Chương 13: Đại Tướng Quân Không Có Tiền 3
Nguyên Nguyệt Nguyệt Bán
14/08/2023
Lâm Hàn không đủ kiên nhẫn, tính tình không tốt nhưng cũng không phải là người bạo ngược. Nàng nghĩ đến việc nuôi ngựa phải dùng cỏ khô, mỗi ngày đều phải bốc cỏ, dọn dẹp chuồng ngựa, liền liếc mắt nhìn bàn tay của bốn người.
Trong khe móng tay của cha nương phòng thu chi có vết bẩn, hai người còn lại ngón tay thô ráp nhưng trong khe móng tay cũng không có chút bụi bặm nào. Lâm Hàn nghĩ mãi không ra, phòng thu chi chuyên môn quản tiền, lẽ ra hai người kia phải lấy lòng phòng thu chi giúp cha nương hắn cho ngựa ăn mới phải.
Chẳng lẽ hai người này nịnh nọt quản gia rồi giao hết công việc nuôi ngựa cho cha nương phòng thu chi sao?
Lâm Hàn hiện giờ chỉ muốn tinh giản nhân viên, mà nàng vừa vặn tìm không được lý do, liền chỉ vào hai người kia nói với phòng thu chi: “Đưa cho bọn họ và người nhà bọn họ một tháng nguyệt ngân.”
“Tại sao?” Đôi nam nữ kia đồng thời mở miệng.
Lâm Hàn cười hỏi: “Muốn biết không?”
Hai người lập tức run như cầy sấy: “…Không dám.”
“Vậy ta cũng nói cho ngươi biết, miễn cho bọn họ hiểu lầm.” Lâm Hàn nhìn lướt qua đám người, mọi người không khỏi cúi đầu: “Ngựa trong phủ là do bọn họ cho ăn.” Nàng chỉ tay về phía cha nương của phòng thu chi.
Mọi người lộ vẻ kinh ngạc, kể cả Khương Thuần Quân cũng không ngờ rằng Lâm Hàn ngay cả việc này cũng biết.
Đôi nam nữ kia lấy lại tinh thần liền nói: “Ngựa chúng ta nuôi là ngựa của tướng quân.”
“Vậy thì càng không cần các ngươi.” Lâm Hàn liếc mắt nhìn cha nương của phòng thu chi: “Nếu bọn họ cho ăn không tốt thì ta lại mời một người khác tới là được.”
Tất cả mọi người á khẩu không trả lời được.
Lâm Hàn quay đầu nhìn Tiểu Sở đại công tử: “Ta nói đúng không?”
Sở Dương đáp giòn giã: “Đúng!”
Lâm Hàn vui vẻ, sờ sờ cái đầu nhỏ bé của hắn, lại quay sang phía phòng thu chi: “Nhanh lên.”
“Phu nhân, tiểu nhân có câu không biết nên nói hay không.”
Lâm Hàn: “Vậy thì đừng nói nữa.”
Phòng thu chi bị chẹn họng, lắp bắp nói: “Nhưng mà tiểu nhân nhất định phải nói.”
“Vậy ngươi còn hỏi làm gì?” Lâm Hàn trừng mắt nhìn hắn.
Phòng thu chi nghĩ cũng phải, cuống quýt nói: “Không, không có nhiều tiền như vậy.”
“Ngươi nói cái gì?” Lâm Hàn cao giọng.
Phòng thu chi liên tục nói: “Không đủ tiền.” Lại lập tức bổ sung thêm một câu: “Bổng lộc tháng này còn chưa tới, tiền thuế thì phải vài tháng sau mới có.”
Khóe miệng Lâm Hàn giật giật, muốn nói phủ Đại tướng quân sao lại chỉ có chút tiền còm cõi thế này. Lại muốn hỏi trước kia có phải cũng như vậy không, chỉ trông cậy vào bổng lộc hàng tháng sống qua ngày, còn nếu muốn đáp lễ nhân tình qua lại lui tới thì phải tìm Hoàng đế vay tiền? Nhưng vừa nghĩ hôm qua Thái Thường thay mặt Đại tướng quân tặng không ít sính lễ cho Lâm gia, trong phủ lại có một nương tử của quản gia ăn mặc còn đẹp gấp mấy lần chủ tử, có thể có chút tiền dư thế này là đã tốt lắm rồi.
Lâm Hàn âm thầm vận khí, chỉ vào đông sương phòng: “Nơi đó có hai cái rương gỗ hoa lê, bên trong tất cả đều là tiền, bưng ra ngoài.”
Khương Thuần Quân không khỏi liếc mắt nhìn Lâm Hàn một cái, vẻ kinh ngạc trong mắt chợt lóe lên.
Phòng thu chi thăm dò nói: “Cái đó, đó là của hồi môn của phu nhân phải không?”
Lâm Hàn: “Sau khi thu được tiền thuế phải nhanh chóng trả lại cho ta.”
Phòng thu chi vội vàng dẫn người đi lấy.
Lâm Hàn nhìn bóng lưng mấy người, trái tim lại co rút đau đớn, càng cảm thấy may mắn vì quyết định của mình. Cũng bởi đám điêu nô gây họa nên nàng chưa kịp chuyển đống của hồi môn thêm trang vào không gian, nếu không thì phủ Đại tướng quân phải vay tiền sống qua ngày chứ đừng nói là nàng nhân cơ hội vớt vát một chút.
Mà Lâm Hàn vừa nghĩ đến việc nuôi ngựa cần đến bốn người, vậy thì người làm việc trong phòng bếp sẽ càng nhiều hơn, liền lệnh cho người làm việc trong phòng bếp bước ra khỏi hàng.
Lâm Hàn hỏi rõ công việc bọn họ làm, liếc mắt nhìn tay và sắc mặt bọn họ, đi vòng quanh bọn họ một vòng, lại im hơi lặng tiếng ngửi mùi khói dầu trên người bọn họ. Những người nào làm việc trong phòng bếp mà trên người rất ít dính mùi khói dầu cùng với người nhà của bọn họ, toàn bộ đều đuổi ra ngoài.
Những người bổ củi rửa rau, tuổi tác tương đương, thời gian vào phủ đủ lâu, ngón tay thô ráp thì lưu lại.
Nô bộc trong phủ đều rất quen thuộc với nhau, nhìn thấy như vậy mặc dù buồn bực không biết Lâm Hàn chọn như thế nào, nhưng quả thật những người bị nàng đuổi ra toàn là người dùng mánh khóe lười biếng. Tuy vậy, bọn họ cũng không dám hỏi, sợ người tiếp theo chính là bọn họ.
Trong khe móng tay của cha nương phòng thu chi có vết bẩn, hai người còn lại ngón tay thô ráp nhưng trong khe móng tay cũng không có chút bụi bặm nào. Lâm Hàn nghĩ mãi không ra, phòng thu chi chuyên môn quản tiền, lẽ ra hai người kia phải lấy lòng phòng thu chi giúp cha nương hắn cho ngựa ăn mới phải.
Chẳng lẽ hai người này nịnh nọt quản gia rồi giao hết công việc nuôi ngựa cho cha nương phòng thu chi sao?
Lâm Hàn hiện giờ chỉ muốn tinh giản nhân viên, mà nàng vừa vặn tìm không được lý do, liền chỉ vào hai người kia nói với phòng thu chi: “Đưa cho bọn họ và người nhà bọn họ một tháng nguyệt ngân.”
“Tại sao?” Đôi nam nữ kia đồng thời mở miệng.
Lâm Hàn cười hỏi: “Muốn biết không?”
Hai người lập tức run như cầy sấy: “…Không dám.”
“Vậy ta cũng nói cho ngươi biết, miễn cho bọn họ hiểu lầm.” Lâm Hàn nhìn lướt qua đám người, mọi người không khỏi cúi đầu: “Ngựa trong phủ là do bọn họ cho ăn.” Nàng chỉ tay về phía cha nương của phòng thu chi.
Mọi người lộ vẻ kinh ngạc, kể cả Khương Thuần Quân cũng không ngờ rằng Lâm Hàn ngay cả việc này cũng biết.
Đôi nam nữ kia lấy lại tinh thần liền nói: “Ngựa chúng ta nuôi là ngựa của tướng quân.”
“Vậy thì càng không cần các ngươi.” Lâm Hàn liếc mắt nhìn cha nương của phòng thu chi: “Nếu bọn họ cho ăn không tốt thì ta lại mời một người khác tới là được.”
Tất cả mọi người á khẩu không trả lời được.
Lâm Hàn quay đầu nhìn Tiểu Sở đại công tử: “Ta nói đúng không?”
Sở Dương đáp giòn giã: “Đúng!”
Lâm Hàn vui vẻ, sờ sờ cái đầu nhỏ bé của hắn, lại quay sang phía phòng thu chi: “Nhanh lên.”
“Phu nhân, tiểu nhân có câu không biết nên nói hay không.”
Lâm Hàn: “Vậy thì đừng nói nữa.”
Phòng thu chi bị chẹn họng, lắp bắp nói: “Nhưng mà tiểu nhân nhất định phải nói.”
“Vậy ngươi còn hỏi làm gì?” Lâm Hàn trừng mắt nhìn hắn.
Phòng thu chi nghĩ cũng phải, cuống quýt nói: “Không, không có nhiều tiền như vậy.”
“Ngươi nói cái gì?” Lâm Hàn cao giọng.
Phòng thu chi liên tục nói: “Không đủ tiền.” Lại lập tức bổ sung thêm một câu: “Bổng lộc tháng này còn chưa tới, tiền thuế thì phải vài tháng sau mới có.”
Khóe miệng Lâm Hàn giật giật, muốn nói phủ Đại tướng quân sao lại chỉ có chút tiền còm cõi thế này. Lại muốn hỏi trước kia có phải cũng như vậy không, chỉ trông cậy vào bổng lộc hàng tháng sống qua ngày, còn nếu muốn đáp lễ nhân tình qua lại lui tới thì phải tìm Hoàng đế vay tiền? Nhưng vừa nghĩ hôm qua Thái Thường thay mặt Đại tướng quân tặng không ít sính lễ cho Lâm gia, trong phủ lại có một nương tử của quản gia ăn mặc còn đẹp gấp mấy lần chủ tử, có thể có chút tiền dư thế này là đã tốt lắm rồi.
Lâm Hàn âm thầm vận khí, chỉ vào đông sương phòng: “Nơi đó có hai cái rương gỗ hoa lê, bên trong tất cả đều là tiền, bưng ra ngoài.”
Khương Thuần Quân không khỏi liếc mắt nhìn Lâm Hàn một cái, vẻ kinh ngạc trong mắt chợt lóe lên.
Phòng thu chi thăm dò nói: “Cái đó, đó là của hồi môn của phu nhân phải không?”
Lâm Hàn: “Sau khi thu được tiền thuế phải nhanh chóng trả lại cho ta.”
Phòng thu chi vội vàng dẫn người đi lấy.
Lâm Hàn nhìn bóng lưng mấy người, trái tim lại co rút đau đớn, càng cảm thấy may mắn vì quyết định của mình. Cũng bởi đám điêu nô gây họa nên nàng chưa kịp chuyển đống của hồi môn thêm trang vào không gian, nếu không thì phủ Đại tướng quân phải vay tiền sống qua ngày chứ đừng nói là nàng nhân cơ hội vớt vát một chút.
Mà Lâm Hàn vừa nghĩ đến việc nuôi ngựa cần đến bốn người, vậy thì người làm việc trong phòng bếp sẽ càng nhiều hơn, liền lệnh cho người làm việc trong phòng bếp bước ra khỏi hàng.
Lâm Hàn hỏi rõ công việc bọn họ làm, liếc mắt nhìn tay và sắc mặt bọn họ, đi vòng quanh bọn họ một vòng, lại im hơi lặng tiếng ngửi mùi khói dầu trên người bọn họ. Những người nào làm việc trong phòng bếp mà trên người rất ít dính mùi khói dầu cùng với người nhà của bọn họ, toàn bộ đều đuổi ra ngoài.
Những người bổ củi rửa rau, tuổi tác tương đương, thời gian vào phủ đủ lâu, ngón tay thô ráp thì lưu lại.
Nô bộc trong phủ đều rất quen thuộc với nhau, nhìn thấy như vậy mặc dù buồn bực không biết Lâm Hàn chọn như thế nào, nhưng quả thật những người bị nàng đuổi ra toàn là người dùng mánh khóe lười biếng. Tuy vậy, bọn họ cũng không dám hỏi, sợ người tiếp theo chính là bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.