Chương 34: Bị Thương
Kiều Tây Nhiễm
08/03/2023
Editor: Chiên Min's
Beta: Thất Sắc
Bên cạnh có một nhóm học sinh ồn ào đi qua, Mộc Thanh Khê khôi phục lại tinh thần: "Chúng ta đi thôi."
Hàn Tại cũng thu hồi lại suy nghĩ, hỏi cô: "Muốn đi đâu?"
Cô mơ hồ lắc đầu: "Không biết, tùy tiện đi dạo thôi."
"Được." Hàn Tại rất tự nhiên nắm lấy tay cô rồi kéo cô đứng lên: "Vậy tùy tiện đi dạo."
Khuôn viên trường Penn không có tường vây quanh nên hai người cũng không biết đang đi đến nơi nào. Vào tháng bảy, thời tiết thật sự khô và nóng, đi được một đoạn đường Mộc Thanh Khê liền cảm thấy hơi khát nước, cô thuận miệng nói một câu.
Bước chân Hàn Tại dừng lại: "Em ở đây chờ tôi một lát, tôi đi mua nước."
Gần đây có một cửa hàng tiện lợi.
Anh vẫn không yên tâm nên dặn dò lại: "Ở chỗ này chờ, nhớ đừng đi lung tung."
Mộc Thanh Khê nghe lời, gật đầu.
Cô vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn anh đi vào cửa hàng tiện lợi, chờ một lúc thấy nhàm chán liền lấy điện thoại ra xem một ít tin tức.
Cô chuyên chú, cúi đầu xem điện thoại của mình, đột nhiên có người đụng vào cô. Mộc Thanh Khê vốn tưởng chỉ là người qua đường bất cẩn, cô theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại không ngờ được rằng trên tay mình có cảm giác trống không, vài giây sau cô mới phản ứng kịp thì điện thoại đã bị người kia cướp đi rồi.
"Đứng lại." Cô nhìn dáng vẻ hấp tấp của người kia, hô lên một tiếng rồi lập tức đuổi theo.
Người kia thấy cô sắp đuổi kịp tốc độ của mình, cô trong lòng vẫn luyến tiếc chiếc điện thoại nên vẫn đuổi theo, thậm chí đuổi theo đến mấy dãy phố.
Mộc Thanh Khê dừng lại thở hồng hộc, cô nhìn bốn phía xung quanh thì không thấy bóng dáng người đó đâu nữa, cô vẫn đuổi không kịp.
Mộc Thanh Khê bình tĩnh lại một chút, chỉ có thể tự nhận bản thân mình xui xẻo.
Cô ngẩng đầu nhìn xung quanh, trước mắt cô là cả một đường phố xa lạ, trên đường rất ít người qua lại, những ngôi nhà quay đây đều có chút cũ kĩ, đổ nát.
Đứng ở một đường phố xa lạ như thế này cô hoàn toàn không xác định được phương hướng. Lúc nãy tất cả sự chú ý của cô đều tập chung vào người trộm điện thoại kia nên không hề biết mình đã đi đến nơi nào. Mộc Thanh Khê ảo não, bây giờ cô không biết bản thân phải đi hướng nào.
Hàn Tại từ cửa hàng tiện lại đi ra trở lại trở lúc nãy hai người đứng. Anh hơi nhíu mày, Mộc Thanh Khê không có ở đó nữa. Anh lo lắng đi xung quanh tìm kiếm một vòng nhưng vẫn không thấy bóng dáng cô đâu.
Trong lòng anh có dự cảm không lành, đôi mày nhíu lại càng sâu.
Lúc này, có một bà cụ ngồi một bên nghỉ ngơi từ trước lên tiếng hỏi Hàn Tại: "Cậu đang tìm cô gái phương Đông đi cùng mình lúc nãy phải không?"
"A, đúng vậy."
"Lúc nãy điện thoại cô ấy bị cướp nên cô ấy đã đuổi theo rồi. Bây giờ trật tự trị an thật không tốt, cô bé chạy hướng bên kia." Bà cụ duỗi tay chỉ về phía Mộc Thanh Khê.
Hàn Tại mồ hôi nhễ nhại, chưa kịp nói cảm ơn đã chạy ngay về phía bà cụ chỉ.
Cảm giác về phương hướng của Mộc Thanh Khê từ trước đến nay vẫn rất tốt nhưng ở một đất nước hoàn toàn xa lạ, lại không có bản đồ nên cô cũng không biết phải làm thế nào.
Loay hoay tại chỗ hơn mười phút cô mới nhận ra mình chẳng khác nào đang chờ chết, cô vốn định tìm một người để hỏi đường nhưng người đi trên đường lại ít đến đáng thương. Thỉnh thoảng có mấy người mặc đồ đen đi qua nhưng ánh mắt của họ không mấy thiện cảm nên cô không dám hỏi, chỉ sợ rước lấy phiền phức. Dù sao thì cô hoàn toàn không biết gì về nơi này cả.
Cuối cùng, cô lựa chọn tin tưởng vào cảm giác của chính mình, tìm trong đó một con đường mà cô cho là chính xác.
Mộc Thanh Khê đi theo đường đó nhưng vẫn chẳng gặp theo được ít người nào, hai bên đường đều là mấy căn nhà đổ nát. Lòng cô càng ngày càng trùng xuống, chỉ có thể dừng lại quan sát xung quanh.
Lúc này, từ một cái ngõ cách đó không xa có mấy người da đen cường tráng, hơn nữa trên tay còn cầm theo gậy gộc đi đến chỗ cô.
Mộc Thanh Khê chú ý bọn họ đang đi đến chỗ mình, cô theo bản năng xoay người chạy về hướng ngược lại. Trải qua một phen lao lực lúc nãy cô cũng không còn đủ sức nữa, chạy được không xa thì bị bọn họ đuổi kịp.
Bốn năm người tiến lên vây cô ở giữa, không cho cô cơ hội chạy trốn.
Cô ngước lên nhìn khuôn mặt của người da đen cao hơn cô cả cái đầu, cô hỏi với giọng có chút run: "Các người.. Các người muốn làm gì?"
Người da đen đứng trước mắt cô lắc lắc cái gậy cầm trên tay: "Lấy hết tiền trên người ra đây."
Mộc Thanh Khê âm thầm thở dài nhẹ nhõm, bọn họ chỉ cần tiền thôi nên cũng dễ giải quyết, cô lấy ví tiền từ trong túi ra đưa cho anh ta: "Tôi chỉ có cái này."
Người kia cầm lấy túi tiền mở ra xem, bên trong chỉ có hai ba trăm nhân dân tệ và vài đôla còn dư mà cô mượn Hàn Tại lần trước.
Anh ta khó chịu lắc mấy tờ tiền trên tay: "Chỉ có từng này? Lại còn không phải là đôla."
"Trên người tôi chỉ có tiền đó thôi."
Anh ta giật chiếc túi trong tay cô, cô cũng không dám phản kháng, để mặc cho anh ta dốc đồ đạc trong túi xuống đất. Phát hiện không có món đồ giá trị nào anh ta bực bội đẩy Mộc Thanh Khê một cái, cô lảo đảo lùi lại vài bước.
Mộc Thanh Khê vừa sợ hãi lại vừa tức giận, cô không khỏi có chút cao giọng: "Tôi chỉ có từng đó tiền thôi."
Mấy người da đen trước mặt từng bước tiến về phía cô, sát khí đằng đằng giống như đang rất bất mãn cái giọng điệu của cô. Anh ta muốn dùng cách này để hù dọa, Mộc Thanh Khê cũng nhìn chằm chằm anh ta, bởi vì cô không có nói gì sai.
Ngay lúc bầu không khí đang căng thẳng phía sau lưng cô truyền đến giọng nói: "Này, người anh em, các người đang làm gì vậy?"
Đám người kia sửng sốt trong chốc lát, ánh mắt chuyển hướng người vừa đến, giọng điệu uy hiếp: "Đừng có xen vào chuyện của người khác."
Mộc Thanh Khê xoay người nhìn về phía người vừa nói chuyện, đó cũng là không người da đen. Cô không chắc anh ta có đang giúp mình không, cô vẫn nghĩ nên cách xa một chút.
Người đó cũng không để ý đến lời uy hiếp, tiếp tục nói: "Các người làm như vậy là không đúng, huống hồ cô ấy cũng đã đem tiền đưa cho các người rồi, thả cô ấy đi đi."
"Tại sao bọn tạo phải nghe lời mày?"
"Không tại sao cả, tôi chỉ đang nói các người nên làm như vậy thôi."
"Bọn tao làm gì không cần mày phải khua tay múa chân chỉ bảo, tránh ra một bên."
"Đại ca, anh cứ khăng khăng như vậy thì đừng trách tôi không khách khí." Nói rồi anh ta hoạt động gân cốt một chút.
Đám người vây quanh cô cũng nóng lòng muốn thử.
"Vẫn là để tôi đến trước đi."
Nghe thấy câu nói này Mộc Thanh Khê vội vàng quay đầu, kinh ngạc nhìn Hàn Tại. Cô không biết làm sao anh lại tìm đến được nơi này, nhưng anh cứ giống như một vị thần đột nhiên xuất hiện.
Bây giờ Hàn Tại hơi chật vật, tóc bị mồ hơi làm cho ướt đẫm, dán ở trên trán, mồ hôi chảy dài từ gò má cạnh xuống cằm, cuối cùng rơi xuống trên mặt đất, áo cũng ướt sũng một nửa.
"Hàn Tại.."
Hàn Tại nhìn về phía cô với ánh mắt trấn án, Mộc Thanh Khê trong chốc lát cảm thấy an tâm hơn nhiều.
Mấy tên mặc áo đen thét to: "Lại một tên nhãi ranh không biết trời cao đất dày, chúng ta cùng lên." Nói rồi bạn họ cùng hướng đến chỗ Hàn Tại.
Hàn Tại nhìn bên kia kêu một tiếng: "Cậu mang cô ấy đi trước."
Anh ta đáp một tiếng: "Hóa ra là người của cậu, vậy được, cậu tự bảo trọng."
Anh ta tiến lên kéo Mộc Thanh Khê: "Chúng ta đi trước, cậu ta sẽ xử lý."
Cô có chút lo lắng nhìn về phía Hàn Tại: "Nhưng mà.."
Người bên cạnh trấn an: "Yên tâm đi, cô hẳn là nên tin tưởng cậu ta." Anh ta giữ chặt cô rồi kéo cô chạy về hướng khác.
Cô vừa chạy vừa quay đầu nhìn, tuy rằng cô đã từng thấy qua anh đánh nhau nhưng hiện tại đối mặt với người da đen cao to, khỏe mạnh hơn người châu Á, cô không thể không lo lắng.
Mộc Thanh Khê bị kéo đến một chỗ khá xa, hoàn toàn nhìn không được tình huống ở bên kia: "Chúng ta tạm thời chờ ở chỗ này, chờ Hàn Tại giải quyết xong rồi chúng ta qua."
Bây giờ Mộc Thanh Khê mới ngạc nhiên phát hiện ra người này đang nói chuyện với cô bằng tiếng trung, hơn nữa anh ta còn biết tên Hàn Tại, có hơi ngạc nhiên hỏi: "Anh quen biết Hàn Tại sao?"
"Đúng vậy, trước đây bọn tôi học chung trường, còn ở chung một chỗ nữa. Tôi với cậu ấy là bạn, không nghĩ đến hôm nay lại đụng phải hai người ở đây."
Cô có chút lơ đãng, trong lòng nghĩ đến Hàn Tại: "Chúng ta trở lại đó xem được không?" Cô thật sự lo lắng cho anh.
"Cô không cần quá lo lắng, Hàn Tại sẽ xử lý tốt thôi. Những người đó chỉ là đám côn đồ nghiệp dư, rất dễ đối phó." Anh có ý trấn an cô.
Nhưng hình như cũng chẳng giúp ích được gì, thời gian càng kéo dài thì Mộc Thanh Khê càng lo lắng: "Không được, tôi nhất định phải quay lại xem sao." Cô nói rồi chạy về hướng lúc nãy.
"Chờ một chút.." Nhìn bóng dáng cô chạy đi xa anh ta có vẻ bất lực, vội vàng đuổi theo. Thật ra anh cũng có chút lo lắng, tình trạng hôm nay cũng Hàn Tại cũng không tính là tốt.
Mộc Thanh Khê đã chạy về chỗ lúc nãy, mấy người mặc đồ đen đã không thấy đâu, chỉ còn Hàn Tại ngồi dưới đất dựa lưng vào tường, đầu cúi xuống nên cô không thấy mặt anh.
Cô ngồi xổm trước mắt anh, hỏi với giọng bất ổn: ".. Anh không sao chứ?"
Hàn Tại lắc đầu, chậm rãi ngẩng đầu lên: "Không sao."
Lúc này cô mới nhìn rõ, mặt anh đầy vết thương, khóe miệng chảy máu, cơ hồ như không cần chỗ nào lành lặn. Nước mắt cô không kiềm được mà bắt đầu rơi xuống.
Cô muốn duỗi tay xoa mặt anh nhưng lại sợ sẽ làm anh đau, cuối cùng cánh tay vẫn dừng lại ở giữa không trung.
"Không sao thật mà." Hàn Tại miễn cưỡng kéo ra một nụ cười nhạt, anh vươn tay nắm lấy tay cô, an ủi nói.
"Như thế này mà còn nói không sao?" Nghe anh nói như chẳng có chuyện gì xảy ra cả, nước mắt cô càng chảy xuống nhiều hơn.
Hàn Tại vươn tay kéo cô vào trong lòng ngực: "Được rồi, chỉ là vết thương nhỏ thôi."
Cô duỗi tay ôm lấy eo anh, anh cúi xuống lặng lẽ hít một hơi lạnh, anh biết đại khái trên người mình có không ít vết thương cũng không biết có ảnh hưởng đến xương sườn hay không.
Mộc Thanh Khê ở trong ngực anh khóc đủ rồi mới ngẩng đầu lên, Hàn Tại thay cô lau nước mắt trên mặt, an ủi nói: "Cô bé ngốc, vết thương này không đáng phải khóc." Tuy thấy cô vì anh mà buồn nhưng anh lại có chút vui mừng.
"Chúng ta đến bệnh viện đi." Mộc Thanh Khê khôi phục lại cảm xúc một chút rồi nói, cô chú ý thấy vết thương của anh hẳn là không hề nhẹ.
"Không cần, vết thương này cũng không đến mức phải đi bệnh viện." Nói rồi anh dựa vào Mộc Thanh Khê mà đứng lên, tuy động tác không mạnh nhưng hình như vẫn ảnh hưởng đến vết thương, đôi mày anh khẽ nhíu lại, không hé răng nửa lời.
"Nhưng mà.."
"Chỉ cần đến chỗ Denzel và bôi ít thuốc là được." Anh nhìn sang người vẫn đang bên cạnh nãy giờ.
Bây giờ cô mới chú ý đến người da đen lúc nãy kéo cô chạy đi: "Hóa ra hai người quen biết nhau."
"Đúng vậy, đến chỗ tôi bôi thuốc đi. Tôi vẫn sống ở chỗ cũ."
Mộc Thanh Khê đỡ Hàn Tại, rẽ qua mấy dãy nhà mới đến chỗ Denzel ở. Chỗ anh ta ở cũng hơi dột nát giống như những ngôi nhà xung quanh, nhưng mà cũng may bên trong trông còn sáng sủa và sạch sẽ.
Đỡ Hàn Tại ngồi xuống ghế sô pha, Danzel đi tìm hộp thuốc đến: "Cô bôi thuốc cho cậu ấy trước đi, tôi ra ngoài mua chút đồ ăn."
"Được."
Hàn Tại nằm trên sô pha, Mộc Thanh Khê bôi thuốc cho anh, vết thương trên mặt cũng không nhẹ vậy mà anh cũng không kêu một tiếng: "Nếu đau thì cứ nói ra."
"Vết thương như này vẫn có thể chịu được." Không biết trước kia anh đã bị thương nặng hơn thế này bao nhiêu lần rồi.
Anh duỗi tay xoa bóp gương mặt cô: "Tôi có chút không thích biểu cảm của em hiện tại, cười một cái đi."
Cô nghiêm túc nhìn anh, ánh mặt biểu đạt rõ sự phản đối: "Hiện tại tôi không cười nổi chút nào cả."
Nhìn bộ dạng cô như vậy, anh ngược lại mỉm cười.
"Anh còn cười được?"
"Hôm nay tôi mới phát hiện rằng Philadelphia mang lại cho tôi kí ức cũng không quá tệ."
"Tại sao? Tại sao trước kia lại tệ, mà hiện tại lại không quá tệ nữa?"
"Bởi vì nó khiến tôi càng xác định được những điều quan trọng."
Đó chính là càng thêm tin tưởng trái tim cô có vị trí cho anh.
Tác giả có lời muốn nói.
Từ Thư Dao: Mộc Thịnh Dương, chúng ta đi xem phim điện ảnh đi.
Mộc Thịnh Dương: Không đi.
Thủ trưởng của Mộc Thịnh Dương: Đây là công việc!
Mộc Thịnh Dương: .
Beta: Thất Sắc
Bên cạnh có một nhóm học sinh ồn ào đi qua, Mộc Thanh Khê khôi phục lại tinh thần: "Chúng ta đi thôi."
Hàn Tại cũng thu hồi lại suy nghĩ, hỏi cô: "Muốn đi đâu?"
Cô mơ hồ lắc đầu: "Không biết, tùy tiện đi dạo thôi."
"Được." Hàn Tại rất tự nhiên nắm lấy tay cô rồi kéo cô đứng lên: "Vậy tùy tiện đi dạo."
Khuôn viên trường Penn không có tường vây quanh nên hai người cũng không biết đang đi đến nơi nào. Vào tháng bảy, thời tiết thật sự khô và nóng, đi được một đoạn đường Mộc Thanh Khê liền cảm thấy hơi khát nước, cô thuận miệng nói một câu.
Bước chân Hàn Tại dừng lại: "Em ở đây chờ tôi một lát, tôi đi mua nước."
Gần đây có một cửa hàng tiện lợi.
Anh vẫn không yên tâm nên dặn dò lại: "Ở chỗ này chờ, nhớ đừng đi lung tung."
Mộc Thanh Khê nghe lời, gật đầu.
Cô vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn anh đi vào cửa hàng tiện lợi, chờ một lúc thấy nhàm chán liền lấy điện thoại ra xem một ít tin tức.
Cô chuyên chú, cúi đầu xem điện thoại của mình, đột nhiên có người đụng vào cô. Mộc Thanh Khê vốn tưởng chỉ là người qua đường bất cẩn, cô theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại không ngờ được rằng trên tay mình có cảm giác trống không, vài giây sau cô mới phản ứng kịp thì điện thoại đã bị người kia cướp đi rồi.
"Đứng lại." Cô nhìn dáng vẻ hấp tấp của người kia, hô lên một tiếng rồi lập tức đuổi theo.
Người kia thấy cô sắp đuổi kịp tốc độ của mình, cô trong lòng vẫn luyến tiếc chiếc điện thoại nên vẫn đuổi theo, thậm chí đuổi theo đến mấy dãy phố.
Mộc Thanh Khê dừng lại thở hồng hộc, cô nhìn bốn phía xung quanh thì không thấy bóng dáng người đó đâu nữa, cô vẫn đuổi không kịp.
Mộc Thanh Khê bình tĩnh lại một chút, chỉ có thể tự nhận bản thân mình xui xẻo.
Cô ngẩng đầu nhìn xung quanh, trước mắt cô là cả một đường phố xa lạ, trên đường rất ít người qua lại, những ngôi nhà quay đây đều có chút cũ kĩ, đổ nát.
Đứng ở một đường phố xa lạ như thế này cô hoàn toàn không xác định được phương hướng. Lúc nãy tất cả sự chú ý của cô đều tập chung vào người trộm điện thoại kia nên không hề biết mình đã đi đến nơi nào. Mộc Thanh Khê ảo não, bây giờ cô không biết bản thân phải đi hướng nào.
Hàn Tại từ cửa hàng tiện lại đi ra trở lại trở lúc nãy hai người đứng. Anh hơi nhíu mày, Mộc Thanh Khê không có ở đó nữa. Anh lo lắng đi xung quanh tìm kiếm một vòng nhưng vẫn không thấy bóng dáng cô đâu.
Trong lòng anh có dự cảm không lành, đôi mày nhíu lại càng sâu.
Lúc này, có một bà cụ ngồi một bên nghỉ ngơi từ trước lên tiếng hỏi Hàn Tại: "Cậu đang tìm cô gái phương Đông đi cùng mình lúc nãy phải không?"
"A, đúng vậy."
"Lúc nãy điện thoại cô ấy bị cướp nên cô ấy đã đuổi theo rồi. Bây giờ trật tự trị an thật không tốt, cô bé chạy hướng bên kia." Bà cụ duỗi tay chỉ về phía Mộc Thanh Khê.
Hàn Tại mồ hôi nhễ nhại, chưa kịp nói cảm ơn đã chạy ngay về phía bà cụ chỉ.
Cảm giác về phương hướng của Mộc Thanh Khê từ trước đến nay vẫn rất tốt nhưng ở một đất nước hoàn toàn xa lạ, lại không có bản đồ nên cô cũng không biết phải làm thế nào.
Loay hoay tại chỗ hơn mười phút cô mới nhận ra mình chẳng khác nào đang chờ chết, cô vốn định tìm một người để hỏi đường nhưng người đi trên đường lại ít đến đáng thương. Thỉnh thoảng có mấy người mặc đồ đen đi qua nhưng ánh mắt của họ không mấy thiện cảm nên cô không dám hỏi, chỉ sợ rước lấy phiền phức. Dù sao thì cô hoàn toàn không biết gì về nơi này cả.
Cuối cùng, cô lựa chọn tin tưởng vào cảm giác của chính mình, tìm trong đó một con đường mà cô cho là chính xác.
Mộc Thanh Khê đi theo đường đó nhưng vẫn chẳng gặp theo được ít người nào, hai bên đường đều là mấy căn nhà đổ nát. Lòng cô càng ngày càng trùng xuống, chỉ có thể dừng lại quan sát xung quanh.
Lúc này, từ một cái ngõ cách đó không xa có mấy người da đen cường tráng, hơn nữa trên tay còn cầm theo gậy gộc đi đến chỗ cô.
Mộc Thanh Khê chú ý bọn họ đang đi đến chỗ mình, cô theo bản năng xoay người chạy về hướng ngược lại. Trải qua một phen lao lực lúc nãy cô cũng không còn đủ sức nữa, chạy được không xa thì bị bọn họ đuổi kịp.
Bốn năm người tiến lên vây cô ở giữa, không cho cô cơ hội chạy trốn.
Cô ngước lên nhìn khuôn mặt của người da đen cao hơn cô cả cái đầu, cô hỏi với giọng có chút run: "Các người.. Các người muốn làm gì?"
Người da đen đứng trước mắt cô lắc lắc cái gậy cầm trên tay: "Lấy hết tiền trên người ra đây."
Mộc Thanh Khê âm thầm thở dài nhẹ nhõm, bọn họ chỉ cần tiền thôi nên cũng dễ giải quyết, cô lấy ví tiền từ trong túi ra đưa cho anh ta: "Tôi chỉ có cái này."
Người kia cầm lấy túi tiền mở ra xem, bên trong chỉ có hai ba trăm nhân dân tệ và vài đôla còn dư mà cô mượn Hàn Tại lần trước.
Anh ta khó chịu lắc mấy tờ tiền trên tay: "Chỉ có từng này? Lại còn không phải là đôla."
"Trên người tôi chỉ có tiền đó thôi."
Anh ta giật chiếc túi trong tay cô, cô cũng không dám phản kháng, để mặc cho anh ta dốc đồ đạc trong túi xuống đất. Phát hiện không có món đồ giá trị nào anh ta bực bội đẩy Mộc Thanh Khê một cái, cô lảo đảo lùi lại vài bước.
Mộc Thanh Khê vừa sợ hãi lại vừa tức giận, cô không khỏi có chút cao giọng: "Tôi chỉ có từng đó tiền thôi."
Mấy người da đen trước mặt từng bước tiến về phía cô, sát khí đằng đằng giống như đang rất bất mãn cái giọng điệu của cô. Anh ta muốn dùng cách này để hù dọa, Mộc Thanh Khê cũng nhìn chằm chằm anh ta, bởi vì cô không có nói gì sai.
Ngay lúc bầu không khí đang căng thẳng phía sau lưng cô truyền đến giọng nói: "Này, người anh em, các người đang làm gì vậy?"
Đám người kia sửng sốt trong chốc lát, ánh mắt chuyển hướng người vừa đến, giọng điệu uy hiếp: "Đừng có xen vào chuyện của người khác."
Mộc Thanh Khê xoay người nhìn về phía người vừa nói chuyện, đó cũng là không người da đen. Cô không chắc anh ta có đang giúp mình không, cô vẫn nghĩ nên cách xa một chút.
Người đó cũng không để ý đến lời uy hiếp, tiếp tục nói: "Các người làm như vậy là không đúng, huống hồ cô ấy cũng đã đem tiền đưa cho các người rồi, thả cô ấy đi đi."
"Tại sao bọn tạo phải nghe lời mày?"
"Không tại sao cả, tôi chỉ đang nói các người nên làm như vậy thôi."
"Bọn tao làm gì không cần mày phải khua tay múa chân chỉ bảo, tránh ra một bên."
"Đại ca, anh cứ khăng khăng như vậy thì đừng trách tôi không khách khí." Nói rồi anh ta hoạt động gân cốt một chút.
Đám người vây quanh cô cũng nóng lòng muốn thử.
"Vẫn là để tôi đến trước đi."
Nghe thấy câu nói này Mộc Thanh Khê vội vàng quay đầu, kinh ngạc nhìn Hàn Tại. Cô không biết làm sao anh lại tìm đến được nơi này, nhưng anh cứ giống như một vị thần đột nhiên xuất hiện.
Bây giờ Hàn Tại hơi chật vật, tóc bị mồ hơi làm cho ướt đẫm, dán ở trên trán, mồ hôi chảy dài từ gò má cạnh xuống cằm, cuối cùng rơi xuống trên mặt đất, áo cũng ướt sũng một nửa.
"Hàn Tại.."
Hàn Tại nhìn về phía cô với ánh mắt trấn án, Mộc Thanh Khê trong chốc lát cảm thấy an tâm hơn nhiều.
Mấy tên mặc áo đen thét to: "Lại một tên nhãi ranh không biết trời cao đất dày, chúng ta cùng lên." Nói rồi bạn họ cùng hướng đến chỗ Hàn Tại.
Hàn Tại nhìn bên kia kêu một tiếng: "Cậu mang cô ấy đi trước."
Anh ta đáp một tiếng: "Hóa ra là người của cậu, vậy được, cậu tự bảo trọng."
Anh ta tiến lên kéo Mộc Thanh Khê: "Chúng ta đi trước, cậu ta sẽ xử lý."
Cô có chút lo lắng nhìn về phía Hàn Tại: "Nhưng mà.."
Người bên cạnh trấn an: "Yên tâm đi, cô hẳn là nên tin tưởng cậu ta." Anh ta giữ chặt cô rồi kéo cô chạy về hướng khác.
Cô vừa chạy vừa quay đầu nhìn, tuy rằng cô đã từng thấy qua anh đánh nhau nhưng hiện tại đối mặt với người da đen cao to, khỏe mạnh hơn người châu Á, cô không thể không lo lắng.
Mộc Thanh Khê bị kéo đến một chỗ khá xa, hoàn toàn nhìn không được tình huống ở bên kia: "Chúng ta tạm thời chờ ở chỗ này, chờ Hàn Tại giải quyết xong rồi chúng ta qua."
Bây giờ Mộc Thanh Khê mới ngạc nhiên phát hiện ra người này đang nói chuyện với cô bằng tiếng trung, hơn nữa anh ta còn biết tên Hàn Tại, có hơi ngạc nhiên hỏi: "Anh quen biết Hàn Tại sao?"
"Đúng vậy, trước đây bọn tôi học chung trường, còn ở chung một chỗ nữa. Tôi với cậu ấy là bạn, không nghĩ đến hôm nay lại đụng phải hai người ở đây."
Cô có chút lơ đãng, trong lòng nghĩ đến Hàn Tại: "Chúng ta trở lại đó xem được không?" Cô thật sự lo lắng cho anh.
"Cô không cần quá lo lắng, Hàn Tại sẽ xử lý tốt thôi. Những người đó chỉ là đám côn đồ nghiệp dư, rất dễ đối phó." Anh có ý trấn an cô.
Nhưng hình như cũng chẳng giúp ích được gì, thời gian càng kéo dài thì Mộc Thanh Khê càng lo lắng: "Không được, tôi nhất định phải quay lại xem sao." Cô nói rồi chạy về hướng lúc nãy.
"Chờ một chút.." Nhìn bóng dáng cô chạy đi xa anh ta có vẻ bất lực, vội vàng đuổi theo. Thật ra anh cũng có chút lo lắng, tình trạng hôm nay cũng Hàn Tại cũng không tính là tốt.
Mộc Thanh Khê đã chạy về chỗ lúc nãy, mấy người mặc đồ đen đã không thấy đâu, chỉ còn Hàn Tại ngồi dưới đất dựa lưng vào tường, đầu cúi xuống nên cô không thấy mặt anh.
Cô ngồi xổm trước mắt anh, hỏi với giọng bất ổn: ".. Anh không sao chứ?"
Hàn Tại lắc đầu, chậm rãi ngẩng đầu lên: "Không sao."
Lúc này cô mới nhìn rõ, mặt anh đầy vết thương, khóe miệng chảy máu, cơ hồ như không cần chỗ nào lành lặn. Nước mắt cô không kiềm được mà bắt đầu rơi xuống.
Cô muốn duỗi tay xoa mặt anh nhưng lại sợ sẽ làm anh đau, cuối cùng cánh tay vẫn dừng lại ở giữa không trung.
"Không sao thật mà." Hàn Tại miễn cưỡng kéo ra một nụ cười nhạt, anh vươn tay nắm lấy tay cô, an ủi nói.
"Như thế này mà còn nói không sao?" Nghe anh nói như chẳng có chuyện gì xảy ra cả, nước mắt cô càng chảy xuống nhiều hơn.
Hàn Tại vươn tay kéo cô vào trong lòng ngực: "Được rồi, chỉ là vết thương nhỏ thôi."
Cô duỗi tay ôm lấy eo anh, anh cúi xuống lặng lẽ hít một hơi lạnh, anh biết đại khái trên người mình có không ít vết thương cũng không biết có ảnh hưởng đến xương sườn hay không.
Mộc Thanh Khê ở trong ngực anh khóc đủ rồi mới ngẩng đầu lên, Hàn Tại thay cô lau nước mắt trên mặt, an ủi nói: "Cô bé ngốc, vết thương này không đáng phải khóc." Tuy thấy cô vì anh mà buồn nhưng anh lại có chút vui mừng.
"Chúng ta đến bệnh viện đi." Mộc Thanh Khê khôi phục lại cảm xúc một chút rồi nói, cô chú ý thấy vết thương của anh hẳn là không hề nhẹ.
"Không cần, vết thương này cũng không đến mức phải đi bệnh viện." Nói rồi anh dựa vào Mộc Thanh Khê mà đứng lên, tuy động tác không mạnh nhưng hình như vẫn ảnh hưởng đến vết thương, đôi mày anh khẽ nhíu lại, không hé răng nửa lời.
"Nhưng mà.."
"Chỉ cần đến chỗ Denzel và bôi ít thuốc là được." Anh nhìn sang người vẫn đang bên cạnh nãy giờ.
Bây giờ cô mới chú ý đến người da đen lúc nãy kéo cô chạy đi: "Hóa ra hai người quen biết nhau."
"Đúng vậy, đến chỗ tôi bôi thuốc đi. Tôi vẫn sống ở chỗ cũ."
Mộc Thanh Khê đỡ Hàn Tại, rẽ qua mấy dãy nhà mới đến chỗ Denzel ở. Chỗ anh ta ở cũng hơi dột nát giống như những ngôi nhà xung quanh, nhưng mà cũng may bên trong trông còn sáng sủa và sạch sẽ.
Đỡ Hàn Tại ngồi xuống ghế sô pha, Danzel đi tìm hộp thuốc đến: "Cô bôi thuốc cho cậu ấy trước đi, tôi ra ngoài mua chút đồ ăn."
"Được."
Hàn Tại nằm trên sô pha, Mộc Thanh Khê bôi thuốc cho anh, vết thương trên mặt cũng không nhẹ vậy mà anh cũng không kêu một tiếng: "Nếu đau thì cứ nói ra."
"Vết thương như này vẫn có thể chịu được." Không biết trước kia anh đã bị thương nặng hơn thế này bao nhiêu lần rồi.
Anh duỗi tay xoa bóp gương mặt cô: "Tôi có chút không thích biểu cảm của em hiện tại, cười một cái đi."
Cô nghiêm túc nhìn anh, ánh mặt biểu đạt rõ sự phản đối: "Hiện tại tôi không cười nổi chút nào cả."
Nhìn bộ dạng cô như vậy, anh ngược lại mỉm cười.
"Anh còn cười được?"
"Hôm nay tôi mới phát hiện rằng Philadelphia mang lại cho tôi kí ức cũng không quá tệ."
"Tại sao? Tại sao trước kia lại tệ, mà hiện tại lại không quá tệ nữa?"
"Bởi vì nó khiến tôi càng xác định được những điều quan trọng."
Đó chính là càng thêm tin tưởng trái tim cô có vị trí cho anh.
Tác giả có lời muốn nói.
Từ Thư Dao: Mộc Thịnh Dương, chúng ta đi xem phim điện ảnh đi.
Mộc Thịnh Dương: Không đi.
Thủ trưởng của Mộc Thịnh Dương: Đây là công việc!
Mộc Thịnh Dương: .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.