Nhật Ký Công Chúa

Quyển 5 - Chương 13: Thứ Sáu, ngày 9 tháng 5, phòng Điểm danh

Frances Hodgson Burnett

22/10/2013

Hôm nay mình quyết định đi học bởi vì:

1. Hôm nay là Ngày Bùng Học của Học Sinh Năm Cuối, vì thế hầu hết những người muốn "xử" mình đều không có mặt ở trường để ném đồ vào mình.

2. Thà đi học còn hơn ở nhà.

Căn hộ 4, số 1111, Đường Thompson đã biến thành cái địa ngục mất rồi.

Vừa mở mắt dậy, việc đầu tiên bà bắt mình làm là mang cho bà một cốc nước nóng với chanh và mật ong. Trong cơn ngái ngủ mình đã từ chối thẳng thừng và suýt nữa thì bị ăn đập. Để trả thù bà đã ném con búp bê mô hình Fiesta Giles của mình - Giles, người quan sát đội mũ phớt trong phim Buffy the Vampire Slayer - một cách không thương tiếc vào tường!

"BÀAAAAA... Bà có biết cái mô hình đó đắt thế nào không??? Cháu đã phải trả giá gấp đôi mới mua được nó đấy" - mình gào lên xót xa.

"Mang cho ta cốc nước nóng với chanh và mật ong ngay nếu không ta sẽ phá hết đống nhân vật trong Bippy - Kẻ săn lùng quái thú này đấy!"

Chúa ơi, đến tên show truyền hình yêu thích của mình bà cũng nói sai nữa. Lần tới khi bà bắt mình học về luật thuế má ở Genovia mình sẽ cố tình nói sai trêu tức bà. Nhưng giờ thì mình phải ngoan ngoãn mang nước nóng với chanh và mật ong cho bà. Sau khi uống hết cốc nước, bà chiếm dụng phòng tắm của mình hơn nửa tiếng đồng hồ. Chẳng hiều bà làm cái quái gì trong đấy nhưng mình và con Louie Mập suýt điên... vì cần phải vào đấy lấy bàn chải, còn Louie Mập thì sợ bà phá ổ của nó trong đó.

Cuối cùng mình cũng lấy được bàn chải đánh răng. Sau đó mình và thầy G nhanh nhanh chóng chóng phi ra khỏi cửa.

Tuy nhiên mẹ - mặc dù vác cái bụng to sụ như vậy - vẫn nhanh hơn hai thầy con bọn mình. Mẹ túm áo mình và thầy thật chặt, rít lên từng cơn: "Tôi sẽ không tha cho hai người vì tội bỏ mặc tôi ở nhà cả ngày với bà ta đâu. Không biết bằng cách nào và vào lúc nào... Nhưng rồi cả hai người sẽ biết tay tôi..."

Mọi chuyện ở trường hôm nay yên ổn hơn hôm qua rất nhiều. Chắc là vì đám học sinh năm cuối không đến trường ngày hôm nay. Tất cả bọn họ, trừ Michael. Anh ấy vẫn đi học. Bởi vì anh ấy không tin là có Ngày Bùng Học, nhất là khi tin đó thốt ra từ miệng một đứa như Jost Richter. Và cũng còn vì cô Hiệu Trưởng Gupta đã "ban" cho mỗi người nghỉ không phép hôm nay mười "điểm trừ". Nếu ai đó bị "điểm trừ" thì trong đợt bán sách cũ cuối năm của thư viện, họ sẽ không được ưu đãi giảm giá. Mà anh Michael đã nhăm nhe bộ sưu tập các tác phẩm của Isaac Asimov của thư viện trường từ lâu.

Nhưng mình nghĩ anh ấy đi học còn vì một lý do giống như mình: thoát khỏi tình cảnh gia đình hiện nay. Trên xe limo đến trường hôm nay anh ấy kể cho mình nghe là bố mẹ Lilly cuối cùng đã phát hiện ra vụ cậu ta bùng học và tổ chức họp báo mà không được cho phép. Hai bác Moscovitz đã vô cùng tức giận, bắt Lilly phải ở nhà hôm nay để nói về tình trạng bất ổn của cậu ta và cái cách cậu ta xử sự với Boris.

Michael nói anh ấy phải chuồn khỏi vụ này. Cũng phải thôi, ai mà trách anh ấy được chứ?

Nhưng mọi chuyện hôm nay có vẻ khởi sắc hơn nhiều so với hôm qua, vì khi bọn mình tạt qua cửa hàng Ho để mua đồ ăn sáng (bánh sandwich trứng cho Michael; Bánh Ding vòng cho mình), anh ấy đã kéo mình vào một góc và hôn mình, trong khi chú Lars đang qua khu đông lạnh để mua lon Red Bull như mọi khi. Mùi hương từ cổ Michael đã giải tán toàn bộ mọi bực dọc mà bà trút lên mình từ hôm qua tới giờ. Tự dưng mình có suy nghĩ rằng rồi mọi chuyện sẽ đâu vào đó. Cũng mong là vậy!!!

Thứ Sáu, ngày 9 tháng 5, giờ Đại số

Chúa ơi, mình không viết nổi nữa, tay mình run quá đi mất. Thật vẫn chưa dám tin chuyện thần kỳ vừa xảy ra... không thể tin được là mọi chuyện lại TỐT ĐẸP đến thế. Sao lại thế được nhỉ? Trước giờ những chuyện tốt đẹp thường KHÔNG BAO GIỜ dành cho mình. Tất nhiên không tính chuyện với Michael.

Nhưng chuyện này...

Đúng là tuyệt vời đến mức không thể tin được.

Chuyện là thế này: mình đến lớp Đại số, không trông mong có gì đặc biệt xảy ra ngày hôm nay, ngồi xuống bàn và lấy bài tập về nhà hôm qua ra - thầy G đã giúp mình làm hết rồi - thì bỗng chuông điện thoại reo.

Cứ tưởng mẹ sắp sinh em bé - hoặc lại ngất xỉu trong gian đông lạnh ở Grand Union lần nữa - nên mình vồ ngay cái điện thoại để nghe.

Nhưng không phải mẹ. Mà là bà.

"Mia, cháu không phải lo gì hết. Ta sẽ lo liệu mọi việc."

Thề là mình chẳng hiểu bà nói gì luôn. Mình hỏi lại: "Việc gì cơ ạ?", trong đầu đang nghĩ chắc bà đang nói về Verl, ông hàng xóm siêu tọc mạch. Không chừng bà đã sai người thủ tiêu ông ta rồi ý chứ. Dám lắm, bà mà lại.

Thế nên câu tiếp theo của bà thực sự khiến mình sốc nặng.

"Buổi dạ hội của cháu ý. Ta đã nói chuyện với một người. Và đã tìm được địa điểm tổ chức cho cháu rồi, dù có đình công hay không. Mọi việc đã lo xong hết rồi."

Mình ngồi thẫn người ra một phút, tay vẫn cầm điện thoại nhưng đầu thì ù đặc, không tin vào những gì mình vừa nghe.

"Khoan đã, bà ... bà đang nói về cái gì đấy ạ?"

"Giời ạ, ta còn phải nhắc lại bao nhiêu lần nữa hả? Ta đã tìm được chỗ cho cháu tổ chức dạ hội rồi."

Rồi bà nói địa điểm cho mình.

Mình cúp máy mà người vẫn như trên mây. Không thể tin được. Không thể tin được.



Bà đã làm được chuyện đó.

Một chuyện vô cùng quan trọng đối với mình.

Bà đã cứu được Buổi Vũ Hội Cuối Năm của trường Trung Học Albert Einstein này.

Mình quay ra nhìn Lana. Tất nhiên nó không thèm liếc nửa con mắt về phía mình, vì mình là người khiến buổi dạ hội bị hoãn lại mà.

Mình chợt nảy ra một ý cực kỳ hay ho... Này nhé, bà đã cứu được buổi dạ hội của trường TH AE, còn mình có cơ hội giành lại buổi dạ hội cho chính mình. Mình chọc vào lưng Lana và nói: "Nghe thấy chưa?" Lana quay phắt lại quắc mắt nhìn mình: "Nghe cái gì? Dở người!"

"Bà tôi đã tìm được chỗ thay thế để tổ chức dạ hội rồi đấy."

Rồi mình nói cho nó biết ở đâu.

Giờ đến lượt Lana sốc toàn tập... Nó chết sững mất mấy giây và không nói được gì luôn. Mình đã làm cho Lana chết sững không nói được câu nào cơ đấy. Không giống như cái lần mình giẫm nát cái điện thoại của nó, lần đấy nó nói NHIỀU lắm mà.

Còn lần này thì sao? Không một từ nào luôn.

"Nhưng với một điều kiện." - mình tiếp tục nói cho nó nghe điều kiện của mình.

Tất nhiên bà không hề đề ra điều kiện này. Mình chỉ lạm dụng chút quyền công-chúa-Genovia của mình thôi. Mà mình cũng học nó từ chuyên gia cả thôi.

Mình kết lại với một vẻ khá thân thiện, như kiểu Lana và mình là bạn chí cốt chứ không phải kẻ thù không đội trời chung, như Alyssa Milano với bọn phù thủy ác trong phim Phép thuật: "Thế nào, đồng ý điều kiện đó của tôi hoặc không thì dẹp hết."

Lana trả lời ngay không chần chừ lấy một giây: "OK."

Vụ thỏa thuận đã xong!

Trong phút chốc mình cứ như Molly Ringwald ý.

Và mình đã làm một việc mà chính mình không thể lý giải được tại sao. Như kiểu trong giây phút ấy mình bị ai đó nhập hồn vào, một đứa chơi rất thân với những đứa như Lana chẳng hạn. Mình đã chồm tới, ôm lấy đầu Lana, kéo về phía mình, và hôn cái chụt vào chính giữa trán nó.

"Eo, kinh quá, đồ dở hơi, mày bị làm sao thế hả?" - Lana tỏ vẻ ghê tởm và ngúng nguẩy quay lên.

Mặc dù Lana gọi mình là đồ dở hơi, hai lần liền, nhưng mình chẳng cảm thấy tức giận gì cả. Lúc đó tim mình còn đang bận nhảy múa loạn cả lên như bầy chim véo von quanh công chúa Bạch Tuyết khi nàng chơi đùa bên giếng nước. Mình nói: "Ngồi im đấy nhé" rồi chạy vụt ra khỏi chỗ... khiến thầy G vừa bước vào phòng với cốc Starbucks Grande trên tay cũng phải ngạc nhiên hết sức.

Thầy gọi với theo: "Mia, con đi đâu đấy hả? Chuông vừa reo lần hai rồi."

"Con quay lại ngay mà." - mình vừa nói vừa hối hả chạy qua lớp tiếng Anh của Michael. Mình chẳng phải lo sẽ biến thành trò cười trước mặt các bạn của Michael vì trong lớp chẳng có ai hết, hôm nay là Ngày Bùng Học của Học Sinh Năm Cuối mà. Mình chạy bổ vào lớp anh ấy - lần đầu tiên mình làm như thế, mọi khi toàn là Michael đến tìm mình ở lớp MÌNH thôi - hổn hển nói: "Xin lỗi cô Weinstein, em có thể nói vài lời với anh Michael được không ạ?"

Cô Weinstein - nhìn cũng biết hôm nay là một ngày nhàn hạ với cô ý vì cô đang cầm trong tay tờ Cosmo số mới nhất - ngước lên vui vẻ nói: "Em cứ thoải mái Mia ạ."

Thế là mình chạy bổ đến chỗ Michael - anh ấy vẫn đang há hốc mồm vì ngạc nhiên - và nói: "Michael, anh nhớ đã từng nói sẽ chỉ đi dự dạ hội nếu mấy anh trong ban nhạc cùng đi đúng không?"

Michael có vẻ vẫn chưa định thần được khi thấy mình ở trong lớp của anh ý thì phải: "Em đang làm gì ở đây thế? Thầy G có biết em ở đây không? Em sẽ lại gặp rắc rối to cho mà xem..."

"Mặc kệ. Anh trả lời em đi. Đúng là anh sẽ đi dự dạ hội nếu mấy anh trong ban nhạc cùng đi chứ?"

"Chắc thế. Nhưng Mia, dạ hội bị hoãn rồi, em quên à?"

"Thế nếu em nói với anh rằng dạ hội sẽ vẫn tiếp tục, và bọn họ cần một ban nhạc, và Ban Tổ chức Vũ hội quyết định chọn BAN NHẠC CỦA ANH biểu diễn tối hôm đó thì anh tính sao?" - mình cười ngoác đến tận mang tai.

Michael nhìn mình chằm chằm: "Anh nghĩ là anh sẽ... chuồn khỏi thành phố."

"Em nói nghiêm túc đấy. Và em sẽ không cho anh đi đâu hết. Ôi Michael làm ơn đồng ý đi mà, em muốn đi dự dạ hội lắm lắm..."

Michael ngạc nhiên: "Thật sao? Nhưng mà dạ hội... nhảm nhí chết đi được."

"Em biết nó nhảm nhí. Em biết, nhưng điều đó vẫn không thay đổi sự thật là lâu nay em luôn mơ ước được đi dự buổi vũ hội cuối năm này... cùng với anh..."

Nhìn Michael vẫn như kiểu chưa thể tin nổi chuyện gì đang diễn ra - rằng ban nhạc của anh ấy được mời biểu diễn tại buổi vũ hội cuối năm của trường, và rằng bạn gái của anh ấy vừa mới thú nhận là cô ấy mơ ước được tham dự buổi vũ-hội-nhảm-nhí đó.



"Thôi được. Nếu em thích đến như vậy."

Mình xúc động đến mức chồm ngay tới ôm lấy đầu Michael, giống như vừa làm với Lana lúc nãy. Và cũng giống như với Lana, mình kéo đầu Michael về phía mình và hôn một cái thắm thiết lên ... không phải trán ... mà là lên môi anh ấy.

Giờ thì nét mặt của Michael không còn là ngạc nhiên nữa rồi, mà phải nói là anh sửng sốt - nhất là khi mình dám làm chuyện đó ngay trước mặt Cô Weinstein. Mặt anh ấy đỏ ửng lên: "Mia!". Nhưng mình cũng chẳng quan tâm là mình có làm mất mặt anh ấy hay không nữa. Bởi vì mình đang quá sung sướng. Mình quay sang nói với cô Weinstein, người cũng đang ngạc nhiên như thể được xem một ảnh minh họa sống động nhất rơi ra từ tờ Cosmo: "Hẹn gặp cô sau nhé, cô Weinstein." Nói rồi chạy ra khỏi phòng, tâm trạng vui một cách khó tả, giống như khi Molly được Andrew McCarthy tới bên và tỏ tình ngay trong đêm vũ hội, mặc dù cái váy của cô ta hôm đó thật không thể xấu hơn.

Và giờ mình đang ngồi đây, run lên vì hạnh phúc - sau khi thông báo với Lana rằng ban Skinner Box chắc chắn sẽ chơi trong đêm dạ hội. Mình sẽ được đi dự dạ hội. Mình, Mia Thermopolis, sẽ đi dự dạ hội. Cùng với bạn trai của mình, tình yêu đích thực của mình - Michael Moscovitz. Michael và mình sẽ đi dự dạ hội.

MICHAEL VÀ MÌNH SẼ ĐI DỰ DẠ HỘI!!!!!!!!!! ĐI DỰ DẠ HỘI!!!!!!!!!!!!Thứ Sáu, ngày 9 tháng 5, 7 giờ tối, ở Nhà

Thực sự mình không có thời gian để giải quyết cuộc cãi vã giữa mẹ và bà nữa. Không lẽ mọi người không hiểu rằng mình còn bao nhiêu việc quan trọng phải lo lắng à? NGÀY MAI MÌNH SẼ ĐI DỰ DẠ HỘI VỚI BẠN TRAI CỦA MÌNH. Mình cần phải nghỉ ngơi và thoa kem dưỡng da ngay bây giờ, chứ không rảnh để ngồi phân xử cho một bà già và một bà trẻ bất bình nhau.

Mình sẽ đeo tai nghe vào và cố gắng át đi tiếng ồn ào bằng bản nhạc Michael đã sáng tác tặng mình hôm sinh nhật. Chỉ có bài hát của Michael mới có thể làm dịu được cơn tức của mình lúc này.

Bài tập về nhà

Đại số: Ai thèm quan tâm cơ chứ? Michael và mình sắp đi dự dạ hội!!!!!!!!!!

Tiếng Anh: Dạ hội!!!!!!!!

Sinh vật: Mình sẽ đi dự dạ hội!!!!!!!!

Sức khỏe và An toàn: DẠ HỘI!!!!!!!!!!!

Năng khiếu và Tài năng: Chưa bao giờ có

Tiếng Pháp: Nous Allans Au Prome!!!!

Văn minh thế giới: DẠ HỘI THẾ GIỚI!!!!!!!!!

DẠ HỘI MUÔN NĂM!Thứ Sáu, ngày 9 tháng 5, 7:02 tối

Bài hát của Michael cũng chẳng át nổi cái giọng the thé ngoài kia của bà. Phải chuyển sang nhạc của Kelly Osbourne mới được.

Thứ Sáu, ngày 9 tháng 5, 7:04 tối.

Thành công rồi! Cuối cùng mình cũng được yên tĩnh.

Michael vừa viết email bảo mình anh ấy và ban nhạc sẽ có thể phải thức cả đêm để tập cho buổi biểu diễn lớn đầu tiên ngày mai. Nhưng mình không muốn ngày mai anh ý tới buổi vũ hội với một đôi mắt thâm quầng đâu (chẳng khác gì cái anh chàng đã nhảy với Melissa Joan Hart trong video clip Drive Me Crazy).

Mấy anh chàng trong ban nhạc thật ra cũng không mặn mà với vụ chơi-nhạc-ở-dạ-hội này cho lắm. Nghe đồn là Trevor thậm chí đã nói: "Ôi không, sao không giết tụi này đi cho xong?"

Nhưng Michael đã nói rõ rằng biểu diễn là biểu diễn, những người nghệ sĩ chân chính không được có những suy nghĩ tiêu cực như vậy.

Michael đã ký bên dưới email thế này:

Hẹn gặp em tối mai. Yêu em, M

Tối mai. Yeah! Tối mai, tình yêu ơi, tối mai khi em cùng anh bước vào dạ hội và nhìn những ánh mắt ghen tị của đám bạn cùng năm. À, thật ra sẽ chỉ có mỗi Lana thôi vì ngoài mình ra chẳng còn học sinh năm nhất nào được đi cả. Tất nhiên không kể Shameeka, vì cậu ấy là bạn mình mà. Shameeka chẳng đời nào lại đi ghen tị với mình đâu.

À à cả Tina nữa. Bởi vì Boris cũng trong ban nhạc của Michael, và cậu ấy được phép dắt theo một người. Tất nhiên cậu ấy đã chọn Tina bởi vì theo như lời Boris lúc trưa nay thì Tina "là nàng thơ mới của mình và là lý do tồn tại duy nhất của mình".

Tina đã choáng váng khi nghe những lời đường mật ấy thốt ra từ chính miệng người yêu mới của cậu ấy! Cậu ấy suýt nữa thì sặc viên kẹo trái cây đang nhai dở. Họ đã ngồi nhìn nhau say đắm suốt cả giờ ăn trưa ngày hôm nay.

AHHHHH! Có điện thoại! Cầu trời là bố gọi để báo tin cuộc đình công đã chấm dứt và bố sẽ cho xe limo đến đón bà về... Thứ Sáu, ngày 9 tháng 5, 7:30 tối.

Tina vừa gọi điện cho mình. Cậu ấy đang cực kỳ hạnh phúc vì được đi dự dạ hội. Cậu ấy nói đây chẳng khác gì giấc mơ thành hiện thực. Mình hoàn toàn tán thành. Cậu ấy hỏi mình nghĩ xem tại sao mà hai bọn mình lại may mắn thế này.

Mình trả lời: bởi vì cả hai đứa mình đều là người tốt và có trái tim thuần khiết.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhật Ký Công Chúa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook