Chương 47: Việc Xấu Trong Nhà Không Truyền Ra Ngoài 1
Nguyên Nguyệt Nguyệt Bán
27/08/2023
Tiếng hét vang lên từ bên cạnh Lâm Hàn. Lâm Hàn mặt không đổi sắc, xoay người nhìn thấy một nữ tử da ngăm đen, không phải muội muội ruột thịt cùng cha cùng nương Lâm Vũ của nàng thì còn là ai nữa.
Tiểu Sở Dương chạy tới một bước chắn trước người Lâm Hàn, giống như gà con hộ diều hâu trừng mắt nhìn Lâm Vũ.
Lâm Hàn đẩy cậu nhóc cho Thẩm Xích Tiêu: "Ta còn tưởng là ai, hóa ra là muội muội a." Đôi mắt hạnh sáng ngời cười mà như không cười đánh giá khuôn mặt vuông vức cực kỳ giống Lâm Trường Quân kia, lại thấy nàng ta mặc một bộ y phục trắng tinh thêu hoa hồng, càng làm nổi bật khuôn mặt đen như than: "Cũng tại trời quá tối, ngươi lại không nói lời nào nên ta mới không nhìn thấy ngươi."
"Khụ!" Thẩm Xích Tiêu đang che chở Tiểu Sở Dương cuống quít quay mặt sang chỗ khác.
Trực giác Lâm Vũ thấy không tốt lắm: "Nàng, nàng ta nói gì thế?"
"Đại tiểu thư nói ngài đen."
Nha hoàn đứng ở phía sau Lâm Vũ nhỏ giọng giải thích.
Sắc mặt Lâm Vũ đột nhiên biến đổi, xoay người giận dữ nói: "Ngươi mới đen! Cả nhà ngươi mới đen."
Nha hoàn bị rống khẽ sửng sốt, đến lúc lấy lại tinh thần lại thấy mình quá oan ức, cũng không phải là nàng ta nói mà.
Lâm Vũ nói ra rồi mới ý thức được mình rống nhầm người, nàng ta chỉ vào Lâm Hàn khinh bỉ nói: "Ngươi trắng, trắng thế mà cũng làm kế thất cho người ta đấy thôi."
"Ta vui là được, ngươi quản được sao?" Lâm Hàn thấy nàng ta giống như một tên hề nhảy nhót, cố gắng lắm mới không tung một cước đạp bay nàng ta: "Chỉ bằng cái đức hạnh này của ngươi, đừng nói là làm kế thất cho người ta, ngay cả làm kế thất cho heo, buổi tối không thắp đèn heo cũng không tìm được ngươi đâu."
"Khụ!" Khương Thuần Quân vừa rồi vẫn cố nhịn, thật sự nhịn không được nữa liền không thể không học theo Thẩm Xích Tiêu quay mặt sang chỗ khác.
Lâm Vũ nhìn hai người Khương, Thẩm, lại nhìn Lâm Hàn, thấy vẻ trào phúng không thèm che dấu trên khuôn mặt nàng, miệng nàng ta giật giật rồi "Oa" một tiếng khóc toáng lên.
Lâm Hàn không khỏi lui về phía sau một bước, lại giương mắt nhìn, Lâm Vũ xoay người chạy đi.
"Cái này... Có chuyện gì vậy?" Lâm Hàn há miệng: "Sao một người hai người đều có đức hạnh này thế?"
Khương Thuần Quân nghe vậy không biết nên trả lời thế nào: "Phu nhân, ngài nói chuyện hơi không dễ nghe một chút." Kỳ thật hắn muốn nói hai chữ "khắc nghiệt", đáng tiếc hắn không dám: "Ngoại trừ ngài, sợ là không ai dám nói chuyện với cha và muội muội ngài như vậy."
"Bọn họ một người trong lòng không có nữ nhi như ta, một người không coi ta là tỷ tỷ, vì sao ta phải nhượng bộ?" Lâm Hàn nghi hoặc khó hiểu: "Nếu phu quân ta chỉ là một tiểu lại, ta thấy nàng ta còn phải đi đường vòng. Nhưng phu quân ta không phải. Ta giữ lại mặt mũi cho nàng ta cũng là làm mất mặt phu quân ta." Trên đường người đến người đi không ít, Lâm Hàn nói đến đây liền hạ giọng nói khẽ hơn: "Người ngoài còn coi Đại tướng quân phu nhân như ta cái gì cũng không hiểu, làm người ta xấu hổ, không lên được nơi thanh nhã."
Khương Thuần Quân muốn nói không phải như vậy, nhưng lời nói đến bên miệng lại giật mình thấy thật sự là cái lý này.
Nếu như Lâm Hàn chỉ khúm núm vâng vâng dạ dạ thì cũng không dám đuổi quản gia ra ngoài. Hắn cũng sẽ khinh bỉ nàng không xứng với Đại tướng quân quân công hiển hách.
"Nàng ta trở về có nói cho phụ mẫu ngài biết không?" Khương Thuần Quân thoáng lo lắng: "Nếu lệnh đường tìm tới cửa, ngài có dùng biện pháp như đối phó với lệnh tôn không?"
Tiểu Sở Ngọc khẽ kéo ống tay áo Lâm Hàn.
Lâm Hàn quay đầu nhìn lại: "Làm sao vậy? "
Tiểu hài tử nói: "Đi tìm Hoàng ——"
Khương Thuần Quân vội vàng che miệng cậu bé lại: "Ở bên ngoài không được nói hai chữ kia."
Tiểu hài tử gật đầu một cái, Khương Thuần Quân mới buông cậu bé ra.
"Ta đi tìm cô mẫu." Cậu bé ngẩng đầu nhìn Lâm Hàn: "nương đừng lo lắng, cô mẫu sẽ giúp chúng ta."
Lâm Hàn cảm thấy vui mừng gấp bội, xoa đầu cậu bé: "Chỉ là mấy lão phụ và hài tử thì không cần cô mẫu ngươi ra mặt đâu. Ngươi đã quên ngay cả quản gia cũng bị ta đuổi ra ngoài à?"
Trong nháy mắt trong đầu tiểu hài tử hiện ra một màn quản gia bị Lâm Hàn đá bay ra ngoài, nha hoàn miệng phun máu tươi, không khỏi run rẩy, lắc đầu thật mạnh, lại liên tục gật đầu.
Lâm Hàn bị cậu bé làm cho choáng váng, nhưng cũng biết cậu bé muốn biểu đạt cái gì: "Lại tiếp tục đi dạo nhé?" Nàng nhìn về phía Tiểu Sở Dương.
Gặp phải một người làm cho mình ngột ngạt, hứng thú của đại công tử giảm đi rất nhiều: "Ta muốn về nhà."
"Vậy chúng ta quay về." Lâm Hàn nháy mắt với hai người Khương, Thẩm. Hai người ôm lấy hai hài tử, đoàn người đi thẳng đến chỗ gửi xe ngựa.
Tiểu Sở Dương chạy tới một bước chắn trước người Lâm Hàn, giống như gà con hộ diều hâu trừng mắt nhìn Lâm Vũ.
Lâm Hàn đẩy cậu nhóc cho Thẩm Xích Tiêu: "Ta còn tưởng là ai, hóa ra là muội muội a." Đôi mắt hạnh sáng ngời cười mà như không cười đánh giá khuôn mặt vuông vức cực kỳ giống Lâm Trường Quân kia, lại thấy nàng ta mặc một bộ y phục trắng tinh thêu hoa hồng, càng làm nổi bật khuôn mặt đen như than: "Cũng tại trời quá tối, ngươi lại không nói lời nào nên ta mới không nhìn thấy ngươi."
"Khụ!" Thẩm Xích Tiêu đang che chở Tiểu Sở Dương cuống quít quay mặt sang chỗ khác.
Trực giác Lâm Vũ thấy không tốt lắm: "Nàng, nàng ta nói gì thế?"
"Đại tiểu thư nói ngài đen."
Nha hoàn đứng ở phía sau Lâm Vũ nhỏ giọng giải thích.
Sắc mặt Lâm Vũ đột nhiên biến đổi, xoay người giận dữ nói: "Ngươi mới đen! Cả nhà ngươi mới đen."
Nha hoàn bị rống khẽ sửng sốt, đến lúc lấy lại tinh thần lại thấy mình quá oan ức, cũng không phải là nàng ta nói mà.
Lâm Vũ nói ra rồi mới ý thức được mình rống nhầm người, nàng ta chỉ vào Lâm Hàn khinh bỉ nói: "Ngươi trắng, trắng thế mà cũng làm kế thất cho người ta đấy thôi."
"Ta vui là được, ngươi quản được sao?" Lâm Hàn thấy nàng ta giống như một tên hề nhảy nhót, cố gắng lắm mới không tung một cước đạp bay nàng ta: "Chỉ bằng cái đức hạnh này của ngươi, đừng nói là làm kế thất cho người ta, ngay cả làm kế thất cho heo, buổi tối không thắp đèn heo cũng không tìm được ngươi đâu."
"Khụ!" Khương Thuần Quân vừa rồi vẫn cố nhịn, thật sự nhịn không được nữa liền không thể không học theo Thẩm Xích Tiêu quay mặt sang chỗ khác.
Lâm Vũ nhìn hai người Khương, Thẩm, lại nhìn Lâm Hàn, thấy vẻ trào phúng không thèm che dấu trên khuôn mặt nàng, miệng nàng ta giật giật rồi "Oa" một tiếng khóc toáng lên.
Lâm Hàn không khỏi lui về phía sau một bước, lại giương mắt nhìn, Lâm Vũ xoay người chạy đi.
"Cái này... Có chuyện gì vậy?" Lâm Hàn há miệng: "Sao một người hai người đều có đức hạnh này thế?"
Khương Thuần Quân nghe vậy không biết nên trả lời thế nào: "Phu nhân, ngài nói chuyện hơi không dễ nghe một chút." Kỳ thật hắn muốn nói hai chữ "khắc nghiệt", đáng tiếc hắn không dám: "Ngoại trừ ngài, sợ là không ai dám nói chuyện với cha và muội muội ngài như vậy."
"Bọn họ một người trong lòng không có nữ nhi như ta, một người không coi ta là tỷ tỷ, vì sao ta phải nhượng bộ?" Lâm Hàn nghi hoặc khó hiểu: "Nếu phu quân ta chỉ là một tiểu lại, ta thấy nàng ta còn phải đi đường vòng. Nhưng phu quân ta không phải. Ta giữ lại mặt mũi cho nàng ta cũng là làm mất mặt phu quân ta." Trên đường người đến người đi không ít, Lâm Hàn nói đến đây liền hạ giọng nói khẽ hơn: "Người ngoài còn coi Đại tướng quân phu nhân như ta cái gì cũng không hiểu, làm người ta xấu hổ, không lên được nơi thanh nhã."
Khương Thuần Quân muốn nói không phải như vậy, nhưng lời nói đến bên miệng lại giật mình thấy thật sự là cái lý này.
Nếu như Lâm Hàn chỉ khúm núm vâng vâng dạ dạ thì cũng không dám đuổi quản gia ra ngoài. Hắn cũng sẽ khinh bỉ nàng không xứng với Đại tướng quân quân công hiển hách.
"Nàng ta trở về có nói cho phụ mẫu ngài biết không?" Khương Thuần Quân thoáng lo lắng: "Nếu lệnh đường tìm tới cửa, ngài có dùng biện pháp như đối phó với lệnh tôn không?"
Tiểu Sở Ngọc khẽ kéo ống tay áo Lâm Hàn.
Lâm Hàn quay đầu nhìn lại: "Làm sao vậy? "
Tiểu hài tử nói: "Đi tìm Hoàng ——"
Khương Thuần Quân vội vàng che miệng cậu bé lại: "Ở bên ngoài không được nói hai chữ kia."
Tiểu hài tử gật đầu một cái, Khương Thuần Quân mới buông cậu bé ra.
"Ta đi tìm cô mẫu." Cậu bé ngẩng đầu nhìn Lâm Hàn: "nương đừng lo lắng, cô mẫu sẽ giúp chúng ta."
Lâm Hàn cảm thấy vui mừng gấp bội, xoa đầu cậu bé: "Chỉ là mấy lão phụ và hài tử thì không cần cô mẫu ngươi ra mặt đâu. Ngươi đã quên ngay cả quản gia cũng bị ta đuổi ra ngoài à?"
Trong nháy mắt trong đầu tiểu hài tử hiện ra một màn quản gia bị Lâm Hàn đá bay ra ngoài, nha hoàn miệng phun máu tươi, không khỏi run rẩy, lắc đầu thật mạnh, lại liên tục gật đầu.
Lâm Hàn bị cậu bé làm cho choáng váng, nhưng cũng biết cậu bé muốn biểu đạt cái gì: "Lại tiếp tục đi dạo nhé?" Nàng nhìn về phía Tiểu Sở Dương.
Gặp phải một người làm cho mình ngột ngạt, hứng thú của đại công tử giảm đi rất nhiều: "Ta muốn về nhà."
"Vậy chúng ta quay về." Lâm Hàn nháy mắt với hai người Khương, Thẩm. Hai người ôm lấy hai hài tử, đoàn người đi thẳng đến chỗ gửi xe ngựa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.