Nhật Kí Thử Hôn Của Bác Sĩ Hàn
Chương 27: Hiểu được một đạo lí
Cố Bắc Niệm Nam
16/10/2021
Hứa Thanh Nhiễm ngoan ngoãn gật đầu.
Hàn Trạc cười giúp bạn gái nhà mình: "Dì, Nhiễm Nhiễm rất ngoan, hơn nữa bệnh cũng hết rồi, dì và chú không cần lo lắng, ngày mai con sẽ đưa một Nhiễm Nhiễm đầy sức sống về cho dì."
Lưu Phân Phương bị Hàn Trạc chọc cười, "Được rồi được rồi, vợ chồng son các người làm cái gì mà ăn đi, đừng để đói."
"Ừm, dì cứ bận việc đi." Hàn Trạc lễ phép gật đầu, chờ đối phương tắt máy trước.
Chờ Lưu Phân Phương tắt video, Hàn Trạc mới hít sâu một hơi, xoa xoa chỗ eo bị Nhiễm Nhiễm nhéo.
Gương mặt Hứa Thanh Nhiễm lại thẹn thùng đỏ lên.
Nam nhân này còn có mặt mũi nói cô ngoan.
Cô không ngoan có thể nghe anh mà kêu lớn hơn sao!
Đem giọng nói của mình thành thế này!
Hàn Trạc không biết Hứa Thanh Nhiễm thẹn thùng cái gì, mạnh mẽ ôm hôn một cái, tự mình biện giải: "Nhiễm Nhiễm em cũng phải thông cảm cho anh, rốt cuộc anh đã hơn ba mươi tuổi, bên người còn không có phụ nữ nữa."
Hứa Thanh Nhiễm thẹn thùng trừng mắt nhìn anh, phủi tay không giúp anh làm việc nhà.
"Anh tự dọn dẹp đi, em về phòng làm việc, chưa được được em cho phép anh không được tiến vào!"
Hàn Trạc nhìn bóng dáng nhỏ xinh của Hứa Thanh Nhiễm, đáy mắt mang theo sự bất đắc dĩ, tự mình dọn dẹp nhà cửa, sau đó thuận tiện nấu cơm trưa.
Tủ lạnh còn thừa đồ ăn lúc trước mua, Hàn Trạc chờ giữa trưa rồi ở trong phòng bếp bận việc nấu cơm. Tuy rằng tay nghề anh không tốt như Lưu Phân Phương, nhưng cũng là một người sống nhiều năm như vậy, mấy món bình thường vẫn làm được.
Anh bưng đồ ăn lên bàn, mới nhẹ nhàng gõ cửa phòng ngủ, dịu dàng hỏi: "Nhiễm Nhiễm, em khỏe chưa, ra ăn cơm trưa chứ?"
Hứa Thanh Nhiễm ở trên giường ôm máy tính gõ chữ, nghe được tiếng Hàn Trạc mới lấy lại tinh thần, nhìn thời gian trên máy tính, đã 12 giờ mười lăm phút.
Cô nhanh chóng lưu file, hôm nay cô thế mà viết gần mười nghìn chữ.
Mở cửa, trên người Hàn Trạc còn mang tạp dề, gương mặt đẹp đẽ mỉm cười cưng chiều.
Hứa Thanh Nhiễm nhìn Hàn Trạc, mắt sáng rực lên, lại ngượng ngùng xin lỗi: "Xin lỗi, em quên mất thời gian, nên không có nấu cơm."
Yết hầu Hàn Trạc hơi ngứa, anh xoa xoa đầu Nhiễm Nhiễm, đẩy cô tới phòng bếp: "Nếm thử món anh làm đi."
Trên bàn cơm bày ba món ăn, còn một món canh cà chua trứng.
Hàn Trạc cẩn thận đẩy ghế cho Hứa Thanh Nhiễm, mới đi vào phòng bếp.
Không bao lâu, anh bưng một ly nước tới, đặt bên tay Hứa Thanh Nhiễm.
"Nước mật ong, uống giải khát."
Nhắc tới chuyện giọng nói, Hứa Thanh Nhiễm vừa hối hận vừa ngượng ngùng, bưng cái ly uống. Hàn Trạc đổ nước ấm, độ ngọt vừa phải.
Hàn Trạc nhìn bộ dáng Nhiễm Nhiễm thuận theo mình, trong lòng mềm mại đến rối tinh rối mù, anh cười nói: "Ngày mai giọng nói sẽ tốt hơn, nếm thử đồ ăn đi."
Hứa Thanh Nhiễm cầm đũa, nhìn 3 món mặn 1 canh, trước tiên cô gắp đậu hủ ăn thử, đôi mắt lại sáng lên, kinh hỉ nhìn người ngồi ở đối diện: "Ăn rất ngon!"
Hàn Trạc cũng gắp một miếng đậu hủ, nếm thử, bất quá chỉ là hương vị bình thường mà thôi.
"Anh gọi cho dì lấy chút kinh nghiệm làm giò heo, dì còn nói rất hiếm có được một người đàn ông chịu xuống bếp nấu cơm cho vợ."
Hứa Thanh Nhiễm gật đầu, đồng ý lời này của mẹ.
Bởi vì ở trong nhà cô, Hứa Miểu Sinh dù yêu Lưu Phân Phương thế nào, nhưng đối với phòng bếp cũng là kính nhi viễn chi*, trừ khi Lưu Phân Phương thật sự không thể nấu ăn, ông mới vào phòng bếp nấu mì cho cô và em trai.
(*) Kính nhi viễn chi: Nghĩa câu này là kính trọng nhưng không dám gần; vẻ ngoài thì tỏ cung kính, nhưng trong lòng lại giữ khoảng cách.
Cô cười nói, "Rất nhiều người đàn ông không thích phòng bếp."
Ánh mắt Hàn Trạc sáng rực, ngữ khí nhẹ nhàng: "Nhiễm Nhiễm, em biết anh trả lời thế nào không?"
Hứa Thanh Nhiễm nghi hoặc, "Thế nào?"
"Anh nói, anh nguyện ý học tập kinh nghiệm từ dì, cam tâm tình nguyện nấu ăn cho em cả đời."
Chiếc đũa trên tay Hứa Thanh Nhiễm đặt lên bát cơm, đáy mắt mang theo sự kinh ngạc cùng động tâm.
Cô không phải kinh ngạc với việc Hàn Trạc nguyện ý làm việc mà đại bộ phận nam nhân không muốn làm, mà là ở chỗ anh nói cả đời.
Bọn họ mới ở bên nhau không đến mười ngày mà thôi.
Trong lòng Hàn Trạc cũng có chút khẩn trương, rốt cuộc đây vẫn là lần đầu tiên anh nói lời âu yếm.
Anh thử mở miệng, "Nhiễm Nhiễm, em biết dì nói thế nào không?"
"Mẹ em.." Hứa Thanh Nhiễm chớp chớp mắt, tập trung tinh thần nghĩ tới phản ứng của mẹ mình, "Bà ấy hẳn là rất vui."
Mẹ cô mong chờ có người đem cô sủng trong lòng bàn tay đến cỡ nào chứ.
Hàn Trạc cười lắc đầu, ho nhẹ một tiếng mới nói: "Dì nói, những lời này anh nói với bà không tính, nên nói với em, nếu em không muốn, thì dù anh muốn làm cơm cho em cả đời bà cũng sẽ không dạy anh."
"Nhiễm Nhiễm, anh hiện tại nói với em, em nguyện ý không?"
Khóe miệng Hứa Thanh Nhiễm giật giật, nhìn Hàn Trạc phía đối diện, gương mặt lại hơi nóng lên, tiếng nói khàn khàn có sức mê hoặc độc nhất vô nhị: "Tay bác sĩ Hàn nhỏ dài tinh tế, cầm quen dao phẫu thuật không thích hợp cầm dao phay."
Nghe được lời này, vẻ thong dong trên mặt Hàn Trạc biến mất hơn phân nửa, trong lòng yên lặng hối hận bản thân quá mức vội vàng.
Nhiễm Nhiễm chia tay với Tần Uông Dương không bao lâu, cô sao có thể nhanh như vậy..
Trong lòng Hàn Trạc ảo não, lại nghe thấy Hứa Thanh Nhiễm nặng nề thấp giọng, trong thanh âm khàn khàn cũng nghe được ý cười: "Rốt cuộc, kế thừa kiến thức của mẹ, em tự làm cũng được."
Tim Hàn Trạc đập loạn một nhịp, nhìn nữ nhân đối diện đáy mắt mang theo ý cười, lại không thể tức giận, chỉ có thể gắp miếng cà rốt bổ sung vitamin.
Hứa Thanh Nhiễm cảm mạo vừa hết, sức ăn cũng tốt lên, ăn xong một chén cơm còn chủ động ăn thêm nửa chén.
Ăn xong lại ngại bụng căng, đuổi Hàn Trạc từ trong phòng bếp ra, tự mình rửa chén.
Buổi chiều Hàn Trạc đi phòng tập thể thao, Hứa Thanh Nhiễm tiếp tục ở trong phòng ngủ viết truyện, nhưng lần này cô cài báo thức, lúc 5 giờ tắt máy tính, vo gạo nấu cơm.
Hàn Trạc từ phòng tập thể thao về, đã ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt của đồ ăn, đi vào liền thấy trong phòng bếp có một thân hình nhỏ xinh mang tạp dề, tóc dài búi lên, trên người mặc áo lông đen bó sát người, thắt lưng ôm chặt vòng eo khiến hormone trong người anh bùng nổ.
Hứa Thanh Nhiễm nghe thấy động tĩnh quay đầu lại nhìn phòng khách: "Đi tắm đi, mới có thể ăn cơm."
Hàn Trạc gật đầu, đi vào phòng tắm tắm nước ấm.
Chỉ là hơi nước nóng hổi, nhiệt độ thoải mái thổi vào mặt, anh nhắm mắt, trong đầu đều là vòng eo câu người của Nhiễm Nhiễm, còn có thâm âm mê hoặc trong xương cốt.
Hàn Trạc tắm lần này, tắm có hơi lâu.
Rốt cuộc nam nhân 32 tuổi mới khai trai, thật không dễ dàng.
Hứa Thanh Nhiễm nghi ngờ Hàn Trạc ở trong phòng tắm rút gân.
Đợi nửa giờ, Hứa Thanh Nhiễm rốt cuộc đi vào phòng ngủ, gõ cửa kính phòng tắm: "Hàn Trạc, anh sao vậy, nếu không ra ăn cơm, đồ ăn sẽ nguội mất."
Hứa Thanh Nhiễm vừa dứt lời, cửa phòng tắm liền mở ra, hơi nóng ập vào mặt còn có cơ bụng của nam nhân, Tim Hứa Thanh Nhiễm đập nhanh, che miệng lui về phía sau hai bước.
Hàn Trạc chỉ quấn khăn tắm, trên tóc còn nhỏ nước.
"Anh.. Anh thay áo ngủ rồi ra ăn cơm, em ở bên ngoài chờ anh."
Hàn Trạc nhìn cô vội vàng đi ra ngoài, liếm đôi môi khô nóng, lấy khăn lông xoa xoa tóc.
Hứa Thanh Nhiễm không chờ bao lâu, vừa mới dọn cơm, Hàn Trạc đã mặc áo ngủ ra, tóc chưa sấy khô, nhưng cũng không tích nước.
Có thể là buổi chiều đi phòng tập thể thao, Hứa Thanh Nhiễm cảm giác góc cạnh trên mặt nam nhân càng rõ ràng, nhìn đến ngây ngốc.
Thẳng đến khi nghe tiếng cười của anh, Hứa Thanh Nhiễm mới hồi thần.
"Thích như vậy?"
Hứa Thanh Nhiễm gắp một khối bắp đặt vào chén cho anh, không phủ nhận: "Ừm, anh quá đẹp, nhìn liền ngây người."
Hàn Trạc đột nhiên có hơi ngượng ngùng, cúi đầu cắn một miếng bắp, thực ngọt.
Cơm nước xong, Hứa Thanh Nhiễm rửa chén, Hàn Trạc về phòng sấy khô tóc sau đó ở trên sô pha xem phim.
Hứa Thanh Nhiễm rửa chén xong cũng về phòng tắm rửa, bôi mỹ phẩm dưỡng da rồi ở trong phòng khách dựa vào vai Hàn Trạc bồi anh xem phim.
Hơn 10 giờ, hai người mới về phòng nghỉ ngơi.
Hứa Thanh Nhiễm nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ, nghĩ ngày mai phải về nhà, giọng nói cô lại thành như vậy, nam nhân này chắc sẽ không xằng bậy.
Khi sắp hoàn toàn ngủ, trên eo cô nhiều thêm một bàn tay, chậm rãi đem cô kéo vào lòng ngực nóng bỏng.
Bởi vì tối hôm qua quan hệ, Hứa Thanh Nhiễm buồn ngủ một chút liền tỉnh, lại đẩy không được Hàn Trạc đang xằng bậy.
"Anh nhìn xem giọng em, ngày mai sao có thể về nhà.."
"Nhiễm Nhiễm, Nhiễm Nhiễm.."
THanh âm Hàn Trạc khàn khàn, miệng lưỡi khô nóng, một cái xoay người đem cô đè ở dưới thân.
* * *
Một đêm này, Hứa Thanh Nhiễm lại hiểu được một đạo lý.
Chính là vĩnh viễn không nên tin lời nam nhân khi trên giường, mặc kệ là nam nhân đứng đắn ôn hòa, lời nói ở trên giường, đều không được tin.
Ngày hôm sau, giọng của Hứa Thanh Nhiễm vẫn không tốt.
Ra cửa, Hàn Trạc cẩn thận rót một ly nước mật ong nhìn chằm chằm cô uống xong, Hứa Thanh Nhiễm vừa xấu hổ vừa tức giận, con ngươi thẹn thùng nâng lên trừng anh: "Đêm nay em muốn ngủ phòng cho khách!"
Đáy mắt Hàn Trạc ôn nhu cười, như việc Hứa Thanh Nhiễm nói gì anh đều không cự tuyệt.
Vừa mở cửa ra, khí lạnh liền ập vào mặt, Hứa Thanh Nhiễm đem nửa khuôn mặt chôn sâu trong khăn quàng cổ, dậm chân ở trên hành lang.
Hàn Trạc nhanh chóng đổi giày, ôm Hứa Thanh Nhiễm vào trong lòng ngực, Hứa Thanh Nhiễm tự nhiên để tay vào túi áo anh.
Vào thang máy, thang máy còn có một đôi nam nữ, cô gái cũng chôn trong ngực chàng trai.
Hàn Trạc ôm Hứa Thanh Nhiễm đi vào, cười với chàng trai bên trong: "Bác sĩ Cố."
Cố Từ Nguyên ôm Chung Tình, cười với Hàn Trạc, tầm mắt ôn hòa quét qua nữ nhân trong lòng ngực anh, "Bác sĩ Hàn, muốn đi đâu vậy?"
"Đây là bạn gái tôi Hứa Thanh Nhiễm, hôm nay chở cô ấy về nhà ăn cơm."
Hứa Thanh Nhiễm vốn dĩ chỉ lộ đôi mắt ở bên ngoài, nhưng do Hàn Trạc giới thiệu mình, đành phải đem khăn quàng cổ kéo xuống lộ ra khuôn mặt nhỏ, cô chỉ cổ họng: "Xin chào, tôi là Hứa Thanh Nhiễm, hai ngày này bị cảm, giọng nói chưa tốt."
Đáy mắt Cố Từ Nguyên hiện lên một phần ý cười, không tự giác mà nhìn Hàn Trạc mặt không đổi sắc một bên, giả vờ cái gì cũng không biết, giới thiệu vợ mình cho Hứa Thanh Nhiễm: "Đây là vợ tôi, Chung Tình, chúng tôi ở tầng trên, có thời gian cứ lên chơi."
Hứa Thanh Nhiễm thân thiện gật đầu: "Ừm, được."
Thang máy xuống đến lầu một, hai đôi tình lữ đều ra khỏi thang máy.
Khi ra tới, Hứa Thanh Nhiễm còn cùng Chung Tình hẹn gặp lại. Cô rất có hảo cảm với Chung Tình, hoạt bát lạc quan hay nói, hai người rất hợp nhau.
Lên xe, Hàn Trạc mở máy lạnh, anh nghiêng đầu nhìn nữ nhân qua kính chiếu hậu, giọng nói hơi chua: "Cô giáo Hứa, bác sĩ Cố đã kết hôn, em nhìn người ta như vậy, vợ người ta sẽ không vui."
Trên mặt Hứa Thanh Nhiễm lập tức ửng đỏ, quay đầu nhìn đôi mắt đen nhánh của Hàn Trạc, con ngươi giật giật: "Em nào có nhìn bác sĩ Cố kia chứ, em rõ ràng nhìn Chung Tình!"
"Sao anh lại cảm thấy tầm mắt của em đặt trên người bác sĩ Cố?" Đáy mắt Hàn Trạc hàm chứa ý cười.
Hứa Thanh Nhiễm kéo khăn quàng trên cổ, bên trong xe ấm áp, mang khăn quàng cổ có hơi nóng: "Nào có, rõ ràng là em vẫn luôn nhìn Chung Tình, anh đừng quên, người ta là vợ bác sĩ Cố!"
Hàn Trạc nhấp môi, duỗi tay nhéo khuôn mặt nhỏ của cô: "Được, không cần kích động như vậy, đợi lát nữa về đến nhà giọng nói tệ hơn, nói nguyên nhân do cảm mạo ba mẹ sẽ không tin."
"Hừ, em mới không có kích động đâu." Gương mặt Hứa Thanh Nhiễm nóng nóng, tránh đi tầm mắt anh, cúi đầu nhìn điện thoại.
Hàn Trạc khởi động xe, cười nói: "Ba mẹ em đều là người từng trải, gặp qua việc đời nhiều hơn so với chúng ta, cũng không phải là dễ lừa gạt như vậy."
Hứa Thanh Nhiễm nhẹ nhàng nuốt nước miếng, có chút oán trách: "Anh biết còn xằng bậy.."
Hàn Trạc "Phụt" một tiếng cười lên, lái xe ra khỏi gara, trong đầu không khỏi hồi tưởng buổi tối hôm qua, biểu tình lưu luyến: "Nhiễm Nhiễm, em phải thông cảm nam nhân mới khai trai."
Hứa Thanh Nhiễm đầu óc ong ong, nhắm mắt lại, làm bộ không nghe thấy anh nói gì.
30 tuổi còn là xử nam, sao anh còn kiêu ngạo vậy chứ.
Bất quá, Hứa Thanh Nhiễm rất cao hứng, cô nhìn quang cảnh ngoài cửa sổ, hơi nhếch khóe môi.
Vất vả thì vất vả một chút thôi.
Hàn Trạc nghiêm túc lái xe, không nhìn biểu tình giờ phút này của Hứa Thanh Nhiễm.
Anh thấy Hứa Thanh Nhiễm không đáp lời, cho rằng cô thẹn thùng, chủ động thay đổi đề tài: "Anh vừa rồi có nhìn Chung Tình."
Hứa Thanh Nhiễm lập tức trừng lại: "Anh nhìn cô ấy làm gì?"
Hàn Trạc nghiêng mặt cười với cô, chậm rãi nói: "Chung Tình lúc trước có bệnh về tai rất nghiêm trọng, anh xem qua ca bệnh của cô ấy, trên cơ bản rất khó khôi phục thính lực."
Hứa Thanh Nhiễm kinh ngạc, "Nhưng vừa rồi cô ấy có thể nghe thấy em nói chuyện, lại còn có thể cùng em đối thoại mà."
"Cho nên anh mới nhìn cô ấy, bác sĩ Cố cùng cô ấy vừa mới từ nước ngoài trở về không lâu, hẳn là ở nước ngoài trị hết."
Hứa Thanh Nhiễm gật đầu, cô không nghĩ tới Chung Tình mất đi thính giác còn có thể lạc quan như vậy.
"Em rất thích cô ấy, muốn làm bạn với Chung Tình."
Hàn Trạc nhìn tình hình giao thông, nhẹ giọng đáp lời: "Ừm, có thời gian em có thể đi tìm cô ấy chơi, nhưng không thể tới lúc bác sĩ Cố ở đó."
Sắc mặt Hứa Thanh Nhiễm lại đỏ một chút, khàn khàn phản kháng: "Anh có ý gì!"
Hàn Trạc cười nói: "Không có ý gì, kì nghỉ của bác sĩ ngày thường không nhiều lắm, người ta là vợ chồng son, người ngoài không nên đi quấy rầy."
Hàn Trạc dừng một chút, cố ý hỏi ngược lại: "Nhiễm Nhiễm, em có phải hay không nghĩ đến chuyện khác?"
Hứa Thanh Nhiễm nhìn ngoài cửa sổ, cương ngạnh trả lời: "Em mới không có, em mới không có cho rằng anh ghen đâu!"
Hàn Trạc không phủ nhận gật đầu: "Ừm, là anh ghen."
Hàn Trạc cười giúp bạn gái nhà mình: "Dì, Nhiễm Nhiễm rất ngoan, hơn nữa bệnh cũng hết rồi, dì và chú không cần lo lắng, ngày mai con sẽ đưa một Nhiễm Nhiễm đầy sức sống về cho dì."
Lưu Phân Phương bị Hàn Trạc chọc cười, "Được rồi được rồi, vợ chồng son các người làm cái gì mà ăn đi, đừng để đói."
"Ừm, dì cứ bận việc đi." Hàn Trạc lễ phép gật đầu, chờ đối phương tắt máy trước.
Chờ Lưu Phân Phương tắt video, Hàn Trạc mới hít sâu một hơi, xoa xoa chỗ eo bị Nhiễm Nhiễm nhéo.
Gương mặt Hứa Thanh Nhiễm lại thẹn thùng đỏ lên.
Nam nhân này còn có mặt mũi nói cô ngoan.
Cô không ngoan có thể nghe anh mà kêu lớn hơn sao!
Đem giọng nói của mình thành thế này!
Hàn Trạc không biết Hứa Thanh Nhiễm thẹn thùng cái gì, mạnh mẽ ôm hôn một cái, tự mình biện giải: "Nhiễm Nhiễm em cũng phải thông cảm cho anh, rốt cuộc anh đã hơn ba mươi tuổi, bên người còn không có phụ nữ nữa."
Hứa Thanh Nhiễm thẹn thùng trừng mắt nhìn anh, phủi tay không giúp anh làm việc nhà.
"Anh tự dọn dẹp đi, em về phòng làm việc, chưa được được em cho phép anh không được tiến vào!"
Hàn Trạc nhìn bóng dáng nhỏ xinh của Hứa Thanh Nhiễm, đáy mắt mang theo sự bất đắc dĩ, tự mình dọn dẹp nhà cửa, sau đó thuận tiện nấu cơm trưa.
Tủ lạnh còn thừa đồ ăn lúc trước mua, Hàn Trạc chờ giữa trưa rồi ở trong phòng bếp bận việc nấu cơm. Tuy rằng tay nghề anh không tốt như Lưu Phân Phương, nhưng cũng là một người sống nhiều năm như vậy, mấy món bình thường vẫn làm được.
Anh bưng đồ ăn lên bàn, mới nhẹ nhàng gõ cửa phòng ngủ, dịu dàng hỏi: "Nhiễm Nhiễm, em khỏe chưa, ra ăn cơm trưa chứ?"
Hứa Thanh Nhiễm ở trên giường ôm máy tính gõ chữ, nghe được tiếng Hàn Trạc mới lấy lại tinh thần, nhìn thời gian trên máy tính, đã 12 giờ mười lăm phút.
Cô nhanh chóng lưu file, hôm nay cô thế mà viết gần mười nghìn chữ.
Mở cửa, trên người Hàn Trạc còn mang tạp dề, gương mặt đẹp đẽ mỉm cười cưng chiều.
Hứa Thanh Nhiễm nhìn Hàn Trạc, mắt sáng rực lên, lại ngượng ngùng xin lỗi: "Xin lỗi, em quên mất thời gian, nên không có nấu cơm."
Yết hầu Hàn Trạc hơi ngứa, anh xoa xoa đầu Nhiễm Nhiễm, đẩy cô tới phòng bếp: "Nếm thử món anh làm đi."
Trên bàn cơm bày ba món ăn, còn một món canh cà chua trứng.
Hàn Trạc cẩn thận đẩy ghế cho Hứa Thanh Nhiễm, mới đi vào phòng bếp.
Không bao lâu, anh bưng một ly nước tới, đặt bên tay Hứa Thanh Nhiễm.
"Nước mật ong, uống giải khát."
Nhắc tới chuyện giọng nói, Hứa Thanh Nhiễm vừa hối hận vừa ngượng ngùng, bưng cái ly uống. Hàn Trạc đổ nước ấm, độ ngọt vừa phải.
Hàn Trạc nhìn bộ dáng Nhiễm Nhiễm thuận theo mình, trong lòng mềm mại đến rối tinh rối mù, anh cười nói: "Ngày mai giọng nói sẽ tốt hơn, nếm thử đồ ăn đi."
Hứa Thanh Nhiễm cầm đũa, nhìn 3 món mặn 1 canh, trước tiên cô gắp đậu hủ ăn thử, đôi mắt lại sáng lên, kinh hỉ nhìn người ngồi ở đối diện: "Ăn rất ngon!"
Hàn Trạc cũng gắp một miếng đậu hủ, nếm thử, bất quá chỉ là hương vị bình thường mà thôi.
"Anh gọi cho dì lấy chút kinh nghiệm làm giò heo, dì còn nói rất hiếm có được một người đàn ông chịu xuống bếp nấu cơm cho vợ."
Hứa Thanh Nhiễm gật đầu, đồng ý lời này của mẹ.
Bởi vì ở trong nhà cô, Hứa Miểu Sinh dù yêu Lưu Phân Phương thế nào, nhưng đối với phòng bếp cũng là kính nhi viễn chi*, trừ khi Lưu Phân Phương thật sự không thể nấu ăn, ông mới vào phòng bếp nấu mì cho cô và em trai.
(*) Kính nhi viễn chi: Nghĩa câu này là kính trọng nhưng không dám gần; vẻ ngoài thì tỏ cung kính, nhưng trong lòng lại giữ khoảng cách.
Cô cười nói, "Rất nhiều người đàn ông không thích phòng bếp."
Ánh mắt Hàn Trạc sáng rực, ngữ khí nhẹ nhàng: "Nhiễm Nhiễm, em biết anh trả lời thế nào không?"
Hứa Thanh Nhiễm nghi hoặc, "Thế nào?"
"Anh nói, anh nguyện ý học tập kinh nghiệm từ dì, cam tâm tình nguyện nấu ăn cho em cả đời."
Chiếc đũa trên tay Hứa Thanh Nhiễm đặt lên bát cơm, đáy mắt mang theo sự kinh ngạc cùng động tâm.
Cô không phải kinh ngạc với việc Hàn Trạc nguyện ý làm việc mà đại bộ phận nam nhân không muốn làm, mà là ở chỗ anh nói cả đời.
Bọn họ mới ở bên nhau không đến mười ngày mà thôi.
Trong lòng Hàn Trạc cũng có chút khẩn trương, rốt cuộc đây vẫn là lần đầu tiên anh nói lời âu yếm.
Anh thử mở miệng, "Nhiễm Nhiễm, em biết dì nói thế nào không?"
"Mẹ em.." Hứa Thanh Nhiễm chớp chớp mắt, tập trung tinh thần nghĩ tới phản ứng của mẹ mình, "Bà ấy hẳn là rất vui."
Mẹ cô mong chờ có người đem cô sủng trong lòng bàn tay đến cỡ nào chứ.
Hàn Trạc cười lắc đầu, ho nhẹ một tiếng mới nói: "Dì nói, những lời này anh nói với bà không tính, nên nói với em, nếu em không muốn, thì dù anh muốn làm cơm cho em cả đời bà cũng sẽ không dạy anh."
"Nhiễm Nhiễm, anh hiện tại nói với em, em nguyện ý không?"
Khóe miệng Hứa Thanh Nhiễm giật giật, nhìn Hàn Trạc phía đối diện, gương mặt lại hơi nóng lên, tiếng nói khàn khàn có sức mê hoặc độc nhất vô nhị: "Tay bác sĩ Hàn nhỏ dài tinh tế, cầm quen dao phẫu thuật không thích hợp cầm dao phay."
Nghe được lời này, vẻ thong dong trên mặt Hàn Trạc biến mất hơn phân nửa, trong lòng yên lặng hối hận bản thân quá mức vội vàng.
Nhiễm Nhiễm chia tay với Tần Uông Dương không bao lâu, cô sao có thể nhanh như vậy..
Trong lòng Hàn Trạc ảo não, lại nghe thấy Hứa Thanh Nhiễm nặng nề thấp giọng, trong thanh âm khàn khàn cũng nghe được ý cười: "Rốt cuộc, kế thừa kiến thức của mẹ, em tự làm cũng được."
Tim Hàn Trạc đập loạn một nhịp, nhìn nữ nhân đối diện đáy mắt mang theo ý cười, lại không thể tức giận, chỉ có thể gắp miếng cà rốt bổ sung vitamin.
Hứa Thanh Nhiễm cảm mạo vừa hết, sức ăn cũng tốt lên, ăn xong một chén cơm còn chủ động ăn thêm nửa chén.
Ăn xong lại ngại bụng căng, đuổi Hàn Trạc từ trong phòng bếp ra, tự mình rửa chén.
Buổi chiều Hàn Trạc đi phòng tập thể thao, Hứa Thanh Nhiễm tiếp tục ở trong phòng ngủ viết truyện, nhưng lần này cô cài báo thức, lúc 5 giờ tắt máy tính, vo gạo nấu cơm.
Hàn Trạc từ phòng tập thể thao về, đã ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt của đồ ăn, đi vào liền thấy trong phòng bếp có một thân hình nhỏ xinh mang tạp dề, tóc dài búi lên, trên người mặc áo lông đen bó sát người, thắt lưng ôm chặt vòng eo khiến hormone trong người anh bùng nổ.
Hứa Thanh Nhiễm nghe thấy động tĩnh quay đầu lại nhìn phòng khách: "Đi tắm đi, mới có thể ăn cơm."
Hàn Trạc gật đầu, đi vào phòng tắm tắm nước ấm.
Chỉ là hơi nước nóng hổi, nhiệt độ thoải mái thổi vào mặt, anh nhắm mắt, trong đầu đều là vòng eo câu người của Nhiễm Nhiễm, còn có thâm âm mê hoặc trong xương cốt.
Hàn Trạc tắm lần này, tắm có hơi lâu.
Rốt cuộc nam nhân 32 tuổi mới khai trai, thật không dễ dàng.
Hứa Thanh Nhiễm nghi ngờ Hàn Trạc ở trong phòng tắm rút gân.
Đợi nửa giờ, Hứa Thanh Nhiễm rốt cuộc đi vào phòng ngủ, gõ cửa kính phòng tắm: "Hàn Trạc, anh sao vậy, nếu không ra ăn cơm, đồ ăn sẽ nguội mất."
Hứa Thanh Nhiễm vừa dứt lời, cửa phòng tắm liền mở ra, hơi nóng ập vào mặt còn có cơ bụng của nam nhân, Tim Hứa Thanh Nhiễm đập nhanh, che miệng lui về phía sau hai bước.
Hàn Trạc chỉ quấn khăn tắm, trên tóc còn nhỏ nước.
"Anh.. Anh thay áo ngủ rồi ra ăn cơm, em ở bên ngoài chờ anh."
Hàn Trạc nhìn cô vội vàng đi ra ngoài, liếm đôi môi khô nóng, lấy khăn lông xoa xoa tóc.
Hứa Thanh Nhiễm không chờ bao lâu, vừa mới dọn cơm, Hàn Trạc đã mặc áo ngủ ra, tóc chưa sấy khô, nhưng cũng không tích nước.
Có thể là buổi chiều đi phòng tập thể thao, Hứa Thanh Nhiễm cảm giác góc cạnh trên mặt nam nhân càng rõ ràng, nhìn đến ngây ngốc.
Thẳng đến khi nghe tiếng cười của anh, Hứa Thanh Nhiễm mới hồi thần.
"Thích như vậy?"
Hứa Thanh Nhiễm gắp một khối bắp đặt vào chén cho anh, không phủ nhận: "Ừm, anh quá đẹp, nhìn liền ngây người."
Hàn Trạc đột nhiên có hơi ngượng ngùng, cúi đầu cắn một miếng bắp, thực ngọt.
Cơm nước xong, Hứa Thanh Nhiễm rửa chén, Hàn Trạc về phòng sấy khô tóc sau đó ở trên sô pha xem phim.
Hứa Thanh Nhiễm rửa chén xong cũng về phòng tắm rửa, bôi mỹ phẩm dưỡng da rồi ở trong phòng khách dựa vào vai Hàn Trạc bồi anh xem phim.
Hơn 10 giờ, hai người mới về phòng nghỉ ngơi.
Hứa Thanh Nhiễm nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ, nghĩ ngày mai phải về nhà, giọng nói cô lại thành như vậy, nam nhân này chắc sẽ không xằng bậy.
Khi sắp hoàn toàn ngủ, trên eo cô nhiều thêm một bàn tay, chậm rãi đem cô kéo vào lòng ngực nóng bỏng.
Bởi vì tối hôm qua quan hệ, Hứa Thanh Nhiễm buồn ngủ một chút liền tỉnh, lại đẩy không được Hàn Trạc đang xằng bậy.
"Anh nhìn xem giọng em, ngày mai sao có thể về nhà.."
"Nhiễm Nhiễm, Nhiễm Nhiễm.."
THanh âm Hàn Trạc khàn khàn, miệng lưỡi khô nóng, một cái xoay người đem cô đè ở dưới thân.
* * *
Một đêm này, Hứa Thanh Nhiễm lại hiểu được một đạo lý.
Chính là vĩnh viễn không nên tin lời nam nhân khi trên giường, mặc kệ là nam nhân đứng đắn ôn hòa, lời nói ở trên giường, đều không được tin.
Ngày hôm sau, giọng của Hứa Thanh Nhiễm vẫn không tốt.
Ra cửa, Hàn Trạc cẩn thận rót một ly nước mật ong nhìn chằm chằm cô uống xong, Hứa Thanh Nhiễm vừa xấu hổ vừa tức giận, con ngươi thẹn thùng nâng lên trừng anh: "Đêm nay em muốn ngủ phòng cho khách!"
Đáy mắt Hàn Trạc ôn nhu cười, như việc Hứa Thanh Nhiễm nói gì anh đều không cự tuyệt.
Vừa mở cửa ra, khí lạnh liền ập vào mặt, Hứa Thanh Nhiễm đem nửa khuôn mặt chôn sâu trong khăn quàng cổ, dậm chân ở trên hành lang.
Hàn Trạc nhanh chóng đổi giày, ôm Hứa Thanh Nhiễm vào trong lòng ngực, Hứa Thanh Nhiễm tự nhiên để tay vào túi áo anh.
Vào thang máy, thang máy còn có một đôi nam nữ, cô gái cũng chôn trong ngực chàng trai.
Hàn Trạc ôm Hứa Thanh Nhiễm đi vào, cười với chàng trai bên trong: "Bác sĩ Cố."
Cố Từ Nguyên ôm Chung Tình, cười với Hàn Trạc, tầm mắt ôn hòa quét qua nữ nhân trong lòng ngực anh, "Bác sĩ Hàn, muốn đi đâu vậy?"
"Đây là bạn gái tôi Hứa Thanh Nhiễm, hôm nay chở cô ấy về nhà ăn cơm."
Hứa Thanh Nhiễm vốn dĩ chỉ lộ đôi mắt ở bên ngoài, nhưng do Hàn Trạc giới thiệu mình, đành phải đem khăn quàng cổ kéo xuống lộ ra khuôn mặt nhỏ, cô chỉ cổ họng: "Xin chào, tôi là Hứa Thanh Nhiễm, hai ngày này bị cảm, giọng nói chưa tốt."
Đáy mắt Cố Từ Nguyên hiện lên một phần ý cười, không tự giác mà nhìn Hàn Trạc mặt không đổi sắc một bên, giả vờ cái gì cũng không biết, giới thiệu vợ mình cho Hứa Thanh Nhiễm: "Đây là vợ tôi, Chung Tình, chúng tôi ở tầng trên, có thời gian cứ lên chơi."
Hứa Thanh Nhiễm thân thiện gật đầu: "Ừm, được."
Thang máy xuống đến lầu một, hai đôi tình lữ đều ra khỏi thang máy.
Khi ra tới, Hứa Thanh Nhiễm còn cùng Chung Tình hẹn gặp lại. Cô rất có hảo cảm với Chung Tình, hoạt bát lạc quan hay nói, hai người rất hợp nhau.
Lên xe, Hàn Trạc mở máy lạnh, anh nghiêng đầu nhìn nữ nhân qua kính chiếu hậu, giọng nói hơi chua: "Cô giáo Hứa, bác sĩ Cố đã kết hôn, em nhìn người ta như vậy, vợ người ta sẽ không vui."
Trên mặt Hứa Thanh Nhiễm lập tức ửng đỏ, quay đầu nhìn đôi mắt đen nhánh của Hàn Trạc, con ngươi giật giật: "Em nào có nhìn bác sĩ Cố kia chứ, em rõ ràng nhìn Chung Tình!"
"Sao anh lại cảm thấy tầm mắt của em đặt trên người bác sĩ Cố?" Đáy mắt Hàn Trạc hàm chứa ý cười.
Hứa Thanh Nhiễm kéo khăn quàng trên cổ, bên trong xe ấm áp, mang khăn quàng cổ có hơi nóng: "Nào có, rõ ràng là em vẫn luôn nhìn Chung Tình, anh đừng quên, người ta là vợ bác sĩ Cố!"
Hàn Trạc nhấp môi, duỗi tay nhéo khuôn mặt nhỏ của cô: "Được, không cần kích động như vậy, đợi lát nữa về đến nhà giọng nói tệ hơn, nói nguyên nhân do cảm mạo ba mẹ sẽ không tin."
"Hừ, em mới không có kích động đâu." Gương mặt Hứa Thanh Nhiễm nóng nóng, tránh đi tầm mắt anh, cúi đầu nhìn điện thoại.
Hàn Trạc khởi động xe, cười nói: "Ba mẹ em đều là người từng trải, gặp qua việc đời nhiều hơn so với chúng ta, cũng không phải là dễ lừa gạt như vậy."
Hứa Thanh Nhiễm nhẹ nhàng nuốt nước miếng, có chút oán trách: "Anh biết còn xằng bậy.."
Hàn Trạc "Phụt" một tiếng cười lên, lái xe ra khỏi gara, trong đầu không khỏi hồi tưởng buổi tối hôm qua, biểu tình lưu luyến: "Nhiễm Nhiễm, em phải thông cảm nam nhân mới khai trai."
Hứa Thanh Nhiễm đầu óc ong ong, nhắm mắt lại, làm bộ không nghe thấy anh nói gì.
30 tuổi còn là xử nam, sao anh còn kiêu ngạo vậy chứ.
Bất quá, Hứa Thanh Nhiễm rất cao hứng, cô nhìn quang cảnh ngoài cửa sổ, hơi nhếch khóe môi.
Vất vả thì vất vả một chút thôi.
Hàn Trạc nghiêm túc lái xe, không nhìn biểu tình giờ phút này của Hứa Thanh Nhiễm.
Anh thấy Hứa Thanh Nhiễm không đáp lời, cho rằng cô thẹn thùng, chủ động thay đổi đề tài: "Anh vừa rồi có nhìn Chung Tình."
Hứa Thanh Nhiễm lập tức trừng lại: "Anh nhìn cô ấy làm gì?"
Hàn Trạc nghiêng mặt cười với cô, chậm rãi nói: "Chung Tình lúc trước có bệnh về tai rất nghiêm trọng, anh xem qua ca bệnh của cô ấy, trên cơ bản rất khó khôi phục thính lực."
Hứa Thanh Nhiễm kinh ngạc, "Nhưng vừa rồi cô ấy có thể nghe thấy em nói chuyện, lại còn có thể cùng em đối thoại mà."
"Cho nên anh mới nhìn cô ấy, bác sĩ Cố cùng cô ấy vừa mới từ nước ngoài trở về không lâu, hẳn là ở nước ngoài trị hết."
Hứa Thanh Nhiễm gật đầu, cô không nghĩ tới Chung Tình mất đi thính giác còn có thể lạc quan như vậy.
"Em rất thích cô ấy, muốn làm bạn với Chung Tình."
Hàn Trạc nhìn tình hình giao thông, nhẹ giọng đáp lời: "Ừm, có thời gian em có thể đi tìm cô ấy chơi, nhưng không thể tới lúc bác sĩ Cố ở đó."
Sắc mặt Hứa Thanh Nhiễm lại đỏ một chút, khàn khàn phản kháng: "Anh có ý gì!"
Hàn Trạc cười nói: "Không có ý gì, kì nghỉ của bác sĩ ngày thường không nhiều lắm, người ta là vợ chồng son, người ngoài không nên đi quấy rầy."
Hàn Trạc dừng một chút, cố ý hỏi ngược lại: "Nhiễm Nhiễm, em có phải hay không nghĩ đến chuyện khác?"
Hứa Thanh Nhiễm nhìn ngoài cửa sổ, cương ngạnh trả lời: "Em mới không có, em mới không có cho rằng anh ghen đâu!"
Hàn Trạc không phủ nhận gật đầu: "Ừm, là anh ghen."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.