Chương 12: Ngày 16 tháng 7
Nhược cẩn Trần
14/10/2022
Editor: Cá Muối
Beta-er: LalaliAn.
Đã ba ngày trôi qua, tôi vẫn không tìm thấy tung tích của lão già đáng khinh kia, thậm chí còn không có một ai biết đến lão ta.
Lão ta cứ đột nhiên xuất hiện, sau đó lại biến mất như thể đã bốc hơi khỏi thế gian vậy. Trừ bỏ để lại cho tôi hai câu nói kia, lão ta không hó hé thêm bất cứ điều gì nữa.
Đôi khi tôi cũng tự hỏi chính mình, có phải con người kì quái này vốn không hề tồn tại trên đời hay không? Cái chết của người đàn ông mặc vest kia chỉ là tai nạn mà thôi, và cả những manh mối liên quan đến bà Lâm cũng đều là sự trùng hợp. Thậm chí lúc bà Lâm chết có khả năng tôi cũng chưa từng gặp lại bà ấy, có lẽ tất cả là do trí tưởng tượng của tôi.
Nhưng những điều tốt đẹp ấy cũng chỉ có thể nằm mãi trong suy nghĩ của tôi mà thôi, sự thật đã sớm phơi bày ở trước mắt, trừ khi tôi thật sự điên rồi hoặc là bị mất trí nhớ.
Cái chết của người đàn ông mặc vest nhanh chóng được kết án, nhưng không ai có thể tìm ra số thịt đã biến mất kia.
Tôi thật sự rất tức giận, và không khỏi cảm thấy bất lực với cảnh sát và cả chính mình.
Điều đó khiên tôi có chút nản lòng nhưng cũng không thể nghĩ ra được cách gì khác.
Beta-er: LalaliAn.
Đã ba ngày trôi qua, tôi vẫn không tìm thấy tung tích của lão già đáng khinh kia, thậm chí còn không có một ai biết đến lão ta.
Lão ta cứ đột nhiên xuất hiện, sau đó lại biến mất như thể đã bốc hơi khỏi thế gian vậy. Trừ bỏ để lại cho tôi hai câu nói kia, lão ta không hó hé thêm bất cứ điều gì nữa.
Đôi khi tôi cũng tự hỏi chính mình, có phải con người kì quái này vốn không hề tồn tại trên đời hay không? Cái chết của người đàn ông mặc vest kia chỉ là tai nạn mà thôi, và cả những manh mối liên quan đến bà Lâm cũng đều là sự trùng hợp. Thậm chí lúc bà Lâm chết có khả năng tôi cũng chưa từng gặp lại bà ấy, có lẽ tất cả là do trí tưởng tượng của tôi.
Nhưng những điều tốt đẹp ấy cũng chỉ có thể nằm mãi trong suy nghĩ của tôi mà thôi, sự thật đã sớm phơi bày ở trước mắt, trừ khi tôi thật sự điên rồi hoặc là bị mất trí nhớ.
Cái chết của người đàn ông mặc vest nhanh chóng được kết án, nhưng không ai có thể tìm ra số thịt đã biến mất kia.
Tôi thật sự rất tức giận, và không khỏi cảm thấy bất lực với cảnh sát và cả chính mình.
Điều đó khiên tôi có chút nản lòng nhưng cũng không thể nghĩ ra được cách gì khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.