Chương 6
Beatrice Sparks
05/04/2016
Thứ sáu, 27 Tháng Tư
11 giờ 10 phút trưa
Mình thân mến,
Đã qua ba ngày dài, dài lê thê, buồn, buồn rã rời, chán, chán cùng cực từ lúc… Bạn biết rồi ể chường và căng thẳng nên định đi học lại. Mình muốn đi nhưng chưa thể gặp mặt ai cả. Chưa thể gặp Red, El hay Dorie hoặc bất cứ ai! Đời mình đã đổi thay. Đã vĩnh viễn đổi thay rồi, vì một lý do điên rồ nào đó mình không còn thật sự là mình nữa. Chỉ là một thứ gần như phim ảnh đầy mộng mị. Mình sẽ cảm thấy cô đơn trống rỗng hoài hoài như vầy hay sao? Thật nực cười nếu một hôm mặt trời đang chiếu sáng, thế gian đầy tiếng chim hót chuông rung, bỗng nhiên… bùm!... chính mình bị hút xuống một cõi không tên sâu thăm thẳm nào đó, đầy bóng tối và đớn đau, nơi mà ngay cả một chút bóng nắng cũng không thể nào xuyên tới được.
1 giờ rưỡi trưa
Mình ngồi bên máy điện thoại đợi hoài đã hai tiếng đồng hồ… Đợi cái gì vậy? Mình thật chẳng hề muốn thừa nhận nhưng mình đang đợi Collin gọi tới. Mình biết hẳn là anh ấy cũng đang khiếp sợ như mình đây. Mỗi phút mình lại chạy ra cửa cái. Mình có cảm giác này: anh ấy sắp tới và để lại một cái hộp nhỏ bọc giấy màu nâu khác, bên trong chỉ có duy nhất một bong cúc trắng nhỏ xíu và một dòng chữ rất đau khổ. Mình biết anh ấy chỉ dể lại những xúc cảm bộc lộ ra ngoài… những cảm xúc bản năng mạnh mẽ không thể kiềm chế nổi. Anh ấy sẽ gọi! Chúng mình sẽ nói hết mọi chuyện, anh ấy sẽ khóc, mình sẽ khóc và chúng mình sẽ bàn tính phải làm gì đây. Vậy là anh ấy đã làm một việc ngu ngơ ngốc nghếch, không làm chủ được bản thân…
Mình biết anh ấy đau khổ lắm! Anh ấy thông minh sáng láng, và sống có nề nếp lắm, nhưng cũng có tính hay ngại ngùng nữa, và mình có thể mường tượng anh ấy nhục nhã đến chừng nào. Tội nghiệp Collin, chắc anh ấy cũng rối bời như mình, và đau lòng nữa. Chắc anh ấy kinh khiếp… Mình thấy nhẹ nhõm cả người khi nghĩ như vậy!
2 giờ 26 phút chiều
Mình chẳng thể nào chịu đựng lâu hơn nữa. Collin đã chịu khổ đủ rồi. Chắc chắn bộ dạng của anh ấy cũng thê thảm như mình đây. Anh ấy ăn không nổi, học không vào… mà anh ấy lại cần phải học! Anh ấy đã học hành siêng năng lắm mới đạt được học bổng và mọi thứ, bây giờ không thể bỏ phí những cái đó vì… à,… vì mọi chuyện có lẽ là lỗi tại mình. Mình… à, mình đã… đánh thức anh ấy… và rồi… Mình đúng là đồ ngu độn quá cỡ.
Khi chúng mình ngồi với nhau trong công viên lần đầu tiên, khi anh bảo chẳng muốn nói với mình đâu, nhưng lại cần phải chia sẻ tâm tình với ai đó… Ôi, thật tuyệt khi mình bắt anh ấy kể với mình về mọi dự tính cho tương lai và những chuyện vớ vẩn. Anh ấy muốn trở thành bác sĩ biết bao… vân vân và vân vân. Điều hay nhất trong những lời tâm sự ấy, đó là từ lúc nhìn thấy mình lạc lõng dựa vô tường nhà hát, anh đã muốn che chở cho mình và biến mình thành một phần không thể thiếu trong cuộc đời anh. Collin thân yêu! Chúng mình cần nói chuyện với nhau. Chúng mình có thể gỡ rối cho mớ bòng bong này. Em biết chúng mình có thể mà! Có lẽ chúng mình chỉ có thể là bạn của nhau, hai người bạn tri âm tri kỷ, thân thiết, quý mến tuyệt vời hai năm nữa… à, ít nhất là tới khi em lên cấp ba gì đó. Dù sao đi nữa, em biết chúng mình có thể dàn xếp ổn thỏa mà! Em chỉ có cái cảm giác tuyệt vời, tích cực, sáng sủa là chúng mình có thể. Chúng mình phải vậy thôi anh nhỉ!
3 giờ 2 phút chiều
Mình nghĩ mình đi gọi cho Collin đây. Dám không? Chẳng những dám, mà phải gọi! Mình có thể gọi chứ! Mình sẽ gọi! Ước gì đại sảnh chỗ anh ấy có máy điện thoại. Nhưng mà mình cũng chẳng biết anh ấy ở chỗ nào nữa. Giá như biết, mình có thể tới tận đó và để lại mấy chữ gì đó. Mình đã là một đứa quá ích kỷ, tự xem mình là trung tâm, y như cái thùng rỗng! Chúng mình chỉ nói về mình, lúc nào cũng mình, mình nghĩ gì, mình cảm thấy thế nào, nói về mẹ mình, về ba mình… Mình mình mình, một đứa có đầu óc ngập trong bùn lầy như cây thục quỳ là mình đây! Nhưng đó là điều anh ấy muốn… biết từng chi tiết nhỏ nhặt nhất trong đời mình, để anh ấy có thể cảm thấy anh là một phần của điều kỳ diệu đó. Mình thách bạn đó, Nhật ký mình ơi! Nào! Một, hai, ba bấm số đi!
4 giờ 49 phút chiều
Ánh sáng lại tắt ngấm hết cả rồi. Mình không tin nổi! Mình đã nhầm lẫn ở chỗ nào đó rồi. Chắc chắn anh nói là Đại học. Có thể là không phải, nhưng như là cái gì khác kia chứ? Ở đây chỉ có mỗi một trường đại học. Lòng mình rối tung rối bù lên. Mình đã gọi tới trường Đại học, và người phụ trách nói ở đây chẳng hề có Collin Eagle nào ghi danh cả. Mình đã yêu cầu bà ta kiểm tra lại ba lần.
Người ta chưa bao giờ nghe nói tới anh ấy. Không ở trong khu ký túc xá. Không có tên trong Ban tự quản của sinh viên. Không có tên trong danh sách khen thưởng của trưởng khoa. Mình không hiểu nổi. Làm sao mà mình lại bị rối tung đến mức tệ hại như vậy? Còn có thể ở đâu khác nữa chứ? Không. Không đâu, anh ấy đã quả quyết rằng… Ôi, trời ôi! Mình chết mất thôi. Mình đã mất trí. Mình hoàn toàn phát khùng vì chuyện này. Chẳng thể nào suy nghĩ cho chín chắn. Nếu Collin không ở trường Đại học, vậy anh ấy đang ở đâu? Phải chăng chỉ là bỏ sở việc học rồi sau đó bỏ đi luôn… Không, người ta nói anh chưa bao giờ ghi danh ở đó cả. Như vậy là… Ước gì có mẹ ở đây! Mình cần nói chuyện với mẹ. Ôi, Mẹ ơi… xin nhanh chân lên, xin vui lòng, xin hãy mau mau về nhà! Con cần đến Mẹ.
Sau khi đã nhấc lên bỏ xuống hai lần, cuối cùng mình đã gọi điện cho mẹ. Mình không ngờ được là mẹ về nhà nhanh đến vậy. Mình là một đứa thật may, may mắn vì đã có mẹ để nương tựa, để được Mẹ yêu thương, hiểu mình mà không kết tội, không la hét, chì chiết và ca cẩm, rồi tự vò đầu bứt tóc… bứt cả tóc mình nữa. Mẹ chỉ ôm mình vào lòng, vỗ về và cùng khóc với mình trong lúc mình tuôn ra hết cái chuyện rối rắm lạ lùng, kỳ quái, dễ sợ kia, và mẹ cứ nói đi nói lại mãi là chẳng phải lỗi tại mình… rằng mình không nên tự trách mình, rồi mình sẽ không sao đâu, Mẹ sẽ bảo vệ mình, sẽ giúp mình hàn gắn lại.
Mẹ cố nhận hết trách nhiệm về phần Mẹ vì đã vắng nhà quá nhiều, và cứ nói đi nói lại mãi, nhưng mình không thể để cho Mẹ lãnh đủ. Nếu một đứa nhỏ làm chuyện điên rồ nào đó, cũng như mình nó sẽ kiếm được cách để cúp cua và còn te tua hơn thế.
Thứ Bảy, 28 Tháng Tư
2 giờ 29 phút sáng
Bạn thân yêu,
Mình không ngủ được nữa, mà lại chẳng muốn trằn trọc trên giường làm Mẹ thức giấc, nên mới nói chuyện với bạn đây.
Mẹ đã cùng mình chuyện trò suốt mấy tiếng đồng hồ, sau đó cả hai đi tắm, rồi Mẹ ấp ủ mình trên giường Mẹ, như vẫn thường làm khi mình còn nhỏ xíu. Mình cảm thấy quá bé nhỏ và được che chở khiến tất cả những cái gì gì khác dường như đều không có thật. Mẹ hát cho mình nghe: - “Meo meo meo! Mẹ bảo mèo con này, meo meo meo nghĩa là mẹ yêu con lắm, nhắm mắt lại, và ngủ đi con!”
Và lúc Mẹ đã chuyển hết sang chó, cừu rồi tới chuột và ong, mình tưởng đã lạc vào vùng đất của các bé nhí rồi chứ. Nó làm cho mình thoải mái vô cùng, hợp ý với mình quá chừng. Ước gì mình được ở lại đó mãi mãi, nhưng tất cả vẫn ở nơi đây. Giữa đêm dài thức trắng và tự hỏi mình là đứa quái nào… sẽ tới chỗ quái nào… và có bao giờ trời sáng lại hay không.
7 giờ rưỡi sáng
Mẹ thức giấc lúc 7 giờ, ngay sau khi mình ngủ. Mẹ nựng nịu mình, gọi mình là cô bé “đãng trí yêu quý” của Mẹ, và nói suốt đêm Mẹ đã vạch kế hoạch cho hai mẹ con bỏ lại sau lưng thế giới cũ rồi bay vun vút tới miền biển xanh hoang vu xa xăm trong một chuyến phiêu lưu dị thường. Mẹ đã cho mình đúng nửa tiếng để mặc quần áo và sắp xếp hành lý gồm mấy cái quần soọc, áo tắm và áo thun, bởi vậy mình nghĩ nên sẵn sang khởi hành thôi. Nghe cũng vui vui một tí chút. Mẹ làm được rất nhiều khi Mẹ cố thử… không phải, khi mình để cho mẹ làm.
9 giờ đêm
Mình không hề nghĩ rằng Mẹ thực hiện một cuộc phiêu lưu điên điên khùng khùng cho cả hai mẹ con. Đầu tiên Mẹ gọi cho mẹ của El, nhờ bác ấy xin phép cho mình nghỉ học một vài ngày. Sau đó hai mẹ con tới văn phòng của Mẹ, Mẹ nói với họ sẽ đi vắng vài hôm và không có cách nào liên lạc với Mẹ được vì chính Mẹ cũng chẳng biết sẽ đi đâu nữa. Ba giờ sau hai mẹ con đã đến bãi biển Azule. Buồn cười ghê, mẹ và mình cứ đi hết khách sạn và mô ten này sang nơi khác mà chẳng gặp may. Cuối cùng, ngay lúc hai mẹ con bắt đầu nghĩ mình phải ngủ trong xe hơi, thì tìm thấy một ngôi nhà nhỏ cũ kỹ xiêu vẹo đổ nát trên bãi biển, nơi cửa sổ treo bảng PHÒNG CHO THUÊ. Trông nó thật ma quái, gần giống như nhà của mụ phù thủy trong truyện cổ tích Hansel và Gretel, nhưng nó lại nằm trên triền dốc cồn cát hoang sơ lộng gió, nên mẹ và mình quyết định thuê phòng đó.
Sau hai tiếng đồng hồ ra biển đua với sóng và thủy triều, Mẹ và mình đã chọn mua hai cái bánh hăm bơ gơ rồi quay trở lại nhà trọ nhỏ bé xoàng xĩnh như trong cổ tích. Mình vô buồng tắm để bôi một ít va dơ lin lên môi, và một con chuột nhắt hé nhìn ra khi mình mở cái tủ thuốc cũ kỹ ọp ẹp. Nó bị bất ngờ cũng như mình vậy, và trong một giây mình và nó chỉ trố mắt nhìn nhau, mới đầu vì sợ sệt, rồi ngạc nhiên, và rồi thích thú. Ít ra là thích thú đối với mình. Có lẽ sau đó nó đã bỏ chạy vào hang hốc ở đâu đó rồi lên cơn đau tim, nhưng mình không nghĩ vậy. Đêm nay mình sẽ chừa ra cho nó ít mẩu bánh vụn và có lẽ mình có thể kết thân với nó. Mình thích nó. Trước đây mình chưa lần nào nhìn thấy một con chuột sống thật sự mũi kề sát mũi… Nó thật dễ thương và mình đặt tên cho nó là MICKEY… đúng y nguyên bản, há?
11 giờ 10 phút trưa
Mình thân mến,
Đã qua ba ngày dài, dài lê thê, buồn, buồn rã rời, chán, chán cùng cực từ lúc… Bạn biết rồi ể chường và căng thẳng nên định đi học lại. Mình muốn đi nhưng chưa thể gặp mặt ai cả. Chưa thể gặp Red, El hay Dorie hoặc bất cứ ai! Đời mình đã đổi thay. Đã vĩnh viễn đổi thay rồi, vì một lý do điên rồ nào đó mình không còn thật sự là mình nữa. Chỉ là một thứ gần như phim ảnh đầy mộng mị. Mình sẽ cảm thấy cô đơn trống rỗng hoài hoài như vầy hay sao? Thật nực cười nếu một hôm mặt trời đang chiếu sáng, thế gian đầy tiếng chim hót chuông rung, bỗng nhiên… bùm!... chính mình bị hút xuống một cõi không tên sâu thăm thẳm nào đó, đầy bóng tối và đớn đau, nơi mà ngay cả một chút bóng nắng cũng không thể nào xuyên tới được.
1 giờ rưỡi trưa
Mình ngồi bên máy điện thoại đợi hoài đã hai tiếng đồng hồ… Đợi cái gì vậy? Mình thật chẳng hề muốn thừa nhận nhưng mình đang đợi Collin gọi tới. Mình biết hẳn là anh ấy cũng đang khiếp sợ như mình đây. Mỗi phút mình lại chạy ra cửa cái. Mình có cảm giác này: anh ấy sắp tới và để lại một cái hộp nhỏ bọc giấy màu nâu khác, bên trong chỉ có duy nhất một bong cúc trắng nhỏ xíu và một dòng chữ rất đau khổ. Mình biết anh ấy chỉ dể lại những xúc cảm bộc lộ ra ngoài… những cảm xúc bản năng mạnh mẽ không thể kiềm chế nổi. Anh ấy sẽ gọi! Chúng mình sẽ nói hết mọi chuyện, anh ấy sẽ khóc, mình sẽ khóc và chúng mình sẽ bàn tính phải làm gì đây. Vậy là anh ấy đã làm một việc ngu ngơ ngốc nghếch, không làm chủ được bản thân…
Mình biết anh ấy đau khổ lắm! Anh ấy thông minh sáng láng, và sống có nề nếp lắm, nhưng cũng có tính hay ngại ngùng nữa, và mình có thể mường tượng anh ấy nhục nhã đến chừng nào. Tội nghiệp Collin, chắc anh ấy cũng rối bời như mình, và đau lòng nữa. Chắc anh ấy kinh khiếp… Mình thấy nhẹ nhõm cả người khi nghĩ như vậy!
2 giờ 26 phút chiều
Mình chẳng thể nào chịu đựng lâu hơn nữa. Collin đã chịu khổ đủ rồi. Chắc chắn bộ dạng của anh ấy cũng thê thảm như mình đây. Anh ấy ăn không nổi, học không vào… mà anh ấy lại cần phải học! Anh ấy đã học hành siêng năng lắm mới đạt được học bổng và mọi thứ, bây giờ không thể bỏ phí những cái đó vì… à,… vì mọi chuyện có lẽ là lỗi tại mình. Mình… à, mình đã… đánh thức anh ấy… và rồi… Mình đúng là đồ ngu độn quá cỡ.
Khi chúng mình ngồi với nhau trong công viên lần đầu tiên, khi anh bảo chẳng muốn nói với mình đâu, nhưng lại cần phải chia sẻ tâm tình với ai đó… Ôi, thật tuyệt khi mình bắt anh ấy kể với mình về mọi dự tính cho tương lai và những chuyện vớ vẩn. Anh ấy muốn trở thành bác sĩ biết bao… vân vân và vân vân. Điều hay nhất trong những lời tâm sự ấy, đó là từ lúc nhìn thấy mình lạc lõng dựa vô tường nhà hát, anh đã muốn che chở cho mình và biến mình thành một phần không thể thiếu trong cuộc đời anh. Collin thân yêu! Chúng mình cần nói chuyện với nhau. Chúng mình có thể gỡ rối cho mớ bòng bong này. Em biết chúng mình có thể mà! Có lẽ chúng mình chỉ có thể là bạn của nhau, hai người bạn tri âm tri kỷ, thân thiết, quý mến tuyệt vời hai năm nữa… à, ít nhất là tới khi em lên cấp ba gì đó. Dù sao đi nữa, em biết chúng mình có thể dàn xếp ổn thỏa mà! Em chỉ có cái cảm giác tuyệt vời, tích cực, sáng sủa là chúng mình có thể. Chúng mình phải vậy thôi anh nhỉ!
3 giờ 2 phút chiều
Mình nghĩ mình đi gọi cho Collin đây. Dám không? Chẳng những dám, mà phải gọi! Mình có thể gọi chứ! Mình sẽ gọi! Ước gì đại sảnh chỗ anh ấy có máy điện thoại. Nhưng mà mình cũng chẳng biết anh ấy ở chỗ nào nữa. Giá như biết, mình có thể tới tận đó và để lại mấy chữ gì đó. Mình đã là một đứa quá ích kỷ, tự xem mình là trung tâm, y như cái thùng rỗng! Chúng mình chỉ nói về mình, lúc nào cũng mình, mình nghĩ gì, mình cảm thấy thế nào, nói về mẹ mình, về ba mình… Mình mình mình, một đứa có đầu óc ngập trong bùn lầy như cây thục quỳ là mình đây! Nhưng đó là điều anh ấy muốn… biết từng chi tiết nhỏ nhặt nhất trong đời mình, để anh ấy có thể cảm thấy anh là một phần của điều kỳ diệu đó. Mình thách bạn đó, Nhật ký mình ơi! Nào! Một, hai, ba bấm số đi!
4 giờ 49 phút chiều
Ánh sáng lại tắt ngấm hết cả rồi. Mình không tin nổi! Mình đã nhầm lẫn ở chỗ nào đó rồi. Chắc chắn anh nói là Đại học. Có thể là không phải, nhưng như là cái gì khác kia chứ? Ở đây chỉ có mỗi một trường đại học. Lòng mình rối tung rối bù lên. Mình đã gọi tới trường Đại học, và người phụ trách nói ở đây chẳng hề có Collin Eagle nào ghi danh cả. Mình đã yêu cầu bà ta kiểm tra lại ba lần.
Người ta chưa bao giờ nghe nói tới anh ấy. Không ở trong khu ký túc xá. Không có tên trong Ban tự quản của sinh viên. Không có tên trong danh sách khen thưởng của trưởng khoa. Mình không hiểu nổi. Làm sao mà mình lại bị rối tung đến mức tệ hại như vậy? Còn có thể ở đâu khác nữa chứ? Không. Không đâu, anh ấy đã quả quyết rằng… Ôi, trời ôi! Mình chết mất thôi. Mình đã mất trí. Mình hoàn toàn phát khùng vì chuyện này. Chẳng thể nào suy nghĩ cho chín chắn. Nếu Collin không ở trường Đại học, vậy anh ấy đang ở đâu? Phải chăng chỉ là bỏ sở việc học rồi sau đó bỏ đi luôn… Không, người ta nói anh chưa bao giờ ghi danh ở đó cả. Như vậy là… Ước gì có mẹ ở đây! Mình cần nói chuyện với mẹ. Ôi, Mẹ ơi… xin nhanh chân lên, xin vui lòng, xin hãy mau mau về nhà! Con cần đến Mẹ.
Sau khi đã nhấc lên bỏ xuống hai lần, cuối cùng mình đã gọi điện cho mẹ. Mình không ngờ được là mẹ về nhà nhanh đến vậy. Mình là một đứa thật may, may mắn vì đã có mẹ để nương tựa, để được Mẹ yêu thương, hiểu mình mà không kết tội, không la hét, chì chiết và ca cẩm, rồi tự vò đầu bứt tóc… bứt cả tóc mình nữa. Mẹ chỉ ôm mình vào lòng, vỗ về và cùng khóc với mình trong lúc mình tuôn ra hết cái chuyện rối rắm lạ lùng, kỳ quái, dễ sợ kia, và mẹ cứ nói đi nói lại mãi là chẳng phải lỗi tại mình… rằng mình không nên tự trách mình, rồi mình sẽ không sao đâu, Mẹ sẽ bảo vệ mình, sẽ giúp mình hàn gắn lại.
Mẹ cố nhận hết trách nhiệm về phần Mẹ vì đã vắng nhà quá nhiều, và cứ nói đi nói lại mãi, nhưng mình không thể để cho Mẹ lãnh đủ. Nếu một đứa nhỏ làm chuyện điên rồ nào đó, cũng như mình nó sẽ kiếm được cách để cúp cua và còn te tua hơn thế.
Thứ Bảy, 28 Tháng Tư
2 giờ 29 phút sáng
Bạn thân yêu,
Mình không ngủ được nữa, mà lại chẳng muốn trằn trọc trên giường làm Mẹ thức giấc, nên mới nói chuyện với bạn đây.
Mẹ đã cùng mình chuyện trò suốt mấy tiếng đồng hồ, sau đó cả hai đi tắm, rồi Mẹ ấp ủ mình trên giường Mẹ, như vẫn thường làm khi mình còn nhỏ xíu. Mình cảm thấy quá bé nhỏ và được che chở khiến tất cả những cái gì gì khác dường như đều không có thật. Mẹ hát cho mình nghe: - “Meo meo meo! Mẹ bảo mèo con này, meo meo meo nghĩa là mẹ yêu con lắm, nhắm mắt lại, và ngủ đi con!”
Và lúc Mẹ đã chuyển hết sang chó, cừu rồi tới chuột và ong, mình tưởng đã lạc vào vùng đất của các bé nhí rồi chứ. Nó làm cho mình thoải mái vô cùng, hợp ý với mình quá chừng. Ước gì mình được ở lại đó mãi mãi, nhưng tất cả vẫn ở nơi đây. Giữa đêm dài thức trắng và tự hỏi mình là đứa quái nào… sẽ tới chỗ quái nào… và có bao giờ trời sáng lại hay không.
7 giờ rưỡi sáng
Mẹ thức giấc lúc 7 giờ, ngay sau khi mình ngủ. Mẹ nựng nịu mình, gọi mình là cô bé “đãng trí yêu quý” của Mẹ, và nói suốt đêm Mẹ đã vạch kế hoạch cho hai mẹ con bỏ lại sau lưng thế giới cũ rồi bay vun vút tới miền biển xanh hoang vu xa xăm trong một chuyến phiêu lưu dị thường. Mẹ đã cho mình đúng nửa tiếng để mặc quần áo và sắp xếp hành lý gồm mấy cái quần soọc, áo tắm và áo thun, bởi vậy mình nghĩ nên sẵn sang khởi hành thôi. Nghe cũng vui vui một tí chút. Mẹ làm được rất nhiều khi Mẹ cố thử… không phải, khi mình để cho mẹ làm.
9 giờ đêm
Mình không hề nghĩ rằng Mẹ thực hiện một cuộc phiêu lưu điên điên khùng khùng cho cả hai mẹ con. Đầu tiên Mẹ gọi cho mẹ của El, nhờ bác ấy xin phép cho mình nghỉ học một vài ngày. Sau đó hai mẹ con tới văn phòng của Mẹ, Mẹ nói với họ sẽ đi vắng vài hôm và không có cách nào liên lạc với Mẹ được vì chính Mẹ cũng chẳng biết sẽ đi đâu nữa. Ba giờ sau hai mẹ con đã đến bãi biển Azule. Buồn cười ghê, mẹ và mình cứ đi hết khách sạn và mô ten này sang nơi khác mà chẳng gặp may. Cuối cùng, ngay lúc hai mẹ con bắt đầu nghĩ mình phải ngủ trong xe hơi, thì tìm thấy một ngôi nhà nhỏ cũ kỹ xiêu vẹo đổ nát trên bãi biển, nơi cửa sổ treo bảng PHÒNG CHO THUÊ. Trông nó thật ma quái, gần giống như nhà của mụ phù thủy trong truyện cổ tích Hansel và Gretel, nhưng nó lại nằm trên triền dốc cồn cát hoang sơ lộng gió, nên mẹ và mình quyết định thuê phòng đó.
Sau hai tiếng đồng hồ ra biển đua với sóng và thủy triều, Mẹ và mình đã chọn mua hai cái bánh hăm bơ gơ rồi quay trở lại nhà trọ nhỏ bé xoàng xĩnh như trong cổ tích. Mình vô buồng tắm để bôi một ít va dơ lin lên môi, và một con chuột nhắt hé nhìn ra khi mình mở cái tủ thuốc cũ kỹ ọp ẹp. Nó bị bất ngờ cũng như mình vậy, và trong một giây mình và nó chỉ trố mắt nhìn nhau, mới đầu vì sợ sệt, rồi ngạc nhiên, và rồi thích thú. Ít ra là thích thú đối với mình. Có lẽ sau đó nó đã bỏ chạy vào hang hốc ở đâu đó rồi lên cơn đau tim, nhưng mình không nghĩ vậy. Đêm nay mình sẽ chừa ra cho nó ít mẩu bánh vụn và có lẽ mình có thể kết thân với nó. Mình thích nó. Trước đây mình chưa lần nào nhìn thấy một con chuột sống thật sự mũi kề sát mũi… Nó thật dễ thương và mình đặt tên cho nó là MICKEY… đúng y nguyên bản, há?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.