Chương 7
Beatrice Sparks
05/04/2016
Chúa Nhật, 29 Tháng Tư
7 giờ 32 phút sáng
Mẹ hơi bực mình một tẹo; Mẹ cố không để lộ ra, nhưng hình như đêm qua Mickey đã rủ rê thêm mấy bạn của nó vô buồng tắm để ăn tiệc với phần hăm bơ gơ mình chừa lại. Tụi nó xơi bánh sạch sẽ; rồi tất cả đều bỏ lại trên sàn. Mẹ chẳng vui thích gì khi đi chân không lại đạp nhằm chúng. Mình thì thích lắm! Mình cười bò lăn ra sàn, chuyện tự nó tức cười thôi, vì nói thật mình chẳng hề nghĩ còn cười được nữa.
Mình nhớ lại cách đây hai ngày mình đã cố cười. lẽ nào lại là hai ngày sao? Dường như hai năm. Sao cũng được, mình nhớ đã đứng trước gương và cố mỉm cười, và chỉ nở ra nét nhăn nhó nhệch nhạc. Đó chỉ là lời cáo lỗi thật thảm thương của một nụ cười, và mình có cố gắng hơn cũng chẳng thể làm cho nó khác hơn. Mình sẽ cười mãi thôi, mỗi khi nghĩ tới chuyện mẹ suýt trượt chân vì cái của chèm nhẹp nhớp nháp mà lũ chuột nhắt để rơi rớt lại.
Mới đầu Mẹ tính rời bỏ nơi đây, nhưng rồi Mẹ lại thấy được khía cạnh vui vẻ và buồn cười của chuyện đó, và cả hai lăn lộn trên giường mà cười sằng sặc hệt như đang kêu khóc vậy. Khi bò dậy, Mẹ bắt mình phải hứa sắp tới hai mẹ con sẽ dọn tiệc cho Mickey và các bạn nó thật gọn ghẽ trên bậc thềm nhỏ trước cửa, hướng ra bãi biển. Ban đầu mình không chịu, nói mình sẽ dọn dọn bữa ở nơi tổ ấm của tụi nó. Sau đó mình đấu dịu, mình là đứa ngoan ngoãn biết điều… uừmmm. Mình tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra nếu mình rắc vụn bánh lên giường Mẹ… Mình không thể làm chuyện đó… hay là có thể? Không thể làm nếu muốn ở lại nơi bãi biển, không thể nào như thế được.
Thứ Ba, 1 Tháng Năm
6 giờ sáng
Mình không tin rằng bốn ngày đã trôi qua nhanh như thế.
Ngày đầu tiên ở đây Mẹ và mình thấy mấy cô gái đan giở bẳng rong biển. Họ chỉ cho cách làm, và hai mẹ con đã làm những món quà tặng nhỏ quý báu để đem về nhà. Trên vài cái mình còn kết thêm vỏ sò, sao biển với những thứ kì cục nữa, và chúng thật đẹp mặc dù quả là có hôi hám thật. các cô ấy nói mùi tanh rồi cũng sẽ bay đi hết.
Hai mẹ con thức dậy khi bóng đêm đen bắt đầu di chuyển thành màu xám bay ngày, và sục sạo khắp các vực nhỏ do thủy triều tạo nên để tìm châu ngọc của biển. Mình và Mẹ thật sự cảm thấy như những khách phiêu lưu trong một thế giới mới. Mình hầu như chẳng hề nghĩ tới Collin… À, ít ra không phải lúc nào cũng nghĩ tới như hồi còn ở nhà.
Anh ấy… Thật rối rắm khi nghĩ về … hai đứa. Có phải anh ấy đã gọi cho mình cả triệu lần từ lúc mình ra đi? Hay là anh ta chỉ lợi dụng mình thôi? Những ý nghĩ tiêu cực xấu xí ơi, hãy đi đi, chúng tao không có thì giờ, và không có chỗ cho chúng mày ở đây! Ngôi nhà này tuy bé bỏng nhưng thần kỳ lắm đó nha!
Mẹ con mình đã chất giỏ đan phủ kín cả tủ thuốc và cái bệ để chậu trong buồng tắm. Mẹ chỉ sợ mỗi một điều là Mickey và lũ bạn buộc lòng phải chất đầy quà tặng của chúng vô đó.
11 giờ 39 phút trưa
Ôi, mình chẳng muốn rời xa nơi này. Mình muốn ở lại đây mãi mãi. Chỉ có Mẹ và mình, với cát, mặt trời và đàn hải âu… với Mickey và cả băng nhóm của nó nữa. Mình sẽ nhớ chúng lắm! Thật sự thương nhớ chúng! Hai mẹ con không trông thấy chúng, nhưng biết chắc chúng có mặt ở đây. Như thế nào à? “Của quý” chúng để lại trên sàn nhà ấy, nhớ không? Có lẽ khi nào về nhà mình sẽ xin Mẹ mua cho mình một con vật cưng. Một chú chuột? Một con chuột sa mạc? Một con mèo.. một con chó… một con ngựa… một con voi? Có lẽ mình nên bắt đầu xin một con voi, để rồi mẹ sẽ thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng bắt được mình chấp nhận một con mèo hay một con gerbil (*). Ranh mãnh quá đó nha, đúng không? Không đâu.
(*) : thuộc loài gựm nhấm, giống như con chuột ở sa mạc, có hai chân sau dài hơn hai chân trước
10 giờ 40 phút đêm
Mẹ con mình đã về nhà, và nhà lại vẫn là NHÀ! Mình cảm thấy nhẹ nhõm quá. Trong thâm tâm mình sợ nó sẽ luôn luôn chất đầy hình ảnh của… ai thì bạn biết rồi… làm cái gì tự bạn biết rồi. Anh ta không tồn tại, không còn nữa. Tất cả là một cơn ác mộng đen tối, kinh khiếp, nhạt nhòa, và rốt cuộc rồi sẽ mất đi, cũng như những cơn ác mộng hồi mình còn nhỏ xíu… Cầu mong như vậy.
Thứ Tư, 2 Tháng Năm
7 giờ 1 phút tối
El, Red và Dorie đều vui quáaaaaa sá là vui khi gặp lại mình. Tụi mình tới khu bán hàng lúc tan trường và ngắm nghía tất cả các món muốn mua mà không đủ tiền. Cuối cùng, sau ba tiếng đồng hồm mình đã mua một cái áo len cánh nhỏ xíu để mặc khi có dịp cùng Mẹ đi biển lần sau. Mình hy vọng sẽ tới chính bãi biển đó và cũng chính căn nhà nhỏ đó.
9 giờ 14 phút đêm
Mình đang làm một bài toán thì hình ảnh Mẹ với mình dang cố làm bài tập cho về nhà của mình trong căn nhà nhỏ ọp ẹp ngoài biển bất thình lình chui tọt vô đầu mình.
Mẹ thật sự cố gắng, có lẽ cố gắng cật lực còn hơn cả mình nữa, nhưng chẳng một ai làm được cả. Mình phát bực, và nói là giống như học ngoại ngữ vậy. Mẹ bảo thậm chí còn tệ hơn vậy nữa. Y như bảo em bé tí tẹo đọc chữ, mình nói giống như cố làm ra vàng từ rơm như trong truyện Rumpelstilkin, còn Mẹ thì bảo giống như lôi một cái túi từ lỗ tai con heo. Cả hai đều bỏ cuộc và cười to vì không một ai hiểu nổi điều đó có nghĩa gì, mặc dù cả Mẹ lẫn mình đều đã nghe bà ngoại Mamie nói câu đó cả triệu lần rồi. Mình sẽ nhớ mãi cái ngày hôm đó. Đó là một kỷ niệm đẹp.
Một lần nọ khi Ba Mẹ cùng mình đeo ba lô đi trong Thung Lũng Lớn, và mình ốm yếu quá tới nỗi đôi lúc hai người phải cõng mình đi, Ba đã nhìn lên những đỉnh cao lấp lánh chọc thẳng lên bầu trời óng ánh và bảo: “Chúng ta đang làm nên kỷ niệm đây”.
Mình tự hỏi có bao giờ Mẹ cũng nhớ lại chuyện ngày xưa như mình hay không.
Thứ Bảy, 5 Tháng Năm
8 giờ 10 phút sáng
Bồ Tèo ơi,
Như Bồ đã biết, mình bắt đầu học thổi sáo từ tháng Hai, và tiến bộ rất nhanh tới nỗi hôm nay ông Miller cho mình chơi trong ban nhạc ở tiểu bang. Quả thật là hào hứng.
Tất cả các ban nhạc quanh vùng đều ngang tài ngang sức. Tụi mình chỉ đứng thứ năm thôi, nhưng cũng vui. Mình gặp rất nhiều bạn nhí trong vùng, và cùng Dorie kiểm điểm lại tất cả mọi thứ cần thiết. Tụi mình thấy cô đơn một tí xíu vì không có El và Red, nhưng tụi nó không một đứa nào vô được ban nhạc cả. Bồ đã biết chuyện rơi rớt này rồi phải không? Mình không tin được…. năm ngày nữa mình mười lăm tuổi rồi. Mình… Lái xa… Không lệ thuộc… Được tự do! Có thể đi đâu tùy thích, lúc nào mình muốn… tức là nếu lúc đó Mẹ cho mình dùng xe của Mẹ. Bốp! lại nổ quá à nghen cưng! Ừ nhỉ, sang năm lúc tựu trường mình vẫn mới mười lăm và vẫn còn học lớp cuối cấp hai mà.
7 giờ 32 phút sáng
Mẹ hơi bực mình một tẹo; Mẹ cố không để lộ ra, nhưng hình như đêm qua Mickey đã rủ rê thêm mấy bạn của nó vô buồng tắm để ăn tiệc với phần hăm bơ gơ mình chừa lại. Tụi nó xơi bánh sạch sẽ; rồi tất cả đều bỏ lại trên sàn. Mẹ chẳng vui thích gì khi đi chân không lại đạp nhằm chúng. Mình thì thích lắm! Mình cười bò lăn ra sàn, chuyện tự nó tức cười thôi, vì nói thật mình chẳng hề nghĩ còn cười được nữa.
Mình nhớ lại cách đây hai ngày mình đã cố cười. lẽ nào lại là hai ngày sao? Dường như hai năm. Sao cũng được, mình nhớ đã đứng trước gương và cố mỉm cười, và chỉ nở ra nét nhăn nhó nhệch nhạc. Đó chỉ là lời cáo lỗi thật thảm thương của một nụ cười, và mình có cố gắng hơn cũng chẳng thể làm cho nó khác hơn. Mình sẽ cười mãi thôi, mỗi khi nghĩ tới chuyện mẹ suýt trượt chân vì cái của chèm nhẹp nhớp nháp mà lũ chuột nhắt để rơi rớt lại.
Mới đầu Mẹ tính rời bỏ nơi đây, nhưng rồi Mẹ lại thấy được khía cạnh vui vẻ và buồn cười của chuyện đó, và cả hai lăn lộn trên giường mà cười sằng sặc hệt như đang kêu khóc vậy. Khi bò dậy, Mẹ bắt mình phải hứa sắp tới hai mẹ con sẽ dọn tiệc cho Mickey và các bạn nó thật gọn ghẽ trên bậc thềm nhỏ trước cửa, hướng ra bãi biển. Ban đầu mình không chịu, nói mình sẽ dọn dọn bữa ở nơi tổ ấm của tụi nó. Sau đó mình đấu dịu, mình là đứa ngoan ngoãn biết điều… uừmmm. Mình tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra nếu mình rắc vụn bánh lên giường Mẹ… Mình không thể làm chuyện đó… hay là có thể? Không thể làm nếu muốn ở lại nơi bãi biển, không thể nào như thế được.
Thứ Ba, 1 Tháng Năm
6 giờ sáng
Mình không tin rằng bốn ngày đã trôi qua nhanh như thế.
Ngày đầu tiên ở đây Mẹ và mình thấy mấy cô gái đan giở bẳng rong biển. Họ chỉ cho cách làm, và hai mẹ con đã làm những món quà tặng nhỏ quý báu để đem về nhà. Trên vài cái mình còn kết thêm vỏ sò, sao biển với những thứ kì cục nữa, và chúng thật đẹp mặc dù quả là có hôi hám thật. các cô ấy nói mùi tanh rồi cũng sẽ bay đi hết.
Hai mẹ con thức dậy khi bóng đêm đen bắt đầu di chuyển thành màu xám bay ngày, và sục sạo khắp các vực nhỏ do thủy triều tạo nên để tìm châu ngọc của biển. Mình và Mẹ thật sự cảm thấy như những khách phiêu lưu trong một thế giới mới. Mình hầu như chẳng hề nghĩ tới Collin… À, ít ra không phải lúc nào cũng nghĩ tới như hồi còn ở nhà.
Anh ấy… Thật rối rắm khi nghĩ về … hai đứa. Có phải anh ấy đã gọi cho mình cả triệu lần từ lúc mình ra đi? Hay là anh ta chỉ lợi dụng mình thôi? Những ý nghĩ tiêu cực xấu xí ơi, hãy đi đi, chúng tao không có thì giờ, và không có chỗ cho chúng mày ở đây! Ngôi nhà này tuy bé bỏng nhưng thần kỳ lắm đó nha!
Mẹ con mình đã chất giỏ đan phủ kín cả tủ thuốc và cái bệ để chậu trong buồng tắm. Mẹ chỉ sợ mỗi một điều là Mickey và lũ bạn buộc lòng phải chất đầy quà tặng của chúng vô đó.
11 giờ 39 phút trưa
Ôi, mình chẳng muốn rời xa nơi này. Mình muốn ở lại đây mãi mãi. Chỉ có Mẹ và mình, với cát, mặt trời và đàn hải âu… với Mickey và cả băng nhóm của nó nữa. Mình sẽ nhớ chúng lắm! Thật sự thương nhớ chúng! Hai mẹ con không trông thấy chúng, nhưng biết chắc chúng có mặt ở đây. Như thế nào à? “Của quý” chúng để lại trên sàn nhà ấy, nhớ không? Có lẽ khi nào về nhà mình sẽ xin Mẹ mua cho mình một con vật cưng. Một chú chuột? Một con chuột sa mạc? Một con mèo.. một con chó… một con ngựa… một con voi? Có lẽ mình nên bắt đầu xin một con voi, để rồi mẹ sẽ thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng bắt được mình chấp nhận một con mèo hay một con gerbil (*). Ranh mãnh quá đó nha, đúng không? Không đâu.
(*) : thuộc loài gựm nhấm, giống như con chuột ở sa mạc, có hai chân sau dài hơn hai chân trước
10 giờ 40 phút đêm
Mẹ con mình đã về nhà, và nhà lại vẫn là NHÀ! Mình cảm thấy nhẹ nhõm quá. Trong thâm tâm mình sợ nó sẽ luôn luôn chất đầy hình ảnh của… ai thì bạn biết rồi… làm cái gì tự bạn biết rồi. Anh ta không tồn tại, không còn nữa. Tất cả là một cơn ác mộng đen tối, kinh khiếp, nhạt nhòa, và rốt cuộc rồi sẽ mất đi, cũng như những cơn ác mộng hồi mình còn nhỏ xíu… Cầu mong như vậy.
Thứ Tư, 2 Tháng Năm
7 giờ 1 phút tối
El, Red và Dorie đều vui quáaaaaa sá là vui khi gặp lại mình. Tụi mình tới khu bán hàng lúc tan trường và ngắm nghía tất cả các món muốn mua mà không đủ tiền. Cuối cùng, sau ba tiếng đồng hồm mình đã mua một cái áo len cánh nhỏ xíu để mặc khi có dịp cùng Mẹ đi biển lần sau. Mình hy vọng sẽ tới chính bãi biển đó và cũng chính căn nhà nhỏ đó.
9 giờ 14 phút đêm
Mình đang làm một bài toán thì hình ảnh Mẹ với mình dang cố làm bài tập cho về nhà của mình trong căn nhà nhỏ ọp ẹp ngoài biển bất thình lình chui tọt vô đầu mình.
Mẹ thật sự cố gắng, có lẽ cố gắng cật lực còn hơn cả mình nữa, nhưng chẳng một ai làm được cả. Mình phát bực, và nói là giống như học ngoại ngữ vậy. Mẹ bảo thậm chí còn tệ hơn vậy nữa. Y như bảo em bé tí tẹo đọc chữ, mình nói giống như cố làm ra vàng từ rơm như trong truyện Rumpelstilkin, còn Mẹ thì bảo giống như lôi một cái túi từ lỗ tai con heo. Cả hai đều bỏ cuộc và cười to vì không một ai hiểu nổi điều đó có nghĩa gì, mặc dù cả Mẹ lẫn mình đều đã nghe bà ngoại Mamie nói câu đó cả triệu lần rồi. Mình sẽ nhớ mãi cái ngày hôm đó. Đó là một kỷ niệm đẹp.
Một lần nọ khi Ba Mẹ cùng mình đeo ba lô đi trong Thung Lũng Lớn, và mình ốm yếu quá tới nỗi đôi lúc hai người phải cõng mình đi, Ba đã nhìn lên những đỉnh cao lấp lánh chọc thẳng lên bầu trời óng ánh và bảo: “Chúng ta đang làm nên kỷ niệm đây”.
Mình tự hỏi có bao giờ Mẹ cũng nhớ lại chuyện ngày xưa như mình hay không.
Thứ Bảy, 5 Tháng Năm
8 giờ 10 phút sáng
Bồ Tèo ơi,
Như Bồ đã biết, mình bắt đầu học thổi sáo từ tháng Hai, và tiến bộ rất nhanh tới nỗi hôm nay ông Miller cho mình chơi trong ban nhạc ở tiểu bang. Quả thật là hào hứng.
Tất cả các ban nhạc quanh vùng đều ngang tài ngang sức. Tụi mình chỉ đứng thứ năm thôi, nhưng cũng vui. Mình gặp rất nhiều bạn nhí trong vùng, và cùng Dorie kiểm điểm lại tất cả mọi thứ cần thiết. Tụi mình thấy cô đơn một tí xíu vì không có El và Red, nhưng tụi nó không một đứa nào vô được ban nhạc cả. Bồ đã biết chuyện rơi rớt này rồi phải không? Mình không tin được…. năm ngày nữa mình mười lăm tuổi rồi. Mình… Lái xa… Không lệ thuộc… Được tự do! Có thể đi đâu tùy thích, lúc nào mình muốn… tức là nếu lúc đó Mẹ cho mình dùng xe của Mẹ. Bốp! lại nổ quá à nghen cưng! Ừ nhỉ, sang năm lúc tựu trường mình vẫn mới mười lăm và vẫn còn học lớp cuối cấp hai mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.