Chương 25: Chuyến Du Lịch Mỹ (2)
Kiều Tây Nhiễm
08/03/2023
Editor: Chiên Min's
Beta: Thất Sắc
"Tôi không phải là trẻ con, làm sao đi lạc được chứ." Bộ dáng của cô dáng như chưa từng đi xa nhà sao? Trước kia vì sưu tầm đồ cổ nên cô cũng đã đi rất nhiều nơi, chỉ là chưa ra nước ngoài thôi.
Thẩm định viên đang ngồi ở khu chờ để đợi bọn họ, thấy họ đến liền đứng lên. Ông mặc một bộ tây trang chỉn chu, nhìn thoạt qua có vẻ hơn năm mươi tuổi.
Hàn Tri nói lời xin lỗi: "Giáo sư Trương, thật ngại quá, để ông phải đợi lâu."
Giáo sư Trương là người rất tốt bụng, ông cười nói: "Không vấn đề."
Hàn Tri giới thiệu với giáo sư Trương: "Đây là tổng giám đốc của chúng tôi, người đứng bên cạnh là Mộc Thanh Khê."
Hàn Tại buông tay đang cầm hành lý ra, bắt tay với ông: "Tôi tên Hàn Tại, lần này phải phiền ông rồi."
Giáo sư Trương cũng lịch sự trả lời: "Không phiền, công việc mà, nên như vậy."
Mộc Thanh Khê không quen với cách chào hỏi lịch sự như vậy, cô chỉ chào hỏi một cách đơn giản với giáo sư Trương.
Lên máy bay, Mộc Thanh Khê và Hàn Tại ngồi cạnh nhau còn Hàn Tri và giáo sư Trương thì ngồi ở ghế phía trước họ.
Có thể là lâu rồi không ngồi máy bay nên khi máy bay cất cánh Mộc Thanh Khê cảm thấy không thoải mái, Hàn Tại nhận ra sự khác thường ân cần hỏi cô: "Làm sao vậy? Không thoải mái à?"
Cô gật đầu: "Có một chút."
Đợi máy bay cất cánh, bay lên không Hàn Tại mới gọi một cô tiếp viên hàng không đưa cho cô một ly nước đun sôi để nguội. Mộc Thanh Khê uống mấy ngụm thì cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Từ thành phố A đến New York bay mất khoảng mười mấy tiếng, Hàn Tại ngồi trên máy bay đọc tài liệu, cô quay đầu hỏi: "Ở trên máy bay mà còn phải làm việc sao?"
"Ừm, hiện tại tôi mới tiếp quản Hàn Nhuận, đương nhiên có rất nhiều công việc."
Mộc Thanh Khê thấy đáy mắt anh có vết thâm xanh rõ ràng như cũ, những người này thật sự chỉ có vẻ bề ngoài chỉnh chu, ngăn nắp mà thôi: "Ở trên máy bay thì đừng xem nữa, bây giờ công việc cũng không vội. Anh nghỉ ngơi một chút đi, xuống máy bay rồi lại xem." Cô cầm lấy tài liệu trên tay anh, khép lại rồi để sang một bên.
Anh bất lực nhìn tài liệu bị ném sang một bên, nhưng rồi vẫn ngoan ngoãn đồng ý: "Vậy được, tôi ngủ một lát."
Hàn Tại dựa lưng vào ghế, rất nhanh sau đó đã ngủ. Hô hấp của anh chậm rãi, trên mặt còn tràn đầy vẻ mệt mỏi.
Mộc Thanh Khê tùy ý cầm mấy quyển tạp chí lên đọc, trang đầu hầu hết là nội dung mà cô không có hứng thú, cô lật vài trang rồi trả nó về chỗ cũ, cuối cùng cô nhắm mắt lại quyết định ngủ một giấc.
Mộc Thanh Khê chầm chậm chìm vào giấc ngủ, đến lúc tỉnh lại thì không biết mình đã dựa vào vai Hàn Tại từ lúc nào. Trên người cô đắp một chiếc chăn mỏng, Hàn Tại vẫn còn đang ngủ như trước.
Cô nhìn lên phía trước, giáo sư Trương đang đọc tạp chí, Hàn Tri không ngồi ở chỗ, không biết cô ấy đã đi đâu.
Cô cầm chiếc khăn trên người đắp sang cho Hàn Tại, đứng dậy đi về phía buồng vệ sinh. Buồng vệ sinh đúng lúc đang có người nên cô đành phải chờ ở ngoài.
Người đi ra từ buồng vệ sinh là Hàn Tri, Mộc Thanh Khê gật đầu với cô xem như chào hỏi, Hàn Tri vẫn giống như trước tỏ vẻ thờ ơ với cô.
Hàn Tri đi được vài bước thì quay đầu lại gọi cô, giọng điệu tuy có vẻ ác ý nhưng vẫn còn chút lịch sự: "Cô Mộc, tôi có thể mạo muội hỏi lý do cô và anh trai tôi quen nhau không?"
Cô cảm thấy Hàn Tri vẫn luôn để ý đến lý do cô và Hàn Tại quen biết: "Có chuyện gì sao? Hàn Tại có thể xem như cứu tôi một lần, sau đó chúng tôi bắt đầu quen biết nhau."
"Đại khái là lúc nào?"
Cô nghiêm túc nghĩ lại: "Hình như là ba, bốn tháng trước."
"Ba, bốn tháng trước?" Hàn Tri suy nghĩ một chút: "Vậy thời gian hai người quen biết cũng không lâu lắm."
"Đúng là không lâu."
"Tôi không biết cô Mộc nghĩ như thế nào nhưng tôi thành thật khuyên cô một câu, cô Mộc vẫn không nên tùy tiện đem một người đang ông xa lạ về nhà, tôi thấy hình như cô cũng không để ý vấn đề này lắm nhỉ?"
Mộc Thanh Khê nghe ra sự châm chọc trong câu nói của cô, khó khăn duy trì nụ cười lịch sự. Cô cười lạnh, hỏi một tiếng: "Cô Hàn nói như vậy là có ý gì?"
"Không có ý gì, tôi chỉ là có lòng nhắc nhở cô Mộc một câu."
"Tôi hình như không có đắc tội với cô Hàn nhưng cô Hàn lại giống như có chút khó chịu với tôi nhỉ?"
"Cô Mộc hẳn là suy nghĩ nhiều rồi, chúng ta cùng lắm chỉ mới gặp nhau hai lần tôi tại sao lại khó chịu với cô chứ, tôi chỉ nhắc nhở cô một câu thôi, tránh cho đến lúc đó cô Mộc lại hối hận."
Mộc Thanh Khê bên ngoài cười nhưng bên trong không cười, cô giật nhẹ khéo miệng: "Vậy cảm ơn cô Hàn đã có lòng nhắc nhở."
"Cô Mộc cần gì phải khách khí như vậy, đúng rồi, tôi còn một câu muốn nhắc nhở cô, tốt nhất đừng có thân thiết quá với anh trai của tôi, anh ấy không phải là người cô có thể trêu chọc vào đâu."
Mộc Thanh Khê cảm thấy lời nói của Hàn Tri hơi khó hiểu, nhưng cô vẫn không chịu yếu thế mà nói: "Cô Hàn hiểu lầm rồi, tôi cũng không có ý trêu chọc anh trai cô, từ trước đến nay đều là anh ấy chủ động trêu chọc tôi. Nhưng mà, không biết cô Hàn lấy thân phận gì để nói những lời này với tôi?" Hàn Tri bề ngoài là trợ lý của Hàn Tại, nhưng bên trong lại luôn gọi Hàn Tại và Hàn Tiến là anh, xem ra cô ta có quan hệ rất gần gũi với nhà họ Hàn.
"Cô.." Hàn Tri nhất thời không biết phản bác lại như thế nào, thân phận của cô nói ra thật xấu hổ, ở công ty cô là trợ lý của Hàn Tiến, có người xem cô như em gái cùng cha khác mẹ của Hàn Tại, nhưng cô từ trước đến nay chưa bao giờ là người nhà họ Hàn.
Hàn Tri rõ ràng bị cô làm cho tức giận không hề nhẹ: "Tóm lại, tốt nhất cô tránh xa nhà họ Hàn ra một chút, không chỉ có Hàn Tại mà cả Hàn Tiến nữa." Nói rồi Hàn Tri nổi giận rời đi.
Mộc Thanh Khê cảm thấy không thể hiểu nổi cô ta, lúc đầu là Hàn Tại, giờ lại kéo cả Hàn Tiến vào, thậm chí cả đến nhà họ Hàn. Cô ta rốt cuộc muốn nói gì với cô?
Lúc trở về Mộc Thanh Khê đi ngang qua chỗ Hàn Tri, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của cô ta, trong mắt cô ta có đến mười phần là cảnh cáo, Mộc Thanh Khê không để ý lập tức trở về chỗ ngồi.
Hàn Tại đã tỉnh, thấy sắc mặt cô không tốt thì hỏi: "Vẫn cảm thấy không thoải mái sao?"
Cô lắc đầu: "Không có gì." Sau đó không chú ý đến anh nữa.
Hàn Tại thấy cô thái độ của cô lạnh nhạt thì không hiểu gì, hỏi tiếp: "Rốt cuộc làm sao vậy?"
Cô giơ tay cầm lấy tập tài liệu lúc trước mình ném sáng một bên đưa cho anh: "Anh tiếp tục xem tài liệu của anh đi, làm việc thật tốt."
Vẻ mặt anh hoang mang, đương nhiên không hiểu được sự thay đổi thái độ ngột của cô: "Không phải lúc nãy em bảo tôi phải nghỉ ngơi thật tốt sao?"
"Bây giờ tôi cảm thấy anh không nghỉ ngơi cũng không sao." Cô lại đưa bút cho anh: "Chăm chỉ xem đi."
Tuy Mộc Thanh Khê biết rằng không nên giận chó đánh mèo nhưng cô vẫn có chút cảm xúc với anh. Cô cùng người khác ở chung tuy không phải thân thiện nhưng cũng không muốn phát sinh mâu thuẫn, bây giờ thái độ của Hàn Tri đối với cô làm cho cô thật sự không được thoải mái.
Beta: Thất Sắc
"Tôi không phải là trẻ con, làm sao đi lạc được chứ." Bộ dáng của cô dáng như chưa từng đi xa nhà sao? Trước kia vì sưu tầm đồ cổ nên cô cũng đã đi rất nhiều nơi, chỉ là chưa ra nước ngoài thôi.
Thẩm định viên đang ngồi ở khu chờ để đợi bọn họ, thấy họ đến liền đứng lên. Ông mặc một bộ tây trang chỉn chu, nhìn thoạt qua có vẻ hơn năm mươi tuổi.
Hàn Tri nói lời xin lỗi: "Giáo sư Trương, thật ngại quá, để ông phải đợi lâu."
Giáo sư Trương là người rất tốt bụng, ông cười nói: "Không vấn đề."
Hàn Tri giới thiệu với giáo sư Trương: "Đây là tổng giám đốc của chúng tôi, người đứng bên cạnh là Mộc Thanh Khê."
Hàn Tại buông tay đang cầm hành lý ra, bắt tay với ông: "Tôi tên Hàn Tại, lần này phải phiền ông rồi."
Giáo sư Trương cũng lịch sự trả lời: "Không phiền, công việc mà, nên như vậy."
Mộc Thanh Khê không quen với cách chào hỏi lịch sự như vậy, cô chỉ chào hỏi một cách đơn giản với giáo sư Trương.
Lên máy bay, Mộc Thanh Khê và Hàn Tại ngồi cạnh nhau còn Hàn Tri và giáo sư Trương thì ngồi ở ghế phía trước họ.
Có thể là lâu rồi không ngồi máy bay nên khi máy bay cất cánh Mộc Thanh Khê cảm thấy không thoải mái, Hàn Tại nhận ra sự khác thường ân cần hỏi cô: "Làm sao vậy? Không thoải mái à?"
Cô gật đầu: "Có một chút."
Đợi máy bay cất cánh, bay lên không Hàn Tại mới gọi một cô tiếp viên hàng không đưa cho cô một ly nước đun sôi để nguội. Mộc Thanh Khê uống mấy ngụm thì cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Từ thành phố A đến New York bay mất khoảng mười mấy tiếng, Hàn Tại ngồi trên máy bay đọc tài liệu, cô quay đầu hỏi: "Ở trên máy bay mà còn phải làm việc sao?"
"Ừm, hiện tại tôi mới tiếp quản Hàn Nhuận, đương nhiên có rất nhiều công việc."
Mộc Thanh Khê thấy đáy mắt anh có vết thâm xanh rõ ràng như cũ, những người này thật sự chỉ có vẻ bề ngoài chỉnh chu, ngăn nắp mà thôi: "Ở trên máy bay thì đừng xem nữa, bây giờ công việc cũng không vội. Anh nghỉ ngơi một chút đi, xuống máy bay rồi lại xem." Cô cầm lấy tài liệu trên tay anh, khép lại rồi để sang một bên.
Anh bất lực nhìn tài liệu bị ném sang một bên, nhưng rồi vẫn ngoan ngoãn đồng ý: "Vậy được, tôi ngủ một lát."
Hàn Tại dựa lưng vào ghế, rất nhanh sau đó đã ngủ. Hô hấp của anh chậm rãi, trên mặt còn tràn đầy vẻ mệt mỏi.
Mộc Thanh Khê tùy ý cầm mấy quyển tạp chí lên đọc, trang đầu hầu hết là nội dung mà cô không có hứng thú, cô lật vài trang rồi trả nó về chỗ cũ, cuối cùng cô nhắm mắt lại quyết định ngủ một giấc.
Mộc Thanh Khê chầm chậm chìm vào giấc ngủ, đến lúc tỉnh lại thì không biết mình đã dựa vào vai Hàn Tại từ lúc nào. Trên người cô đắp một chiếc chăn mỏng, Hàn Tại vẫn còn đang ngủ như trước.
Cô nhìn lên phía trước, giáo sư Trương đang đọc tạp chí, Hàn Tri không ngồi ở chỗ, không biết cô ấy đã đi đâu.
Cô cầm chiếc khăn trên người đắp sang cho Hàn Tại, đứng dậy đi về phía buồng vệ sinh. Buồng vệ sinh đúng lúc đang có người nên cô đành phải chờ ở ngoài.
Người đi ra từ buồng vệ sinh là Hàn Tri, Mộc Thanh Khê gật đầu với cô xem như chào hỏi, Hàn Tri vẫn giống như trước tỏ vẻ thờ ơ với cô.
Hàn Tri đi được vài bước thì quay đầu lại gọi cô, giọng điệu tuy có vẻ ác ý nhưng vẫn còn chút lịch sự: "Cô Mộc, tôi có thể mạo muội hỏi lý do cô và anh trai tôi quen nhau không?"
Cô cảm thấy Hàn Tri vẫn luôn để ý đến lý do cô và Hàn Tại quen biết: "Có chuyện gì sao? Hàn Tại có thể xem như cứu tôi một lần, sau đó chúng tôi bắt đầu quen biết nhau."
"Đại khái là lúc nào?"
Cô nghiêm túc nghĩ lại: "Hình như là ba, bốn tháng trước."
"Ba, bốn tháng trước?" Hàn Tri suy nghĩ một chút: "Vậy thời gian hai người quen biết cũng không lâu lắm."
"Đúng là không lâu."
"Tôi không biết cô Mộc nghĩ như thế nào nhưng tôi thành thật khuyên cô một câu, cô Mộc vẫn không nên tùy tiện đem một người đang ông xa lạ về nhà, tôi thấy hình như cô cũng không để ý vấn đề này lắm nhỉ?"
Mộc Thanh Khê nghe ra sự châm chọc trong câu nói của cô, khó khăn duy trì nụ cười lịch sự. Cô cười lạnh, hỏi một tiếng: "Cô Hàn nói như vậy là có ý gì?"
"Không có ý gì, tôi chỉ là có lòng nhắc nhở cô Mộc một câu."
"Tôi hình như không có đắc tội với cô Hàn nhưng cô Hàn lại giống như có chút khó chịu với tôi nhỉ?"
"Cô Mộc hẳn là suy nghĩ nhiều rồi, chúng ta cùng lắm chỉ mới gặp nhau hai lần tôi tại sao lại khó chịu với cô chứ, tôi chỉ nhắc nhở cô một câu thôi, tránh cho đến lúc đó cô Mộc lại hối hận."
Mộc Thanh Khê bên ngoài cười nhưng bên trong không cười, cô giật nhẹ khéo miệng: "Vậy cảm ơn cô Hàn đã có lòng nhắc nhở."
"Cô Mộc cần gì phải khách khí như vậy, đúng rồi, tôi còn một câu muốn nhắc nhở cô, tốt nhất đừng có thân thiết quá với anh trai của tôi, anh ấy không phải là người cô có thể trêu chọc vào đâu."
Mộc Thanh Khê cảm thấy lời nói của Hàn Tri hơi khó hiểu, nhưng cô vẫn không chịu yếu thế mà nói: "Cô Hàn hiểu lầm rồi, tôi cũng không có ý trêu chọc anh trai cô, từ trước đến nay đều là anh ấy chủ động trêu chọc tôi. Nhưng mà, không biết cô Hàn lấy thân phận gì để nói những lời này với tôi?" Hàn Tri bề ngoài là trợ lý của Hàn Tại, nhưng bên trong lại luôn gọi Hàn Tại và Hàn Tiến là anh, xem ra cô ta có quan hệ rất gần gũi với nhà họ Hàn.
"Cô.." Hàn Tri nhất thời không biết phản bác lại như thế nào, thân phận của cô nói ra thật xấu hổ, ở công ty cô là trợ lý của Hàn Tiến, có người xem cô như em gái cùng cha khác mẹ của Hàn Tại, nhưng cô từ trước đến nay chưa bao giờ là người nhà họ Hàn.
Hàn Tri rõ ràng bị cô làm cho tức giận không hề nhẹ: "Tóm lại, tốt nhất cô tránh xa nhà họ Hàn ra một chút, không chỉ có Hàn Tại mà cả Hàn Tiến nữa." Nói rồi Hàn Tri nổi giận rời đi.
Mộc Thanh Khê cảm thấy không thể hiểu nổi cô ta, lúc đầu là Hàn Tại, giờ lại kéo cả Hàn Tiến vào, thậm chí cả đến nhà họ Hàn. Cô ta rốt cuộc muốn nói gì với cô?
Lúc trở về Mộc Thanh Khê đi ngang qua chỗ Hàn Tri, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của cô ta, trong mắt cô ta có đến mười phần là cảnh cáo, Mộc Thanh Khê không để ý lập tức trở về chỗ ngồi.
Hàn Tại đã tỉnh, thấy sắc mặt cô không tốt thì hỏi: "Vẫn cảm thấy không thoải mái sao?"
Cô lắc đầu: "Không có gì." Sau đó không chú ý đến anh nữa.
Hàn Tại thấy cô thái độ của cô lạnh nhạt thì không hiểu gì, hỏi tiếp: "Rốt cuộc làm sao vậy?"
Cô giơ tay cầm lấy tập tài liệu lúc trước mình ném sáng một bên đưa cho anh: "Anh tiếp tục xem tài liệu của anh đi, làm việc thật tốt."
Vẻ mặt anh hoang mang, đương nhiên không hiểu được sự thay đổi thái độ ngột của cô: "Không phải lúc nãy em bảo tôi phải nghỉ ngơi thật tốt sao?"
"Bây giờ tôi cảm thấy anh không nghỉ ngơi cũng không sao." Cô lại đưa bút cho anh: "Chăm chỉ xem đi."
Tuy Mộc Thanh Khê biết rằng không nên giận chó đánh mèo nhưng cô vẫn có chút cảm xúc với anh. Cô cùng người khác ở chung tuy không phải thân thiện nhưng cũng không muốn phát sinh mâu thuẫn, bây giờ thái độ của Hàn Tri đối với cô làm cho cô thật sự không được thoải mái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.