Chương 29: Anh Thích Tôi Sao?
Kiều Tây Nhiễm
08/03/2023
Editor: Chiên Min's
Beta: Thất Sắc
Sau khi xe chạy được một đoạn từ nhà ông Hill, Hàn Tại mới mở miệng: "Giáo sư Trương, ông thấy thế nào?"
"Hiện tại có thể xác định chiếc vòng tay đó chính là thứ mọi người đang tìm kiếm. Ngọc bích có kết cấu cao cấp lại được chế tạo một cách tinh xảo. Từ vẻ bề ngoài của chiếc vòng tay có thể thấy nó xuất hiện từ cuối thời nhà Thanh."
Hàn Tại liếc mắt nhìn sang Mộc Thanh Khê, cô chú ý đến ánh mắt của anh thì khẽ gật đầu.
Hàn Tri nói: "Vậy bây giờ có thể xác định nó là thứ chúng ta đang tìm kiếm. Việc sau này chính là xem ông Hill ra giá thế nào."
Hàn Tại trầm ngâm một lúc, có chút bận tâm suy nghĩ mà mở miệng: "Chỉ sợ không dễ dàng như vậy. Ông Hill có chịu bán cho chúng ta hay không vẫn là điều rất khó nói."
Mộc Thanh Khê nói: "Nhìn tình hình hiện tại, nếu muốn ông Hill bán vòng tay thì chúng ta sẽ phải tốn không ít sức lực."
Nghe Mộc Thanh Khê nói vậy, Hàn Tri nhíu mày phản bác: "Cũng chưa chắc. Ông Hill mặc dù là một nhà sưu tầm nhưng cũng là thương nhân, chỉ cần chúng ta ra giá tốt còn sợ ông ấy không bán sao?"
"Nói thì nói như vậy nhưng bà Hill hình như rất thích chiếc vòng tay đó, tôi e rằng bà ấy sẽ không dễ dàng từ bỏ món đồ mình yêu thích đâu."
Mặc dù Hàn Tri biết những lời Mộc Thanh Khê nói rất hợp lý những cô lại nghe ra được những lời nói đó dù vô tình hay cố ý đều đối nghịch với mình. Hàn Tri khó chịu liếc Mộc Thanh Khê một cái.
Trái lại, Hàn Tại rất tán thành ý kiến của Mộc Thanh Khê: "Không sai, anh chỉ sợ sẽ không dễ dàng mua lại chiếc vòng tay đó nữa. Bước tiếp theo đều phụ thuộc vào thái độ của ông Hill. Bây giờ chúng ta về khách sạn trước đi."
Ăn cơm trưa xong giáo sư Trương tạm biệt bọn họ. Nhiệm vụ của ông ở chỗ này đã hoàn thành rồi, ông muốn nhanh chóng trở về nước để xử lý những công việc khác.
Đến trước cửa phòng ngủ, Hàn Tại gọi Mộc Thanh Khê lại nói: "Về phòng nghỉ ngơi thật tốt, buổi tối chúng ta ra ngoài."
"Đi đâu?" Cô tò mò hỏi.
"Hôm nay là một ngày đặc biệt ở Mỹ, buổi tối sẽ rất náo nhiệt, đến lúc đó tôi dẫn em đi xem."
Mộc Thanh Khê không biết nhiều về nước Mỹ nên cô thật sự không biết hôm nay là ngày đặc biệt gì: "Ngày đặc biệt gì vậy?" Khó tránh hôm nay ra ngoài thấy trên đường náo nhiệt hơn ngày thường.
"Hôm nay là ngày Độc lập của nước Mỹ, buổi tối sẽ có màn bắn pháo hoa rất đẹp, đến lúc đó đưa em đi xem. Còn bây giờ về nghỉ ngơi thật tốt trước đã, được chứ?"
Mộc Thanh Khê cũng không thích tham gia náo nhiệt, nhưng nghĩ đến việc hiếm khi gặp được ngày lễ ở Mỹ nên đi xem một chút cũng được. Cô vui vẻ đồng ý: "Được."
Hàn Tại căn dặn một lần nữa: "Ngoan ngoãn ở trong phòng nghỉ ngơi, đừng có ra ngoài chạy loạn."
"Tôi biết rồi." Cô bất đắc dĩ nói, hình như anh càng ngày càng thích nói nhiều với cô.
Hàn Tại dựa vào cửa phòng cô, khóe miệng vẽ lên một đường cong đẹp đẽ, anh thay cô mở cửa phòng rồi nói: "Vào đi, tôi sẽ gọi em trước bữa tối."
Mộc Thanh Khê liếc anh một cái, ngoan ngoãn đi vào phòng.
Hàn Tại vẫn dựa cửa nhìn cô đi vào, thay cô đóng cửa lại rồi mới quay người rời đi.
Ở trong phòng, Mộc Thanh Khê hít sâu một hơi, không biết tại sao gần đây cô cảm thấy anh càng ngày càng quyến rũ.
Mấy tiếng sau, Hàn Tại đến gõ cửa: "Chuẩn bị một chút, chúng ta đi ăn cơm trước."
Hai người đi thẳng ra khỏi khách sạn, cô hỏi: "Chúng ta không gọi Hàn Tri đi cùng sao?"
"Lúc nãy tôi có gõ cửa nhưng nó không ở trong, chắc là ra ngoài rồi. Chúng ta cứ đi trước thôi." So với việc đi ba người thì anh vẫn thích đi hai người như vậy hơn.
"Nhưng mà.. Để cô ấy một mình như vậy không tốt lắm đâu." Cô có chút do dự, cũng bởi vì Hàn Tại đối xử với cô như thế này nên Hàn Tri mới không thích cô. Bây giờ để Hàn Tri lại một mình, không biết cô ấy sẽ nghĩ như thế nào.
"Không sao đâu, tôi đã nhắn lại với nó rồi. Chúng ta đi trước, huống chi nó còn có việc riêng." Anh rất tự nhiên mà khoác vai thúc giục cô đi.
Hàn Tại đưa có đến một nhà hàng có phong cảnh không tệ: "Đồ ăn Pháp ở nhà hàng này cũng rất ngon, chúng ta ăn thử đi." Anh lịch sự kéo ghế, ra hiệu cho cô ngồi xuống.
"Có vẻ như anh rất tìm hiểu về các nhà hàng ở New York." Nhà hàng này cách khách sạn của bọn họ ở khá xa, vị trí lại không dễ tìm, không biết làm sao anh lại biết đến nó.
"Tôi đã làm việc ở New York một thời gian dài, chỗ này cũng là do tôi tình cờ phát hiện ra."
"Vậy là anh không học ở New York à?" Cũng phải, nước Mỹ lớn như vậy, không phải chỉ có mỗi New York.
"Tôi học ở Philadelphia." Anh nói rồi đưa menu cho cô: "Em muốn ăn cái gì?"
Mộc Thanh Khê lật xem thử rồi khép lại: "Anh chọn đi." Thật sự mà nói, cô không hiểu những món ăn được viết trên thực đơn.
Hàn Tại vui vẻ đồng ý, tựa hồ như trong nháy mắt đã nhìn thấu cô. Anh mỉm cười, thay cô chọn món.
Mộc Thanh Khê hơi xấu hổ quay đầu sang một bên, thấy rượu vang đỏ được bày biện trên bàn bên cạnh liền nói: "Hôm nay là ngày lễ ở Mỹ, chúng ta cũng nên nhập gia tùy tục. Uống một chút rượu vang đỏ để chúc mừng nhé?"
"Em chắc chứ?" Hàn Tại nghi ngờ hỏi, trước nay anh không biết cô có thể uống rượu.
Cô kiên định gật đầu: "Chắc chắn."
Rượu được bưng lên, Hàn Tại rót một ly cho cô: "Em chắc chắn mình sẽ không uống say chứ?"
"Ừ." Mộc Thanh Khê rất ít khi uống rượu, đặc biệt là rượu vang. Mấy lần cô uống rượu trước đó đều là uống với bạn cùng phòng tại ký túc xá hồi đại học, dù sao thì cũng chỉ xảy ra mấy vụ lộn xộn nhỏ. Cô vẫn có một chút lòng tin vào tửu lượng của mình.
Quả nhiên Mộc Thanh Khê đánh giá bản thân mình hơi cao, vừa uống hai ly rượu vào bụng đầu cô đã thấy hơi choáng váng, nhưng cũng không quá nghiêm trọng, hai má cô bắt đầu ửng hồng.
Lúc từ phòng ăn đi ra, Mộc Thanh Khê nhìn không rõ đường, lảo đảo một cái. Hàn Tại nhanh chóng đỡ lấy cô: "Rõ ràng tửu lượng không tốt mà còn muốn khoe khoang."
Mộc Thanh Khê lập tức đứng vững, cô khoát tay với anh: "Tôi không sao, không phải anh nói muốn dẫn tôi đi xem pháo hoa sao?"
"Em như vậy rồi còn có thể đi à?"
"Đương nhiên có thể, lúc nãy chỉ là hơi choáng váng một chút, bây giờ tỉnh táo hơn rồi."
Hàn Tại nhìn bộ dạng của cô cũng không có vấn đề gì quá lớn, nhưng anh vẫn không yên tâm nên nắm lấy tay cô: "Nhớ kỹ, một lát nữa phải nắm chặt tay tôi, không được buông ra."
Mộc Thanh Khê gật đầu: "Ừm, tôi sẽ không buông." Nói xong cô còn cố ý nắm thật chặt tay của anh.
Chỗ hai người ăn cách phía đông con sông nơi bắn pháo hoa không xa. Đi không bao lâu thì đến, rất nhiều người đến xem pháo hoa đều đã tụ tập đông đúc hai bên bờ sông.
Hai người chọn một vị trí tốt để chờ màn bắn pháo hoa bắt đầu. Hàn Tại một mực nắm tay Mộc Thanh Khê không buông, cô thuận thế đi lên nhẹ nhàng dựa vào người anh.
Đợi không lâu, những người xung quanh bắt đầu náo nhiệt, có người hét lớn: "Chuẩn bị bắt đầu, chuẩn bị bắt đầu rồi.."
Mộc Thanh Khê kiễng chân nhìn về phía mặt sông: "Sắp bắt đầu rồi sao?"
"Chắc vậy."
Quả nhiên, mấy phút trôi qua pháo hoa liền bắt đầu nổ rực trên không trung. Có lẽ do uống nhiều rượu, Mộc Thanh Khê hưng phấn vỗ vỗ Hàn Tại: "Bắt đầu rồi, thật là đẹp."
Những người xung quanh bắt đầu náo nhiệt, tựa hồ như pháo hoa đã tạo ra một chút men say. Thậm chí có người còn hét lên.
Mộc Thanh Khê ngửa đầu nhìn bầu trời đêm ngắm nhìn những chùm pháo hoa trên cao, cô không khỏi thốt lên: "Thật đẹp."
Hàn Tại quay đầu, nhìn qua gò má ửng hồng của cô: "Ừm, pháo hoa đêm nay thật sự có sức hấp dẫn."
Cô nghe không rõ, quay đầu nhìn anh: "Hửm?"
Đôi mắt Hàn Tại sâu thẳm, như thể bên trong ẩn chứa rất nhiều thứ, anh nhỏ giọng nói: "Bởi vì có em ở đây."
Có lẽ hôm nay anh cũng hơi say rượu.
Pháo hoa nổ ngay bên tai khiến cô không nghe rõ anh nói gì: "Anh nói gì cơ?"
Hàn Tại bước tới gần cô hơn: "Tôi nói pháo hoa đêm nay không hấp dẫn bằng em."
Mộc Thanh Khê ngây ngẩn cả người, cô không biết nên phản ứng thế nào.
Hàn Tại đưa tay khẽ vuốt ve trên gương mặt của cô, anh nghiêng người hôn lên môi cô, cô không hề cử động.
Mộc Thanh Khê rõ ràng cảm nhận được sự ấm áp trên môi anh, cô vô thức lui về phía sau hai bước. Hàn Tại hình như không muốn buông cô ra, theo sát hai bước chân, một tay anh ôm lấy eo của Mộc Thanh Khê.
Đầu óc Mộc Thanh Khê trống rỗng, trong nháy mắt không thể suy nghĩ được gì. Cô chỉ cảm thấy mặt mình đang nóng như lửa đốt, cả cơ thể cũng không còn tự chủ được nữa.
Hàn Tại không dám quá làm càn, chỉ sợ sẽ hù dọa cô. Thấy cô không kháng cự, anh lại thỏa thích gặm mút vài lần mới rời đi, nhưng cũng không kéo dãn khoảng cách giữa hai người.
Mộc Thanh Khê chớp mắt mấy cái, tạm thời không phản ứng kịp. Hơi thở của anh vây xung quanh khiến cô có cảm giác bị áp bức. Tất cả những âm thanh xung quanh dường như hư ảo, không còn lọt vào tai cô nữa. Quanh quẩn bên tai Mộc Thanh Khê lúc này chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng của anh.
Có thể là do tác dụng của rượu, cô im lặng một lúc lâu mới hỏi: "Anh thích tôi sao?" Nếu bình thường cô tuyệt đối sẽ không hỏi câu này.
Hàn Tại nghiêm túc trả lời: "Đúng vậy, tôi thích em."
"Anh chắc chắn?" Cô hỏi tiếp. Thật ra, cô có thể mơ hồ cảm thấy Hàn Tại đối xử với cô rất khác biệt, những cô vẫn luôn nghĩ đó chỉ là ảo giác của mình.
"Chắc chắn." Giọng điệu anh chắc nịch.
"Thế nhưng tôi không chắc chắn." Cô nhìn vào mắt anh với ánh mắt lấp lánh.
"Không chắc chắn chuyện gì?"
"Tôi không chắc chắn anh thích tôi, cũng không chắc chắn tôi thích anh."
"Tại sao?" Anh khẽ nhíu hàng lông mày đẹp đẽ.
"Không biết, chỉ là không chắc chắn." Cô giống như có chút buồn bã, nếu nói không có cảm giác thì là nói dối nhưng có không chắc chắn thế nào là có tình cảm.
"Lý do là gì? Tôi sẽ không bỏ qua nếu em không có lý do chính đáng đâu." Hàn Tại hình như không hài lòng với câu trả lời của cô, giọng điệu anh chắc nịch như thể đang thề phải nghe được một lý do chính đáng từ cô.
Suy nghĩ của Mộc Thanh Khê hỗn loạn, nghe thấy giọng điệu bá đạo của anh thì có chút tức giận, cô hất cái tay đang bị anh nắm ra, lùi lại một bước khéo dãn khoảng cách giữa hai người: "Không có lý do gì."
Trên bầu trời vẫn còn những màn pháo hoa nổ ra và tiếng người xung quanh reo hò náo nhiệt. Rời khỏi vòng tay của anh, Mộc Thanh Khê lập tức khôi phục lại tinh thần.
Đôi mày Hàn Tại nhíu lại càng sâu, giọng điệu cũng không vui: "Không có lý do thì tôi sẽ không chấp nhận."
Giọng điệu cô cũng cứng rắn đáp lại: "Vậy tôi cũng không chấp nhận."
"Nếu tôi chắc chắn nói tôi thích em thì sao?"
"Tôi cũng sẽ không chấp nhận."
Hàn Tại có chút tức giận, cho đến hôm nay anh mới phát hiện đôi lúc cô thật sự cố chấp. Anh yên lặng nhìn cô vài giây sau đó quay người đi vào đám đông.
Anh đi được khoảng mười mét thì dừng bước, thở dài quay lại. Xung quanh người đông nghịt, không còn nhìn thấy bóng dáng Mộc Thanh Khê.
Mộc Thanh Khê đứng tại chỗ, nhìn dòng người đi lại trước mặt, sững sờ vài phút cô đã không thấy bóng dáng Hàn Tại đâu nữa.
Cô sờ soạng trong túi một lúc rồi lấy ra một tấm danh thiếp. May mắn thay cô đã xin được danh thiếp của khách sạn ở quầy lễ tân trước khi ra ngoài.
Beta: Thất Sắc
Sau khi xe chạy được một đoạn từ nhà ông Hill, Hàn Tại mới mở miệng: "Giáo sư Trương, ông thấy thế nào?"
"Hiện tại có thể xác định chiếc vòng tay đó chính là thứ mọi người đang tìm kiếm. Ngọc bích có kết cấu cao cấp lại được chế tạo một cách tinh xảo. Từ vẻ bề ngoài của chiếc vòng tay có thể thấy nó xuất hiện từ cuối thời nhà Thanh."
Hàn Tại liếc mắt nhìn sang Mộc Thanh Khê, cô chú ý đến ánh mắt của anh thì khẽ gật đầu.
Hàn Tri nói: "Vậy bây giờ có thể xác định nó là thứ chúng ta đang tìm kiếm. Việc sau này chính là xem ông Hill ra giá thế nào."
Hàn Tại trầm ngâm một lúc, có chút bận tâm suy nghĩ mà mở miệng: "Chỉ sợ không dễ dàng như vậy. Ông Hill có chịu bán cho chúng ta hay không vẫn là điều rất khó nói."
Mộc Thanh Khê nói: "Nhìn tình hình hiện tại, nếu muốn ông Hill bán vòng tay thì chúng ta sẽ phải tốn không ít sức lực."
Nghe Mộc Thanh Khê nói vậy, Hàn Tri nhíu mày phản bác: "Cũng chưa chắc. Ông Hill mặc dù là một nhà sưu tầm nhưng cũng là thương nhân, chỉ cần chúng ta ra giá tốt còn sợ ông ấy không bán sao?"
"Nói thì nói như vậy nhưng bà Hill hình như rất thích chiếc vòng tay đó, tôi e rằng bà ấy sẽ không dễ dàng từ bỏ món đồ mình yêu thích đâu."
Mặc dù Hàn Tri biết những lời Mộc Thanh Khê nói rất hợp lý những cô lại nghe ra được những lời nói đó dù vô tình hay cố ý đều đối nghịch với mình. Hàn Tri khó chịu liếc Mộc Thanh Khê một cái.
Trái lại, Hàn Tại rất tán thành ý kiến của Mộc Thanh Khê: "Không sai, anh chỉ sợ sẽ không dễ dàng mua lại chiếc vòng tay đó nữa. Bước tiếp theo đều phụ thuộc vào thái độ của ông Hill. Bây giờ chúng ta về khách sạn trước đi."
Ăn cơm trưa xong giáo sư Trương tạm biệt bọn họ. Nhiệm vụ của ông ở chỗ này đã hoàn thành rồi, ông muốn nhanh chóng trở về nước để xử lý những công việc khác.
Đến trước cửa phòng ngủ, Hàn Tại gọi Mộc Thanh Khê lại nói: "Về phòng nghỉ ngơi thật tốt, buổi tối chúng ta ra ngoài."
"Đi đâu?" Cô tò mò hỏi.
"Hôm nay là một ngày đặc biệt ở Mỹ, buổi tối sẽ rất náo nhiệt, đến lúc đó tôi dẫn em đi xem."
Mộc Thanh Khê không biết nhiều về nước Mỹ nên cô thật sự không biết hôm nay là ngày đặc biệt gì: "Ngày đặc biệt gì vậy?" Khó tránh hôm nay ra ngoài thấy trên đường náo nhiệt hơn ngày thường.
"Hôm nay là ngày Độc lập của nước Mỹ, buổi tối sẽ có màn bắn pháo hoa rất đẹp, đến lúc đó đưa em đi xem. Còn bây giờ về nghỉ ngơi thật tốt trước đã, được chứ?"
Mộc Thanh Khê cũng không thích tham gia náo nhiệt, nhưng nghĩ đến việc hiếm khi gặp được ngày lễ ở Mỹ nên đi xem một chút cũng được. Cô vui vẻ đồng ý: "Được."
Hàn Tại căn dặn một lần nữa: "Ngoan ngoãn ở trong phòng nghỉ ngơi, đừng có ra ngoài chạy loạn."
"Tôi biết rồi." Cô bất đắc dĩ nói, hình như anh càng ngày càng thích nói nhiều với cô.
Hàn Tại dựa vào cửa phòng cô, khóe miệng vẽ lên một đường cong đẹp đẽ, anh thay cô mở cửa phòng rồi nói: "Vào đi, tôi sẽ gọi em trước bữa tối."
Mộc Thanh Khê liếc anh một cái, ngoan ngoãn đi vào phòng.
Hàn Tại vẫn dựa cửa nhìn cô đi vào, thay cô đóng cửa lại rồi mới quay người rời đi.
Ở trong phòng, Mộc Thanh Khê hít sâu một hơi, không biết tại sao gần đây cô cảm thấy anh càng ngày càng quyến rũ.
Mấy tiếng sau, Hàn Tại đến gõ cửa: "Chuẩn bị một chút, chúng ta đi ăn cơm trước."
Hai người đi thẳng ra khỏi khách sạn, cô hỏi: "Chúng ta không gọi Hàn Tri đi cùng sao?"
"Lúc nãy tôi có gõ cửa nhưng nó không ở trong, chắc là ra ngoài rồi. Chúng ta cứ đi trước thôi." So với việc đi ba người thì anh vẫn thích đi hai người như vậy hơn.
"Nhưng mà.. Để cô ấy một mình như vậy không tốt lắm đâu." Cô có chút do dự, cũng bởi vì Hàn Tại đối xử với cô như thế này nên Hàn Tri mới không thích cô. Bây giờ để Hàn Tri lại một mình, không biết cô ấy sẽ nghĩ như thế nào.
"Không sao đâu, tôi đã nhắn lại với nó rồi. Chúng ta đi trước, huống chi nó còn có việc riêng." Anh rất tự nhiên mà khoác vai thúc giục cô đi.
Hàn Tại đưa có đến một nhà hàng có phong cảnh không tệ: "Đồ ăn Pháp ở nhà hàng này cũng rất ngon, chúng ta ăn thử đi." Anh lịch sự kéo ghế, ra hiệu cho cô ngồi xuống.
"Có vẻ như anh rất tìm hiểu về các nhà hàng ở New York." Nhà hàng này cách khách sạn của bọn họ ở khá xa, vị trí lại không dễ tìm, không biết làm sao anh lại biết đến nó.
"Tôi đã làm việc ở New York một thời gian dài, chỗ này cũng là do tôi tình cờ phát hiện ra."
"Vậy là anh không học ở New York à?" Cũng phải, nước Mỹ lớn như vậy, không phải chỉ có mỗi New York.
"Tôi học ở Philadelphia." Anh nói rồi đưa menu cho cô: "Em muốn ăn cái gì?"
Mộc Thanh Khê lật xem thử rồi khép lại: "Anh chọn đi." Thật sự mà nói, cô không hiểu những món ăn được viết trên thực đơn.
Hàn Tại vui vẻ đồng ý, tựa hồ như trong nháy mắt đã nhìn thấu cô. Anh mỉm cười, thay cô chọn món.
Mộc Thanh Khê hơi xấu hổ quay đầu sang một bên, thấy rượu vang đỏ được bày biện trên bàn bên cạnh liền nói: "Hôm nay là ngày lễ ở Mỹ, chúng ta cũng nên nhập gia tùy tục. Uống một chút rượu vang đỏ để chúc mừng nhé?"
"Em chắc chứ?" Hàn Tại nghi ngờ hỏi, trước nay anh không biết cô có thể uống rượu.
Cô kiên định gật đầu: "Chắc chắn."
Rượu được bưng lên, Hàn Tại rót một ly cho cô: "Em chắc chắn mình sẽ không uống say chứ?"
"Ừ." Mộc Thanh Khê rất ít khi uống rượu, đặc biệt là rượu vang. Mấy lần cô uống rượu trước đó đều là uống với bạn cùng phòng tại ký túc xá hồi đại học, dù sao thì cũng chỉ xảy ra mấy vụ lộn xộn nhỏ. Cô vẫn có một chút lòng tin vào tửu lượng của mình.
Quả nhiên Mộc Thanh Khê đánh giá bản thân mình hơi cao, vừa uống hai ly rượu vào bụng đầu cô đã thấy hơi choáng váng, nhưng cũng không quá nghiêm trọng, hai má cô bắt đầu ửng hồng.
Lúc từ phòng ăn đi ra, Mộc Thanh Khê nhìn không rõ đường, lảo đảo một cái. Hàn Tại nhanh chóng đỡ lấy cô: "Rõ ràng tửu lượng không tốt mà còn muốn khoe khoang."
Mộc Thanh Khê lập tức đứng vững, cô khoát tay với anh: "Tôi không sao, không phải anh nói muốn dẫn tôi đi xem pháo hoa sao?"
"Em như vậy rồi còn có thể đi à?"
"Đương nhiên có thể, lúc nãy chỉ là hơi choáng váng một chút, bây giờ tỉnh táo hơn rồi."
Hàn Tại nhìn bộ dạng của cô cũng không có vấn đề gì quá lớn, nhưng anh vẫn không yên tâm nên nắm lấy tay cô: "Nhớ kỹ, một lát nữa phải nắm chặt tay tôi, không được buông ra."
Mộc Thanh Khê gật đầu: "Ừm, tôi sẽ không buông." Nói xong cô còn cố ý nắm thật chặt tay của anh.
Chỗ hai người ăn cách phía đông con sông nơi bắn pháo hoa không xa. Đi không bao lâu thì đến, rất nhiều người đến xem pháo hoa đều đã tụ tập đông đúc hai bên bờ sông.
Hai người chọn một vị trí tốt để chờ màn bắn pháo hoa bắt đầu. Hàn Tại một mực nắm tay Mộc Thanh Khê không buông, cô thuận thế đi lên nhẹ nhàng dựa vào người anh.
Đợi không lâu, những người xung quanh bắt đầu náo nhiệt, có người hét lớn: "Chuẩn bị bắt đầu, chuẩn bị bắt đầu rồi.."
Mộc Thanh Khê kiễng chân nhìn về phía mặt sông: "Sắp bắt đầu rồi sao?"
"Chắc vậy."
Quả nhiên, mấy phút trôi qua pháo hoa liền bắt đầu nổ rực trên không trung. Có lẽ do uống nhiều rượu, Mộc Thanh Khê hưng phấn vỗ vỗ Hàn Tại: "Bắt đầu rồi, thật là đẹp."
Những người xung quanh bắt đầu náo nhiệt, tựa hồ như pháo hoa đã tạo ra một chút men say. Thậm chí có người còn hét lên.
Mộc Thanh Khê ngửa đầu nhìn bầu trời đêm ngắm nhìn những chùm pháo hoa trên cao, cô không khỏi thốt lên: "Thật đẹp."
Hàn Tại quay đầu, nhìn qua gò má ửng hồng của cô: "Ừm, pháo hoa đêm nay thật sự có sức hấp dẫn."
Cô nghe không rõ, quay đầu nhìn anh: "Hửm?"
Đôi mắt Hàn Tại sâu thẳm, như thể bên trong ẩn chứa rất nhiều thứ, anh nhỏ giọng nói: "Bởi vì có em ở đây."
Có lẽ hôm nay anh cũng hơi say rượu.
Pháo hoa nổ ngay bên tai khiến cô không nghe rõ anh nói gì: "Anh nói gì cơ?"
Hàn Tại bước tới gần cô hơn: "Tôi nói pháo hoa đêm nay không hấp dẫn bằng em."
Mộc Thanh Khê ngây ngẩn cả người, cô không biết nên phản ứng thế nào.
Hàn Tại đưa tay khẽ vuốt ve trên gương mặt của cô, anh nghiêng người hôn lên môi cô, cô không hề cử động.
Mộc Thanh Khê rõ ràng cảm nhận được sự ấm áp trên môi anh, cô vô thức lui về phía sau hai bước. Hàn Tại hình như không muốn buông cô ra, theo sát hai bước chân, một tay anh ôm lấy eo của Mộc Thanh Khê.
Đầu óc Mộc Thanh Khê trống rỗng, trong nháy mắt không thể suy nghĩ được gì. Cô chỉ cảm thấy mặt mình đang nóng như lửa đốt, cả cơ thể cũng không còn tự chủ được nữa.
Hàn Tại không dám quá làm càn, chỉ sợ sẽ hù dọa cô. Thấy cô không kháng cự, anh lại thỏa thích gặm mút vài lần mới rời đi, nhưng cũng không kéo dãn khoảng cách giữa hai người.
Mộc Thanh Khê chớp mắt mấy cái, tạm thời không phản ứng kịp. Hơi thở của anh vây xung quanh khiến cô có cảm giác bị áp bức. Tất cả những âm thanh xung quanh dường như hư ảo, không còn lọt vào tai cô nữa. Quanh quẩn bên tai Mộc Thanh Khê lúc này chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng của anh.
Có thể là do tác dụng của rượu, cô im lặng một lúc lâu mới hỏi: "Anh thích tôi sao?" Nếu bình thường cô tuyệt đối sẽ không hỏi câu này.
Hàn Tại nghiêm túc trả lời: "Đúng vậy, tôi thích em."
"Anh chắc chắn?" Cô hỏi tiếp. Thật ra, cô có thể mơ hồ cảm thấy Hàn Tại đối xử với cô rất khác biệt, những cô vẫn luôn nghĩ đó chỉ là ảo giác của mình.
"Chắc chắn." Giọng điệu anh chắc nịch.
"Thế nhưng tôi không chắc chắn." Cô nhìn vào mắt anh với ánh mắt lấp lánh.
"Không chắc chắn chuyện gì?"
"Tôi không chắc chắn anh thích tôi, cũng không chắc chắn tôi thích anh."
"Tại sao?" Anh khẽ nhíu hàng lông mày đẹp đẽ.
"Không biết, chỉ là không chắc chắn." Cô giống như có chút buồn bã, nếu nói không có cảm giác thì là nói dối nhưng có không chắc chắn thế nào là có tình cảm.
"Lý do là gì? Tôi sẽ không bỏ qua nếu em không có lý do chính đáng đâu." Hàn Tại hình như không hài lòng với câu trả lời của cô, giọng điệu anh chắc nịch như thể đang thề phải nghe được một lý do chính đáng từ cô.
Suy nghĩ của Mộc Thanh Khê hỗn loạn, nghe thấy giọng điệu bá đạo của anh thì có chút tức giận, cô hất cái tay đang bị anh nắm ra, lùi lại một bước khéo dãn khoảng cách giữa hai người: "Không có lý do gì."
Trên bầu trời vẫn còn những màn pháo hoa nổ ra và tiếng người xung quanh reo hò náo nhiệt. Rời khỏi vòng tay của anh, Mộc Thanh Khê lập tức khôi phục lại tinh thần.
Đôi mày Hàn Tại nhíu lại càng sâu, giọng điệu cũng không vui: "Không có lý do thì tôi sẽ không chấp nhận."
Giọng điệu cô cũng cứng rắn đáp lại: "Vậy tôi cũng không chấp nhận."
"Nếu tôi chắc chắn nói tôi thích em thì sao?"
"Tôi cũng sẽ không chấp nhận."
Hàn Tại có chút tức giận, cho đến hôm nay anh mới phát hiện đôi lúc cô thật sự cố chấp. Anh yên lặng nhìn cô vài giây sau đó quay người đi vào đám đông.
Anh đi được khoảng mười mét thì dừng bước, thở dài quay lại. Xung quanh người đông nghịt, không còn nhìn thấy bóng dáng Mộc Thanh Khê.
Mộc Thanh Khê đứng tại chỗ, nhìn dòng người đi lại trước mặt, sững sờ vài phút cô đã không thấy bóng dáng Hàn Tại đâu nữa.
Cô sờ soạng trong túi một lúc rồi lấy ra một tấm danh thiếp. May mắn thay cô đã xin được danh thiếp của khách sạn ở quầy lễ tân trước khi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.