Nhật Ký Làm Ruộng Của Tống Đàn
Chương 28: Nhộn Nhịp Lạ Thường
Kinh Cức Chi Ca
02/08/2024
Trong lòng Tống Hữu Đức vui vẻ, ông ấy nhất thời nhịn không được lại sắp xếp:
“Trời lạnh, gà cũng đẻ ít, chẳng phải Đàn Đàn muốn nuôi gà à? Ngày mai bà để mấy con gà mái nhà mình ấp trứng hết đi, ấp nhiều gà con một chút, tiết kiệm cho con bé ít tiền.”
“Bây giờ gà bản địa đắt, lại còn khó tìm nữa.”
Vương Lệ Phân cũng gật đầu:
“Vừa hay mùa đông ăn nhiều thịt, nên tôi đã tích trữ toàn bộ trứng rồi, lát nữa hai chúng ta soi đèn chọn trước đã.”
“Còn vịt nữa, có nhà bán vịt con, vịt nhà bọn họ không bị bệnh, lớn nhanh, ăn cũng được lắm, ngày mai tôi đi hỏi thăm xem.”
Tống Hữu Đức lại nhíu mày: “Cũng đừng mua nhiều quá, mấy năm nay không bị dịch cúm gia cầm thì cũng bị dịch tả heo, cứ làm chậm mà chắc thôi.”
Vương Lệ Phân còn không biết à?
“Lo bò trắng răng, chỗ chúng ta hẻo lánh, nhưng phong thủy lại tốt, gà vịt ngan ngỗng bị dịch bệnh bao giờ chứ? Hơn nữa, nuôi gà con không tốn kém, chỉ cần chúng không bị bệnh, bán không được thì chúng ta ăn không phải được rồi sao? Còn đỡ phải mua ngoài.”
Trong nhà chỉ có bốn con gà mái già, ấp hết cũng chỉ nở được trăm con gà con, đến lúc đó thả lên núi lên ruộng, chẳng cần phải lo lắng, đơn giản biết bao!
Tống Hữu Đức nghĩ cũng đúng, lúc này ông ấy lại thở dài: “Bà nói xem, ngôi nhà cũ trên núi nhà mình, nếu thằng cả và cháu trai lớn chịu về ở thì tốt biết mấy, vừa hay chia cho chúng nó.”
Vương Lệ Phân trợn mắt: “Ai ở lại thôn thì cho người đó. Ngôi nhà cũ đó bán năm nghìn đồng cũng chẳng ai thèm mua, cháu trai lớn của ông có ba bốn căn nhà một mảnh vườn trước cửa, nó còn thèm lấy căn nhà này à?”
Tống Hữu Đức cũng ngượng ngùng: “Dù sao hai cha con nó cũng là trưởng nam trưởng tôn của nhà họ Tống chúng ta mà...”
Tiếng máy móc gầm rú vang vọng khắp cánh đồng, mọi người vừa làm việc vừa trò chuyện rôm rả. Trên bờ ruộng, cỏ dại và cành cây chất đống ngày càng cao, lớp đất nâu lâu ngày chưa cày xới phả ra hơi ẩm, phơi mình dưới ánh nắng mai rực rỡ.
Thôn làng miền núi bỗng trở nên nhộn nhịp lạ thường.
Vương Lệ Phân mở căn nhà chứa đồ đã lâu không dùng đến ở góc sân. Đó là căn nhà bằng đất sét được xây từ vài chục năm trước.
Năm đó, bà ấy vừa sinh con gái, Tống Hữu Đức cùng anh em đã trộn đất sét, cắt rơm rạ, nặn ra từng viên gạch rồi dần dần xây nên căn nhà này.
Ban đầu, đây là căn nhà chính của bọn họ.
Sau đó, các con dần lớn lên, nhà gạch cũng được xây, căn nhà này trở thành nơi chứa lương thực, rơm rạ... Đến khi không còn trồng trọt nữa, nó hoàn toàn trở thành nhà chứa đồ.
Tiếng gọi của Kiều Kiều vang lên: “Bà nội ơi! Bà nội ơi!”
Vương Lệ Phân vừa tìm thấy vài cái đòn gánh trong phòng, nghe tiếng liền đáp: “Kiều Kiều!”
Chẳng mấy chốc, cái đầu đinh tròn trịa của Kiều Kiều thò vào: “Bà nội ơi, chị nói lát nữa sẽ dẫn cháu đi trồng trọt, bảo cháu mượn cái giỏ nhỏ ạ.”
Rồi cậu ấy nhanh chóng bị thu hút bởi đống đòn gánh trên mặt đất: “Bà nội ơi, đây là gì thế?”
Vương Lệ Phân cười hiền từ đưa một cái giỏ nhỏ cho cháu trai, bà ấy suy nghĩ một chút, lại lấy một đoạn dây nhựa gấp lại vài lần buộc vào eo cậu ấy: “Kiều Kiều của chúng ta giờ đã biết trồng trọt rồi!”
Tống Kiều tự hào ưỡn ngực.
Nhưng cậu ấy vẫn kiên trì hỏi: “Bà nội ơi, một hai ba... bảy tám, tám cái... Cái này để làm gì ạ?”
“Trời lạnh, gà cũng đẻ ít, chẳng phải Đàn Đàn muốn nuôi gà à? Ngày mai bà để mấy con gà mái nhà mình ấp trứng hết đi, ấp nhiều gà con một chút, tiết kiệm cho con bé ít tiền.”
“Bây giờ gà bản địa đắt, lại còn khó tìm nữa.”
Vương Lệ Phân cũng gật đầu:
“Vừa hay mùa đông ăn nhiều thịt, nên tôi đã tích trữ toàn bộ trứng rồi, lát nữa hai chúng ta soi đèn chọn trước đã.”
“Còn vịt nữa, có nhà bán vịt con, vịt nhà bọn họ không bị bệnh, lớn nhanh, ăn cũng được lắm, ngày mai tôi đi hỏi thăm xem.”
Tống Hữu Đức lại nhíu mày: “Cũng đừng mua nhiều quá, mấy năm nay không bị dịch cúm gia cầm thì cũng bị dịch tả heo, cứ làm chậm mà chắc thôi.”
Vương Lệ Phân còn không biết à?
“Lo bò trắng răng, chỗ chúng ta hẻo lánh, nhưng phong thủy lại tốt, gà vịt ngan ngỗng bị dịch bệnh bao giờ chứ? Hơn nữa, nuôi gà con không tốn kém, chỉ cần chúng không bị bệnh, bán không được thì chúng ta ăn không phải được rồi sao? Còn đỡ phải mua ngoài.”
Trong nhà chỉ có bốn con gà mái già, ấp hết cũng chỉ nở được trăm con gà con, đến lúc đó thả lên núi lên ruộng, chẳng cần phải lo lắng, đơn giản biết bao!
Tống Hữu Đức nghĩ cũng đúng, lúc này ông ấy lại thở dài: “Bà nói xem, ngôi nhà cũ trên núi nhà mình, nếu thằng cả và cháu trai lớn chịu về ở thì tốt biết mấy, vừa hay chia cho chúng nó.”
Vương Lệ Phân trợn mắt: “Ai ở lại thôn thì cho người đó. Ngôi nhà cũ đó bán năm nghìn đồng cũng chẳng ai thèm mua, cháu trai lớn của ông có ba bốn căn nhà một mảnh vườn trước cửa, nó còn thèm lấy căn nhà này à?”
Tống Hữu Đức cũng ngượng ngùng: “Dù sao hai cha con nó cũng là trưởng nam trưởng tôn của nhà họ Tống chúng ta mà...”
Tiếng máy móc gầm rú vang vọng khắp cánh đồng, mọi người vừa làm việc vừa trò chuyện rôm rả. Trên bờ ruộng, cỏ dại và cành cây chất đống ngày càng cao, lớp đất nâu lâu ngày chưa cày xới phả ra hơi ẩm, phơi mình dưới ánh nắng mai rực rỡ.
Thôn làng miền núi bỗng trở nên nhộn nhịp lạ thường.
Vương Lệ Phân mở căn nhà chứa đồ đã lâu không dùng đến ở góc sân. Đó là căn nhà bằng đất sét được xây từ vài chục năm trước.
Năm đó, bà ấy vừa sinh con gái, Tống Hữu Đức cùng anh em đã trộn đất sét, cắt rơm rạ, nặn ra từng viên gạch rồi dần dần xây nên căn nhà này.
Ban đầu, đây là căn nhà chính của bọn họ.
Sau đó, các con dần lớn lên, nhà gạch cũng được xây, căn nhà này trở thành nơi chứa lương thực, rơm rạ... Đến khi không còn trồng trọt nữa, nó hoàn toàn trở thành nhà chứa đồ.
Tiếng gọi của Kiều Kiều vang lên: “Bà nội ơi! Bà nội ơi!”
Vương Lệ Phân vừa tìm thấy vài cái đòn gánh trong phòng, nghe tiếng liền đáp: “Kiều Kiều!”
Chẳng mấy chốc, cái đầu đinh tròn trịa của Kiều Kiều thò vào: “Bà nội ơi, chị nói lát nữa sẽ dẫn cháu đi trồng trọt, bảo cháu mượn cái giỏ nhỏ ạ.”
Rồi cậu ấy nhanh chóng bị thu hút bởi đống đòn gánh trên mặt đất: “Bà nội ơi, đây là gì thế?”
Vương Lệ Phân cười hiền từ đưa một cái giỏ nhỏ cho cháu trai, bà ấy suy nghĩ một chút, lại lấy một đoạn dây nhựa gấp lại vài lần buộc vào eo cậu ấy: “Kiều Kiều của chúng ta giờ đã biết trồng trọt rồi!”
Tống Kiều tự hào ưỡn ngực.
Nhưng cậu ấy vẫn kiên trì hỏi: “Bà nội ơi, một hai ba... bảy tám, tám cái... Cái này để làm gì ạ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.