Chương 14: Đại Tướng Quân Không Có Tiền 4
Nguyên Nguyệt Nguyệt Bán
14/08/2023
Những người trước kia ỷ vào việc có quan hệ tốt với quản gia, đẩy công việc cho người khác làm lại không có tâm tư suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ hận trên mặt đất có khe hở đủ lớn để chui vào.
Lâm Hàn chú ý tới điểm này, đáy lòng cười lạnh: “Người gác đêm, gác cổng cùng với người giặt giũ ở đâu?”
Trong nháy mắt đi ra mười mấy người có nam có nữ.
Cho dù Lâm Hàn có chuẩn bị tâm lý vẫn cảm thấy kinh hãi.
Lâm Hàn không khỏi an ủi bản thân, chờ nàng lại đuổi thêm vài người nữa, đợi hai tháng là có thể vá lỗ thủng lại: “Người giặt y phục tiến lên một bước, đưa tay ra.”
Mặc dù mùa đông rét lạnh đã qua nhưng buổi sớm và chiều muộn vẫn còn lạnh, người dùng nước giếng rửa tay cũng có thể lạnh run cầm cập, chỉ cần không để ý thì da sẽ bị nứt ra.
Lâm Hàn chỉ một người bàn tay còn hoàn hảo, thậm chí ngay cả một vết nứt da rất nhỏ cũng không có, phòng thu chi liền biết nên làm thế nào. Mà lúc này không còn ai hỏi vì sao đuổi bọn họ ra ngoài nữa.
Sau khi những người đó rời đi, người gác đêm và người gác cổng lập tức đưa tay ra.
Lâm Hàn cười khẽ một tiếng, chỉ vào những người mắt không có quầng thâm rồi ra hiệu cho phòng thu chi, chính là bọn họ.
Khương Thuần Quân thấy thế nhịn không được hỏi: “Làm sao phu nhân lại nhìn ra được?” Rõ ràng nàng không hề nhìn tay bọn họ mà.
“Mắt có quầng thâm.” Lâm Hàn quay về phía Khương Thuần Quân: “Ngươi cũng có.”
Khương Thuần Quân lộ vẻ kinh ngạc, không khỏi bội phục sự tinh tế của Lâm Hàn.
“Không được đâu, phu nhân.” Phòng thu chi đột nhiên mở miệng.
Lâm Hàn nghi hoặc khó hiểu: “Vì sao không được? Bọn họ là thân thích của tướng quân à?”
“Trong phủ không có thân thích của tướng quân. Hắn, thê tử của hắn là vú nuôi của đại công tử.” Phòng thu chi chỉ vào một người trong số họ.
Lâm Hàn quay mặt về phía Sở Dương: “Ngươi lớn như vậy mà vẫn còn vú nuôi à?” Không đợi hài tử mở miệng nàng lại nói tiếp: “Phụ thân ngươi chính là Đại tướng quân. Người ta thường nói hổ phụ vô khuyển tử, con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, Sở Dương, ngươi…”
“Ta đã nói với phụ thân rồi, không cần vú nuôi, không cần vú nuôi nữa, là phụ thân nói ta còn nhỏ.” Sở Dương nghe vậy lập tức nóng nảy: “Ngươi không thể trách ta được, ta đã lớn rồi.”
***
Lâm Hàn bất ngờ không kịp đề phòng, trong chớp mắt liền sửng sốt, đến khi lấy lại tinh thần thì mừng thầm, trên mặt lại không đổi sắc: “Nghe thấy chưa?” Nàng hỏi phòng thu chi.
Tiên sinh phòng thu chi liên tục gật đầu.
“Ta cũng không cần vú nuôi, ta cũng lớn rồi.” Sở Ngọc không muốn làm chó con, muốn làm tiểu lão hổ, cuống quít lớn tiếng nói.
Tiểu Sở Bạch không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn không muốn bị hai vị huynh trưởng cho ra rìa, vội vàng nói: “Ta cũng vậy, cũng không cần vú nuôi, ta cũng lớn rồi.”
“Phu nhân, tiểu công tử mới ba tuổi.” Phòng thu chi nhắc nhở.
Trong lòng Lâm Hàn khẽ nói, ba tuổi cũng có thể tự ngủ một mình rồi.
“Trời lạnh.” Khương Thuần Quân phụng mệnh chăm sóc ba hài tử, rất sợ bọn họ nhiễm phong hàn, hắn sẽ bị đế hậu trách phạt.
Lâm Hàn: “Sở Dương, ngươi là huynh trưởng, có thể ngủ cùng đệ đệ không?” Tiểu Sở công tử gật đầu một cái thật mạnh: “Ta lớn rồi.”
Lâm Hàn cười nói: “Ngoan quá.” Nàng quay sang phòng thu chi, biết nên làm thế nào rồi đấy.
Phòng thu chi lại đuổi cả nhà vú nuôi ra ngoài.
Lâm Hàn lại nhìn đám người, chẳng những có thể thấy rõ mặt bọn họ mà còn phát hiện ngay cả không khí cũng trong lành hơn hẳn.
“Phu nhân, người của Đình úy nha môn tới rồi.” Khương Thuần Quân nói.
Lâm Hàn nhìn về phía nam thấy Thẩm Xích Tiêu, bên cạnh còn có một nam tử mặc triều phục màu đen: “Đình úy đại nhân?”
“Sở phu nhân.” Đình úy đến gần chắp tay nói: “Chuyện trong phủ ta đã nghe Thẩm Vệ úy nói qua rồi, người nọ hiện đang ở nơi nào?”
Lâm Hàn thấy hắn thống khoái như vậy, cũng không dài dòng thêm nữa. Nàng nghiêng người chỉ vào cây hoa mai cách đó không xa: “Đều ở đó.”
Đình úy nhìn theo tay Lâm Hàn, trên mặt lộ vẻ kinh hãi: “Đây là...”
“Người vẫn còn sống.” Khương Thuần Quân không đợi Lâm Hàn mở miệng, bước nhanh mấy bước đi qua chỉnh lại cánh tay và cằm về đúng vị trí.
Đình úy hiểu nhầm là do hắn làm: “Muốn nghiêm trị mấy người này?” Hắn lại xoay người sang hỏi Lâm Hàn.
“Cứ xử theo luật là được, không cần nghiêm trị.” Lâm Hàn suy nghĩ một chút: “Dù sao cũng đã có quan hệ chủ tớ với Đại tướng quân một thời gian.”
Khương Thuần Quân bất thình lình nhìn về phía Lâm Hàn.
Đình úy thầm giật mình, thế mà nàng lại có thể nói ra những lời này được. Người này còn là khuê nữ của lão tặc tâm ngoan thủ lạt Lâm thừa tướng đó sao?
“Vậy ta sẽ mang người đi.” Đình úy thăm dò nói.
Lâm Hàn khẽ gật đầu, Thẩm Xích Tiêu tiễn Đình úy ra ngoài. Lâm Hàn tiếp tục chuyện vừa rồi, thẳng đến khi khống chế số lượng người trong phủ trong vòng sáu mươi mới dừng lại.
Lâm Hàn chú ý tới điểm này, đáy lòng cười lạnh: “Người gác đêm, gác cổng cùng với người giặt giũ ở đâu?”
Trong nháy mắt đi ra mười mấy người có nam có nữ.
Cho dù Lâm Hàn có chuẩn bị tâm lý vẫn cảm thấy kinh hãi.
Lâm Hàn không khỏi an ủi bản thân, chờ nàng lại đuổi thêm vài người nữa, đợi hai tháng là có thể vá lỗ thủng lại: “Người giặt y phục tiến lên một bước, đưa tay ra.”
Mặc dù mùa đông rét lạnh đã qua nhưng buổi sớm và chiều muộn vẫn còn lạnh, người dùng nước giếng rửa tay cũng có thể lạnh run cầm cập, chỉ cần không để ý thì da sẽ bị nứt ra.
Lâm Hàn chỉ một người bàn tay còn hoàn hảo, thậm chí ngay cả một vết nứt da rất nhỏ cũng không có, phòng thu chi liền biết nên làm thế nào. Mà lúc này không còn ai hỏi vì sao đuổi bọn họ ra ngoài nữa.
Sau khi những người đó rời đi, người gác đêm và người gác cổng lập tức đưa tay ra.
Lâm Hàn cười khẽ một tiếng, chỉ vào những người mắt không có quầng thâm rồi ra hiệu cho phòng thu chi, chính là bọn họ.
Khương Thuần Quân thấy thế nhịn không được hỏi: “Làm sao phu nhân lại nhìn ra được?” Rõ ràng nàng không hề nhìn tay bọn họ mà.
“Mắt có quầng thâm.” Lâm Hàn quay về phía Khương Thuần Quân: “Ngươi cũng có.”
Khương Thuần Quân lộ vẻ kinh ngạc, không khỏi bội phục sự tinh tế của Lâm Hàn.
“Không được đâu, phu nhân.” Phòng thu chi đột nhiên mở miệng.
Lâm Hàn nghi hoặc khó hiểu: “Vì sao không được? Bọn họ là thân thích của tướng quân à?”
“Trong phủ không có thân thích của tướng quân. Hắn, thê tử của hắn là vú nuôi của đại công tử.” Phòng thu chi chỉ vào một người trong số họ.
Lâm Hàn quay mặt về phía Sở Dương: “Ngươi lớn như vậy mà vẫn còn vú nuôi à?” Không đợi hài tử mở miệng nàng lại nói tiếp: “Phụ thân ngươi chính là Đại tướng quân. Người ta thường nói hổ phụ vô khuyển tử, con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, Sở Dương, ngươi…”
“Ta đã nói với phụ thân rồi, không cần vú nuôi, không cần vú nuôi nữa, là phụ thân nói ta còn nhỏ.” Sở Dương nghe vậy lập tức nóng nảy: “Ngươi không thể trách ta được, ta đã lớn rồi.”
***
Lâm Hàn bất ngờ không kịp đề phòng, trong chớp mắt liền sửng sốt, đến khi lấy lại tinh thần thì mừng thầm, trên mặt lại không đổi sắc: “Nghe thấy chưa?” Nàng hỏi phòng thu chi.
Tiên sinh phòng thu chi liên tục gật đầu.
“Ta cũng không cần vú nuôi, ta cũng lớn rồi.” Sở Ngọc không muốn làm chó con, muốn làm tiểu lão hổ, cuống quít lớn tiếng nói.
Tiểu Sở Bạch không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn không muốn bị hai vị huynh trưởng cho ra rìa, vội vàng nói: “Ta cũng vậy, cũng không cần vú nuôi, ta cũng lớn rồi.”
“Phu nhân, tiểu công tử mới ba tuổi.” Phòng thu chi nhắc nhở.
Trong lòng Lâm Hàn khẽ nói, ba tuổi cũng có thể tự ngủ một mình rồi.
“Trời lạnh.” Khương Thuần Quân phụng mệnh chăm sóc ba hài tử, rất sợ bọn họ nhiễm phong hàn, hắn sẽ bị đế hậu trách phạt.
Lâm Hàn: “Sở Dương, ngươi là huynh trưởng, có thể ngủ cùng đệ đệ không?” Tiểu Sở công tử gật đầu một cái thật mạnh: “Ta lớn rồi.”
Lâm Hàn cười nói: “Ngoan quá.” Nàng quay sang phòng thu chi, biết nên làm thế nào rồi đấy.
Phòng thu chi lại đuổi cả nhà vú nuôi ra ngoài.
Lâm Hàn lại nhìn đám người, chẳng những có thể thấy rõ mặt bọn họ mà còn phát hiện ngay cả không khí cũng trong lành hơn hẳn.
“Phu nhân, người của Đình úy nha môn tới rồi.” Khương Thuần Quân nói.
Lâm Hàn nhìn về phía nam thấy Thẩm Xích Tiêu, bên cạnh còn có một nam tử mặc triều phục màu đen: “Đình úy đại nhân?”
“Sở phu nhân.” Đình úy đến gần chắp tay nói: “Chuyện trong phủ ta đã nghe Thẩm Vệ úy nói qua rồi, người nọ hiện đang ở nơi nào?”
Lâm Hàn thấy hắn thống khoái như vậy, cũng không dài dòng thêm nữa. Nàng nghiêng người chỉ vào cây hoa mai cách đó không xa: “Đều ở đó.”
Đình úy nhìn theo tay Lâm Hàn, trên mặt lộ vẻ kinh hãi: “Đây là...”
“Người vẫn còn sống.” Khương Thuần Quân không đợi Lâm Hàn mở miệng, bước nhanh mấy bước đi qua chỉnh lại cánh tay và cằm về đúng vị trí.
Đình úy hiểu nhầm là do hắn làm: “Muốn nghiêm trị mấy người này?” Hắn lại xoay người sang hỏi Lâm Hàn.
“Cứ xử theo luật là được, không cần nghiêm trị.” Lâm Hàn suy nghĩ một chút: “Dù sao cũng đã có quan hệ chủ tớ với Đại tướng quân một thời gian.”
Khương Thuần Quân bất thình lình nhìn về phía Lâm Hàn.
Đình úy thầm giật mình, thế mà nàng lại có thể nói ra những lời này được. Người này còn là khuê nữ của lão tặc tâm ngoan thủ lạt Lâm thừa tướng đó sao?
“Vậy ta sẽ mang người đi.” Đình úy thăm dò nói.
Lâm Hàn khẽ gật đầu, Thẩm Xích Tiêu tiễn Đình úy ra ngoài. Lâm Hàn tiếp tục chuyện vừa rồi, thẳng đến khi khống chế số lượng người trong phủ trong vòng sáu mươi mới dừng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.