Nhặt Được Bạn Trai Ven Đường

Chương 28: Chuyến Du Lịch Mỹ (3)

Kiều Tây Nhiễm

08/03/2023

Editor: Chiên Min's

Beta: Thất Sắc

Hàn Tại đi ra cửa phòng trước, quay đầu lại vẫn thấy cô đứng đó cầm áo khoác, anh dứt khoát quay về lại. Hàn Tại cầm lấy chiếc áo trên tay cô rồi khoác lên vai, ý bảo cô mặc vào.

Cô ngây ra một lúc, sau đó giơ tay nhanh chóng mặc vào.

Anh sửa sang lại quần áo trên người một chút rồi nhân tiện sửa luôn mái tóc hơi rối trên đầu cô, sửa xong anh rất tự nhiên mà nắm lấy tay cô nói: "Đi thôi."

Mộc Thanh Khê nhìn bàn tay của hai người đang nắm chặt nhưng trước sau cũng không có ý né tránh, tùy tiện để anh nắm tay kéo lên sân thượng.

"Lên sân thượng này để làm gì?"

"Em không thích cảnh đêm ở đây sao? Từ trên này có thể nhìn rõ hơn."

Cô xoay người nhìn ra bên ngoài sân thượng, quả nhiên, nhìn từ nơi này xuống còn đồ sộ hơn ở dưới lầu.

"Thật đẹp." Cô không khỏi cảm thán một câu.

Đứng ở chỗ này gần như có thể quan sát được toàn bộ thành phố New York, những tòa nhà cao ốc ẩn hiện mờ ảo dưới ánh đèn nhiều màu sắc. Màn đêm buông xuống cũng không khiến cho thành phố New York này giảm bớt đi một chút quyến rũ nào. Nhưng mà, cô vẫn thích thành phố A hơn.

"Tôi ở New York một thời gian dài, nhưng tôi chưa bao giờ nhìn qua cảnh đêm ở đây như vậy."

"Tại sao?" Cô biết anh hẳn đã ở nước Mỹ rất nhiều năm, nên luôn có cơ hội để ngắm nhìn mà.

"Quá bận rộn nên tôi có không tâm chí thưởng thức những thứ này."

Tuy rằng anh nói một cách rất bình thản, nhưng cuộc sống ở nước ngoài của anh không hào nhoáng như bên ngoài vẫn tưởng.

Mộc Thanh Khê cố ý nói sang chuyện khác: "Có phải tôi có chỗ nào đắc tội Hàn Tri không?"

Nghe cô nói vậy anh có chút nghi hoặc: "Sao có thể? Hai người vừa gặp mặt vài lần thôi mà."

"Tôi cảm thấy ngay từ lần đầu tiên gặp mặt cô ấy đã có chút thù địch với tôi." Mộc Thanh Khê cần thận suy nghĩ lại, cũng đúng, hai người cũng chỉ gặp mặt vài lần, hình như cô cũng không có chỗ nào đắc tội với Hàn Tri.

"Có lẽ tôi suy nghĩ nhiều rồi."

"Tiểu Tri nói năng có lúc hơi mạnh miệng, tôi thay mặt em ấy xin lỗi em."

Mộc Thanh Khê cười cười: "Anh có làm gì đâu mà phải xin lỗi? Xem ra quan hệ giữa hai người rất tốt."

"Tuy không phải anh em ruột, nhưng tôi và anh tôi vẫn luôn xem em ấy như em gái. Em ấy được ông nội nhân nuôi ở cô nhi viện, nhớ lúc Hàn Tri đến nhà họ Hàn chỉ mới mười tuổi, khi đó nó chỉ là một cô bé, ánh mắt nhìn tôi khi đó luôn rất cẩn thận.."

Thì ra bọn họ đã biết nhau từ sớm như vậy, khó trách Hàn Tri với nhà họ Hàn lại rất thân thiết. Hơn nữa, không nghĩ tới cô ấy cũng là cô nhi.

Anh dừng một chút rồi tiếp tục nói: "Thật ra, anh tôi cũng là do ông nội nhận nuôi."

"Cái gì?" Cô hơi kinh ngạc: "Hóa ra anh với.. Hàn Tiến cũng không phải anh em ruột."

Hàn Tại gật đầu.

Bây giờ cô mới nghĩ lại, hai người thật sự không giống nhau, dù là diện mạo hay tính cách đều không giống.

"Tôi với anh ấy cùng nhau lớn lên, Tiểu Tri về sau mới đến nhà họ Hàn, khi đó nó mới có mười tuổi nhưng lại rất biết cách nhìn người. Ông nội vẫn luôn đào tạo bọn tôi, khi đó bọn tôi đều theo ông học hỏi. Tiểu Tri ở trước mặt bọn tôi vẫn luôn rụt rè, cho nên tôi với anh đương nhiên phải yêu thương bó một chút, xem nó giống như em gái ruột vậy."

"Nhưng mà tôi với nó chỉ sống với nhau bốn năm, sau đó tôi bị ông nội đưa đến Mỹ, cho đến vài tháng trước đây mới trở về. Ở nước ngoài mấy năm nên bọn tôi rất ít gặp mặt."

Cô vẫn luôn cho rằng bản thân mình là người lạ trong nhà họ Mộc, tất cả người thân, họ hàng trong nhà họ Mộc hình như đều không thể chấp nhận việc cô gia nhập, chỉ có Mộc Minh Hoa vẫn luôn đối xử tốt với cô như trước. Bây giờ cô mới biết, hóa ra trên đời cũng có người phải trải qua chuyện tương tự, hơn nữa cũng giống nhau, đối mặt với thế giới bằng loại tâm trạng này.

"Đột nhiên tôi cảm thấy.. Bây giờ mình không còn cô đơn nữa. Trước kia tôi luôn cảm thấy bản thân mình không hòa hợp được với những người cũng quanh, cho nên tôi vẫn luôn cảm thấy lạc lõng."

Nhìn bộ dạng của cô khi cười nói những lời này, anh đột nhiên cảm thấy có chút đau lòng: "Tại sao lại cảm thấy bản thân mình không hòa hợp được? Chỉ vì bản thân không được lớn lên trong một gia đình trọn vẹn như những người khác? Thật ra, nếu bỏ qua xuất thân của mình, mọi người trên đời này đều giống nhau. Từ lúc sinh ra không có cái gì, nhưng thời gian trôi qua ông trời sẽ cho em rất nhiều thứ khác nhau."

Cô nhìn về phía anh, trong mắt có ý dò hỏi: "Thật sao?"

Anh gật đầu: "Lúc tôi năm tuổi thì cha mẹ qua đời, tuy rằng không có được sự yêu thương của cha mẹ nhưng sau này tôi có anh trai, còn có một người em gái nữa. Cho nên khi ông trời lấy đi của em cái gì thì sẽ trả lời em theo một cách nào đó."

Hàn Tại rất ít khi nhắc đến chuyện trong gia đình, lần trước vô tình nghe anh nói rằng cha mẹ anh đã mất, cô không nghĩ rằng lúc đó anh còn nhỏ như vậy.

Hàn Tại quay đầu thấy cô đang nhìn mình chằm chằm, anh cười hỏi: "Làm sao vậy, tại sao lại nhìn tôi chằm chằm như vậy? Chẳng lẽ là coi trọng tôi rồi?"



Mộc Thanh Khê hồi phục lại tinh thần, lắc đầu: "Không có gì." Anh còn có thể nói giỡn như vậy chứng tỏ anh đã buông bỏ được chuyện này xuống.

Thật ra, khi nghe anh nói vậy lòng cô cũng nhẹ nhõm đi nhiều, bây giờ cô cảm thấy ánh mắt của những người khác nhìn mình cũng không còn quan trọng nữa, hiện tại cô chỉ cần có người nhà là đủ rồi: "Anh nói không sai, những điều tôi quan tâm bây giờ đều có được, thậm chí còn nhiều hơn."

Hàn Tại xoa đầu cô, giống như đang rất vui vẻ: "Xem ra đến đây một chuyện cũng không vô ích."

Lúc hai người từ sân thượng đi xuống vô tình bắt gặp Hàn Tri từ trong phòng đi ra. Thấy hai người sóng vai ở cùng một chỗ, ánh bắt cô đảo qua đảo lại vài vòng giữa hai người.

"Tiểu Tri, sao giờ còn chưa ngủ?"

Trên mặt Hàn Tri không chút biểu cảm, nghe anh hỏi vậy mới trả lời: "À, có lẽ là sai múi giờ nên không ngủ được, em định xuống lầu đi dạo một lát, hai người.. Đi đâu vậy?"

"Bọn anh lên sân thượng, không ngủ được nên đi ngắm cảnh đêm một chút."

Hàn Tri gượng cười, cô nhìn sang phía Mộc Thanh Khê: "Cô Mộc, cảnh đêm ở New York không tệ chứ?"

"Không tệ, cảnh đêm ở New York thật sự rất đẹp." Nhìn qua thì Hàn Tri cũng không muốn nhìn thấy mặt cô lắm, cô cũng không nghĩ mình sẽ ở lại đây để tự làm mất mặt, cô liền nói: "Hai người nói chuyện, tôi về phòng trước."

"Được." Hàn Tri đương nhiên là cầu còn không được.

Thấy Mộc Thanh Khê đi về phòng, Hàn Tri nhìn về phía Hàn Tại hỏi: "Anh, anh có muốn xuống lầu đi dạo cùng em không?"

Mộc Thanh Khê trở về phòng rồi anh cũng không còn hứng thú nữa, anh từ chối: "Thôi, anh hơi mệt, em đi đi, bản thân nhớ cẩn thận một chút."

Hàn Tri vốn định cùng Hàn Tại đi dạo riêng với nhau, nào ngờ anh lại từ chối dứt khoát như vậy, cô có chút xấu hổ nên chỉ có thể tỏ vẻ đùa giỡn nói: "Anh chỉ lo cùng mỹ nữ đi ngắm cảnh đêm, lại không có chút thời gian đi dạo với người em gái này, chẳng phải như vậy rất bất công sao?"

Hàn Tại cười cười: "Lần sau đi với em, hôm nay mệt rồi anh về phòng trước đây."

"Được."

Nhìn Hàn Tại trở về phòng mình, nụ cười miễn cưỡng treo trên miệng Hàn Tri cũng không giữ được nữa. Sau khi đứng một lúc trên hành lang khách sạn không một bóng người, cô uể oải trở về phòng.

* * *

Ngày hôm sau, một nhóm bốn người đi đến thăm ông Hill, một nhà sưu tầm người Mỹ.

Ông Hill cùng với vợ mình sống ở vùng ngoại thành New York, lúc bọn họ đến chỉ gặp được vợ của ông: "Xin hỏi các người tìm ai?"

Hàn Tri tiến lên một bước nói: "Xin chào, chúng tôi đến để gặp ông Hill."

Đối với chuyến ghé thăm này bà Hill cũng không có gì ngạc nhiên, bà chỉ hỏi: "Các người là ai?"

"Chúng tôi từ Trung Quốc đến, nghe nói ông Hill cất giữ nhiều món đồ cổ tốt, cho nên muốn đến tham quan một chút."

Bà nhìn bọn họ đánh giá vài lần, trong ánh mắt cũng không có ác ý, sau đó bà mỉm cười nói: "Vậy được, các người chờ một lát."

"Cảm ơn."

Mộc Thanh Khê nhìn cánh cửa trước mặt chậm rãi đóng lại. Hàn Tại đứng bên cạnh cô từ nãy đến giờ vẫn không nói gì, cô có chút khó hiểu hỏi: "Anh nói ông Hill đó có bán vòng tay cho chúng ta không?"

Hàn Tại lắc đầu: "Không biết, nếu ống ấy đồng ý cho chúng ta tham quan bộ sưu tầm đó thì tôi muốn tìm cách kiểm tra xem cái vòng là thật hay giả trước." Anh nhìn về phía giáo sư Trương: "Lát nữa phải nhờ đến giáo sư Trương rồi."

Giáo sư Trương gật đầu: "Được." Nhìn bộ dạng ông cũng có chút chờ mong muốn được nhìn thấy chiếc vòng tay kia.

Lúc này, cánh cửa mở ra lần nữa. Người mở cửa là người đàn ông có phần lớn tuổi, từ cách ăn mặc của ông có thể suy ra đó chính là ông Hill: "Nghe nói các người tìm tôi?"

Hàn Tại lên tiếng: "Đúng vậy, ông Hill, chúng tôi từ Trung Quốc đến, đã nghe qua quý danh của ông từ lâu nên hôm nay cố ý đến chào hỏi."

"Đến chào hỏi? Tôi lại nghĩ các người cố ý đến chào hỏi những món đồ cổ của tôi?"

Hàn Tại không phản bác, anh tiếp lời: "Ông Hill đúng là biết nhìn xa trông rộng. Chúng tôi đúng là đến để thăm thú những món đồ cổ của ông."

Ông Hill vậy mà lại phá lên cười, ông nói: "Mời vào."

Vào đến cửa Mộc Thanh Khê không khỏi cảm thán, nhà của những người sưu tầm quả nhiên rất khác biệt. Đồ đạc trong phòng khách, đồ trang trí trên tường thậm chí là trên bàn đều có chút gì đó là đồ cổ qua từng thời đại.

Ông Hill đưa bọn họ đến phòng khách: "Mời ngồi."

Mấy người lần lượt ngồi xuống, bà Hill phúc hậu mang cà phê từ trong bếp ra tiếp đón họ: "Mời dùng."

"Ông Hill, hôm nay chúng tôi mạo muội đến thăm thật sự rất ngại, tôi tên Hàn Tại."

Lúc này Hàn Tại mới rút danh thiếp đưa cho ông, ông nhận lấy danh thiếp nhìn kỹ vài lần.



Hàn Tại mở miệng nói tiếp: "Ông Hill, tôi cũng xin nói thẳng mục đích mà hôm nay chúng tôi đến đây, chúng tôi nghe nói ông có cất giữ một chiếc vòng tay bằng ngọc từ thời nhà Thanh của Trung Quốc. Chúng tôi rất có hứng thú với nó, cho nên.. Hôm nay ông có thể cho chúng tôi xem một chút không?"

Bà Hill vẫn luôn ngồi bên cạnh ông, nghe Hàn Tại nhắc đến chiếc vòng tay kia thì hình như rất vui vẻ: "Các người cũng biết chiếc vòng ngọc đó? Chiếc vòng ngọc đó thật sự rất đẹp, kết cấu cũng rất tốt nữa."

Trong lòng Mộc Thanh Khê có chút dự cảm, mục đích của bọn họ chỉ sợ rằng sẽ không thuận lợi đạt được. Vợ của ông Hill hình như rất thích chiếc vòng tay bằng ngọc kia, hơn nữa có thể thấy được ông Hill rất thương yêu vợ mình, nếu vợ không đồng ý bán chiếc vòng tay thì ông cũng sẽ không nhượng bộ.

Ông Hill vẫn chưa nói gì, trầm mặc một lúc lâu mới lên tiếng: "Hôm nay các người đến đây là vì chiếc vòng tay đó sao?"

Hàn Tại không rõ ông có nhìn ra mục đích thật sự mà bọn họ đến đây ngày hôm nay không, anh tiếp lời ông: "Đúng vậy, chúng tôi đến đây là vì nó."

Ông Hill còn chưa mở miệng thì vợ đã lên tiếng trước, nói với ông: "Nếu bọn họ đã từ xa đến đây, lại thích chiếc vòng đó như vậy, chi bằng lấy ra cho bọn họ xem một chút."

Ông Hill nhìn vợ mình, trầm mặc một lúc rồi nói: "Được, bà đi lấy nó ra đây đi."

Bà Hill có vẻ rất vui vì có người thưởng thức chiếc vòng giống như mình, bà đứng lên đi vào phòng, không lâu sau đó liền mang ra một chiếc hộp gỗ tinh xảo.

Bà mở hộp ra và đặt nó lên chiếc bàn cũ bằng gỗ sồi trước mặt họ: "Đây chính là chiếc vòng tay đó."

Chiếc vòng tay được đặt trước mặt nên bọn họ nhìn không sót thứ gì. Mấy người liếc nhìn nhau, nhìn bên ngoài thì chiếc vòng này quả thật rất giống với chiếc vòng tay được chụp trên tấm ảnh cũ.

Hàn Tại nháy mắt với giáo sư Trương, giáo sư lập tức hiểu ý nhìn về phía ông Hill hỏi: "Ông Hill, tôi có thể nhìn kỹ chiếc vòng này một chút được không?"

Ông Hill do dự một lúc nhưng rồi vẫn đồng ý: "Có thể."

Được sự cho phép, lúc này giáo sư Trương mới cẩn thận cầm lấy vòng tay lên dựa theo ánh nắng mặt trời chiếu vào từ bên ngoài cửa sổ xem xét kỹ một lúc, sau đó ông lại lấy trong chiếc túi đã chuẩn bị từ trước ra một cái kính lúp và tỉ mỉ quan sát.

"Tôi có thể xem một chút không?" Lúc giáo sư Trương giám định xong, Mộc Thanh Khê lên tiếng hỏi.

Giáo sư Trương đưa vòng tay cho cô.

Ông Hill thấy giáo sư Trương rất chuyên nghiệp, liền hỏi: "Giáo sư Trương làm trong ngành này sao?"

Nghe ra đó là lời hỏi thử, giáo sư Trương lảng tránh: "Không có, chỉ là tôi bình thường thích nghiên cứu này kia nên có biết một ít thôi."

"Vậy ông cảm thấy giá trị sưu tầm của chiếc vòng này là bao nhiêu?"

"Cụ thể thì tôi không dám nói, nhưng có thể khẳng định nó rất có giá trị." Giáo sư Trương ăn ngay nói thẳng, có lẽ ông Hill cũng biết rất rõ giá trị của nó.

Sau khi Mộc Thanh Khê xem xong thì đem nó cẩn thận cất vào hộp. Tay nghề thủ công và kết cấu của chiếc vòng quả thật rất tuyệt vời.

Ông Hill đối với đánh giá của giáo sư Trương rất vừa lòng: "Có vẻ như mắt nhìn đồ của tôi cũng không tệ lắm."

Mộc Thanh Khê lên tiếng: "Ông Hill cũng quá khiêm tốn rồi, đồ cổ trong căn phòng này sao có thể dừng lại ở ánh mắt không tồi chứ."

Nghe cô nói vậy ông sửng sốt: "Nhìn không ra cô cũng hiểu mấy thứ này đó."

"Chỉ là hiểu sơ qua, so với ông Hill thì tôi chỉ là người ngoài nghề. Tôi có thể.. Thăm quan nhà của ông một chút không?"

"Đương nhiên có thể." Ông rất vui khi có người thưởng thức những món đồ mình sưu tầm.

Bà Hill cũng rất nhiệt tình, chủ động nói: "Để tôi đưa cô đi."

"Được."

Ông Hill thật sự rất thích sưu tầm các loại đồ cổ khác nhau, nhưng những bộ sưu tầm với kiểu dáng khác nhau đó khi được sắp xếp cạnh nhau thì lại không gây cảm giác bất đồng nào.

Nghe bà Hill giới thiệu, Mộc Thanh Khê không khỏi lên tiếng: "Thật không ngờ bà cũng am hiểu đồ cổ như vậy."

Bà Hill cười cười: "Tôi cũng chỉ nghe bọn họ nói nhiều nên mới nhớ kỹ."

"Ồ, đây là bức" Hoa hướng dương "của Van Gogh sao?" Cô chỉ vào bức tranh treo trên tường rồi hỏi.

"Chà.. Nhưng mà nó cũng không phải thật, chỉ là một bộ mô phỏng cao cấp mà thôi."

"Thật sao? Nhưng mà nó thật sự rất đẹp." Lúc nãy cô còn bị sốc. Chỉ có một bức tranh "Hoa hướng dương" duy nhất của Van Gogh ở trong tay một nhà sưu tầm người Mỹ, những bức còn lại đều trưng bày rải rác ở các bảo tàng ở nhiều nước khác nhau.

Lúc này, Hàn Tại từ trong phòng khách đi đến: "Tham quan xong rồi sao?"

"Ừm, phải đi rồi à?"

"Đúng vậy, thời gian cũng không còn sớm."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhặt Được Bạn Trai Ven Đường

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook