Nhật Ký Nuôi Dưỡng Nhãi Con Của Đỉnh Lưu Ca Ca
Chương 25:
Hoa Mãn Thiên Thụ
30/07/2023
“Anh hai!”
“Được rồi Giang Tiểu Chỉ, anh nghe thấy rồi, không cần gọi nữa đâu.” Lục Cẩm Xuyên cảm thấy đây chính là âm thanh của ma quỷ đang đập thẳng vào lỗ tai mình!
“Thế thì được. Anh nhanh nhanh xuống giường đi nha.”
Thấy anh trai chậm chạp ngồi dậy, Giang Chỉ mới yên lòng bò xuống.
Ra khỏi phòng anh hai, Giang Chỉ còn không quên giải vây cho anh: “Dù sao anh hai cũng lớn tuổi rồi, giấc ngủ vô cùng quan trọng.”
[Ha ha ha ha ha ha]
[Lớn tuổi mới chịu cơ!]
[Xin hỏi trái tim của nam thần Lục Cẩm Xuyên có nhói không?]
[Bây giờ tôi rất tò mò cảm nhận hiện tại của Lục Thần sau khi nghe cô nhóc nói xong câu này]
Màn hình phát sóng nhanh chóng thay đổi hình ảnh.
“Anh hai ơi!”
Trước cửa phòng tắm, Giang Chỉ nắm váy bắt đầu khản cổ gọi anh hai.
“Giang Tiểu Chỉ! Đừng có giục nữa!”
Lục Cẩm Xuyên thò đầu ra khỏi toilet, vừa nói vừa chỉnh tóc.
“Anh hai nhanh lên. Anh đã đẹp lắm rồi.”
Lục Cẩm Xuyên: Ông đây có thể ném con nhóc này đi được chưa?
Trên màn hình, mọi người đều cười như điên.
[Ha ha ha ha ha]
[Hai anh em nhà này buồn cười thật đấy!]
[Cười chết tui rồi!]
[Đúng là cặp anh em thần tiên mà!]
Lục Cẩm Xuyên nhìn Giang Chỉ lôi chiếc vali da in hình con vịt vàng ra, cô bé thở hổn hển sắp xếp quần áo, mở miệng hỏi: “Giang Tiểu Chỉ, có muốn anh hai giúp nhóc một tay không?”
“Dạ không cần đâu anh hai, em xếp xong hết rồi.” Giang Chỉ vỗ tay lên vali.
“Nhóc chuẩn bị cái gì rồi?” Lục Cẩm Xuyên không yên tâm, muốn cô nhóc mở vali ra để anh kiểm tra lại.
Nào ngờ vừa mở vali ra thì một con búp bê lớn in hình mặt của bản thân lập tức đập vào mắt Lục Cẩm Xuyên.
Giang Chỉ nhìn mắt của anh hai, đầu ngón chân cũng ngượng ngùng co lại.
Bình luận lúc này…
[A a a, đột nhiên tôi get được rồi]
[Oa! ngọt ngào quá đi]
[Tui đu cặp này rồi đó!]
[Cô bé ngoan quá trời ơi!]
Lục Cẩm Xuyên hài lòng xếp con búp bê nằm ngay ngắn, cha già Lục Cẩm Xuyên bày tỏ rất vừa lòng!
Sau đó chuyển sang kiểm tra những đồ vật khác, không thể không công nhận Giang Chỉ sắp xếp đồ đạc rất tốt, cơ bản đã chuẩn bị đầy đủ hết các thứ cần thiết.
Chẳng qua Lục Cẩm Xuyên cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, anh đột nhiên vỗ tay lên trán: “À đúng rồi, còn bài tập nữa.”
Hả?
Thấy Lục Cẩm Xuyên chuẩn bị đứng lên đi lấy bài tập, Giang Chỉ vội vàng chạy lại ngăn cản:
“Anh hai, em không cần cái đó đâu!”
“Trẻ con không được trốn tránh việc học!”
Giang Chỉ trơ mắt nhìn Lục Cẩm Xuyên đem sách cùng với vở bài tập ra bỏ vào vali của mình.
Sau đó còn nhét thêm vài cuốn sách tiếng anh vào.
“Anh là quỷ hả?” Giang Chỉ trừng mắt, không thể tin nổi.
“Là ai nói lớn lên muốn trở thành nhà khoa học? Anh thai cũng chỉ muốn tốt cho nhóc thôi! Ngoan đi.”
Giang Chỉ: Bé rất nghi ngờ anh hai đang nghiêm túc nói hươu nói vượn.
Khung bình luận.
[Anh là quỷ hả? Ha ha ha ha! Cười chết tui rồi, cứu mạng!]
[Chắc Chỉ Chỉ sốc lắm đây, ha ha!]
[Quỷ học muôn năm, Quỷ học vô tận!]
[Bé ngoan khóc trong lòng nhiều chút]
[Tui vô đây định xem Lục Cẩm Xuyên rap diss người khác, ai ngờ lại bị cuộc trò chuyện giữa hai khứa này quyến rũ thành fan mất rồi]
Chuẩn bị đồ đạc xong, xe của chương trình nhanh chóng khởi động đi về hướng đường quốc lộ, địa điểm lần này là một ngọn núi nổi tiếng ở thành phố Kỳ.
Đây là lần đầu tiên Giang Chỉ được đi du lịch, sau khi lên xe, cô bé háo hức nhìn ngắm khung cảnh bên ngoài cửa sổ: “ A a! Anh hai nhìn cừu nè!”
“Be beee.” Giang Chỉ bắt chước kêu vài tiếng.
Lục Cẩm Xuyên nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của Giang Chỉ, đột nhiên ngứa tay gõ một cái cốc lên đầu cô nhóc!
“Sao anh hai lại gõ đầu em!” Giang Chỉ khó chịu ra mặt.
Lục Cẩm Xuyên nhìn Giang Tiểu Chỉ cố hết sức xích lại gần cửa sổ bèn nhấc cô bé lên đặt vào trong ngực: “Cẩn thận nào, đừng để đầu va vào cửa. Nếu thích thì để bữa nào chúng ta quay về, anh cho em nuôi một con.”
“Thật ạ?”
“À, không thật đâu!” Lục Cẩm Xuyên đối diện với ánh mắt chờ mong của Giang Chỉ, nhàn nhạt nói.
Lúc này, trên khung bình luận bị một đống emoji mặt chó xâm chiếm.
“Được rồi Giang Tiểu Chỉ, anh nghe thấy rồi, không cần gọi nữa đâu.” Lục Cẩm Xuyên cảm thấy đây chính là âm thanh của ma quỷ đang đập thẳng vào lỗ tai mình!
“Thế thì được. Anh nhanh nhanh xuống giường đi nha.”
Thấy anh trai chậm chạp ngồi dậy, Giang Chỉ mới yên lòng bò xuống.
Ra khỏi phòng anh hai, Giang Chỉ còn không quên giải vây cho anh: “Dù sao anh hai cũng lớn tuổi rồi, giấc ngủ vô cùng quan trọng.”
[Ha ha ha ha ha ha]
[Lớn tuổi mới chịu cơ!]
[Xin hỏi trái tim của nam thần Lục Cẩm Xuyên có nhói không?]
[Bây giờ tôi rất tò mò cảm nhận hiện tại của Lục Thần sau khi nghe cô nhóc nói xong câu này]
Màn hình phát sóng nhanh chóng thay đổi hình ảnh.
“Anh hai ơi!”
Trước cửa phòng tắm, Giang Chỉ nắm váy bắt đầu khản cổ gọi anh hai.
“Giang Tiểu Chỉ! Đừng có giục nữa!”
Lục Cẩm Xuyên thò đầu ra khỏi toilet, vừa nói vừa chỉnh tóc.
“Anh hai nhanh lên. Anh đã đẹp lắm rồi.”
Lục Cẩm Xuyên: Ông đây có thể ném con nhóc này đi được chưa?
Trên màn hình, mọi người đều cười như điên.
[Ha ha ha ha ha]
[Hai anh em nhà này buồn cười thật đấy!]
[Cười chết tui rồi!]
[Đúng là cặp anh em thần tiên mà!]
Lục Cẩm Xuyên nhìn Giang Chỉ lôi chiếc vali da in hình con vịt vàng ra, cô bé thở hổn hển sắp xếp quần áo, mở miệng hỏi: “Giang Tiểu Chỉ, có muốn anh hai giúp nhóc một tay không?”
“Dạ không cần đâu anh hai, em xếp xong hết rồi.” Giang Chỉ vỗ tay lên vali.
“Nhóc chuẩn bị cái gì rồi?” Lục Cẩm Xuyên không yên tâm, muốn cô nhóc mở vali ra để anh kiểm tra lại.
Nào ngờ vừa mở vali ra thì một con búp bê lớn in hình mặt của bản thân lập tức đập vào mắt Lục Cẩm Xuyên.
Giang Chỉ nhìn mắt của anh hai, đầu ngón chân cũng ngượng ngùng co lại.
Bình luận lúc này…
[A a a, đột nhiên tôi get được rồi]
[Oa! ngọt ngào quá đi]
[Tui đu cặp này rồi đó!]
[Cô bé ngoan quá trời ơi!]
Lục Cẩm Xuyên hài lòng xếp con búp bê nằm ngay ngắn, cha già Lục Cẩm Xuyên bày tỏ rất vừa lòng!
Sau đó chuyển sang kiểm tra những đồ vật khác, không thể không công nhận Giang Chỉ sắp xếp đồ đạc rất tốt, cơ bản đã chuẩn bị đầy đủ hết các thứ cần thiết.
Chẳng qua Lục Cẩm Xuyên cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, anh đột nhiên vỗ tay lên trán: “À đúng rồi, còn bài tập nữa.”
Hả?
Thấy Lục Cẩm Xuyên chuẩn bị đứng lên đi lấy bài tập, Giang Chỉ vội vàng chạy lại ngăn cản:
“Anh hai, em không cần cái đó đâu!”
“Trẻ con không được trốn tránh việc học!”
Giang Chỉ trơ mắt nhìn Lục Cẩm Xuyên đem sách cùng với vở bài tập ra bỏ vào vali của mình.
Sau đó còn nhét thêm vài cuốn sách tiếng anh vào.
“Anh là quỷ hả?” Giang Chỉ trừng mắt, không thể tin nổi.
“Là ai nói lớn lên muốn trở thành nhà khoa học? Anh thai cũng chỉ muốn tốt cho nhóc thôi! Ngoan đi.”
Giang Chỉ: Bé rất nghi ngờ anh hai đang nghiêm túc nói hươu nói vượn.
Khung bình luận.
[Anh là quỷ hả? Ha ha ha ha! Cười chết tui rồi, cứu mạng!]
[Chắc Chỉ Chỉ sốc lắm đây, ha ha!]
[Quỷ học muôn năm, Quỷ học vô tận!]
[Bé ngoan khóc trong lòng nhiều chút]
[Tui vô đây định xem Lục Cẩm Xuyên rap diss người khác, ai ngờ lại bị cuộc trò chuyện giữa hai khứa này quyến rũ thành fan mất rồi]
Chuẩn bị đồ đạc xong, xe của chương trình nhanh chóng khởi động đi về hướng đường quốc lộ, địa điểm lần này là một ngọn núi nổi tiếng ở thành phố Kỳ.
Đây là lần đầu tiên Giang Chỉ được đi du lịch, sau khi lên xe, cô bé háo hức nhìn ngắm khung cảnh bên ngoài cửa sổ: “ A a! Anh hai nhìn cừu nè!”
“Be beee.” Giang Chỉ bắt chước kêu vài tiếng.
Lục Cẩm Xuyên nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của Giang Chỉ, đột nhiên ngứa tay gõ một cái cốc lên đầu cô nhóc!
“Sao anh hai lại gõ đầu em!” Giang Chỉ khó chịu ra mặt.
Lục Cẩm Xuyên nhìn Giang Tiểu Chỉ cố hết sức xích lại gần cửa sổ bèn nhấc cô bé lên đặt vào trong ngực: “Cẩn thận nào, đừng để đầu va vào cửa. Nếu thích thì để bữa nào chúng ta quay về, anh cho em nuôi một con.”
“Thật ạ?”
“À, không thật đâu!” Lục Cẩm Xuyên đối diện với ánh mắt chờ mong của Giang Chỉ, nhàn nhạt nói.
Lúc này, trên khung bình luận bị một đống emoji mặt chó xâm chiếm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.