Chương 34:
Thẩm Trung Ngư
09/04/2024
Nói xong thì liền khóc bù lu bù loa nói, “Tại sao lại đem con thỏ tôi tặng cho người khác chứ? Tôi cũng đâu trì hoãn việc học đâu!”
Nói xong liền cầm bao thuốc lá, rút một điếu ra, đi về phía Từ Lương Khoa bảo, “Cho tôi mượn bật lửa một chút.”
Nhưng Từ Lương Khoa cũng đâu có ngu mà cho anh ta mượn. Khâu Cự từ trước đến nay ở trước mặt bố mẹ đều con ngoan trò giỏi, làm gì mà biết hút thuốc.
Bật mãi không cháy anh ta cũng không tức giận mà cầm điếu thuốc hút không khí.
Tỉnh Dĩ xem như là tỉnh nhất trong hội, cô nhìn Từ Lương Khoa hỏi, “Tiểu Khoa, cậu ổn không?”
Từ Lương Khoa nhếch lông mày, cười gượng nói, “Đương nhiên, bây giờ mới uống nhiều chút thôi.”
Tóc cậu ta đã mọc dài ra không ít, chân tóc đen cũng đã bắt đầu mọc rồi, tóc đẳng sau được buộc bằng dây chun trông khá tùy tiện, tổng thể cả người trông lả lơi, phóng túng vô cùng. Có bia vào người nhưng cậu ta cũng không có biểu hiện gì lạ, chỉ là hai bên gò mà và vành tai hơi ửng đỏ, lại thêm những hình xăm lòe loẹt khiến cậu ta trông chẳng giống “good boy” chút nào.
Nhìn sơ qua thấy cậu ta không có biểu hiện gì đang say thật nên Tỉnh Dĩ mới cảm thấy yên lòng. Sau đó lại thấy cậu ta cầm điều khiển điều hòa quay cảnh Khâu Cự và Diêm Tư Niên đang say và nói chuyện xà lơ với nhau.
Mặt cô liền trầm xuống, nhìn cậu ta hỏi, “Tìm nút quay à?”
Từ Lương Khoa nghe vậy lông mày càng nhíu lại hơn, nói, “Không có, A Dĩ, cậu qua đây xem điện thoại của tôi rốt cuộc bị gì mà mở mãi không được.”
Cậu ta loay hoay một hồi vẫn không được, bực bội ném nó qua một bên, miệng còn lẩm bẩm, “Mẹ kiếp, đúng là đồ điện thoại phế vật.”
Tỉnh Dĩ không nhịn được, miệng cười không ngừng, uống từng hớp bia, cô ngẩng đầu ngắm trăng, có thể mơ hồ thấy được ánh trăng trong mắt cô. Giọng cô đột nhiên cất lên một tiếng, hát:
"Đời người được mấy mùa thu
Không say không thể về
Vẻ đẹp mỹ nhân Phương Đông
Sông Hoàng Hà phía Tây
Đến đây uống chút rượu
Không say không thể về
Đừng phiền lo chuyện gì..."
Giọng nói hát cô khẽ khàng tịch mịch như bóng đêm, nhưng lại có mấy phần ấm áp như ánh trăng, nghe cô hát, ba người kia cảm giác được bản thân cũng tỉnh táo hơn chút.
Từ Lương Khoa cũng không chấp điện thoại nữa, mà lấy guitar để trước ngực, ngón tay gảy từng sợi đàn, tiếng nhạc nhanh chóng được phát ra. Diêm Tư Niên phối hợp cầm hai cây đũa, gõ lên bàn theo từng tiếng nhạc, tổng thể nghe vô cùng bắt tai.
Khâu Cự thấy vậy cũng móc điện thoại ra ghi âm, sau khi Tỉnh Dĩ hát xong câu cuối cùng thì anh bấm vào máy ảnh, chuyển sang chế độ selfie để cả bốn người đều có mặt trong khung ảnh.
"Một, hai, ba, cheese!" Khâu Cự hô to, đồng thời bấm chụp.
Tách tách.
Bốn gương mặt với nụ cười rạng rỡ được lưu lại trong tấm hình.
Từ Lương Khoa uống không nhiều lắm, tuy cậu say nhưng vẫn nghe hiểu được lời của người khác. Vậy nên, cậu và Tỉnh Dĩ mỗi người đỡ một người chuẩn bị về nhà.
Khâu Cự uống nhiều như thế đương nhiên không thể về nhà. Nếu không nhà cậu ta mở đại hội phê bình mất, may mà người nhà Khâu Cự vẫn chưa biết cậu ta quay về núi Nam Trấn.
Nói xong liền cầm bao thuốc lá, rút một điếu ra, đi về phía Từ Lương Khoa bảo, “Cho tôi mượn bật lửa một chút.”
Nhưng Từ Lương Khoa cũng đâu có ngu mà cho anh ta mượn. Khâu Cự từ trước đến nay ở trước mặt bố mẹ đều con ngoan trò giỏi, làm gì mà biết hút thuốc.
Bật mãi không cháy anh ta cũng không tức giận mà cầm điếu thuốc hút không khí.
Tỉnh Dĩ xem như là tỉnh nhất trong hội, cô nhìn Từ Lương Khoa hỏi, “Tiểu Khoa, cậu ổn không?”
Từ Lương Khoa nhếch lông mày, cười gượng nói, “Đương nhiên, bây giờ mới uống nhiều chút thôi.”
Tóc cậu ta đã mọc dài ra không ít, chân tóc đen cũng đã bắt đầu mọc rồi, tóc đẳng sau được buộc bằng dây chun trông khá tùy tiện, tổng thể cả người trông lả lơi, phóng túng vô cùng. Có bia vào người nhưng cậu ta cũng không có biểu hiện gì lạ, chỉ là hai bên gò mà và vành tai hơi ửng đỏ, lại thêm những hình xăm lòe loẹt khiến cậu ta trông chẳng giống “good boy” chút nào.
Nhìn sơ qua thấy cậu ta không có biểu hiện gì đang say thật nên Tỉnh Dĩ mới cảm thấy yên lòng. Sau đó lại thấy cậu ta cầm điều khiển điều hòa quay cảnh Khâu Cự và Diêm Tư Niên đang say và nói chuyện xà lơ với nhau.
Mặt cô liền trầm xuống, nhìn cậu ta hỏi, “Tìm nút quay à?”
Từ Lương Khoa nghe vậy lông mày càng nhíu lại hơn, nói, “Không có, A Dĩ, cậu qua đây xem điện thoại của tôi rốt cuộc bị gì mà mở mãi không được.”
Cậu ta loay hoay một hồi vẫn không được, bực bội ném nó qua một bên, miệng còn lẩm bẩm, “Mẹ kiếp, đúng là đồ điện thoại phế vật.”
Tỉnh Dĩ không nhịn được, miệng cười không ngừng, uống từng hớp bia, cô ngẩng đầu ngắm trăng, có thể mơ hồ thấy được ánh trăng trong mắt cô. Giọng cô đột nhiên cất lên một tiếng, hát:
"Đời người được mấy mùa thu
Không say không thể về
Vẻ đẹp mỹ nhân Phương Đông
Sông Hoàng Hà phía Tây
Đến đây uống chút rượu
Không say không thể về
Đừng phiền lo chuyện gì..."
Giọng nói hát cô khẽ khàng tịch mịch như bóng đêm, nhưng lại có mấy phần ấm áp như ánh trăng, nghe cô hát, ba người kia cảm giác được bản thân cũng tỉnh táo hơn chút.
Từ Lương Khoa cũng không chấp điện thoại nữa, mà lấy guitar để trước ngực, ngón tay gảy từng sợi đàn, tiếng nhạc nhanh chóng được phát ra. Diêm Tư Niên phối hợp cầm hai cây đũa, gõ lên bàn theo từng tiếng nhạc, tổng thể nghe vô cùng bắt tai.
Khâu Cự thấy vậy cũng móc điện thoại ra ghi âm, sau khi Tỉnh Dĩ hát xong câu cuối cùng thì anh bấm vào máy ảnh, chuyển sang chế độ selfie để cả bốn người đều có mặt trong khung ảnh.
"Một, hai, ba, cheese!" Khâu Cự hô to, đồng thời bấm chụp.
Tách tách.
Bốn gương mặt với nụ cười rạng rỡ được lưu lại trong tấm hình.
Từ Lương Khoa uống không nhiều lắm, tuy cậu say nhưng vẫn nghe hiểu được lời của người khác. Vậy nên, cậu và Tỉnh Dĩ mỗi người đỡ một người chuẩn bị về nhà.
Khâu Cự uống nhiều như thế đương nhiên không thể về nhà. Nếu không nhà cậu ta mở đại hội phê bình mất, may mà người nhà Khâu Cự vẫn chưa biết cậu ta quay về núi Nam Trấn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.