Chương 19: Chỉ Cần Em Muốn, Anh Có Thể Cho Em Cả Thế Giới Này!
Cẩm Y Chi Hạ - Góc nhỏ của Fanti
11/11/2021
[NHẬT KÍ 365 NGÀY CỦA TÔI - PHẦN 2]
================
CHƯƠNG 12. Chỉ cần em muốn, anh có thể cho em cả thế giới này!
Còn cách mặt đất rất xa, thì một bên dây cáp treo bị cọ sát với thanh sắt nhô ra, dây càng thả xuống, dây cáp cọ vào đầu nhọn của thanh sắt, khiến cho dây cáp ngày một mỏng đi, cuối cùng thì bị đứt, khiến khung cáp treo bị nghiêng qua một bên. Lục Dịch đứng không vững, lại không có dây bảo hộ, nên cả người rơi thẳng xuống đất, đầu đập mạnh xuống đất bất tỉnh. Dây cáp đứt, kéo đứt cả hệ thống đèn được lắp trên khung sắt Lục Dịch ngồi, vì vậy khiến cho cả hệ thống đèn bị tắt hết. Cáp treo vừa đứt, đèn cũng tắt ngay, làm fan phía dưới chỉ kịp nhìn thấy lúc Lục Dịch hơi loạn choạng trên cáp treo, chứ không nhìn thấy cảnh anh bị rơi xuống đất.
Lục Dịch sau khi bị rơi từ trên cao xuống, các nhân viên ai nấy đều hoảng loạn, lợi dụng lúc đèn đang bị tắt, nhanh chóng đưa Lục Dịch rời khỏi sân khấu, rồi đưa đến bệnh viện. Sau khi dọn dẹp sân khấu tai nạn xong, đảm bảo mọi thứ đã gọn gàng, lúc này ban tổ chức mới thông báo hủy buổi biểu diễn do sự cố mất điện. Tuy nhiên những phóng viên gần sân khấu cũng đã có người nhanh chóng chụp được hiện trường lúc đó, cảnh Lục Dịch mất thăng bằng rồi rơi xuống đất. Tin tức Lục Dịch bị tai nạn sân khấu khiến fan hâm mô vô cùng hoang mang
Trong khi đó Lục Dịch được đưa vào cấp cứu, tổn thương khá nặng phần xương và cả đầu. Một số xương của anh bị gãy và cũng đã được bác sĩ tiến hành xử lí ổn thỏa, phần đầu còn tụ máu nên Lục Dịch được chẩn đoán là sẽ hôn mê khá lâu, và nặng nhất chính là có thể gây mấy trí. Tuy nhiên mất trí chỉ là dự đoán có thể thôi, còn trước mắt thì bộ phân đáng lo ngại nhất chính là gan của anh chàng. Sau khi được cấp cứu, Lục Dịch được phát hiện là bị ung thư gan, cộng thêm những va đạp vừa rồi lên thành bụng, khiến tình trạng càng nghiêm trọng hơn, cần ghép gan mới có thể giữ được tính mạng. Tin tức Lục Dịch bị tai nạn nhanh chóng lên hot search, vì không biết tình hình cụ thể nên các fan của anh vô cùng lo lắng.
Tiểu Tinh và ba Lục Dịch nghe tin, nhanh chóng đến bệnh viện xét nghiệm xem gan có phù hợp với anh không, vì là cùng huyết thống, nên sẽ dễ phù hợp hơn. Nhưng không may, cả hai người đều không phù hợp để ghép gan cho Lục Dịch. Bệnh viện nhanh chóng tìm kiếm người có gan phù hợp, may mắn thay, cuối cùng cũng tìm được người phù hợp, thành công ghép gan, Lục Dịch qua khỏi cơn nguy hiểm, nhưng do còn có chấn thương đầu, cộng thêm lần trước cũng đã bị chấn động não một lần, nên cũng hôn mê gần 3 tuần mới tỉnh lại.
Đôi mắt nhẹ nhàng mở ra, xung quanh là một màu trắng xóa, đầu óc quay cuồng, cơ thể như không một chút sức lực, mọi thứ đều mờ ảo, cứ như một giấc mơ vậy.
- Anh, anh tỉnh rồi!
Giọng nói của Tiểu Tinh nhẹ nhàng vang lên, cô bé ngồi ngay bên cạnh giường của Lục Dịch. Lục Dịch định thần lại, nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra, mấp máy miệng như muốn nói gì đó, nhưng lại chẳng có sức để phát ra tiếng động.
- Anh, anh cảm thấy thế nào? Có đau chỗ nào không? … À, để em đi gọi bác sĩ.
Lục Dịch sau khi được thăm khám cũng cảm thấy đỡ khó chịu hơn lúc nãy. Mọi chấn thương đều nằm trong tầm kiểm soát, không có biến chứng gì sau phẫu thuật. Do nằm lâu quá, cũng như những ảnh hưởng sau tai nạn, khiến anh chàng có chút hơi mệt, hơi mất sức.
- Em đã luôn ở đây sao?
- Đúng vậy.
- Tối qua em cũng ở đây?
- .... Ùm, dạ! Em ở đây với anh suốt - Tiểu Tinh có chút ấp úng trả lời
- Không còn ai khác sao?
- Có anh Tiểu Lam vừa mới xuống lầu mua đồ ăn trưa cho em. Anh Dương Nhạc, chị Tiểu Hi và chị Lan Diệp hôm qua cũng có đến. …. À, các bạn anh ở công ty cũng có đến.
- .…
Tiểu Tinh nhìn thôi cũng biết người anh muốn hỏi là ai rồi, nhưng thôi, anh trai vừa phẫu thuật xong, tốt nhất đừng để anh kích động hơn nữa.
Lục Dịch bây giờ có chút rơi vào suy ngẫm. Anh nhớ lại lúc hôn mê, đã nhìn thấy và nghe thấy những gì. Bên tai anh vang vẳng tiếng nói, tiếng khóc của cô ấy. Anh nhớ anh đã nhìn thấy cô, ngồi bên giường của anh, từng giọt, từng giọt nước mắt rơi xuống. Rõ ràng anh đã nhìn thấy cô, vậy tại sao Tiểu Tinh lại nói không có. Là anh đang mơ sao?
*
Tiểu Lam sau khi mua đồ ăn trưa cho Tiểu Tinh xong, cũng quay trở lại thăm Lục Dịch.
- Anh của em đâu rồi?
- Anh ấy được bác sĩ đưa đi kiểm tra rồi, chắc cũng sắp xong rồi ạ.
- Ùm… À,.. Tiểu Tinh à, tình trạng Kim Hạ sao rồi?
- Lúc nãy em có đến thăm chị ấy, hình như chị ấy vẫn chưa tỉnh, bác sĩ nói chị ấy bị nhiễm trùng nên ….
- Em đang nói gì vậy? - Lục Dịch từ ngoài bước vào, khiến Tiểu Tinh và Tiểu Lam giật mình.
- Anh, …. anh…. kiểm tra xong rồi ạ?
- Anh hỏi em vừa mới nói gì vậy?
- ….
- À, Lục Dịch à, thật ra cũng không có gì ,… chỉ là … ùm ….
- Hai người vẫn còn muốn giấu sao?
- …..
- Kim Hạ ở đâu?
- …..
- KIM HẠ Ở ĐÂU!! – Lục Dịch hơi mất bình tĩnh, quát lớn, khiến cho vết mổ có chút đau.
- Anh,… anh đừng kích động như vậy. Tụi em biết thế nào anh cũng sẽ như vậy khi biết chuyện nên … nên mới không nói cho anh biết.
- Em không nói,… anh sẽ tự đi tìm!
- Anh … anh…. được rồi em nói!.... Anh bị tai nạn, còn ung thư gan nữa, cần phải ghép gan, chị Kim Hạ sau khi biết chuyện đã chạy đến đây, xét nghiệm gan thì thấy gan của chị ấy hợp với anh cho nên … chị ấy đã ghép gan mình cho anh.
- Em là em gái của anh, …. cậu là bạn thân của tớ,… chẳng lẽ hai người không biết tớ thà chết còn hơn để cô ấy làm vậy sao? Tại sao hai người không cản?
- Anh, em có cản…. nhưng mà… anh cũng biết tính chị Kim Hạ mà,… em thật sự không cản được. Nhưng mà cả chị Kim Hạ và các bác sĩ khác cũng nói đối với người cho gan thì không có gì nguy hiểm cả, gan là bộ phận có thể tái sinh, cho nên cũng không ảnh hưởng gì sau này,… vì vậy mọi người mới đồng ý để chị Kim Hạ hiến gan cho anh.
- Không có gì nguy hiểm? Vậy lời nói lúc nãy của em là sao? Vẫn chưa tỉnh lại là sao? Nhiễm trùng là sao?
- Thật ra, sau khi phẫu thuật, cả anh và chị Kim Hạ đều rất ổn, sau 2 tuần là chị ấy có thể đi lại bình thường rồi, lại còn đến thăm anh được nữa,… nhưng mà sau đó đột nhiên tối hôm qua,… vết thương chị Kim Hạ lại bị nhiễm trùng, nên ngất đi … đã được đưa đi cấp cứu,… đến giờ hình như vẫn chưa tỉnh lại.
Lục Dịch nghe như sét đánh ngang tai. Còn tưởng cô không hề quan tâm gì đến mình, không ngờ cô là do cứu anh mới gặp nguy hiểm như vậy. Lục Dịch bây giờ rất muốn lấy gan trả lại cho cô ngay lập tức, nhưng không thể nào rồi.
*
Lục Dịch đứng nhìn cô gái nhỏ trong bất lực. Nước mặt cứ lẳng lặng rơi, cuối cùng cô gái nhỏ ấy đã đau đớn cỡ nào khi hết thuốc tê, đã khó chịu cỡ nào khi bây giờ có biết bao nhiêu cây kim đâm vào người. Nhẹ nhàng cầm bằng tay nhỏ nhắn kia, nước mắt Lục Dịch ngày càng rơi nhiều:
- Tại sao vậy? Tại sao em lại ngốc như vậy? Kim Hạ, em tỉnh lại đi, anh xin em đó! Em có nghe anh nói không? Lúc anh hôn mê đã nghe được giọng em đó, có phải bây giờ em cũng nghe được giọng anh không? Kim Hạ, em tỉnh lại đi, anh hứa sẽ không làm em buồn nữa, anh sẽ làm tất cả, chỉ cần em muốn, anh có thể cho em cả thế giới này,… Kim Hạ, là lỗi của anh, em tha thứ cho anh được không, em tỉnh lại đi được không? …..
- …..
- Kim Hạ,…
- Em đang ngủ mà,… anh kêu em dậy làm gì? – Giọng Kim Hạ thều thào không ra hơi, nhưng cũng đủ để Lục Dịch nghe được.
- Kim Hạ, em tỉnh rồi! ….Anh… để anh gọi bác sĩ…
- Gọi gì chứ, em có sao đâu!
- Không sao? Em thậm chí còn nói không nổi nữa, Kim Hạ đừng cố chịu đựng, để anh gọi bác sĩ…
- Là bị anh cưỡng chế gọi dậy, nên mới mệt mõi như vậy đó.
- ….
- Được rồi, anh im lặng một chút, em muốn ngủ!
- ….
Lục Dịch nhìn cô gái nhỏ mà thật sự không biết phải nói gì nữa. Anh đây đang lo muốn chết, vết thương trên người còn chưa lành hết đã nhanh chóng chạy đến với cô, vậy mà cô lại kêu anh im lặng cho cô ngủ sao? Đáng lẽ phải giống trong phim, tỉnh dậy, nói lời ngọt ngào, ôm nhau thắm thiết, rồi cả hai quay lại với nhau chứ! Còn bây giờ,… thực tế là anh đang bị cô đuổi khéo đi để cho cô yên tĩnh ngủ.
Lục Dịch thở dài bất lực một cái, nhưng trong đó cũng có chứa sự nhẹ nhõm. Dù sao cô cũng không sao rồi, những chuyện khác anh cũng không muốn lo nữa. Nhìn công chúa nhỏ của mình ngủ ngon lành như vậy, đúng là thật sự rất đáng yêu! Đặt tay lên chiếc gò má xinh xinh đó, nhẹ nhàng nâng niu cô, dù là đang mệt mõi, phờ phạc cũng không lấn át được sự xinh đẹp của cô.
Nghỉ ngơi sau giấc ngủ đang bị gián đoạn, khiến Kim Hạ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Vươn người nhẹ nhàng một cái, xoay đầu nhìn thấy người kế bên vẫn chưa đi, ánh mắt còn chút đỏ dán chặt vào người cô.
- Sao anh còn ở đây?
- Em không sao rồi chứ?
- Em không sao. Chỉ là nhiễm trùng một chút thôi.
- Hôn mê cả ngày như vậy mà còn nói không sao?
- Ây da, không phải hôn mê, là ngủ. Em đã tỉnh từ hồi sáng rồi, còn chút thuốc mê nên mới ngủ một chút. Có gì nghiêm trọng đâu. Anh làm gì mà khóc lóc dữ vậy, còn mít ướt hơn cả em.
- Anh làm sao biết được cái nào là nghiêm trọng, cái nào không chứ.
- Được rồi, em không sao mà, anh về phòng nghỉ ngơi đi. Anh nghiêm trọng hơn em đó.
- ….
Lục Dịch nhìn Kim Hạ chằm chằm mà không nói gì, ánh mắt vừa đau lòng, vừa tự trách, xem lẫn chút nhung nhớ.
- Sao vậy?
- Không phải em kết hôn rồi sao? Tại sao lại còn quan tâm đến anh? Tại sao lại cứu anh?
- …
- …
Cả hai đều im lặng trong phút chốc, một lúc sau Kim Hạ nhẹ nhàng lên tiếng:
- Bạn bè … giúp đỡ nhau …cũng không được sao? Nếu hôm đó người cần ghép gan là Tiểu Lam, Tạ Tiêu hay Dương Nhạc, em cũng đồng ý giúp mà.
- Vậy sao, …
- Ùm, chính là như vậy!
- Anh ta,… đồng ý cho em làm vậy sao?
- Anh ấy không đồng ý.
- Vậy tại sao,…
- Mạng là của em, gan cũng là của em, quyết định cho ai là quyền của em, em không cần người khác cho phép.
- Vậy,… anh ta có đến thăm em không?
- …. Anh hỏi nhiều như vậy làm gì?
- Anh,… anh chỉ muốn biết anh ta là người như thế nào thôi.
- Vậy thì anh không cần lo đâu, anh ấy rất tốt với em, em hiện tại,… đang rất hạnh phúc.
- Vậy thì tốt, anh … còn một câu muốn hỏi… đám cưới của em, … có mời bọn người Tiểu Lam không?
- ….. Dĩ nhiên là có!
- Vậy tại sao,… không mời anh?
- Anh đã quá một câu hỏi rồi!
- …
- Nếu anh còn tiếp tục ở đây, lát nữa anh ấy tới, nhìn thấy bạn trai cũ của em ở đây, có khi sẽ không vui đó.
- Vậy,… em nghỉ ngơi đi,… anh đi trước.
- Ùm.
Nghe Kim Hạ nói vậy, mấy ngày sau Lục Dịch cũng không dám đến thăm cô nữa, lâu lâu chỉ lướt nhanh qua phòng cô, nhìn vào một cái thôi. Kim Hạ ở trong phòng không đọc sách thì cũng xem TV, nếu không thì là trò chuyện cũng bạn bè đến thăm. Nhưng hôm nay, lúc lướt qua phòng Kim Hạ thăm cô, anh dường như đã nhận thấy điều gì đó lạ thường, nhìn kĩ một chút, Lục Dịch phát hiện Kim Hạ đang đọc cái gì đó nhìn rất quen mắt, … là nhật kí của anh? Đúng là nhật kí của Lục Dịch, hơn nữa không phải 1 quyển mà là tất cả các quyển. Cảm giác như bị người khác biết được bí mật của mình, Lục Dịch vội mở cửa phòng, xông thẳng vào trong, cướp quyển nhật kí trên tay Kim Hạ, tiện tay lấy luôn những quyển khác giấu sau lưng mình.
- Anh làm em giật mình!
- Em,… em lấy mấy cái này ở đâu ra?
- Anh đoán xem?
- Không thể nào, … quyển này,… anh còn có thể hiểu là Tiểu Tinh lấy từ trong phòng của anh,… nhưng còn mấy quyển này, … rõ ràng anh đã cất hết trong két sắt rồi, sao con bé mở được?
- Anh có thể đặt mật mã nào khó đoán hơn là sinh nhật em không?
- Anh,…
- Trang gần đây nhất, tức là ngày trước khi anh bị tai nạn: “Anh thật sự rất nhớ em, ngày mai anh có concert ở Hàng Châu, nếu như em có thể đến thì tốt biết mấy, nhưng thôi, nếu em đến chắc sẽ dẫn theo anh ta, anh không muốn …”
- Em,… em…. Đừng nói nữa. Dừng lại đi!
- “Anh không muốn gặp anh ta một chút nào, nếu gặp anh ta biết đâu anh sẽ không kiềm được bản thân mà đánh anh ta chết ngay tại chỗ” - Kim Hạ mặc kệ Lục Dịch mà tiếp tục “trả bài” cho anh
- Anh không có viết như vậy!!!
- Vậy anh viết như thế nào?
- Anh…
- “Anh không muốn thấy em và người đàn ông khác thân thiết với nhau, dù em kết hôn rồi, nhưng anh vẫn mong có một ngày chúng ta có thể quay lại, anh biết bản thân có những suy nghĩ như vậy là không nên, anh không nên có những ý nghĩ phá gia đình em như vậy, …. nhưng anh thật sự rất yêu em, … anh thật sự rất nhớ em”
- Anh…. Anh xin lỗi,… anh không nên viết như vậy,… anh chỉ là … lúc đó … tâm trạng hơi bất ổn nên mới viết như vậy,…anh, anh … không hề có ý định phá hạnh phúc của em đâu,… anh không có… anh…
- 9 năm trước, anh rời xa em, thích em nhưng lại không dám nói. 6 năm sau anh quay lại, tốn rất nhiều thời gian mới dám nói lời yêu em, 1 năm chúng ta chia tay, tình cảm chúng ta đều tự mình cất giấu, gặp lại, ngay cả một cái chào anh cũng không dám chào em. Còn bây giờ,… rõ ràng rất yêu em, rất nhớ em, nhưng lại chỉ vì nghĩ em đã kết hôn mà lại không dám đến tìm em. Chẳng phải anh đã từng nói, làm người … phải ích kỉ một chút, nghĩ cho bản thân nhiều một chút không phải sao? Tại sao lời là do anh nói, nhưng anh lại không là được vậy? Một mình uất ức, cũng không dám đến tìm em hỏi rõ ràng. Bản thân đau khổ, cũng không dám làm ảnh hưởng hạnh phúc của em. Cuối cùng vì em, … anh đã phải chịu bao nhiêu đau khổ rồi vậy?
- Những chuyện đó… còn quan trọng sao? Cho dù anh có yêu em nhiều hơn nữa, thì chúng ta … có thể quay lại sao?
Nước mặt Lục Dịch đã bắt đầu rơi, Kim Hạ từ trên giường bệnh, nhẹ nhàng bước xuống, tiến đến gần Lục Dịch, đưa đôi bàn tay nhỏ nhắn của mình lên, gạt đi những giọt nước mắt ấy. Không gian yên tĩnh, thời gian cứ như đang ngưng lại, hai người nhìn nhau mà không ai nói gì. Giọt nước mắt của Kim Hạ cũng bắt đầu rơi, cô từ tốn mở lời.
- Lục Dịch, em mệt rồi,… em thật sự rất mệt,… em không muốn tiếp tục như vậy nữa! Chúng ta kết thúc đi, ngừng mọi chuyện lại! Được không? Đừng giày vò lẫn nhau nữa.
Lục Dịch nghe lời Kim Hạ nói mà tim như bị hàng ngàn vết dao đâm thẳng vào, cuối cùng thì vẫn không thể cứu vãn được tình cảm của hai người.
---------- HẾT CHƯƠNG 12 ----------
================
CHƯƠNG 12. Chỉ cần em muốn, anh có thể cho em cả thế giới này!
Còn cách mặt đất rất xa, thì một bên dây cáp treo bị cọ sát với thanh sắt nhô ra, dây càng thả xuống, dây cáp cọ vào đầu nhọn của thanh sắt, khiến cho dây cáp ngày một mỏng đi, cuối cùng thì bị đứt, khiến khung cáp treo bị nghiêng qua một bên. Lục Dịch đứng không vững, lại không có dây bảo hộ, nên cả người rơi thẳng xuống đất, đầu đập mạnh xuống đất bất tỉnh. Dây cáp đứt, kéo đứt cả hệ thống đèn được lắp trên khung sắt Lục Dịch ngồi, vì vậy khiến cho cả hệ thống đèn bị tắt hết. Cáp treo vừa đứt, đèn cũng tắt ngay, làm fan phía dưới chỉ kịp nhìn thấy lúc Lục Dịch hơi loạn choạng trên cáp treo, chứ không nhìn thấy cảnh anh bị rơi xuống đất.
Lục Dịch sau khi bị rơi từ trên cao xuống, các nhân viên ai nấy đều hoảng loạn, lợi dụng lúc đèn đang bị tắt, nhanh chóng đưa Lục Dịch rời khỏi sân khấu, rồi đưa đến bệnh viện. Sau khi dọn dẹp sân khấu tai nạn xong, đảm bảo mọi thứ đã gọn gàng, lúc này ban tổ chức mới thông báo hủy buổi biểu diễn do sự cố mất điện. Tuy nhiên những phóng viên gần sân khấu cũng đã có người nhanh chóng chụp được hiện trường lúc đó, cảnh Lục Dịch mất thăng bằng rồi rơi xuống đất. Tin tức Lục Dịch bị tai nạn sân khấu khiến fan hâm mô vô cùng hoang mang
Trong khi đó Lục Dịch được đưa vào cấp cứu, tổn thương khá nặng phần xương và cả đầu. Một số xương của anh bị gãy và cũng đã được bác sĩ tiến hành xử lí ổn thỏa, phần đầu còn tụ máu nên Lục Dịch được chẩn đoán là sẽ hôn mê khá lâu, và nặng nhất chính là có thể gây mấy trí. Tuy nhiên mất trí chỉ là dự đoán có thể thôi, còn trước mắt thì bộ phân đáng lo ngại nhất chính là gan của anh chàng. Sau khi được cấp cứu, Lục Dịch được phát hiện là bị ung thư gan, cộng thêm những va đạp vừa rồi lên thành bụng, khiến tình trạng càng nghiêm trọng hơn, cần ghép gan mới có thể giữ được tính mạng. Tin tức Lục Dịch bị tai nạn nhanh chóng lên hot search, vì không biết tình hình cụ thể nên các fan của anh vô cùng lo lắng.
Tiểu Tinh và ba Lục Dịch nghe tin, nhanh chóng đến bệnh viện xét nghiệm xem gan có phù hợp với anh không, vì là cùng huyết thống, nên sẽ dễ phù hợp hơn. Nhưng không may, cả hai người đều không phù hợp để ghép gan cho Lục Dịch. Bệnh viện nhanh chóng tìm kiếm người có gan phù hợp, may mắn thay, cuối cùng cũng tìm được người phù hợp, thành công ghép gan, Lục Dịch qua khỏi cơn nguy hiểm, nhưng do còn có chấn thương đầu, cộng thêm lần trước cũng đã bị chấn động não một lần, nên cũng hôn mê gần 3 tuần mới tỉnh lại.
Đôi mắt nhẹ nhàng mở ra, xung quanh là một màu trắng xóa, đầu óc quay cuồng, cơ thể như không một chút sức lực, mọi thứ đều mờ ảo, cứ như một giấc mơ vậy.
- Anh, anh tỉnh rồi!
Giọng nói của Tiểu Tinh nhẹ nhàng vang lên, cô bé ngồi ngay bên cạnh giường của Lục Dịch. Lục Dịch định thần lại, nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra, mấp máy miệng như muốn nói gì đó, nhưng lại chẳng có sức để phát ra tiếng động.
- Anh, anh cảm thấy thế nào? Có đau chỗ nào không? … À, để em đi gọi bác sĩ.
Lục Dịch sau khi được thăm khám cũng cảm thấy đỡ khó chịu hơn lúc nãy. Mọi chấn thương đều nằm trong tầm kiểm soát, không có biến chứng gì sau phẫu thuật. Do nằm lâu quá, cũng như những ảnh hưởng sau tai nạn, khiến anh chàng có chút hơi mệt, hơi mất sức.
- Em đã luôn ở đây sao?
- Đúng vậy.
- Tối qua em cũng ở đây?
- .... Ùm, dạ! Em ở đây với anh suốt - Tiểu Tinh có chút ấp úng trả lời
- Không còn ai khác sao?
- Có anh Tiểu Lam vừa mới xuống lầu mua đồ ăn trưa cho em. Anh Dương Nhạc, chị Tiểu Hi và chị Lan Diệp hôm qua cũng có đến. …. À, các bạn anh ở công ty cũng có đến.
- .…
Tiểu Tinh nhìn thôi cũng biết người anh muốn hỏi là ai rồi, nhưng thôi, anh trai vừa phẫu thuật xong, tốt nhất đừng để anh kích động hơn nữa.
Lục Dịch bây giờ có chút rơi vào suy ngẫm. Anh nhớ lại lúc hôn mê, đã nhìn thấy và nghe thấy những gì. Bên tai anh vang vẳng tiếng nói, tiếng khóc của cô ấy. Anh nhớ anh đã nhìn thấy cô, ngồi bên giường của anh, từng giọt, từng giọt nước mắt rơi xuống. Rõ ràng anh đã nhìn thấy cô, vậy tại sao Tiểu Tinh lại nói không có. Là anh đang mơ sao?
*
Tiểu Lam sau khi mua đồ ăn trưa cho Tiểu Tinh xong, cũng quay trở lại thăm Lục Dịch.
- Anh của em đâu rồi?
- Anh ấy được bác sĩ đưa đi kiểm tra rồi, chắc cũng sắp xong rồi ạ.
- Ùm… À,.. Tiểu Tinh à, tình trạng Kim Hạ sao rồi?
- Lúc nãy em có đến thăm chị ấy, hình như chị ấy vẫn chưa tỉnh, bác sĩ nói chị ấy bị nhiễm trùng nên ….
- Em đang nói gì vậy? - Lục Dịch từ ngoài bước vào, khiến Tiểu Tinh và Tiểu Lam giật mình.
- Anh, …. anh…. kiểm tra xong rồi ạ?
- Anh hỏi em vừa mới nói gì vậy?
- ….
- À, Lục Dịch à, thật ra cũng không có gì ,… chỉ là … ùm ….
- Hai người vẫn còn muốn giấu sao?
- …..
- Kim Hạ ở đâu?
- …..
- KIM HẠ Ở ĐÂU!! – Lục Dịch hơi mất bình tĩnh, quát lớn, khiến cho vết mổ có chút đau.
- Anh,… anh đừng kích động như vậy. Tụi em biết thế nào anh cũng sẽ như vậy khi biết chuyện nên … nên mới không nói cho anh biết.
- Em không nói,… anh sẽ tự đi tìm!
- Anh … anh…. được rồi em nói!.... Anh bị tai nạn, còn ung thư gan nữa, cần phải ghép gan, chị Kim Hạ sau khi biết chuyện đã chạy đến đây, xét nghiệm gan thì thấy gan của chị ấy hợp với anh cho nên … chị ấy đã ghép gan mình cho anh.
- Em là em gái của anh, …. cậu là bạn thân của tớ,… chẳng lẽ hai người không biết tớ thà chết còn hơn để cô ấy làm vậy sao? Tại sao hai người không cản?
- Anh, em có cản…. nhưng mà… anh cũng biết tính chị Kim Hạ mà,… em thật sự không cản được. Nhưng mà cả chị Kim Hạ và các bác sĩ khác cũng nói đối với người cho gan thì không có gì nguy hiểm cả, gan là bộ phận có thể tái sinh, cho nên cũng không ảnh hưởng gì sau này,… vì vậy mọi người mới đồng ý để chị Kim Hạ hiến gan cho anh.
- Không có gì nguy hiểm? Vậy lời nói lúc nãy của em là sao? Vẫn chưa tỉnh lại là sao? Nhiễm trùng là sao?
- Thật ra, sau khi phẫu thuật, cả anh và chị Kim Hạ đều rất ổn, sau 2 tuần là chị ấy có thể đi lại bình thường rồi, lại còn đến thăm anh được nữa,… nhưng mà sau đó đột nhiên tối hôm qua,… vết thương chị Kim Hạ lại bị nhiễm trùng, nên ngất đi … đã được đưa đi cấp cứu,… đến giờ hình như vẫn chưa tỉnh lại.
Lục Dịch nghe như sét đánh ngang tai. Còn tưởng cô không hề quan tâm gì đến mình, không ngờ cô là do cứu anh mới gặp nguy hiểm như vậy. Lục Dịch bây giờ rất muốn lấy gan trả lại cho cô ngay lập tức, nhưng không thể nào rồi.
*
Lục Dịch đứng nhìn cô gái nhỏ trong bất lực. Nước mặt cứ lẳng lặng rơi, cuối cùng cô gái nhỏ ấy đã đau đớn cỡ nào khi hết thuốc tê, đã khó chịu cỡ nào khi bây giờ có biết bao nhiêu cây kim đâm vào người. Nhẹ nhàng cầm bằng tay nhỏ nhắn kia, nước mắt Lục Dịch ngày càng rơi nhiều:
- Tại sao vậy? Tại sao em lại ngốc như vậy? Kim Hạ, em tỉnh lại đi, anh xin em đó! Em có nghe anh nói không? Lúc anh hôn mê đã nghe được giọng em đó, có phải bây giờ em cũng nghe được giọng anh không? Kim Hạ, em tỉnh lại đi, anh hứa sẽ không làm em buồn nữa, anh sẽ làm tất cả, chỉ cần em muốn, anh có thể cho em cả thế giới này,… Kim Hạ, là lỗi của anh, em tha thứ cho anh được không, em tỉnh lại đi được không? …..
- …..
- Kim Hạ,…
- Em đang ngủ mà,… anh kêu em dậy làm gì? – Giọng Kim Hạ thều thào không ra hơi, nhưng cũng đủ để Lục Dịch nghe được.
- Kim Hạ, em tỉnh rồi! ….Anh… để anh gọi bác sĩ…
- Gọi gì chứ, em có sao đâu!
- Không sao? Em thậm chí còn nói không nổi nữa, Kim Hạ đừng cố chịu đựng, để anh gọi bác sĩ…
- Là bị anh cưỡng chế gọi dậy, nên mới mệt mõi như vậy đó.
- ….
- Được rồi, anh im lặng một chút, em muốn ngủ!
- ….
Lục Dịch nhìn cô gái nhỏ mà thật sự không biết phải nói gì nữa. Anh đây đang lo muốn chết, vết thương trên người còn chưa lành hết đã nhanh chóng chạy đến với cô, vậy mà cô lại kêu anh im lặng cho cô ngủ sao? Đáng lẽ phải giống trong phim, tỉnh dậy, nói lời ngọt ngào, ôm nhau thắm thiết, rồi cả hai quay lại với nhau chứ! Còn bây giờ,… thực tế là anh đang bị cô đuổi khéo đi để cho cô yên tĩnh ngủ.
Lục Dịch thở dài bất lực một cái, nhưng trong đó cũng có chứa sự nhẹ nhõm. Dù sao cô cũng không sao rồi, những chuyện khác anh cũng không muốn lo nữa. Nhìn công chúa nhỏ của mình ngủ ngon lành như vậy, đúng là thật sự rất đáng yêu! Đặt tay lên chiếc gò má xinh xinh đó, nhẹ nhàng nâng niu cô, dù là đang mệt mõi, phờ phạc cũng không lấn át được sự xinh đẹp của cô.
Nghỉ ngơi sau giấc ngủ đang bị gián đoạn, khiến Kim Hạ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Vươn người nhẹ nhàng một cái, xoay đầu nhìn thấy người kế bên vẫn chưa đi, ánh mắt còn chút đỏ dán chặt vào người cô.
- Sao anh còn ở đây?
- Em không sao rồi chứ?
- Em không sao. Chỉ là nhiễm trùng một chút thôi.
- Hôn mê cả ngày như vậy mà còn nói không sao?
- Ây da, không phải hôn mê, là ngủ. Em đã tỉnh từ hồi sáng rồi, còn chút thuốc mê nên mới ngủ một chút. Có gì nghiêm trọng đâu. Anh làm gì mà khóc lóc dữ vậy, còn mít ướt hơn cả em.
- Anh làm sao biết được cái nào là nghiêm trọng, cái nào không chứ.
- Được rồi, em không sao mà, anh về phòng nghỉ ngơi đi. Anh nghiêm trọng hơn em đó.
- ….
Lục Dịch nhìn Kim Hạ chằm chằm mà không nói gì, ánh mắt vừa đau lòng, vừa tự trách, xem lẫn chút nhung nhớ.
- Sao vậy?
- Không phải em kết hôn rồi sao? Tại sao lại còn quan tâm đến anh? Tại sao lại cứu anh?
- …
- …
Cả hai đều im lặng trong phút chốc, một lúc sau Kim Hạ nhẹ nhàng lên tiếng:
- Bạn bè … giúp đỡ nhau …cũng không được sao? Nếu hôm đó người cần ghép gan là Tiểu Lam, Tạ Tiêu hay Dương Nhạc, em cũng đồng ý giúp mà.
- Vậy sao, …
- Ùm, chính là như vậy!
- Anh ta,… đồng ý cho em làm vậy sao?
- Anh ấy không đồng ý.
- Vậy tại sao,…
- Mạng là của em, gan cũng là của em, quyết định cho ai là quyền của em, em không cần người khác cho phép.
- Vậy,… anh ta có đến thăm em không?
- …. Anh hỏi nhiều như vậy làm gì?
- Anh,… anh chỉ muốn biết anh ta là người như thế nào thôi.
- Vậy thì anh không cần lo đâu, anh ấy rất tốt với em, em hiện tại,… đang rất hạnh phúc.
- Vậy thì tốt, anh … còn một câu muốn hỏi… đám cưới của em, … có mời bọn người Tiểu Lam không?
- ….. Dĩ nhiên là có!
- Vậy tại sao,… không mời anh?
- Anh đã quá một câu hỏi rồi!
- …
- Nếu anh còn tiếp tục ở đây, lát nữa anh ấy tới, nhìn thấy bạn trai cũ của em ở đây, có khi sẽ không vui đó.
- Vậy,… em nghỉ ngơi đi,… anh đi trước.
- Ùm.
Nghe Kim Hạ nói vậy, mấy ngày sau Lục Dịch cũng không dám đến thăm cô nữa, lâu lâu chỉ lướt nhanh qua phòng cô, nhìn vào một cái thôi. Kim Hạ ở trong phòng không đọc sách thì cũng xem TV, nếu không thì là trò chuyện cũng bạn bè đến thăm. Nhưng hôm nay, lúc lướt qua phòng Kim Hạ thăm cô, anh dường như đã nhận thấy điều gì đó lạ thường, nhìn kĩ một chút, Lục Dịch phát hiện Kim Hạ đang đọc cái gì đó nhìn rất quen mắt, … là nhật kí của anh? Đúng là nhật kí của Lục Dịch, hơn nữa không phải 1 quyển mà là tất cả các quyển. Cảm giác như bị người khác biết được bí mật của mình, Lục Dịch vội mở cửa phòng, xông thẳng vào trong, cướp quyển nhật kí trên tay Kim Hạ, tiện tay lấy luôn những quyển khác giấu sau lưng mình.
- Anh làm em giật mình!
- Em,… em lấy mấy cái này ở đâu ra?
- Anh đoán xem?
- Không thể nào, … quyển này,… anh còn có thể hiểu là Tiểu Tinh lấy từ trong phòng của anh,… nhưng còn mấy quyển này, … rõ ràng anh đã cất hết trong két sắt rồi, sao con bé mở được?
- Anh có thể đặt mật mã nào khó đoán hơn là sinh nhật em không?
- Anh,…
- Trang gần đây nhất, tức là ngày trước khi anh bị tai nạn: “Anh thật sự rất nhớ em, ngày mai anh có concert ở Hàng Châu, nếu như em có thể đến thì tốt biết mấy, nhưng thôi, nếu em đến chắc sẽ dẫn theo anh ta, anh không muốn …”
- Em,… em…. Đừng nói nữa. Dừng lại đi!
- “Anh không muốn gặp anh ta một chút nào, nếu gặp anh ta biết đâu anh sẽ không kiềm được bản thân mà đánh anh ta chết ngay tại chỗ” - Kim Hạ mặc kệ Lục Dịch mà tiếp tục “trả bài” cho anh
- Anh không có viết như vậy!!!
- Vậy anh viết như thế nào?
- Anh…
- “Anh không muốn thấy em và người đàn ông khác thân thiết với nhau, dù em kết hôn rồi, nhưng anh vẫn mong có một ngày chúng ta có thể quay lại, anh biết bản thân có những suy nghĩ như vậy là không nên, anh không nên có những ý nghĩ phá gia đình em như vậy, …. nhưng anh thật sự rất yêu em, … anh thật sự rất nhớ em”
- Anh…. Anh xin lỗi,… anh không nên viết như vậy,… anh chỉ là … lúc đó … tâm trạng hơi bất ổn nên mới viết như vậy,…anh, anh … không hề có ý định phá hạnh phúc của em đâu,… anh không có… anh…
- 9 năm trước, anh rời xa em, thích em nhưng lại không dám nói. 6 năm sau anh quay lại, tốn rất nhiều thời gian mới dám nói lời yêu em, 1 năm chúng ta chia tay, tình cảm chúng ta đều tự mình cất giấu, gặp lại, ngay cả một cái chào anh cũng không dám chào em. Còn bây giờ,… rõ ràng rất yêu em, rất nhớ em, nhưng lại chỉ vì nghĩ em đã kết hôn mà lại không dám đến tìm em. Chẳng phải anh đã từng nói, làm người … phải ích kỉ một chút, nghĩ cho bản thân nhiều một chút không phải sao? Tại sao lời là do anh nói, nhưng anh lại không là được vậy? Một mình uất ức, cũng không dám đến tìm em hỏi rõ ràng. Bản thân đau khổ, cũng không dám làm ảnh hưởng hạnh phúc của em. Cuối cùng vì em, … anh đã phải chịu bao nhiêu đau khổ rồi vậy?
- Những chuyện đó… còn quan trọng sao? Cho dù anh có yêu em nhiều hơn nữa, thì chúng ta … có thể quay lại sao?
Nước mặt Lục Dịch đã bắt đầu rơi, Kim Hạ từ trên giường bệnh, nhẹ nhàng bước xuống, tiến đến gần Lục Dịch, đưa đôi bàn tay nhỏ nhắn của mình lên, gạt đi những giọt nước mắt ấy. Không gian yên tĩnh, thời gian cứ như đang ngưng lại, hai người nhìn nhau mà không ai nói gì. Giọt nước mắt của Kim Hạ cũng bắt đầu rơi, cô từ tốn mở lời.
- Lục Dịch, em mệt rồi,… em thật sự rất mệt,… em không muốn tiếp tục như vậy nữa! Chúng ta kết thúc đi, ngừng mọi chuyện lại! Được không? Đừng giày vò lẫn nhau nữa.
Lục Dịch nghe lời Kim Hạ nói mà tim như bị hàng ngàn vết dao đâm thẳng vào, cuối cùng thì vẫn không thể cứu vãn được tình cảm của hai người.
---------- HẾT CHƯƠNG 12 ----------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.