Nhật Ký Nuông Chiều Nữ Phụ Thời Dân Quốc
Chương 174: Chương 167
Bệ Hạ Không Lên Triều
25/01/2022
Sau khi Lục Hoài rời đi, trận mưa tuyết vẫn lớn. Trong phòng yên tĩnh không một tiếng động, có thể nghe được cả tiếng tuyết rơi.
Trong lòng Diệp Sở đầy phức tạp.
Vừa rồi nàng thật sự đã hiểu ý của Lục Hoài.
Trước kia xảy ra quá nhiều chuyện, Diệp Sở cũng chưa thật sự nghĩ về chuyện của hai người.
Nàng không muốn nghĩ, cũng không dám nghĩ.
Nhưng tất cả sầu lo và bất an đều được Lục Hoài hóa giải trong tối nay.
Nàng nghĩ, nếu đời này có thể cùng hắn kề vai sát cánh, nàng sẽ một lần nữa xem xét đến mối quan hệ giữa hai người.
Cho đến khi mặt trời xuất hiện, Diệp Sở mới miễn cưỡng thiếp đi.
Trong giấc mơ của nàng là hình ảnh kiếp trước.
* * *
Lúc ấy hai người ở Bắc Bình, Lục Hoài mời một người đến khách sạn Lục Quốc.
Hắn mượn danh nghĩa là mời đến, thật ra là để tạo chứng cứ vắng mặt.
Diệp Sở ngồi trong phòng khách sạn chờ hắn.
Tuy họ vừa ở chung không lâu, nhưng Diệp Sở vẫn rất lo lắng.
Giống như khi hắn đi tới An Khánh ở kiếp này vậy.
Trời càng lúc càng tối, ánh mặt trời cũng đã tắt. Bảy giờ tối, là thời gian dùng bữa.
Có lẽ người kia đã đến khách sạn Lục Quốc rồi, nhưng Lục Hoài vẫn chưa trở về.
Diệp Sở đi đi lại lại trong phòng, cực kỳ sốt ruột, cho đến khi có tiếng gõ cửa phòng.
Nàng nhanh chóng đi ra mở cửa, sau đó, Lục Hoài bước vào.
Diệp Sở hỏi: "Thành công không.."
Lục Hoài không trả lời, không nghĩ rằng hắn lại nhanh chóng ngã người về phía nàng.
Diệp Sở hoảng sợ, lập tức bước lên, miễn cưỡng đón được thân thể hắn, dìu hắn đến bên giường.
Trên người Lục Hoài là bộ tây trang sạch sẽ chỉnh tề, nhưng trên vai trái của hắn lại có một vết thương rất nặng.
Nhíu Diệp Sở mày.
Giọng điệu Lục Hoài rất bình tĩnh: "Vừa rồi có vài chuyện ngoài ý muốn xảy ra."
Như đang an ủi Diệp Sở.
Giây tiếp theo, Lục Hoài nhắm mắt lại, hình như đã lâm vào hôn mê.
Diệp Sở cúi đầu, nhìn đến đồng hồ.
Còn khoảng nửa tiếng nữa là đến thời gian ăn tối đã hẹn.
Nơi này cách Thượng Hải rất xa, bọn họ cũng không đưa bác sĩ tư nhân theo.
Nhưng nếu họ đến trễ trong thời gian dùng bữa tối và bị người khác phát hiện, rất có thể sẽ dẫn đến không ít nghi ngờ.
Vì thế, buổi tối hôm nay, không thể không đi.
Bọn họ không thể để lộ ra bất kỳ dấu vết nào với người bên ngoài.
Lúc ấy hai người cũng không quen biết, Diệp Sở đã từng học qua việc xử lý vết thương, nhưng chưa bao giờ băng bó cho hắn cả.
Nhưng hiện tại không giống như trước, nàng chỉ có thể giúp hắn băng bó.
Diệp Sở cởi tây trang của Lục Hoài, giúp hắn tháo từng nút áo một.
Diệp Sở lấy một chậu nước ấm, thấm ướt khăn lông
Nàng nhẹ nhàng cúi người, đến gần Lục Hoài, mùi tanh của máu càng thêm nồng, còn có cả hơi thở ấm áp của hắn.
Hắn vẫn không hề có dấu hiệu tỉnh lại.
Diệp Sở cắn chặt răng, dùng khăn ấm giúp hắn lau miệng miệng vết thương.
Mái tóc dài của nàng hơi rủ xuống, khẽ chạm vào ngực Lục Hoài, không hề có chút tiếp xúc da thịt nào với hắn.
Hơi thở của nàng quẩn quanh bên mặt của Lục Hoài.
Hắn chỉ cách nàng một khoảng rất nhỏ.
Trong tiếng hít thở khe khẽ của nàng mang theo chút căng thẳng.
Sau khi khử trùng miệng vết thương, nàng bôi thuốc cho Lục Hoài.
Nàng nhìn thoáng qua mặt của Lục Hoài, may mà hắn còn chưa tỉnh lại.
Nàng không biết hắn đã phải chịu bao nhiêu đau đớn.
Diệp Sở dùng băng gạc quấn quanh miệng vết thương.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Hơi thở của Diệp Sở hơi cứng lại, trong lòng bắt đầu khẩn trương.
Diệp Sở không biết là ai đang ở ngoài cửa? Là kẻ định hay là bạn?
Hai người họ có phải đã bị phát hiện không.
Nàng tiếp tục băng bó cho Lục Hoài, nàng kéo chăn, muốn che lại vết thương của hắn.
Nàng cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh, chuẩn bị tự mình giải quyết chuyện này.
Giờ phút này, đột nhiên Diệp Sở cảm thấy cổ tay mình bị một lúc nào đó nắm chặt, kéo về phía trước.
Cơ thể Diệp Sở không nổ, thiếu chút nữa đã té lên người Lục Hoài.
Tầm mắt hai người gặp nhau, dựa rất gần nhau, ở giữa chỉ còn một lớp không khí mỏng.
Diệp Sở nhìn đôi mắt Lục Hoài, rất tỉnh táo, như là mới vừa rồi hắn không lâm vào hôn mê.
Ý thức của Lục Hoài rất rõ, hắn mở miệng nói một câu: "Yên tâm."
Diệp Sở lập tức hiểu ra, những gì nàng làm lúc nãy, hắn đều biết cả.
Lục Hoài vươn tay, xoa rối tóc nàng.
Đầu ngón tay của hắn xuyên qua mái tóc nàng, mái tóc dài mềm mại lập tức rối lên.
Ánh mắt Lục Hoài bỗng nhiên có chút áy náy: "Thực xin lỗi."
Vừa dứt lời, Diệp Sở đột nhiên bị kéo về phía trước Lục Hoài.
Bờ môi của hắn dán lên cổ nàng.
Bên tai nàng đỏ lên.
Diệp Sở chỉ cảm thấy sức nặng bên cổ tăng lên, Lục Hoài hơi dùng sức.
Cả khuôn mặt Diệp Sở bắt đầu nóng lên.
Môi Lục Hoài lệch về một bên, rời khỏi cổ nàng.
Hắn giương mắt nhìn gương mặt Diệp Sở, nhận ra nơi đó đã nổi lên màu đỏ khác thường.
Lục Hoài hơi kéo cổ áo Diệp Sở, chỉ để lộ ra dấu hôn vừa nãy.
Ngoài cửa tiếng đập cửa càng ngày càng dồn dập.
Lục Hoài nói: "Đừng sợ, ngươi cứ vậy mà ra mở cửa đi."
Vốn giọng nói vốn trầm của hắn, lúc này đã mang theo vài phần khàn khàn.
Diệp Sở hiểu được ý đồ của Lục Hoài, nàng gật đầu, đứng dậy đi đến cửa.
Nàng mở cửa, nhìn người trước mặt: "Có việc sao?"
Trên gương mặt người nọ đã lộ vẻ không kiên nhẫn.
Ánh mắt hắn đặt trên mặt Diệp Sở, cùng với dấu hôn ở trên cổ của nàng.
Vẻ mặt của người nọ phai bớt, như đã hiểu ra lúc nãy trong phòng đã xảy ra chuyện gì.
Hắn nói một câu: "Quấy rầy."
Cho đến khi cửa đóng lại, trong lòng Diệp Sở mới thả lỏng, dựa người vào cửa.
* * *
Trời vừa sáng, trong căn phòng của Diệp Công Quán lộ ra chút không khí lạnh lẽo.
Diệp Sở chợt mở mắt.
Giấc mộng kia biến mất.
Nàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Không biết từ khi nào tuyết đã ngừng rơi, nhiệt độ lại xuống cực kỳ thấp.
Từ sau đêm hôm qua, mọi chuyện đã thay đổi.
Những cảm xúc lo lắng và buồn rầu ấy, đều sẽ bị họ hóa giải một cách nhẹ nhàng trong tương lai
* * *
Bởi vì mệnh lệnh của Mạc Thanh Hàn, chuyện ở Dương Công Quán đã khiến cho Diệp Sở và Lục Hoài bị lộ ra.
Lục Hoài vốn muốn quanh minh chính đại theo đuổi Diệp Sở, để cho người khác đều biết quan hệ giữa bọn họ.
Như vậy sẽ không còn một ai dám động đến nàng nữa.
Nhưng trước đó, hắn còn phải làm một chuyện khác.
Sau khi Mạc Thanh Hàn làm ra chuyện kia, bây giờ lại tiếp tục ẩn trong góc tối.
Mọi chuyện đã phát triển đến mức này rồi, Mạc Thanh Hàn còn cho rằng hắn ta có thể đứng ngoài cuộc mà không bị nhận ra hay sao?
Lục Hoài muốn dùng kế gậy ông đập lưng ông.
Buộc hắn ta tự mình lộ diện.
Lục Hoài trầm tư, mỗi hành động của Dung Mộc đều rất khả nghi, khả năng hắn ta là Mạc Thanh Hàn là rất lớn.
Hiện giờ, chỉ cần một chuyện xảy ra là có thể xác định rõ, Dung Mộc rốt cuộc có phải là Mạc Thanh Hàn hay không.
Lúc trước Lục Hoài đến Hán Dương và đã biết được có một thông đạo từ khách sạn đến nhà tù Hán Dương.
Lục Hoài đã khống chế người trong khách sạn, diệt trừ thế lực của Mạc Thanh Hàn, chỉ giữ lại một người, để cho hắn tiếp tục báo cáo tin tức đến Mạc Thanh Hàn.
Bằng cách này, tính cảnh giác của Mạc Thanh Hàn hoàn toàn bị loại bỏ, khiến Mạc Thanh Hàn cho rằng khách sạn vẫn chưa xảy ra chuyện gì, đường hầm của ngục giam cũng không bị ai phát hiện.
Lục Hoài cười lạnh một tiếng, tính toán lúc trước của Mạc Thanh Hàn là để cho quan hệ giữa hắn và Diệp Sở bị lộ ra ngoài.
Như vậy, hắn cũng muốn đưa ra một lời cảnh cáo cho Mạc Thanh Hàn.
Nếu Mạc Thanh Hàn biết nhà tù Hán Dương xảy ra chuyện, đường hầm bị lộ ra, hắn ta chắc chắn sẽ đi Hán Dương.
Nếu trong lúc này Dung Mộc cũng rời khỏi Thượng Hải, Lục Hoài đã có thể khẳng định, Dung Mộc là do Mạc Thanh Hàn ngụy trang thành.
Kể từ đó, sẽ có thể ép Mạc Thanh Hàn xuất hiện, cũng có thể khiến bước đi của hắn ta trở nên rối loạn.
Lục Hoài muốn để cho Mạc Thanh Hàn biết, bất kể là nhà tù Hán Dương, hay là những cứ điểm sau này của Mạc Thanh Hàn, hắn đều có thể diệt trừ.
Lục Hoài nhàn nhạt liếc nhìn Chu phó quan: "Nói cho người bên khách sạn, có thể thông báo cho Mạc Thanh Hàn."
Chu phó quan đáp "vâng".
Đây là một cái bẫy do Lục Hoài đặt ra, mà Mạc Thanh Hàn không thể không bước vào.
* * *
Khách sạn chỉ còn lại có một thủ hạ của Mạc Thanh Hàn, ám vệ vẫn luôn giám thị hắn.
Ám vệ ở khách sạn nhận được lệnh, nhanh chóng gọi Ngô Nhiễm đến.
Ngô Nhiễm là người Mạc Thanh Hàn để lại ở khách sạn, bây giờ đang bị ám vệ khống chế, chỉ có thể làm việc cho Lục Hoài, chuyện tin tức giả cho Mạc Thanh Hàn.
Cách một khoảng thời gian, Ngô Nhiễm đều sẽ báo cáo lên trên tình huống của khách sạn. Hôm nay là ngày báo cáo.
Ám vệ lấy súng đặt bên sườn Ngô Nhiễm, mở miệng: "Gọi điện thoại cho chủ tử của ngươi, nói khách sạn đã xảy ra chuyện rồi."
Sau đó, ám vệ tiếp tục nói vài câu, để cho Ngô Nhiễm truyền đạt lại cho Mạc Thanh Hàn.
Ngô Nhiễm càng nghe, trong lòng càng hoảng. Nếu hắn nói những chuyện này cho chủ tử, chủ tử nhất định sẽ rất tức giận.
Ngô Nhiễm có chút chần chờ.
Ám vệ mặt không chút biểu tình: "Nếu ngươi không gọi cuộc điện thoại này, ta sẽ nổ súng lập tức."
Họng súng đen như mực mang theo hơi thở đầy uy hiếp, Ngôn Nhiễm bất đắc dĩ, chỉ có thể làm theo.
Thượng Hải.
Trong tòa nhà của Dung Mộc.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, có vẻ khá chói tai trong không gian yên tĩnh.
Dung Mộc nhận điện thoại, đặt ở bên tai.
Giọng nói của Ngô Nhiễm vang lên: "Chủ tử, khách sạn xảy ra vài chuyện, ngài có thể đến đây một chuyến không?"
Dung Mộc cũng không để vào trong lòng.
Những chuyện khác của khách sạn đều không quan trọng, chỉ có chuyện nhỏ thì sao cần hắn ta đi tới chứ?
Dung Mộc không kiên nhẫn: "Các ngươi tự mình xử lý đi."
Ngô Nhiễm hít sâu một hơi: "Có người phát hiện ra thông đạo rồi."
Đôi mắt Dung Mộc co rụt lại.
Gương mặt của hắn ta thoáng chốc trở nên âm trầm.
Chuyện địa đạo chỉ có vài người biết, bao lâu nay, khách sạn ở Hán Dương vẫn luôn tồn tại mà không có chuyện gì lớn.
Tại sao lại có người phát hiện ra?
Ở bên kia, súng ám vệ đặt bên sườn Ngô Nhiễm chuyển động chút, ý bảo Ngô Nhiễm tiếp tục nói.
Cảm xúc đó như đang nhắc nhở Ngô Nhiễm, Ngô Nhiễm chỉ có thể tiếp tục nói.
"Chủ tử, người kia để ta thông báo cho ngài."
"Hắn biết ngài muốn làm gì, cũng muốn ngăn cản ngươi vĩnh viễn."
Tay Dung Mộc bỗng nắm chặt lại, ngón tay thon dài trắng bệch ra.
Lửa giận trong lòng Dung Mộc dâng lên: "Người nọ là ai?"
Nhất định là người nọ đã nhận ra có điều kỳ quái, mới có thể nhận ra thông đạo kia.
Chỉ có một lý do để hắn ta đến khách sạn, là nhà tù Hán Dương.
Chỗ đó nhất định sẽ có thứ hắn muốn tìm.
Bây giờ người nọ cố ý để cho hắn ta biết, rõ ràng là đang khiêu khích!
Lúc này, trong lòng Dung Mộc đã lờ mờ có câu trả lời.
Không biết tại sao, tuy rằng không hề liên quan, nhưng hắn ta lại nghĩ đến một người.
Vài giây sau.
Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Ngô Nhiễm.
"Lục gia Tam thiếu."
Sau đó, điện thoại từ khách sạn bị cắt đứt.
Hành động của tên kia giống như đang bị khống chế.
Những lời này cũng là do người khác để cho tên kia nói.
Dung Mộc cực kỳ giận dữ, đột nhiên ném điện thoại xuống, dưới mặt đất vang lên một âm thanh nặng nề
Quả nhiên là Lục Hoài!
Lục Hoài phái người nói cho hắn ta một cách trắng trợn như vậy, đây không phải là khiêu khích thì là cái gì nữa chứ?
Tay của Lục Hoài vậy mà có thể duỗi đến Hán Dương, trong lúc thần không biết quỷ không hay mà hắn đã làm ra nhiều chuyện như vậy, vậy mà hắn ta lại không biết gì.
Đáy mắt Dung Mộc bị hơi lại đông lại, xem ra người ở khách sạn sớm đã bị người khác khống chế.
Trong nhà tù Hán Dương có rất nhiều chuyện quan trọng, bây giờ lại xảy ra chuyện, hắn ta nhất định phải qua đó xem xét.
Mặc dù biết đây là một cái bẫy, nhưng hắn ta nhất định phải đến đó.
Hơi thở của Dung Mộc cực kỳ lạnh lẽo, khiến cho lòng người sợ hãi.
Trong phòng rơi vào một mảnh yên lặng.
* * *
Khách sạn Hán Dương.
Bầu trời xám xịt, rõ ràng đang là ban ngày, lại mang theo một màu xám âm u.
Cảnh vật xung quanh lộ ra vẻ hiu quạnh, những bức tường ẩm đạm, cỏ dại khô héo, khắp mọi nơi đều không thể che đi sự hiu hắt.
Trước mắt chỉ có gam màu tối, giống như mùa đông lạnh giá này, cực kỳ áp lực.
Chung quanh rất an tĩnh, giống như không có hơi thở con người, nhưng trong vẻ yên tĩnh lại lộ ra vẻ quỷ dị.
Bỗng nhiên, trong không gian yên tĩnh lại lộ ra chút tiếng động.
Một đoàn người với vẻ mặt trịnh trọng đi vào khách sạn.
Thần sắc Dung Mộc lạnh băng, dừng bước chân.
Sau khi hắn ta nhận cuộc điện thoại đó, đã nhanh chóng rời khỏi Thượng Hải.
Hắn ta muốn biết khi Lục Hoài tới nhà tù Hán Dương thì rốt cuộc đã biết được chuyện gì. Như thế, hắn ta mới có thể lập kế hoạch cho bước tiếp theo.
Dung Mộc cũng không sợ bên trong có bẫy.
Từ khi hắn ta quyết định bước đi trên con đường này, đã không thể quay đầu nữa rồi.
Huống chi, hắn ta cũng không nghĩ rằng mình sẽ thua dưới tay Lục Hoài.
Nếu Lục Hoài tính kế hắn một thước, hắn ta nhất định sẽ trả cho Lục Hoài một trượng. *
*này lấy trong câu đạo cao một thước, ma cao một trượng nè.
Đáy mắt Dung Mộc lạnh đến lạ thường.
Dung Mộc đẩy cửa ra, đi vào.
Rõ ràng bây giờ là ban ngày, ánh sáng trong khách sạn lại rất mờ. Cửa chậm rãi mở ra, ánh sáng từ ngòi lọt vào trong.
Đưa mắt nhìn, không một bóng người.
Bên ngoài rất an tĩnh, khách sạn im lặng giống như đã chết.
Giọng nói âm lãnh của Dung Mộc vang lên: "Đi nhìn xung quanh đi."
Thủ hạ lĩnh mệnh, tản đi.
Một lát sau, một thủ hạ mang theo một người đi tới, chính là Ngô Nhiễm.
Tay Ngô Nhiễm bị trói, trong miệng nhét vải, không thể nói chuyện.
Dung Mộc chậm rãi ngồi xuống, mở miệng: "Thả hắn ra."
Sau khi được cởi trói, Ngô Nhiễm quỳ trên mặt đất, giọng run rẩy: "Chủ tử."
Dung Mộc: "Những người khác đâu?"
Ngô Nhiễm: "Chỉ còn lại một mình ta."
Những người khác trong khách sạn đều đã bị xử lý.
Dung Mộc lại hỏi: "Hắn tới đây từ lúc nào?"
Ngô Nhiễm: "Một tháng trước, lúc đó họ ngụy trang thành một đôi tình lữ đi tới đây tìm phòng trọ.."
Dung Mộc nhíu mày, nhận ra có chuyện không đúng.
Hắn chợt mở miệng: "Tình lữ?"
Lục Hoài vậy mà cùng một nữ nhân đi vào khách sạn, có khi nào nàng là..
Ngô Nhiễm: "Người nọ và một nữ tự giả trang thành một cặp tình lữ bỏ trốn, kỹ thuật diên của họ rất tốt, bọn ta đều cho rằng họ không hề có chút sức uy hiếp nào."
"Không nghĩ tới, cuối cùng lại đạp trúng bẫy."
Đáy mắt Dung Mộc rất phức tạp, hắn ta biết nữ nhân kia là ai.
Diệp Sở.
Hơn nữa còn dùng thân phận phu nhân của Lục Hoài.
Tính đến chi tiết, Lục Hoài rời khỏi Thượng Hải vào thời gian đó, mà Diệp Sở khi đó cũng đi Bắc Bình.
Bọn họ lừa mọi người, tới Hán Dương.
Thì ra Lục Hoài và Diệp Sở đã thiết kế ra cục diện này từ sớm.
Cả chuyện như vậy mà Lục Hoài có thể cho Diệp Sở tham gia, nhìn qua Lục Hoài rất tin tưởng Diệp Sở.
Bọn họ rõ ràng là lén lút thân mật, lại che dấu mối quan hệ đó trước mặt mọi người ở Bến Thượng Hải.
Nếu hắn ta nhận ra chuyện này sớm hơn, sao hắn ta có thể an tâm để hai người này cùng rời khỏi Thượng Hải chứ.
Đáy mắt Dung Mộc trở nên rét lạnh.
Giọng nói của hắn ta khàn khàn: "Tiếp tục nói."
Ngô Nhiễm: "Đôi nam nữ kia có thân thủ rất tốt, bọn ta bị bọn họ khống chế, bị nhốt ở trong khách sạn, không thể ra ngoài nửa bước."
"Sau đó, nam nhân kia biến mất vài ngày."
Dung Mộc trầm ngâm, nói vậy là trong mấy ngày đó, Lục Hoài đi tới nhà tù.
Ngôn Nhiễm: "Vài ngày sau, nam nhân kia quay trở về, nhưng không hề có định thả bọn ta ra."
Nói đến nơi đây, Ngô Nhiễm nhìn Dung Mộc một cái.
"Những chuyện đã báo với chủ tử, là có người giám sát bọn ta, bọn ta không thể liên lạc với chủ tử."
"Vì thế, chúng ta đã bàn bạc để giết đôi nam nữ kia.."
Kết quả thất bại, những đồng bọn khác bị giết, chính hắn còn bị khống chế, làm mật báo cho người kia.
Nếu như Ngô Nhiễm không nói cho Mạc Thanh Hàn biết, hắn sẽ không có thuốc giải. Cho nên, hắn chỉ có thể vẫn luôn báo cho Mạc Thanh Hàn tin giả.
Đương nhiên, chuyện này hắn sẽ không để cho Mạc Thanh Hàn biết.
Dung Mộc nhìn Ngô Nhiễm một cái, hàn ý càng nặng: "Chuyện thông đạo là do ai nói?"
Nhất định là có người nói chuyện này cho Lục Hoài, bằng không, sao Lục Hoài có thể biết.
Ngô Nhiễm liên tục lắc đầu: "Chủ tử, từ trước đến nay ta vẫn rất kín miệng."
Gió lạnh ở ngoài cửa sổ thổi vù vù, phát ra những âm thanh u ám.
Không khí trong khách sạn rất áp bách, khiến người khác sợ hãi.
Giờ khắc này, nhiệt độ trong phòng như đang hạ xuống, hô hấp của tên thủ hạ đứng sau Dung Mộc cũng nhẹ đi nhiều.
Tất nhiên Dung Mộc không tin vào lời Ngô Nhiễm nói, nếu thông đạo đã bị phát hiện, bất kể là ai làm, những người trong khách sạn đều không thể sống sót.
Dung Mộc quay đầu đi, nói một câu, ngữ khí lãnh đạm: "Tìm những người đã từng ở trong khách sạn, giết họ."
"Không cần để lại người sống."
Bây giờ họ đã mất tích, Dung Mộc không xác định bọn họ đã chết hay còn sống. Nhưng bọn họ cần phải chết.
Thủ hạ đáp "vâng".
Sau đó, Dung Mộc nhìn Ngô nhiễm: "Còn ngươi.."
Ngô Nhiễm cực kỳ sợ hãi, liên tục xin tha: "Chủ tử, tha cho ta, ta chỉ là là một tên truyền lời, những chuyện khác ta không biết."
Cơ thể hắn vẫn đang run rẩy.
Dung Mộc chợt đứng lên, đi về phía Ngô Nhiễm.
Bước chân của hắn ta rất nhẹ, như nhiều hơn vài phần rét lạnh, khiến người khác run rẩy.
Mỗi bước chân của Dung Mộc đều như đạp lên trái tim của Ngô Nhiễm, sự sợ hãi trong lòng hắn ngày càng tăng.
Dung Mộc cầm súng, đặt trên Ngô Nhiễm, từ trên cao mà nhìn xuống Ngô Nhiễm.
Dung Mộc rét lạnh nói: "Phế vật."
"Ô uế mắt ta."
Thân thể của Ngô Nhiễm căng ra.
Dung Mộc không nhìn Ngô Nhiễm, giây tiếp theo, hắn ta bóp cò súng.
"Đùng đùng" vài tiếng súng vang lên trong không khí yên tĩnh, hết sức quỷ dị.
Tiếng súng liên tục vang lên, mùi tanh của máu bay khắp nơi.
Dung Mộc xoay người, giọng nói không chút tình cảm: "Nếu các ngươi không làm tốt chuyện ta giao cho, hắn chính là kết cục sau này của các ngươi."
Thủ hạ cúi đầu, ở đây vô cùng im lặng.
Dung Mộc vào phòng, hắn ta đã có chuẩn bị, phải quay về ngục giam.
Hắn ta cúi đầu, chậm rãi gỡ lớp dịch dung trên mặt.
Ánh nắng chiếu vào phòng, bên trong sáng hơn một chút, đáp xuống gương, bóng phản chiếu bên trên rất rõ ràng.
Theo động tác của Dung Mộc, bộ mặt vốn có của hắn ta mà từng chút một lộ ra.
Hàng mày đỉnh đạc, đôi mắt đen, sống mũi thẳng..
Môi mỏng, ánh mắt lạnh nhạt, tất cả đều tạo ra cảm giác rét lạnh.
Khuôn mặt của Dung Mộc bị ném xuống, trong gương là mặt của Mạc Thanh Hàn.
Khác hoàn toàn với Dung Mộc.
Mạc Thanh Hàn đưa mắt lên, bên trong mắt là một mảng vắng lặng.
* * *
Một nơi khác, Thượng Hải.
Cửa lớn Đức Nhân đường đóng chặt.
Nghe người ta nói, Dung đại phu có việc, phải đi một chuyến xa nhà. Trong thời gian này y quán sẽ không mở cửa.
Tin tức này truyền vào tai Lục Hoài cùng Diệp Sở.
Bọn họ đã xác định được một chuyện.
Dung Mộc chính là Mạc Thanh Hàn.
Trong lòng Diệp Sở đầy phức tạp.
Vừa rồi nàng thật sự đã hiểu ý của Lục Hoài.
Trước kia xảy ra quá nhiều chuyện, Diệp Sở cũng chưa thật sự nghĩ về chuyện của hai người.
Nàng không muốn nghĩ, cũng không dám nghĩ.
Nhưng tất cả sầu lo và bất an đều được Lục Hoài hóa giải trong tối nay.
Nàng nghĩ, nếu đời này có thể cùng hắn kề vai sát cánh, nàng sẽ một lần nữa xem xét đến mối quan hệ giữa hai người.
Cho đến khi mặt trời xuất hiện, Diệp Sở mới miễn cưỡng thiếp đi.
Trong giấc mơ của nàng là hình ảnh kiếp trước.
* * *
Lúc ấy hai người ở Bắc Bình, Lục Hoài mời một người đến khách sạn Lục Quốc.
Hắn mượn danh nghĩa là mời đến, thật ra là để tạo chứng cứ vắng mặt.
Diệp Sở ngồi trong phòng khách sạn chờ hắn.
Tuy họ vừa ở chung không lâu, nhưng Diệp Sở vẫn rất lo lắng.
Giống như khi hắn đi tới An Khánh ở kiếp này vậy.
Trời càng lúc càng tối, ánh mặt trời cũng đã tắt. Bảy giờ tối, là thời gian dùng bữa.
Có lẽ người kia đã đến khách sạn Lục Quốc rồi, nhưng Lục Hoài vẫn chưa trở về.
Diệp Sở đi đi lại lại trong phòng, cực kỳ sốt ruột, cho đến khi có tiếng gõ cửa phòng.
Nàng nhanh chóng đi ra mở cửa, sau đó, Lục Hoài bước vào.
Diệp Sở hỏi: "Thành công không.."
Lục Hoài không trả lời, không nghĩ rằng hắn lại nhanh chóng ngã người về phía nàng.
Diệp Sở hoảng sợ, lập tức bước lên, miễn cưỡng đón được thân thể hắn, dìu hắn đến bên giường.
Trên người Lục Hoài là bộ tây trang sạch sẽ chỉnh tề, nhưng trên vai trái của hắn lại có một vết thương rất nặng.
Nhíu Diệp Sở mày.
Giọng điệu Lục Hoài rất bình tĩnh: "Vừa rồi có vài chuyện ngoài ý muốn xảy ra."
Như đang an ủi Diệp Sở.
Giây tiếp theo, Lục Hoài nhắm mắt lại, hình như đã lâm vào hôn mê.
Diệp Sở cúi đầu, nhìn đến đồng hồ.
Còn khoảng nửa tiếng nữa là đến thời gian ăn tối đã hẹn.
Nơi này cách Thượng Hải rất xa, bọn họ cũng không đưa bác sĩ tư nhân theo.
Nhưng nếu họ đến trễ trong thời gian dùng bữa tối và bị người khác phát hiện, rất có thể sẽ dẫn đến không ít nghi ngờ.
Vì thế, buổi tối hôm nay, không thể không đi.
Bọn họ không thể để lộ ra bất kỳ dấu vết nào với người bên ngoài.
Lúc ấy hai người cũng không quen biết, Diệp Sở đã từng học qua việc xử lý vết thương, nhưng chưa bao giờ băng bó cho hắn cả.
Nhưng hiện tại không giống như trước, nàng chỉ có thể giúp hắn băng bó.
Diệp Sở cởi tây trang của Lục Hoài, giúp hắn tháo từng nút áo một.
Diệp Sở lấy một chậu nước ấm, thấm ướt khăn lông
Nàng nhẹ nhàng cúi người, đến gần Lục Hoài, mùi tanh của máu càng thêm nồng, còn có cả hơi thở ấm áp của hắn.
Hắn vẫn không hề có dấu hiệu tỉnh lại.
Diệp Sở cắn chặt răng, dùng khăn ấm giúp hắn lau miệng miệng vết thương.
Mái tóc dài của nàng hơi rủ xuống, khẽ chạm vào ngực Lục Hoài, không hề có chút tiếp xúc da thịt nào với hắn.
Hơi thở của nàng quẩn quanh bên mặt của Lục Hoài.
Hắn chỉ cách nàng một khoảng rất nhỏ.
Trong tiếng hít thở khe khẽ của nàng mang theo chút căng thẳng.
Sau khi khử trùng miệng vết thương, nàng bôi thuốc cho Lục Hoài.
Nàng nhìn thoáng qua mặt của Lục Hoài, may mà hắn còn chưa tỉnh lại.
Nàng không biết hắn đã phải chịu bao nhiêu đau đớn.
Diệp Sở dùng băng gạc quấn quanh miệng vết thương.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Hơi thở của Diệp Sở hơi cứng lại, trong lòng bắt đầu khẩn trương.
Diệp Sở không biết là ai đang ở ngoài cửa? Là kẻ định hay là bạn?
Hai người họ có phải đã bị phát hiện không.
Nàng tiếp tục băng bó cho Lục Hoài, nàng kéo chăn, muốn che lại vết thương của hắn.
Nàng cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh, chuẩn bị tự mình giải quyết chuyện này.
Giờ phút này, đột nhiên Diệp Sở cảm thấy cổ tay mình bị một lúc nào đó nắm chặt, kéo về phía trước.
Cơ thể Diệp Sở không nổ, thiếu chút nữa đã té lên người Lục Hoài.
Tầm mắt hai người gặp nhau, dựa rất gần nhau, ở giữa chỉ còn một lớp không khí mỏng.
Diệp Sở nhìn đôi mắt Lục Hoài, rất tỉnh táo, như là mới vừa rồi hắn không lâm vào hôn mê.
Ý thức của Lục Hoài rất rõ, hắn mở miệng nói một câu: "Yên tâm."
Diệp Sở lập tức hiểu ra, những gì nàng làm lúc nãy, hắn đều biết cả.
Lục Hoài vươn tay, xoa rối tóc nàng.
Đầu ngón tay của hắn xuyên qua mái tóc nàng, mái tóc dài mềm mại lập tức rối lên.
Ánh mắt Lục Hoài bỗng nhiên có chút áy náy: "Thực xin lỗi."
Vừa dứt lời, Diệp Sở đột nhiên bị kéo về phía trước Lục Hoài.
Bờ môi của hắn dán lên cổ nàng.
Bên tai nàng đỏ lên.
Diệp Sở chỉ cảm thấy sức nặng bên cổ tăng lên, Lục Hoài hơi dùng sức.
Cả khuôn mặt Diệp Sở bắt đầu nóng lên.
Môi Lục Hoài lệch về một bên, rời khỏi cổ nàng.
Hắn giương mắt nhìn gương mặt Diệp Sở, nhận ra nơi đó đã nổi lên màu đỏ khác thường.
Lục Hoài hơi kéo cổ áo Diệp Sở, chỉ để lộ ra dấu hôn vừa nãy.
Ngoài cửa tiếng đập cửa càng ngày càng dồn dập.
Lục Hoài nói: "Đừng sợ, ngươi cứ vậy mà ra mở cửa đi."
Vốn giọng nói vốn trầm của hắn, lúc này đã mang theo vài phần khàn khàn.
Diệp Sở hiểu được ý đồ của Lục Hoài, nàng gật đầu, đứng dậy đi đến cửa.
Nàng mở cửa, nhìn người trước mặt: "Có việc sao?"
Trên gương mặt người nọ đã lộ vẻ không kiên nhẫn.
Ánh mắt hắn đặt trên mặt Diệp Sở, cùng với dấu hôn ở trên cổ của nàng.
Vẻ mặt của người nọ phai bớt, như đã hiểu ra lúc nãy trong phòng đã xảy ra chuyện gì.
Hắn nói một câu: "Quấy rầy."
Cho đến khi cửa đóng lại, trong lòng Diệp Sở mới thả lỏng, dựa người vào cửa.
* * *
Trời vừa sáng, trong căn phòng của Diệp Công Quán lộ ra chút không khí lạnh lẽo.
Diệp Sở chợt mở mắt.
Giấc mộng kia biến mất.
Nàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Không biết từ khi nào tuyết đã ngừng rơi, nhiệt độ lại xuống cực kỳ thấp.
Từ sau đêm hôm qua, mọi chuyện đã thay đổi.
Những cảm xúc lo lắng và buồn rầu ấy, đều sẽ bị họ hóa giải một cách nhẹ nhàng trong tương lai
* * *
Bởi vì mệnh lệnh của Mạc Thanh Hàn, chuyện ở Dương Công Quán đã khiến cho Diệp Sở và Lục Hoài bị lộ ra.
Lục Hoài vốn muốn quanh minh chính đại theo đuổi Diệp Sở, để cho người khác đều biết quan hệ giữa bọn họ.
Như vậy sẽ không còn một ai dám động đến nàng nữa.
Nhưng trước đó, hắn còn phải làm một chuyện khác.
Sau khi Mạc Thanh Hàn làm ra chuyện kia, bây giờ lại tiếp tục ẩn trong góc tối.
Mọi chuyện đã phát triển đến mức này rồi, Mạc Thanh Hàn còn cho rằng hắn ta có thể đứng ngoài cuộc mà không bị nhận ra hay sao?
Lục Hoài muốn dùng kế gậy ông đập lưng ông.
Buộc hắn ta tự mình lộ diện.
Lục Hoài trầm tư, mỗi hành động của Dung Mộc đều rất khả nghi, khả năng hắn ta là Mạc Thanh Hàn là rất lớn.
Hiện giờ, chỉ cần một chuyện xảy ra là có thể xác định rõ, Dung Mộc rốt cuộc có phải là Mạc Thanh Hàn hay không.
Lúc trước Lục Hoài đến Hán Dương và đã biết được có một thông đạo từ khách sạn đến nhà tù Hán Dương.
Lục Hoài đã khống chế người trong khách sạn, diệt trừ thế lực của Mạc Thanh Hàn, chỉ giữ lại một người, để cho hắn tiếp tục báo cáo tin tức đến Mạc Thanh Hàn.
Bằng cách này, tính cảnh giác của Mạc Thanh Hàn hoàn toàn bị loại bỏ, khiến Mạc Thanh Hàn cho rằng khách sạn vẫn chưa xảy ra chuyện gì, đường hầm của ngục giam cũng không bị ai phát hiện.
Lục Hoài cười lạnh một tiếng, tính toán lúc trước của Mạc Thanh Hàn là để cho quan hệ giữa hắn và Diệp Sở bị lộ ra ngoài.
Như vậy, hắn cũng muốn đưa ra một lời cảnh cáo cho Mạc Thanh Hàn.
Nếu Mạc Thanh Hàn biết nhà tù Hán Dương xảy ra chuyện, đường hầm bị lộ ra, hắn ta chắc chắn sẽ đi Hán Dương.
Nếu trong lúc này Dung Mộc cũng rời khỏi Thượng Hải, Lục Hoài đã có thể khẳng định, Dung Mộc là do Mạc Thanh Hàn ngụy trang thành.
Kể từ đó, sẽ có thể ép Mạc Thanh Hàn xuất hiện, cũng có thể khiến bước đi của hắn ta trở nên rối loạn.
Lục Hoài muốn để cho Mạc Thanh Hàn biết, bất kể là nhà tù Hán Dương, hay là những cứ điểm sau này của Mạc Thanh Hàn, hắn đều có thể diệt trừ.
Lục Hoài nhàn nhạt liếc nhìn Chu phó quan: "Nói cho người bên khách sạn, có thể thông báo cho Mạc Thanh Hàn."
Chu phó quan đáp "vâng".
Đây là một cái bẫy do Lục Hoài đặt ra, mà Mạc Thanh Hàn không thể không bước vào.
* * *
Khách sạn chỉ còn lại có một thủ hạ của Mạc Thanh Hàn, ám vệ vẫn luôn giám thị hắn.
Ám vệ ở khách sạn nhận được lệnh, nhanh chóng gọi Ngô Nhiễm đến.
Ngô Nhiễm là người Mạc Thanh Hàn để lại ở khách sạn, bây giờ đang bị ám vệ khống chế, chỉ có thể làm việc cho Lục Hoài, chuyện tin tức giả cho Mạc Thanh Hàn.
Cách một khoảng thời gian, Ngô Nhiễm đều sẽ báo cáo lên trên tình huống của khách sạn. Hôm nay là ngày báo cáo.
Ám vệ lấy súng đặt bên sườn Ngô Nhiễm, mở miệng: "Gọi điện thoại cho chủ tử của ngươi, nói khách sạn đã xảy ra chuyện rồi."
Sau đó, ám vệ tiếp tục nói vài câu, để cho Ngô Nhiễm truyền đạt lại cho Mạc Thanh Hàn.
Ngô Nhiễm càng nghe, trong lòng càng hoảng. Nếu hắn nói những chuyện này cho chủ tử, chủ tử nhất định sẽ rất tức giận.
Ngô Nhiễm có chút chần chờ.
Ám vệ mặt không chút biểu tình: "Nếu ngươi không gọi cuộc điện thoại này, ta sẽ nổ súng lập tức."
Họng súng đen như mực mang theo hơi thở đầy uy hiếp, Ngôn Nhiễm bất đắc dĩ, chỉ có thể làm theo.
Thượng Hải.
Trong tòa nhà của Dung Mộc.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, có vẻ khá chói tai trong không gian yên tĩnh.
Dung Mộc nhận điện thoại, đặt ở bên tai.
Giọng nói của Ngô Nhiễm vang lên: "Chủ tử, khách sạn xảy ra vài chuyện, ngài có thể đến đây một chuyến không?"
Dung Mộc cũng không để vào trong lòng.
Những chuyện khác của khách sạn đều không quan trọng, chỉ có chuyện nhỏ thì sao cần hắn ta đi tới chứ?
Dung Mộc không kiên nhẫn: "Các ngươi tự mình xử lý đi."
Ngô Nhiễm hít sâu một hơi: "Có người phát hiện ra thông đạo rồi."
Đôi mắt Dung Mộc co rụt lại.
Gương mặt của hắn ta thoáng chốc trở nên âm trầm.
Chuyện địa đạo chỉ có vài người biết, bao lâu nay, khách sạn ở Hán Dương vẫn luôn tồn tại mà không có chuyện gì lớn.
Tại sao lại có người phát hiện ra?
Ở bên kia, súng ám vệ đặt bên sườn Ngô Nhiễm chuyển động chút, ý bảo Ngô Nhiễm tiếp tục nói.
Cảm xúc đó như đang nhắc nhở Ngô Nhiễm, Ngô Nhiễm chỉ có thể tiếp tục nói.
"Chủ tử, người kia để ta thông báo cho ngài."
"Hắn biết ngài muốn làm gì, cũng muốn ngăn cản ngươi vĩnh viễn."
Tay Dung Mộc bỗng nắm chặt lại, ngón tay thon dài trắng bệch ra.
Lửa giận trong lòng Dung Mộc dâng lên: "Người nọ là ai?"
Nhất định là người nọ đã nhận ra có điều kỳ quái, mới có thể nhận ra thông đạo kia.
Chỉ có một lý do để hắn ta đến khách sạn, là nhà tù Hán Dương.
Chỗ đó nhất định sẽ có thứ hắn muốn tìm.
Bây giờ người nọ cố ý để cho hắn ta biết, rõ ràng là đang khiêu khích!
Lúc này, trong lòng Dung Mộc đã lờ mờ có câu trả lời.
Không biết tại sao, tuy rằng không hề liên quan, nhưng hắn ta lại nghĩ đến một người.
Vài giây sau.
Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Ngô Nhiễm.
"Lục gia Tam thiếu."
Sau đó, điện thoại từ khách sạn bị cắt đứt.
Hành động của tên kia giống như đang bị khống chế.
Những lời này cũng là do người khác để cho tên kia nói.
Dung Mộc cực kỳ giận dữ, đột nhiên ném điện thoại xuống, dưới mặt đất vang lên một âm thanh nặng nề
Quả nhiên là Lục Hoài!
Lục Hoài phái người nói cho hắn ta một cách trắng trợn như vậy, đây không phải là khiêu khích thì là cái gì nữa chứ?
Tay của Lục Hoài vậy mà có thể duỗi đến Hán Dương, trong lúc thần không biết quỷ không hay mà hắn đã làm ra nhiều chuyện như vậy, vậy mà hắn ta lại không biết gì.
Đáy mắt Dung Mộc bị hơi lại đông lại, xem ra người ở khách sạn sớm đã bị người khác khống chế.
Trong nhà tù Hán Dương có rất nhiều chuyện quan trọng, bây giờ lại xảy ra chuyện, hắn ta nhất định phải qua đó xem xét.
Mặc dù biết đây là một cái bẫy, nhưng hắn ta nhất định phải đến đó.
Hơi thở của Dung Mộc cực kỳ lạnh lẽo, khiến cho lòng người sợ hãi.
Trong phòng rơi vào một mảnh yên lặng.
* * *
Khách sạn Hán Dương.
Bầu trời xám xịt, rõ ràng đang là ban ngày, lại mang theo một màu xám âm u.
Cảnh vật xung quanh lộ ra vẻ hiu quạnh, những bức tường ẩm đạm, cỏ dại khô héo, khắp mọi nơi đều không thể che đi sự hiu hắt.
Trước mắt chỉ có gam màu tối, giống như mùa đông lạnh giá này, cực kỳ áp lực.
Chung quanh rất an tĩnh, giống như không có hơi thở con người, nhưng trong vẻ yên tĩnh lại lộ ra vẻ quỷ dị.
Bỗng nhiên, trong không gian yên tĩnh lại lộ ra chút tiếng động.
Một đoàn người với vẻ mặt trịnh trọng đi vào khách sạn.
Thần sắc Dung Mộc lạnh băng, dừng bước chân.
Sau khi hắn ta nhận cuộc điện thoại đó, đã nhanh chóng rời khỏi Thượng Hải.
Hắn ta muốn biết khi Lục Hoài tới nhà tù Hán Dương thì rốt cuộc đã biết được chuyện gì. Như thế, hắn ta mới có thể lập kế hoạch cho bước tiếp theo.
Dung Mộc cũng không sợ bên trong có bẫy.
Từ khi hắn ta quyết định bước đi trên con đường này, đã không thể quay đầu nữa rồi.
Huống chi, hắn ta cũng không nghĩ rằng mình sẽ thua dưới tay Lục Hoài.
Nếu Lục Hoài tính kế hắn một thước, hắn ta nhất định sẽ trả cho Lục Hoài một trượng. *
*này lấy trong câu đạo cao một thước, ma cao một trượng nè.
Đáy mắt Dung Mộc lạnh đến lạ thường.
Dung Mộc đẩy cửa ra, đi vào.
Rõ ràng bây giờ là ban ngày, ánh sáng trong khách sạn lại rất mờ. Cửa chậm rãi mở ra, ánh sáng từ ngòi lọt vào trong.
Đưa mắt nhìn, không một bóng người.
Bên ngoài rất an tĩnh, khách sạn im lặng giống như đã chết.
Giọng nói âm lãnh của Dung Mộc vang lên: "Đi nhìn xung quanh đi."
Thủ hạ lĩnh mệnh, tản đi.
Một lát sau, một thủ hạ mang theo một người đi tới, chính là Ngô Nhiễm.
Tay Ngô Nhiễm bị trói, trong miệng nhét vải, không thể nói chuyện.
Dung Mộc chậm rãi ngồi xuống, mở miệng: "Thả hắn ra."
Sau khi được cởi trói, Ngô Nhiễm quỳ trên mặt đất, giọng run rẩy: "Chủ tử."
Dung Mộc: "Những người khác đâu?"
Ngô Nhiễm: "Chỉ còn lại một mình ta."
Những người khác trong khách sạn đều đã bị xử lý.
Dung Mộc lại hỏi: "Hắn tới đây từ lúc nào?"
Ngô Nhiễm: "Một tháng trước, lúc đó họ ngụy trang thành một đôi tình lữ đi tới đây tìm phòng trọ.."
Dung Mộc nhíu mày, nhận ra có chuyện không đúng.
Hắn chợt mở miệng: "Tình lữ?"
Lục Hoài vậy mà cùng một nữ nhân đi vào khách sạn, có khi nào nàng là..
Ngô Nhiễm: "Người nọ và một nữ tự giả trang thành một cặp tình lữ bỏ trốn, kỹ thuật diên của họ rất tốt, bọn ta đều cho rằng họ không hề có chút sức uy hiếp nào."
"Không nghĩ tới, cuối cùng lại đạp trúng bẫy."
Đáy mắt Dung Mộc rất phức tạp, hắn ta biết nữ nhân kia là ai.
Diệp Sở.
Hơn nữa còn dùng thân phận phu nhân của Lục Hoài.
Tính đến chi tiết, Lục Hoài rời khỏi Thượng Hải vào thời gian đó, mà Diệp Sở khi đó cũng đi Bắc Bình.
Bọn họ lừa mọi người, tới Hán Dương.
Thì ra Lục Hoài và Diệp Sở đã thiết kế ra cục diện này từ sớm.
Cả chuyện như vậy mà Lục Hoài có thể cho Diệp Sở tham gia, nhìn qua Lục Hoài rất tin tưởng Diệp Sở.
Bọn họ rõ ràng là lén lút thân mật, lại che dấu mối quan hệ đó trước mặt mọi người ở Bến Thượng Hải.
Nếu hắn ta nhận ra chuyện này sớm hơn, sao hắn ta có thể an tâm để hai người này cùng rời khỏi Thượng Hải chứ.
Đáy mắt Dung Mộc trở nên rét lạnh.
Giọng nói của hắn ta khàn khàn: "Tiếp tục nói."
Ngô Nhiễm: "Đôi nam nữ kia có thân thủ rất tốt, bọn ta bị bọn họ khống chế, bị nhốt ở trong khách sạn, không thể ra ngoài nửa bước."
"Sau đó, nam nhân kia biến mất vài ngày."
Dung Mộc trầm ngâm, nói vậy là trong mấy ngày đó, Lục Hoài đi tới nhà tù.
Ngôn Nhiễm: "Vài ngày sau, nam nhân kia quay trở về, nhưng không hề có định thả bọn ta ra."
Nói đến nơi đây, Ngô Nhiễm nhìn Dung Mộc một cái.
"Những chuyện đã báo với chủ tử, là có người giám sát bọn ta, bọn ta không thể liên lạc với chủ tử."
"Vì thế, chúng ta đã bàn bạc để giết đôi nam nữ kia.."
Kết quả thất bại, những đồng bọn khác bị giết, chính hắn còn bị khống chế, làm mật báo cho người kia.
Nếu như Ngô Nhiễm không nói cho Mạc Thanh Hàn biết, hắn sẽ không có thuốc giải. Cho nên, hắn chỉ có thể vẫn luôn báo cho Mạc Thanh Hàn tin giả.
Đương nhiên, chuyện này hắn sẽ không để cho Mạc Thanh Hàn biết.
Dung Mộc nhìn Ngô Nhiễm một cái, hàn ý càng nặng: "Chuyện thông đạo là do ai nói?"
Nhất định là có người nói chuyện này cho Lục Hoài, bằng không, sao Lục Hoài có thể biết.
Ngô Nhiễm liên tục lắc đầu: "Chủ tử, từ trước đến nay ta vẫn rất kín miệng."
Gió lạnh ở ngoài cửa sổ thổi vù vù, phát ra những âm thanh u ám.
Không khí trong khách sạn rất áp bách, khiến người khác sợ hãi.
Giờ khắc này, nhiệt độ trong phòng như đang hạ xuống, hô hấp của tên thủ hạ đứng sau Dung Mộc cũng nhẹ đi nhiều.
Tất nhiên Dung Mộc không tin vào lời Ngô Nhiễm nói, nếu thông đạo đã bị phát hiện, bất kể là ai làm, những người trong khách sạn đều không thể sống sót.
Dung Mộc quay đầu đi, nói một câu, ngữ khí lãnh đạm: "Tìm những người đã từng ở trong khách sạn, giết họ."
"Không cần để lại người sống."
Bây giờ họ đã mất tích, Dung Mộc không xác định bọn họ đã chết hay còn sống. Nhưng bọn họ cần phải chết.
Thủ hạ đáp "vâng".
Sau đó, Dung Mộc nhìn Ngô nhiễm: "Còn ngươi.."
Ngô Nhiễm cực kỳ sợ hãi, liên tục xin tha: "Chủ tử, tha cho ta, ta chỉ là là một tên truyền lời, những chuyện khác ta không biết."
Cơ thể hắn vẫn đang run rẩy.
Dung Mộc chợt đứng lên, đi về phía Ngô Nhiễm.
Bước chân của hắn ta rất nhẹ, như nhiều hơn vài phần rét lạnh, khiến người khác run rẩy.
Mỗi bước chân của Dung Mộc đều như đạp lên trái tim của Ngô Nhiễm, sự sợ hãi trong lòng hắn ngày càng tăng.
Dung Mộc cầm súng, đặt trên Ngô Nhiễm, từ trên cao mà nhìn xuống Ngô Nhiễm.
Dung Mộc rét lạnh nói: "Phế vật."
"Ô uế mắt ta."
Thân thể của Ngô Nhiễm căng ra.
Dung Mộc không nhìn Ngô Nhiễm, giây tiếp theo, hắn ta bóp cò súng.
"Đùng đùng" vài tiếng súng vang lên trong không khí yên tĩnh, hết sức quỷ dị.
Tiếng súng liên tục vang lên, mùi tanh của máu bay khắp nơi.
Dung Mộc xoay người, giọng nói không chút tình cảm: "Nếu các ngươi không làm tốt chuyện ta giao cho, hắn chính là kết cục sau này của các ngươi."
Thủ hạ cúi đầu, ở đây vô cùng im lặng.
Dung Mộc vào phòng, hắn ta đã có chuẩn bị, phải quay về ngục giam.
Hắn ta cúi đầu, chậm rãi gỡ lớp dịch dung trên mặt.
Ánh nắng chiếu vào phòng, bên trong sáng hơn một chút, đáp xuống gương, bóng phản chiếu bên trên rất rõ ràng.
Theo động tác của Dung Mộc, bộ mặt vốn có của hắn ta mà từng chút một lộ ra.
Hàng mày đỉnh đạc, đôi mắt đen, sống mũi thẳng..
Môi mỏng, ánh mắt lạnh nhạt, tất cả đều tạo ra cảm giác rét lạnh.
Khuôn mặt của Dung Mộc bị ném xuống, trong gương là mặt của Mạc Thanh Hàn.
Khác hoàn toàn với Dung Mộc.
Mạc Thanh Hàn đưa mắt lên, bên trong mắt là một mảng vắng lặng.
* * *
Một nơi khác, Thượng Hải.
Cửa lớn Đức Nhân đường đóng chặt.
Nghe người ta nói, Dung đại phu có việc, phải đi một chuyến xa nhà. Trong thời gian này y quán sẽ không mở cửa.
Tin tức này truyền vào tai Lục Hoài cùng Diệp Sở.
Bọn họ đã xác định được một chuyện.
Dung Mộc chính là Mạc Thanh Hàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.