Nhật Ký Cải Tạo Sát Nhân Máu Lạnh
Chương 15: Mi Cố Ý Chơi Ta Phải Không
Tùy Tiện Quả Thị Chân Đích Mạ
27/05/2022
Bà chủ cất tờ giấy trắng vào trong hộp bút chì, để con trai mình cầm vào trong nhà.
Ánh mắt cô ta khi nhìn Lâm Giang Mộ đã không còn sự coi thường như vừa nãy, trên mặt còn mang theo ý cười: "Giang à, từ ngày mai cô bắt đầu đến đây nhé."
Trên đường về, Triệu Miêu Phượng liên tục bày tỏ sự ngạc nhiên và thán phục đối với chuyện cô biết chữ.
Ngõ nhỏ chật hẹp chỉ đủ cho một người đi qua, Triệu Miêu Phượng đi đằng sau cô, nói không ngớt.
"Giang Mộ à, em nghĩ thông suốt rồi, chị thật sự mừng cho em, nhưng chị vẫn muốn nói với em vài câu, Dạ trở nên như vậy... vẫn có liên quan đến em của trước kia."
Triệu Miêu Phượng từng nuôi Giang Dạ vài ngày.
Đứa trẻ không khóc không quấy như thể sinh ra đã không biết nói, chị ta còn dẫn nó đến gặp bác sĩ trong trấn.
Bác sĩ nói cổ họng của đứa trẻ rất ổn, không có bệnh gì chỉ là bản thân nó không muốn nói chuyện, còn nói Giang Mộ mắc chứng tự kỷ nhẹ, nếu người lớn không hướng dẫn tốt thì sau này sẽ cứ bị như vậy.
Chị ta ngẫm nghĩ, chẳng phải do mẹ ruột sao, chị ta nhìn những vết bầm tím trên người đứa trẻ là hiểu được.
Sau này do áp lực về tài chính nên Triệu Miêu Phượng mới gửi lại đứa trẻ, làm chị ta khó chịu mất mấy ngày.
Chị ta biết mình làm như vậy thì cuộc đời của đứa trẻ này coi như xong, có thể không sống nổi đến lớn.
Nhưng chị ta lại nghĩ mẹ ruột đứa trẻ còn bỏ mặc nó thì người ngoài như mình bận tâm đến làm gì!
Nhưng trong lòng vẫn luôn lo lắng.
Giang Mộ trở nên tốt hơn, chị ta là người đầu tiên vui mừng thay cho đứa trẻ đáng thương kia.
"Giang Mộ, chỉ cần lòng em tốt thì cuộc sống cũng sẽ tốt hơn." Ở cửa, Triệu Miêu Phượng nắm tay cô mà nước mắt lưng tròng.
Lâm Giang Mộ nhìn người phụ nữ tốt bụng này, hơi cảm động nói: "Cảm ơn chị, chị Miêu Phượng."
"Còn khách sáo với chị làm gì! Có việc gì cần giúp thì cứ đến tìm chị!"
Cô đóng cửa lại, lải nhải với hệ thống ở trong đầu.
"Ta không hiểu rõ về giá cả ở nơi này, mi cũng không biết sao? Một tháng không nghỉ tối đa cũng được ba trăm đồng, mi bảo ta mua sữa bột nhập khẩu một trăm năm mươi đồng, có phải mi cố ý chơi ta không thế?"
Lúc Lâm Giang Mộ pha sữa bột, cô lấy ít hơn hôm qua mấy thìa.
Hệ thống ấm ức nói: "Ký chủ, không phải tôi cố ý đâu, đây cũng là lần đầu tiên tôi chấp hành nhiệm vụ ở thời kỳ này..."
"Ta cần mi làm gì."
Ánh mắt cô ta khi nhìn Lâm Giang Mộ đã không còn sự coi thường như vừa nãy, trên mặt còn mang theo ý cười: "Giang à, từ ngày mai cô bắt đầu đến đây nhé."
Trên đường về, Triệu Miêu Phượng liên tục bày tỏ sự ngạc nhiên và thán phục đối với chuyện cô biết chữ.
Ngõ nhỏ chật hẹp chỉ đủ cho một người đi qua, Triệu Miêu Phượng đi đằng sau cô, nói không ngớt.
"Giang Mộ à, em nghĩ thông suốt rồi, chị thật sự mừng cho em, nhưng chị vẫn muốn nói với em vài câu, Dạ trở nên như vậy... vẫn có liên quan đến em của trước kia."
Triệu Miêu Phượng từng nuôi Giang Dạ vài ngày.
Đứa trẻ không khóc không quấy như thể sinh ra đã không biết nói, chị ta còn dẫn nó đến gặp bác sĩ trong trấn.
Bác sĩ nói cổ họng của đứa trẻ rất ổn, không có bệnh gì chỉ là bản thân nó không muốn nói chuyện, còn nói Giang Mộ mắc chứng tự kỷ nhẹ, nếu người lớn không hướng dẫn tốt thì sau này sẽ cứ bị như vậy.
Chị ta ngẫm nghĩ, chẳng phải do mẹ ruột sao, chị ta nhìn những vết bầm tím trên người đứa trẻ là hiểu được.
Sau này do áp lực về tài chính nên Triệu Miêu Phượng mới gửi lại đứa trẻ, làm chị ta khó chịu mất mấy ngày.
Chị ta biết mình làm như vậy thì cuộc đời của đứa trẻ này coi như xong, có thể không sống nổi đến lớn.
Nhưng chị ta lại nghĩ mẹ ruột đứa trẻ còn bỏ mặc nó thì người ngoài như mình bận tâm đến làm gì!
Nhưng trong lòng vẫn luôn lo lắng.
Giang Mộ trở nên tốt hơn, chị ta là người đầu tiên vui mừng thay cho đứa trẻ đáng thương kia.
"Giang Mộ, chỉ cần lòng em tốt thì cuộc sống cũng sẽ tốt hơn." Ở cửa, Triệu Miêu Phượng nắm tay cô mà nước mắt lưng tròng.
Lâm Giang Mộ nhìn người phụ nữ tốt bụng này, hơi cảm động nói: "Cảm ơn chị, chị Miêu Phượng."
"Còn khách sáo với chị làm gì! Có việc gì cần giúp thì cứ đến tìm chị!"
Cô đóng cửa lại, lải nhải với hệ thống ở trong đầu.
"Ta không hiểu rõ về giá cả ở nơi này, mi cũng không biết sao? Một tháng không nghỉ tối đa cũng được ba trăm đồng, mi bảo ta mua sữa bột nhập khẩu một trăm năm mươi đồng, có phải mi cố ý chơi ta không thế?"
Lúc Lâm Giang Mộ pha sữa bột, cô lấy ít hơn hôm qua mấy thìa.
Hệ thống ấm ức nói: "Ký chủ, không phải tôi cố ý đâu, đây cũng là lần đầu tiên tôi chấp hành nhiệm vụ ở thời kỳ này..."
"Ta cần mi làm gì."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.