Nhật Ký Công Chúa

Quyển 5 - Chương 14: Thứ Sáu, ngày 9 tháng 5, 8:00 tối

Frances Hodgson Burnett

22/10/2013

Ôi Chúa ơi, Lilly thật đáng thương (cách đây mấy hôm mình không hề nghĩ là sẽ có lúc mình thương cảm như vậy với Lilly).

Lilly đáng thương, đáng thương quá mất thôi.

Cậu ấy vừa biết chuyện Boris sẽ đi dự dạ hội cùng Tina. Cậu ấy nghe lỏm được lúc nãy mình và Michael nói chuyện với nhau. Giờ thì Lilly đang gọi điện cho mình, nghẹn ngào không nói nên lời, cậu ấy đang cố nén để không khóc.

Cậu ấy vừa nói vừa nấc: "M-Mia, mình đã l-làm g-gì sai hả?"

Cái đấy thì rõ quá còn gì: cậu ấy đã tự hủy hoại đời mình chứ còn làm gì nữa.

Nhưng tất nhiên mình không nói thế với Lilly.

Thế nên mình đành bô lô ba la rằng rồi Lilly sẽ lại yêu lần nữa thôi blah blah blah. Nói chung là gần như y xì kịch bản lúc mình với Lilly khuyên Tina khi cậu ấy bị Dave Farouq El-Abar đá.

Chỉ có điều Boris không hề đá Lilly: CẬU ẤY là người bỏ trước.

Nhưng mình cũng không dám nói thế với Lilly, vì như thế khác gì đổ thêm dầu vào lửa cơ chứ.

Thật là nhức đầu khi phải giải quyết chuyện riêng tư của Lilly trong khi mình a) đang rất hạnh phúc và b) mẹ và bà mình vẫn đang cãi vã om sòm bên cạnh.

Mình vừa phải xin lỗi và bảo Lilly đợi mình một lát. Rồi ra ngoài phòng khách gào lên: "Bà ơi, vì Chúa, bà làm ơn gọi đến nhà hàng Les Hautes Manger nói họ thuê Jangbu làm việc lại đi, để bà có thể trở về khách sạn Plaza và cả nhà cháu được YÊN ỔN một chút!"

Nhưng thầy Gianini, người đang ngồi ở bếp giả vờ đọc báo, liền bảo: "Dượng nghĩ để chấm dứt cuộc đình công lần này, chỉ trả lại việc cho cậu Pinasa đấy thôi e là chưa đủ đâu Mia ạ."

Phải nói là mình rất thất vọng khi nghe thầy nói thế. Bởi vì mình chẳng thể tìm được bất cứ thứ gì trong phòng, do đồ của bà đang bầy tràn lan khắp nơi. Bực không thể tả được, khi mình cố lục ngăn kéo để tìm chiếc quần Queen Amidala rút cục lại moi ra cái QUẦN LÓT BẰNG TƠ TẰM của bà. Bà nội của mình mặc đồ lót còn gợi cảm hơn cả mình. Phát điên mất thôi. Không biết chừng mình còn phải đi trị liệu tâm lý mấy năm vì chuyện này mất.

Nhưng giờ thì chẳng ai có thời gian đâu để lo cho mình nữa, họ còn đang BẬN CÃI VÃ. Thế nên mình đành quay lại phòng khách và nhấc điện thoại lên tiếp tục nghe Lilly than thở về Boris. Hình như là cậu ấy còn chẳng biết mình vừa đi ra ngoài hay sao ý. "...nhưng mình chưa bao giờ trân trọng những gì chúng mình có cho tới khi mất hết mọi thứ.".

"Ờ..ờ.." Mình uể oải trả lời.

"Và rồi mình là một bà cô không chồng già nua sống nửa đời còn lại nghiệt ngã cùng mấy con mèo hoang. Mình vẫn luôn cho rằng mình sẽ được ở bên người mình yêu tới khi răng long đầu bạc..."

"Ờ..ờ.." - mình đang mải nhìn con Rommel hì hục vần cái ba-lô của mình ra để làm giường ngủ. Còn bà thì chụp cái mặt nạ lên quả cầu tuyết hình Công chúa Disney của mình.

"Và giờ mình biết mình đã không hề trân trọng cậu ấy và thậm chí còn chưa bao giờ cho cậu ấy tiến lên giai đoạn hai. Nhưng cậu nói thật cho mình biết đi, Tina sẽ không để cho cậu ấy làm thế đâu đúng không? Ý mình là Tina là tuýp con gái sẽ đòi ít nhất một lời cầu hôn trước khi để cho cậu ấy nhìn xuống dưới áo..."

Hô hô câu chuyện bắt đầu vui rồi đây. "Thật à? Cậu và Boris chưa từng tiến lên giai đoạn hai à?"

"Ừ, chưa bao giờ." - cậu ấy trả lời với giọng não nề.

"Thế còn với Jangbu thì sao?"

Đầu dây bên kia im lặng. Một sự im lặng đầy tội lỗi, mình biết mà.

Tuy nhiên mình cũng mừng khi biết cậu ấy và Boris vẫn chưa đụng đậy gì đến khu vực "nhạy cảm" đó cả. Đảm bảo Tina sẽ vui lắm khi biết được tin này. Nói xong với Lilly mình phải gọi ngay cho cậu ấy mới được.

Không biết tối mai liệu Michael và mình có tiến lên giai đoạn hai không nhỉ... dù gì thì mình cũng sẽ vẫn mặc chiếc áo dạ hội hở vai đầu tiên trong đời.

Và còn là TRONG buổi dạ hội nữa chứ...

Thứ Bảy, ngày 10 tháng 5, 7:00 sáng

Thông thường người ta sẽ nghĩ rằng một CÔNG CHÚA sẽ ngủ một giấc thật thoải mái trong ngày diễn ra buổi VŨ HỘI đầu tiên của nàng.

NHƯNG KHÔNG HỀ.

Thay vì được đánh thức bởi tiếng chim hót líu lo, như các nàng công chúa trong truyện, thì mình lại bị đánh thức bởi tiếng rít của Rommel vì bị Louie Mập đánh, can tội dám đụng đến cái bát dành cho Bữa Đặc Biệt của nó.

Mình vẫn không thể cảm thông cho con Rommel được. Nếu không phải vì phản ứng xốc nổi của nó hôm sinh nhật mình thì giờ nó đã không phải đi ở nhờ thế này. Nhưng công bằng mà nói thì nó có ĐÒI bà mang nó đến tiệc sinh nhật mình đâu. Hơn nữa, sau mấy ngày sống cùng nhà với nó, hơn ai hết mình đã phát hiện ra con Rommel tội nghiệp này mắc chứng Asperger.

Tự dưng mình muốn ôm cái váy và chạy ra khỏi nhà đến thẳng nhà Tina. Hai đứa bọn mình sẽ có chút không gian riêng để chuẩn bị cho Buổi Tối Quan Trọng tối nay...

Đúng rồi, đó chính là những gì mình sẽ làm! Sao lúc trước mình không nghĩ ra nhỉ? Mình cũng không muốn lại để mỗi mình mẹ và thầy G ở nhà với bà cả ngày, nhưng mình còn cách nào khác đây? ĐÂY LÀ BUỔI VŨ HỘI CUỐI NĂM CƠ MÀ!!!!!!!!!!!

Và nếu như cần phải ra quyết định nhanh chóng, thì chính là lúc này đây!Thứ Bảy, ngày 10 tháng 5, 2:00 chiều

Mình đã thành công. Mình đã thoát khỏi Ngôi Nhà Kinh Hoàng.

Tina và mình đã an toàn trốn trong phòng cậu ấy và đang tẩy da chết bằng cách đắp mặt nạ bùn. Bọn mình vừa làm xong móng tay ở cửa hàng Miz Nail dưới phố (chính xác thì mình vừa cọ cọ lớp da bên trên chứ mình làm gì có móng tay), và một lúc nữa thợ làm tóc của bác Hakim Baba sẽ đến làm tóc cho bọn mình.

Thế này mới giống chuẩn bị cho buổi PROM chứ: làm đẹp bản thân, chứ không phải ngồi nghe mẹ và bà gây nhau xem ai được uống ly PediaLyte cuối cùng (hóa ra bà thích uống cùng với chút rượu vodka nữa).

Tất nhiên mình cũng hơi buồn vì không được cùng mẹ chia sẻ một cột mốc đánh dấu sự trưởng thành quan trọng như thế này. Mẹ có nhiều chuyện khác quan trọng hơn phải lo. Ví dụ như mang thai và tìm cách kiềm chế để không đẩy hành lý của bà ra sân lúc nửa đêm.



Theo tin mới nhất mình vừa đọc được thì tình hình thương lượng cuộc đình công vẫn chưa mấy khả thi. Lần cuối cùng bọn mình bật kênh New York thì Ngài Thị Trưởng đang thúc giục người dân New York nhanh chóng tích lũy thực phẩm như bánh mỳ và sữa bởi chúng ta không còn có thể tới các nhà hàng Trung Hoa hay tiệm pizza để mua thức ăn được nữa.

Thật mình không hiểu thầy G và mẹ và bà sẽ ăn cái gì nếu như không thể gọi đồ từ tiệm Mỳ Number One Noodle Son nữa. Họ nên cầu trời sẽ kiếm được ít đồ ăn dự phòng từ Chợ Jefferson đi là hơn...

Nhưng thôi, giờ mình không quan tâm bất cứ thứ gì nữa. Không phải ngày hôm nay. Bởi vì hôm nay, điều duy nhất mình quan tâm là làm sao để thật xinh đẹp đi dự dạ hội.

Và bởi vì hôm nay, mình cũng như bất cứ đứa con gái nào khác đi dự dạ hội, mình là một CÔNG CHÚA PROM!!!!!!!!!

Thứ Bảy, ngày 10 tháng 5, 8:00 tối, trên xe limo trên đường đi dự dạ hội

Chúa ơi mình xúc động không kìm nén được mất thôi. Phải công nhận là tối nay trông mình và Tina cực kỳ LỘNG LẪY luôn. Khi hai anh chàng nhìn thấy hai đứa mình - bọn mình đã hẹn gặp nhau ở dạ hội vì họ phải đến sớm chuẩn bị - thế nào cả hai cũng phải NHẲY DỰNG LÊN cho mà xem. Tất nhiên hơi ôi một tí khi mình và Tina vẫn kè kè bên cạnh thêm hai ông vệ sĩ nữa. Thậm chí trong ấn phẩm đặc biệt về buổi PROM của tờ Seventeen cũng chưa từng nhắc đến chủ đề: Làm sao để Đối phó với Vệ sĩ của bạn.

Phải nghe lúc chú Lars và chú Wahim rên rỉ khi phải chui vào bộ áo đuôi tôm. Nhưng ngay khi mình tiết lộ rằng cô Klein cũng sẽ đến dự và mặc một chiếc váy xẻ dọc bên hông thì hai chú ấy khoái chí ra mặt, không còn than vãn lấy một câu.

Trông hai chú ấy tối nay thật dễ thương... giống như bộ đôi Siegfried và Roy ý.

Tất nhiên mình không nhắc gì đến chuyện thầy Weeton cũng có mặt... và sự thật là thầy đi cùng cô Klein. Vì dám chắc các chú ấy sẽ không mặn mà với tin này cho lắm.

Ôi mình lo quá, thật sự mình đang VÃ HẾT MỒ HÔI đây này. Thật không ngờ tuổi 15 hóa ra lại là cái tuổi đẹp đến như vậy. Mình đã được chơi trò Bảy phút trên Thiên đường VÀ giờ mình sắp tham gia buổi dạ hội đầu tiên trong đời... mình đúng là cô bé may mắn nhất trên đời.

ĐẾN NƠI RỒI!!!!!!!!!!!

Ngày 10 tháng 5, 9:00 tối, Tầng Quan Sát Tòa Nhà Empire State

Thật không dám tin là có lúc mình lại nói được câu này, nhưng đúng là BÀ MÌNH ĐỈNH CAO THẬT!!!!!!!

Giờ thì mình lại RẤT vui vì bà đã mang theo con Rommel đến tiệc sinh nhật mình, để nó chạy lăng xăng khiến cho anh chàng Jangbu Pinasa vấp phải nó và bị nhà hàng Les Hautes Manger sa thải, gây ra vụ đình công của công đoàn khách sạn, nhà hàng, cửu vạn trên toàn thành phố.

Bởi vì nếu bà không làm thế, buổi dạ hội này có lẽ đã không bị hoãn, và Lana cùng đám Ban tổ chức sẽ vẫn theo kế hoạch tổ chức ở nhà hàng Maxim thay vì "buộc" phải chuyển lên Tầng quan sát của Tòa Nhà Empire State này và Michael có lẽ sẽ vẫn từ chối không chịu đi dự dạ hội. Còn mình thì thay vì đứng dưới bầu trời đầy sao trong bộ váy màu giống màu-chiếc-nhẫn-đính-hôn-của-Jenifer Lopez, nghe BAN NHẠC CỦA BẠN TRAI MÌNH hát, có lẽ đang chết dí ở nhà ngồi nhắn tin cho đám bạn.

Thế nên mình chỉ có thể ngước nhìn ra thành phố Manhattan lung linh ánh đèn và nói: Cảm ơn bà. Cảm ơn bà đã khác những người bà khác. Bởi vì nếu không có bà, giấc mơ được tay trong tay với người mình yêu đi dự dạ hội của cháu sẽ không bao giờ thành hiện thực.

Mỗi tội ... hơi chán ... bọn mình không thể khiêu vũ với nhau. Vì chỉ lúc nào ban Skinner Box chơi thì mới có nhạc. Lúc ban nhạc nghỉ giải lao, anh Michael đã mang nước tới cho mình (nước chanh pha với Sprite... Josh định pha rượu vào nhưng bị chú Wahim bắt gặp và hăm he khẩu súng khiến cậu ta sợ chạy mất dép).

Trời ơi điện thoại của ai đấy reo. Thiếu văn minh quá đi mất. Lại còn ngay giữa bài "Công chúa của lòng tôi" nữa chứ. Ít ra phải tỏ ra tôn trọng ban nhạc một chút và tắt...

Ôi không, là điện thoại CỦA MÌNH!!!!!!!!!!!!

Chủ nhật, ngày 11 tháng 5, 1:00 sáng, Phòng Sinh bệnh viện Thánh Vincent

Ôi... Chúa...ơi

Không thể tin được. Tối nay, mình không những đã trưởng thành thêm một chút (có lẽ thế) mà mình còn được làm chị nữa.

Đúng thế đấy. Đúng 12:01 sáng, theo Giờ Tiêu Chuẩn Phương Đông, mình đã trở thành chị của bé Rocky Thermopolis-Gianini.

Em bé sinh non sáu tuần nên chỉ nặng có hơn 2kg. Nhưng bé rất cứng cáp, y như cái tên của bé vậy - mình đoán mẹ đã không còn sức để đòi đổi sang tên Sartre nữa rồi. Mình rất mừng vì cái tên Sartre nghe cứ chói tai thế nào ý. Chắc chắn thằng bé sẽ bị bắt nạt suốt ngày nếu bị đặt cho cái tên Sartre - có nghĩa là đấu sĩ, và sẽ phải đi chữa trị tâm lý mất. Cả mẹ và chú nhóc đều có vẻ khỏe...

Nhưng mình không nghĩ bà cũng thế. Bà đang ngồi co ro cạnh mình, nhìn có vẻ kiệt sức. Té ra là bà đang ngủ, và còn ngáy o o nữa chứ. Ơn Chúa là không có ai ở đây để chứng kiến cảnh này. Không ai khác ngoài trừ Thầy G, chú Lars, chú Hans, bố mình, chị hàng xóm Ronnie, chú hàng xóm tầng dưới Verl, anh Michael, Lilly và mình.

Nhưng mình nghĩ bà xứng đáng được nghỉ một lúc. Bởi theo lời mẹ tường thuật lại thì nếu không nhờ bà, nhóc Rocky có lẽ sẽ sinh ra ngay tại nhà... mà không có bà đỡ hay ai giúp hết.

Nếu thế thì đúng là thảm họa vì Rocky còn đang phải thở oxy kia kìa!

Mình thì đi dự dạ hội, thầy G thì vừa ra khỏi nhà đi mua Xổ Số ở cửa hàng Deli (thật ra là thầy phải chuồn ra ngoài một lúc vì không chịu được tiếng cãi vã nữa), chỉ còn mỗi bà ở đấy lúc mẹ đột nhiên vỡ ối (may là ở trong phòng tắm chứ không phải ở trên ghế bành. Nếu không tối nay mình biết ngủ ở đâu??????).

Tất nhiên bà nghe thấy tiếng mẹ hét lên trong nhà tắm: "Không phải bây giờ chứ, Chúa ơi, đừng mà, còn quá sớm mà!"

Bà lại nghĩ là mẹ đang nói về vụ đình công, và mẹ không muốn nó kết thúc sớm quá bởi vì nếu thế mẹ sẽ không được ở cùng Nữ hoàng Genovia nữa. Thế nên bà lao ngay vào phòng để xem mẹ vừa xem tin ở đâu...

Và phát hiện ra không phải mẹ đang nói về cái gì trên Tivi hết. Bà kể khi ấy bà chẳng kịp nghĩ ra phải làm gì nữa. Bà chỉ biết chạy ra khỏi nhà và hét lên: "Taxi! Taxi! Ai gọi giùm tôi một chiếc taxi!"

Thậm chí bà còn chẳng nghe thấy tiếng kêu thê thảm của mẹ: "Bà đỡ của tôi! Không! Gọi bà đỡ cho tôi!"

Thật may là chị hàng xóm sát-vách nhà mình Ronnie, lại có nhà - thật là hiếm thấy vì hôm nay là thứ Bảy mà chị Ronnie lại khá quyến rũ. Hóa ra chị ấy mới khỏi cúm thế nên quyết định ở nhà tối nay. Cô ấy mở cửa và ló đầu ra hỏi: "Tôi có giúp gì được bà?"

"Helen sắp sinh và tôi cần một chiếc taxi! Mới cả cô phải gọi là Thưa Nữ hoàng hiểu chưa!"

Khi cô Ronnie chạy xuống vẫy taxi, bà hớt hải chạy vào nhà và lôi mẹ đi: "Cố lên Helen, chúng ta đi thôi."

Mẹ đáp lại: "Nhưng tôi chưa thể sinh bây giờ được! Còn quá sớm! Bảo đứa bé dừng lại đi bà Clarisse. Bảo nó dừng lại đi!"



"Ta có thể điều khiển cả Không Quân Hoàng Gia Genovia cũng như Hải Quân Hoàng Gia Genovia, nhưng thứ duy nhất trên đời ta không khống chế được, chính là cái bụng bầu của cô, Helen ạ. Giờ thì đi thôi."

Tất nhiên mấy chuyện này đủ đánh thức người hàng xóm dưới lầu nhà mình, Verl. Anh ta chạy ra khỏi nhà vì nghĩ mẹ sắp sinh em bé...nhưng lại bắt gặp cảnh mẹ đang lạch bạch lết xuống cầu thang.

Khi hiểu ra mọi chuyện, Verl nói: "Tôi sẽ tới Deli để gọi anh Frank."

Thế nên lúc bà lôi được mẹ xuống 3 tầng lầu thì Ronnie cũng kịp bắt một chiếc taxi, còn thầy G và hàng xóm Verl thì từ xa chạy về...

Tất cả chui lên taxi (mặc dù quy định của thành phố là chỉ được phép chở 5 người, kể cả lái xe - và tài xế taxi cũng nói rõ như thế. Nhưng bà đã đáp lại: "Cậu có biết ta là ai không, cậu trai trẻ? Ta là Nữ hoàng xứ Genovia, người chịu trách nhiệm về vụ đình công đang diễn ra, và nếu cậu không làm theo lời ta, ta sẽ sa thải CẬU luôn đấy!") và cùng cấp tốc đến bệnh viện Thánh Vincent. Chú Lars, Michael và mình đã gặp mọi người (ở khu phòng chờ sinh - trừ mẹ và thầy G đang ở trong phòng sinh), đúng nửa tiếng sau khi mình nhận điện thoại, tất cả cùng hồi hộp chờ xem mẹ và em bé có ổn không.

Bố và chú Hans đến sau đấy một lúc (mình gọi cho bố) và Lilly đến muộn hơn chút nữa (hóa ra Tina đã gọi cho cậu ấy từ dạ hội để tỏ ý áy náy vì cậu ấy phải loanh quanh ở nhà). Chín người bọn mình (mười người nếu tính cả tài xế taxi vì anh này đứng mãi chờ có người thanh toán thiệt hại do mũi giày của cô Ronnie làm trầy sàn xe. Mãi tới khi bố ném cho anh ta tờ 100$ thì anh ta mới chịu đi) ngồi đó nhìn đồng hồ - mình trong bộ váy dạ hội hồng còn chú Lars và Michael mặc áo đuôi tôm. Hiển nhiên bọn mình là những người diện-đồ-đẹp-nhất ở bệnh viện Thánh Vincent này.

Nếu mình còn chút móng tay nào thì giờ chắc chắn sẽ gặm sạch cho mà xem. Thật sự mình đã RẤT căng thẳng trong suốt hai tiếng đồng hồ sau đó, mãi cho tới khi bác sĩ bước ra và nói với vẻ mặt rạng rỡ: "Là con trai!"

Là con trai! Một đứa em trai! Mình xin thú nhận là trong một tích tắc mình đã hơi thất vọng vì mình vẫn mong mỏi có một đứa em gái!

Một đứa em gái mà mình có thể chia sẻ mọi thứ - ví dụ như chuyện tối nay ở dạ hội xém chút nữa mình và bạn trai đã tiến lên giai đoạn hai thế nào. Một đứa em gái mà mình có thể mua cho nó mấy tấm thẻ kiểu: "Chúa cho chúng ta làm chị em, nhưng cuộc sống biến chúng ta thành những người bạn". Một đứa em gái mà mình có thể chơi ké búp bê Barbie mà không sợ ai bảo là trẻ con bởi vì đấy là búp bê Barbie CỦA NÓ, và mình chỉ chơi cùng NÓ thôi.

Nhưng rồi mình chợt nghĩ ra những trò có thể chơi cùng một đứa em trai...ví dụ như bắt nó xếp hàng để mua vé xem Star Wars, con gái sẽ không ai ngu đến mức chịu làm thế (vì bọn mình sẽ xem bằng MoviePhone luôn). Hoặc chọi đá vào mấy con thiên nga đáng ghét ở gần thảm cỏ cung điện ở Genovia. Trộm truyện tranh Người Nhện của nó. Biến nó thành mẫu bạn trai hoàn hảo tương lai cho cô bé may mắn nào đó, giống trong bài "Double Dutch" của Liz Phair.

Và tự nhiên mình thấy chuyện có em trai cũng không đến nỗi tệ.

Rồi thầy G nhảy bổ ra từ phòng sinh, hai hàng nước mắt chảy dài trên chòm râu dê của thầy, miệng lắp ba lắp bắp, như mấy con khỉ rezut trên kênh Discovery, tự hào khoe về "cậu con trai mới sinh" của mình. Một chú nhóc tên Rocky - theo tên một người đàn ông rất được nhiều phụ nữ quý trọng và yêu mến (Adrian!)...mà mẹ và mình đã chọn. Thế là từ nay mẹ và mình sẽ cùng nhau nuôi dạy một chú nhóc đáng yêu nhất, không phân biệt giới tính, không bảo thủ, thích Barbie VÀ Người nhện, lịch sự, vui tính, ưa vận động (nhưng không phải đầu đất), nhạy cảm (nhưng không quá sướt mướt), sẽ-tiến-được-lên-giai-đoạn-hai và không-bật-nắp-toa-lét-lên...

Tóm lại là mình sẽ nuôi dạy Rocky trở thành...

MICHAEL!

Và mình xin thề, với tất cả những gì mình tôn thờ nhất - Louie Mập, Buffy, và những người dân Genovia lương thiện, lần lượt theo thứ tự đấy - rằng mình sẽ đảm bảo rằng cho tới lúc Rocky đủ tuổi tham dự Vũ hội cuối năm, nó sẽ KHÔNG thấy vũ hội là trò nhảm nhí.

Chủ nhật, ngày 11 tháng 5, 3:00 chiều

Thế là xong. Vụ đình công đã chính thức chấm dứt.

Bà đã thu dọn đồ đạc và trở về khách sạn Plaza.

Bà đòi ở lại đến khi Rocky xuất viện để "đỡ đần" mẹ và thầy G chăm sóc em đến lúc nó cứng cáp hơn chút. Thầy G không chần chừ nói ngay: "Cảm ơn đề nghị của bà, Clarisse, nhưng chúng tôi có thể tự lo được."

Phải nói là mình rất mừng khi nghe thấy dượng nói thế. Mình không muốn bà dính dáng vào công cuộc huấn luyện Rocky thành cậu bé hoàn hảo của mình được. Không cần nói cũng biết bà sẽ luôn nói với nó mấy câu đại loại như: "Cậu bé tài năng của ta đâu nào? Cậu bé lanh lợi của ta đâu nào?"

Thật đấy. Mình cũng không tưởng tượng nổi là bà sẽ nói những câu như vậy...cho tới buổi tối hôm qua...lúc nhìn thấy Rocky trong lồng ấp. Bà đã gọi Rocky nhà mình như thế đấy.

Giờ thì mình cũng lờ mờ hiểu tại sao các mối quan hệ trước đây của bố lại luôn gặp nhiều trục trặc đến thế.

Rốt cục các chủ nhà hàng cũng phải đáp ứng đòi hỏi của đám phục vụ bàn. Giờ thì bọn họ sẽ đều được nhận đầy đủ các phúc lợi xã hội. Tất cả mọi người, trừ Jangbu. Anh ta đã kiếm đủ tiền từ câu chuyện của mình và bay về Tây Tạng rồi. Mình nghĩ cuộc sống ở thành phố này cũng không phù hợp với anh ta cho lắm. Hơn nữa, ở Tây Tạng, số tiền ấy đủ cho anh ta và gia đình ổn định cả đời - đấy là không kể có khi còn sống sung túc là đằng khác. Còn nếu ở New York này, chừng ấy chắc chỉ đủ mua một căn sập sệ ở một khu tồi tàn mà thôi.

Lilly cũng có vẻ đã hết thất vọng vì không được đi dự dạ hội. Tina đã thuật lại cho cậu ấy chi tiết mọi chuyện sau khi Michael không nói không rằng bỏ lại cả ban nhạc để đưa mình đến bệnh viện, Boris đã lãnh luôn phần chơi ghi-ta, mặc dù cậu ấy chưa bao giờ thử chơi ghi-ta cả.

Nhưng tất nhiên, là một thiên tài âm nhạc, không có nhạc cụ nào Boris không thể chơi...có lẽ chỉ trừ đàn ắc-coóc thôi. Tina kể sau khi bọn mình đi rồi, tình hình khá là lộn xộn. Josh và mấy gã bạn đã leo hẳn ra phía ngoài tầng quan sát để xem bọn họ có nhìn được những thứ phía dưới bằng mắt thường không. Tuy nhiên thầy Wheeton đã bắt được và phạt cấm túc tất cả bọn họ. Lana khóc ầm lên vì Josh đã làm hỏng cả buổi tối quan trọng nhất đời nó, và tất cả những gì nó nhớ được về buổi PROM này là hình ảnh anh ta nhoài người ra khỏi Tòa Nhà Empire State như một con king kong trong sở thú.

Một kỷ niệm mới Ngọt ngào làm sao.

Còn mình, mình không phải lo lắng, khi Michael lên đại học vào năm tới vì:

a) anh ấy sẽ không học đâu xa, mình sẽ gặp anh ấy suốt ngày. Hoặc ít nhất thì cũng thường xuyên

b) kỷ niệm đẹp nhất mà anh ấy để lại cho mình trong buổi tối ngày hôm nay chính là khi anh ấy quay sang nói với bố mình, ngay trong phòng chờ của bệnh viện (sau khi mình hỏi bố cả tỉ lần là nếu mình có em trai, mình có được ở lại New York hè này để chơi với em không. Và bố cũng trả lời lại đủ chừng ấy lần là mình đã ký hợp đồng và phải tuân thủ.): "Thật ra, thưa ngài, theo luật, người chưa tới tuổi vị thành niên không thể ký bất kỳ hợp đồng nào. Do đó theo luật bang New York, ngài không thể bắt Mia làm theo bất cứ giấy tờ nào mà cô ấy đã ký, vì cô ấy vẫn chưa đủ 16 tuổi. Vì vậy mọi giấy tờ đều không có hiệu lực."

WOWW!!! THẬT LÀ DŨNG CẲM!!!!!!

Phải nhìn mặt bố lúc ấy, mình còn tưởng bố bị trệch động mạch vành rồi cơ. May là bọn mình đang ở bệnh viện, nên nếu chẳng may bố có bị thật thì vẫn nắn lại được. Bố nheo mắt nhìn chằm chằm vào Michael và anh ấy cũng nhìn thẳng vào mặt bố. Rồi bố nói: "Được rồi...để xem sao."

Nói thế thôi chứ rõ ràng bố đã bị đánh bại. Chúa ơi, có bạn trai là một thiên tài thật TUYỆT quá đi mất. Mặc dù anh ấy vẫn chưa lĩnh hội được nghệ thuật của những chiếc áo ngực không dây, nhưng không sao.

Cuối cùng mình cũng được về phòng...và có vẻ như mình sẽ được ở lại thành phố này ít nhất là gần hết hè...và mình có một đứa em trai...và mình đã viết được bài báo đầu tiên cho báo trường, VÀ cả một bài thơ...

Và mình lại còn được dự vũ hội cuối năm nữa chứ.

MÌNH ĐÃ ĐƯỢC ĐI DỰ VŨ HỘI CUỐI NĂM!!!!!!!!

Chúa ơi! Cuối cùng mình cũng đã lĩnh hội được cảnh giới cao nhất của quá trình hoàn thiện bản thân!

Một lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhật Ký Công Chúa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook