Chương 20
Lạc Tịch
02/09/2023
Giản Diệc Minh bắt taxi đến trường quay, mắt nhìn di động, khóe môi tự động nhếch lên.
Từ lúc anh xuống máy bay cho tới bây giờ, Bạch Lộ nhắn cho anh không biết bao nhiêu tin, anh còn chưa kịp trả lời lại cái cũ cậu đã nhắn cái mới.
Bác tài xế lái xe đằng trước thấy anh như vậy liền buộc miệng hỏi:
"Cậu trai là đi gặp bạn gái sao?"
"Dạ?"
"Tôi thấy cậu cứ nhìn di động rồi cười."
"Không phải bạn gái, là bạn trai nhỏ của cháu."
"À!"
Bác tài xế nghe xong có vẻ khá lúng túng, im lặng không nói gì nữa.
Đến lúc xuống xe trả tiền, bác lái xe liền kéo anh lại, nói:
"Cái đó... bạn trai nhỏ đó của cháu, là người thế nào vậy?"
"Em ấy rất đáng yêu, cũng rất hoạt bát, bình thường đều không chịu ngồi yên một chỗ."
Giản Diệc Minh không cần nghĩ liền trả lời luôn, sau đó mỉm cười tạm biệt bác lái xe rồi xoay người rời đi.
Chưa đến gần trường quay đã nghe thấy tiếng hò hét của fan ở phía trước. Bác sĩ Giản không khỏi thở ra một hơi, giờ mà lại đó nhất định sẽ bị bọn họ ép cho thành tờ giấy luôn.
"A! Anh đẹp trai này cũng đến tham ban sao?"
Giản Diệc Minh hơi giật mình, quay đầu nhìn hai cô gái cầm tấm bảng có tên bà xã nhà mình, trong lòng không biết nên mang tư vị gì.
Hai cô gái nhìn vẻ mặt lạnh lùng của anh đẹp trai kia, không những không ngại mà còn mỉm cười thân thiện, con trai ấy à, lúc nào mà chẳng như vậy, nhất là trai đẹp giống như người đối diện đây.
Giản Diệc Minh không biết nên trả lời như thế nào, nhất thời lúng túng thì một trong hai cô gái kia đã mở lời nói trước.
"Anh là fan của nhà nào vậy?"
"Tôi..."
"Có phải Viên gia không?"
'Viên gia?'
Bác sĩ Giản nghĩn nghĩ, hình như nữ chính của bộ phim này chính là cái người mà lúc tết đã đến nhà anh thì phải.
Thấy Giản Diệc Minh lắc đầu, cô gái kia đang định nói tiếp thì đã bị anh ngắt lời.
"Tôi là fan của Lộ... à không, Bạch Lộ."
"A! Thật sao, em cũng là miến của anh ấy, chúng ta thật là có duyên nha. Đi, em dẫn anh đến trường quay, đừng đứng ở đây đợi, còn lâu mới được vào trong."
Nói rồi, không để Giản Diệc Minh trả lời, cô gái kia liền kéo anh đi luôn.
Bạch Lộ vừa quay xong một cảnh đánh nhau, cả người bẩn hề hề đứng ngốc dưới trời nắng.
Stylist và tiểu trợ lý nhanh chóng chạy đến chỗ cậu, đem khăn và nước đến, chỉnh lại trang phục cho cậu.
Cậu trong tình trạng tóc tai rối tung, cầm chai nước vừa đi vừa uống, mắt liếc đông ngó tây như diều hâu tia con mồi của mình.
Hôm nay trời nắng bất thường, mới đứng ngoài trời có một chút đã đổ bao nhiêu mồ hôi, áo đồng phục cũng vì vậy mà ướt đẫm, còn dính bụi bẩn và cát.
Cậu thở dài một hơi, còn đâu là hình tượng thiếu niên, khụ... à nhầm, là chàng trai thuần khiết sạch sẽ nữa đây.
"A!!!!! Bạch Lộ, anh nhìn bên này đi."
Bạch Lộ giật mình suýt thì bị sặc nước, bình thường cậu có nghe fan gọi mình như vậy cũng không bị gì, hôm nay bởi vì mải tìm Giản Diệc Minh cho nên mới như vậy.
Cậu dùng khăn bông lau miệng, sau đó mỉm cười quay đầu nhìn cái người vừa gọi mình.
Phía sau hai cô gái đó có một hình bóng cao cao quen thuộc, Giản Diệc Minh ánh mắt đầy dịu dàng nhìn cậu, khóe môi cong cong đầy ý cười, ánh nắng vàng nhạt đổ lên người anh càng làm tăng thêm vẻ ôn nhu thường ngày.
Bạch Lộ nuốt một ngụm nước bọt, thật muốn con mẹ nó ngay lúc này nhào đến ôm lấy anh, nhưng mà ở đây có bao nhiêu người, nếu như thời gian ngừng lại, cậu nhất định sẽ không ngần ngại mà chạy đến, hôn chụt một cái lên môi anh.
"A!!!! Bạch Lộ cười với chúng ta kìa, phải chụp lại, phải đăng lên vòng bạn bè."
"Trời trời, trời ơi... anh ấy ngoài đời còn đẹp trai hơn!!!!"
Giản Diệc Minh đứng sau hai cô nàng, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, thầm thở dài một tiếng, nếu như ở đây không có hàng rào sắt phân cách, khẳng định hai cô nàng này sẽ phi tới ôm lấy chân cậu.
Bạch Lộ vẫy vẫy tay với Hiểu Hoa, nói thầm gì đó vào tai cô, tiểu trợ lý gậy gật đầu, ngay lập tức bỏ đi.
Một lúc sau tiểu trợ lý quay lại, trên tay ôm một thùng nước, đằng sau còn có mấy nhân viên của tổ ekip cũng đang vác thùng nước giống cô, lần lượt phân phát cho đoàn phim và miến đến tham ban.
Bạch Lộ cười một cái, cầm trên tay ba trai nước bước đến chỗ Giản Diệc Minh, trước tiên đưa nước cho hai cô gái kia trước, hai người họ lập tức hét lên.
"Cho anh!"
Giản Diệc Minh nhìn Bạch Lộ mỉm cười với mình, mặc dù mặt có chút bẩn nhưng rất đẹp trai nha.
Nhân lúc hai người bên cạnh không chú ý, cậu liền nhét vào tay anh một tờ giấy nhỏ, sau đó nháy mắt một cái rồi mới rời đi.
Bác sĩ Giản nhìn nhìn một cái rồi mới mở ra xem.
[Gửi ông xã, đợi em ở trong bảo tàng, lát sẽ đến tìm anh.]
"Ấy, Tống tổng, không biết ngài đại giá quang lâm..."
"Không có gì, tôi chỉ đến quan sát một chút thôi."
Tống Dương phớt lờ lời nói của người kia, trực tiếp đi lướt qua ông ta để vào trong. Vệ sĩ đằng sau cũng đi theo, dường như là muốn ngăn không cho ai đến gần hắn.
Tống Dương vừa đi vào trong liền nhìn thấy ngay Bạch Lộ đang cười đến muốn nở hoa, cậu vừa từ chỗ Giản Diệc Minh vào, đương nhiên tâm trạng cực kỳ tốt.
Tống Dương ánh mắt không kìm được dán lên người cậu, sau hôm đó hắn liền cho người tra tư liệu của nhóc con này mới biết cậu là diễn viên nổi tiếng tuyến một, từng đoạt rất nhiều giải thưởng. Mà bộ phim này ban đầu hắn hắn chỉ tiện tay đầu tư chơi, ai ngờ lại có sự góp mặt của tiểu đáng yêu này.
"Tiểu Lộ!"
Bạch Lộ quay đầu, vừa nhìn thấy người gọi mình là Tống Dương, khuôn mặt vui vẻ ngay lập tức trùng xuống, cậu làm như không nghe thấy lời hắn, phủi đít bỏ đi.
Tống Dương đuổi theo sau cậu, đang định nắm tay cậu kéo lại, tiểu trợ lý đã nhanh chân chạy đến, vội vàng lôi cậu đi.
"Tiểu Lộ, mau quay lại phòng trang điểm thôi, sắp đến phân cảnh tiếp theo rồi."
"Vâng!"
Bạch Lộ đi theo tiểu trợ lý, trước khi rời khỏi còn liếc hắn một cái, mà một màn này từ đầu tới cuối đều được Giản Diệc Minh nhìn thấy, anh không có biểu cảm gì, chỉ im lặng.
Thật ra bác sĩ Giản biết vị kia là ai, bởi vì trước đây đã từng nghe Giản Hạo Phong nói qua, có điều anh lại không mấy quan tâm chuyện này lắm, bởi vì anh chỉ muốn làm một bác sĩ an nhàn mà thôi.
"Chị Hoa, cái người đó, chị biết không, từ cái đêm giao thừa đó gặp em một lần hắn liền bám theo em."
"Chị nói này tiểu Lộ, em là giả mù hay mù thật vậy, nhân vật tiếng tăm vậy mà cũng không biết?"
"Hắn ta cũng đâu có biết em."
Bạch Lộ bĩu môi một cái.
"Hai việc này không giống nhau. Nói chung em chỉ cần biết người đó không đắc tội được, với lại anh ta đầu tư cho bộ phim này, em tốt nhất nên nghiêm túc một chút, đừng để anh Lương xử đẹp."
Cậu gật gật đầu, sau đó ngồi nghiêm chỉnh trên ghế để stylist và thợ trang điểm chỉnh trang lại.
Phân cảnh sau là đoạn Bạch Lộ phải diễn trong bảo tàng mĩ thuật, mọi người liền nhanh chóng di chuyển đồ đạc vào bên trong.
"Đạo diễn, không hay rồi, cái người cần cho phân đoạn này không đến được, hình như bị ngộ độc thực phẩm đang ở trong bệnh viện."
"Vậy... nhân vật này không quan trọng, tìm đại một người dễ nhìn chút là được."
"Vâng, tôi đi ngay."
Bạch Lộ thấy tổ ekip rối hết cả lên, cậu mới tò mò đi lại.
"Đạo diễn, có chuyện gì vậy?"
Đạo diễn thở dài một hơi, ngồi xuống ghế.
"Cái người cùng cháu diễn đoạn kia không đến được, ekip đang tìm người khác."
Bạch Lộ gật gật đầu, dường như nghĩ ra cái gì đó, cậu liền cười một cái, nói thầm vào tai đạo diễn, lại chỉ chỉ người đang đứng sau hàng rào ngắm tranh.
Đạo diễn nhìn ngươi kia, ngay lập tức gật đầu, khen cậu một cái rồi gọi ekip lại.
"Cậu, lại kia mời cậu trai đang đứng xem tranh đó."
"Chính là anh chàng khoác áo sơ mi kia phải không?"
"Phải!"
Giản Diệc Minh vốn dĩ chỉ đứng xem Bạch Lộ chứ không phải xem tranh, thấy có người đang tiến về phía mình, anh liền quay đầu đi.
Nhân viên ekip bước đến bên cạnh anh, cười cười nói:
"Xin chào, vị tiên sinh này anh có rảnh không?"
"Có chuyện gì?"
"Chính là... diễn viên của chúng tôi có việc không thể đến, mà phân cảnh kia không hoãn được, đạo diễn thấy anh rất hợp với vai này, anh có thể dành chút thời gian giúp chúng tôi không?"
Giản Diệc Minh đang định từ chối đột nhiên nhìn thấy Bạch Lộ mỉm cười đứng bên cạnh đạo diễn vẫy tay với anh, bác sĩ Giản liền nuốt câu kia lại, gật đầu.
"Để tôi thử một chút."
"Vậy thì hay quá, tiên sinh, mời đi lối này."
Nhân viên ekip vui vẻ dẫn đường cho Giản Diệc Minh đến phòng hóa trang, đợi một lúc sau bước ra ngoài, cái người ăn mặc nhìn trông vô cùng boyfriend ban nãy đã thay thế thành người đàn ông trưởng thành đầy nam tính.
Giản Diệc Minh mặc sơ mi trắng phối quần tây màu be, tay trái đeo đồng hồ bạc, cả người anh đều toát lên một khí chất vừa dịu dàng lại vô cùng khó gần. Chính là kiểu hình mẫu lý tưởng của các cô gái.
Từ lúc anh xuống máy bay cho tới bây giờ, Bạch Lộ nhắn cho anh không biết bao nhiêu tin, anh còn chưa kịp trả lời lại cái cũ cậu đã nhắn cái mới.
Bác tài xế lái xe đằng trước thấy anh như vậy liền buộc miệng hỏi:
"Cậu trai là đi gặp bạn gái sao?"
"Dạ?"
"Tôi thấy cậu cứ nhìn di động rồi cười."
"Không phải bạn gái, là bạn trai nhỏ của cháu."
"À!"
Bác tài xế nghe xong có vẻ khá lúng túng, im lặng không nói gì nữa.
Đến lúc xuống xe trả tiền, bác lái xe liền kéo anh lại, nói:
"Cái đó... bạn trai nhỏ đó của cháu, là người thế nào vậy?"
"Em ấy rất đáng yêu, cũng rất hoạt bát, bình thường đều không chịu ngồi yên một chỗ."
Giản Diệc Minh không cần nghĩ liền trả lời luôn, sau đó mỉm cười tạm biệt bác lái xe rồi xoay người rời đi.
Chưa đến gần trường quay đã nghe thấy tiếng hò hét của fan ở phía trước. Bác sĩ Giản không khỏi thở ra một hơi, giờ mà lại đó nhất định sẽ bị bọn họ ép cho thành tờ giấy luôn.
"A! Anh đẹp trai này cũng đến tham ban sao?"
Giản Diệc Minh hơi giật mình, quay đầu nhìn hai cô gái cầm tấm bảng có tên bà xã nhà mình, trong lòng không biết nên mang tư vị gì.
Hai cô gái nhìn vẻ mặt lạnh lùng của anh đẹp trai kia, không những không ngại mà còn mỉm cười thân thiện, con trai ấy à, lúc nào mà chẳng như vậy, nhất là trai đẹp giống như người đối diện đây.
Giản Diệc Minh không biết nên trả lời như thế nào, nhất thời lúng túng thì một trong hai cô gái kia đã mở lời nói trước.
"Anh là fan của nhà nào vậy?"
"Tôi..."
"Có phải Viên gia không?"
'Viên gia?'
Bác sĩ Giản nghĩn nghĩ, hình như nữ chính của bộ phim này chính là cái người mà lúc tết đã đến nhà anh thì phải.
Thấy Giản Diệc Minh lắc đầu, cô gái kia đang định nói tiếp thì đã bị anh ngắt lời.
"Tôi là fan của Lộ... à không, Bạch Lộ."
"A! Thật sao, em cũng là miến của anh ấy, chúng ta thật là có duyên nha. Đi, em dẫn anh đến trường quay, đừng đứng ở đây đợi, còn lâu mới được vào trong."
Nói rồi, không để Giản Diệc Minh trả lời, cô gái kia liền kéo anh đi luôn.
Bạch Lộ vừa quay xong một cảnh đánh nhau, cả người bẩn hề hề đứng ngốc dưới trời nắng.
Stylist và tiểu trợ lý nhanh chóng chạy đến chỗ cậu, đem khăn và nước đến, chỉnh lại trang phục cho cậu.
Cậu trong tình trạng tóc tai rối tung, cầm chai nước vừa đi vừa uống, mắt liếc đông ngó tây như diều hâu tia con mồi của mình.
Hôm nay trời nắng bất thường, mới đứng ngoài trời có một chút đã đổ bao nhiêu mồ hôi, áo đồng phục cũng vì vậy mà ướt đẫm, còn dính bụi bẩn và cát.
Cậu thở dài một hơi, còn đâu là hình tượng thiếu niên, khụ... à nhầm, là chàng trai thuần khiết sạch sẽ nữa đây.
"A!!!!! Bạch Lộ, anh nhìn bên này đi."
Bạch Lộ giật mình suýt thì bị sặc nước, bình thường cậu có nghe fan gọi mình như vậy cũng không bị gì, hôm nay bởi vì mải tìm Giản Diệc Minh cho nên mới như vậy.
Cậu dùng khăn bông lau miệng, sau đó mỉm cười quay đầu nhìn cái người vừa gọi mình.
Phía sau hai cô gái đó có một hình bóng cao cao quen thuộc, Giản Diệc Minh ánh mắt đầy dịu dàng nhìn cậu, khóe môi cong cong đầy ý cười, ánh nắng vàng nhạt đổ lên người anh càng làm tăng thêm vẻ ôn nhu thường ngày.
Bạch Lộ nuốt một ngụm nước bọt, thật muốn con mẹ nó ngay lúc này nhào đến ôm lấy anh, nhưng mà ở đây có bao nhiêu người, nếu như thời gian ngừng lại, cậu nhất định sẽ không ngần ngại mà chạy đến, hôn chụt một cái lên môi anh.
"A!!!! Bạch Lộ cười với chúng ta kìa, phải chụp lại, phải đăng lên vòng bạn bè."
"Trời trời, trời ơi... anh ấy ngoài đời còn đẹp trai hơn!!!!"
Giản Diệc Minh đứng sau hai cô nàng, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, thầm thở dài một tiếng, nếu như ở đây không có hàng rào sắt phân cách, khẳng định hai cô nàng này sẽ phi tới ôm lấy chân cậu.
Bạch Lộ vẫy vẫy tay với Hiểu Hoa, nói thầm gì đó vào tai cô, tiểu trợ lý gậy gật đầu, ngay lập tức bỏ đi.
Một lúc sau tiểu trợ lý quay lại, trên tay ôm một thùng nước, đằng sau còn có mấy nhân viên của tổ ekip cũng đang vác thùng nước giống cô, lần lượt phân phát cho đoàn phim và miến đến tham ban.
Bạch Lộ cười một cái, cầm trên tay ba trai nước bước đến chỗ Giản Diệc Minh, trước tiên đưa nước cho hai cô gái kia trước, hai người họ lập tức hét lên.
"Cho anh!"
Giản Diệc Minh nhìn Bạch Lộ mỉm cười với mình, mặc dù mặt có chút bẩn nhưng rất đẹp trai nha.
Nhân lúc hai người bên cạnh không chú ý, cậu liền nhét vào tay anh một tờ giấy nhỏ, sau đó nháy mắt một cái rồi mới rời đi.
Bác sĩ Giản nhìn nhìn một cái rồi mới mở ra xem.
[Gửi ông xã, đợi em ở trong bảo tàng, lát sẽ đến tìm anh.]
"Ấy, Tống tổng, không biết ngài đại giá quang lâm..."
"Không có gì, tôi chỉ đến quan sát một chút thôi."
Tống Dương phớt lờ lời nói của người kia, trực tiếp đi lướt qua ông ta để vào trong. Vệ sĩ đằng sau cũng đi theo, dường như là muốn ngăn không cho ai đến gần hắn.
Tống Dương vừa đi vào trong liền nhìn thấy ngay Bạch Lộ đang cười đến muốn nở hoa, cậu vừa từ chỗ Giản Diệc Minh vào, đương nhiên tâm trạng cực kỳ tốt.
Tống Dương ánh mắt không kìm được dán lên người cậu, sau hôm đó hắn liền cho người tra tư liệu của nhóc con này mới biết cậu là diễn viên nổi tiếng tuyến một, từng đoạt rất nhiều giải thưởng. Mà bộ phim này ban đầu hắn hắn chỉ tiện tay đầu tư chơi, ai ngờ lại có sự góp mặt của tiểu đáng yêu này.
"Tiểu Lộ!"
Bạch Lộ quay đầu, vừa nhìn thấy người gọi mình là Tống Dương, khuôn mặt vui vẻ ngay lập tức trùng xuống, cậu làm như không nghe thấy lời hắn, phủi đít bỏ đi.
Tống Dương đuổi theo sau cậu, đang định nắm tay cậu kéo lại, tiểu trợ lý đã nhanh chân chạy đến, vội vàng lôi cậu đi.
"Tiểu Lộ, mau quay lại phòng trang điểm thôi, sắp đến phân cảnh tiếp theo rồi."
"Vâng!"
Bạch Lộ đi theo tiểu trợ lý, trước khi rời khỏi còn liếc hắn một cái, mà một màn này từ đầu tới cuối đều được Giản Diệc Minh nhìn thấy, anh không có biểu cảm gì, chỉ im lặng.
Thật ra bác sĩ Giản biết vị kia là ai, bởi vì trước đây đã từng nghe Giản Hạo Phong nói qua, có điều anh lại không mấy quan tâm chuyện này lắm, bởi vì anh chỉ muốn làm một bác sĩ an nhàn mà thôi.
"Chị Hoa, cái người đó, chị biết không, từ cái đêm giao thừa đó gặp em một lần hắn liền bám theo em."
"Chị nói này tiểu Lộ, em là giả mù hay mù thật vậy, nhân vật tiếng tăm vậy mà cũng không biết?"
"Hắn ta cũng đâu có biết em."
Bạch Lộ bĩu môi một cái.
"Hai việc này không giống nhau. Nói chung em chỉ cần biết người đó không đắc tội được, với lại anh ta đầu tư cho bộ phim này, em tốt nhất nên nghiêm túc một chút, đừng để anh Lương xử đẹp."
Cậu gật gật đầu, sau đó ngồi nghiêm chỉnh trên ghế để stylist và thợ trang điểm chỉnh trang lại.
Phân cảnh sau là đoạn Bạch Lộ phải diễn trong bảo tàng mĩ thuật, mọi người liền nhanh chóng di chuyển đồ đạc vào bên trong.
"Đạo diễn, không hay rồi, cái người cần cho phân đoạn này không đến được, hình như bị ngộ độc thực phẩm đang ở trong bệnh viện."
"Vậy... nhân vật này không quan trọng, tìm đại một người dễ nhìn chút là được."
"Vâng, tôi đi ngay."
Bạch Lộ thấy tổ ekip rối hết cả lên, cậu mới tò mò đi lại.
"Đạo diễn, có chuyện gì vậy?"
Đạo diễn thở dài một hơi, ngồi xuống ghế.
"Cái người cùng cháu diễn đoạn kia không đến được, ekip đang tìm người khác."
Bạch Lộ gật gật đầu, dường như nghĩ ra cái gì đó, cậu liền cười một cái, nói thầm vào tai đạo diễn, lại chỉ chỉ người đang đứng sau hàng rào ngắm tranh.
Đạo diễn nhìn ngươi kia, ngay lập tức gật đầu, khen cậu một cái rồi gọi ekip lại.
"Cậu, lại kia mời cậu trai đang đứng xem tranh đó."
"Chính là anh chàng khoác áo sơ mi kia phải không?"
"Phải!"
Giản Diệc Minh vốn dĩ chỉ đứng xem Bạch Lộ chứ không phải xem tranh, thấy có người đang tiến về phía mình, anh liền quay đầu đi.
Nhân viên ekip bước đến bên cạnh anh, cười cười nói:
"Xin chào, vị tiên sinh này anh có rảnh không?"
"Có chuyện gì?"
"Chính là... diễn viên của chúng tôi có việc không thể đến, mà phân cảnh kia không hoãn được, đạo diễn thấy anh rất hợp với vai này, anh có thể dành chút thời gian giúp chúng tôi không?"
Giản Diệc Minh đang định từ chối đột nhiên nhìn thấy Bạch Lộ mỉm cười đứng bên cạnh đạo diễn vẫy tay với anh, bác sĩ Giản liền nuốt câu kia lại, gật đầu.
"Để tôi thử một chút."
"Vậy thì hay quá, tiên sinh, mời đi lối này."
Nhân viên ekip vui vẻ dẫn đường cho Giản Diệc Minh đến phòng hóa trang, đợi một lúc sau bước ra ngoài, cái người ăn mặc nhìn trông vô cùng boyfriend ban nãy đã thay thế thành người đàn ông trưởng thành đầy nam tính.
Giản Diệc Minh mặc sơ mi trắng phối quần tây màu be, tay trái đeo đồng hồ bạc, cả người anh đều toát lên một khí chất vừa dịu dàng lại vô cùng khó gần. Chính là kiểu hình mẫu lý tưởng của các cô gái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.