Nhật Ký Làm Ruộng Của Tống Đàn
Chương 27: Chất Lượng Ngủ Tốt Hơn
Kinh Cức Chi Ca
02/08/2024
Nhưng nói cũng lạ, càng lo lắng, thì ban đêm ngủ càng ngon. Tống Tam Thành vốn ngáy như sấm ban đêm, nhưng bây giờ cũng không còn nữa. Ô Lan từng tuổi này, một đêm có thể ngủ được năm tiếng đứt quãng đã tốt lắm rồi, vậy mà từ khi con gái về nhà, cứ tám chín giờ lên giường ngủ, đến sáu giờ sáng mới dậy.
Chuyện này thật là...
Ô Lan than thở với Tống Tam Thành: “Phải nói chúng ta có số nghèo, càng tiêu tiền, càng mệt, lại càng thấy trong người thoải mái!”
Tống Tam Thành cũng đồng tình: “Đúng vậy, bà xem này, ngày nào tôi cũng cúi người làm việc, vậy mà lại hết đau lưng rồi!”
Trong phòng, Tống Đàn thu lại linh khí, giấu kín công lao.
Còn ông bà nội Tống Hữu Đức ở cách đó không xa, mấy ngày nay bọn họ cũng thường theo nhà cô đi làm việc, bây giờ Tống Hữu Đức đang phì phèo hút tẩu thuốc, trong lòng ông ấy cũng thấy vui vẻ.
“Vẫn là Đàn Đàn nhà mình học đại học, có bản lĩnh, biết quay về trồng trọt.”
“Chúng ta là nông dân, chỉ cần ngoài ruộng có lương thực, thì lúc nào cũng có đường lui.”
Đã biết, Tống Hữu Đức: xuất thân là tá điền của nhà địa chủ tiêu chuẩn.
Trong mắt ông ấy, không có việc gì lớn hơn chuyện ruộng đồng.
Vương Lệ Phân cũng có suy nghĩ tương tự, nhưng góc nhìn của bà ấy lại khác: “Làm ruộng tốt, chúng ta còn làm được, giúp con cháu một tay, chẳng phải tốt hơn ngồi không ngây người à?”
“Hơn nữa, nuôi con trai con gái, cả năm chẳng gặp được mấy lần, Đàn Đàn về trồng trọt, nếu phải thuê người thì mùa thu người đi làm cũng ít, trong thôn cũng có thêm nhân khí.”
Còn không phải sao?
Bọn họ đều đã lớn tuổi rồi, hồi còn trẻ, thấy nhà con trai út chỉ có Kiều Kiều là cháu trai duy nhất, bọn họ luôn cảm thấy không ổn.
Con trai còn làm việc được thì không sao, lỡ con trai già yếu đi không nổi nữa vẫn phải chăm sóc Kiều Kiều, thì biết làm sao đây?
Giờ Đàn Đàn đã về, cả nhà bọn họ cũng có chỗ dựa, hai chị em còn có thể gần gũi nhau hơn, đến khi Kiều Kiều già rồi, ít nhiều gì cháu gái cũng giúp chăm nom.
Nếu không thì lâu ngày không về nhà, tình cảm máu mủ cũng nhanh chóng phai nhạt.
Tuy nhiên, Tống Hữu Đức là người lớn tuổi, lại trải qua bao nhiêu năm tháng thăng trầm, ông ấy nhìn nhận mọi việc thấu đáo hơn cả Tống Tam Thành:
“Tôi thấy Đàn Đàn thật sự học được bản lĩnh rồi, tuy trồng trọt bận rộn, nhưng ngày nào con bé cũng làm nhiều việc mà vẫn cười tươi, chắc chắn trong lòng có tính toán. Biết đâu, thật sự có thể làm nên chuyện đấy.”
“Đúng vậy.” Vương Lệ Phân cũng thừa nhận: “Con bé từ nhỏ đã thông minh hiểu chuyện, việc gì không chắc chắn thì sẽ không làm.”
Mấy năm nay sức khỏe hai người không tốt lắm, các con đều không cho trồng trọt nhiều nữa, chỉ có thể chăm sóc vườn rau trước cửa ——
Nhàn rỗi thì nhàn rỗi thật, nhưng hai ông bà lại không có tinh thần.
Ban ngày thì ngủ gật, ban đêm lại trằn trọc không ngủ được.
Ngày nào bọn họ cũng tìm kiếm mấy chuyện lặt vặt để làm, giờ bọn họ nhìn thấy mảnh đất lớn được chia ra đang được cải tạo, không nói gì khác, trong lòng bọn họ thấy yên tâm.
Ban ngày bọn họ làm việc vừa sức, Tống Hữu Đức ra đồng giúp dọn cỏ dại, Vương Lệ Phân giúp con dâu nấu cơm, cùng ăn cùng bàn bạc, nói cười vui vẻ, cảm giác còn thân thiết với gia đình con trai hơn nữa!
Chuyện này thật là...
Ô Lan than thở với Tống Tam Thành: “Phải nói chúng ta có số nghèo, càng tiêu tiền, càng mệt, lại càng thấy trong người thoải mái!”
Tống Tam Thành cũng đồng tình: “Đúng vậy, bà xem này, ngày nào tôi cũng cúi người làm việc, vậy mà lại hết đau lưng rồi!”
Trong phòng, Tống Đàn thu lại linh khí, giấu kín công lao.
Còn ông bà nội Tống Hữu Đức ở cách đó không xa, mấy ngày nay bọn họ cũng thường theo nhà cô đi làm việc, bây giờ Tống Hữu Đức đang phì phèo hút tẩu thuốc, trong lòng ông ấy cũng thấy vui vẻ.
“Vẫn là Đàn Đàn nhà mình học đại học, có bản lĩnh, biết quay về trồng trọt.”
“Chúng ta là nông dân, chỉ cần ngoài ruộng có lương thực, thì lúc nào cũng có đường lui.”
Đã biết, Tống Hữu Đức: xuất thân là tá điền của nhà địa chủ tiêu chuẩn.
Trong mắt ông ấy, không có việc gì lớn hơn chuyện ruộng đồng.
Vương Lệ Phân cũng có suy nghĩ tương tự, nhưng góc nhìn của bà ấy lại khác: “Làm ruộng tốt, chúng ta còn làm được, giúp con cháu một tay, chẳng phải tốt hơn ngồi không ngây người à?”
“Hơn nữa, nuôi con trai con gái, cả năm chẳng gặp được mấy lần, Đàn Đàn về trồng trọt, nếu phải thuê người thì mùa thu người đi làm cũng ít, trong thôn cũng có thêm nhân khí.”
Còn không phải sao?
Bọn họ đều đã lớn tuổi rồi, hồi còn trẻ, thấy nhà con trai út chỉ có Kiều Kiều là cháu trai duy nhất, bọn họ luôn cảm thấy không ổn.
Con trai còn làm việc được thì không sao, lỡ con trai già yếu đi không nổi nữa vẫn phải chăm sóc Kiều Kiều, thì biết làm sao đây?
Giờ Đàn Đàn đã về, cả nhà bọn họ cũng có chỗ dựa, hai chị em còn có thể gần gũi nhau hơn, đến khi Kiều Kiều già rồi, ít nhiều gì cháu gái cũng giúp chăm nom.
Nếu không thì lâu ngày không về nhà, tình cảm máu mủ cũng nhanh chóng phai nhạt.
Tuy nhiên, Tống Hữu Đức là người lớn tuổi, lại trải qua bao nhiêu năm tháng thăng trầm, ông ấy nhìn nhận mọi việc thấu đáo hơn cả Tống Tam Thành:
“Tôi thấy Đàn Đàn thật sự học được bản lĩnh rồi, tuy trồng trọt bận rộn, nhưng ngày nào con bé cũng làm nhiều việc mà vẫn cười tươi, chắc chắn trong lòng có tính toán. Biết đâu, thật sự có thể làm nên chuyện đấy.”
“Đúng vậy.” Vương Lệ Phân cũng thừa nhận: “Con bé từ nhỏ đã thông minh hiểu chuyện, việc gì không chắc chắn thì sẽ không làm.”
Mấy năm nay sức khỏe hai người không tốt lắm, các con đều không cho trồng trọt nhiều nữa, chỉ có thể chăm sóc vườn rau trước cửa ——
Nhàn rỗi thì nhàn rỗi thật, nhưng hai ông bà lại không có tinh thần.
Ban ngày thì ngủ gật, ban đêm lại trằn trọc không ngủ được.
Ngày nào bọn họ cũng tìm kiếm mấy chuyện lặt vặt để làm, giờ bọn họ nhìn thấy mảnh đất lớn được chia ra đang được cải tạo, không nói gì khác, trong lòng bọn họ thấy yên tâm.
Ban ngày bọn họ làm việc vừa sức, Tống Hữu Đức ra đồng giúp dọn cỏ dại, Vương Lệ Phân giúp con dâu nấu cơm, cùng ăn cùng bàn bạc, nói cười vui vẻ, cảm giác còn thân thiết với gia đình con trai hơn nữa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.