Chương 46: Diễu Võ Giương Oai 5
Nguyên Nguyệt Nguyệt Bán
27/08/2023
“Sao hôm nay dậy sớm vậy?” Lâm Hàn xoa xoa khóe mắt hỏi.
Tiểu Sở Ngọc buông thẻ tre: “Không còn sớm nữa.”
Lâm Hàn ngẩng đầu nhìn trời, chắc là đã giờ Thìn. Đang muốn tự hỏi sao hôm nay mình lại thức muộn thế nhỉ lại thình lình nghĩ đến tối hôm qua đã phải sửa sang thùng đựng hàng trong kho trữ đồ, dọn dẹp mớ xà phòng, nước hoa, mùng mền,…, đều là những thứ vô dụng ở thời mạt thế, cũng mặc kệ chúng nó còn hạn sử dụng hay không, tất cả đều được đặt trong những thùng hàng rỗng vốn là nơi để lương thực trong những năm đầu mạt thế. Sau đó lại đi trồng thêm hai mẫu lúa mì, mệt đến đầu óc choáng váng nên đã ngủ thiếp đi.
Chả trách hôm nay lại dậy trễ như vậy.
“Đã dùng bữa hay chưa?” Lâm Hàn hỏi.
Hồng Lăng trả lời: “Đã dùng một cái bánh bao gà và uống một bát sữa đậu nành. Còn Tam công tử đã ăn canh trứng.”
“Vậy ăn thêm một chút đi.” Lâm Hàn nói xong bèn đi rửa mặt.
Giờ Thìn hai khắc, Lâm Hàn dắt theo ba hài tử, mang theo hai nha hoàn cùng bốn vệ úy đi đến khu chợ phía đông gần phủ Tướng quân hơn.
Vừa đến chợ đông bọn họ đã gửi xe ngựa bên ngoài, Lâm Hàn đưa cho Sở Dương và Sở Ngọc một xâu tiền.
“Cho con?” Tiểu Sở Dương duỗi tay theo bản năng, không dám tin mà nhận lấy.
Lâm Hàn: “Muốn mua cái gì thì tự mình đi mua, ta còn phải chăm sóc Đại Bảo Bảo của chúng ta.”
“Của con.” Đại Bảo Bảo đúng là giống như Lâm Hàn dự đoán, vươn tay nhỏ bắt lấy cánh tay của đại ca nhà mình.
Lâm Hàn ôm lấy nó, nha hoàn lại lấy ra một xâu tiền, Lâm Hàn lập tức treo xâu tiền lên cánh tay tiểu hài tử: “Có nặng hay không? Nếu không thì để ta cầm cho con.”
“Không cần.” Tiểu hài tử ôm xâu tiền vào lòng, chỉ sợ chậm một bước sẽ bị Lâm Hàn cướp mất,
Lâm Hàn tức đến bật cười: “Ai cho con chứ hả?”
“Của con!” Tiểu hài tử lớn tiếng nói.
Lâm Hàn lập tức thấy đau đầu: “Được được, của con, không ai cướp của con.”
Tiểu hài tử vừa lòng, cúi đầu chơi đùa với xâu tiền của nó.
Nhưng mà còn chưa qua một nén nhang, tiểu hài tử đã cảm thấy nhàm chán, bởi vì xâu tiền không biết động đậy, treo trên tay cũng rất nặng, tiểu hài tử cũng chẳng dùng nó để làm gì, dứt khoát đẩy xâu tiền vào ngực Lâm Hàn.
Lâm Hàn vội cầm giúp nó: “Có phải đã mệt rồi không? Ngủ một lát đi.”
Tiểu hài nhi không buồn ngủ, nhưng bọn họ tới quá sớm, mấy cửa hàng ở chợ đông vừa mới mở cửa, còn chưa có khách nhân lui tới, bốn phía im ắng, cho nên dù Sở Bạch Bạch cũng chẳng có hứng thú dù nhìn ấy rất nhiều loại hàng hóa màu sắc sặc sỡ, bắt đầu dụi mắt rồi ngã vào lồng ngực Lâm Hàn.
Lâm Hàn ném xâu tiền cho nha hoàn, đưa tay ôm lấy tiểu hài tử tròn vo mập mạp, không nhịn được cảm thấy may mắn vì mấy năm nay nàng đã cố ý rèn luyện thân thể, nếu không thật sự không có cách nào bế hài tử đi dạo phố.
Tiểu hài tử không còn hứng thú bắt đầu mơ màng thiếp đi, Sở Dương và Sở Ngọc lại hưng phấn dạt dào, thấy cái gì cũng muốn mua.
Cũng may hai hài tử không có hứng thú với đồ vật của người lớn, chỉ nhìn chằm chằm vào mấy thứ đồ chơi dành cho tiểu hài tử. Mấy thứ đó lại rẻ, đến cuối cùng hai hài tử vẫn còn thừa được mấy đồng.
Lâm Hàn muốn cho hai hài tử tận hứng nên lại mang bọn nó đến con phố kế bên, men theo một con đường khác về nhà.
Hai huynh đệ thấy hai bên con đường đó cũng có rất nhiều cửa hàng, vui vẻ hô lên một tiếng rồi chạy vào trong.
Đám người Khương Thuần Quân cuống quýt chạy theo sau.
“Chậm một chút!” Lâm Hàn hô to.
Huynh đệ bọn nó dừng lại, rồi lại biến mất trong nháy mắt.
Lâm Hàn phát hiện bọn nó đã quẹo vào trong tiệm, dứt khoát dừng lại, sai nha hoàn ôm Sở Bạch Bạch, nàng cũng muốn nghỉ ngơi một lát.
Hai hài tử ôm một đống đồ vật đi ra thì thấy Lâm Hàn đang chờ ở ngoài cửa, lập tức cảm thấy ngượng ngùng.
“Nương, con mua đủ rồi, không mua nữa.” Tiểu Sở Dương làm ra bộ dáng rất biết nghe lời, tức khắc chọc Lâm Hàn cười ngất..
Lâm Hàn: “Ta đã lớn như vậy mà hôm nay mới là lần đầu tiên tới chợ đông, ta còn chưa xem đủ, các con muốn mua gì thì cứ mua.”
“Cha của nương thật là xấu.” Tiểu Sở Ngọc khinh thường bĩu môi, không đợi Lâm Hàn mở miệng: “Nương, cha con tốt lắm.”
Lâm Hàn sửng sốt, dở khóc dở cười: “Ta biết con ——”
“Ui, đây không phải là đại tỷ sao. Dắt theo kế tử ra ngoài chơi à? Ai da, ba hài tử? Trời ạ, đại tỷ có tới ba kế tử sao?!”
Tiểu Sở Ngọc buông thẻ tre: “Không còn sớm nữa.”
Lâm Hàn ngẩng đầu nhìn trời, chắc là đã giờ Thìn. Đang muốn tự hỏi sao hôm nay mình lại thức muộn thế nhỉ lại thình lình nghĩ đến tối hôm qua đã phải sửa sang thùng đựng hàng trong kho trữ đồ, dọn dẹp mớ xà phòng, nước hoa, mùng mền,…, đều là những thứ vô dụng ở thời mạt thế, cũng mặc kệ chúng nó còn hạn sử dụng hay không, tất cả đều được đặt trong những thùng hàng rỗng vốn là nơi để lương thực trong những năm đầu mạt thế. Sau đó lại đi trồng thêm hai mẫu lúa mì, mệt đến đầu óc choáng váng nên đã ngủ thiếp đi.
Chả trách hôm nay lại dậy trễ như vậy.
“Đã dùng bữa hay chưa?” Lâm Hàn hỏi.
Hồng Lăng trả lời: “Đã dùng một cái bánh bao gà và uống một bát sữa đậu nành. Còn Tam công tử đã ăn canh trứng.”
“Vậy ăn thêm một chút đi.” Lâm Hàn nói xong bèn đi rửa mặt.
Giờ Thìn hai khắc, Lâm Hàn dắt theo ba hài tử, mang theo hai nha hoàn cùng bốn vệ úy đi đến khu chợ phía đông gần phủ Tướng quân hơn.
Vừa đến chợ đông bọn họ đã gửi xe ngựa bên ngoài, Lâm Hàn đưa cho Sở Dương và Sở Ngọc một xâu tiền.
“Cho con?” Tiểu Sở Dương duỗi tay theo bản năng, không dám tin mà nhận lấy.
Lâm Hàn: “Muốn mua cái gì thì tự mình đi mua, ta còn phải chăm sóc Đại Bảo Bảo của chúng ta.”
“Của con.” Đại Bảo Bảo đúng là giống như Lâm Hàn dự đoán, vươn tay nhỏ bắt lấy cánh tay của đại ca nhà mình.
Lâm Hàn ôm lấy nó, nha hoàn lại lấy ra một xâu tiền, Lâm Hàn lập tức treo xâu tiền lên cánh tay tiểu hài tử: “Có nặng hay không? Nếu không thì để ta cầm cho con.”
“Không cần.” Tiểu hài tử ôm xâu tiền vào lòng, chỉ sợ chậm một bước sẽ bị Lâm Hàn cướp mất,
Lâm Hàn tức đến bật cười: “Ai cho con chứ hả?”
“Của con!” Tiểu hài tử lớn tiếng nói.
Lâm Hàn lập tức thấy đau đầu: “Được được, của con, không ai cướp của con.”
Tiểu hài tử vừa lòng, cúi đầu chơi đùa với xâu tiền của nó.
Nhưng mà còn chưa qua một nén nhang, tiểu hài tử đã cảm thấy nhàm chán, bởi vì xâu tiền không biết động đậy, treo trên tay cũng rất nặng, tiểu hài tử cũng chẳng dùng nó để làm gì, dứt khoát đẩy xâu tiền vào ngực Lâm Hàn.
Lâm Hàn vội cầm giúp nó: “Có phải đã mệt rồi không? Ngủ một lát đi.”
Tiểu hài nhi không buồn ngủ, nhưng bọn họ tới quá sớm, mấy cửa hàng ở chợ đông vừa mới mở cửa, còn chưa có khách nhân lui tới, bốn phía im ắng, cho nên dù Sở Bạch Bạch cũng chẳng có hứng thú dù nhìn ấy rất nhiều loại hàng hóa màu sắc sặc sỡ, bắt đầu dụi mắt rồi ngã vào lồng ngực Lâm Hàn.
Lâm Hàn ném xâu tiền cho nha hoàn, đưa tay ôm lấy tiểu hài tử tròn vo mập mạp, không nhịn được cảm thấy may mắn vì mấy năm nay nàng đã cố ý rèn luyện thân thể, nếu không thật sự không có cách nào bế hài tử đi dạo phố.
Tiểu hài tử không còn hứng thú bắt đầu mơ màng thiếp đi, Sở Dương và Sở Ngọc lại hưng phấn dạt dào, thấy cái gì cũng muốn mua.
Cũng may hai hài tử không có hứng thú với đồ vật của người lớn, chỉ nhìn chằm chằm vào mấy thứ đồ chơi dành cho tiểu hài tử. Mấy thứ đó lại rẻ, đến cuối cùng hai hài tử vẫn còn thừa được mấy đồng.
Lâm Hàn muốn cho hai hài tử tận hứng nên lại mang bọn nó đến con phố kế bên, men theo một con đường khác về nhà.
Hai huynh đệ thấy hai bên con đường đó cũng có rất nhiều cửa hàng, vui vẻ hô lên một tiếng rồi chạy vào trong.
Đám người Khương Thuần Quân cuống quýt chạy theo sau.
“Chậm một chút!” Lâm Hàn hô to.
Huynh đệ bọn nó dừng lại, rồi lại biến mất trong nháy mắt.
Lâm Hàn phát hiện bọn nó đã quẹo vào trong tiệm, dứt khoát dừng lại, sai nha hoàn ôm Sở Bạch Bạch, nàng cũng muốn nghỉ ngơi một lát.
Hai hài tử ôm một đống đồ vật đi ra thì thấy Lâm Hàn đang chờ ở ngoài cửa, lập tức cảm thấy ngượng ngùng.
“Nương, con mua đủ rồi, không mua nữa.” Tiểu Sở Dương làm ra bộ dáng rất biết nghe lời, tức khắc chọc Lâm Hàn cười ngất..
Lâm Hàn: “Ta đã lớn như vậy mà hôm nay mới là lần đầu tiên tới chợ đông, ta còn chưa xem đủ, các con muốn mua gì thì cứ mua.”
“Cha của nương thật là xấu.” Tiểu Sở Ngọc khinh thường bĩu môi, không đợi Lâm Hàn mở miệng: “Nương, cha con tốt lắm.”
Lâm Hàn sửng sốt, dở khóc dở cười: “Ta biết con ——”
“Ui, đây không phải là đại tỷ sao. Dắt theo kế tử ra ngoài chơi à? Ai da, ba hài tử? Trời ạ, đại tỷ có tới ba kế tử sao?!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.