Nhật Ký Nuôi Dưỡng Nhãi Con Của Đỉnh Lưu Ca Ca
Chương 26:
Hoa Mãn Thiên Thụ
30/07/2023
Chẳng mấy chốc chiếc xe đã dừng lại, chỗ ở lần này là một khu du lịch nông nghiệp trên đỉnh núi!
Dưới chân núi đã có người của tổ chương trình chờ sẵn.
“Anh Lục, bạn nhỏ Giang Tiểu Chỉ, hoan nghênh hai người đã đến chân núi Kỳ! Tôi xin phép dẫn hai anh em đi lên.”
“Được, vậy đi thôi!”
Lục Cẩm Xuyên ngồi xe một quãng đường dài, lúc này anh cảm thấy có chút mệt mỏi.
Nhưng nhìn quanh một vòng vẫn không thấy có chiếc xe nào gần đây cả.
Người hướng dẫn dường như đã đoán ra được nghi ngờ của Lục Cẩm Xuyên, đành lên giải thích:
“Anh Lục, ừm lần này kịch bản yêu cầu hai người phải tự mình đi bộ lên!”
???
Biểu cảm của Lục Cẩm Xuyên nứt toạc! Ngơ ngác nhìn vị trí của bản thân, sau đó nhìn lên bậc thang đá phía trước.
“Mấy người có chắc đây là đi du lịch chứ không phải đi trải nghiệm sinh tồn nơi hoang dã không?”
Nhân viên tổ chương trình cũng lập tức nở nụ cười công nghiệp cực kỳ tiêu chuẩn.
Chết tiệt. Trong lòng Lục Cẩm Xuyên cảm thấy không vui.
“Tất nhiên hành lý của Giang Chỉ sẽ được người của chúng tôi hỗ trợ mang lên giúp, việc này cậu không cần lo lắng!”
Cho nên? Ý của mấy người là hành lý của tôi phải tự mình xách lên hả?
Cảm xúc trong lòng Lục Cẩm Xuyên được nâng lên một đẳng cấp khác!
Đúng lúc này, Giạng Chỉ chợt quay đầu gọi Lục Cẩm Xuyên:
“Anh hai nhanh lên! Trên kia đẹp quá à.’’
Cái miệng chuẩn bị chửi người của Lục Cẩm Xuyên đành phải dừng lại, nuốt ngược lời muốn nói vào trong!
Giang Chỉ thấy thế thì âm thầm tung hô bản thân thông minh. Cô bé đã hứa với chị Từ Nghệ nhất định phải trông chừng anh hai thật tốt! Không thể để anh hai ra ngoài gây họa được.
“Được rồi!” Lục Cẩm Xuyên nghiến răng xách vali lên, nặng nề nhấc chân leo cầu thang!
“Tổ chương trình à, làm người đi!”
[Ha ha ha ha ha]
[Tui cảm thấy anh Lục đang nghẹn một đống câu nói trong lòng đây]
[Lục Cẩm Xuyên said: Tổ chương trình, chết đi!]
Đi được non nửa quãng đường, Lục Cẩm Xuyên cảm thấy bản thân thật ngu ngốc! Không có việc gì, đem theo đống đồ này làm cái gì hả?
Chuyện điên khùng hơn nữa là, trước đó còn rảnh tay nhét thêm mấy quyển sách dày cộm vào nữa chứ!
Lục Cẩm Xuyên tức điên người! Dừng chân lại, đứng bên lưng chừng núi, hít một hơi thật sâu, thật sâu, thật, thật, thật sự rất sâu!
Anh nhìn người quay phim đang bình tĩnh đi ở phía sau, trên mặt không còn thiết sống nữa!
“Tôi thật sự phải tự mình lết lên đỉnh núi sao?”
“Nếu không thì cậu muốn như thế nào?”
“Chết tiệt! Bíp bíp bíp!” Lục Cẩm Xuyên buộc miệng phun ra hết mấy lời bản thân cố gắng nhịn trong lòng từ sáng đến giờ.
Anh trai tổ ghi hình thấy thế đành tốt bụng lên tiếng nhắc nhở:
“Anh Lục, mong anh cẩn thận lời nói và hành động của bản thân, bây giờ chúng tôi đang phát sóng trực tiếp.”
“Được thôi, tốt lắm.”
Lục Cẩm Xuyên cắn chặt răng, cho tổ chương trình một ánh mắt hình viên đạn rồi tiếp tục đi tiếp.
[Ha ha ha ha ha ha, Lục thiếu không còn thiết sống nữa]
[Cười chết tui rồi]
[Tôi rất muốn biết rốt cuộc Lục thiếu đã nói cái gì]
[Còn tưởng Lục thiếu muốn làm gì, ai ngờ lại cúi đầu cam chịu]
[Nhìn Lục thiếu đột nhiên tôi có động lực ăn cơm rồi, mong tổ chương trình ra nhiều kịch bản hố người như vậy hơn nữa]
Bên này, Giang Chỉ đã nhìn thấy khách sạn, cô bé vui vẻ chạy qua đó, nhỏ giọng hỏi:
“Anh hai! Ở đây đẹp quá! Em thích chương trình này ghê, tổ chương trình đối xử với chúng ta thật tốt.”
Trúng tên hai lần! Double kill!
Nội tâm Lục Cẩm Xuyên: Ha! Tốt lắm!
[Hi vọng lần này không để lại bóng ma tâm lý cho Lục thiếu]
[Ha ha ha ha ha, nhóc con này cũng đáng yêu quá nhể]
[Nhóc con! Em nhanh nhanh nhìn sắc mặt của anh hai em đi, tôi cười mệt quá mà]
[Niềm vui và nỗi buồn của hai người họ không giống nhau]
[Lục Thần cố lên! Anh đã đi tới đích rồi]
Bởi vì Lục Cẩm Xuyên là người cuối cùng lên đến nơi, cho nên không còn lựa chọn nào, chỉ có thể ở trong căn phòng nhỏ nhất ở cuối dãy.
Lục Cẩm Xuyên vừa mở cửa phòng ra bèn nhíu mày, rõ ràng là căn phòng này không to bằng phòng của những khách mời khác.
“Tôi cảm giác chương trình đang cố tình chơi mình!” Lục Cẩm Xuyên nhíu mày nói.
Dưới chân núi đã có người của tổ chương trình chờ sẵn.
“Anh Lục, bạn nhỏ Giang Tiểu Chỉ, hoan nghênh hai người đã đến chân núi Kỳ! Tôi xin phép dẫn hai anh em đi lên.”
“Được, vậy đi thôi!”
Lục Cẩm Xuyên ngồi xe một quãng đường dài, lúc này anh cảm thấy có chút mệt mỏi.
Nhưng nhìn quanh một vòng vẫn không thấy có chiếc xe nào gần đây cả.
Người hướng dẫn dường như đã đoán ra được nghi ngờ của Lục Cẩm Xuyên, đành lên giải thích:
“Anh Lục, ừm lần này kịch bản yêu cầu hai người phải tự mình đi bộ lên!”
???
Biểu cảm của Lục Cẩm Xuyên nứt toạc! Ngơ ngác nhìn vị trí của bản thân, sau đó nhìn lên bậc thang đá phía trước.
“Mấy người có chắc đây là đi du lịch chứ không phải đi trải nghiệm sinh tồn nơi hoang dã không?”
Nhân viên tổ chương trình cũng lập tức nở nụ cười công nghiệp cực kỳ tiêu chuẩn.
Chết tiệt. Trong lòng Lục Cẩm Xuyên cảm thấy không vui.
“Tất nhiên hành lý của Giang Chỉ sẽ được người của chúng tôi hỗ trợ mang lên giúp, việc này cậu không cần lo lắng!”
Cho nên? Ý của mấy người là hành lý của tôi phải tự mình xách lên hả?
Cảm xúc trong lòng Lục Cẩm Xuyên được nâng lên một đẳng cấp khác!
Đúng lúc này, Giạng Chỉ chợt quay đầu gọi Lục Cẩm Xuyên:
“Anh hai nhanh lên! Trên kia đẹp quá à.’’
Cái miệng chuẩn bị chửi người của Lục Cẩm Xuyên đành phải dừng lại, nuốt ngược lời muốn nói vào trong!
Giang Chỉ thấy thế thì âm thầm tung hô bản thân thông minh. Cô bé đã hứa với chị Từ Nghệ nhất định phải trông chừng anh hai thật tốt! Không thể để anh hai ra ngoài gây họa được.
“Được rồi!” Lục Cẩm Xuyên nghiến răng xách vali lên, nặng nề nhấc chân leo cầu thang!
“Tổ chương trình à, làm người đi!”
[Ha ha ha ha ha]
[Tui cảm thấy anh Lục đang nghẹn một đống câu nói trong lòng đây]
[Lục Cẩm Xuyên said: Tổ chương trình, chết đi!]
Đi được non nửa quãng đường, Lục Cẩm Xuyên cảm thấy bản thân thật ngu ngốc! Không có việc gì, đem theo đống đồ này làm cái gì hả?
Chuyện điên khùng hơn nữa là, trước đó còn rảnh tay nhét thêm mấy quyển sách dày cộm vào nữa chứ!
Lục Cẩm Xuyên tức điên người! Dừng chân lại, đứng bên lưng chừng núi, hít một hơi thật sâu, thật sâu, thật, thật, thật sự rất sâu!
Anh nhìn người quay phim đang bình tĩnh đi ở phía sau, trên mặt không còn thiết sống nữa!
“Tôi thật sự phải tự mình lết lên đỉnh núi sao?”
“Nếu không thì cậu muốn như thế nào?”
“Chết tiệt! Bíp bíp bíp!” Lục Cẩm Xuyên buộc miệng phun ra hết mấy lời bản thân cố gắng nhịn trong lòng từ sáng đến giờ.
Anh trai tổ ghi hình thấy thế đành tốt bụng lên tiếng nhắc nhở:
“Anh Lục, mong anh cẩn thận lời nói và hành động của bản thân, bây giờ chúng tôi đang phát sóng trực tiếp.”
“Được thôi, tốt lắm.”
Lục Cẩm Xuyên cắn chặt răng, cho tổ chương trình một ánh mắt hình viên đạn rồi tiếp tục đi tiếp.
[Ha ha ha ha ha ha, Lục thiếu không còn thiết sống nữa]
[Cười chết tui rồi]
[Tôi rất muốn biết rốt cuộc Lục thiếu đã nói cái gì]
[Còn tưởng Lục thiếu muốn làm gì, ai ngờ lại cúi đầu cam chịu]
[Nhìn Lục thiếu đột nhiên tôi có động lực ăn cơm rồi, mong tổ chương trình ra nhiều kịch bản hố người như vậy hơn nữa]
Bên này, Giang Chỉ đã nhìn thấy khách sạn, cô bé vui vẻ chạy qua đó, nhỏ giọng hỏi:
“Anh hai! Ở đây đẹp quá! Em thích chương trình này ghê, tổ chương trình đối xử với chúng ta thật tốt.”
Trúng tên hai lần! Double kill!
Nội tâm Lục Cẩm Xuyên: Ha! Tốt lắm!
[Hi vọng lần này không để lại bóng ma tâm lý cho Lục thiếu]
[Ha ha ha ha ha, nhóc con này cũng đáng yêu quá nhể]
[Nhóc con! Em nhanh nhanh nhìn sắc mặt của anh hai em đi, tôi cười mệt quá mà]
[Niềm vui và nỗi buồn của hai người họ không giống nhau]
[Lục Thần cố lên! Anh đã đi tới đích rồi]
Bởi vì Lục Cẩm Xuyên là người cuối cùng lên đến nơi, cho nên không còn lựa chọn nào, chỉ có thể ở trong căn phòng nhỏ nhất ở cuối dãy.
Lục Cẩm Xuyên vừa mở cửa phòng ra bèn nhíu mày, rõ ràng là căn phòng này không to bằng phòng của những khách mời khác.
“Tôi cảm giác chương trình đang cố tình chơi mình!” Lục Cẩm Xuyên nhíu mày nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.