Chương 20: Từ Đồng Phục Đến Váy Cưới, Đều Là Em!
Cẩm Y Chi Hạ - Góc nhỏ của Fanti
11/11/2021
[NHẬT KÍ 365 NGÀY CỦA TÔI - PHẦN 2]
=========================
CHƯƠNG 13. Từ đồng phục đến váy cưới, đều là em!
Nước mặt Lục Dịch đã bắt đầu rơi, Kim Hạ từ trên giường bệnh, nhẹ nhàng bước xuống, tiến đến gần Lục Dịch, đưa đôi bàn tay nhỏ nhắn của mình lên, gạt đi những giọt nước mắt ấy. Không gian yên tĩnh, thời gian cứ như đang ngưng lại, hai người nhìn nhau mà không ai nói gì. Giọt nước mắt của Kim Hạ cũng bắt đầu rơi, cô từ tốn mở lời.
- Lục Dịch, em mệt rồi,… em thật sự rất mệt,… em không muốn tiếp tục như vậy nữa! Chúng ta kết thúc đi, ngừng mọi chuyện lại! Được không? Đừng giày vò lẫn nhau nữa.
Lục Dịch nghe lời Kim Hạ nói mà tim như bị hàng ngàn vết dao đâm thẳng vào, cuối cùng thì vẫn không thể cứu vãn được tình cảm của hai người.
- Từ nay,… anh sẽ không ….
Lục Dịch còn chưa nói hết câu, thì Kim Hạ đã nhào đến ôm chằm lấy anh. Cái ôm ấm áp khiến Lục Dịch không muốn đẩy cô ra một chút nào.
- Chúng ta làm lại từ đầu có được không anh?
- ….
- Em không hề kết hôn, cũng chưa một ngày ngừng nhớ đến anh. Lúc anh gặp chuyện, em thật sự rất sợ, em sợ sẽ mất anh, sợ bản thân sẽ hối hận… Em sợ mẹ em không thể chịu thêm đả kích nữa nên mới nói lời chia tay với anh, nhưng em dù thế nào cũng không thể quên anh được. Là lỗi của em, là em xem nhẹ tình cảm của chúng ta. Từ đầu đến cuối em cũng chỉ nghĩ cho mình, chưa từng nghĩ cho cảm giác của anh. Lúc trước chúng ta đều là những đứa trẻ, đều đang theo đuổi ước mơ của mình. Em cũng vậy, em vì muốn học bác sĩ, và cũng muốn bên cạnh anh, nên đã hỏi anh có thể học cùng trường em không, nhưng em lại không hề nghĩ xem cuối cùng anh muốn làm gì? Lại còn trách ai đi không nói gì. Anh sợ tổn thương em, nên không dám đến gần em hơn, nhưng em lại không hề biết, em lại nghĩ vì xa nhau lâu nên có lẽ tình cảm đã hơi nhạt đi rồi! Cả lúc chia tay cũng vậy, anh nghĩ em đã kết hôn nên không đến tìm em, anh lúc đó có lẽ đã rất buồn, rất đau lòng, đáng lẽ lúc đó là em nên đến giải thích với anh, chứ không phải chờ anh đến tìm em. Em cũng không biết bản thân mình đang nghĩ gì nữa,… Anh luôn vì hạnh phúc của em mà bỏ qua hết mọi cảm xúc của bản thân, vậy mà em chỉ biết nghĩ cho mình…. Lục Dịch, em xin lỗi, là lỗi của em, là em sai rồi, xin anh đừng nghĩ cho em nhiều như vậy có được không? Em thật sự không đáng để anh bỏ ra nhiều thứ như vậy. Em xin lỗi, đều tại em, tha thứ cho em,…
- Được rồi, Kim Hạ, không sao, …. Ngoan, đừng khóc nữa,… đừng khóc… Qua hết rồi, em đừng suy nghĩ nữa. Dừng hết mọi chuyện lại đi, chúng ta làm lại từ đầu! Đừng khóc nữa, anh biết rồi,… anh hiểu hết mà…. Ngoan, đừng khóc!
Nghe Lục Dịch mà Kim Hạ khóc ngày càng lớn hơn nữa, Lục Dịch khó khăn lắm mới dỗ được Kim Hạ ngừng khóc. Cả hai sao khi nói hết nổi lòng mình ra, cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Bình tâm trở lại, Kim Hạ ngồi vào lòng Lục Dịch trên chiếc sofa, cả hai lại tiếp tục công cuộc tâm sự mỏng với nhau.
- Tại sao em không kết hôn mà lại mặc váy cưới?
- Đó không phải váy cưới, chỉ là chiếc váy dài thôi, em chỉ là làm phụ dâu cho người ta thôi,… em cũng có nói mình kết hôn đâu,… là anh …. tự biên tự diễn mà!
- …..
- Thôi được rồi, đừng giận,… ngoan, em thương, sau này rút kinh nghiệm, anh chỉ nên làm ca sĩ thôi, đừng làm đạo diễn làm gì, nếu không fan sẽ tẩy chay anh vì phim nào ra cũng toàn kết buồn không đấy… hihi…
Kim Hạ vừa nói vừa cười, trêu chọc Lục Dịch, lại vừa vuốt ngực cho anh chàng bớt giận, dù là bị con mèo nhỏ này chọc tức, nhưng với bộ dạng dễ thương này sao anh nỡ giận đây, với lại bé mèo này nói cũng đúng mà, là do bản thân tự biên tự diễn thôi, trách ai bây giờ.
- Biết anh hiểu lầm rồi, vậy tại sao hôm trước còn không chịu nói thật với anh.
- Em xin lỗi, lúc đó em không biết anh đã buồn như vậy! Em chỉ là muốn,… chọc anh một chút thôi…. Em xin lỗi!...
- Không sao đâu, không trách em,… chuyện qua rồi!
- Nhưng mà, anh bị bệnh, anh không thấy đau sao?
- Có đau, nhưng anh vốn ăn uống thất thường, cho nên cứ nghĩ là đau bao tử thôi!
- Là đau dạ dày!
- Cái nào mà chẳng được.
- Không được, em là bác sĩ, phải nói cho khoa học vào. Dạ dày!
- Anh là thường dân!
- Cũng không được!
- Được rồi, dạ dày được chưa.
- …. Hihi…. Nhưng mà anh đó, sau này không được bỏ bữa nữa. Từ nay, em sẽ là bác sĩ dinh dưỡng riêng cho anh, sẽ nuôi anh mập mạp tròn trịa.
- Được, được, đều nghe em. …. Nhưng mà, Kim Hạ, …. mấy quyển nhật kí này,… em đọc hết rồi sao?
- Ummmm,…. Thật ra ngoại trừ trang gần đây nhất, thì em chưa đọc gì nữa hết, em chỉ đọc có một trang đó thôi.
- ….
- Thật đó, không gạt anh đâu, em cũng đâu có nhiều chuyện như vậy. Thật lòng em cũng rất muốn đọc thử, nhưng mà nghĩ lại, anh đã cất nó trong két sắt rồi, nên chắc là nó rất quan trọng với anh, là những thứ mà anh không muốn ai biết hết, nên em đã không đọc. Trang đó em cũng không cố ý định đọc đâu, là Tiểu Tinh mở ra rồi đưa đến trước mặt em, nên em mới đọc thôi, … em nói thật đó!
- Lúc nãy rõ ràng anh thấy em đang ngồi đọc mà?
- Em biết anh đang ở ngoài, cho nên cố tình làm vậy, để dụ anh vào đó
- Thật ra em đọc cũng không sao, anh chỉ sợ em sẽ đau lòng đó!
- …..
Kim Hạ và Lục Dịch cuối cùng cũng làm lành. Sau 1 năm chia tay, với bao nhiêu khúc mắt, bao nhiêu đau khổ, bao nhiêu tiếc nuối, cuối cùng hai người vẫn chọn cách cùng nhau đối mặt với tất cả, cùng nhau giải quyết tất cả, để bảo vệ tình yêu của mình.
Về phía gia đình Kim Hạ, dù cũng không mong con gái mình chịu thiệt thòi, nhưng nhìn con gái mình đau buồn vì xa người mình yêu, ba mẹ Kim Hạ lại càng buồn hơn. Con cháu có phúc của con cháu, mọi chuyện cứ để bọn trẻ tự giải quyết vậy.
Sau khi bị khui tin hẹn hò với Kim Hạ lần trước, Lục Dịch đã nhận lại một làn sóng phẫn nộ vô cùng lớn. Nên lần này, anh nhất định phải giải quyết mọi chuyện suông sẻ hơn.
***
Chiếc bàn ăn được trang trí với các ngọn nến lung linh, hoa tươi sặc sỡ, khiến không khí thêm phần lãng mạn. Kim Hạ khoác lên mình một chiếc đầm trắng nhẹ nhàng, đơn giản, mái tóc thả lỏng dài thướt tha, vô cùng xinh đẹp. Lục Dịch mặc khoác lên mình bộ vest không thể nào hoàn hảo hơn.
- Đi ăn thôi anh có cần mặc đẹp như vậy không?
- Em cũng mặc rất đẹp mà!
- Đây là đầm bình thường thôi mà, nhìn anh đó, … vest nè, cavat nè, từ trên xuống dưới rất hợp màu nữa chứ. Anh đi show thời trang mới về sao?
Lục Dịch đứng lên, tiến lại gần Kim Hạ, vừa đi vừa nói :
- Không phải mới đi show về, mà là ... chuẩn bị cầu hôn!
Vừa dứt lời, Lục Dịch cũng tiến đến ngay trước mặt Kim Hạ, quỳ một chân xuống, mở chiếc hộp trên tay ra.
- Chiếc nhẫn này, là lần trước ở Paris anh cầu hôn em, sau đó em trả nó lại cho anh,… và bây giờ anh muốn đeo nó lên cho em một lần nữa. Anh không biết tương lai thế nào, cũng không thể thay đổi suy nghĩ của người khác, anh chỉ là người bình thường thôi, anh không đủ khả năng quản nhiều như vậy. Anh chỉ biết … anh yêu em, và anh muốn được ở bên em mãi mãi!... Kim Hạ, chúng ta kết hôn đi!
- ….
- Anh nhất định sẽ không để những chuyện như lúc trước xảy ra nữa đâu. Kim Hạ, chúng ta kết hôn trước, rồi mới công khai có được không? Chúng ta sống cùng với nhau, anh sẽ có thể bảo vệ em. Anh sẽ mua nhà mới cho ba mẹ em, ở cùng chung cư với chúng ta. Nơi đó rất an ninh, sẽ không ai làm phiền ba mẹ em được đâu! Thật ra lần trước anh đã muốn làm như vậy rồi, nhưng chưa kịp nói với em thì em đã nói chia tay trước rồi, Kim Hạ, lúc đó anh …
- Chuyện đó em biết rồi, Tiểu Tinh nói với em rồi, lần đó anh quậy muốn sập công ty luôn. Cũng may anh tài giỏi, nếu không đã bị công ty đuổi đi rồi!
- Bị đuổi thì anh tìm việc khác làm, khuân vác, phục vụ, tất cả anh đều làm được!
- Sao có thể chứ! Em làm sao nỡ để anh làm việc cực nhọc như vậy chứ!
- Vậy thì em thuê anh đi!
- Anh biết gì về y học sao?
- Không biết!
- Vậy em làm sao thuê anh?
- Thuê anh làm bảo mẫu cho con chúng ta!
- Thuê anh làm bảo mẫu rồi thì em làm gì?
- Làm vợ anh! Kim Hạ, anh biết anh còn nhiều điểm không tốt, nhưng anh sẽ cố gắng thay đổi, cố gắng bổ sung thiếu sót, anh nhất định sẽ vì em, vì gia đình chúng ta sẽ trở thành người người chồng, người cha và người con rể hoàn hảo nhất. Kim Hạ, anh nhất định sẽ,…
- Được rồi, anh không cần hứa thêm bất cứ điều gì nữa. Em hiểu hết mà, thật ra, lúc anh bị tai nạn em đã suy nghĩ rất nhiều, cũng sợ rất nhiều. Lúc chưa có kết quả xét nghiệm gan của em, lúc đó em thật sư rất sợ sẽ mất anh, em đã rất hối hận, hối hận vì buông tay anh ra, hối hận vì ở cạnh anh mỗi ngày mà lại không phát hiện bệnh của anh. Chữa bệnh cho bao nhiều người, nhưng lại không thể cứu người mình yêu, … em thật sự cảm thấy bản thân rất vô dụng. Sau đó, em đã tự nói với mình là trừ khi là anh đuổi em đi, nếu không em sẽ không buông anh ra nữa đâu, sẽ bám theo anh cả đời!
- Kim Hạ, cảm ơn em đã chịu ở bên cạnh anh, anh nhất định sẽ bảo vệ em, bảo vệ gia đình chúng ta, anh nhất định sẽ không để bất kì ai làm tổn thương đến em nữa đâu!
Lục Dịch lấy chiếc nhẵn từ trong hộp ra, đeo lại lên tay Kim Hạ, vật lại hoàn chủ!
*****
Một tháng sau, Kim Hạ là Lục Dịch cũng chính thức về chung một nhà. Đám cưới của họ chỉ mời vài người bạn thân và gia đình hai bên, diễn ra trong âm thầm và bí mật.
- Đây là đâu vậy?
Xe hoa được Lục Dịch đích thân lái tiến gần đến một căn biệt thự tráng lệ.
- Bắt đầu từ hôm nay đây sẽ là nhà riêng của chúng ta!
- Nhà riêng sao? Em còn tưởng chúng ta sẽ ở bên nhà anh, ở chung với ba anh và Tiểu Tinh chứ.
- Sao có thể để em chịu thiệt thòi như vậy được chứ, bà Lục! Vào trong thôi, còn nhiều bất ngờ cho em lắm.
Lục Dịch dắt Kim Hạ vào trong căn biệt thự của hai người. Căn biệt thự nhìn từ phìa ngoài rất xa hoa, tráng lệ, nhưng bên trong lại khá đơn giản và ấm áp. Ngoại trừ nội thất cần thiết thì còn lại chính là tranh ảnh của hai người. Ảnh từ khi hai người gặp nhau, ảnh của những tháng ngày ngồi ghế nhà trường, ảnh của những ngày tháng hai người xa nhau cũng có. Tất cả được Lục Dịch và Kim Hạ tái hiện lại khi chụp ảnh cưới.
- Là anh tự treo lên hết sao?
- Ùm!
- Đẹp thật!
- Anh đã mua một căn nhà ở bên chung cư kia rồi, tuần sau ba mẹ em có thể dọn qua đó. Tiểu Tinh nhiều chuyện như vậy, nếu ba mẹ em có gì, có con bé em ở gần đó không cần lo không có tin tức!
- Anh là anh trai mà nói em gái mình như vậy sao?
- Anh thì cảm thấy, từ khi con bé quen em, thì anh đã trở thành anh rể chứ không còn là anh ruột nữa rồi.
- Cũng phải,… Nhưng mà, thật ra anh không cần mua nhà cho ba mẹ em đâu, em…
- Không phải ba mẹ em, là ba mẹ chúng ta! Chúng ta bây giờ đã là người một nhà rồi, em đừng tính toán ba mẹ anh hay ba mẹ em nữa! Có thể nuôi em hoàn hảo như vậy đến với anh, anh cũng cần trả ơn cho ba mẹ chứ! Đừng nghĩ nhiều nữa, là chuyện nên làm thôi, anh đã nói rồi, nhất định sẽ bảo vệ em, bảo vệ gia đình chúng ta thật toàn vẹn.
- Cảm ơn anh!
- Lên đây đi, còn bất ngờ cho em trên lầu nữa đó!
Cầu thang lên lầu treo đầy ảnh Lục Dịch trên sân khấu, khiến Kim Hạ có chút buồn cười, nghĩ thầm anh chàng đúng là tự luyến thật! Mở cửa phòng tân hôn của hai người ra, bên trong là một màu đỏ vô cùng ấm áp, ảnh cưới được treo ở đầu giường, cùng dàn đèn led lấp lánh, lãng mạn.
- Đây là quà cưới của chúng ta sao?
- Đây là quà sinh nhật mỗi năm anh đều mua cho em!
- Hả?
- Những năm qua, sinh nhật em năm nào anh cũng mua quà, chờ đến ngày gặp lại sẽ tặng hết cho em! Sau đó xảy ra nhiều chuyện quá, anh cũng quên mất những món quà này! Bây giờ mới tặng em được!
- Quà sinh nhật cho Kim Hạ 19 tuổi? Vòng tay sao? Tại sao lại là vòng tay?
- Là vì anh muốn trói em lại.
- Ùm… Quà sinh nhật cho Kim Hạ 20 tuổi, gấu bông sao? Có bình thường quá không? – Kim Hạ có chút tinh nghịch chọc ghẹo Lục Dịch.
- Haizzz,…. Gấu bông là do anh tự tay làm đó.
- Thật sao? Ồ,… đúng là đồ tự may này, anh giỏi thật! Em rất thích! Um… 21 tuổi, đầm này, … còn có … đồng hồ này,… còn có…. A, sao lại không có quà sinh nhật năm nay? Năm nay anh vẫn chưa tặng quà sinh nhật cho em đó!
- Quà sinh nhật năm nay sao? Có mà, em tìm kĩ lại đi!
- Không có, em mở hết quà rồi, không thấy, có phải anh…
Kim Hạ còn chưa nói hết câu, đã bị Lục Dịch từ phía sau ôm chầm lấy.
- Quà sinh nhật năm nay của em, … là anh!
- Anh chơi lớn vậy sao, quà sinh nhật thôi mà dám tặng cả người cho em?
- Bởi vì đó là em, nên anh không cần gì nữa hết, bản thân anh cũng không cần, anh chỉ cần em thôi!
- Bây giờ em đã bị anh bắt về nhà rồi, không chạy đi đâu được đâu, anh không cần thả nhiều thính như vậy!
- Kim Hạ, cảm ơn em, … từ đồng phục đến váy cưới, đều là em! Cảm ơn em đã xuất hiện trong cuộc đời của anh, cảm ơn em đã ở bên anh, cảm ơn em đã chịu chờ anh, cảm ơn em đã yêu anh, cảm ơn em đã không từ bỏ anh, cảm ơn em vì tất cả! Anh yêu em!
- Từ đồng phục đến vest cưới, đều là anh! Cảm ơn anh ngày đó đã giúp đỡ em thực hiện ước mơ, cảm ơn anh ngày đó đã để em biết thế nào là yêu một người, cảm ơn anh vì đã quay lại, cảm ơn anh vì luôn nghĩ cho em, cảm ơn anh vì tất cả! Em yêu anh!
Kết thúc những câu nói ngọt ngào ấy là một nụ hôn nồng cháy nóng bỏng. Nụ hôn chứa đầy yêu thương và cả dục vọng. Lục Dịch nhẹ nhàng bế Kim Hạ lên chiếc giường tân hôn của hai người, tay nhẹ nhàng vuốt tóc ra khỏi gương mặt cô, ánh mắt ôn nhu, ấm áp khiến trái tim Kim Hạ không ngừng đập mạnh.
- Đừng sợ, bảo bối nhỏ của anh, về tình, về lí, về pháp luật hay hình thức thì chúng ta đã là người một nhà rồi! Không sao đâu, đừng sợ!
- Em không sợ!
- Thật không?
- Thật ra… có sợ … một chút!
- Có anh ở đây, không cần sợ gì hết! Anh sẽ không bao giờ để em chịu tổn thương gì đâu.
Lục Dịch tiếp tục nhẹ nhàng hôn lấy đôi môi Kim Hạ, đôi tay cũng từ từ vuốt ve khắp cơ thể cô. Chiếc váy cưới trên người cũng nhanh chóng được anh cởi bỏ hết, hôn lên mọi ví trị trên cơ thể cô. Đang cảm nhận sự chân thật nhất của đối phương, thì Lục Dịch đột nhiên dừng lại, khiến Kim Hạ cảm thấy lạ.
- Anh … sao vậy?
- Đáng lẽ … trên người em không nên có vết thương.
Lục Dịch nhìn vết mổ trên bụng Kim Hạ, mà cảm thấy đau lòng.
- Mặc quần áo cặp, trang sức cặp cũng chỉ là bề ngoài thôi, cũ lắm rồi. Chúng ta có luôn cả vết mổ cặp, không phải rất thú vị sao!
- Thú vị chỗ nào chứ? Sao này không cho phép em tự ý quyết định những chuyện này nữa.
- Cơ thể là của em, em muốn làm gì thì làm!
- Kim Hạ, cơ thể em … đã là của anh rồi!
Sau màng trò chuyện ngọt đầy ám muội đó, hai con người lại tiếp tục công việc đang dang dỡ. Quần áo hỗn độn khắp sàn nhà, chiếc giường tân hôn cũng không yên ổn, hai con người cứ thế hòa quyện vào nhau, say sưa cả đêm!
Đêm đầu tiên của hai người, cứ thế mà trôi qua … không yên ổn một chút nào. Một người mệt lả người, nhưng một người lại không chịu dừng lại… Trời tờ mờ sáng, chiếc giường ấy mới chịu ngừng chuyển động. Cô gái nhỏ không còn chút sức lực nào nằm gọn trong vòng tay người đàn ông mình yêu, không thể nào mở nổi mắt nữa.
- Kim Hạ, chúng ta đi tắm một chút, khoan hãy ngủ,…
- Em mệt lắm, … anh tắm một mình đi! Em tắm rồi mà!
- Haizzzz, … mèo nhỏ à, em như vậy không được đâu,… em là bác sĩ mà, đáng lẽ em phải hiểu rõ chuyện này hơn anh chứ.
- Em học về cách cứu người, chứ có học về mấy chuyện này đâu, làm sao mà em biết được….
- Thôi được rồi, nào ngoan,… theo anh đi tắm một chút đi… dậy nào…
- Em không muốn!!
- Kim Hạ, bây giờ mà ngủ như vậy, không tốt cho sức khỏe đâu,…
- Còn không phải tại anh sao?
- Được rồi, anh xin lỗi! Là lỗi của anh, là tại anh hết, sao này anh sẽ kiềm chế lại,… còn bây giờ đi tắm thôi!
- ….
Kim Hạ buồn ngủ đến mức chẳng muốn trả lời Lục Dịch nữa, Lục Dịch chỉ biết thở dài cười khổ,… nhưng cũng không phải do anh nên người ta mới mệt như vậy sao, biết trách ai bây giờ. Dù vậy cũng không thể để cô vợ của mình đi ngủ như vậy được. Lục Dịch bế Kim Hạ vào phòng tắm, kiểm tra nhiệt độ nước, rồi nhẹ nhàng tắm rửa sạch sẽ cho cô. Khoác chiếc áo choàng tắm lên người cô, rồi lại bế cô nàng lên giường ngủ.
- Bà Lục ngủ ngon! Yêu em!
Sáng hôm sau, những vết tích của một trận chiến mãnh liệt đã dần xuất hiện. Kim Hạ thức dậy với một cơ thể mệt mõi rã rời.
- Rõ ràng nói sẽ không làm tổn thương em, vậy mà vài tiếng sao đã khiến em đi hết nổi rồi! Lục Dịch đáng ghét,.. dám lừa em! Em vừa đau lại vừa không thoải mái, còn anh … vừa không đau mà lại rất thoải mái, và còn ngủ ngon lành như vậy nữa chứ, thật không công bằng chút nào.
- Sao em biết anh ngủ ngon?
- Anh dậy rồi sao?
- Trên giường có bé mèo hoang, làm sao anh ngủ ngon được!
- Sao lại là mèo hoang, em đã là mèo nhà rồi. Nhưng em đã làm gì anh đâu chứ?
- Em nhìn xem em đang nằm lên cái gì vậy?
- Tay anh!
- Gối đâu hết rồi?
- … Gối đâu hết rồi?
- Bị em đạp xuống giường hết rồi đó! Em còn có tay anh để nằm, còn anh chẳng có gì nằm hết, em xem là ai nên nói không công bằng đây?
- Hihi,… ùm.. ờ thì,… nằm lên tay anh như vậy rất lãng mạn mà!
- Em có biết tối qua mấy lần em đạp anh xém chút là rớt xuống giường luôn không?
- Có sao? Em … không nhớ!
- Ngày mai không cho em lên giường ngủ nữa!
- Anh nỡ sao?
- Không nỡ!
Kim Hạ vươn đôi mắt tinh nghịch lên, ra vẻ đắc ý trước Lục Dịch. Lục Dịch chỉ có thể cười khổ với bé vợ này thôi, đúng là dù cô có đạp anh xuống giường thật thì anh cũng không thể để cô ngủ riêng được! Làm sao chịu nổi chứ!!
Lục Dịch và Kim Hạ kết hôn sau 2 tháng cũng quyết định sẽ công khai với người hâm mộ. Điều này thật sự khiến cả hai khá lo lắng. Lần trước chỉ mới hẹn hò thôi mà đã dấy lên một cơn sóng mạnh mẽ đến vậy, còn lần này, liệu chuyện gì sẽ xảy ra nữa đây?
------ HẾT CHƯƠNG 13 -----
=========================
CHƯƠNG 13. Từ đồng phục đến váy cưới, đều là em!
Nước mặt Lục Dịch đã bắt đầu rơi, Kim Hạ từ trên giường bệnh, nhẹ nhàng bước xuống, tiến đến gần Lục Dịch, đưa đôi bàn tay nhỏ nhắn của mình lên, gạt đi những giọt nước mắt ấy. Không gian yên tĩnh, thời gian cứ như đang ngưng lại, hai người nhìn nhau mà không ai nói gì. Giọt nước mắt của Kim Hạ cũng bắt đầu rơi, cô từ tốn mở lời.
- Lục Dịch, em mệt rồi,… em thật sự rất mệt,… em không muốn tiếp tục như vậy nữa! Chúng ta kết thúc đi, ngừng mọi chuyện lại! Được không? Đừng giày vò lẫn nhau nữa.
Lục Dịch nghe lời Kim Hạ nói mà tim như bị hàng ngàn vết dao đâm thẳng vào, cuối cùng thì vẫn không thể cứu vãn được tình cảm của hai người.
- Từ nay,… anh sẽ không ….
Lục Dịch còn chưa nói hết câu, thì Kim Hạ đã nhào đến ôm chằm lấy anh. Cái ôm ấm áp khiến Lục Dịch không muốn đẩy cô ra một chút nào.
- Chúng ta làm lại từ đầu có được không anh?
- ….
- Em không hề kết hôn, cũng chưa một ngày ngừng nhớ đến anh. Lúc anh gặp chuyện, em thật sự rất sợ, em sợ sẽ mất anh, sợ bản thân sẽ hối hận… Em sợ mẹ em không thể chịu thêm đả kích nữa nên mới nói lời chia tay với anh, nhưng em dù thế nào cũng không thể quên anh được. Là lỗi của em, là em xem nhẹ tình cảm của chúng ta. Từ đầu đến cuối em cũng chỉ nghĩ cho mình, chưa từng nghĩ cho cảm giác của anh. Lúc trước chúng ta đều là những đứa trẻ, đều đang theo đuổi ước mơ của mình. Em cũng vậy, em vì muốn học bác sĩ, và cũng muốn bên cạnh anh, nên đã hỏi anh có thể học cùng trường em không, nhưng em lại không hề nghĩ xem cuối cùng anh muốn làm gì? Lại còn trách ai đi không nói gì. Anh sợ tổn thương em, nên không dám đến gần em hơn, nhưng em lại không hề biết, em lại nghĩ vì xa nhau lâu nên có lẽ tình cảm đã hơi nhạt đi rồi! Cả lúc chia tay cũng vậy, anh nghĩ em đã kết hôn nên không đến tìm em, anh lúc đó có lẽ đã rất buồn, rất đau lòng, đáng lẽ lúc đó là em nên đến giải thích với anh, chứ không phải chờ anh đến tìm em. Em cũng không biết bản thân mình đang nghĩ gì nữa,… Anh luôn vì hạnh phúc của em mà bỏ qua hết mọi cảm xúc của bản thân, vậy mà em chỉ biết nghĩ cho mình…. Lục Dịch, em xin lỗi, là lỗi của em, là em sai rồi, xin anh đừng nghĩ cho em nhiều như vậy có được không? Em thật sự không đáng để anh bỏ ra nhiều thứ như vậy. Em xin lỗi, đều tại em, tha thứ cho em,…
- Được rồi, Kim Hạ, không sao, …. Ngoan, đừng khóc nữa,… đừng khóc… Qua hết rồi, em đừng suy nghĩ nữa. Dừng hết mọi chuyện lại đi, chúng ta làm lại từ đầu! Đừng khóc nữa, anh biết rồi,… anh hiểu hết mà…. Ngoan, đừng khóc!
Nghe Lục Dịch mà Kim Hạ khóc ngày càng lớn hơn nữa, Lục Dịch khó khăn lắm mới dỗ được Kim Hạ ngừng khóc. Cả hai sao khi nói hết nổi lòng mình ra, cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Bình tâm trở lại, Kim Hạ ngồi vào lòng Lục Dịch trên chiếc sofa, cả hai lại tiếp tục công cuộc tâm sự mỏng với nhau.
- Tại sao em không kết hôn mà lại mặc váy cưới?
- Đó không phải váy cưới, chỉ là chiếc váy dài thôi, em chỉ là làm phụ dâu cho người ta thôi,… em cũng có nói mình kết hôn đâu,… là anh …. tự biên tự diễn mà!
- …..
- Thôi được rồi, đừng giận,… ngoan, em thương, sau này rút kinh nghiệm, anh chỉ nên làm ca sĩ thôi, đừng làm đạo diễn làm gì, nếu không fan sẽ tẩy chay anh vì phim nào ra cũng toàn kết buồn không đấy… hihi…
Kim Hạ vừa nói vừa cười, trêu chọc Lục Dịch, lại vừa vuốt ngực cho anh chàng bớt giận, dù là bị con mèo nhỏ này chọc tức, nhưng với bộ dạng dễ thương này sao anh nỡ giận đây, với lại bé mèo này nói cũng đúng mà, là do bản thân tự biên tự diễn thôi, trách ai bây giờ.
- Biết anh hiểu lầm rồi, vậy tại sao hôm trước còn không chịu nói thật với anh.
- Em xin lỗi, lúc đó em không biết anh đã buồn như vậy! Em chỉ là muốn,… chọc anh một chút thôi…. Em xin lỗi!...
- Không sao đâu, không trách em,… chuyện qua rồi!
- Nhưng mà, anh bị bệnh, anh không thấy đau sao?
- Có đau, nhưng anh vốn ăn uống thất thường, cho nên cứ nghĩ là đau bao tử thôi!
- Là đau dạ dày!
- Cái nào mà chẳng được.
- Không được, em là bác sĩ, phải nói cho khoa học vào. Dạ dày!
- Anh là thường dân!
- Cũng không được!
- Được rồi, dạ dày được chưa.
- …. Hihi…. Nhưng mà anh đó, sau này không được bỏ bữa nữa. Từ nay, em sẽ là bác sĩ dinh dưỡng riêng cho anh, sẽ nuôi anh mập mạp tròn trịa.
- Được, được, đều nghe em. …. Nhưng mà, Kim Hạ, …. mấy quyển nhật kí này,… em đọc hết rồi sao?
- Ummmm,…. Thật ra ngoại trừ trang gần đây nhất, thì em chưa đọc gì nữa hết, em chỉ đọc có một trang đó thôi.
- ….
- Thật đó, không gạt anh đâu, em cũng đâu có nhiều chuyện như vậy. Thật lòng em cũng rất muốn đọc thử, nhưng mà nghĩ lại, anh đã cất nó trong két sắt rồi, nên chắc là nó rất quan trọng với anh, là những thứ mà anh không muốn ai biết hết, nên em đã không đọc. Trang đó em cũng không cố ý định đọc đâu, là Tiểu Tinh mở ra rồi đưa đến trước mặt em, nên em mới đọc thôi, … em nói thật đó!
- Lúc nãy rõ ràng anh thấy em đang ngồi đọc mà?
- Em biết anh đang ở ngoài, cho nên cố tình làm vậy, để dụ anh vào đó
- Thật ra em đọc cũng không sao, anh chỉ sợ em sẽ đau lòng đó!
- …..
Kim Hạ và Lục Dịch cuối cùng cũng làm lành. Sau 1 năm chia tay, với bao nhiêu khúc mắt, bao nhiêu đau khổ, bao nhiêu tiếc nuối, cuối cùng hai người vẫn chọn cách cùng nhau đối mặt với tất cả, cùng nhau giải quyết tất cả, để bảo vệ tình yêu của mình.
Về phía gia đình Kim Hạ, dù cũng không mong con gái mình chịu thiệt thòi, nhưng nhìn con gái mình đau buồn vì xa người mình yêu, ba mẹ Kim Hạ lại càng buồn hơn. Con cháu có phúc của con cháu, mọi chuyện cứ để bọn trẻ tự giải quyết vậy.
Sau khi bị khui tin hẹn hò với Kim Hạ lần trước, Lục Dịch đã nhận lại một làn sóng phẫn nộ vô cùng lớn. Nên lần này, anh nhất định phải giải quyết mọi chuyện suông sẻ hơn.
***
Chiếc bàn ăn được trang trí với các ngọn nến lung linh, hoa tươi sặc sỡ, khiến không khí thêm phần lãng mạn. Kim Hạ khoác lên mình một chiếc đầm trắng nhẹ nhàng, đơn giản, mái tóc thả lỏng dài thướt tha, vô cùng xinh đẹp. Lục Dịch mặc khoác lên mình bộ vest không thể nào hoàn hảo hơn.
- Đi ăn thôi anh có cần mặc đẹp như vậy không?
- Em cũng mặc rất đẹp mà!
- Đây là đầm bình thường thôi mà, nhìn anh đó, … vest nè, cavat nè, từ trên xuống dưới rất hợp màu nữa chứ. Anh đi show thời trang mới về sao?
Lục Dịch đứng lên, tiến lại gần Kim Hạ, vừa đi vừa nói :
- Không phải mới đi show về, mà là ... chuẩn bị cầu hôn!
Vừa dứt lời, Lục Dịch cũng tiến đến ngay trước mặt Kim Hạ, quỳ một chân xuống, mở chiếc hộp trên tay ra.
- Chiếc nhẫn này, là lần trước ở Paris anh cầu hôn em, sau đó em trả nó lại cho anh,… và bây giờ anh muốn đeo nó lên cho em một lần nữa. Anh không biết tương lai thế nào, cũng không thể thay đổi suy nghĩ của người khác, anh chỉ là người bình thường thôi, anh không đủ khả năng quản nhiều như vậy. Anh chỉ biết … anh yêu em, và anh muốn được ở bên em mãi mãi!... Kim Hạ, chúng ta kết hôn đi!
- ….
- Anh nhất định sẽ không để những chuyện như lúc trước xảy ra nữa đâu. Kim Hạ, chúng ta kết hôn trước, rồi mới công khai có được không? Chúng ta sống cùng với nhau, anh sẽ có thể bảo vệ em. Anh sẽ mua nhà mới cho ba mẹ em, ở cùng chung cư với chúng ta. Nơi đó rất an ninh, sẽ không ai làm phiền ba mẹ em được đâu! Thật ra lần trước anh đã muốn làm như vậy rồi, nhưng chưa kịp nói với em thì em đã nói chia tay trước rồi, Kim Hạ, lúc đó anh …
- Chuyện đó em biết rồi, Tiểu Tinh nói với em rồi, lần đó anh quậy muốn sập công ty luôn. Cũng may anh tài giỏi, nếu không đã bị công ty đuổi đi rồi!
- Bị đuổi thì anh tìm việc khác làm, khuân vác, phục vụ, tất cả anh đều làm được!
- Sao có thể chứ! Em làm sao nỡ để anh làm việc cực nhọc như vậy chứ!
- Vậy thì em thuê anh đi!
- Anh biết gì về y học sao?
- Không biết!
- Vậy em làm sao thuê anh?
- Thuê anh làm bảo mẫu cho con chúng ta!
- Thuê anh làm bảo mẫu rồi thì em làm gì?
- Làm vợ anh! Kim Hạ, anh biết anh còn nhiều điểm không tốt, nhưng anh sẽ cố gắng thay đổi, cố gắng bổ sung thiếu sót, anh nhất định sẽ vì em, vì gia đình chúng ta sẽ trở thành người người chồng, người cha và người con rể hoàn hảo nhất. Kim Hạ, anh nhất định sẽ,…
- Được rồi, anh không cần hứa thêm bất cứ điều gì nữa. Em hiểu hết mà, thật ra, lúc anh bị tai nạn em đã suy nghĩ rất nhiều, cũng sợ rất nhiều. Lúc chưa có kết quả xét nghiệm gan của em, lúc đó em thật sư rất sợ sẽ mất anh, em đã rất hối hận, hối hận vì buông tay anh ra, hối hận vì ở cạnh anh mỗi ngày mà lại không phát hiện bệnh của anh. Chữa bệnh cho bao nhiều người, nhưng lại không thể cứu người mình yêu, … em thật sự cảm thấy bản thân rất vô dụng. Sau đó, em đã tự nói với mình là trừ khi là anh đuổi em đi, nếu không em sẽ không buông anh ra nữa đâu, sẽ bám theo anh cả đời!
- Kim Hạ, cảm ơn em đã chịu ở bên cạnh anh, anh nhất định sẽ bảo vệ em, bảo vệ gia đình chúng ta, anh nhất định sẽ không để bất kì ai làm tổn thương đến em nữa đâu!
Lục Dịch lấy chiếc nhẵn từ trong hộp ra, đeo lại lên tay Kim Hạ, vật lại hoàn chủ!
*****
Một tháng sau, Kim Hạ là Lục Dịch cũng chính thức về chung một nhà. Đám cưới của họ chỉ mời vài người bạn thân và gia đình hai bên, diễn ra trong âm thầm và bí mật.
- Đây là đâu vậy?
Xe hoa được Lục Dịch đích thân lái tiến gần đến một căn biệt thự tráng lệ.
- Bắt đầu từ hôm nay đây sẽ là nhà riêng của chúng ta!
- Nhà riêng sao? Em còn tưởng chúng ta sẽ ở bên nhà anh, ở chung với ba anh và Tiểu Tinh chứ.
- Sao có thể để em chịu thiệt thòi như vậy được chứ, bà Lục! Vào trong thôi, còn nhiều bất ngờ cho em lắm.
Lục Dịch dắt Kim Hạ vào trong căn biệt thự của hai người. Căn biệt thự nhìn từ phìa ngoài rất xa hoa, tráng lệ, nhưng bên trong lại khá đơn giản và ấm áp. Ngoại trừ nội thất cần thiết thì còn lại chính là tranh ảnh của hai người. Ảnh từ khi hai người gặp nhau, ảnh của những tháng ngày ngồi ghế nhà trường, ảnh của những ngày tháng hai người xa nhau cũng có. Tất cả được Lục Dịch và Kim Hạ tái hiện lại khi chụp ảnh cưới.
- Là anh tự treo lên hết sao?
- Ùm!
- Đẹp thật!
- Anh đã mua một căn nhà ở bên chung cư kia rồi, tuần sau ba mẹ em có thể dọn qua đó. Tiểu Tinh nhiều chuyện như vậy, nếu ba mẹ em có gì, có con bé em ở gần đó không cần lo không có tin tức!
- Anh là anh trai mà nói em gái mình như vậy sao?
- Anh thì cảm thấy, từ khi con bé quen em, thì anh đã trở thành anh rể chứ không còn là anh ruột nữa rồi.
- Cũng phải,… Nhưng mà, thật ra anh không cần mua nhà cho ba mẹ em đâu, em…
- Không phải ba mẹ em, là ba mẹ chúng ta! Chúng ta bây giờ đã là người một nhà rồi, em đừng tính toán ba mẹ anh hay ba mẹ em nữa! Có thể nuôi em hoàn hảo như vậy đến với anh, anh cũng cần trả ơn cho ba mẹ chứ! Đừng nghĩ nhiều nữa, là chuyện nên làm thôi, anh đã nói rồi, nhất định sẽ bảo vệ em, bảo vệ gia đình chúng ta thật toàn vẹn.
- Cảm ơn anh!
- Lên đây đi, còn bất ngờ cho em trên lầu nữa đó!
Cầu thang lên lầu treo đầy ảnh Lục Dịch trên sân khấu, khiến Kim Hạ có chút buồn cười, nghĩ thầm anh chàng đúng là tự luyến thật! Mở cửa phòng tân hôn của hai người ra, bên trong là một màu đỏ vô cùng ấm áp, ảnh cưới được treo ở đầu giường, cùng dàn đèn led lấp lánh, lãng mạn.
- Đây là quà cưới của chúng ta sao?
- Đây là quà sinh nhật mỗi năm anh đều mua cho em!
- Hả?
- Những năm qua, sinh nhật em năm nào anh cũng mua quà, chờ đến ngày gặp lại sẽ tặng hết cho em! Sau đó xảy ra nhiều chuyện quá, anh cũng quên mất những món quà này! Bây giờ mới tặng em được!
- Quà sinh nhật cho Kim Hạ 19 tuổi? Vòng tay sao? Tại sao lại là vòng tay?
- Là vì anh muốn trói em lại.
- Ùm… Quà sinh nhật cho Kim Hạ 20 tuổi, gấu bông sao? Có bình thường quá không? – Kim Hạ có chút tinh nghịch chọc ghẹo Lục Dịch.
- Haizzz,…. Gấu bông là do anh tự tay làm đó.
- Thật sao? Ồ,… đúng là đồ tự may này, anh giỏi thật! Em rất thích! Um… 21 tuổi, đầm này, … còn có … đồng hồ này,… còn có…. A, sao lại không có quà sinh nhật năm nay? Năm nay anh vẫn chưa tặng quà sinh nhật cho em đó!
- Quà sinh nhật năm nay sao? Có mà, em tìm kĩ lại đi!
- Không có, em mở hết quà rồi, không thấy, có phải anh…
Kim Hạ còn chưa nói hết câu, đã bị Lục Dịch từ phía sau ôm chầm lấy.
- Quà sinh nhật năm nay của em, … là anh!
- Anh chơi lớn vậy sao, quà sinh nhật thôi mà dám tặng cả người cho em?
- Bởi vì đó là em, nên anh không cần gì nữa hết, bản thân anh cũng không cần, anh chỉ cần em thôi!
- Bây giờ em đã bị anh bắt về nhà rồi, không chạy đi đâu được đâu, anh không cần thả nhiều thính như vậy!
- Kim Hạ, cảm ơn em, … từ đồng phục đến váy cưới, đều là em! Cảm ơn em đã xuất hiện trong cuộc đời của anh, cảm ơn em đã ở bên anh, cảm ơn em đã chịu chờ anh, cảm ơn em đã yêu anh, cảm ơn em đã không từ bỏ anh, cảm ơn em vì tất cả! Anh yêu em!
- Từ đồng phục đến vest cưới, đều là anh! Cảm ơn anh ngày đó đã giúp đỡ em thực hiện ước mơ, cảm ơn anh ngày đó đã để em biết thế nào là yêu một người, cảm ơn anh vì đã quay lại, cảm ơn anh vì luôn nghĩ cho em, cảm ơn anh vì tất cả! Em yêu anh!
Kết thúc những câu nói ngọt ngào ấy là một nụ hôn nồng cháy nóng bỏng. Nụ hôn chứa đầy yêu thương và cả dục vọng. Lục Dịch nhẹ nhàng bế Kim Hạ lên chiếc giường tân hôn của hai người, tay nhẹ nhàng vuốt tóc ra khỏi gương mặt cô, ánh mắt ôn nhu, ấm áp khiến trái tim Kim Hạ không ngừng đập mạnh.
- Đừng sợ, bảo bối nhỏ của anh, về tình, về lí, về pháp luật hay hình thức thì chúng ta đã là người một nhà rồi! Không sao đâu, đừng sợ!
- Em không sợ!
- Thật không?
- Thật ra… có sợ … một chút!
- Có anh ở đây, không cần sợ gì hết! Anh sẽ không bao giờ để em chịu tổn thương gì đâu.
Lục Dịch tiếp tục nhẹ nhàng hôn lấy đôi môi Kim Hạ, đôi tay cũng từ từ vuốt ve khắp cơ thể cô. Chiếc váy cưới trên người cũng nhanh chóng được anh cởi bỏ hết, hôn lên mọi ví trị trên cơ thể cô. Đang cảm nhận sự chân thật nhất của đối phương, thì Lục Dịch đột nhiên dừng lại, khiến Kim Hạ cảm thấy lạ.
- Anh … sao vậy?
- Đáng lẽ … trên người em không nên có vết thương.
Lục Dịch nhìn vết mổ trên bụng Kim Hạ, mà cảm thấy đau lòng.
- Mặc quần áo cặp, trang sức cặp cũng chỉ là bề ngoài thôi, cũ lắm rồi. Chúng ta có luôn cả vết mổ cặp, không phải rất thú vị sao!
- Thú vị chỗ nào chứ? Sao này không cho phép em tự ý quyết định những chuyện này nữa.
- Cơ thể là của em, em muốn làm gì thì làm!
- Kim Hạ, cơ thể em … đã là của anh rồi!
Sau màng trò chuyện ngọt đầy ám muội đó, hai con người lại tiếp tục công việc đang dang dỡ. Quần áo hỗn độn khắp sàn nhà, chiếc giường tân hôn cũng không yên ổn, hai con người cứ thế hòa quyện vào nhau, say sưa cả đêm!
Đêm đầu tiên của hai người, cứ thế mà trôi qua … không yên ổn một chút nào. Một người mệt lả người, nhưng một người lại không chịu dừng lại… Trời tờ mờ sáng, chiếc giường ấy mới chịu ngừng chuyển động. Cô gái nhỏ không còn chút sức lực nào nằm gọn trong vòng tay người đàn ông mình yêu, không thể nào mở nổi mắt nữa.
- Kim Hạ, chúng ta đi tắm một chút, khoan hãy ngủ,…
- Em mệt lắm, … anh tắm một mình đi! Em tắm rồi mà!
- Haizzzz, … mèo nhỏ à, em như vậy không được đâu,… em là bác sĩ mà, đáng lẽ em phải hiểu rõ chuyện này hơn anh chứ.
- Em học về cách cứu người, chứ có học về mấy chuyện này đâu, làm sao mà em biết được….
- Thôi được rồi, nào ngoan,… theo anh đi tắm một chút đi… dậy nào…
- Em không muốn!!
- Kim Hạ, bây giờ mà ngủ như vậy, không tốt cho sức khỏe đâu,…
- Còn không phải tại anh sao?
- Được rồi, anh xin lỗi! Là lỗi của anh, là tại anh hết, sao này anh sẽ kiềm chế lại,… còn bây giờ đi tắm thôi!
- ….
Kim Hạ buồn ngủ đến mức chẳng muốn trả lời Lục Dịch nữa, Lục Dịch chỉ biết thở dài cười khổ,… nhưng cũng không phải do anh nên người ta mới mệt như vậy sao, biết trách ai bây giờ. Dù vậy cũng không thể để cô vợ của mình đi ngủ như vậy được. Lục Dịch bế Kim Hạ vào phòng tắm, kiểm tra nhiệt độ nước, rồi nhẹ nhàng tắm rửa sạch sẽ cho cô. Khoác chiếc áo choàng tắm lên người cô, rồi lại bế cô nàng lên giường ngủ.
- Bà Lục ngủ ngon! Yêu em!
Sáng hôm sau, những vết tích của một trận chiến mãnh liệt đã dần xuất hiện. Kim Hạ thức dậy với một cơ thể mệt mõi rã rời.
- Rõ ràng nói sẽ không làm tổn thương em, vậy mà vài tiếng sao đã khiến em đi hết nổi rồi! Lục Dịch đáng ghét,.. dám lừa em! Em vừa đau lại vừa không thoải mái, còn anh … vừa không đau mà lại rất thoải mái, và còn ngủ ngon lành như vậy nữa chứ, thật không công bằng chút nào.
- Sao em biết anh ngủ ngon?
- Anh dậy rồi sao?
- Trên giường có bé mèo hoang, làm sao anh ngủ ngon được!
- Sao lại là mèo hoang, em đã là mèo nhà rồi. Nhưng em đã làm gì anh đâu chứ?
- Em nhìn xem em đang nằm lên cái gì vậy?
- Tay anh!
- Gối đâu hết rồi?
- … Gối đâu hết rồi?
- Bị em đạp xuống giường hết rồi đó! Em còn có tay anh để nằm, còn anh chẳng có gì nằm hết, em xem là ai nên nói không công bằng đây?
- Hihi,… ùm.. ờ thì,… nằm lên tay anh như vậy rất lãng mạn mà!
- Em có biết tối qua mấy lần em đạp anh xém chút là rớt xuống giường luôn không?
- Có sao? Em … không nhớ!
- Ngày mai không cho em lên giường ngủ nữa!
- Anh nỡ sao?
- Không nỡ!
Kim Hạ vươn đôi mắt tinh nghịch lên, ra vẻ đắc ý trước Lục Dịch. Lục Dịch chỉ có thể cười khổ với bé vợ này thôi, đúng là dù cô có đạp anh xuống giường thật thì anh cũng không thể để cô ngủ riêng được! Làm sao chịu nổi chứ!!
Lục Dịch và Kim Hạ kết hôn sau 2 tháng cũng quyết định sẽ công khai với người hâm mộ. Điều này thật sự khiến cả hai khá lo lắng. Lần trước chỉ mới hẹn hò thôi mà đã dấy lên một cơn sóng mạnh mẽ đến vậy, còn lần này, liệu chuyện gì sẽ xảy ra nữa đây?
------ HẾT CHƯƠNG 13 -----
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.