Chương 26: Đi Tới Nước Mỹ(1)
Kiều Tây Nhiễm
08/03/2023
Editor: Hanata
Beta: Thất Sắc
Lúc máy bay tới New York thì cũng đã gần giữa trưa, sau khi đến khách sạn Mộc Thanh Khê ăn qua loa một chút rồi trở về.
Lúc đang ngủ mơ màng Mộc Thanh Khê bị âm thanh loáng thoáng đánh thức, ý thức đã thanh tỉnh nhưng đôi mắt lại không thể nào mở ra được, giằng co một hồi trong đầu cuối cùng mới mở được mắt.
Cả phòng hoàn toàn đen kịt, lúc trước khi ngủ cô không có kéo rèm cửa sổ, quay đầu nhìn thì thấy ở bên ngoài màn đêm đã buông xuống, ánh đèn rực rỡ.
Ở trên giường nằm vài phút cô mới ý thức được, vừa rồi đánh thức cô chính là tiếng đập cửa. Lúc này tiếng đập cửa lại không nhanh không chậm vang lên, cô xốc chăn lên, chậm rì rì xuống giường, lê dép đi mở cửa.
Ngoài cửa là khuôn mặt giận dữ của Hàn Tại: "Cuối cùng em cũng mở cửa, có biết tôi ở bên ngoài gõ cửa bao lâu rồi không?"
Mộc Thanh Khê còn chưa có hoàn toàn tỉnh táo, vén tóc che ở trước mắt qua một bên, quay trở vào, không có sức lực nói: "Không biết."
Hàn Tại nhìn bộ dáng của cô, suy đoán cô đại khái là bị anh đánh thức, đóng cửa lại đi theo sau cô vào phòng: "Em thật đúng là ngủ được, nếu tôi không tới gõ cửa em định ngủ tới sáng ngày mai hay sao?"
Cô từ trên sô pha cầm lấy một cái gối ôm ôm vào trong ngực, ngã vào sô pha, nghiêng đầu hỏi: "Mấy giờ rồi?"
Hàn Tại cũng tìm chỗ ngồi xuống, giơ tay xem đồng hồ: "Bây giờ là 7 giờ tối."
"À." Lúc sau thì không thấy thanh âm đâu nữa.
Mộc Thanh Khê dùng tư thế lười biếng mà dựa vào trên sô pha, quần áo lỏng lẻo mặc ở trên người, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, tóc có chút hỗn độn mà xõa trên vai, đôi mắt không có tiêu điểm mà nhìn vào một chỗ trong phòng.
Hàn Tại nhìn cô chằm chằm đến xuất thần, Mộc Thanh Khê đột nhiên từ trên sô pha đứng lên, anh mới giật mình một cái, phục hồi tinh thần lại: "Sao.. Làm sao vậy?"
"Tôi đi toilet một chút."
".. Ồ."
Mộc Thanh Khê vẫn như cũ chậm rì rì đi về phía toilet, Hàn Tại ở đằng sau cô nói với cô: "Chuẩn bị một chút, tí nữa chúng ta xuống dưới ăn cơm tối."
"Được."
Cô mở ra vòi nước, vốc nước rửa mặt, làn nước mát lạnh khiến cô giật mình một cái, lúc này cô mới tính là hoàn toàn tỉnh táo, lệch múi giờ thật đúng là mệt muốn chết.
Nàng ngẩng đầu nhìn vào gương, lúc này mới phát hiện quần áo người trong gương xiêu xiêu vẹo vẹo mà treo ở trên người, tóc cũng không có sửa sang lại, hỗn độn xõa lung tung trước người, có vài sợi còn ở nhỏ nước, nàng một trận kêu thảm: "A, sao mình lại để bộ dáng này đi mở cửa cho Hàn Tại."
Chờ đến lúc Mộc Thanh Khê từ phòng ngủ ra ngoài, đã cẩn thận sửa sang lại, hơi không được tự nhiên nói với Hàn Tại: "Chúng ta đi thôi."
Hàn Tại buông tạp chí trên tay xuống, đứng lên sửa sang lại quần áo có hơi bị nhăn một chút, nói: "Đi thôi, nhóm Hàn Tri chắc chờ đã hơi sốt ruột rồi."
Biết mọi người đang đợi mình, cô lập tức hơi ngượng ngùng: "Sao anh không nói sớm là bọn họ đang đợi, thôi chúng ta đi nhanh lên."
Anh vẫn không nhanh không chậm nói: "Không có vấn đề gì, tôi đã bảo bọn họ không cần chờ cứ ăn trước rồi."
Lúc hai người đến đỉnh lâu nhà ăn, Hàn Tri đã chờ ở đó.
Hàn Tri thấy hai người đến thì đứng lên: "Sao lại lâu như vậy, tôi còn tưởng hai người sẽ không tới, còn đang muốn gọi điện thoại cho hai người." Cô nói xong nhìn thoáng qua Mộc Thanh Khê
Mộc Thanh Khê biết mình đuối lý, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi đã làm cô đợi lâu."
"Vừa rồi nhất thời có chút việc nên đã tới chậm." Hàn Tại giải thích, sau đó có ý tứ liếc mắt nhìn Mộc Thanh Khê một cái.
Mộc Thanh Khê chú ý thấy ánh mắt của anh cũng liếc lại một cái, anh muốn ám chỉ chuyện lúc nãy kêu mãi cô mới tỉnh phải không?
Hàn Tri ở một bên nhìn cử chỉ qua lại của bọn họ, trong lòng cảm thấy không thoải mái, lên tiếng cặt ngang bọn họ: "Giáo sư Trương còn chưa tới, chúng ta ngồi xuống trước đi."
Hàn Tại không có trực tiếp ngồi xuống mà lịch sự kéo một cái ghế bên cạnh ra để Mộc Thanh Khê ngồi, cô còn không kịp phản ứng lại ngay, chỉ là phản ứng theo động tác của anh, ngồi xuống xong mới nhẹ giọng cảm ơn.
Hàn Tại thấy cô ngồi yên ổn xong mới rút một cái ghế khác ra rồi ưu nhã ngồi xuống. Mộc Thanh Khê chưa từng thấy qua bộ dáng ga lăng của anh như vậy có hơi không quen.
Hàn Tri đưa thực đơn cho Hàn Tại: "Xem xem muốn ăn cái gì."
Hàn Tại lại chuyển thực đơn cho cô: "Nhìn xem có món em thích ăn hay không."
Hàn Tri nhìn động tác của Hàn Tại thì hơi nhíu mày nhưng không nói cái gì.
Mộc Thanh Khê tiếp nhận thực đơn lật vài tờ, mặt trên phần lớn là bò bít tết.
Thấy Mộc Thanh Khê đang chăm chú xem thực đơn, Hàn Tri hỏi Hàn Tại: "Bò bít tết ở nhà hàng ăn không tồi, trước đây anh đã tới ăn bao giờ chưa?"
Hàn Tại vẫn luôn đặt lực chú ý trên người Mộc Thanh Khê, nghe cô nói cũng chỉ không để ý mà trả lời: "Chưa từng, giờ nếm thử xem."
Hiển nhiên cô cũng thấy điều này, đưa ánh mắt nhìn về phía Mộc Thanh Khê: "Không biết cô Mộc có ăn quen bò bít tết hay không, là tôi suy xét không chu toàn, không hỏi khẩu vị của cô trước một tiếng."
Mộc Thanh Khê nghe lời cô nói cười cười: "Làm sao lại ăn không quen được? Cô Hàn đã suy xét rất chu đáo rồi."
Hàn Tri cũng cười: "Tôi đây liền an tâm rồi."
Hàn Tại xem cô lật qua lật lại vài từ vẫn chưa chọn được món, dứt khoát lấy thực đơn trên cô nói: "Để tôi giúp cô chọn đi." Anh biết cô ngày thường căn bản là không thích ăn bò bít tết.
Vị trí bọn họ ngồi vừa lúc gần ngay cửa sổ sát đất, ngước mắt lên là có thể thấy cảnh đêm của các tòa nhà ở New York.
Hàn Tại thấy cô nhìn ra ngoài cửa sổ: "Thế nào, cảnh đêm nơi này không tồi đi."
Đôi mắt cô nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, gật đầu: "Ừ, ở thành phố A không thể xem được cảnh đêm đẹp như vậy."
Beta: Thất Sắc
Lúc máy bay tới New York thì cũng đã gần giữa trưa, sau khi đến khách sạn Mộc Thanh Khê ăn qua loa một chút rồi trở về.
Lúc đang ngủ mơ màng Mộc Thanh Khê bị âm thanh loáng thoáng đánh thức, ý thức đã thanh tỉnh nhưng đôi mắt lại không thể nào mở ra được, giằng co một hồi trong đầu cuối cùng mới mở được mắt.
Cả phòng hoàn toàn đen kịt, lúc trước khi ngủ cô không có kéo rèm cửa sổ, quay đầu nhìn thì thấy ở bên ngoài màn đêm đã buông xuống, ánh đèn rực rỡ.
Ở trên giường nằm vài phút cô mới ý thức được, vừa rồi đánh thức cô chính là tiếng đập cửa. Lúc này tiếng đập cửa lại không nhanh không chậm vang lên, cô xốc chăn lên, chậm rì rì xuống giường, lê dép đi mở cửa.
Ngoài cửa là khuôn mặt giận dữ của Hàn Tại: "Cuối cùng em cũng mở cửa, có biết tôi ở bên ngoài gõ cửa bao lâu rồi không?"
Mộc Thanh Khê còn chưa có hoàn toàn tỉnh táo, vén tóc che ở trước mắt qua một bên, quay trở vào, không có sức lực nói: "Không biết."
Hàn Tại nhìn bộ dáng của cô, suy đoán cô đại khái là bị anh đánh thức, đóng cửa lại đi theo sau cô vào phòng: "Em thật đúng là ngủ được, nếu tôi không tới gõ cửa em định ngủ tới sáng ngày mai hay sao?"
Cô từ trên sô pha cầm lấy một cái gối ôm ôm vào trong ngực, ngã vào sô pha, nghiêng đầu hỏi: "Mấy giờ rồi?"
Hàn Tại cũng tìm chỗ ngồi xuống, giơ tay xem đồng hồ: "Bây giờ là 7 giờ tối."
"À." Lúc sau thì không thấy thanh âm đâu nữa.
Mộc Thanh Khê dùng tư thế lười biếng mà dựa vào trên sô pha, quần áo lỏng lẻo mặc ở trên người, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, tóc có chút hỗn độn mà xõa trên vai, đôi mắt không có tiêu điểm mà nhìn vào một chỗ trong phòng.
Hàn Tại nhìn cô chằm chằm đến xuất thần, Mộc Thanh Khê đột nhiên từ trên sô pha đứng lên, anh mới giật mình một cái, phục hồi tinh thần lại: "Sao.. Làm sao vậy?"
"Tôi đi toilet một chút."
".. Ồ."
Mộc Thanh Khê vẫn như cũ chậm rì rì đi về phía toilet, Hàn Tại ở đằng sau cô nói với cô: "Chuẩn bị một chút, tí nữa chúng ta xuống dưới ăn cơm tối."
"Được."
Cô mở ra vòi nước, vốc nước rửa mặt, làn nước mát lạnh khiến cô giật mình một cái, lúc này cô mới tính là hoàn toàn tỉnh táo, lệch múi giờ thật đúng là mệt muốn chết.
Nàng ngẩng đầu nhìn vào gương, lúc này mới phát hiện quần áo người trong gương xiêu xiêu vẹo vẹo mà treo ở trên người, tóc cũng không có sửa sang lại, hỗn độn xõa lung tung trước người, có vài sợi còn ở nhỏ nước, nàng một trận kêu thảm: "A, sao mình lại để bộ dáng này đi mở cửa cho Hàn Tại."
Chờ đến lúc Mộc Thanh Khê từ phòng ngủ ra ngoài, đã cẩn thận sửa sang lại, hơi không được tự nhiên nói với Hàn Tại: "Chúng ta đi thôi."
Hàn Tại buông tạp chí trên tay xuống, đứng lên sửa sang lại quần áo có hơi bị nhăn một chút, nói: "Đi thôi, nhóm Hàn Tri chắc chờ đã hơi sốt ruột rồi."
Biết mọi người đang đợi mình, cô lập tức hơi ngượng ngùng: "Sao anh không nói sớm là bọn họ đang đợi, thôi chúng ta đi nhanh lên."
Anh vẫn không nhanh không chậm nói: "Không có vấn đề gì, tôi đã bảo bọn họ không cần chờ cứ ăn trước rồi."
Lúc hai người đến đỉnh lâu nhà ăn, Hàn Tri đã chờ ở đó.
Hàn Tri thấy hai người đến thì đứng lên: "Sao lại lâu như vậy, tôi còn tưởng hai người sẽ không tới, còn đang muốn gọi điện thoại cho hai người." Cô nói xong nhìn thoáng qua Mộc Thanh Khê
Mộc Thanh Khê biết mình đuối lý, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi đã làm cô đợi lâu."
"Vừa rồi nhất thời có chút việc nên đã tới chậm." Hàn Tại giải thích, sau đó có ý tứ liếc mắt nhìn Mộc Thanh Khê một cái.
Mộc Thanh Khê chú ý thấy ánh mắt của anh cũng liếc lại một cái, anh muốn ám chỉ chuyện lúc nãy kêu mãi cô mới tỉnh phải không?
Hàn Tri ở một bên nhìn cử chỉ qua lại của bọn họ, trong lòng cảm thấy không thoải mái, lên tiếng cặt ngang bọn họ: "Giáo sư Trương còn chưa tới, chúng ta ngồi xuống trước đi."
Hàn Tại không có trực tiếp ngồi xuống mà lịch sự kéo một cái ghế bên cạnh ra để Mộc Thanh Khê ngồi, cô còn không kịp phản ứng lại ngay, chỉ là phản ứng theo động tác của anh, ngồi xuống xong mới nhẹ giọng cảm ơn.
Hàn Tại thấy cô ngồi yên ổn xong mới rút một cái ghế khác ra rồi ưu nhã ngồi xuống. Mộc Thanh Khê chưa từng thấy qua bộ dáng ga lăng của anh như vậy có hơi không quen.
Hàn Tri đưa thực đơn cho Hàn Tại: "Xem xem muốn ăn cái gì."
Hàn Tại lại chuyển thực đơn cho cô: "Nhìn xem có món em thích ăn hay không."
Hàn Tri nhìn động tác của Hàn Tại thì hơi nhíu mày nhưng không nói cái gì.
Mộc Thanh Khê tiếp nhận thực đơn lật vài tờ, mặt trên phần lớn là bò bít tết.
Thấy Mộc Thanh Khê đang chăm chú xem thực đơn, Hàn Tri hỏi Hàn Tại: "Bò bít tết ở nhà hàng ăn không tồi, trước đây anh đã tới ăn bao giờ chưa?"
Hàn Tại vẫn luôn đặt lực chú ý trên người Mộc Thanh Khê, nghe cô nói cũng chỉ không để ý mà trả lời: "Chưa từng, giờ nếm thử xem."
Hiển nhiên cô cũng thấy điều này, đưa ánh mắt nhìn về phía Mộc Thanh Khê: "Không biết cô Mộc có ăn quen bò bít tết hay không, là tôi suy xét không chu toàn, không hỏi khẩu vị của cô trước một tiếng."
Mộc Thanh Khê nghe lời cô nói cười cười: "Làm sao lại ăn không quen được? Cô Hàn đã suy xét rất chu đáo rồi."
Hàn Tri cũng cười: "Tôi đây liền an tâm rồi."
Hàn Tại xem cô lật qua lật lại vài từ vẫn chưa chọn được món, dứt khoát lấy thực đơn trên cô nói: "Để tôi giúp cô chọn đi." Anh biết cô ngày thường căn bản là không thích ăn bò bít tết.
Vị trí bọn họ ngồi vừa lúc gần ngay cửa sổ sát đất, ngước mắt lên là có thể thấy cảnh đêm của các tòa nhà ở New York.
Hàn Tại thấy cô nhìn ra ngoài cửa sổ: "Thế nào, cảnh đêm nơi này không tồi đi."
Đôi mắt cô nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, gật đầu: "Ừ, ở thành phố A không thể xem được cảnh đêm đẹp như vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.