Chương 19: Toan tính
Kiếm Ma
23/04/2013
Triệu Quang Phục và Y Liên cùng lúc giật mình nhìn nhau, không hiểu đã có chuyện quan trọng gì ? Hai người vội vội vàng vàng rời khỏi bục chính, đi theo người thám sát viên kia quay về quân doanh, để đám binh sĩ vẫn còn rất hưng phấn sau những sự kiện vừa qua không ngớt reo hò sau lưng.
Ngồi trong trại lớn, Trương Hống, Trương Hát mỗi người ngự toạ một bên, dung diện hết sức nghiêm trọng. Hai huynh đệ bọn họ vừa nhìn thấy Triệu Quang Phục bước vào thì vội vàng đứng dậy vái chào. Không cần đợi đến chàng hỏi, cả hãi đã lập tức khoát tay bảo hai người lính hầu đứng cạnh đó :
- Mau dẫn người đó vào đây yết kiến Đại Vương.
Triệu Quang Phục, Y Liên cùng lúc tỏ ra vô cùng ngạc nhiên. Bận sau thì thấy một người mình mang gông xích nặng nề, bị roi vọt tra tấn, có không ít thương thế và sẹo trên thân mình được dẫn vào trong.
Trương Hát nghiêm giọng nói :
- Trần Bình, chủ soái mà ngươi muốn gặp đã đến rồi đây, tất cả mọi chuyện hồi nãy đã nói bây giờ hãy lập tức thành khẩn tấu trình lại đúng cho người hay.
Triệu Quang Phục còn đang rất thắc mắc, ấy đã sớm nghe được tin tức động trời từ nam nhân thương tích đầy mình có tên Trần Bình kia.
Trần Bình chính là một nhân vật nằm trong số những thủ lĩnh điều khiển các đạo quân nhỏ lẻ của Vạn Xuân quân. Trong một bận đi kiếm thức ăn trong khu rừng ven đầm nước, anh ta đã vô tình lạc đi quá xa, vô phúc thế nào lại bị giặc Lương bắt được.
Trần Bình đã bị tra tấn rất dã man, cuối cùng đã không tài nào chịu nổi mà buộc lòng phải nói ra hết tất cả những bí mật hệ trọng có liên quan đến Ngũ hành kỳ trận mà mọi người từng khám phá ra trước đó.
Trần Bá Tiên biết được bí mật này, đã sớm đi lùng đưa về được một gã đạo sĩ có bản sự không nhỏ cùng đi theo đoàn quân xuất chinh lần này của y, muốn lợi dụng khả năng của ông ta để thực hiện phép trấn yểm, phá đi trận pháp của Chử Đồng Tử.
Trần Bình sau đó biết được mọi thông tin, quá lo sợ cho sự an nguy của Vạn Xuân quân, cộng thêm hối hận vì việc mình đã làm lộ thông tin cơ mật, vội vàng liều chết vượt ngục về đến tận nơi này.
Thông tin động trời vừa được biết khiến ai nấy trong chốc lát đều kinh hoảng.
Không ai quên Ngũ hành kỳ trận chính là một trong những cửa ải quan trọng ngăn cản kẻ địch tiến nhập vào Vạn Xuân.
Quân lực của Vạn Xuân, so ra vẫn là thua về lượng so với kẻ địch. Chính phải dựa dẫm sâu sắc vào Ngũ hành kỳ trận, mới có thể tạo lập nên thế đứng cân bằng đối kháng giữa hai bên, cũng như cơ hội chiến thắng cho chính mình.
Chưa kể đến con đường độc đạo thông qua rừng lớn đã được phong bế, nếu Trần Bá Tiên có thể đi qua con đường thứ hai này, y hoàn toàn thừa sức có thể một bước tiến công thẳng vào chỗ đại quân Vạn Xuân quốc đang đóng, sử dụng lợi thế hơn người của mình về lực lượng mà xua quân bao vây tất cả, khống chế toàn bộ cục diện.
Đến khi ấy, những hậu quả có thể kể đến, thực là khó lòng mà lường hết nổi.
Huynh đệ họ Trương cùng những người khác, với vấn đề này tuyệt đối âu lo, triệu tập mọi người cùng thương nghị, mà mất không biết bao nhiêu thời gian vẫn chưa thể nghĩ ra được một kế sách vẹn toàn. Triệu Quang Phục vừa bước lên vương vị, mọi người chính là rất đang mong muốn được nghe chủ ý của chàng với vấn đề kia.
- Liệu bản sự của gã đạo sĩ kia có thể phá được Ngũ hành kỳ trận của chúng ta không ?
Cả sảnh lớn đều im lặng, không ai có thể đưa ra một ý kiến gì.
Triệu Quang Phục thấy mọi người trầm lặng như thế thì hỏi tiếp :
- Gã đạo sĩ đã được Trần Bá Tiên đưa về là ai ?
- Thám sát viên của chúng ta chẳng thể dò ra được, chỉ biết rằng kể từ khi y được Trần Bá Tiên triệu kiến đã được bảo vệ rất nghiêm ngặt, không hề lộ diện ra ngoài nửa bước.
Triệu Quang Phục trầm lặng, sử dụng đầu óc mình phân tích tình hình.
Chàng nhận thấy chính sự việc hôm nay sẽ là cơ sở để giành lấy sự tín nhiệm của ba quân, liền suy tính mọi sự thật kỹ lưỡng.
Sau một thời thần, chàng đột ngột nảy ra một chủ ý. Ánh mắt lộ vẻ tin tưởng, sau khi khoan thai ngồi xuống liền từ từ nói ra mọi dự tính của mình :
- Chẳng ai là không hay biết, lộ tuyến đi qua Ngũ hành trận có tính chiến lược. Chỉ cần đi qua được nơi đó, một bước có thể làm chủ thế trận, hai bước có thể giành lấy chiến thắng toàn cục. Lần này kế hoạch bị bại lộ ra, muốn đấu lại với chúng, tuyệt nhiên cần đến sự tính toán chu toàn. Ta vừa nảy ra một ý tưởng kỳ lạ, không rõ có thể dùng trong xuất binh lần này không ?
Triệu Quang Phục dừng lại một chút để thăm dò, thấy chúng nhân hết thảy đều chăm chú lắng nghe chờ đợi mình nói tiếp, mới khe khẽ cười mà tiếp tục :
- Nói về cách có thể xoay chuyển trận pháp thì quả thực bản thân ta không thể có một kiến giải nào, chính cũng tại Ngũ hành kỳ trận do Chử Đồng Tử bắt tay vào thiết kế năm xưa đã đạt đến khá gần độ tinh diệu hoàn mỹ chẳng thể xoay chuyển. Nhưng nhắc đến gã đạo sĩ vẫn nghe đồn là có khả năng trấn yểm, ta vừa nghĩ đến một phương án khác. Trần Bá Tiên muốn dùng đến y để đột phá Ngũ hành trận của chúng ta, lại sắp đặt quân lính bảo vệ cho y vô cùng nghiêm ngặt, chính vì sợ đến lúc chúng ta phát hiện ra chân tướng của tên, bí mật ra tay ám toán, thì không còn ai có thể giúp chúng phá tan trận pháp của chúng ta. Vậy tại sao không tương kế tựu kế mà tạo nên một trận pháp giả đặt trước Ngũ hành kỳ trận không xa, để cho khoảng mấy chục người lính của ta mang sẵn cung nỏ tên thương đón đầu địch nhân. Chờ đến khi tên thầy pháp kia thấy trận pháp, đứng ra làm phép, thì để thích khách bắn một phát tên kết liễu luôn mạng sống. Vậy chẳng phải không còn người, cũng không còn kẻ nào có thể đứng ra mà trấn yểm nữa sao ?
Chúng nhân tức thì ồ lên, kế sách này nghe ra thì thấy thật đơn giản, nhưng chính lại hiệu quả vô song. Ai nấy đều khen thầm trong lòng.
Trương Hống vẫn còn có băn khoăn :
- Giả như đúng là vậy, nhưng nếu gã đạo sĩ kia lại có được thủ pháp tinh minh đến mức có khả năng phân biệt được trận pháp thật, giả, thì biết phải làm sao ?
Triệu Quang Phục nhất thời giật mình, đây chính là điều mà chàng đã quên mất chưa tính đến.
Cả dinh lớn lại đột ngột chìm vào yên lặng, trông chờ một ý kiến khai thông mọi bế tắc hiện thời.
Y Liên đột nhiên mỉm cười :
- Đại vương, có lẽ đã đến lúc người cần đến sự trợ giúp của Liên nhi rồi đây !
Triệu Quang Phục ngạc nhiên nhắc lại :
- Ta ? Cần đến sự trợ giúp của nàng ư ?
Y Liên cười nhẹ, khẽ gật đầu. Chúng nhân đều kinh dị nhìn qua nữ nhân này, tự hỏi nàng có thể dùng phương cách gì trấn áp được gã đạo sĩ kia ?
Y Liên thấy mọi ánh mắt đều hướng về mình, không khỏi có chút đắc ý :
- Thực ra, thiếp thân cũng chẳng có mưu kế gì quá cao thâm, chỉ là một chút mẹo vặt có thể dùng để khống chế được năng lực của thầy pháp trong một khoảng thời gian nhất định.
Triệu Quang Phục mừng rỡ, thay cho chúng nhân đang chờ đợi hỏi :
- Nàng hãy mau mau nói ra xem.
Y Liên nói :
- Thực ra, cách này cũng rất là đơn giản a. Các đạo sĩ vốn cực kỳ kị máu của súc vật, đặc biệt là máu của loài dê. Nếu có thể giết dê, rồi bôi máu của chúng lên tên, dùng những mũi tên đó đem bắn thẳng vào hàng ngũ địch quân, nhất định sẽ làm cho cái tên đạo sĩ nọ bị nhiễu loạn tinh thần, sinh ra tẩu hoả nhập ma ngay trong lúc vận khí làm trấn yểm. Đến khi đó thì chuyện liệu y có thể phân biệt trận pháp thật, giả hay không cũng không còn đáng bận tâm đến nữa rồi.
Chúng nhân mới đầu im lặng, sau đó đều tự trách nhau, sau không nghĩ ra chuyện này sớm hơn. Ai nấy đều gật gù tán đồng với ý kiến đó. Triệu Quang Phục cũng rất mừng, vội sắp đặt hai người lính từng có thời gian làm đồ tể trước đó mang dao đi giết một vài con dê để lấy máu bôi lên tên.
Trương Hống bật cười mà rằng :
- Trước khi đánh trận, chẳng ngờ lại có được một bữa thịt dê béo. Thế này thì sĩ tốt sẽ chiến đấu hăng lắm đây !
Khắp trướng quân đều rộ lên tiếng cười tán đồng.
Trương Hát nói :
- Đại Vương, chúng ta sẽ xử trí ra sao với Trần Bình ?
Nhắc đến mới nhớ ra, viên tướng đã vô tình tiết lộ thông tin vào tay giặc đang phải đứng kia thụ mệnh, run như cầy sấy, chờ đợi sự trừng phạt giáng xuống đầu mình.
Triệu Quang Phục trầm ngâm nhìn lại, thấy ánh mắt cầu khẩn của anh ta. Thở nhẹ một tiếng, chàng nói :
- Tiết lộ bí mật quân cơ cho địch nhân, khiến cho quân ta lần này chỉ chút nữa đã sa vào tay giặc, thực là tội đáng chém. Nhưng nghĩ lại cho ngươi cũng đã không quản khó khăn tìm về tận đây để báo tin, thôi thì cũng công tội bù vào, miễn cho tội chết, nhưng sẽ phải chịu đòn hai mươi trượng, và sẽ phải dẫn đầu cánh quân đóng tại Ngũ hành trận công kích giặc Lương, lấy chuyện giết giặc để đoái công chuộc tội.
Trần Bình cười ra nước mắt, dập đầu lạy tạ :
- Đại Vương anh minh, Bình này xin dốc hết sức để hoàn thành nhiệm vụ của ngài !
Bấy giờ mọi chuyện đã tạm thời ổn thoả, những người khác cũng đã lần lượt rời khỏi tư doanh của Triệu Quang Phục. Nhưng Y Liên vẫn đứng đó, dường như đang chờ đợi chàng.
Triệu Quang Phục quay lại, thấy ánh mắt nàng ta u ám nhìn mình, tâm ý cảm thấy có phần không thoải mái, tự hỏi rằng mình đã đắc tội gì với Y Liên ?
Ngồi trong trại lớn, Trương Hống, Trương Hát mỗi người ngự toạ một bên, dung diện hết sức nghiêm trọng. Hai huynh đệ bọn họ vừa nhìn thấy Triệu Quang Phục bước vào thì vội vàng đứng dậy vái chào. Không cần đợi đến chàng hỏi, cả hãi đã lập tức khoát tay bảo hai người lính hầu đứng cạnh đó :
- Mau dẫn người đó vào đây yết kiến Đại Vương.
Triệu Quang Phục, Y Liên cùng lúc tỏ ra vô cùng ngạc nhiên. Bận sau thì thấy một người mình mang gông xích nặng nề, bị roi vọt tra tấn, có không ít thương thế và sẹo trên thân mình được dẫn vào trong.
Trương Hát nghiêm giọng nói :
- Trần Bình, chủ soái mà ngươi muốn gặp đã đến rồi đây, tất cả mọi chuyện hồi nãy đã nói bây giờ hãy lập tức thành khẩn tấu trình lại đúng cho người hay.
Triệu Quang Phục còn đang rất thắc mắc, ấy đã sớm nghe được tin tức động trời từ nam nhân thương tích đầy mình có tên Trần Bình kia.
Trần Bình chính là một nhân vật nằm trong số những thủ lĩnh điều khiển các đạo quân nhỏ lẻ của Vạn Xuân quân. Trong một bận đi kiếm thức ăn trong khu rừng ven đầm nước, anh ta đã vô tình lạc đi quá xa, vô phúc thế nào lại bị giặc Lương bắt được.
Trần Bình đã bị tra tấn rất dã man, cuối cùng đã không tài nào chịu nổi mà buộc lòng phải nói ra hết tất cả những bí mật hệ trọng có liên quan đến Ngũ hành kỳ trận mà mọi người từng khám phá ra trước đó.
Trần Bá Tiên biết được bí mật này, đã sớm đi lùng đưa về được một gã đạo sĩ có bản sự không nhỏ cùng đi theo đoàn quân xuất chinh lần này của y, muốn lợi dụng khả năng của ông ta để thực hiện phép trấn yểm, phá đi trận pháp của Chử Đồng Tử.
Trần Bình sau đó biết được mọi thông tin, quá lo sợ cho sự an nguy của Vạn Xuân quân, cộng thêm hối hận vì việc mình đã làm lộ thông tin cơ mật, vội vàng liều chết vượt ngục về đến tận nơi này.
Thông tin động trời vừa được biết khiến ai nấy trong chốc lát đều kinh hoảng.
Không ai quên Ngũ hành kỳ trận chính là một trong những cửa ải quan trọng ngăn cản kẻ địch tiến nhập vào Vạn Xuân.
Quân lực của Vạn Xuân, so ra vẫn là thua về lượng so với kẻ địch. Chính phải dựa dẫm sâu sắc vào Ngũ hành kỳ trận, mới có thể tạo lập nên thế đứng cân bằng đối kháng giữa hai bên, cũng như cơ hội chiến thắng cho chính mình.
Chưa kể đến con đường độc đạo thông qua rừng lớn đã được phong bế, nếu Trần Bá Tiên có thể đi qua con đường thứ hai này, y hoàn toàn thừa sức có thể một bước tiến công thẳng vào chỗ đại quân Vạn Xuân quốc đang đóng, sử dụng lợi thế hơn người của mình về lực lượng mà xua quân bao vây tất cả, khống chế toàn bộ cục diện.
Đến khi ấy, những hậu quả có thể kể đến, thực là khó lòng mà lường hết nổi.
Huynh đệ họ Trương cùng những người khác, với vấn đề này tuyệt đối âu lo, triệu tập mọi người cùng thương nghị, mà mất không biết bao nhiêu thời gian vẫn chưa thể nghĩ ra được một kế sách vẹn toàn. Triệu Quang Phục vừa bước lên vương vị, mọi người chính là rất đang mong muốn được nghe chủ ý của chàng với vấn đề kia.
- Liệu bản sự của gã đạo sĩ kia có thể phá được Ngũ hành kỳ trận của chúng ta không ?
Cả sảnh lớn đều im lặng, không ai có thể đưa ra một ý kiến gì.
Triệu Quang Phục thấy mọi người trầm lặng như thế thì hỏi tiếp :
- Gã đạo sĩ đã được Trần Bá Tiên đưa về là ai ?
- Thám sát viên của chúng ta chẳng thể dò ra được, chỉ biết rằng kể từ khi y được Trần Bá Tiên triệu kiến đã được bảo vệ rất nghiêm ngặt, không hề lộ diện ra ngoài nửa bước.
Triệu Quang Phục trầm lặng, sử dụng đầu óc mình phân tích tình hình.
Chàng nhận thấy chính sự việc hôm nay sẽ là cơ sở để giành lấy sự tín nhiệm của ba quân, liền suy tính mọi sự thật kỹ lưỡng.
Sau một thời thần, chàng đột ngột nảy ra một chủ ý. Ánh mắt lộ vẻ tin tưởng, sau khi khoan thai ngồi xuống liền từ từ nói ra mọi dự tính của mình :
- Chẳng ai là không hay biết, lộ tuyến đi qua Ngũ hành trận có tính chiến lược. Chỉ cần đi qua được nơi đó, một bước có thể làm chủ thế trận, hai bước có thể giành lấy chiến thắng toàn cục. Lần này kế hoạch bị bại lộ ra, muốn đấu lại với chúng, tuyệt nhiên cần đến sự tính toán chu toàn. Ta vừa nảy ra một ý tưởng kỳ lạ, không rõ có thể dùng trong xuất binh lần này không ?
Triệu Quang Phục dừng lại một chút để thăm dò, thấy chúng nhân hết thảy đều chăm chú lắng nghe chờ đợi mình nói tiếp, mới khe khẽ cười mà tiếp tục :
- Nói về cách có thể xoay chuyển trận pháp thì quả thực bản thân ta không thể có một kiến giải nào, chính cũng tại Ngũ hành kỳ trận do Chử Đồng Tử bắt tay vào thiết kế năm xưa đã đạt đến khá gần độ tinh diệu hoàn mỹ chẳng thể xoay chuyển. Nhưng nhắc đến gã đạo sĩ vẫn nghe đồn là có khả năng trấn yểm, ta vừa nghĩ đến một phương án khác. Trần Bá Tiên muốn dùng đến y để đột phá Ngũ hành trận của chúng ta, lại sắp đặt quân lính bảo vệ cho y vô cùng nghiêm ngặt, chính vì sợ đến lúc chúng ta phát hiện ra chân tướng của tên, bí mật ra tay ám toán, thì không còn ai có thể giúp chúng phá tan trận pháp của chúng ta. Vậy tại sao không tương kế tựu kế mà tạo nên một trận pháp giả đặt trước Ngũ hành kỳ trận không xa, để cho khoảng mấy chục người lính của ta mang sẵn cung nỏ tên thương đón đầu địch nhân. Chờ đến khi tên thầy pháp kia thấy trận pháp, đứng ra làm phép, thì để thích khách bắn một phát tên kết liễu luôn mạng sống. Vậy chẳng phải không còn người, cũng không còn kẻ nào có thể đứng ra mà trấn yểm nữa sao ?
Chúng nhân tức thì ồ lên, kế sách này nghe ra thì thấy thật đơn giản, nhưng chính lại hiệu quả vô song. Ai nấy đều khen thầm trong lòng.
Trương Hống vẫn còn có băn khoăn :
- Giả như đúng là vậy, nhưng nếu gã đạo sĩ kia lại có được thủ pháp tinh minh đến mức có khả năng phân biệt được trận pháp thật, giả, thì biết phải làm sao ?
Triệu Quang Phục nhất thời giật mình, đây chính là điều mà chàng đã quên mất chưa tính đến.
Cả dinh lớn lại đột ngột chìm vào yên lặng, trông chờ một ý kiến khai thông mọi bế tắc hiện thời.
Y Liên đột nhiên mỉm cười :
- Đại vương, có lẽ đã đến lúc người cần đến sự trợ giúp của Liên nhi rồi đây !
Triệu Quang Phục ngạc nhiên nhắc lại :
- Ta ? Cần đến sự trợ giúp của nàng ư ?
Y Liên cười nhẹ, khẽ gật đầu. Chúng nhân đều kinh dị nhìn qua nữ nhân này, tự hỏi nàng có thể dùng phương cách gì trấn áp được gã đạo sĩ kia ?
Y Liên thấy mọi ánh mắt đều hướng về mình, không khỏi có chút đắc ý :
- Thực ra, thiếp thân cũng chẳng có mưu kế gì quá cao thâm, chỉ là một chút mẹo vặt có thể dùng để khống chế được năng lực của thầy pháp trong một khoảng thời gian nhất định.
Triệu Quang Phục mừng rỡ, thay cho chúng nhân đang chờ đợi hỏi :
- Nàng hãy mau mau nói ra xem.
Y Liên nói :
- Thực ra, cách này cũng rất là đơn giản a. Các đạo sĩ vốn cực kỳ kị máu của súc vật, đặc biệt là máu của loài dê. Nếu có thể giết dê, rồi bôi máu của chúng lên tên, dùng những mũi tên đó đem bắn thẳng vào hàng ngũ địch quân, nhất định sẽ làm cho cái tên đạo sĩ nọ bị nhiễu loạn tinh thần, sinh ra tẩu hoả nhập ma ngay trong lúc vận khí làm trấn yểm. Đến khi đó thì chuyện liệu y có thể phân biệt trận pháp thật, giả hay không cũng không còn đáng bận tâm đến nữa rồi.
Chúng nhân mới đầu im lặng, sau đó đều tự trách nhau, sau không nghĩ ra chuyện này sớm hơn. Ai nấy đều gật gù tán đồng với ý kiến đó. Triệu Quang Phục cũng rất mừng, vội sắp đặt hai người lính từng có thời gian làm đồ tể trước đó mang dao đi giết một vài con dê để lấy máu bôi lên tên.
Trương Hống bật cười mà rằng :
- Trước khi đánh trận, chẳng ngờ lại có được một bữa thịt dê béo. Thế này thì sĩ tốt sẽ chiến đấu hăng lắm đây !
Khắp trướng quân đều rộ lên tiếng cười tán đồng.
Trương Hát nói :
- Đại Vương, chúng ta sẽ xử trí ra sao với Trần Bình ?
Nhắc đến mới nhớ ra, viên tướng đã vô tình tiết lộ thông tin vào tay giặc đang phải đứng kia thụ mệnh, run như cầy sấy, chờ đợi sự trừng phạt giáng xuống đầu mình.
Triệu Quang Phục trầm ngâm nhìn lại, thấy ánh mắt cầu khẩn của anh ta. Thở nhẹ một tiếng, chàng nói :
- Tiết lộ bí mật quân cơ cho địch nhân, khiến cho quân ta lần này chỉ chút nữa đã sa vào tay giặc, thực là tội đáng chém. Nhưng nghĩ lại cho ngươi cũng đã không quản khó khăn tìm về tận đây để báo tin, thôi thì cũng công tội bù vào, miễn cho tội chết, nhưng sẽ phải chịu đòn hai mươi trượng, và sẽ phải dẫn đầu cánh quân đóng tại Ngũ hành trận công kích giặc Lương, lấy chuyện giết giặc để đoái công chuộc tội.
Trần Bình cười ra nước mắt, dập đầu lạy tạ :
- Đại Vương anh minh, Bình này xin dốc hết sức để hoàn thành nhiệm vụ của ngài !
Bấy giờ mọi chuyện đã tạm thời ổn thoả, những người khác cũng đã lần lượt rời khỏi tư doanh của Triệu Quang Phục. Nhưng Y Liên vẫn đứng đó, dường như đang chờ đợi chàng.
Triệu Quang Phục quay lại, thấy ánh mắt nàng ta u ám nhìn mình, tâm ý cảm thấy có phần không thoải mái, tự hỏi rằng mình đã đắc tội gì với Y Liên ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.