Chương 21
Lạc Tịch
02/09/2023
Bạch Lộ nhìn một cái đã không rời mắt được, hai cô gái đứng bên cạnh anh ban nãy thấy vậy liền hét lên. Bọn họ rất ít khi được tiếp xúc với thần tượng của mình, đến tham ban cũng chỉ được đứng sau hàng rào ngăn cách để nhìn, huống gì anh đẹp trai đó còn được diễn chung nữa chứ, thật là ghen tị quá đi a.
"Ừm, giới thiệu với anh một chút, vị này sẽ cùng anh đối diễn, đây là kịch bản, lời thoại cũng không nhiều, lát nữa thầy Bạch sẽ chỉ cho anh."
"Được!"
Giản Diệc Minh cầm lấy kịch bản trên tay, nhìn lướt qua một cái.
Bạch Lộ đi đến, hai tay chắp sau lưng, mỉm cười vô cùng thân thiện.
"Tiên sinh, xin chào!"
"Chào!"
"Có cần giúp gì không?"
"Cảm ơn, đây là lần đầu tôi đóng phim, có thể sẽ xảy ra nhiều thiếu xót, mong cậu giúp đỡ."
Giản Diệc Minh nói xong lại không khỏi bật cười.
Anh đọc kịch bản và hồ sơ nhân vật xong mới biết thì ra nhân vật này cũng là một bác sĩ ngoại khoa, thật trùng hợp.
Đây cũng không phải nhân vật gì đặc biệt, chỉ là nhân vật này cũng góp một phần vào tình tiết quan trọng trong cốt truyện, nhưng lại xuất hiện ở duy nhất cảnh này.
May mắn thời lượng lên sóng không nhiều cũng giúp cho tổ phim đỡ vất vả.
Giản Diệc Minh có chút căng thẳng, anh hít sâu một hơi, lần đầu vào phòng cấp cứu cầm dao phẫu thuật cũng không có giống như vậy.
"Đã chuẩn bị xong chưa?"
Đạo diễn ở phía bên kia hô lớn, bên máy quay và âm thanh ánh sáng liền giơ tay ra dấu đã xong.
"Bình tĩnh, có em ở đây."
Bạch Lộ nói nhỏ bên cạnh Giản Diệc Minh, giúp anh bớt áp lực.
"Diễn!"
Nhìn cậu ở trước mặt mình vô cùng tự nhiên mà đọc lời thoại, biểu cảm trên khuôn mặt vô cùng nghiêm túc, anh đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên cậu nhờ anh tập đối diễn cùng mình lúc ở nhà.
Giản Diệc Minh đang ngồi trên sô pha, Bạch Lộ từ phía sau chạy tới ôm chầm lấy cổ anh.
"Sao vậy?"
"Bác sĩ Giản, có thể giúp em việc này không?"
"Hửm, việc gì?"
Cậu leo lên đằng trước ngồi, gác đầu lên đùi anh, hai chân bắt chéo đặt trên thành ghế sô pha.
"Em sắp diễn một phân cảnh mới, mà đoạn này cần có người diễn cùng, anh giúp em đi."
Giản Diệc Minh không cần suy nghĩ liền từ chối ngay.
"Anh không biết diễn."
"Ai ya, anh chỉ cần ngồi trước mặt em, đọc lời thoại cho em là được rồi."
"Vậy được thôi."
Bạch Lộ cười hì hì, ngồi bật dậy đối diện với anh.
"Em nghiêm túc lại đi."
"Em đang rất nghiêm túc mà."
Bác sĩ Giản cầm kịch bản trên tay, đọc qua đọc lại giúp cậu, nhìn khuôn mặt góc nghiêng vô cùng nghiêm túc của anh, Bạch Lộ bất giác nhổm người dậy, hôn chụt một cái vào má anh.
Giản Diệc Minh quay đầu, nhìn bộ dạng cậu cười đến nở hoa, anh bất đắc dĩ nhéo má cậu một cái.
Tống Dương trở về hậu trường, ngồi xuống bên cạnh đạo diễn, chỉ chỉ cái người đang đối diễn cùng Bạch Lộ kia.
"Vị đó là ai vậy?"
"Tống tổng, thật ngại quá, ban nãy diễn viên của chúng tôi không đến được, đành tìm một người thay thế, không nghĩ tới vị tiên sinh kia diễn cũng rất tốt."
Tống Dương nhìn người kia trầm ngâm suy nghĩ, ánh mắt người kia nhìn Bạch Lộ có chút gì đó không đúng, cậu đối với anh cũng vậy.
Sau khi diễn xong cũng đã quá giờ nghỉ trưa, fan đến tham ban đều đi ăn hết cả rồi.
Giản Diệc Minh vừa thay đồ xong liền bị ekip kéo đi.
"Tiên sinh, ban nãy anh diễn vô cùng tốt, nhìn cũng không nhận ra đây là lần đầu tiên anh đóng phim đâu."
Ekip vừa đi vừa thao thao bất tuyệt, còn bày ra bộ mặt ngưỡng mộ tươi cười với anh. Bác sĩ Giản không nói gì, im lặng bị kéo đi, mà ánh mắt vẫn luôn dán chặt vào người kia.
"Giản tiên sinh, cảm ơn cậu đồng ý giúp chúng tôi."
"Không có gì!"
"Cái đó, nếu cậu không phiền... có muốn thử nghĩ đến việc làm diễn viên không?"
Giản Diệc Minh không nhanh không chậm lập tức từ chối.
"Xin lỗi, tôi chưa từng nghĩ đến phương diện này, với lại tôi là bác sĩ, không có thời gian."
"Vậy sao?"
Đạo diễn ra vẻ tiếc nuối, người này mặc dù diễn xuất không bằng Bạch Lộ cùng một số người khác trong giới, nhưng mà cũng là hơn mấy bình hoa đang nổi gần đây, lần đầu tiên diễn đã có thể đạt được đến trình độ này, không những không cứng nhắc mà dưới sự chỉ dẫn của Bạch Lộ lại diễn rất tự nhiên. Nếu như người này được đào tạo kĩ lưỡng nhất định sẽ trở thành diễn viên nổi tiếng có triển vọng.
Người nào đó được nhắc đến trong đầu đạo diễn hiện tạo đã bị Bạch Lộ vừa lôi vừa kéo đi ăn. Cũng nhờ cậu, mỗi lần có kịch bản mới đều bắt anh đối diễn cho nên mới như vậy.
"Giản tiên sinh đừng chê cười, bình thường tiểu Lộ đều như vậy, rất nhiệt tình."
"Không sao, bình thường em ấy ở nhà cũng vậy."
"Hả?"
Giản Diệc Minh nhận ra mình vừa nói hớ, vội sửa lại lời của mình.
"Ý tôi là, em gái tôi bình thường cũng như vậy, tôi quen rồi."
"Thì ra là vậy!"
Đạo diễn gật gật đầu, mà Bạch Lộ ở bên cạnh đang bụm miệng cười thầm.
"Giản tiên sinh, tôi mời anh đi ăn."
"Làm phiền cậu rồi."
"Không phiền."
Tống Dương thấy vậy cũng vội đi đến, hắn không thể bỏ qua cơ hội thân cận với Bạch Lộ được.
"Tôi cũng muốn đi, để tôi mời."
"Không cần Tống tổng nhọc lòng, tôi đi với Giản tiên sinh là được rồi."
Cậu híp mắt nhìn hắn, quả nhiên Bạch Lộ vẫn là không ưa nổi tên Tống Dương này, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt đã không có thiện cảm với hắn, hết lần này đến lần khác luôn tìm cách tiếp cận cậu là có ý đồ gì chứ, nếu như là muốn cùng cậu có kiểu quan hệ kia, cậu không ngại nói với hắn cậu có bạn trai rồi.
Mặc dù Hiểu chị Hoa đã nói tên này không phải nhân vật tầm thường, còn là nhà đầu tư cho bộ phim cậu đang đóng, nhưng mà cậu vô cùng vô cùng ghét hắn.
Đến cuối cùng, tên Tống Dương kia vẫn nhất quyết bám theo hai người bọn họ, Bạch Lộ chỉ muốn dành thời gian cho Giản Diệc Minh, không nghĩ đến tên này lại mặt dày như vậy.
Cậu với đũa định gắp một miếng thịt cay kia liền bị bác sĩ Giản chặn lại.
"Không được ăn cay."
Bạch Lộ vui vẻ gật gật đầu, lại gắp cái khác ăn.
Tống Dương ở phía đối diện vô cùng ngứa mắt, rõ ràng tên này chỉ mới gặp nhau sao lại trở nên thân thiết với Bạch Lộ như vậy.
Hắn cũng không ngồi ngốc liền gắp một miếng cá vào bát cậu, đây là món cá nổi tiếng nhất của nhà hàng này, hương vị rất thơm ngon.
Bạch Lộ nhìn chằm chằm vào bát của mình, đang định mở miệng nói chuyện, người bên cạnh đã lấy bát của cậu đi, đổi thành một chiếc bát mới.
Cậu trong lòng ấm áp, cười hì hì.
"Vị tiên sinh này, anh làm gì vậy?"
Tống Dương có chút tức giận, nhưng đây là nhà hàng cao cấp, nếu như hắn lớn tiếng thì không phải.
"Cậu không thấy sao?"
Giản Diệc Minh đối với người này cũng không ưa gì, tại sao cứ luôn đi theo người yêu của anh, rõ ràng cậu đã từ chối còn mặt dày đeo bám một đường.
Hai người trừng mắt nhìn nhau, không khí ngay lập tức tràn ngập mùi thuốc súng.
Mặc kệ bọn họ ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, Bạch Lộ bên này đang rất vui vẻ mà ăn đồ ăn bác sĩ Giản gắp cho mình, quả nhiên chỉ có bạn trai cậu mới hiểu cậu, cái tên Tống Dương kia vậy mà gắp cá cho cậu, cậu chính là bị dị ứng với cá nha.
"Anh có cảm thấy mình rất vô duyên không?"
"Ồ! Cậu là đang tự nói chính mình sao?"
"Tôi gắp đồ ăn cho cậu ấy thì liên quan gì đến anh?"
"Vậy tôi và em ấy đi ăn thì liên quan gì đến cậu?"
Thật ra Giản Diệc Minh rất muốn trả lời bởi vì em ấy là người yêu tôi, muốn đánh dấu chủ quyền một chút, có điều lại không thể.
Mấy người ngồi bàn bên cạnh cơ hồ còn thấy được lửa bốc lên cuồn cuộn xung quanh hai người bọn họ.
Đợi ba người ăn xong đã phải trở về tiếp tục quay phim tiếp, thật ra cũng chỉ có mình Bạch Lộ ăn no, hai người kia ăn một bụng tức đã đủ rồi.
"Tống tổng à!"
Bọn họ vừa về trường quay, một thanh niên tầm hai lăm hai sáu tuổi mặc vest hớt hải chạy tới, trên tay cầm một tập hồ sơ.
"Ngài sau này có thể đừng chạy lung tung nữa không, công ty còn rất nhiều việc phải làm, ngài đừng để tôi phải tìm nữa."
Thanh niên kia thở hổn hển.
Tống Dương có chút bất mãn, tặc lưỡi một cái sau đó quay người rời đi, trước khi trở về còn không quên quay lại nhìn Bạch Lộ một cái, bộ mặt vô cùng luyến tiếc.
Nhưng cậu lại không mấy quan tâm tên đó, một hai nắm cổ tay Giản Diệc Minh kéo đi.
Sau ngày hôm đó, trên weibo liền xuất hiện một gương mặt mới do hai cô gái kia chụp lại.
@Huhu, hôm qua đi tham ban đã gặp được một anh đẹp trai, ảnh còn được đóng chung với Bạch ảnh đế của tui nữa.
Nhưng đó chưa là gì, bên đoàn làm phim nghe thấy động tĩnh của fan cũng đăng một bài với nội dung thay diễn viên, còn có ảnh chụp hậu trường của Bạch Lộ cùng người bí ẩn kia.
Fan ngay lập tức bùng nổ.
[Ôi mẹ ơi, vị kia là ai vậy? Nhìn thật đẹp trai nha.]
[Vai này rõ ràng là của Lạc Lạc nhà tôi, sao nói thay liền thay rồi?]
[Nhìn ánh mắt vị kia xem, sao có thể ôn nhu như vậy chứ???]
[Trần Lạc thất nghiệp rồi, vậy mà để một người mới giành mất miếng ăn.]
[Truy tìm tung tích của vị kia.]
"Ừm, giới thiệu với anh một chút, vị này sẽ cùng anh đối diễn, đây là kịch bản, lời thoại cũng không nhiều, lát nữa thầy Bạch sẽ chỉ cho anh."
"Được!"
Giản Diệc Minh cầm lấy kịch bản trên tay, nhìn lướt qua một cái.
Bạch Lộ đi đến, hai tay chắp sau lưng, mỉm cười vô cùng thân thiện.
"Tiên sinh, xin chào!"
"Chào!"
"Có cần giúp gì không?"
"Cảm ơn, đây là lần đầu tôi đóng phim, có thể sẽ xảy ra nhiều thiếu xót, mong cậu giúp đỡ."
Giản Diệc Minh nói xong lại không khỏi bật cười.
Anh đọc kịch bản và hồ sơ nhân vật xong mới biết thì ra nhân vật này cũng là một bác sĩ ngoại khoa, thật trùng hợp.
Đây cũng không phải nhân vật gì đặc biệt, chỉ là nhân vật này cũng góp một phần vào tình tiết quan trọng trong cốt truyện, nhưng lại xuất hiện ở duy nhất cảnh này.
May mắn thời lượng lên sóng không nhiều cũng giúp cho tổ phim đỡ vất vả.
Giản Diệc Minh có chút căng thẳng, anh hít sâu một hơi, lần đầu vào phòng cấp cứu cầm dao phẫu thuật cũng không có giống như vậy.
"Đã chuẩn bị xong chưa?"
Đạo diễn ở phía bên kia hô lớn, bên máy quay và âm thanh ánh sáng liền giơ tay ra dấu đã xong.
"Bình tĩnh, có em ở đây."
Bạch Lộ nói nhỏ bên cạnh Giản Diệc Minh, giúp anh bớt áp lực.
"Diễn!"
Nhìn cậu ở trước mặt mình vô cùng tự nhiên mà đọc lời thoại, biểu cảm trên khuôn mặt vô cùng nghiêm túc, anh đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên cậu nhờ anh tập đối diễn cùng mình lúc ở nhà.
Giản Diệc Minh đang ngồi trên sô pha, Bạch Lộ từ phía sau chạy tới ôm chầm lấy cổ anh.
"Sao vậy?"
"Bác sĩ Giản, có thể giúp em việc này không?"
"Hửm, việc gì?"
Cậu leo lên đằng trước ngồi, gác đầu lên đùi anh, hai chân bắt chéo đặt trên thành ghế sô pha.
"Em sắp diễn một phân cảnh mới, mà đoạn này cần có người diễn cùng, anh giúp em đi."
Giản Diệc Minh không cần suy nghĩ liền từ chối ngay.
"Anh không biết diễn."
"Ai ya, anh chỉ cần ngồi trước mặt em, đọc lời thoại cho em là được rồi."
"Vậy được thôi."
Bạch Lộ cười hì hì, ngồi bật dậy đối diện với anh.
"Em nghiêm túc lại đi."
"Em đang rất nghiêm túc mà."
Bác sĩ Giản cầm kịch bản trên tay, đọc qua đọc lại giúp cậu, nhìn khuôn mặt góc nghiêng vô cùng nghiêm túc của anh, Bạch Lộ bất giác nhổm người dậy, hôn chụt một cái vào má anh.
Giản Diệc Minh quay đầu, nhìn bộ dạng cậu cười đến nở hoa, anh bất đắc dĩ nhéo má cậu một cái.
Tống Dương trở về hậu trường, ngồi xuống bên cạnh đạo diễn, chỉ chỉ cái người đang đối diễn cùng Bạch Lộ kia.
"Vị đó là ai vậy?"
"Tống tổng, thật ngại quá, ban nãy diễn viên của chúng tôi không đến được, đành tìm một người thay thế, không nghĩ tới vị tiên sinh kia diễn cũng rất tốt."
Tống Dương nhìn người kia trầm ngâm suy nghĩ, ánh mắt người kia nhìn Bạch Lộ có chút gì đó không đúng, cậu đối với anh cũng vậy.
Sau khi diễn xong cũng đã quá giờ nghỉ trưa, fan đến tham ban đều đi ăn hết cả rồi.
Giản Diệc Minh vừa thay đồ xong liền bị ekip kéo đi.
"Tiên sinh, ban nãy anh diễn vô cùng tốt, nhìn cũng không nhận ra đây là lần đầu tiên anh đóng phim đâu."
Ekip vừa đi vừa thao thao bất tuyệt, còn bày ra bộ mặt ngưỡng mộ tươi cười với anh. Bác sĩ Giản không nói gì, im lặng bị kéo đi, mà ánh mắt vẫn luôn dán chặt vào người kia.
"Giản tiên sinh, cảm ơn cậu đồng ý giúp chúng tôi."
"Không có gì!"
"Cái đó, nếu cậu không phiền... có muốn thử nghĩ đến việc làm diễn viên không?"
Giản Diệc Minh không nhanh không chậm lập tức từ chối.
"Xin lỗi, tôi chưa từng nghĩ đến phương diện này, với lại tôi là bác sĩ, không có thời gian."
"Vậy sao?"
Đạo diễn ra vẻ tiếc nuối, người này mặc dù diễn xuất không bằng Bạch Lộ cùng một số người khác trong giới, nhưng mà cũng là hơn mấy bình hoa đang nổi gần đây, lần đầu tiên diễn đã có thể đạt được đến trình độ này, không những không cứng nhắc mà dưới sự chỉ dẫn của Bạch Lộ lại diễn rất tự nhiên. Nếu như người này được đào tạo kĩ lưỡng nhất định sẽ trở thành diễn viên nổi tiếng có triển vọng.
Người nào đó được nhắc đến trong đầu đạo diễn hiện tạo đã bị Bạch Lộ vừa lôi vừa kéo đi ăn. Cũng nhờ cậu, mỗi lần có kịch bản mới đều bắt anh đối diễn cho nên mới như vậy.
"Giản tiên sinh đừng chê cười, bình thường tiểu Lộ đều như vậy, rất nhiệt tình."
"Không sao, bình thường em ấy ở nhà cũng vậy."
"Hả?"
Giản Diệc Minh nhận ra mình vừa nói hớ, vội sửa lại lời của mình.
"Ý tôi là, em gái tôi bình thường cũng như vậy, tôi quen rồi."
"Thì ra là vậy!"
Đạo diễn gật gật đầu, mà Bạch Lộ ở bên cạnh đang bụm miệng cười thầm.
"Giản tiên sinh, tôi mời anh đi ăn."
"Làm phiền cậu rồi."
"Không phiền."
Tống Dương thấy vậy cũng vội đi đến, hắn không thể bỏ qua cơ hội thân cận với Bạch Lộ được.
"Tôi cũng muốn đi, để tôi mời."
"Không cần Tống tổng nhọc lòng, tôi đi với Giản tiên sinh là được rồi."
Cậu híp mắt nhìn hắn, quả nhiên Bạch Lộ vẫn là không ưa nổi tên Tống Dương này, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt đã không có thiện cảm với hắn, hết lần này đến lần khác luôn tìm cách tiếp cận cậu là có ý đồ gì chứ, nếu như là muốn cùng cậu có kiểu quan hệ kia, cậu không ngại nói với hắn cậu có bạn trai rồi.
Mặc dù Hiểu chị Hoa đã nói tên này không phải nhân vật tầm thường, còn là nhà đầu tư cho bộ phim cậu đang đóng, nhưng mà cậu vô cùng vô cùng ghét hắn.
Đến cuối cùng, tên Tống Dương kia vẫn nhất quyết bám theo hai người bọn họ, Bạch Lộ chỉ muốn dành thời gian cho Giản Diệc Minh, không nghĩ đến tên này lại mặt dày như vậy.
Cậu với đũa định gắp một miếng thịt cay kia liền bị bác sĩ Giản chặn lại.
"Không được ăn cay."
Bạch Lộ vui vẻ gật gật đầu, lại gắp cái khác ăn.
Tống Dương ở phía đối diện vô cùng ngứa mắt, rõ ràng tên này chỉ mới gặp nhau sao lại trở nên thân thiết với Bạch Lộ như vậy.
Hắn cũng không ngồi ngốc liền gắp một miếng cá vào bát cậu, đây là món cá nổi tiếng nhất của nhà hàng này, hương vị rất thơm ngon.
Bạch Lộ nhìn chằm chằm vào bát của mình, đang định mở miệng nói chuyện, người bên cạnh đã lấy bát của cậu đi, đổi thành một chiếc bát mới.
Cậu trong lòng ấm áp, cười hì hì.
"Vị tiên sinh này, anh làm gì vậy?"
Tống Dương có chút tức giận, nhưng đây là nhà hàng cao cấp, nếu như hắn lớn tiếng thì không phải.
"Cậu không thấy sao?"
Giản Diệc Minh đối với người này cũng không ưa gì, tại sao cứ luôn đi theo người yêu của anh, rõ ràng cậu đã từ chối còn mặt dày đeo bám một đường.
Hai người trừng mắt nhìn nhau, không khí ngay lập tức tràn ngập mùi thuốc súng.
Mặc kệ bọn họ ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, Bạch Lộ bên này đang rất vui vẻ mà ăn đồ ăn bác sĩ Giản gắp cho mình, quả nhiên chỉ có bạn trai cậu mới hiểu cậu, cái tên Tống Dương kia vậy mà gắp cá cho cậu, cậu chính là bị dị ứng với cá nha.
"Anh có cảm thấy mình rất vô duyên không?"
"Ồ! Cậu là đang tự nói chính mình sao?"
"Tôi gắp đồ ăn cho cậu ấy thì liên quan gì đến anh?"
"Vậy tôi và em ấy đi ăn thì liên quan gì đến cậu?"
Thật ra Giản Diệc Minh rất muốn trả lời bởi vì em ấy là người yêu tôi, muốn đánh dấu chủ quyền một chút, có điều lại không thể.
Mấy người ngồi bàn bên cạnh cơ hồ còn thấy được lửa bốc lên cuồn cuộn xung quanh hai người bọn họ.
Đợi ba người ăn xong đã phải trở về tiếp tục quay phim tiếp, thật ra cũng chỉ có mình Bạch Lộ ăn no, hai người kia ăn một bụng tức đã đủ rồi.
"Tống tổng à!"
Bọn họ vừa về trường quay, một thanh niên tầm hai lăm hai sáu tuổi mặc vest hớt hải chạy tới, trên tay cầm một tập hồ sơ.
"Ngài sau này có thể đừng chạy lung tung nữa không, công ty còn rất nhiều việc phải làm, ngài đừng để tôi phải tìm nữa."
Thanh niên kia thở hổn hển.
Tống Dương có chút bất mãn, tặc lưỡi một cái sau đó quay người rời đi, trước khi trở về còn không quên quay lại nhìn Bạch Lộ một cái, bộ mặt vô cùng luyến tiếc.
Nhưng cậu lại không mấy quan tâm tên đó, một hai nắm cổ tay Giản Diệc Minh kéo đi.
Sau ngày hôm đó, trên weibo liền xuất hiện một gương mặt mới do hai cô gái kia chụp lại.
@Huhu, hôm qua đi tham ban đã gặp được một anh đẹp trai, ảnh còn được đóng chung với Bạch ảnh đế của tui nữa.
Nhưng đó chưa là gì, bên đoàn làm phim nghe thấy động tĩnh của fan cũng đăng một bài với nội dung thay diễn viên, còn có ảnh chụp hậu trường của Bạch Lộ cùng người bí ẩn kia.
Fan ngay lập tức bùng nổ.
[Ôi mẹ ơi, vị kia là ai vậy? Nhìn thật đẹp trai nha.]
[Vai này rõ ràng là của Lạc Lạc nhà tôi, sao nói thay liền thay rồi?]
[Nhìn ánh mắt vị kia xem, sao có thể ôn nhu như vậy chứ???]
[Trần Lạc thất nghiệp rồi, vậy mà để một người mới giành mất miếng ăn.]
[Truy tìm tung tích của vị kia.]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.