưng phấn cực kỳ cao, thi triển một lúc ra hàng trăm chiêu thức ảo diệu. Đến khi ngừng hẳn lại vẫn cảm thấy bất ngờ.
Triệu Quang Phục đứng đằng sau vỗ tay tán thưởng, khiến cho Y Liên giật mình quay đầu lại nhìn.
- Chủ soái !
- Tập luyện chăm chỉ như vậy, kiếm pháp cũng ngày một khá lên rồi a !
Y Liên mỉm cười nói :
- Tất cả cũng là nhờ có người đã giúp Liên nhi khai thông tư tưởng, mới có thể trở thành thế này.
Triệu Quang Phục nghe mấy lời này xong, bộ dạng sớm đã biến thành cực kỳ đắc ý tự mãn. Chàng lại không quên để ý thấy, dường như kiếm pháp của Y Liên cũng có những thay đổi khá lạ lùng về mặt chiêu pháp, không khỏi thắc mắc mà hỏi :
- Liên nhi, dường như đã có một người nào đó chỉ cho nàng những thế kiếm khác phải không ?
Y Liên nói :
- Chính là Chử lão tiên sinh. Một lần ông ấy phát hiện ra Liên nhi bí mật luyện kiếm tại đây, sau đó đã thu nhận và thường nhân lúc rảnh rỗi dạy kiếm pháp cho thiếp.
Triệu Quang Phục “ ồ “ lên một tiếng đầy bất ngờ, trong lòng không dưng trào dâng cảm giác hậm hực. Chử lão sẵn thời gian truyền dạy kiếm pháp cho Y Liên, mà lại từ chối giúp chàng đỡ đi việc truyền lại kiếm thuật cho Vạn Xuân quân, thực sự đáng giận.
Lại nhớ con người này, đã sắp đến giờ khắc đứng lên bục truyền vương ấn, mà hành tung thoắt ẩn thoắt hiện chẳng rõ đã biến đi đâu mất. Cũng không hiểu có phải do sự sắp đặt của huynh đệ họ Trương không nữa, lúc trước đã quên hòi vấn đề này.
Thời gian gấp gáp, chàng vội dặn dò Y Liên vài câu, rồi quay bước tiến về doanh trướng.
Y Liên đột nhiên nhớ ra, cất lời hỏi :
- Chủ soái, có phải giặc Lương đang chuẩn bị tấn công chúng ta chăng ?
Triệu Quang Phục nói :
- Chính thế. Ta đang phải quay về doanh trướng sắp xếp lại một số thứ trước khi chính thức xuất quân chống lại chúng.
Y Liên hướng đôi mắt long lanh nhìn chàng cầu khẩn :
- Ngài có thể cho Liên nhi đi theo chăng ?
Triệu Quang Phục chau mày, đã đoán định sẵn cuộc chiến lần này sẽ vô cùng cam go khốc liệt, cảm thấy khó có thể chấp thuận.
Chàng dứt khoát lắc đầu khước từ, mặc cho Y Liên năn nỉ đã quay mình bước đi. Để lại nàng ta nhìn về mình, một cái nhìn đầy oán hờn.
Thở dài khẽ khàng.
- Ta có làm vậy cũng là vì nghĩ cho nàng mà thôi.
Sáng sớm hôm sau, trước lễ đăng đàn, Triệu Quang Phục mình vận trường bào, uy phong lẫm liệt giữa hàng quân ngũ. Hai bên giáo mác tề chỉnh, sĩ khí và sự quyết tâm bừng bừng hiện lên trên từng gương mặt. Hết thảy mọi người lính Vạn Xuân đều đứng nghiêm như tượng, nhiệt huyết tuổi trẻ, lí tưởng và khát vọng tự do không ngừng hướng về phía trước, quả không uổng công phí sức của chàng bấy lâu nay bỏ ra nghiêm khắc huấn luyện từng người.
Triệu Quang Phục nhìn qua bên cạnh.
Hai vị tướng yêu của chàng, Trương Hống, Trương Hát lúc này đều không có ở đó. Họ đang phải đi những nhiệm vụ riêng. Hôm nay, chính chàng sẽ đứng lên thống suất toàn quân chống giặc. Và chính chàng cũng sẽ bước lên đăng cơ, nhận lấy vương vị.
Cảm giác sắp làm một chuyện cực kỳ trọng đại không ngừng trào dâng, khiến cho trong lòng Triệu Quang Phục vừa bứt rứt vừa hoan hỉ, chẳng thể yên vị được một khắc nào. Chàng tự thấy, so với việc hành quân chiến đấu nơi xa trận, điều bản thân mình sắp làm tới đây có phần nào đó còn khó khăn gấp bội lần.
Kình phong nổi lên từ phương bắc, từng đợt khí thoát ra từ đầm Nhất Dạ, khiến cho không gian thoáng chốc mang một vẻ gì huyền ảo đến lạ. Triệu Quang Phục đứng trên bục cao, bất giác có cảm giác hùng khí nổi lên. Sắp tới đây chính là một sự kiện trọng đại bậc nhất, không chỉ với riêng Vạn Xuân quốc, mà còn với chính bản thân chàng.
Lá cờ của Vạn Xuân quân bay phần phật trước gió lớn. Mặt trời đã ló rạng đông. Giờ khắc đã điểm tự lúc nào, Triệu Quang Phục vội dời bước đứng ra trước toàn quân, hùng hồn tuyên bố về tội ác giặc Lương trước ba quân tướng sĩ, từ việc kẻ thù cướp nước, bóc lột và tàn hại người dân đến những sự đàn áp khủng khiếp và tàn bạo khi chúng đưa quân quay lại.
Toàn trường nổi lên những tiếng gầm đầy căm phẫn của các tướng lĩnh hưởng ứng chủ soái của mình.
Triệu Quang Phục cảm thấy hoàn toàn tin tưởng, liền giương kiếm thẳng lên trời quát lớn :
- Thề sẽ quyết tâm giết sạch giặc thù báo cừu, thề sẽ giết sạch giặc thù, giành lại toàn bộ bờ cõi cho nước nhà !
Cả đoàn binh như được sĩ khí của chủ tướng tiếp ứng, gươm giáo đao thương giương thẳng lên cao hưởng ứng, tiếng quát tiếng thét như hùm beo giữa chốn oai linh, sức mạnh thấu đến tận hoàng thiên, khiến người ngoài không ai không kinh khiếp !
Đột ngột lúc ấy, một quầng lửa bất chợt bùng lên ngay tại vạc lớn đặt cạnh chỗ Triệu Quang Phục đứng.
Đã đến lúc rồi đây.
Chúng nhân giật mình kinh hãi, tưởng như có địch nhân xâm phạm, ai nấy đều muốn tuốt gươm xông lên bảo vệ chủ tướng của mình. Chính lúc ấy, một tiếng cười đinh tai thấu óc đột ngột vang vọng khắp không gian.
Từ trong quầng lửa, Chử lão bất thần xuất hiện, trong sự ngạc nhiên của hết thảy mọi người.
Hôm nay, ông ta vận một bộ y phục cổ xưa, lưng đeo kiếm đồng, dung dị được khắc nên những nét hoa văn cổ đại cực kỳ tà quái, khiến cho ai nấy đều cảm thấy kỳ lạ, không hiểu có phải vị tiền nhân này lại định bày ra một trò kỳ dị gì không.
Chẳng ai biết nên làm thế nào, đành đứng tạm bên dưới, coi xem ông ta tính làm gì.
Triệu Quang Phục ngưng thở chờ đợi, chàng tuy đã biết trước rằng chuyện này rồi sẽ xảy ra, nhưng bản thân ấy vẫn cực kỳ hồi hộp trong lòng.
- Triệu Quang Phục tiếp chỉ !
Triệu Quang Phục vừa nghe thánh lệnh uy nghiêm ấy, sớm đã cảm thấy toàn thân rung động, hai đầu gối chẳng cần ai nhắc tự khắc quỳ xuống thụ mệnh.
Chử lão trầm giọng mà nói, phát ra những thanh âm sang sảng như tiếng chuông đồng :
- Triệu Quang Phục, bổn nhân chính là Chử Đồng Tử, bấy lâu nay cùng sống trong Vạn Xuân quân đoàn, thấy ngươi rất có chí lớn, chăm chỉ nuôi quân, lại có ý thức được về quốc thổ và quyền tự chủ. Sau bao thời gian đã qua, cuối cùng đã nhìn ra được người thủ lĩnh xứng đáng. Hôm nay nhân đúng dịp nhà ngươi xuất chinh diệt địch, ta nhận lệnh của Ngọc Hoàng Thượng Đế đem tỷ ấn truyền quốc của Vạn Xuân quốc đến trao tận tay ngươi. Từ nay tất cả mọi thần dân nam quốc sẽ đứng dưới chân họ Triệu, ngươi sẽ trở thành vua của trăm họ, phải có trách nhiệm thống suất đại binh diệt hết giặc thù, đem lại hoà bình cho đất nước. Ngươi có chấp thuận điều này không ?
Triệu Quang Phục nhìn lại, thấy chúng nhân nhất tề chăm chăm nhìn vào mình, ánh mắt lúc nào bừng sáng nào niềm tin tưởng, nào sự hi vọng. Hào khí nổi lên, chàng lập tức chắp tay đáp tạ :
- Có thể làm chủ tướng xông pha tên đạn mà giành lại độc lập tự chủ cho Tổ quốc, chính là cái vinh hạnh lớn nhất đời này của Triệu Quang Phục. Ta xin cung kính lĩnh mệnh !
Toàn quân cùng nhau bừng lên một làn sóng đồng tình hưởng ứng mãnh liệt. Chử lão từ từ lấy từ trong người một đại ấn nạm ngọc to cỡ bàn tay, đem trao cho Triệu Quang Phục.
Từ đại ấn này không ngừng phát ra những hào quang xanh lấp lánh, lung linh ảo diệu, khiến cho bản thân Triệu Quang Phục ấy đã sẵn biết mọi sự chỉ là một chút tiểu xảo bên ngoài mà vẫn phải ngẩn người ra nhìn ngắm. Sau cùng, chàng nhẹ nhàng cất nó vào trong vạt áo thụng lớn, tiếp tục lặng lẽ quan sát Chử lão xem ông ta sẽ tiếp tục làm chuyện gì.
Sau khi tận mắt chứng kiến Triệu Quang Phục cất giữ ấn tín, Chử lão gật đầu nhẹ, tỏ vẻ hài lòng lắm. Ông ta lại rút luôn cả thanh kiếm đồng đương đeo ngang hông ra :
- Đây là đồng kiếm, là tín vật thứ hai mà Ngọc Hoàng Thượng Đế muốn Chử Đồng Tử ta mang đến tận tay trao lại cho ngươi. Thanh kiếm này vốn được thần nhân đúc kết từ tinh hoa của đất rừng phương nam. Nếu dùng đến nó, khi xung trận có thể chém sắt như bùn, đánh diệt trăm vạn kẻ địch hùng mạnh, chính thực một món bảo bối chẳng mấy quốc quân có thể có. Ngươi hãy bảo lưu nó cẩn thận bên mình.
Triệu Quang Phục thầm khen trong lòng, Trương Hốt sắp xếp thật chu toàn, lại còn tìm được thêm ra một thanh kiếm cổ quái này trám vào đây, khiến cho mọi sự càng trông càng thấy giống thật hơn. Chàng cúi đầu đỡ lấy kiếm :
- Xin cung kính nghe theo sự ủy thác của Ngọc Hoàng Đại Đế !
Chử lão vừa đem trao vương vị và tín vật xong, bất thần cuộn khói nổi lên, một chốc đã biến mất, xuất thần nhập hoá vô cùng. Đến chính Triệu Quang Phục cũng không hiểu huynh đệ họ Trương đã làm thế nào để được như thế.
Chàng còn lại đấy, nâng thanh đồng kiếm vừa được trao lên soi xét. Chỉ thấy qua chế tác tinh xảo tuyệt luân, ánh lên sắc đen, chính thực chất liệu đồng hiếm có của nam quốc. Thanh kiếm lại được đúc liền khối, không có tay cầm, lưỡi kiếm to lớn và rộng bản, đúng y chang cung cách của một thanh kiếm vẫn đi theo các hiệp khách thời cổ tung hoành bốn cõi. Chàng thử chuyển vận, thấy có hơi nặng tay, nhưng mỗi luồng khí tức thoát ra đều mang sức mạnh cực kỳ cường hãn, thực đúng là bảo bối hiếm có trên đời.
Triệu Quang Phục đắc ý cười mỉm. Có được đồng kiếm rồi, phen này chẳng phải lo ngại đến bá vương thương của Trần Bá Tiên nữa, đã có thể vận đến hết sở học kiếm pháp của Chử lão truyền dạy quyết chiến cùng y rồi.
Triệu Quang Phục lại thử chuyển thế, múa kiếm lướt gió trời một lần nữa. Vừa lắng tai nghe tiếng kình phong dữ dội, vừa cười lớn mà khen, không hiểu tay thợ rèn nào khéo léo chế tác ra thanh kiếm này. Lại thêm cả nỗi thắc mắc, không hiểu thanh kiếm này lấy từ đâu ra ? Trương Hống, Trương Hát không có ở đây, Triệu Quang Phục chẳng biết hỏi ai hay nữa.
Trong lúc đó, Vạn Xuân quân thực sự nhộn nhạo không yên. Ấy vẫn đang hưng phấn sau lời tuyên bố hùng hồn khi nãy, lại thêm được chứng kiến bậc tiên thánh Chử Đồng Tử đột ngột giáng phàm trao gươm báu cùng tước vị, ai nấy đều cảm thấy hết sức sục sôi ý chí chiến đấu trong lòng.
Triệu Quang Phục quay lại, cảm nhận khí thế khẩn trương và sức nóng khủng khiếp từ binh tướng toát ra. Rõ ràng là mong mỏi một lời xác định từ vị chủ tướng. Khe khẽ mỉm cười, chàng đứng ra trước toàn quân phát thệ :
- Ý trời đã định, ta thuận thiên thừa vận tiếp lấy danh vị, xưng làm Triệu Việt Vương. Trước thiên địa bao la, xin giương kiếm chỉ đến tận chân trời xa mà lập thệ, vĩnh viễn sẽ khắc ghi trong tim, ngày này một bận leo lên lưng ngựa chỉ có thể đánh bại giặc thù, xua tan chúng khỏi bờ cõi. Nếu một ngày không thể đại công cáo thành, quyết chẳng chùn bước quay ngựa thoái lui.
Toàn quân mới đó như đã bừng tỉnh, hàng ngàn hàng vạn tiếng hô đầy cảm khái “ Triệu Việt Vương - Vạn Xuân Quốc “, rồi đến “ quyết tâm đánh dẹp hết giặc thù khỏi bờ cõi “ cùng lúc vang lên, xung phá cả bốn phương.
Triệu Quang Phục đứng ra đón nhận những tiếng hò reo của mọi người.
Chàng biết, mình đã chính thức đứng lên vương vị tối cao, đã có được cái danh chính thống để có thể thu phục nhân tâm về mình.
- Chúc mừng chủ soái, có lẽ đến giờ Liên nhi nên gọi người là Đại Vương.
Triệu Quang Phục giật mình, bận sau mới để ý đến Y Liên đã bước tới sau lưng mình tự lúc nào.
Thần tình của nàng dường như vẫn có thoáng trách móc, có lẽ vẫn còn lưu giữ nỗi bực dọc khi bị Triệu Quang Phục từ chối cho đi theo đoàn quân xuất chinh.
Chàng cười khổ :
- Nàng làm gì mà mặt nặng mày nhẹ, giống như vừa ăn phải một hũ giấm chua vậy ?
Y Liên lạnh tanh nói :
- Đại Vương minh giám, Liên nhi làm sao dám mặt nặng mày nhẹ với người đây ?
Triệu Quang Phục nói :
- Liên nhi, nàng nên biết, ta không cho nàng đi cùng, cũng chỉ là muốn tốt cho nàng thôi. Chiến sự lần này, thực sự khốc liệt vô cùng, chủ tướng hai bên đều dồn tận sức tận lực cho cuộc quyết chiến, không từ bất cứ chuyện gì, chỉ cần nói qua thương vong, người chết đã có thể khẳng định là tàn khốc gấp trăm lần những cuộc chiến khác. Bản thân ta tuyệt không hề muốn nàng phải chịu chút tổn hại nào cả.
Y Liên vẫn lạnh giọng mà nói :
- Đại Vương, người cho rằng Liên nhi chỉ là phận nữ nhi chân yếu tay mềm thôi ư ?
Triệu Quang Phục biết khuyên giải cô gái cứng đầu này thật khó, liền ôm lấy bờ vai của nàng ôn nhu nói :
- Ta tuyệt không cho rằng nàng là một nữ nhi chân yếu tay mềm, mà ngược lại nàng chính là một nữ nhi cực kỳ mạnh mẽ là đằng khác. Nhưng chốn xa trường khốc liệt vốn chẳng phải là nơi có thể đem sự mạnh mẽ của mình ra. Ta làm chuyện này chỉ vì muốn tốt cho nàng mà thôi. Lẽ nào như vậy còn chưa đủ ?
Y Liên nghe những lời bộc bạch chân tình của Triệu Quang Phục, cảm nhận được sự quan tâm, thấy có gì đó ngọt ngào trong lòng, nhưng vẫn là rất khó chịu khi nghĩ đến chuyện mình không được phép cầm kiếm xung trận.
Sự căm thù với giặc Lương vẫn còn in sâu trong ý thức, nàng nào có thể quên cảnh gia tộc chết thảm ngày trước. Dù có được đại khai tư tưởng đi chăng nữa, thì chuyện phục oán cừu ấy vẫn là nhiệm vụ buộc phải thực hiện.
Triệu Quang Phục lần này đã dựa vào quyền của người trên, quyết ý không cho Y Liên đi theo khiến bản thân nàng tức giận vô cùng.
Y Liên còn đang định nói tiếp, thì đột nhiên có một thám sát viên phi ngựa thẳng vào sân chính.
- Cấp báo ! Cấp báo, hai vị Trương tướng quân có tin tức quan trọng, rất cần đến Đại Vương cùng đến tham gia nghị sự ngay lúc này !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.