Chương 15: Kế Hoạch Của Lâm Hàn 1
Nguyên Nguyệt Nguyệt Bán
14/08/2023
Nhưng phòng thu chi lại có lo lắng khác: “Phu nhân, lão sư của đại công tử và nhị công tử chỉ có một nha hoàn, hơi thiếu một chút.”
“Lão sư?” Lâm Hàn ngây ra một lúc, đến lúc phục hồi tinh thần liền nhìn bốn phía: “Lão sư ở đâu?”
Tiên sinh phòng thu chi tiếp lời: “Mặc dù họ sống trong phủ nhưng không phải là người trong phủ nên không đến đây.” Hắn chỉ vào phía tây: “Tiểu viện hàng thứ ba ở phía tây chính là nơi ở của hai người bọn họ.”
Lâm Hàn khẽ gật đầu, bỗng nhiên phát hiện có gì đó không đúng. Hôm nay là ngày mùng ba tháng hai, không phải là ngày hưu mộc mùng sáu tháng hai: “Sở Dương, Sở Ngọc, hai người các ngươi sao còn ở chỗ này?” Nói xong nàng quay sang hai hài tử.
“Ta, chúng ta…oa...” Sở Ngọc gào khóc.
Lâm Hàn không khỏi nhíu nhíu mày.
Sở Dương cuống quít lui về phía sau, chỉ vào Lâm Hàn, phô trương thanh thế: “Ngươi, ngươi không được phép đánh ta, phụ thân ta cũng chưa từng đánh ta đâu. Ngươi… Nếu ngươi đánh ta, ta sẽ không giúp ngươi nữa, ta sẽ nói cho phụ thân ngươi…”
“Dừng!” Lâm Hàn nhìn thấy thái độ hai hài tử như vậy còn có cái gì không rõ nữa đây, ỷ vào Đại tướng quân không ở nhà, trốn học: “Chỉ một lần này, không được có lần sau. Giờ thì tới lớp ngay, ta có thể coi như không biết gì hết.” Tiếng khóc lập tức im bặt.
Sở Ngọc lau nước mắt lén nhìn Lâm Hàn.
“Ngươi nói thật không?” Sở Dương bán tín bán nghi.
Lâm Hàn không trả lời hỏi ngược lại: “Còn muốn lề mề đến khi mặt trời lên tới đỉnh đầu nữa hả?”
Sở Dương liền co chân bỏ chạy. Chạy đến nửa đường bỗng nhiên dừng lại, xoay người nhìn về phía Lâm Hàn. Thấy nàng còn đứng nguyên tại chỗ, cậu chạy ngược trở lại túm lấy Sở Ngọc rồi cùng chạy về phía tây. Bước qua cánh cửa liền quay đầu lại nhìn Lâm Hàn một cái, thấy nàng không đuổi theo, lập tức bước chân cũng chậm lại.
Lâm Hàn muốn cười, khóe mắt lại phát hiện Sở Bạch liên tục lùi về phía sau, đã sắp lui đến ngưỡng cửa chủ viện rồi: “Ngươi làm sao vậy?”
Tiểu hài tử lập tức cứng đờ: “Ta… ta còn nhỏ...”
Lâm Hàn lại muốn cười, vừa rồi còn nói mình đã lớn: “Ta biết ngươi còn nhỏ, chưa cần đi học. Người đâu, tới bế tam công tử lên. Hắn đứng lâu mỏi chân rồi.”
Nha hoàn của Sở Bạch lập tức đi qua bế cậu bé lên.
Lâm Hàn quay sang phòng thu chi: “Lão sư ăn ở trong phủ, trong sân đã có người quét dọn, có một người hầu hạ là đủ rồi. Bây giờ dù số người ít đi rất nhiều nhưng người nào làm việc nấy, không hỗ trợ lung tung nữa nên tính ra lượng công việc không còn quá nhiều như trước đây. Sau này xiêm y người nào người đó tự giặt. Bắt đầu từ tháng này, nguyệt ngân của tất cả mọi người được tăng thêm một thành."
Bình thường xiêm y của quản sự trong phủ đều là do bà tử giặt y phục giặt giũ. Phòng thu chi nghe thấy mình phải tự giặt thì nhíu mày, hắn giặt không được. Lại nghe thấy nguyệt ngân hàng tháng được tăng thêm một thành, lập tức mặt mày hớn hở. Dù sao thì cả ngày cũng chỉ ngồi trong phòng, cho dù mặc đồ không sạch cũng chẳng ai để ý, tự mình giặt thì cứ tự giặt đi.
Lâm Hàn thấy khuôn mặt tất cả mọi người đều lộ vẻ vui mừng: "Giải tán đi." Nàng liếc mắt nhìn hai nha hoàn của mình: "Cùng ta đi dạo xung quanh xem, ta còn chưa biết cổng lớn của phủ chúng ta màu gì đấy." Nói xong nàng liền đi ra ngoài.
Ra khỏi chủ viện, Lâm Hàn không khỏi dừng lại.
"Phu nhân, làm sao vậy?" Hồng Lăng hoảng hốt, không phải là muốn đuổi thêm người nữa đấy chứ?
Lâm Hàn nhìn cổng lớn cách đó sáu trượng, lại nhìn cửa viện ở phía sau. Cửa viện đối diện cổng lớn, chẳng phải là nàng ở trong chủ viện làm gì thì người qua đường đều có thể nhìn thấy hay sao?
Là ai thiết kế mà ngay cả một bức tường làm bình phong cũng không có?
"Phu nhân?" Hồng Lăng khẽ gọi.
Lâm Hàn: "Không sao đâu."
Sở Tu Viễn không ở nhà, nàng chính là chủ nhân tướng quân phủ. Mà chi tiêu của tướng quân phủ còn phải do nàng bỏ ra, nàng phá bức tường phía đông xây bức tường phía tây cũng không ai dám nói nửa chữ không chứ đừng nói là xây thêm một bức tường làm bình phong ở cổng.
Lâm Hàn lại muốn đi về phía trước, muốn nhìn xem trong viện trồng cây gì, lại không khỏi dừng lại, chỉ vào cái cây ở góc đông nam: "Đó là cây hòe phải không?"
"Vâng." Hồng Lăng nghi hoặc khó hiểu: "Phu nhân, có chuyện gì ạ?"
Lâm Hàn không biết nên giải thích thế nào: "Đại tướng quân có tìm thuật sĩ xem qua phong thủy trong phủ chưa?"
"Dạ chưa, phong thủy không tốt ạ?" Một nha hoàn khác của Lâm Hàn là Hồng Ngẫu thuận miệng hỏi.
Lâm Hàn: "Đã có khi nào các ngươi nghe người ta nói trồng hòe trước cửa thì sẽ thăng quan phát tài chưa?"
Mấy người đồng thời lắc đầu, bao gồm cả Tiểu Sở Bạch cùng với nha hoàn của cậu bé.
“Lão sư?” Lâm Hàn ngây ra một lúc, đến lúc phục hồi tinh thần liền nhìn bốn phía: “Lão sư ở đâu?”
Tiên sinh phòng thu chi tiếp lời: “Mặc dù họ sống trong phủ nhưng không phải là người trong phủ nên không đến đây.” Hắn chỉ vào phía tây: “Tiểu viện hàng thứ ba ở phía tây chính là nơi ở của hai người bọn họ.”
Lâm Hàn khẽ gật đầu, bỗng nhiên phát hiện có gì đó không đúng. Hôm nay là ngày mùng ba tháng hai, không phải là ngày hưu mộc mùng sáu tháng hai: “Sở Dương, Sở Ngọc, hai người các ngươi sao còn ở chỗ này?” Nói xong nàng quay sang hai hài tử.
“Ta, chúng ta…oa...” Sở Ngọc gào khóc.
Lâm Hàn không khỏi nhíu nhíu mày.
Sở Dương cuống quít lui về phía sau, chỉ vào Lâm Hàn, phô trương thanh thế: “Ngươi, ngươi không được phép đánh ta, phụ thân ta cũng chưa từng đánh ta đâu. Ngươi… Nếu ngươi đánh ta, ta sẽ không giúp ngươi nữa, ta sẽ nói cho phụ thân ngươi…”
“Dừng!” Lâm Hàn nhìn thấy thái độ hai hài tử như vậy còn có cái gì không rõ nữa đây, ỷ vào Đại tướng quân không ở nhà, trốn học: “Chỉ một lần này, không được có lần sau. Giờ thì tới lớp ngay, ta có thể coi như không biết gì hết.” Tiếng khóc lập tức im bặt.
Sở Ngọc lau nước mắt lén nhìn Lâm Hàn.
“Ngươi nói thật không?” Sở Dương bán tín bán nghi.
Lâm Hàn không trả lời hỏi ngược lại: “Còn muốn lề mề đến khi mặt trời lên tới đỉnh đầu nữa hả?”
Sở Dương liền co chân bỏ chạy. Chạy đến nửa đường bỗng nhiên dừng lại, xoay người nhìn về phía Lâm Hàn. Thấy nàng còn đứng nguyên tại chỗ, cậu chạy ngược trở lại túm lấy Sở Ngọc rồi cùng chạy về phía tây. Bước qua cánh cửa liền quay đầu lại nhìn Lâm Hàn một cái, thấy nàng không đuổi theo, lập tức bước chân cũng chậm lại.
Lâm Hàn muốn cười, khóe mắt lại phát hiện Sở Bạch liên tục lùi về phía sau, đã sắp lui đến ngưỡng cửa chủ viện rồi: “Ngươi làm sao vậy?”
Tiểu hài tử lập tức cứng đờ: “Ta… ta còn nhỏ...”
Lâm Hàn lại muốn cười, vừa rồi còn nói mình đã lớn: “Ta biết ngươi còn nhỏ, chưa cần đi học. Người đâu, tới bế tam công tử lên. Hắn đứng lâu mỏi chân rồi.”
Nha hoàn của Sở Bạch lập tức đi qua bế cậu bé lên.
Lâm Hàn quay sang phòng thu chi: “Lão sư ăn ở trong phủ, trong sân đã có người quét dọn, có một người hầu hạ là đủ rồi. Bây giờ dù số người ít đi rất nhiều nhưng người nào làm việc nấy, không hỗ trợ lung tung nữa nên tính ra lượng công việc không còn quá nhiều như trước đây. Sau này xiêm y người nào người đó tự giặt. Bắt đầu từ tháng này, nguyệt ngân của tất cả mọi người được tăng thêm một thành."
Bình thường xiêm y của quản sự trong phủ đều là do bà tử giặt y phục giặt giũ. Phòng thu chi nghe thấy mình phải tự giặt thì nhíu mày, hắn giặt không được. Lại nghe thấy nguyệt ngân hàng tháng được tăng thêm một thành, lập tức mặt mày hớn hở. Dù sao thì cả ngày cũng chỉ ngồi trong phòng, cho dù mặc đồ không sạch cũng chẳng ai để ý, tự mình giặt thì cứ tự giặt đi.
Lâm Hàn thấy khuôn mặt tất cả mọi người đều lộ vẻ vui mừng: "Giải tán đi." Nàng liếc mắt nhìn hai nha hoàn của mình: "Cùng ta đi dạo xung quanh xem, ta còn chưa biết cổng lớn của phủ chúng ta màu gì đấy." Nói xong nàng liền đi ra ngoài.
Ra khỏi chủ viện, Lâm Hàn không khỏi dừng lại.
"Phu nhân, làm sao vậy?" Hồng Lăng hoảng hốt, không phải là muốn đuổi thêm người nữa đấy chứ?
Lâm Hàn nhìn cổng lớn cách đó sáu trượng, lại nhìn cửa viện ở phía sau. Cửa viện đối diện cổng lớn, chẳng phải là nàng ở trong chủ viện làm gì thì người qua đường đều có thể nhìn thấy hay sao?
Là ai thiết kế mà ngay cả một bức tường làm bình phong cũng không có?
"Phu nhân?" Hồng Lăng khẽ gọi.
Lâm Hàn: "Không sao đâu."
Sở Tu Viễn không ở nhà, nàng chính là chủ nhân tướng quân phủ. Mà chi tiêu của tướng quân phủ còn phải do nàng bỏ ra, nàng phá bức tường phía đông xây bức tường phía tây cũng không ai dám nói nửa chữ không chứ đừng nói là xây thêm một bức tường làm bình phong ở cổng.
Lâm Hàn lại muốn đi về phía trước, muốn nhìn xem trong viện trồng cây gì, lại không khỏi dừng lại, chỉ vào cái cây ở góc đông nam: "Đó là cây hòe phải không?"
"Vâng." Hồng Lăng nghi hoặc khó hiểu: "Phu nhân, có chuyện gì ạ?"
Lâm Hàn không biết nên giải thích thế nào: "Đại tướng quân có tìm thuật sĩ xem qua phong thủy trong phủ chưa?"
"Dạ chưa, phong thủy không tốt ạ?" Một nha hoàn khác của Lâm Hàn là Hồng Ngẫu thuận miệng hỏi.
Lâm Hàn: "Đã có khi nào các ngươi nghe người ta nói trồng hòe trước cửa thì sẽ thăng quan phát tài chưa?"
Mấy người đồng thời lắc đầu, bao gồm cả Tiểu Sở Bạch cùng với nha hoàn của cậu bé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.