Nhật Kí Thử Hôn Của Bác Sĩ Hàn
Chương 26: Hàn Trạc, đừng nháo!
Cố Bắc Niệm Nam
16/10/2021
Hàn Trạc đi ra ngoài tắt đèn phòng khách và phòng cho khách, rồi trở về phòng ngủ chính.
Hứa Thanh Nhiễm nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu nhìn nam nhân ở cửa, lơ đãng nhìn lên mắt đen của Hàn Trạc, trong lòng lộp bộp một chút.
Cô từ từ khẩn trương lên.
Ban ngày cô bệnh thần chí không rõ, ngủ chung với Hàn Trạc cũng không cảm thấy gì.
Hiện tại, cô thấy mình ở trong một hoàn cảnh rất nguy hiểm.
Hứa Thanh Nhiễm làm bộ trấn định cúi đầu, nhìn cô đang viết truyện, nam chính đưa nữ chính say rượu trong yến hội về nhà, hai người ở trong phòng ngủ, nữ chính say khướt ôm lấy cổ nam chính..
Hứa Thanh Nhiễm gõ chữ, rồi lại xóa.
Vốn dĩ đã có cốt truyện rõ ràng giờ lại loạn thành một mảng, viết thế nào cũng không được.
Hàn Trạc đi tới, ngồi lên trên sườn giường bên cạnh, anh vừa rồi thấy bản thảo của Nhiễm Nhiễm, là truyện ngôn tình, cốt truyện còn có hơi kịch liệt.
Hàn Trạc không thò lại gần xem, anh biết Nhiễm Nhiễm thẹn thùng, anb cầm điện thoại, click mở WeChat nhìn công việc, nhìn sơ một lượt, rồi đến APP khác tìm một bộ phim, đeo tai nghe xem.
Tuy rằng tầm mắt trên điện thoại, nhưng dư quang lại đang nhìn cô gái nhỏ.
Mặc dù đeo tai nghe, Hàn Trạc cũng không nghe rõ nhân vật chính nói gì, cũng không hiểu nội dung phim lắm.
Có lẽ thu hút người khác phái.
Hứa Thanh Nhiễm ngồi bên người Hàn Trạc, trong đầu cũng toàn nghĩ tới Hàn Trạc, một chữ cũng viết không được, rõ ràng Hàn Trạc không làm gì ảnh hưởng đến cô.
* * *
Nửa tiếng qua đi.
Hứa Thanh Nhiễm vừa nhập chữ vừa xóa bỏ.
Hàn Trạc gấp gáp tăng nhanh thời lượng bộ phim mà chính anh cũng không nhớ tên.
Anh tháo tai nghe, Hứa Thanh Nhiễm cũng lưu bản thảo, chuẩn bị tắt máy tính.
"Nhiễm Nhiễm viết xong?" Dư quang Hàn Trạc vừa lúc nhìn máy tính tắt đi, khóe miệng tự nhiên xuất hiện một nụ cười rạng rỡ, tri kỷ giúp cô đặt máy tính lên tủ đầu giường.
Hứa Thanh Nhiễm nhẹ giọng "Ừm" một tiếng, cả người vùi trong chăn.
Tuy rằng nửa giờ này vì Hàn Trạc mà cô không viết được gì cả, nhưng cô cũng không thể nói vậy được.
Hứa Thanh Nhiễm yên lặng thở dài, trách không được trên mạng luôn có người nói yêu đương chậm trễ việc kiếm tiền, cô vốn nên kiên trì viết bản thảo, kết quả chỉ có 4000 chữ cũng không viết được.
Hàn Trạc không chú ý biểu tình trên mặt cô, anh cũng đang có chuyện bận tâm, anh tắt điện thoại, bật chế độ ngủ cho máy lạnh: "Nhiễm Nhiễm, khuya rồi, anh tắt đèn."
Hứa Thanh Nhiễm đang viết thư xin nghỉ cho biên kịch, bảo sáng sớm rồi thông báo.
Vừa mới lưu, Hàn Trạc liền tắt đèn.
Hứa Thanh Nhiễm tắt điện thoại, đưa lưng về phía Hàn Trạc, cọ cọ gối đầu, tìm tư thế thoải mái, mí mắt nặng nề nhắm lại.
Khi Hứa Thanh Nhiễm còn thừa một tia ý thức, cô cảm giác có bàn tay chậm rãi ôm eo mình. Nhưng cô thật sự quá mệt, hơn nữa biết bên người là Hàn Trạc, cũng không nguy hiểm.
Không biết khi nào, Hứa Thanh Nhiễm bị quấy nhiễu đến mức không thể không mở mắt. Vừa mở mắt liền thấy thân thể nóng bỏng của Hàn Trạc đè trên người cô, không ngừng hôn mặt và môi cô.
Hứa Thanh Nhiễm vô lực giãy giụa hai cái, thanh âm khàn khàn do bị cảm mạo giống như làm nũng: "Hàn Trạc, đừng như vậy, em bị cảm.."
Thanh âm Hàn Trạc càng khàn hơn: "Nhiễm Nhiễm, bị cảm phải đổ mồ hôi mới tốt."
"Hàn Trạc, anh đừng nháo.."
Sức mạnh nam nữ khác biệt, lời cự tuyệt của Hứa Thanh Nhiễm đều bị Hàn Trạc nuốt xuống, cuối cùng cô chỉ có thể lui một bước lấy lòng: "Nhẹ thôi được không, em sợ đau."
"Lần trước, anh có phải làm đau em không?"
"..."
Hứa Thanh Nhiễm làm bộ không nghe Hàn Trạc nói, cắn môi dưới để mình không phát ra tiếng làm người mặt đỏ tim đập.
Hàn Trạc cười trầm thấp, cúi người thân mật tới gần cô.
Nhiễm Nhiễm nhà anh thẹn thùng.
Nhiễm Nhiễm thẹn thùng thật đáng yêu.
Nhiệt độ trong phòng không ngừng tăng lên, trên sàn nhà trải thảm lông, ma sát với chân giường nhưng vẫn yên tĩnh, chỉ có hơi ấm thân mật của đôi nam nữ.
Rạng sáng.
Độc giả đang chờ truyện của tác giả đại đại, vậy mà lại hiện ra thông báo xin nghỉ, một bên ngáp dài một bên mất mát.
Thông báo xin nghỉ: Thật xin lỗi, hai ngày này bị cảm, hôm nay đi bệnh viện chích, buổi tối không có chương mới, xin nghỉ một ngày, chờ hết cảm sẽ có chương mới~
Độc giả 1: "Tác giả đại đại chú ý thân thể!"
Độc giả 2: "Đại đại cố lên, thân thể quan trọng, chúng tôi chờ được!"
Độc giả 3: "Tác giả đại đại phải chú ý nghỉ ngơi nha, cảm mạo đi mau, vui vẻ trở về nha!"
* * *
Hôm sau không đi làm hai người ngủ tới 10 giờ mới rời giường.
Cả người Hứa Thanh Nhiễm bị Hàn Trạc ôm vào trong ngực, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ. Hàn Trạc mở mắt, trong mắt chỉ có hình ảnh Nhiễm Nhiễm nhà anh an tĩnh ngủ, trong lòng liền ngọt ngào.
Hàn Trạc hôn lên trán Hứa Thanh Nhiễm, vừa định đứng dậy liền phát hiện khuôn mặt Hứa Thanh Nhiễm chậm rãi biến hồng, tức khắc tâm tư chơi đùa nổi lên.
Dù sao hôm nay hai người đều không cần đi làm, cũng không cần về nhà cha mẹ vợ.
Sáng sớm tốt đẹp như vậy không trêu đùa Nhiễm Nhiễm thật uổng phí.
Hàn Trạc đem tay với vào chăn, ấn mông Nhiễm Nhiễm vào người mình, động tác mới bắt đầu, đôi mắt nhắm chặt của Hứa Thanh Nhiễm lập tức mở ra, đáy mắt nổi giận, nhìn đến nam nhân tâm viên ý mã.
Hàn Trạc liếm môi, đáy mắt mang ý vị "Tôi rất đói bụng", cười khẽ: "Nhiễm Nhiễm tỉnh?"
Hứa Thanh Nhiễm thẹn thùng trừng mắt, hai người tối hôm qua tắm rửa xong đều không có mặc quần áo, cô đẩy anh ra, cánh tay cũng nhức mỏi, thử nhe răng ôm chăn lăn qua sườn giường bên cạnh.
Nửa thân thể Hàn Trạc đều bại lộ trong không khí, lạnh đến lông tơ đều dựng lên, vội vàng đắp chăn lên, xin lỗi nói: "Được rồi, anh không nên trêu em, Nhiễm Nhiễm tức giận?"
Hứa Thanh Nhiễm rụt rụt trong chăn, không để ý đến anh.
Vẻ mặt Hàn Trạc mang theo ý cười, ôm lưng Hứa Thanh Nhiễm, Hứa Thanh Nhiễm vẫn không chịu để ý đến anh.
Bất đắc dĩ, anh chỉ có thể đứng dậy mặc quần áo, cẩn thận đặt quần áo Hứa Thanh Nhiễm trên mép giường: "Được rồi, bệnh vừa khỏi, khẳng định đã đói bụng, em muốn ăn gì ta, anh đi mua."
Hứa Thanh Nhiễm tránh ở trong chăn mặc nội y, đôi mắt tròn tròn xoay chuyển, lắc đầu lại gật đầu.
Vẻ mặt Hàn Trạc nghi hoặc, chọt khuôn mặt nhỏ thẹn thùng của Hứa Thanh Nhiễm: "Nhiễm Nhiễm, em làm sao vậy?"
Ánh mắt Hứa Thanh Nhiễm trốn tránh, không dám nhìn thẳng anh. Cô tránh khỏi tay Hàn Trạc, cầm điện thoại trên tủ đầu giường, viết chữ trên khung thoại: "Em không sao, em vẫn muốn ăn hoành thánh, anh đi xuống mua đi."
Hàn Trạc nhìn điện thoại, giữa mày nhăn một chút, không yên tâm nhìn cô: "Giọng em làm sao vậy?"
"Nhiễm Nhiễm, em nói một câu, bộ dáng này làm anh không yên tâm."
"Em không nói lời nào, anh sẽ ôm em tới khoa miệng ở bệnh viện."
"..."
Hứa Thanh Nhiễm bị Hàn Trạc làm phiền đến gương mặt càng ngày càng hồng, nhắm mắt lại nói một câu: "Giọng em bị khàn!"
Tuy rằng cô dùng rất nhiều lực, nhưng giọng nói lại rất nhỏ, hơn nữa càng nói càng đau.
Ánh mắt Hàn Trạc kinh ngạc, tai lập tức đỏ lên.
Anh ngượng ngùng liếm môi, do dự một chút: "Anh rót cho em ly nước ấm, sau đó lại xuống lầu mua hoành thánh."
Hứa Thanh Nhiễm thẹn thùng, cả người đều trốn vào trong chăn.
Trong chốc lát, cô nghe được thanh âm ôn nhu của Hàn Trạc: "Nhiễm Nhiễm, nước đặt ở đây, anh đi xuống mua bữa sáng."
Hứa Thanh Nhiễm nghe anh nói, gương mặt càng nóng, nghẹn ở trong chăn một câu cũng không chịu nói.
Hàn Trạc đứng ở mép giường trong chốc lát, nhìn Nhiễm Nhiễm giống con đà điểu nhỏ, chột dạ sờ khóe môi đang gợi lên, trong lòng sinh ra một tia áy náy: "Nhiễm Nhiễm, thực xin lỗi, anh đi đây, em nếu cần gì, cứ nhắn tin cho anh."
Hứa Thanh Nhiễm cho rằng Hàn Trạc đi rồi, chuẩn bị chui ra, lại nghe thấy giọng Hàn Trạc ở xa: "Nhiễm Nhiễm nếu không muốn nói chuyện, cứ gõ chữ cho anh biết."
Cổ họng Hứa Thanh Nhiễm càng đau.
Cô chui ra khỏi chăn, nổi giận trừng mắt với nam nhân mỉm cười ngoài cửa, trực tiếp cầm gối ném qua.
Hàn Trạc nhẹ nhàng tiếp được gối, sủng nịch đem gối đầu nhẹ nhàng ném về giường, lúc này mới thật sự chuẩn bị rời đi.
"Nhiễm Nhiễm, anh xuống lầu đây."
Hứa Thanh Nhiễm nhìn cửa, hờn dỗi.
Nam nhân này, còn nói là bác sĩ!
Cái gì mà cảm mạo cần nóng lên, cô hiện tại rất tốt, cả người không mệt mỏi giống ngày hôm qua, tinh thần tốt đến mức có thể ném Hàn Trạc lên nóc nhà, nhưng mà giọng cô khàn hoàn toàn!
Nam nhân này, tối hôm qua còn bảo cô kêu to lên..
Gương mặt Hứa Thanh Nhiễm lại đỏ lên, cổ họng cũng ngứa, ghé mắt lẳng lặng nhìn ly sứ đặt trên tủ đầu giường, bưng lên uống một ngụm.
Nước ấm vừa phải, hình như còn thả mật ong, ngọt ngào, thông cổ họng.
Hứa Thanh Nhiễm thả chăn, cầm điện thoại nhìn phản hồi của độc giả, nhiều người bảo cô chú ý thân thể, tuy rằng oán giận không có chương mới, nhưng thái độ đều tốt.
Hứa Thanh Nhiễm chọn vài người mà trả lời, sau đó thu thập giường, đến phòng tắm rửa mặt.
Cô một bên rửa mặt một bên có thể thấy chính mình ở trong gương, hai má thẹn thùng mà đỏ hồng, cả người đầy yêu kiều, đặc biệt là đôi mắt, ngập ánh nước không yêu mị mà kiều diễm.
Nhìn mình trong gương, Hứa Thanh Nhiễm nuốt nước miếng.
Dáng vẻ này, quá chọc người khác phạm tội.
Rửa mặt xong, Hứa Thanh Nhiễm mở máy giặt, hai ngày này cô sinh bệnh Hàn Trạc lại trực đêm, quần áo dơ mấy ngày chưa giặt.
Xong xuôi, Hứa Thanh Nhiễm liền nghe thấy thanh âm trong phòng khách.
"Nhiễm Nhiễm, hoành thánh mua về rồi."
Hứa Thanh Nhiễm rửa tay, sửa sang đầu tóc, vỗ vỗ gương mặt, mới chạy chậm về phòng ngủ.
Ở cửa phòng ngủ vừa lúc gặp phải Hàn Trạc, Hứa Thanh Nhiễm đụng vào lòng ngực anh, Hàn Trạc dùng tay ôm vòng eo mảnh khảnh của cô, cười nhẹ nói: "Nhiễm Nhiễm, đói bụng như vậy?"
Hứa Thanh Nhiễm ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh, khàn giọng nói: "Anh nói xem?"
Ánh mắt anh trầm xuống, nuốt nước miếng: "Ở phòng khách, mua cho em một phần lớn."
Hai người đến phòng khách, Hàn Trạc không chỉ mua hoành thánh, còn mua sữa đậu nành cùng bánh bao.
Hứa Thanh Nhiễm nhìn mọi thứ đều muốn ăn, cô uống nửa ly sữa đậu nành, ăn ba cái bánh bao nhỏ, thêm nửa phần hoành thánh mới cảm thấy no.
Hàn Trạc tự nhiên đem đồ ăn thừa của Hứa Thanh Nhiễm dịch đến trước mặt mình, ăn sạch sẽ.
Hứa Thanh Nhiễm nhìn, gương mặt lại nhịn không được nóng lên, nhưng không lên tiếng.
Chờ anh ăn xong, Hứa Thanh Nhiễm đưa tờ khăn giấy đến trước mặt anh, tự mình giúp anh lau miệng.
Hàn Trạc ôn nhu cười: "Cảm ơn Nhiễm Nhiễm."
Hứa Thanh Nhiễm nhìn anh một cái, tựa hồ không muốn nghe anh nói cảm ơn.
- -
Ăn xong bữa sáng, hai người quét dọn chung cư một lần.
Đang dọn dẹp, Lưu Phân Phương gọi video WeChat tới đây, Hứa Thanh Nhiễm đưa điện thoại cho Hàn Trạc, chỉ cổ họng mình, ý bảo Hàn Trạc tiếp.
Hàn Trạc nhìn cô một cái, tiếp nhận điện thoại, ôm Hứa Thanh Nhiễm cùng nhau ngồi trên sô pha.
Video được bật, Lưu Phân Phương ở trong phòng bếp, trên eo còn đeo tạp dề.
"Hàn Trạc, hôm nay không đi làm sao?"
Hàn Trạc cầm điện thoại, quay chính mình và Nhiễm Nhiễm, lễ phép nói: "Dì, hôm nay không đi làm."
Lưu Phân Phương nhìn con gái trong video ngồi gần Hàn Trạc như vậy, thời điểm hai người đối diện trong ánh mắt đều có vẻ thân mật, trong lòng cao hứng.
"Vậy các con khi nào về nhà, dì làm đồ ăn, sáng nay chú có đi chợ, mua móng heo, còn mua một con gà nhà nông, các con nhanh trở về, giữa trưa dì làm đó ăn cho hai đứa."
Hàn Trạc nhìn Hứa Thanh Nhiễm một cái, ôn hòa cười nói: "Dì và chú đừng để mệt mỏi, ngày mai chờ con tới, dì ở bên cạnh trợ giúp, để con học cách làm."
"Ngày mai?" Lưu Phân Phương kinh ngạc một chút, "Sao không phải hôm nay, dì mua nhiều đồ ăn như vậy, ngày mai sao ăn hết, hôm nay về đi, tối ở lại, chờ ngày mai ăn xong cơm chiều rồi về."
Hàn Trạc xin lỗi, lễ phép cười nói: "Dì, hai ngày này thời tiết lạnh, Nhiễm Nhiễm không cẩn thận bị cảm, hôm nay còn chưa đỡ, vốn không muốn để dì lo lắng, cho nên muốn ngày mai về. Hiện tại bên ngoài lạnh, Nhiễm Nhiễm một đi một về dễ dàng cảm mạo, chờ ngày mai hoàn toàn khỏe, con đưa Nhiễm Nhiễm về."
Lưu Phân Phương vừa nghe tin con gái bị cảm, quan tâm hỏi: "Nhiễm Nhiễm, sao lại bị cảm?"
Hứa Thanh Nhiễm vốn dĩ ngồi ở bên cạnh nghiêm túc mà nghe Hàn Trạc nói chuyện với mẹ mình, nhưng lại bị mẹ gọi tên, cô không nói lời nào cũng không được, sẽ càng làm cho mẹ lo lắng.
Hứa Thanh Nhiễm mỉm cười ngọt ngào một chút, tay để dưới camera hung hăng nhéo eo anh.
Mắt trái Hàn Trạc giật giật, nghiêng mặt cưng chiều nhìn Nhiễm Nhiễm nhà mình.
"Mẹ, con không cẩn thận bị cảm, giọng bị khàn, bác sĩ Hàn nói đúng, con không thể ra gió được, nên hôm nay mới không về."
Lưu Phân Phương gật đầu, vui mừng khen Hàn Trạc: "Bạn trai là bác sĩ cũng có cái lợi, con xem bị bệnh nhẹ không cần đến bệnh viện, ngày thường cũng có thể chăm sóc con. Nếu vậy, thì ngày mai hai đứa về sớm một chút, mẹ hầm canh gà cho bồi bổ, con phải nghe lời Hàn Trạc nói, người ta là bác sĩ đó."
Hứa Thanh Nhiễm nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu nhìn nam nhân ở cửa, lơ đãng nhìn lên mắt đen của Hàn Trạc, trong lòng lộp bộp một chút.
Cô từ từ khẩn trương lên.
Ban ngày cô bệnh thần chí không rõ, ngủ chung với Hàn Trạc cũng không cảm thấy gì.
Hiện tại, cô thấy mình ở trong một hoàn cảnh rất nguy hiểm.
Hứa Thanh Nhiễm làm bộ trấn định cúi đầu, nhìn cô đang viết truyện, nam chính đưa nữ chính say rượu trong yến hội về nhà, hai người ở trong phòng ngủ, nữ chính say khướt ôm lấy cổ nam chính..
Hứa Thanh Nhiễm gõ chữ, rồi lại xóa.
Vốn dĩ đã có cốt truyện rõ ràng giờ lại loạn thành một mảng, viết thế nào cũng không được.
Hàn Trạc đi tới, ngồi lên trên sườn giường bên cạnh, anh vừa rồi thấy bản thảo của Nhiễm Nhiễm, là truyện ngôn tình, cốt truyện còn có hơi kịch liệt.
Hàn Trạc không thò lại gần xem, anh biết Nhiễm Nhiễm thẹn thùng, anb cầm điện thoại, click mở WeChat nhìn công việc, nhìn sơ một lượt, rồi đến APP khác tìm một bộ phim, đeo tai nghe xem.
Tuy rằng tầm mắt trên điện thoại, nhưng dư quang lại đang nhìn cô gái nhỏ.
Mặc dù đeo tai nghe, Hàn Trạc cũng không nghe rõ nhân vật chính nói gì, cũng không hiểu nội dung phim lắm.
Có lẽ thu hút người khác phái.
Hứa Thanh Nhiễm ngồi bên người Hàn Trạc, trong đầu cũng toàn nghĩ tới Hàn Trạc, một chữ cũng viết không được, rõ ràng Hàn Trạc không làm gì ảnh hưởng đến cô.
* * *
Nửa tiếng qua đi.
Hứa Thanh Nhiễm vừa nhập chữ vừa xóa bỏ.
Hàn Trạc gấp gáp tăng nhanh thời lượng bộ phim mà chính anh cũng không nhớ tên.
Anh tháo tai nghe, Hứa Thanh Nhiễm cũng lưu bản thảo, chuẩn bị tắt máy tính.
"Nhiễm Nhiễm viết xong?" Dư quang Hàn Trạc vừa lúc nhìn máy tính tắt đi, khóe miệng tự nhiên xuất hiện một nụ cười rạng rỡ, tri kỷ giúp cô đặt máy tính lên tủ đầu giường.
Hứa Thanh Nhiễm nhẹ giọng "Ừm" một tiếng, cả người vùi trong chăn.
Tuy rằng nửa giờ này vì Hàn Trạc mà cô không viết được gì cả, nhưng cô cũng không thể nói vậy được.
Hứa Thanh Nhiễm yên lặng thở dài, trách không được trên mạng luôn có người nói yêu đương chậm trễ việc kiếm tiền, cô vốn nên kiên trì viết bản thảo, kết quả chỉ có 4000 chữ cũng không viết được.
Hàn Trạc không chú ý biểu tình trên mặt cô, anh cũng đang có chuyện bận tâm, anh tắt điện thoại, bật chế độ ngủ cho máy lạnh: "Nhiễm Nhiễm, khuya rồi, anh tắt đèn."
Hứa Thanh Nhiễm đang viết thư xin nghỉ cho biên kịch, bảo sáng sớm rồi thông báo.
Vừa mới lưu, Hàn Trạc liền tắt đèn.
Hứa Thanh Nhiễm tắt điện thoại, đưa lưng về phía Hàn Trạc, cọ cọ gối đầu, tìm tư thế thoải mái, mí mắt nặng nề nhắm lại.
Khi Hứa Thanh Nhiễm còn thừa một tia ý thức, cô cảm giác có bàn tay chậm rãi ôm eo mình. Nhưng cô thật sự quá mệt, hơn nữa biết bên người là Hàn Trạc, cũng không nguy hiểm.
Không biết khi nào, Hứa Thanh Nhiễm bị quấy nhiễu đến mức không thể không mở mắt. Vừa mở mắt liền thấy thân thể nóng bỏng của Hàn Trạc đè trên người cô, không ngừng hôn mặt và môi cô.
Hứa Thanh Nhiễm vô lực giãy giụa hai cái, thanh âm khàn khàn do bị cảm mạo giống như làm nũng: "Hàn Trạc, đừng như vậy, em bị cảm.."
Thanh âm Hàn Trạc càng khàn hơn: "Nhiễm Nhiễm, bị cảm phải đổ mồ hôi mới tốt."
"Hàn Trạc, anh đừng nháo.."
Sức mạnh nam nữ khác biệt, lời cự tuyệt của Hứa Thanh Nhiễm đều bị Hàn Trạc nuốt xuống, cuối cùng cô chỉ có thể lui một bước lấy lòng: "Nhẹ thôi được không, em sợ đau."
"Lần trước, anh có phải làm đau em không?"
"..."
Hứa Thanh Nhiễm làm bộ không nghe Hàn Trạc nói, cắn môi dưới để mình không phát ra tiếng làm người mặt đỏ tim đập.
Hàn Trạc cười trầm thấp, cúi người thân mật tới gần cô.
Nhiễm Nhiễm nhà anh thẹn thùng.
Nhiễm Nhiễm thẹn thùng thật đáng yêu.
Nhiệt độ trong phòng không ngừng tăng lên, trên sàn nhà trải thảm lông, ma sát với chân giường nhưng vẫn yên tĩnh, chỉ có hơi ấm thân mật của đôi nam nữ.
Rạng sáng.
Độc giả đang chờ truyện của tác giả đại đại, vậy mà lại hiện ra thông báo xin nghỉ, một bên ngáp dài một bên mất mát.
Thông báo xin nghỉ: Thật xin lỗi, hai ngày này bị cảm, hôm nay đi bệnh viện chích, buổi tối không có chương mới, xin nghỉ một ngày, chờ hết cảm sẽ có chương mới~
Độc giả 1: "Tác giả đại đại chú ý thân thể!"
Độc giả 2: "Đại đại cố lên, thân thể quan trọng, chúng tôi chờ được!"
Độc giả 3: "Tác giả đại đại phải chú ý nghỉ ngơi nha, cảm mạo đi mau, vui vẻ trở về nha!"
* * *
Hôm sau không đi làm hai người ngủ tới 10 giờ mới rời giường.
Cả người Hứa Thanh Nhiễm bị Hàn Trạc ôm vào trong ngực, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ. Hàn Trạc mở mắt, trong mắt chỉ có hình ảnh Nhiễm Nhiễm nhà anh an tĩnh ngủ, trong lòng liền ngọt ngào.
Hàn Trạc hôn lên trán Hứa Thanh Nhiễm, vừa định đứng dậy liền phát hiện khuôn mặt Hứa Thanh Nhiễm chậm rãi biến hồng, tức khắc tâm tư chơi đùa nổi lên.
Dù sao hôm nay hai người đều không cần đi làm, cũng không cần về nhà cha mẹ vợ.
Sáng sớm tốt đẹp như vậy không trêu đùa Nhiễm Nhiễm thật uổng phí.
Hàn Trạc đem tay với vào chăn, ấn mông Nhiễm Nhiễm vào người mình, động tác mới bắt đầu, đôi mắt nhắm chặt của Hứa Thanh Nhiễm lập tức mở ra, đáy mắt nổi giận, nhìn đến nam nhân tâm viên ý mã.
Hàn Trạc liếm môi, đáy mắt mang ý vị "Tôi rất đói bụng", cười khẽ: "Nhiễm Nhiễm tỉnh?"
Hứa Thanh Nhiễm thẹn thùng trừng mắt, hai người tối hôm qua tắm rửa xong đều không có mặc quần áo, cô đẩy anh ra, cánh tay cũng nhức mỏi, thử nhe răng ôm chăn lăn qua sườn giường bên cạnh.
Nửa thân thể Hàn Trạc đều bại lộ trong không khí, lạnh đến lông tơ đều dựng lên, vội vàng đắp chăn lên, xin lỗi nói: "Được rồi, anh không nên trêu em, Nhiễm Nhiễm tức giận?"
Hứa Thanh Nhiễm rụt rụt trong chăn, không để ý đến anh.
Vẻ mặt Hàn Trạc mang theo ý cười, ôm lưng Hứa Thanh Nhiễm, Hứa Thanh Nhiễm vẫn không chịu để ý đến anh.
Bất đắc dĩ, anh chỉ có thể đứng dậy mặc quần áo, cẩn thận đặt quần áo Hứa Thanh Nhiễm trên mép giường: "Được rồi, bệnh vừa khỏi, khẳng định đã đói bụng, em muốn ăn gì ta, anh đi mua."
Hứa Thanh Nhiễm tránh ở trong chăn mặc nội y, đôi mắt tròn tròn xoay chuyển, lắc đầu lại gật đầu.
Vẻ mặt Hàn Trạc nghi hoặc, chọt khuôn mặt nhỏ thẹn thùng của Hứa Thanh Nhiễm: "Nhiễm Nhiễm, em làm sao vậy?"
Ánh mắt Hứa Thanh Nhiễm trốn tránh, không dám nhìn thẳng anh. Cô tránh khỏi tay Hàn Trạc, cầm điện thoại trên tủ đầu giường, viết chữ trên khung thoại: "Em không sao, em vẫn muốn ăn hoành thánh, anh đi xuống mua đi."
Hàn Trạc nhìn điện thoại, giữa mày nhăn một chút, không yên tâm nhìn cô: "Giọng em làm sao vậy?"
"Nhiễm Nhiễm, em nói một câu, bộ dáng này làm anh không yên tâm."
"Em không nói lời nào, anh sẽ ôm em tới khoa miệng ở bệnh viện."
"..."
Hứa Thanh Nhiễm bị Hàn Trạc làm phiền đến gương mặt càng ngày càng hồng, nhắm mắt lại nói một câu: "Giọng em bị khàn!"
Tuy rằng cô dùng rất nhiều lực, nhưng giọng nói lại rất nhỏ, hơn nữa càng nói càng đau.
Ánh mắt Hàn Trạc kinh ngạc, tai lập tức đỏ lên.
Anh ngượng ngùng liếm môi, do dự một chút: "Anh rót cho em ly nước ấm, sau đó lại xuống lầu mua hoành thánh."
Hứa Thanh Nhiễm thẹn thùng, cả người đều trốn vào trong chăn.
Trong chốc lát, cô nghe được thanh âm ôn nhu của Hàn Trạc: "Nhiễm Nhiễm, nước đặt ở đây, anh đi xuống mua bữa sáng."
Hứa Thanh Nhiễm nghe anh nói, gương mặt càng nóng, nghẹn ở trong chăn một câu cũng không chịu nói.
Hàn Trạc đứng ở mép giường trong chốc lát, nhìn Nhiễm Nhiễm giống con đà điểu nhỏ, chột dạ sờ khóe môi đang gợi lên, trong lòng sinh ra một tia áy náy: "Nhiễm Nhiễm, thực xin lỗi, anh đi đây, em nếu cần gì, cứ nhắn tin cho anh."
Hứa Thanh Nhiễm cho rằng Hàn Trạc đi rồi, chuẩn bị chui ra, lại nghe thấy giọng Hàn Trạc ở xa: "Nhiễm Nhiễm nếu không muốn nói chuyện, cứ gõ chữ cho anh biết."
Cổ họng Hứa Thanh Nhiễm càng đau.
Cô chui ra khỏi chăn, nổi giận trừng mắt với nam nhân mỉm cười ngoài cửa, trực tiếp cầm gối ném qua.
Hàn Trạc nhẹ nhàng tiếp được gối, sủng nịch đem gối đầu nhẹ nhàng ném về giường, lúc này mới thật sự chuẩn bị rời đi.
"Nhiễm Nhiễm, anh xuống lầu đây."
Hứa Thanh Nhiễm nhìn cửa, hờn dỗi.
Nam nhân này, còn nói là bác sĩ!
Cái gì mà cảm mạo cần nóng lên, cô hiện tại rất tốt, cả người không mệt mỏi giống ngày hôm qua, tinh thần tốt đến mức có thể ném Hàn Trạc lên nóc nhà, nhưng mà giọng cô khàn hoàn toàn!
Nam nhân này, tối hôm qua còn bảo cô kêu to lên..
Gương mặt Hứa Thanh Nhiễm lại đỏ lên, cổ họng cũng ngứa, ghé mắt lẳng lặng nhìn ly sứ đặt trên tủ đầu giường, bưng lên uống một ngụm.
Nước ấm vừa phải, hình như còn thả mật ong, ngọt ngào, thông cổ họng.
Hứa Thanh Nhiễm thả chăn, cầm điện thoại nhìn phản hồi của độc giả, nhiều người bảo cô chú ý thân thể, tuy rằng oán giận không có chương mới, nhưng thái độ đều tốt.
Hứa Thanh Nhiễm chọn vài người mà trả lời, sau đó thu thập giường, đến phòng tắm rửa mặt.
Cô một bên rửa mặt một bên có thể thấy chính mình ở trong gương, hai má thẹn thùng mà đỏ hồng, cả người đầy yêu kiều, đặc biệt là đôi mắt, ngập ánh nước không yêu mị mà kiều diễm.
Nhìn mình trong gương, Hứa Thanh Nhiễm nuốt nước miếng.
Dáng vẻ này, quá chọc người khác phạm tội.
Rửa mặt xong, Hứa Thanh Nhiễm mở máy giặt, hai ngày này cô sinh bệnh Hàn Trạc lại trực đêm, quần áo dơ mấy ngày chưa giặt.
Xong xuôi, Hứa Thanh Nhiễm liền nghe thấy thanh âm trong phòng khách.
"Nhiễm Nhiễm, hoành thánh mua về rồi."
Hứa Thanh Nhiễm rửa tay, sửa sang đầu tóc, vỗ vỗ gương mặt, mới chạy chậm về phòng ngủ.
Ở cửa phòng ngủ vừa lúc gặp phải Hàn Trạc, Hứa Thanh Nhiễm đụng vào lòng ngực anh, Hàn Trạc dùng tay ôm vòng eo mảnh khảnh của cô, cười nhẹ nói: "Nhiễm Nhiễm, đói bụng như vậy?"
Hứa Thanh Nhiễm ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh, khàn giọng nói: "Anh nói xem?"
Ánh mắt anh trầm xuống, nuốt nước miếng: "Ở phòng khách, mua cho em một phần lớn."
Hai người đến phòng khách, Hàn Trạc không chỉ mua hoành thánh, còn mua sữa đậu nành cùng bánh bao.
Hứa Thanh Nhiễm nhìn mọi thứ đều muốn ăn, cô uống nửa ly sữa đậu nành, ăn ba cái bánh bao nhỏ, thêm nửa phần hoành thánh mới cảm thấy no.
Hàn Trạc tự nhiên đem đồ ăn thừa của Hứa Thanh Nhiễm dịch đến trước mặt mình, ăn sạch sẽ.
Hứa Thanh Nhiễm nhìn, gương mặt lại nhịn không được nóng lên, nhưng không lên tiếng.
Chờ anh ăn xong, Hứa Thanh Nhiễm đưa tờ khăn giấy đến trước mặt anh, tự mình giúp anh lau miệng.
Hàn Trạc ôn nhu cười: "Cảm ơn Nhiễm Nhiễm."
Hứa Thanh Nhiễm nhìn anh một cái, tựa hồ không muốn nghe anh nói cảm ơn.
- -
Ăn xong bữa sáng, hai người quét dọn chung cư một lần.
Đang dọn dẹp, Lưu Phân Phương gọi video WeChat tới đây, Hứa Thanh Nhiễm đưa điện thoại cho Hàn Trạc, chỉ cổ họng mình, ý bảo Hàn Trạc tiếp.
Hàn Trạc nhìn cô một cái, tiếp nhận điện thoại, ôm Hứa Thanh Nhiễm cùng nhau ngồi trên sô pha.
Video được bật, Lưu Phân Phương ở trong phòng bếp, trên eo còn đeo tạp dề.
"Hàn Trạc, hôm nay không đi làm sao?"
Hàn Trạc cầm điện thoại, quay chính mình và Nhiễm Nhiễm, lễ phép nói: "Dì, hôm nay không đi làm."
Lưu Phân Phương nhìn con gái trong video ngồi gần Hàn Trạc như vậy, thời điểm hai người đối diện trong ánh mắt đều có vẻ thân mật, trong lòng cao hứng.
"Vậy các con khi nào về nhà, dì làm đồ ăn, sáng nay chú có đi chợ, mua móng heo, còn mua một con gà nhà nông, các con nhanh trở về, giữa trưa dì làm đó ăn cho hai đứa."
Hàn Trạc nhìn Hứa Thanh Nhiễm một cái, ôn hòa cười nói: "Dì và chú đừng để mệt mỏi, ngày mai chờ con tới, dì ở bên cạnh trợ giúp, để con học cách làm."
"Ngày mai?" Lưu Phân Phương kinh ngạc một chút, "Sao không phải hôm nay, dì mua nhiều đồ ăn như vậy, ngày mai sao ăn hết, hôm nay về đi, tối ở lại, chờ ngày mai ăn xong cơm chiều rồi về."
Hàn Trạc xin lỗi, lễ phép cười nói: "Dì, hai ngày này thời tiết lạnh, Nhiễm Nhiễm không cẩn thận bị cảm, hôm nay còn chưa đỡ, vốn không muốn để dì lo lắng, cho nên muốn ngày mai về. Hiện tại bên ngoài lạnh, Nhiễm Nhiễm một đi một về dễ dàng cảm mạo, chờ ngày mai hoàn toàn khỏe, con đưa Nhiễm Nhiễm về."
Lưu Phân Phương vừa nghe tin con gái bị cảm, quan tâm hỏi: "Nhiễm Nhiễm, sao lại bị cảm?"
Hứa Thanh Nhiễm vốn dĩ ngồi ở bên cạnh nghiêm túc mà nghe Hàn Trạc nói chuyện với mẹ mình, nhưng lại bị mẹ gọi tên, cô không nói lời nào cũng không được, sẽ càng làm cho mẹ lo lắng.
Hứa Thanh Nhiễm mỉm cười ngọt ngào một chút, tay để dưới camera hung hăng nhéo eo anh.
Mắt trái Hàn Trạc giật giật, nghiêng mặt cưng chiều nhìn Nhiễm Nhiễm nhà mình.
"Mẹ, con không cẩn thận bị cảm, giọng bị khàn, bác sĩ Hàn nói đúng, con không thể ra gió được, nên hôm nay mới không về."
Lưu Phân Phương gật đầu, vui mừng khen Hàn Trạc: "Bạn trai là bác sĩ cũng có cái lợi, con xem bị bệnh nhẹ không cần đến bệnh viện, ngày thường cũng có thể chăm sóc con. Nếu vậy, thì ngày mai hai đứa về sớm một chút, mẹ hầm canh gà cho bồi bổ, con phải nghe lời Hàn Trạc nói, người ta là bác sĩ đó."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.