Nhặt Được Bạn Trai Ven Đường

Chương 33: Hai Người

Kiều Tây Nhiễm

08/03/2023

Editor: Chiên Min's

Beta: Thất Sắc

Mấy ngày nay hình như Hàn Tại rất bận, hầu hết thời gian anh đều ở trong phòng xem tài liệu.

Đã qua mấy ngày, bên phía ông Hill vẫn không có tin tức gì. Mộc Thanh Khê cũng không khỏi có chút sốt ruột, cô nhịn không được chạy đến chỗ Hàn Tại hỏi tiến độ.

"Bên phía ông Hill vẫn không có tin tức gì sao?"

Anh đang xem tài liệu liền ngẩng đầu lên: "Vẫn chưa."

Cô cau mày: "Tại sao lại chưa có tin gì?"

Cô đang đứng ở trước bàn làm việc của anh, Hàn Tại thấy cô cau mày, anh nhịn không được đứng dậy vươn ngón tay vuốt khẽ nếp nhăn giữa hai mày của cô, thấy nó được vuốt thẳng mới hài lòng.

Cô hơi bị hành động đột ngột của anh làm cho kinh ngạc, nhưng cũng không tránh né. Ngón tay anh truyền đến hơi ấm rất thoải mái, thậm chí khi tay anh rời đi cô còn cảm thấy lưu luyến, trong lòng thở dài một hơi.

Hàn Tại lại ngồi xuống ghế, nói với cô bằng giọng trấn an: "Ông Hill rất kiên nhẫn cho nên chúng ta càng cần phải kiên nhẫn hơn, có phải cảm thấy mệt mỏi khi ở đây không?"

"Không phải." Chỉ là hơi lo lắng cho công việc ở Thịnh Thanh Đường.

"Biện pháp anh đề cập không có tác dụng gì sao?"

"Ừm, cũng không phải không có tác dụng. Theo nguồn tin thì hiện tại ông Hill vẫn còn đang có chút nghi ngờ, để ông ấy tin tưởng chỉ sợ là phải cần thêm thời gian."

Cô gật đầu.

"Có thấy buồn chán không? Công việc của tôi trong khoảng thời gian này cũng sắp xong rồi, ngày mai tôi đưa em ra ngoài chơi, em muốn đi chỗ nào?"

Mấy ngày nay cô quả thật có chút bí bách, mà Hàn Tại lại không cho cô tùy tiện đi lung tung nên hầu hết thời gian cô đều ở trong khách sạn.

"Không biết." Cô không hiểu biết nhiều về nước Mỹ nên không thể nói muốn đi nơi nào.

Hàn Tại thấy Mộc Thanh Khê khó xử thì dứt khoát thay cô quyết định: "Ngày mai chúng ta đi Philadelphia, hồi trước tôi từng học ở đó, lần này muốn trở lại đó xem."

"Được." Dù sao cô cũng không biết phải đi đâu nên cứ nghe theo anh sắp xếp vậy.

"Vậy tôi đi nói với Hàn Tri một tiếng, ngày mai chúng ta xuất phát."

"Ngày mai chỉ có hai chúng ta thôi sao? Vậy còn Hàn Tri thì thế nào?"

Hàn Tại đương nhiên không muốn bỏ qua cơ hội đi chung với Mộc Thanh Khê, anh liền nói: "Tiểu Tri còn có công việc cần phải xử lý, không thể đi được."

Mộc Thanh Khê vui vẻ tiếp nhận lý do này, trong lòng cô cũng không muốn đi cùng Hàn Tri cũng không thích chạm mặt với cô ấy. Hàn Tri luôn có ý nhắm vào cô khiến cho cô thật sự cảm thấy không thoải mái.

Sau khi Mộc Thanh Khê trở về phòng, Hàn Tại mới đến phòng Hàn Tri. Anh nói với cô một chút vấn đề công việc mà thực chất cũng không cần bàn đến.

"Tiểu Tri, ngày mai anh sẽ đi Philadelphia một chuyến, tình hình bên phía ông Hill em lưu ý một chút, còn có công việc bên phía công ty anh đã xử lý gần xong rồi, số còn lại giao cho em."

Hàn Tri nhìn anh: "Đi Philadelphia?" Hình như lúc trước chưa từng nghe anh đề cập đến việc muốn đi Philadelphia.

"Ừ, hôm nay mới quyết định." Anh vốn dĩ đã định xử lý xong công việc rồi đưa Mộc Thanh Khê ra ngoài đi chơi, còn đi Philadelphia chỉ là mới quyết định.

".. Được, em sẽ xử lý tốt."

Hàn Tại gật đầu, lúc anh xoay người rời đi thì Hàn Tri gọi lại: ".. Có phải anh đi cùng cô Mộc không?" Thật ra cô rất rõ đáp án là gì nhưng vẫn không cam lòng mà mở miệng hỏi.

"Ừ, dành chút thời gian ra ngoài vài ngày."

Hàn Tri khó khăn nở một nụ cười, cổ họng cô hơi khô khốc giọng nói cũng có vẻ khàn khàn: "Được, em biết rồi."

Hàn Tại gật đầu sau đó rời đi.



Hàn Tri không thể nói nên lời cảm giác lúc này, cô gần như chết lặng, cái gọi là công việc đưa cho cô chỉ là cái cớ mà thôi. Hai ngày nay Hàn Tại vẫn luôn xử lý công việc, cô vốn đã cho rằng những công việc đó không hề gấp.

Sáng sớm hôm sau, Hàn Tại và Mộc Thanh Khế xuất phát đi Philadelphia. Chỗ đó cách New York cũng không xa, ngồi xe lửa mấy tiếng là đến.

Hai người có lẽ sẽ phải ở lại Philadelphia một ngày nên khi xuống xe lửa đã đi thẳng đến khách sạn.

Sau khi đặt phòng, Hàn Tại hỏi cô: "Buổi chiều chúng ta đến đại học Penn, em thấy thế nào?"

"Đại học Pennsylvania?"

Anh gật đầu.

"Được ha, hóa ra đại học Pennsylvania ở Philadelphia." Đối với ngôi trường này đương nhiên Mộc Thanh Khê đã nghe nói qua rất nhiều. Đây là một ngôi trường thuộc khối Ivy League*, là ngôi trường mà bao nhiêu người mơ ước, chỉ là từ trước đến nay cô không hề biết nó lại ở Philadelphia.

(*) Ivy League: Tên gọi của nhóm tám trường đại học, viện đại học có hệ thống triết lý giáo dục và chất lượng đào tạo hàng đầu nước Mỹ.

"Chẳng lẽ anh học ở đại học Penn sao?" Lúc trước cô vẫn nghe nói anh du học ở Philadelphia nhưng cụ thể là trường nào thì không biết.

"Đúng vậy, tôi học chương trình đại học và sau đại học đều ở đó."

Anh thấy cô nhìn chằm chằm mình thì không khỏi có chút đắc ý: "Có phải bắt đầu ngưỡng mộ tôi rồi không?"

Mộc Thanh Khê bình tĩnh rời mắt đi chỗ khác: "Nói như thế, anh đã một mình ở Philadelphia rất nhiều năm?"

"Có thể nói là vậy, Philadelphia là thành phố mà tôi có ấn tượng sâu sắc nhất ở Mỹ." Anh ở chỗ này khoảng sáu năm, từ lúc còn là một thiếu niên không hiểu biết cho đến khi trưởng thành. Nó đã chứng kiến toàn bộ quá trình trưởng thành của anh hoặc nói cách khác nó đã giúp anh trưởng thành qua từng ngày.

Mộc Thanh Khê thấy ánh mắt xa xăm của anh đang nhìn thành phố bên ngoài cửa sổ, nơi này đã trải đầy dấu chân của anh. Cô đột nhiên cũng muốn tìm hiểu một chút về thành phố này.

Nghỉ ngơi một lúc, ăn cơm chưa xong hai người ngồi xe đến đại học Pennsylvania.

Hàn Tại vô cùng quen thuộc với đường đi ở đây, giống như mỗi con đường đều khắc sâu ở trong đầu.

Pennsylvania giống hệt như trong tưởng tượng của cô, phong cảnh thật sự rất đẹp, khắp nơi đều bộc lộ ra cái không khí học thuật.

Đi ngang qua trường quản trị kinh doanh Wharton* Hàn Tại nói muốn gặp lại một vị cố vấn cũ một chút nên cô ở ngoài cửa chờ.

(*) Trường quản trị kinh doanh Wharton: Trực thuộc đại học Pennsylvania.

Cô tìm một cái ghế trên bãi cỏ ở trước cửa rồi ngồi xuống, trên bãi cỏ có rất nhiều sinh viên đang ngồi đọc sách, có tốp năm tốp ba ghé sát vào nhau, không biết là đang thảo luận điều gì đó.

Cô thầm nghĩ, không biết trước kia mình vào đại học là cái bộ dạng gì.

Đang lúc lơ đãng thì đột nhiên bên cạnh có người chào hỏi cô: "Xin chào."

Cô phục hồi lại tinh thần, nhìn về phía người mới tới, câu trả lời mang chút lạnh nhạt: "Xin chào."

Cậu ta có khuôn mặt của người châu Á nhưng bởi vì nói tiếng anh nên cô không biết cậu ta là người nước nào. Nhìn dáng vẻ cậu ta hẳn là du học sinh.

Cậu ta nói: "Cô là người châu Á à?"

Mộc Thanh Khê gật đầu, xem như trả lời. Mặc dù cảm thấy rất vui khi gặp được những người châu Á ở nước ngoài nhưng cô cũng không muốn cùng anh ta nói chuyện quá nhiều, hình như anh ta không nhận ra điều đó.

Cậu ta ngồi xuống sát bên cạnh cô mặc cho bên kia còn thừa nửa cái ghế sau đó tiếp tục hỏi: "Cô là người nước nào vậy?"

Cô định không trả lời nhưng đối phương cũng chưa làm ra việc gì quá đáng, như vậy sẽ không được lịch sự nên cô đành phải trả lời: "Người Trung Quốc."

Nghe thấy câu trả lời của cô hình như cậu ta rất hào hứng, trên mặt lộ ra nụ cười: "Thật trùng hợp, tôi cũng là người Trung Quốc." Cậu ta dùng tiếng Trung nói với cô.

"Thật sao?" Nghe đối phương nói mình cũng là người Trung Quốc, cô đột nhiên cảm thấy hứng thú: "Cậu là người ở đâu?"

Thấy cô cuối cùng cũng tỏ ra hứng thú nói chuyện cậu ta càng nhiệt tình: "Nhà tôi ở thành phố B, cô cũng sống ở đó sao?"



"Vậy không khéo rồi, tôi sống ở thành phố A."

"Cô cũng là du học sinh ở đây sao?"

Mộc Thanh Khê lắc đầu: "Không phải, tôi chỉ đến đây thăm quan thôi. Nhìn bộ dạng của cậu chắc là du học sinh ở đây nhỉ?"

"Đúng vậy, tôi là học sinh năm nhất, năm nay mới đến Mỹ."

Hóa ra là vừa đến Mỹ, chẳng trách nhìn thấy cô là hào hứng như vậy. Có lẽ là chưa quen cuộc sống ở Mỹ nên khi gặp đồng hương thì rất vui vẻ.

Nhìn mặt cậu ta vừa ngây thơ lại non nớt cô đột nhiên có chút đau lòng: "Cậu năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

Cậu ta cười đến ngại ngùng: "Tôi năm nay mười chín tuổi."

Ở cái tuổi thật đẹp, chỉ là còn ngây thơ chưa hiểu biết nhiều đã phải đi xa nhà, xa bố mẹ. Nghĩ thôi cũng có thể biết được con đường này khó khăn như thế nào.

Hàn Tại từ giảng đường đi ra thì thấy Mộc Thanh Khê đang nói chuyện với một cậu nam sinh. Anh chậm rãi bước đến tay đặt lên bả vai của cô, giọng điệu có chút lành lạnh nói: "Người này là ai vậy?"

Mộc Thanh Khê ngẩng đầu nhìn anh: "Cậu ta hả? Là người tôi mới quen, cũng là du học sinh của trường này."

"Ồ? Là sinh viên năm nhỉ."

Cậu nam sinh giống như bị vẻ mặt nghiêm túc của Hàn Tại dọa cho sợ, có chút bối rối gật đầu.

Hàn Tại nhìn hai người ngồi sát đến mức không còn vị trí để chen vào nữa, hai người họ lập tức ngồi dịch sang hai bên một chút. Hàn Tại vẫn như cũ, rất tự nhiên ôm lấy bả vai cô.

Mộc Thanh Khê lướt qua Hàn Tại nhìn về phía cậu nam sinh, cô chỉ vào Hàn Tại nói: "Anh ta trước kia cũng là du học sinh ở đây."

Cậu nam sinh cẩn thật quan sát Hàn Tại: "Thật vậy sao?"

Hàn Tại gật đầu, coi như trả lời.

"Vậy là đàn anh rồi, đàn anh học chuyên ngành gì?"

"Tôi học MBA*."

(*) MBA: Master of Business Administration - thạc sĩ chuyên ngành quản trị kinh doanh.

Ánh mắt cậu năm sinh từ ngạc nhiên chuyển sang ngưỡng mộ: "Thi vào trường quản trị kinh doanh Wharton, đàn anh thật lợi hại." Câu đương nhiên biết trường của đại học Pennsylvania không phải ai cũng vào được.

Hàn Tại vỗ vai cậu ta: "Cho nên đừng tưởng vào được Pennsylvania là có thể yên tâm. Tốt nhất là nên trở về học hành đi, đừng nghĩ đến những chuyện vô bổ."

Nghe Hàn Tại nói xong cậu nam sinh lập tức đỏ mặt, liếc nhìn Mộc Thanh Khê một cái rồi có chút lắp bắp mà nói: "Tôi.. tôi biết rồi." Nói xong liền đeo balo bỏ chạy.

Nhìn cậu ta chạy xa, Hàn Tại mới quay đầu nhìn Mộc Thanh Khê nghiêm túc nói: "Sau này không được tùy tiện nói chuyện với người lạ."

Mộc Thanh Khê cảm thấy buồn cười, không nhịn được mà cười thành tiếng: "Anh vừa mới dọa cậu ta đấy."

"Trẻ con được nhiên phải dọa một lần mới nhớ được, nếu không sẽ còn tái phạm. Hơn nữa, ở Penn không chỉ tùy tiện đọc vài quyển sách là được."

Nghe anh nói như vậy Mộc Thanh Khê liền nổi lên ý nghĩ muốn đùa giỡn anh: "Vậy trước đây anh có phải là một sinh viên xuất sắc không?"

Anh suy nghĩ một lúc sau đó trả lời: "Ban đầu thì không. Lúc mới đến Mỹ tôi còn không nói được tiếng anh, khi đó đến đây tôi còn chẳng có sự chuẩn bị nào cả. Ông nội đều sắp xếp mọi chuyện, nên khi mới bắt đầu tôi hoàn toàn không thích nghi được."

Cô nghe vậy thì nghiêm túc hỏi: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó, lúc sau vào Penn tôi mới thấy mình và học sinh ở đây thật khác biệt. Bọn họ rất nhiệt tình, bất kể là trong việc học tập hay trong cuộc sống. Có lẽ tôi bị bọn họ ảnh hưởng nên dần dần cũng tìm ra phương hướng cho chính mình, bắt đầu nghiêm túc vào việc học và cuộc sống."

Anh vừa đến Mỹ đã phải tự tìm hiểu về cuộc sống của mình, cô không biết anh làm sao có thể kiên trì với cuộc sống ở đây như vậy, cô chỉ biết bây giờ trong lòng mình bắt đầu có chút đau.

Vốn dĩ trong lòng cô đã nghĩ ra vô số lời an ủi nhưng cuối cùng chỉ thốt ra được một câu: "Hiện giờ cũng là ở đây, nhưng có tôi bên cạnh anh."

Hàn Tại quay đầu, yên lặng giống như muốn nhìn thẳng vào trong lòng cô. Mộc Thanh Khê có chút bối rối nhưng cũng không né tránh ánh mắt của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhặt Được Bạn Trai Ven Đường

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook